Ầm ầm!
Tay nâng một thanh chiến kiếm cực lớn, đứng trên một mảnh bệ đá cổ xưa, hai tay nắm thạch đao, vận khởi mười vạn cự lực chém nát áo giáp màu đen của một tu sĩ Thần Cơ trung kỳ, thạch đao không tổn hại, thiết giáp bắn ra ánh lửa, thân thể vỡ thành mảnh vỡ.
Một trận chiến này thập phần thảm thiết, dưới bệ đá chất đầy tử thi, ít nhất cũng có bảy, tám cỗ, mà ma vụ trên thân Phong Phi Vân đã theo linh khí trong cơ thể tiêu hao mà trở nên nhạt hơn, hai mắt đỏ thẫm như máu cũng dần khôi phục lại bình thường.
Dù sao Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân mới thức tỉnh một tia, chỉ cần linh khí trong đan điền tiêu hao quá lớn dĩ nhiên sẽ yên lặng xuống, che dấu vào sâu trong huyết mạch, trừ phi Yêu Ma chi huyết lần nữa bị kích thích.
Hai tay của hắn nắm lấy thạch đao, trong miệng không ngừng thở gấp, một cổ cảm giác vô cùng mệt mỏi đánh úp tới, nhưng hắn vẫn ưỡn thẳng lồng ngực, cũng không xoay người, bao quát lấy vô số đối thủ bên dưới.
- Đã muốn chiến, vậy thì chiến đi.
Tuy rằng không thấy được hy vọng có thể xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, nhưng chiến ý trên người Phong Phi Vân lại không hề tiêu giảm, dưới các trận ác chiến liên tục, hắn cảm giác tu vi của mình đang tăng trưởng rất nhanh, cơ hồ gấp ba lần tốc độ tu luyện bình thường.
Chiến đấu, chính là đường tắt nhanh nhất để trở nên cường đại.
Cuộc chiến sinh tử, mới có thể kích phát tiềm năng vô hạn trong cơ thể.
Hai tay Phong Phi Vân đã dính đầy máu tươi, chuôi đao hắn nắm cũng trở nên ướt sũng, mang theo vài phần sền sệt, chiến đao đá trắng cực lớn kia cũng đã biến thành màu đỏ như máu, bạch dao găm vào, hồng dao găm ra.
PHỐC!
Lại chém chết một người, nhưng trên lưng hắn lại bị tên còn lại chém ra một miệng vết thương khiến người nhìn thấy mà giật mình, làn da nứt ra rộng chừng một ngón tay, huyết dịch róc rách rơi xuống, đang thôn phệ lấy tánh mạng người.
- Đi chết đi!
Phong Phi Vân cưỡng ép quay người, chịu đựng đau nhức kịch liệt, hai tay cầm đao, xương cốt trên người phát ra thanh âm khanh khách, cơ bắp căng cứng, lực lượng toàn bộ đều vận chuyển đến trên cánh tay, huy động thạch đao nặng ba vạn năm ngàn cân đập cho một vị tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ thành bùn máu, xương cốt cũng bị chấn thành cặn bã.
Chỉ cần còn lại một tia khí lực thì vẫn phải đánh tiếp.
Từ xưa đến nay, Vạn Tượng Tháp cũng chỉ có sáu người có thể ở cảnh giới Thần Cơ xông đến tầng thứ bảy, sáu người này không ai mà không phải là thiên tài cấp bậc sử thi, một thời đại cũng chưa hẳn có một nhân vật như vậy, cho dù xông không qua cũng không có gì phải mất mặt cả.
- Cũng đã qua một canh giờ rồi, Phong Phi Vân rõ ràng còn chưa bại lui?
Mọi người chờ ở bên ngoài Vô Lượng Tháp đều nhìn chăm chú vào ba mặt Vô Lượng Cổ Kính trên bia đá, trọn vẹn qua một canh giờ, ba mặt Vô Lượng Cổ Kính này vậy mà hào quang không chút ảm đạm, chuyện này quả thực nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Rất nhiều người đều cho rằng, Phong Phi Vân nhiều nhất có thể kiên trì một phút đồng hồ sẽ bại lui, nhưng giờ đã qua tám khắc chung (một canh giờ = hai giờ = tám khắc) nhưng hắn vẫn không hề nhận thua, vẫn còn xông tầng thứ sáu, thời gian dài gấp tám lần Kỷ Phong.
Mà Tiểu Tà Ma và Thích Dạ Lai lại tiến vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu trước Phong Phi Vân một bước, bọn hắn cũng chưa bại lui, đương nhiên cũng chưa đến được tầng thứ bảy, vẫn còn đang chém giết trong tầng thứ sáu.
- Đến cùng phải làm sao mới xông qua được Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu?
Có đệ tử hỏi thăm tiền bối cao nhân ở đây.
Những tiền bối cao nhân này đều từng xông qua Vô Lượng Tháp, bởi vì tu vị càng ngày càng lớn mạnh, số tầng xông qua cũng xa xa không chỉ Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, tựa như Võ Tháp tháp chủ Trương Bá Đạo, cũng đã xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ 8, tiến vào tầng thứ 9.
Xông Vô Lượng Tháp, thiên phú chiếm một bộ phận, tu vị cũng chiếm một bộ phận.
Trương Bá Đạo nghiêm nghị nói:
- Nếu chia độ khó mỗi một tầng Vô Lượng Tháp thành mười phần, vậy thì thiên tư chiếm bốn phần trong đó, tâm trí chiếm bốn phần, tu vị chỉ chiếm một phần thôi, còn có một phần chính là dựa vào vận khí.
Thiên tư cao, tâm trí cao, tu vị cao, số mệnh tốt, tự nhiên cũng có thể xông đến nơi càng sâu hơn trong Vô Lượng Tháp.
Trong đó thiên tư và tâm trí là thứ chiếm tỉ trọng lớn nhất.
- Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu không chỉ khảo nghiệm thiên tư và tâm trí một người, càng muốn khảo nghiệm ý chí lực và vận khí của một người. Vô số người bị ngăn ở tầng này, rất nhiều cũng không phải bởi vì thiên phú không đủ cao, tu vị không đủ cường đại, mà là vận khí không tốt, lực ý chí không đủ kiên định.
Trương Bá Đạo nói.
Long Xuyên Phượng cười nói:
- Một người chưa hẳn cần đến thiên tư tuyệt đỉnh mới có thể trở thành hùng chủ đương thời, chỉ cần lực ý chí đủ cường đại, vậy thì vẫn có khả năng chứng đạo.
Ngươi chưa xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu chỉ biết là bọn hắn nói rất có đạo lý, nhưng lại căn bản không cách nào lý giải ý của bọn hắn.
Oanh!
Một trong ba mặt Vô Lượng Cổ Kính lần nữa phun ra thanh mang sáng chói, lúc này càng thêm chói mắt rực rỡ tươi đẹp, tựa như một đạo Thanh Hồng trùng thiên, khiến cả nửa bầu trời đều bị ánh thành bích sắc.
Thanh thế thật sự là có chút to lớn, linh chung trên Chung Tháp cũng nhịn không được phát ra ba tiếng chấn động như sấm rền, tiếng chuông truyền khắp mấy ngàn dặm, khiến vô số tu sĩ đều bừng tỉnh từ trong tu luyện
Đây là có người dùng nghịch thiên chi tư xông đã đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, linh chung mới có thể phát ra ba tiếng minh hưởng, cũng như là đang chiếu cáo với thiên hạ vậy.
Trên đỉnh tầng 99 Chung Tháp cao trong mây xanh, một bạch y thư sinh dựa vào lan can nhìn qua biển mây, nhìn ra hướng Vô Lượng Tháp ở xa xa, hắn duỗi tay ra khỏi tay áo, nhẹ nhàng bấm đốt ngón tay, sau đó liền thu tay lại.
Một người dựa vào cái tay để ăn cơm tự nhiên càng thêm yêu quý tay của mình, giấu ở trong tay áo, chung quy vẫn an toàn hơn so với lộ bên ngoài.
Ít nhất Thiên Toán Thư Sinh cho rằng như vậy, người biết che dấu tay của mình, mới là người thông minh nhất.
- Vị thiên tài cấp bậc sử thi thứ chín xuất thế!
Bạch y thư sinh vừa dứt lời, bút Thanh Đồng cắm trong búi tóc liền tự động bay ra, viết lên trên mặt vách tường Chung Tháp một cái tên thứ chín.
Hắn không cần tay, chữ do bút Thanh Đồng kia viết ra cũng hành vân lưu thủy, đại khí tự nhiên, so với thuật pháp danh gia càng thêm phiêu dật.
- Là Tiểu Tà Ma! Thật là đáng sợ, năm nay mới gần mười hai tuổi đã xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, từ xưa đến nay, thiên tư có thể sánh được với nàng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Người thứ nhất xông đến tầng thứ bảy lại là Tiểu Tà Ma, tiểu nữ hài mười hai tuổi này về mặt thiên tư hoàn toàn vượt qua Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai.
Đương nhiên, Tiểu Tà Ma sau khi xông đến tầng thứ bảy cũng không bại lui, nàng vẫn đang xông tới, khí thế không suy, chẳng lẽ nàng còn muốn bước vào Vô Lượng Tháp tầng thứ tám?
Tay nâng một thanh chiến kiếm cực lớn, đứng trên một mảnh bệ đá cổ xưa, hai tay nắm thạch đao, vận khởi mười vạn cự lực chém nát áo giáp màu đen của một tu sĩ Thần Cơ trung kỳ, thạch đao không tổn hại, thiết giáp bắn ra ánh lửa, thân thể vỡ thành mảnh vỡ.
Một trận chiến này thập phần thảm thiết, dưới bệ đá chất đầy tử thi, ít nhất cũng có bảy, tám cỗ, mà ma vụ trên thân Phong Phi Vân đã theo linh khí trong cơ thể tiêu hao mà trở nên nhạt hơn, hai mắt đỏ thẫm như máu cũng dần khôi phục lại bình thường.
Dù sao Yêu Ma chi huyết trong thân thể Phong Phi Vân mới thức tỉnh một tia, chỉ cần linh khí trong đan điền tiêu hao quá lớn dĩ nhiên sẽ yên lặng xuống, che dấu vào sâu trong huyết mạch, trừ phi Yêu Ma chi huyết lần nữa bị kích thích.
Hai tay của hắn nắm lấy thạch đao, trong miệng không ngừng thở gấp, một cổ cảm giác vô cùng mệt mỏi đánh úp tới, nhưng hắn vẫn ưỡn thẳng lồng ngực, cũng không xoay người, bao quát lấy vô số đối thủ bên dưới.
- Đã muốn chiến, vậy thì chiến đi.
Tuy rằng không thấy được hy vọng có thể xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, nhưng chiến ý trên người Phong Phi Vân lại không hề tiêu giảm, dưới các trận ác chiến liên tục, hắn cảm giác tu vi của mình đang tăng trưởng rất nhanh, cơ hồ gấp ba lần tốc độ tu luyện bình thường.
Chiến đấu, chính là đường tắt nhanh nhất để trở nên cường đại.
Cuộc chiến sinh tử, mới có thể kích phát tiềm năng vô hạn trong cơ thể.
Hai tay Phong Phi Vân đã dính đầy máu tươi, chuôi đao hắn nắm cũng trở nên ướt sũng, mang theo vài phần sền sệt, chiến đao đá trắng cực lớn kia cũng đã biến thành màu đỏ như máu, bạch dao găm vào, hồng dao găm ra.
PHỐC!
Lại chém chết một người, nhưng trên lưng hắn lại bị tên còn lại chém ra một miệng vết thương khiến người nhìn thấy mà giật mình, làn da nứt ra rộng chừng một ngón tay, huyết dịch róc rách rơi xuống, đang thôn phệ lấy tánh mạng người.
- Đi chết đi!
Phong Phi Vân cưỡng ép quay người, chịu đựng đau nhức kịch liệt, hai tay cầm đao, xương cốt trên người phát ra thanh âm khanh khách, cơ bắp căng cứng, lực lượng toàn bộ đều vận chuyển đến trên cánh tay, huy động thạch đao nặng ba vạn năm ngàn cân đập cho một vị tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ thành bùn máu, xương cốt cũng bị chấn thành cặn bã.
Chỉ cần còn lại một tia khí lực thì vẫn phải đánh tiếp.
Từ xưa đến nay, Vạn Tượng Tháp cũng chỉ có sáu người có thể ở cảnh giới Thần Cơ xông đến tầng thứ bảy, sáu người này không ai mà không phải là thiên tài cấp bậc sử thi, một thời đại cũng chưa hẳn có một nhân vật như vậy, cho dù xông không qua cũng không có gì phải mất mặt cả.
- Cũng đã qua một canh giờ rồi, Phong Phi Vân rõ ràng còn chưa bại lui?
Mọi người chờ ở bên ngoài Vô Lượng Tháp đều nhìn chăm chú vào ba mặt Vô Lượng Cổ Kính trên bia đá, trọn vẹn qua một canh giờ, ba mặt Vô Lượng Cổ Kính này vậy mà hào quang không chút ảm đạm, chuyện này quả thực nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Rất nhiều người đều cho rằng, Phong Phi Vân nhiều nhất có thể kiên trì một phút đồng hồ sẽ bại lui, nhưng giờ đã qua tám khắc chung (một canh giờ = hai giờ = tám khắc) nhưng hắn vẫn không hề nhận thua, vẫn còn xông tầng thứ sáu, thời gian dài gấp tám lần Kỷ Phong.
Mà Tiểu Tà Ma và Thích Dạ Lai lại tiến vào Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu trước Phong Phi Vân một bước, bọn hắn cũng chưa bại lui, đương nhiên cũng chưa đến được tầng thứ bảy, vẫn còn đang chém giết trong tầng thứ sáu.
- Đến cùng phải làm sao mới xông qua được Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu?
Có đệ tử hỏi thăm tiền bối cao nhân ở đây.
Những tiền bối cao nhân này đều từng xông qua Vô Lượng Tháp, bởi vì tu vị càng ngày càng lớn mạnh, số tầng xông qua cũng xa xa không chỉ Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, tựa như Võ Tháp tháp chủ Trương Bá Đạo, cũng đã xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ 8, tiến vào tầng thứ 9.
Xông Vô Lượng Tháp, thiên phú chiếm một bộ phận, tu vị cũng chiếm một bộ phận.
Trương Bá Đạo nghiêm nghị nói:
- Nếu chia độ khó mỗi một tầng Vô Lượng Tháp thành mười phần, vậy thì thiên tư chiếm bốn phần trong đó, tâm trí chiếm bốn phần, tu vị chỉ chiếm một phần thôi, còn có một phần chính là dựa vào vận khí.
Thiên tư cao, tâm trí cao, tu vị cao, số mệnh tốt, tự nhiên cũng có thể xông đến nơi càng sâu hơn trong Vô Lượng Tháp.
Trong đó thiên tư và tâm trí là thứ chiếm tỉ trọng lớn nhất.
- Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu không chỉ khảo nghiệm thiên tư và tâm trí một người, càng muốn khảo nghiệm ý chí lực và vận khí của một người. Vô số người bị ngăn ở tầng này, rất nhiều cũng không phải bởi vì thiên phú không đủ cao, tu vị không đủ cường đại, mà là vận khí không tốt, lực ý chí không đủ kiên định.
Trương Bá Đạo nói.
Long Xuyên Phượng cười nói:
- Một người chưa hẳn cần đến thiên tư tuyệt đỉnh mới có thể trở thành hùng chủ đương thời, chỉ cần lực ý chí đủ cường đại, vậy thì vẫn có khả năng chứng đạo.
Ngươi chưa xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu chỉ biết là bọn hắn nói rất có đạo lý, nhưng lại căn bản không cách nào lý giải ý của bọn hắn.
Oanh!
Một trong ba mặt Vô Lượng Cổ Kính lần nữa phun ra thanh mang sáng chói, lúc này càng thêm chói mắt rực rỡ tươi đẹp, tựa như một đạo Thanh Hồng trùng thiên, khiến cả nửa bầu trời đều bị ánh thành bích sắc.
Thanh thế thật sự là có chút to lớn, linh chung trên Chung Tháp cũng nhịn không được phát ra ba tiếng chấn động như sấm rền, tiếng chuông truyền khắp mấy ngàn dặm, khiến vô số tu sĩ đều bừng tỉnh từ trong tu luyện
Đây là có người dùng nghịch thiên chi tư xông đã đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, linh chung mới có thể phát ra ba tiếng minh hưởng, cũng như là đang chiếu cáo với thiên hạ vậy.
Trên đỉnh tầng 99 Chung Tháp cao trong mây xanh, một bạch y thư sinh dựa vào lan can nhìn qua biển mây, nhìn ra hướng Vô Lượng Tháp ở xa xa, hắn duỗi tay ra khỏi tay áo, nhẹ nhàng bấm đốt ngón tay, sau đó liền thu tay lại.
Một người dựa vào cái tay để ăn cơm tự nhiên càng thêm yêu quý tay của mình, giấu ở trong tay áo, chung quy vẫn an toàn hơn so với lộ bên ngoài.
Ít nhất Thiên Toán Thư Sinh cho rằng như vậy, người biết che dấu tay của mình, mới là người thông minh nhất.
- Vị thiên tài cấp bậc sử thi thứ chín xuất thế!
Bạch y thư sinh vừa dứt lời, bút Thanh Đồng cắm trong búi tóc liền tự động bay ra, viết lên trên mặt vách tường Chung Tháp một cái tên thứ chín.
Hắn không cần tay, chữ do bút Thanh Đồng kia viết ra cũng hành vân lưu thủy, đại khí tự nhiên, so với thuật pháp danh gia càng thêm phiêu dật.
- Là Tiểu Tà Ma! Thật là đáng sợ, năm nay mới gần mười hai tuổi đã xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, từ xưa đến nay, thiên tư có thể sánh được với nàng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Người thứ nhất xông đến tầng thứ bảy lại là Tiểu Tà Ma, tiểu nữ hài mười hai tuổi này về mặt thiên tư hoàn toàn vượt qua Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai.
Đương nhiên, Tiểu Tà Ma sau khi xông đến tầng thứ bảy cũng không bại lui, nàng vẫn đang xông tới, khí thế không suy, chẳng lẽ nàng còn muốn bước vào Vô Lượng Tháp tầng thứ tám?
/2057
|