- Tốt, cứ theo lời Huyết Vũ nói.
Phong Phi Vân cũng không muốn vào lúc này lại giao thủ với Kỷ Phong, muốn bảo tồn linh khí để trùng kích Vô Lượng Tháp.
- Ta cũng đang có ý này.
Kỷ Phong trầm giọng nói.
Cửa Vô Lượng Tháp mỗi ngày đều sẽ tự động mở ra bốn lần, cách mỗi ba canh giờ sẽ tự động mở ra một lần, mà trước khi cửa tháp mở ra, tất cả mọi người chỉ có thể chờ đợi.
... ...
...
Bên ngoài sơn cốc, một đoàn hỏa diễm từ trong tầng mây đáp xuống, lơ lửng ở nơi cách Vô Lượng Tháp chừng mười dặm, trong ngọn lửa bao vây lấy một bóng người, đó đúng là thần bí chủ nhân kia.
- Bái kiến chủ nhân.
Bắc Minh Đường vết thương chồng chất quỳ một chân trên đất,
Bắc Minh Đường là hạng người cao ngạo cỡ nào, chính là nghịch thiên tài tuấn của Tứ đại môn phiệt vậy mà quỳ một gối xuống, lại còn gọi người này là chủ nhân, một màn này nếu để cho người quen biết Bắc Minh Đường trông thấy, khẳng định sẽ không dám tin tưởng vào hai mắt mình.
- Lại thất bại sao?
Thần bí chủ nhân đạm mạc nói.
- Ân!
Sắc mặt Bắc Minh Đường khó chịu nổi, không hề có chút ngạo khí, ngược lại bởi vì sợ hãi thần bí chủ nhân thất vọng mà cảm thấy thập phần tự trách, hận không thể tự tát hai cái vào mặt mình.
- Phế vật!
Thần bí chủ nhân không chút khách khí nói.
Bắc Minh Đường vốn muốn nói ta là phế vật, Phong Phi Vân cũng chỉ có thể càng phế vật hơn ta, nhưng lời nói đến miệng lại thu trở về, bởi vì hắn không dám chống đối thần bí chủ nhân.
- Chủ nhân là vì Phong Phi Vân nên tự mình chạy đến sao?
Bắc Minh Đường hỏi.
- Không phải chuyện của ngươi, ít hỏi thì tốt hơn.
Ánh mắt thần bí chủ nhân nhìn về hướng Vô Lượng Tháp, mang theo chờ mong nồng đậm, Phong Phi Vân ngươi ngàn vạn đừng khiến ta thất vọng, ngươi nếu ngay cả tầng thứ năm cũng không xông qua được thì cũng không xứng là Yêu Ma Chi Tử rồi.
... ...
...
Bên kia, lại có người chạy đến Vô Lượng Tháp!
Đúng là hai vị nghịch thiên tài tuấn của Phong gia, Tiểu Tà Ma và Phong Lăng Cơ.
- Ta cho ngươi biết, đợi tí nữa sau khi tiến vào Vô Lượng Tháp tất cả đều phải dựa vào mình, ta không thể nào quản ngươi được, gặp nguy hiểm không thể chống lại thì cứ chủ động trốn chạy để khỏi chết, ngàn vạn đừng đợi ta tới cứu ngươi, biết không?
Tiểu Tà Ma ôm bạch miêu nhi, đi ở phía trước, thanh âm còn có chút trẻ thơ, nhưng lại mang theo ngữ khí dạy bảo nói với Phong Lăng Cơ, nàng nói cực kỳ nghiêm túc, căn bản không giống như một tiểu cô nương mười hai tuổi.
- Tiểu đường muội nói đúng, nói đúng, ta đã nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi.
Phong Lăng Cơ đi theo sau lưng Tiểu Tà Ma không ngừng gật đầu xác nhận như gà mổ thóc.
Tiểu Tà Ma đột nhiên dừng bước lại, lời nói thấm thía mà nói:
- Phong Lăng Cơ, ngươi cũng không nên qua loa ta. Vô Lượng Tháp đối với ta mà nói, chỉ có thể coi là nơi tiểu hài tử chơi đùa, không có bất kỳ tính khiêu chiến nào cả. Nhưng đối với ngươi mà nói, có thể xông đến tầng thứ tư là chuyện tương đối gian nan rồi, nếu xông không qua thì ngàn vạn đừng nên miễn cưỡng, bảo vệ tánh mạng mới là việc ngươi nên làm.
- Ta nào dám qua loa tiểu đường muội, cho ta mượn một cái mật gấu nữa ta cũng không dám ah!
Phong Lăng Cơ trong lòng chột dạ, rất muốn phản bác, nhưng lại không dám chống đối nàng, đường ca này làm thật sự quá biệt khuất a.
Đây nào giống như đường ca chứ, quả thực chính là tiểu đệ của nàng mà.
Tiểu Tà Ma có gương mặt thiên sứ, tựa như một vòng trăng sáng, bộ dáng sôi nổi, vô ưu vô lự, nhưng lại có một khỏa Ác Ma tâm, nếu đắc tội nàng, đừng nói là đường ca, coi như là anh ruột cũng phải chết.
Tiểu Tà Ma rõ ràng cũng tới, đây chính là một tiểu nữ hài thiên phú cao đêbs biến thái, lúc chín tuổi đã lực áp toàn bộ tuổi trẻ tài tuấn Nam Thái Phủ, hôm nay không biết đã đạt đến tình trạng nào rồi.
... ...
...
Ầm ầm!
Chân trời hào quang vạn trượng, tám đạo thần hoa bay tới, tám cổ hạo nhiên chi khí chấn nhiếp Thương Khung, cuồn cuộn áp áp, khí thế bàng bạc tựa như tám tòa núi lớn .
Là tám vị đại nội cao thủ, mỗi người đều có cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, bọn hắn chính là Bát Bộ Long Liễn hộ giá, những nơi đi qua, vô số tu sĩ đều quỳ rạp xuống đất.
Trong Bát Bộ Long Liễn chính là Hoàng Gia Thiên Nữ La Phù công chúa, nhìn thấy La Phù công chúa, như gặp Tần Đế, chỉ có nghịch thiên tài tuấn xuất thân danh môn mới có thể không quỳ, nhưng cũng phải khom người hành lễ.
- Rõ ràng ngay cả La Phù công chúa cũng đến rồi!
- Các ngươi nhìn bên cạnh Bát Bộ Long Liễn là ai kìa?
Một vị đệ tử chỉ lên trời cao, hai mắt kinh dị, rung động rất sâu.
- Đó là.. đệ nhất thiên tài Thiên Vân Phủ, Thích Dạ Lai.
Thiên Vân Phủ chính là một trong bát đại phủ nha của Thần Tấn vương triều.
- Dĩ nhiên là hắn, chả trách sao lại quen thuộc như vậy, Thích Dạ Lai vòa nửa năm trước đã xông đến tầng thứ sáu Vô Lượng Tháp, chính là tuyệt đại thiên kiêu thứ tư trong ba mươi năm qua có thể ở cảnh giới Thần Cơ đã xông đến tầng thứ sáu.
- Nghe nói nửa năm qua, tu vị Thích Dạ Lai đột nhiên tăng mạnh, đã sắp độ địa kiếp, trùng kích Thiên Mệnh đại cảnh rồi.
- Hắn đây là muốn trước khi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, trở thành vị thiên kiêu thứ bảy có thể ở cảnh giới Thần Cơ đã xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy từ trước đến nay của Vạn Tượng Tháp.
Vạn Tượng Tháp đã có lịch sử mấy ngàn năm, nhưng mấy ngàn năm qua, tổng cộng cũng chỉ có sáu nhân kiệt có thể ở cảnh giới Thần Cơ đã xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, mỗi người đều là chủ nhân một thời đại.
- Thích Dạ Lai nếu có thể xông đến tầng thứ bảy, tất nhiên sẽ oanh động toàn bộ Vạn Tượng Tháp.
Rõ ràng có thể ở cảnh giới Thần Cơ xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, chuyện này quả thật rất giỏi, khiến Phong Phi Vân cũng nhịn không được muốn xem xem, đây rốt cuộc là nhân vật thế nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại trên bầu trời.
Thích Dạ Lai cưỡi dị thú bạch câu, bay bên cạnh Bát Bộ Long Liễn, bộ dáng chỉ chừng trên dưới hai mươi, một đôi mắt sáng ngời tựa như hàn tinh, mặc dù cách xa mấy ngàn thước cũng có thể thấy được ánh mắt hắn đang chớp động lên hào quang.
- N gươi có mấy tầng nắm chắc có thể xông đến tầng thứ bảy?
Bên trong Bát Bộ Long Liễn truyền đến thanh âm của La Phù công chúa.
Thích Dạ Lai chính là thủ tịch môn khách của La Phù công chúa, nàng ôm hi vọng rất lớn với hắn, cho nên biết hắn muốn tới xông Vô Lượng Tháp, La Phù công chúa liền tự mình chạy đến trợ trận.
Bởi vậy đó có thể thấy được trình độ coi trọng của La Phù công chúa đối với Thích Dạ Lai đến mức nào.
- Nắm chắc ba phần!
Thích Dạ Lai nói.
- Nắm chắc ba phần, tốt, nếu ngươi có thể xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, ta liền ban cho ngươi một kiện Linh Khí.
La Phù công chúa nói.
Thích Dạ Lai tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, sâu trong đồng tử có vài phần thâm thúy chi quang, một kiện Linh Khí có lẽ có thể đơn giản thu phục được người khác, nhưng lại không thỏa mãn được hắn.
Phong Phi Vân cũng không muốn vào lúc này lại giao thủ với Kỷ Phong, muốn bảo tồn linh khí để trùng kích Vô Lượng Tháp.
- Ta cũng đang có ý này.
Kỷ Phong trầm giọng nói.
Cửa Vô Lượng Tháp mỗi ngày đều sẽ tự động mở ra bốn lần, cách mỗi ba canh giờ sẽ tự động mở ra một lần, mà trước khi cửa tháp mở ra, tất cả mọi người chỉ có thể chờ đợi.
... ...
...
Bên ngoài sơn cốc, một đoàn hỏa diễm từ trong tầng mây đáp xuống, lơ lửng ở nơi cách Vô Lượng Tháp chừng mười dặm, trong ngọn lửa bao vây lấy một bóng người, đó đúng là thần bí chủ nhân kia.
- Bái kiến chủ nhân.
Bắc Minh Đường vết thương chồng chất quỳ một chân trên đất,
Bắc Minh Đường là hạng người cao ngạo cỡ nào, chính là nghịch thiên tài tuấn của Tứ đại môn phiệt vậy mà quỳ một gối xuống, lại còn gọi người này là chủ nhân, một màn này nếu để cho người quen biết Bắc Minh Đường trông thấy, khẳng định sẽ không dám tin tưởng vào hai mắt mình.
- Lại thất bại sao?
Thần bí chủ nhân đạm mạc nói.
- Ân!
Sắc mặt Bắc Minh Đường khó chịu nổi, không hề có chút ngạo khí, ngược lại bởi vì sợ hãi thần bí chủ nhân thất vọng mà cảm thấy thập phần tự trách, hận không thể tự tát hai cái vào mặt mình.
- Phế vật!
Thần bí chủ nhân không chút khách khí nói.
Bắc Minh Đường vốn muốn nói ta là phế vật, Phong Phi Vân cũng chỉ có thể càng phế vật hơn ta, nhưng lời nói đến miệng lại thu trở về, bởi vì hắn không dám chống đối thần bí chủ nhân.
- Chủ nhân là vì Phong Phi Vân nên tự mình chạy đến sao?
Bắc Minh Đường hỏi.
- Không phải chuyện của ngươi, ít hỏi thì tốt hơn.
Ánh mắt thần bí chủ nhân nhìn về hướng Vô Lượng Tháp, mang theo chờ mong nồng đậm, Phong Phi Vân ngươi ngàn vạn đừng khiến ta thất vọng, ngươi nếu ngay cả tầng thứ năm cũng không xông qua được thì cũng không xứng là Yêu Ma Chi Tử rồi.
... ...
...
Bên kia, lại có người chạy đến Vô Lượng Tháp!
Đúng là hai vị nghịch thiên tài tuấn của Phong gia, Tiểu Tà Ma và Phong Lăng Cơ.
- Ta cho ngươi biết, đợi tí nữa sau khi tiến vào Vô Lượng Tháp tất cả đều phải dựa vào mình, ta không thể nào quản ngươi được, gặp nguy hiểm không thể chống lại thì cứ chủ động trốn chạy để khỏi chết, ngàn vạn đừng đợi ta tới cứu ngươi, biết không?
Tiểu Tà Ma ôm bạch miêu nhi, đi ở phía trước, thanh âm còn có chút trẻ thơ, nhưng lại mang theo ngữ khí dạy bảo nói với Phong Lăng Cơ, nàng nói cực kỳ nghiêm túc, căn bản không giống như một tiểu cô nương mười hai tuổi.
- Tiểu đường muội nói đúng, nói đúng, ta đã nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi.
Phong Lăng Cơ đi theo sau lưng Tiểu Tà Ma không ngừng gật đầu xác nhận như gà mổ thóc.
Tiểu Tà Ma đột nhiên dừng bước lại, lời nói thấm thía mà nói:
- Phong Lăng Cơ, ngươi cũng không nên qua loa ta. Vô Lượng Tháp đối với ta mà nói, chỉ có thể coi là nơi tiểu hài tử chơi đùa, không có bất kỳ tính khiêu chiến nào cả. Nhưng đối với ngươi mà nói, có thể xông đến tầng thứ tư là chuyện tương đối gian nan rồi, nếu xông không qua thì ngàn vạn đừng nên miễn cưỡng, bảo vệ tánh mạng mới là việc ngươi nên làm.
- Ta nào dám qua loa tiểu đường muội, cho ta mượn một cái mật gấu nữa ta cũng không dám ah!
Phong Lăng Cơ trong lòng chột dạ, rất muốn phản bác, nhưng lại không dám chống đối nàng, đường ca này làm thật sự quá biệt khuất a.
Đây nào giống như đường ca chứ, quả thực chính là tiểu đệ của nàng mà.
Tiểu Tà Ma có gương mặt thiên sứ, tựa như một vòng trăng sáng, bộ dáng sôi nổi, vô ưu vô lự, nhưng lại có một khỏa Ác Ma tâm, nếu đắc tội nàng, đừng nói là đường ca, coi như là anh ruột cũng phải chết.
Tiểu Tà Ma rõ ràng cũng tới, đây chính là một tiểu nữ hài thiên phú cao đêbs biến thái, lúc chín tuổi đã lực áp toàn bộ tuổi trẻ tài tuấn Nam Thái Phủ, hôm nay không biết đã đạt đến tình trạng nào rồi.
... ...
...
Ầm ầm!
Chân trời hào quang vạn trượng, tám đạo thần hoa bay tới, tám cổ hạo nhiên chi khí chấn nhiếp Thương Khung, cuồn cuộn áp áp, khí thế bàng bạc tựa như tám tòa núi lớn .
Là tám vị đại nội cao thủ, mỗi người đều có cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, bọn hắn chính là Bát Bộ Long Liễn hộ giá, những nơi đi qua, vô số tu sĩ đều quỳ rạp xuống đất.
Trong Bát Bộ Long Liễn chính là Hoàng Gia Thiên Nữ La Phù công chúa, nhìn thấy La Phù công chúa, như gặp Tần Đế, chỉ có nghịch thiên tài tuấn xuất thân danh môn mới có thể không quỳ, nhưng cũng phải khom người hành lễ.
- Rõ ràng ngay cả La Phù công chúa cũng đến rồi!
- Các ngươi nhìn bên cạnh Bát Bộ Long Liễn là ai kìa?
Một vị đệ tử chỉ lên trời cao, hai mắt kinh dị, rung động rất sâu.
- Đó là.. đệ nhất thiên tài Thiên Vân Phủ, Thích Dạ Lai.
Thiên Vân Phủ chính là một trong bát đại phủ nha của Thần Tấn vương triều.
- Dĩ nhiên là hắn, chả trách sao lại quen thuộc như vậy, Thích Dạ Lai vòa nửa năm trước đã xông đến tầng thứ sáu Vô Lượng Tháp, chính là tuyệt đại thiên kiêu thứ tư trong ba mươi năm qua có thể ở cảnh giới Thần Cơ đã xông đến tầng thứ sáu.
- Nghe nói nửa năm qua, tu vị Thích Dạ Lai đột nhiên tăng mạnh, đã sắp độ địa kiếp, trùng kích Thiên Mệnh đại cảnh rồi.
- Hắn đây là muốn trước khi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, trở thành vị thiên kiêu thứ bảy có thể ở cảnh giới Thần Cơ đã xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy từ trước đến nay của Vạn Tượng Tháp.
Vạn Tượng Tháp đã có lịch sử mấy ngàn năm, nhưng mấy ngàn năm qua, tổng cộng cũng chỉ có sáu nhân kiệt có thể ở cảnh giới Thần Cơ đã xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, mỗi người đều là chủ nhân một thời đại.
- Thích Dạ Lai nếu có thể xông đến tầng thứ bảy, tất nhiên sẽ oanh động toàn bộ Vạn Tượng Tháp.
Rõ ràng có thể ở cảnh giới Thần Cơ xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, chuyện này quả thật rất giỏi, khiến Phong Phi Vân cũng nhịn không được muốn xem xem, đây rốt cuộc là nhân vật thế nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại trên bầu trời.
Thích Dạ Lai cưỡi dị thú bạch câu, bay bên cạnh Bát Bộ Long Liễn, bộ dáng chỉ chừng trên dưới hai mươi, một đôi mắt sáng ngời tựa như hàn tinh, mặc dù cách xa mấy ngàn thước cũng có thể thấy được ánh mắt hắn đang chớp động lên hào quang.
- N gươi có mấy tầng nắm chắc có thể xông đến tầng thứ bảy?
Bên trong Bát Bộ Long Liễn truyền đến thanh âm của La Phù công chúa.
Thích Dạ Lai chính là thủ tịch môn khách của La Phù công chúa, nàng ôm hi vọng rất lớn với hắn, cho nên biết hắn muốn tới xông Vô Lượng Tháp, La Phù công chúa liền tự mình chạy đến trợ trận.
Bởi vậy đó có thể thấy được trình độ coi trọng của La Phù công chúa đối với Thích Dạ Lai đến mức nào.
- Nắm chắc ba phần!
Thích Dạ Lai nói.
- Nắm chắc ba phần, tốt, nếu ngươi có thể xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, ta liền ban cho ngươi một kiện Linh Khí.
La Phù công chúa nói.
Thích Dạ Lai tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, sâu trong đồng tử có vài phần thâm thúy chi quang, một kiện Linh Khí có lẽ có thể đơn giản thu phục được người khác, nhưng lại không thỏa mãn được hắn.
/2057
|