Cô gái mặc áo đen đứng trước cánh cổng ánh sáng treo trên bầu trời, trên người hào quang chói mắt, thái độ thay đổi không ít, ít nhất cũng không tiếp tục ra tay với Phong Phi Vân nữa
Nữ Ma là Ác Thi.
Trong Thi Cung chính là Thiện Thi.
Cô gái mặc áo đen chính là một đạo thần thức.
Ba người này vốn đều là từ trong thân thể Tiêu Nặc Lan tách ra, nhưng ba vạn năm qua đi, ba người này đều tu luyện ra trí tuệ riêng, đã có ý thức độc lập, điểm này chỉ sợ là Tiêu Nặc Lan năm đó cũng chưa từng ý thức được.
Ý thức đều ích kỷ cả, muốn dùng ý thức của mình một lần nữa ngưng tụ Tam Thi, trảm Thiên Đạo, tu luyện ra vô thượng đạo quả.
- Bản tôn chẳng lẽ ở tại Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy?
Đã xuất hiện ba Tiêu Nặc Lan, bây giờ lại nghe thấy còn có một cỗ bản tôn, cộng lại chính là bốn người rồi, Phong Phi Vân cảm giác da đầu có chút run lên.
Cô gái mặc áo đen nhẹ gật đầu, nói:
- Ngươi giúp ta cướp lấy bản tôn, ta có thể giúp ngươi trấn áp Nữ Ma, đoạn nỗi lo về sau cho ngươi.
Phong Phi Vân cười lắc đầu:
- Ngươi và Thiên Thi công lại, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Nữ Ma.
Cô gái mặc áo đen tuy rằng cường đại, nhưng so với Nữ Ma thì vẫn còn một đoạn chênh lệch không nhỏ.
- Ta nếu có thể cướp lấy bản tôn, chưa hẳn không thể chống lại Nữ Ma.
Cô gái mặc áo đen ánh mắt lạnh lùng, cổ hàn khí khiếp người kia ngược lại là có thể so sánh với Nữ Ma, nhưng lại không hề bất cận nhân tình như Nữ Ma.
Nữ Ma dù sao chính là một cỗ Ác Thi, đã chém hết tất cả thiện niệm trong cơ thể, một người không có thiện niệm sẽ đáng sợ bực nào chứ?
Tu tiên giả có Tam Thi và mười thần thức; Tam Thi Tiêu Nặc Lan phân tách, mười thần thức bị Vô Lượng Tháp làm vỡ nát chín đạo, chỉ còn lại một mình cô gái mặc áo đen này.
Cô gái mặc áo đen có thể nói vốn là Tiêu Nặc Lan, nàng cũng có tư cách nhất cướp lấy bản tôn, sau khi thần thức dung hợp với bản tôn thì nàng chính là bản tôn chân chính, lực lượng được điệp gia mấy lần, ngược lại cũng có khả năng có được lực lượng đánh một trận với Nữ Ma.
Mà muốn đoạt lấy bản tôn, hiển nhiên dựa vào lực lượng mình nàng không thể nào làm được, cho nên mới muốn nhờ vào lực lượng của Phong Phi Vân và Thiện Thi.
Cô gái mặc áo đen trước tiến bước vào môn hộ tầng thứ bảy, bước vào sâu trong môn hộ.
- Cùng nàng đi thôi! Nếu bản tôn xuất thế, có lẽ thật có thể đủ chống lại Nữ Ma.
Thanh âm Thiện Thi lần nữa vang lên trong đầu Phong Phi Vân.
Nguy cơ lớn nhất của Phong Phi Vân hiện giờ chính là đến từ Nữ Ma, mấy nữ nhân này một người so với một người càng thêm cường đại, nếu đều thả ra thì thiên hạ tất đại loạn, bất quá các nàng đều muốn đoạt xá đối phương, ngược lại cũng có thể khắc chế lẫn nhau.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Phong Phi Vân tâm thần đại định, liền nối bước tiến nhập vào thông đạo tầng thứ bảy.
Một đạo vầng sáng rơi xuống, toàn bộ môn hộ tầng thứ bảy lần nữa đóng lại.
Oanh!
Bên ngoài Vô Lượng Tháp.
Vốn là đêm tối, lại có một đạo hào quang màu xanh bay thẳng Cửu Thiên, khiến cả nửa bầu trời đều biến thành màu xanh.
Trên tấm bia đá trăm trượng, Vô Lượng Cổ Kính trường minh thật lâu, thanh mang chói mắt khiến cho đêm tối liền thanh minh, ở một nơi xa xôi, trên Chung Tháp lại truyền đến một tiếng chuông lớn, vô tình xé nát đêm tối yên tĩnh.
Ông, ông, ông!
Ba tiếng chuông lớn vang vọng trong thiên địa, thật giống như đang thông báo thiên hạ, lại có một thiên kiêu xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy. Chỉ có nhân kiệt chính thức xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy thì linh chung mới có thể tự động chấn vang, mà cao thủ thế hệ trước thì sẽ không xuất hiện tình huống này.
Trong vòng một tháng, linh chung hai lần chấn động.
Lại có Thiên Kiêu muốn quật khởi sao?
Trong Vạn Tượng Tháp có vô số thiên tài đến từ phần bốn phương tám hướng, giờ phút này đều nhao nhao chịu khiếp sợ bừng tỉnh từ trong tu luyện, bọn hắn cảm thấy một cổ áp lực, trong tương lai không lâu, sẽ có người dùng nghịch thiên chi tư khiêu chiến với bọn họ.
Đặc biệt là mấy người bài danh trên 《 Bách Tháp Bảng 》 là cảm nhận được ấp lực lớn nhất, bọn họ đều là là tồn tại vô hạn tiếp cận với thiên tài cấp bậc sử thi, bọn hắn cảm giác được có người có lẽ muốn phá vỡ dài danh 《 Bách Tháp Bảng 》 rồi.
- Chẳng lẽ một thời đại quần hùng tranh phong sắp đến sao, tương lai không lâu sau nhất định sẽ đại chiến không ngừng rồi.
- Người thắng sống, kẻ bại chết, muốn xưng hùng một thời địa, dưới chân nhất định phải chất đầy thi cốt.
Những nghịch thiên tài tuấn này lại nhao nhao nhắm mắt tu luyện, bọn hắn đều kinh thái tuyệt diễm, cũng không sợ chiến, nếu thật sự có thiên tài cấp bậc sử thi xuất thế, vậy thì người sống xưng Vương.
Đương nhiên cũng có người không thể bình tĩnh.
Vậy mà... Xâm nhập tầng thứ bảy, hắn mới chỉ có cảnh giới Thần Cơ mà thôi.
Bên ngoài Vô Lượng Tháp có người khẽ run rẩy, cũng không biết là đang kích động hay sợ hãi nữa.
- Chẳng lẽ lại một vị thiên tài cấp bậc sử thi xuất thế sao?
- Không, thiên tư Phong Phi Vân tuy mạnh, nhưng cách thiên tài cấp bậc sử thi vẫn còn một tia khoảng cách!
Chẳng biết lúc nào, một bạch y thư sinh đã đi tới bên ngoài Vô Lượng Tháp.
Hắn ăn mặc đạo bào màu trắng, tao nhã, trên đầu dựng thẳng lấy nho cân, giữa búi tóc cắm một cây bút Thanh Đồng, tay áo bồng bềnh, thừa lúc theo gió mà đến, tiêu sái và tuấn dật, mang theo một cổ thư hương chi khí.
Tựa như một vị nho tiên từ phía trên đáp xuống, triêu du bắt hải tây thương ngô!
Học thức hàm dưỡng, vô địch thiên hạ; mưu tính thôi diễn, thế gian vô song.
- Vạn Tượng Tháp đệ nhất quỷ tài, Thiên Toán Thư Sinh, hắn rõ ràng cũng từ Chung Tháp đi ra.
Vô số đệ tử đều phải ghé mắt, mà ngay cả La Phù công chúa cũng không ngoại lệ, danh khí của Thiên Toán Thư Sinh thật sự quá lớn, người tính không bằng trời tính, bởi vậy có thể thấy được trí tuệ của hắn cao thế nào.
- Phong Phi Vân không có đạt tới trình độ thiên tài cấp bậc sử thi, vì sao có thể xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy?
Rất nhiều người đều không phục, ví dụ như Kỷ Phong, Thích Dạ Lai.
Hôm nay ngươi có thể cho bọn hắn đáp án có lẽ chỉ có Thiên Toán Thư Sinh thôi.
Hai tay Thiên Toán Thư Sinh dấu trong ống tay áo màu trắng, thanh thản như dã hạc, đứng yên mà lạnh nhạt, từ từ nói:
- Bên trong Vô Lượng Tháp có một cổ Thiên Đạo chi lực, ngăn cách tất cả khí tức, vấn đề này ta cũng không trả lời được. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, ý chí lực Phong Phi Vân so với bất cứ người nào trong các ngươi đều mạnh hơn, thiên phú cũng vô hạn tiếp cận với cấp sử thi, có thể xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, cũng không kỳ quái, có lẽ là hắn nhiều hơn các ngươi một phần vận khí.
- Vận khí?
Thích Dạ Lai vẫn không phục.
Thiên Toán Thư Sinh liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
- Một người nếu không có số mệnh thì nhất định không cách nào đi xa trên con đường tu luyện được. Vận khí tốt, cũng là một loại biểu hiện của năng lực bản thân.
Nữ Ma là Ác Thi.
Trong Thi Cung chính là Thiện Thi.
Cô gái mặc áo đen chính là một đạo thần thức.
Ba người này vốn đều là từ trong thân thể Tiêu Nặc Lan tách ra, nhưng ba vạn năm qua đi, ba người này đều tu luyện ra trí tuệ riêng, đã có ý thức độc lập, điểm này chỉ sợ là Tiêu Nặc Lan năm đó cũng chưa từng ý thức được.
Ý thức đều ích kỷ cả, muốn dùng ý thức của mình một lần nữa ngưng tụ Tam Thi, trảm Thiên Đạo, tu luyện ra vô thượng đạo quả.
- Bản tôn chẳng lẽ ở tại Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy?
Đã xuất hiện ba Tiêu Nặc Lan, bây giờ lại nghe thấy còn có một cỗ bản tôn, cộng lại chính là bốn người rồi, Phong Phi Vân cảm giác da đầu có chút run lên.
Cô gái mặc áo đen nhẹ gật đầu, nói:
- Ngươi giúp ta cướp lấy bản tôn, ta có thể giúp ngươi trấn áp Nữ Ma, đoạn nỗi lo về sau cho ngươi.
Phong Phi Vân cười lắc đầu:
- Ngươi và Thiên Thi công lại, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Nữ Ma.
Cô gái mặc áo đen tuy rằng cường đại, nhưng so với Nữ Ma thì vẫn còn một đoạn chênh lệch không nhỏ.
- Ta nếu có thể cướp lấy bản tôn, chưa hẳn không thể chống lại Nữ Ma.
Cô gái mặc áo đen ánh mắt lạnh lùng, cổ hàn khí khiếp người kia ngược lại là có thể so sánh với Nữ Ma, nhưng lại không hề bất cận nhân tình như Nữ Ma.
Nữ Ma dù sao chính là một cỗ Ác Thi, đã chém hết tất cả thiện niệm trong cơ thể, một người không có thiện niệm sẽ đáng sợ bực nào chứ?
Tu tiên giả có Tam Thi và mười thần thức; Tam Thi Tiêu Nặc Lan phân tách, mười thần thức bị Vô Lượng Tháp làm vỡ nát chín đạo, chỉ còn lại một mình cô gái mặc áo đen này.
Cô gái mặc áo đen có thể nói vốn là Tiêu Nặc Lan, nàng cũng có tư cách nhất cướp lấy bản tôn, sau khi thần thức dung hợp với bản tôn thì nàng chính là bản tôn chân chính, lực lượng được điệp gia mấy lần, ngược lại cũng có khả năng có được lực lượng đánh một trận với Nữ Ma.
Mà muốn đoạt lấy bản tôn, hiển nhiên dựa vào lực lượng mình nàng không thể nào làm được, cho nên mới muốn nhờ vào lực lượng của Phong Phi Vân và Thiện Thi.
Cô gái mặc áo đen trước tiến bước vào môn hộ tầng thứ bảy, bước vào sâu trong môn hộ.
- Cùng nàng đi thôi! Nếu bản tôn xuất thế, có lẽ thật có thể đủ chống lại Nữ Ma.
Thanh âm Thiện Thi lần nữa vang lên trong đầu Phong Phi Vân.
Nguy cơ lớn nhất của Phong Phi Vân hiện giờ chính là đến từ Nữ Ma, mấy nữ nhân này một người so với một người càng thêm cường đại, nếu đều thả ra thì thiên hạ tất đại loạn, bất quá các nàng đều muốn đoạt xá đối phương, ngược lại cũng có thể khắc chế lẫn nhau.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Phong Phi Vân tâm thần đại định, liền nối bước tiến nhập vào thông đạo tầng thứ bảy.
Một đạo vầng sáng rơi xuống, toàn bộ môn hộ tầng thứ bảy lần nữa đóng lại.
Oanh!
Bên ngoài Vô Lượng Tháp.
Vốn là đêm tối, lại có một đạo hào quang màu xanh bay thẳng Cửu Thiên, khiến cả nửa bầu trời đều biến thành màu xanh.
Trên tấm bia đá trăm trượng, Vô Lượng Cổ Kính trường minh thật lâu, thanh mang chói mắt khiến cho đêm tối liền thanh minh, ở một nơi xa xôi, trên Chung Tháp lại truyền đến một tiếng chuông lớn, vô tình xé nát đêm tối yên tĩnh.
Ông, ông, ông!
Ba tiếng chuông lớn vang vọng trong thiên địa, thật giống như đang thông báo thiên hạ, lại có một thiên kiêu xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy. Chỉ có nhân kiệt chính thức xâm nhập Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy thì linh chung mới có thể tự động chấn vang, mà cao thủ thế hệ trước thì sẽ không xuất hiện tình huống này.
Trong vòng một tháng, linh chung hai lần chấn động.
Lại có Thiên Kiêu muốn quật khởi sao?
Trong Vạn Tượng Tháp có vô số thiên tài đến từ phần bốn phương tám hướng, giờ phút này đều nhao nhao chịu khiếp sợ bừng tỉnh từ trong tu luyện, bọn hắn cảm thấy một cổ áp lực, trong tương lai không lâu, sẽ có người dùng nghịch thiên chi tư khiêu chiến với bọn họ.
Đặc biệt là mấy người bài danh trên 《 Bách Tháp Bảng 》 là cảm nhận được ấp lực lớn nhất, bọn họ đều là là tồn tại vô hạn tiếp cận với thiên tài cấp bậc sử thi, bọn hắn cảm giác được có người có lẽ muốn phá vỡ dài danh 《 Bách Tháp Bảng 》 rồi.
- Chẳng lẽ một thời đại quần hùng tranh phong sắp đến sao, tương lai không lâu sau nhất định sẽ đại chiến không ngừng rồi.
- Người thắng sống, kẻ bại chết, muốn xưng hùng một thời địa, dưới chân nhất định phải chất đầy thi cốt.
Những nghịch thiên tài tuấn này lại nhao nhao nhắm mắt tu luyện, bọn hắn đều kinh thái tuyệt diễm, cũng không sợ chiến, nếu thật sự có thiên tài cấp bậc sử thi xuất thế, vậy thì người sống xưng Vương.
Đương nhiên cũng có người không thể bình tĩnh.
Vậy mà... Xâm nhập tầng thứ bảy, hắn mới chỉ có cảnh giới Thần Cơ mà thôi.
Bên ngoài Vô Lượng Tháp có người khẽ run rẩy, cũng không biết là đang kích động hay sợ hãi nữa.
- Chẳng lẽ lại một vị thiên tài cấp bậc sử thi xuất thế sao?
- Không, thiên tư Phong Phi Vân tuy mạnh, nhưng cách thiên tài cấp bậc sử thi vẫn còn một tia khoảng cách!
Chẳng biết lúc nào, một bạch y thư sinh đã đi tới bên ngoài Vô Lượng Tháp.
Hắn ăn mặc đạo bào màu trắng, tao nhã, trên đầu dựng thẳng lấy nho cân, giữa búi tóc cắm một cây bút Thanh Đồng, tay áo bồng bềnh, thừa lúc theo gió mà đến, tiêu sái và tuấn dật, mang theo một cổ thư hương chi khí.
Tựa như một vị nho tiên từ phía trên đáp xuống, triêu du bắt hải tây thương ngô!
Học thức hàm dưỡng, vô địch thiên hạ; mưu tính thôi diễn, thế gian vô song.
- Vạn Tượng Tháp đệ nhất quỷ tài, Thiên Toán Thư Sinh, hắn rõ ràng cũng từ Chung Tháp đi ra.
Vô số đệ tử đều phải ghé mắt, mà ngay cả La Phù công chúa cũng không ngoại lệ, danh khí của Thiên Toán Thư Sinh thật sự quá lớn, người tính không bằng trời tính, bởi vậy có thể thấy được trí tuệ của hắn cao thế nào.
- Phong Phi Vân không có đạt tới trình độ thiên tài cấp bậc sử thi, vì sao có thể xông đến Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy?
Rất nhiều người đều không phục, ví dụ như Kỷ Phong, Thích Dạ Lai.
Hôm nay ngươi có thể cho bọn hắn đáp án có lẽ chỉ có Thiên Toán Thư Sinh thôi.
Hai tay Thiên Toán Thư Sinh dấu trong ống tay áo màu trắng, thanh thản như dã hạc, đứng yên mà lạnh nhạt, từ từ nói:
- Bên trong Vô Lượng Tháp có một cổ Thiên Đạo chi lực, ngăn cách tất cả khí tức, vấn đề này ta cũng không trả lời được. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, ý chí lực Phong Phi Vân so với bất cứ người nào trong các ngươi đều mạnh hơn, thiên phú cũng vô hạn tiếp cận với cấp sử thi, có thể xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, cũng không kỳ quái, có lẽ là hắn nhiều hơn các ngươi một phần vận khí.
- Vận khí?
Thích Dạ Lai vẫn không phục.
Thiên Toán Thư Sinh liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
- Một người nếu không có số mệnh thì nhất định không cách nào đi xa trên con đường tu luyện được. Vận khí tốt, cũng là một loại biểu hiện của năng lực bản thân.
/2057
|