Đây chính là bổn nguyên Thi Cung của tám cỗ Thi Tà lần thứ nhất thi biến kia sau khi bị đốt cháy lưu lại, chính là một thân tinh hoa của Thi Tà
- Vị đạo hữu này, tại hạ nguyện ra giá 800 miếng kim tệ mua xuống tám tòa Thi Cung này.
Một thiếu niên tuấn lãng mặc nho bào màu trắng, thanh âm truyền ra ngàn dặm, cũng không lâu lắm liền cưỡi một đầu thanh điểu dị cầm có tu vị 300 năm từ trên trời giáng xuống.
- Ta nguyện ra tám ngàn miếng kim tệ!
Lại một thiếu nữ xinh đẹp mặc nho bào màu trắng, cưỡi một đầu tiên hạc có tu vị bốn trăm năm, giống như Lăng Ba tiên tử đạp nguyệt mà đến.
- Cổ Thương Thu, tám ngàn miếng kim tệ ngươi cũng lấy ra được, Mộ Dung Trác ta ra ba vạn miếng kim tệ mua lấy tám tòa Thi Cung này!
Lại một thiếu niên mặc nho bào màu trắng cưỡi một đầu cự thú tựa như Kỳ Lân chạy vội trong dãy núi, rất nhanh cũng đuổi qua.
... ...
...
Bóng người màu trắng xuyên thẳng qua trên bầu trời nhanh như điện chớp.
Đám người kia tựa hồ là cùng đến từ một nơi, bởi vì bọn hắn đều mặc nho bào màu trắng thống nhất, bất đồng duy nhất chính là trên ngực có thiếu lấy dược đỉnh, có thiếu lấy thú đồ, có thiêu lấy linh thạch, hơn nữa số lượng dược đỉnh, thú đồ, linh thạch đều không giống nhau.
Cũng không lâu lắm, cũng đã có bảy thiếu niên và thiếu nữ mặc nho bào màu trắng đứng ở trước người Phong Phi Vân.
Bọn hắn đều có dị thú tọa kỵ, hơn nữa ra tay bất phàm, mấy nghìn kim tệ đối với bọn họ mà nói tựa hồ cũng không coi vào đâu.
Phong Phi Vân đánh giá những người trẻ tuổi đột nhiên chạy đến này, phát hiện những người này đều khí vũ hiên ngang, nam anh tuấn, nữ tướng mạo xinh đẹp, loại khí chất cao quý kia chính là được bồi dưỡng ra từ nhỏ bồi dưỡng, tuyệt đối không phải con cái của những nhà giàu mới nổi có thể sánh bằng.
Tư chất của bọn hắn cũng không phải là toàn bộ đều là nghịch thiên tài tuấn, trong đó cũng có người tư chất bình thường, nhưng đều không ngoại lệ, trên người của bọn hắn đều mang theo tự tin cực lớn.
Chỉ có người có được thực lực chân chính, mới có thể lộ ra loại tự tin này.
- Các ngươi là người nào?
Phong Phi Vân lập tức cảnh giác, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
- Vạn Tượng Tháp, Thần Cơ cấp, luyện khí hệ, Mộ Dung Trác.
- Vạn Tượng Tháp, Tiên Căn cấp, ngự thú hệ, Cổ Thương Thu.
- Vạn Tượng Tháp, Tiên Căn cấp, ngự thú hệ, Tần Long.
- Vạn Tượng Tháp, Thần Cơ cấp, luyện đan hệ, La Thế Hùng.
... ...
...
Bảy người trẻ tuổi mặc đạo bào màu trắng lúc báo ra thân phận của mình trong lúc vô hình đều lộ ra một cổ khí tức cao ngạo.
Mỗi người đều có thời điểm cao ngạo, mấu chốt là có tiền vốn để kiêu ngạo không thôi.
Bọn hắn lại có tiền vốn cao ngạo, bởi vì bọn họ đều là người trong Ngũ Đại Huyền Sư, hơn nữa còn là đệ tử Vạn Tượng Tháp, hai cái thân phận này tùy tiện xuất ra một cái, đều có thể đạt được địa vị tôn quý trong Tu tiên giả, huống chi gia thể của chính bản thân bọn hắn còn đặc biệt hiển hách, mỗi người đều có được bối cảnh không tầm thường.
- Thì ra là đệ tử Vạn Tượng Tháp!
Trong lòng Phong Phi Vân trầm xuống, đệ tử Vạn Tượng Tháp sao lại chạy đến Nam Thái Phủ chứ?
Vạn Tượng Tháp chính là học thuật thánh địa của toàn bộ Thần Tấn vương triều, Ngũ Đại Huyền Sư có bảy phần đều xuất từ Vạn Tượng Tháp, bởi vậy có thể thấy được lực ảnh hưởng của Vạn Tượng Tháp ở Tu Tiên Giới
Nữ ma xuất thế, thiên hạ khiếp sợ, Vạn Tượng Tháp thân là Huyền sư thánh địa, tự nhiên không có khả năng chẳng quan tâm đến, bảy vị đệ tử Vạn Tượng Tháp này chính là được phái đến đây để điều tra hướng đi của Thi Tà.
Bọn hắn một mực vẫn muốn chém giết mấy cổ Thi Tà, cướp lấy Thi Cung trong thân thể bọn hắn, mang về Vạn Tượng Tháp, lúc này mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng sự cường đại của Thi Tà vượt xa dự liệu của bọn hắn, mặc dù chỉ là Thi Tà lần đầu tiên thi biến cũng cường đại hơn Thi Tà lần đầu tiên thi biến trước kia gấp ba lần, bọn hắn một mực vẫn không tìm được cơ hội hạ thủ.
Thật vất vả sơ tán dân chúng trong vòng ngàn dặm, dẫn mấy chục đầu Thi Tà tới khu vực này, muốn tách chúng ra để đánh bại, nhưng lại thật không ngờ đã có người động thủ trước bọn hắn một bước, đốt cháy hết tám cỗ Thi Tà, còn lấy đi Thi Cung.
Ai có thể đưa Thi Cung về Vạn Tượng Tháp, vậy thì nhất định là một cong lớn, cũng sẽ được bản thưởng dị thường phong phú, loại ban thưởng này, mặc dù là với thân phận của bọn hắn cũng phải động tâm, cho nên bọn hắn mới không tiếc phí mấy vạn miếng kim tệ để mua lại của Phong Phi Vân.
- Đạo hữu, ngươi tùy tiện báo giá đi, tám tòa Thi Cung này ta nhất định muốn mua rồi.
La Thế Hùng đánh giá Phong Phi Vân một phen, cảm thấy Phong Phi Vân chính là một thiếu gia nhà giàu mang theo hai nữ bộc như hoa như ngọc du sơn ngoạn thủy, cho dù có vài phần tu vị, cũng tất nhiên sẽ động tâm ở trước mặt tiền tài.
La Thế Hùng tin tưởng vững chắc, mỗi người đều có cái giá của mình, cho dù người có giàu hơn nữa cũng sẽ không ngoại lệ.
- Ta không thiếu tiền!
Phong Phi Vân cầm lấy tám tòa Thi Cung vuốt vuốt, mang theo dáng cười nhàn nhạt.
La Thế Hùng không nghĩ tới đối phương lại từ chối trực tiếp như vậy, khiến hắn cảm giác trên mặt không chút ánh sáng, mấy tên đệ tử Vạn Tượng Tháp cũng phát ra tiếng cười hả hê.
La Thế Hùng sắc mặt càng thêm không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, cắn răng, từ trong lòng lấy ra một bình đan dược xinh xắn nói:
- Đây là nhất phẩm đỉnh cấp đan dược thân sinh ta luyện chế, Thăng Linh Đan, ăn vào một hạt có thể gia tăng linh khí khổ tu một năm, cho dù có kim tệ cũng không mua được. Trong bình ngọc này còn thừa ba khỏa, đổi lấy tám tòa Thi Cung của ngươi cũng dư xài rồi.
Sáu người trẻ tuổi mặc áo trắng khác đều không cười nữa, kinh ngạc chằm chằm vào La Thế Hùng, tên này vì tám tòa Thi Cung quả thật cam lòng bỏ ra, không hổ là người có bối cảnh lớn.
Chỉ là Phong Phi Vân cũng không để Thăng Linh Đan vào mắt, chỉ cảm thấy những người này đều rất cao ngạo, từ đầu đến cuối đều không liếc qua hắn lần nào, quả thực khiến trong lòng Phong Phi Vân có vài phần khó chịu.
Vạn Tượng Tháp thật rất giỏi? Huyền sư thì rất giỏi sao?
Phong Phi Vân quả thật cũng không để tám tòa Thi Cung vào mắt, nhìn chằm chằm lấy tên La Thế Hùng jua, sau đó lắc đầu cười cười, trực tiếp ném tám tòa Bạch Cốt Thi Cung trên mặt đất, rơi vào trong than tro màu đen.
Sau đó liền không hề liếc nhìn bọn hắn nữa, mang theo hai tỷ muội Quý gia leo lên lưng đại trùng lân, bay lên bầu trời, biến mất trong màn đêm.
Ngươi nếu đã cao ngạo như vậy, vậy thì mời ngươi cúi xuống cái lưng cao ngạo của ngươi nhặt lấy tám tòa Bạch Cốt Thi Cung trên mặt đất kia đi.
- Quá kiêu ngạo rồi...
La Thế Hùng chăm chú nắm lấy nắm đấm, nhớ lại ánh mắt khinh thường lúc Phong Phi Vân rời đi, giống như là bố thí Thi Cung cho bọn hắn vậy.
Bố thí!
Cho tới bây giờ đều chỉ có bọn hắn bố thí người khác!
- Vị đạo hữu này, tại hạ nguyện ra giá 800 miếng kim tệ mua xuống tám tòa Thi Cung này.
Một thiếu niên tuấn lãng mặc nho bào màu trắng, thanh âm truyền ra ngàn dặm, cũng không lâu lắm liền cưỡi một đầu thanh điểu dị cầm có tu vị 300 năm từ trên trời giáng xuống.
- Ta nguyện ra tám ngàn miếng kim tệ!
Lại một thiếu nữ xinh đẹp mặc nho bào màu trắng, cưỡi một đầu tiên hạc có tu vị bốn trăm năm, giống như Lăng Ba tiên tử đạp nguyệt mà đến.
- Cổ Thương Thu, tám ngàn miếng kim tệ ngươi cũng lấy ra được, Mộ Dung Trác ta ra ba vạn miếng kim tệ mua lấy tám tòa Thi Cung này!
Lại một thiếu niên mặc nho bào màu trắng cưỡi một đầu cự thú tựa như Kỳ Lân chạy vội trong dãy núi, rất nhanh cũng đuổi qua.
... ...
...
Bóng người màu trắng xuyên thẳng qua trên bầu trời nhanh như điện chớp.
Đám người kia tựa hồ là cùng đến từ một nơi, bởi vì bọn hắn đều mặc nho bào màu trắng thống nhất, bất đồng duy nhất chính là trên ngực có thiếu lấy dược đỉnh, có thiếu lấy thú đồ, có thiêu lấy linh thạch, hơn nữa số lượng dược đỉnh, thú đồ, linh thạch đều không giống nhau.
Cũng không lâu lắm, cũng đã có bảy thiếu niên và thiếu nữ mặc nho bào màu trắng đứng ở trước người Phong Phi Vân.
Bọn hắn đều có dị thú tọa kỵ, hơn nữa ra tay bất phàm, mấy nghìn kim tệ đối với bọn họ mà nói tựa hồ cũng không coi vào đâu.
Phong Phi Vân đánh giá những người trẻ tuổi đột nhiên chạy đến này, phát hiện những người này đều khí vũ hiên ngang, nam anh tuấn, nữ tướng mạo xinh đẹp, loại khí chất cao quý kia chính là được bồi dưỡng ra từ nhỏ bồi dưỡng, tuyệt đối không phải con cái của những nhà giàu mới nổi có thể sánh bằng.
Tư chất của bọn hắn cũng không phải là toàn bộ đều là nghịch thiên tài tuấn, trong đó cũng có người tư chất bình thường, nhưng đều không ngoại lệ, trên người của bọn hắn đều mang theo tự tin cực lớn.
Chỉ có người có được thực lực chân chính, mới có thể lộ ra loại tự tin này.
- Các ngươi là người nào?
Phong Phi Vân lập tức cảnh giác, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
- Vạn Tượng Tháp, Thần Cơ cấp, luyện khí hệ, Mộ Dung Trác.
- Vạn Tượng Tháp, Tiên Căn cấp, ngự thú hệ, Cổ Thương Thu.
- Vạn Tượng Tháp, Tiên Căn cấp, ngự thú hệ, Tần Long.
- Vạn Tượng Tháp, Thần Cơ cấp, luyện đan hệ, La Thế Hùng.
... ...
...
Bảy người trẻ tuổi mặc đạo bào màu trắng lúc báo ra thân phận của mình trong lúc vô hình đều lộ ra một cổ khí tức cao ngạo.
Mỗi người đều có thời điểm cao ngạo, mấu chốt là có tiền vốn để kiêu ngạo không thôi.
Bọn hắn lại có tiền vốn cao ngạo, bởi vì bọn họ đều là người trong Ngũ Đại Huyền Sư, hơn nữa còn là đệ tử Vạn Tượng Tháp, hai cái thân phận này tùy tiện xuất ra một cái, đều có thể đạt được địa vị tôn quý trong Tu tiên giả, huống chi gia thể của chính bản thân bọn hắn còn đặc biệt hiển hách, mỗi người đều có được bối cảnh không tầm thường.
- Thì ra là đệ tử Vạn Tượng Tháp!
Trong lòng Phong Phi Vân trầm xuống, đệ tử Vạn Tượng Tháp sao lại chạy đến Nam Thái Phủ chứ?
Vạn Tượng Tháp chính là học thuật thánh địa của toàn bộ Thần Tấn vương triều, Ngũ Đại Huyền Sư có bảy phần đều xuất từ Vạn Tượng Tháp, bởi vậy có thể thấy được lực ảnh hưởng của Vạn Tượng Tháp ở Tu Tiên Giới
Nữ ma xuất thế, thiên hạ khiếp sợ, Vạn Tượng Tháp thân là Huyền sư thánh địa, tự nhiên không có khả năng chẳng quan tâm đến, bảy vị đệ tử Vạn Tượng Tháp này chính là được phái đến đây để điều tra hướng đi của Thi Tà.
Bọn hắn một mực vẫn muốn chém giết mấy cổ Thi Tà, cướp lấy Thi Cung trong thân thể bọn hắn, mang về Vạn Tượng Tháp, lúc này mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng sự cường đại của Thi Tà vượt xa dự liệu của bọn hắn, mặc dù chỉ là Thi Tà lần đầu tiên thi biến cũng cường đại hơn Thi Tà lần đầu tiên thi biến trước kia gấp ba lần, bọn hắn một mực vẫn không tìm được cơ hội hạ thủ.
Thật vất vả sơ tán dân chúng trong vòng ngàn dặm, dẫn mấy chục đầu Thi Tà tới khu vực này, muốn tách chúng ra để đánh bại, nhưng lại thật không ngờ đã có người động thủ trước bọn hắn một bước, đốt cháy hết tám cỗ Thi Tà, còn lấy đi Thi Cung.
Ai có thể đưa Thi Cung về Vạn Tượng Tháp, vậy thì nhất định là một cong lớn, cũng sẽ được bản thưởng dị thường phong phú, loại ban thưởng này, mặc dù là với thân phận của bọn hắn cũng phải động tâm, cho nên bọn hắn mới không tiếc phí mấy vạn miếng kim tệ để mua lại của Phong Phi Vân.
- Đạo hữu, ngươi tùy tiện báo giá đi, tám tòa Thi Cung này ta nhất định muốn mua rồi.
La Thế Hùng đánh giá Phong Phi Vân một phen, cảm thấy Phong Phi Vân chính là một thiếu gia nhà giàu mang theo hai nữ bộc như hoa như ngọc du sơn ngoạn thủy, cho dù có vài phần tu vị, cũng tất nhiên sẽ động tâm ở trước mặt tiền tài.
La Thế Hùng tin tưởng vững chắc, mỗi người đều có cái giá của mình, cho dù người có giàu hơn nữa cũng sẽ không ngoại lệ.
- Ta không thiếu tiền!
Phong Phi Vân cầm lấy tám tòa Thi Cung vuốt vuốt, mang theo dáng cười nhàn nhạt.
La Thế Hùng không nghĩ tới đối phương lại từ chối trực tiếp như vậy, khiến hắn cảm giác trên mặt không chút ánh sáng, mấy tên đệ tử Vạn Tượng Tháp cũng phát ra tiếng cười hả hê.
La Thế Hùng sắc mặt càng thêm không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, cắn răng, từ trong lòng lấy ra một bình đan dược xinh xắn nói:
- Đây là nhất phẩm đỉnh cấp đan dược thân sinh ta luyện chế, Thăng Linh Đan, ăn vào một hạt có thể gia tăng linh khí khổ tu một năm, cho dù có kim tệ cũng không mua được. Trong bình ngọc này còn thừa ba khỏa, đổi lấy tám tòa Thi Cung của ngươi cũng dư xài rồi.
Sáu người trẻ tuổi mặc áo trắng khác đều không cười nữa, kinh ngạc chằm chằm vào La Thế Hùng, tên này vì tám tòa Thi Cung quả thật cam lòng bỏ ra, không hổ là người có bối cảnh lớn.
Chỉ là Phong Phi Vân cũng không để Thăng Linh Đan vào mắt, chỉ cảm thấy những người này đều rất cao ngạo, từ đầu đến cuối đều không liếc qua hắn lần nào, quả thực khiến trong lòng Phong Phi Vân có vài phần khó chịu.
Vạn Tượng Tháp thật rất giỏi? Huyền sư thì rất giỏi sao?
Phong Phi Vân quả thật cũng không để tám tòa Thi Cung vào mắt, nhìn chằm chằm lấy tên La Thế Hùng jua, sau đó lắc đầu cười cười, trực tiếp ném tám tòa Bạch Cốt Thi Cung trên mặt đất, rơi vào trong than tro màu đen.
Sau đó liền không hề liếc nhìn bọn hắn nữa, mang theo hai tỷ muội Quý gia leo lên lưng đại trùng lân, bay lên bầu trời, biến mất trong màn đêm.
Ngươi nếu đã cao ngạo như vậy, vậy thì mời ngươi cúi xuống cái lưng cao ngạo của ngươi nhặt lấy tám tòa Bạch Cốt Thi Cung trên mặt đất kia đi.
- Quá kiêu ngạo rồi...
La Thế Hùng chăm chú nắm lấy nắm đấm, nhớ lại ánh mắt khinh thường lúc Phong Phi Vân rời đi, giống như là bố thí Thi Cung cho bọn hắn vậy.
Bố thí!
Cho tới bây giờ đều chỉ có bọn hắn bố thí người khác!
/2057
|