Càng đi vào sâu bên trong, mặt đất liền càng thêm đỏ tươi, trong không khí khi thì bay ra một đạo thần hà chói mắt, sắc bén tựa như Thiên Đao, không cẩn thận sẽ bị đâm rách làn da ngay.
Lạc Phượng Cốc, ba chữ kia được khắc trên một tấm bia đá nghiền nát, chính là dùng máu tươi của Phượng Hoàng tụ tập mà thành, quanh co khúc khuỷu, yêu dị đến tựa như hỏa diễm.
- Đã đến!
Cô gái mặc áo đen dừng lại bên ngoài một động phủ bị khói đen đậm đặc bao lấy, ánh mắt thận trọng nhìn chằm chằm vào trong.
Nàng dừng bước chân lại, lạnh lùng mà nghiêm túc, hắc y trên người bị gió lạnh từ trong động phủ thổi ra khiến bay lên, hoàn toàn phác họa ra dáng người mỹ diệu của nàng.
Bạch cốt cung điện trong đan điền Phong Phi Vân cũng bắt đầu phát ra một hồi rung rung, lực lượng của Thiện Thi từ trong Thi Cung bộc phát ra, tràn ngập khắp toàn thân Phong Phi Vân, cổ lực lượng này tinh thuần mà thánh khiết, có Thánh Quang màu trắng lưu động trên làn da Phong Phi Vân.
Cô gái mặc áo đen chậm rãi vươn ra cánh tay ôn nhu, một đạo vết cào dọc theo cánh tay bay ra, chính là linh quang ngưng tụ, tìm kiếm vào trong động phủ.
Oanh!
Bỗng dưng, trong động phủ tĩnh mịch kia truyền đến một hồi chấn động đáng sợ chấn vỡ vết cào do cô gái mặc áo đen đánh ra.
- Bản tôn đã chết, còn lợi hại như vậy!
Cô gái mặc áo đen lui về phía sau hai bước, hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp biến thành một đạo thần hoa màu đen xông vào trong động phủ.
Phong Phi Vân lại chưa cùng đi vào, cẩn thận canh giữ ở bên ngoài.
Sau khi tiến vào mảnh sơn cốc này, lòng hắn từ đầu đến giờ vẫn không thể an bình, bị bóng mờ tử vong đậm đặc bao lấy.
- Ngươi đang lo lắng điều gì?
Thanh âm Thiện Thi vang lên trong đầu Phong Phi Vân, thanh âm của nàng thanh thúy dễ nghe, như thanh tuyền chảy trên đá, khiến người có thể quên hết tất cả phiền não.
Phong Phi Vân lắc đầu, tự nhiên không có khả năng nói cho nàng biết kiếp trước mình chính là Phượng Hoàng, từ khi chứng kiến Phượng Hoàng vẫn huyết thì trong lòng liền thấy cực kỳ áp lực, mặc dù nàng chính là Thiện Thi cũng tuyệt đối không thể nói.
- Ta suy nghĩ ngay cả Ác Thi Thiện Thi, cũng đã tu luyện ra trí tuệ của mình, bản tôn cho dù đã chết, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, chỉ sợ cũng đã tu luyện ra trí tuệ của mình. . .
Phong Phi Vân nói.
Ầm ầm!
Trong động phủ tĩnh mịch kia truyền đến một hồi nổ vang, cả sơn cốc đều bị run rẩy, mặt đất vỡ ra, vách núi lăn xuống huyết thạch, một đạo vầng sáng màu đen từ trong động phủ chạy ra.
Cô gái mặc áo đen sắc mặt tái nhợt, ôm lấy ngực, bị thương không nhẹ.
- Bản tôn đã tu luyện ra trí tuệ, lây dính huyết khí và yêu khí của Phượng Hoàng trong sơn cốc, so với nữ ma còn tà dị hơn vài phần.
Cô gái mặc áo đen lòng còn sợ hãi nói.
Oanh!
Một cổ khí lãng màu đen từ trong động phủ thổi ra, xen lẫn huyết khí vô biên .
- Liên thủ trấn áp nàng, phai mờ trí tuệ trong cơ thể nàng.
Trong thân thể Phong Phi Vân tràn ngập lực lượng Thiện Thi, hắn lấy thạch đao từ trong Giới Linh Thạch ra, cánh tay vận khí, một mảng lớn bạch sắc quang mang liền xông vào trong thân đao.
Một nữ ma cũng đã đủ đáng sợ, nếu lại xuất hiện thêm một người, như vậy cũng được sao?
Khí lãng mãnh liệt do Phong Phi Vân bổ ra cùng cô gái mặc áo đen đồng thời đánh vào trong động phủ.
Trong tòa động phủ này tràn đầy huyết khí, trong không khí càng có hỏa diễm đang lưu động, người bình thường nếu đi vào, nhất định sẽ trong nháy mắt liền biến thành tro bụi ngay.
- Ta sao lại nghe thấy được một cổ yêu khí chỉ Phượng Hoàng mới có thế?
Phong Phi Vân mỗi khi tiến về trước ba bước tim đập liền sẽ tăng nhanh thêm một phần.
- Bản tôn đã ở chỗ này ba vạn năm, trong thân thể đã xâm nhập Phượng Hoàng chi huyết, lực lượng tương đối đáng sợ. Chỉ là trí tuệ trong cơ thể nàng còn rất yếu ớt, chỉ cần có thể ngăn được nàng trong nháy mắt thì ta liền có thể đi vào thân thể của nàng, gạt bỏ đi tia trí tuệ kia, sau đó đoạt lại thân thể.
Cô gái mặc áo đen mặt trầm như nước, nàng mới chính là thần thức của bản tôn, bản tôn tự nhiên cũng là thân thể của nàng.
Sâu trong động phủ tĩnh mịch có một tấm giường đá tràn đầy hàn khí, trên đó có một nữ tử linh lung mà uyển chuyển nằm lấy, đã ngủ say vô tận tuế nguyệt, vẫn không nhúc nhích, tựa như do băng chạm ngọc mài mà thành vậy.
Dưới mặt đất, trên thạch bích, có từng đạo máu chảy nho nhỏ thấm ra, tụ tập tới chỗ nàng, chậm rãi chảy vào thân thể của nàng, khiến làn da nàng trở nên càng thêm tinh xảo đặc sắc.
Đây chính là bản tôn của Tiêu Nặc Lan sao?
Trên người nàng một tia sinh khí cũng không có, cũng không có tà khí yêu dị.
Nhưng khi Phong Phi Vân bước đến gần nàng mười bước thì trong thân thể mềm mại vốn lẳng lặng nằm trên giường đá liền bộc phát ra một cổ sức mạnh to lớn khiến cho người ta sợ hãi, con mắt xinh đẹp của nàng bỗng nhiên mở ra, có hỏa diễm vô cùng vô tận từ trong ánh mắt bay ra, bao phủ toàn bộ động phủ.
Vầng sáng hoa mỹ tràn ngập chung quanh, khiến người ngay cả con mắt cũng không mở ra nổi.
- Muốn muốn nhờ Phượng Hoàng huyết dục hỏa trùng sinh, nào dễ dàng như vậy.
Phong Phi Vân ném ra xương cốt Phượng Hoàng ngăn cản lấy hỏa diễm vô biên kia, trực tiếp đánh tới bản tôn.
Cô gái mặc áo đen theo sát ngay sau lưng Phong Phi Vân sau lưng, bước nhanh theo, trong đôi tinh mâu mang theo vài phần nghi hoặc, đối với thân phận của Phong Phi Vân đã sinh ra hoài nghi.
Bản tôn vẫn nằm trên giường đá không nhúc nhích, cánh tay cứng ngắc giơ lên, một cỗ nữ thi giơ tay lên, một màn này thật sự quá kinh hãi, điều này chẳng lẽ biểu thị bản tôn sắp triệt để thức tỉnh sao.
Vừa đưa tay lên, liền có một mảnh sóng lửa ngưng tụ, trực tiếp đánh bay Phượng cốt ra ngoài, đụng vào trên vách tường.
Phong Phi Vân cầm thạch đao trong tay, đã phá vỡ sóng lửa, mãnh liệt giết về trước một bước, đã đứng ở cạnh giường đá.
Hắn liền triệu hồi Phượng cốt, tế trong tay, gột rửa ngọn lửa trên người bản tôn.
Giờ phút này, hắn có thể thấy rõ ràng nữ tử nằm trên giường đá kia, ngũ quan tinh mỹ tuyệt luân, lông mi uốn lượn mà thon dài, dáng người kinh diễm, đặc biệt là bộ ngực nhô lên cao kia, quả thực so với Nữ Ma Thiện Thi còn muốn đầy đặn hơn, eo nhỏ mảnh khảnh, còn có cặp đùi ngọc tuyết trắng mà mảnh khảnh kia. . .
- Ngươi đang nhìn gì thế?
Cô gái mặc áo đen sắc mặt tái nhợt, cực kỳ bất mãn với Phong Phi Vân, dù sao đó là thân thể của nàng. Đặc biệt là nhìn thấy hai vệt máu nơi đầu mũi Phong Phi Vân quả thật khiến nàng phải nghiến răng nghiến lợi.
- Ta đang xem phải làm sao mới có thể phong bế huyết mạch của nàng, ngăn cản nàng dục hỏa trùng sinh!
Phong Phi Vân biểu lộ hết sức nghiêm túc, xoa xoa vết máu trên đầu mũi, mặt không đỏ sắc không thay đổi nói.
- Dục hỏa trùng sinh cũng có thể ngăn cản?
Cô gái mặc áo đen cưỡng ép ngăn chặn lửa giận trong lòng, hỏi lại.
- Có thể thử một lần.
Lạc Phượng Cốc, ba chữ kia được khắc trên một tấm bia đá nghiền nát, chính là dùng máu tươi của Phượng Hoàng tụ tập mà thành, quanh co khúc khuỷu, yêu dị đến tựa như hỏa diễm.
- Đã đến!
Cô gái mặc áo đen dừng lại bên ngoài một động phủ bị khói đen đậm đặc bao lấy, ánh mắt thận trọng nhìn chằm chằm vào trong.
Nàng dừng bước chân lại, lạnh lùng mà nghiêm túc, hắc y trên người bị gió lạnh từ trong động phủ thổi ra khiến bay lên, hoàn toàn phác họa ra dáng người mỹ diệu của nàng.
Bạch cốt cung điện trong đan điền Phong Phi Vân cũng bắt đầu phát ra một hồi rung rung, lực lượng của Thiện Thi từ trong Thi Cung bộc phát ra, tràn ngập khắp toàn thân Phong Phi Vân, cổ lực lượng này tinh thuần mà thánh khiết, có Thánh Quang màu trắng lưu động trên làn da Phong Phi Vân.
Cô gái mặc áo đen chậm rãi vươn ra cánh tay ôn nhu, một đạo vết cào dọc theo cánh tay bay ra, chính là linh quang ngưng tụ, tìm kiếm vào trong động phủ.
Oanh!
Bỗng dưng, trong động phủ tĩnh mịch kia truyền đến một hồi chấn động đáng sợ chấn vỡ vết cào do cô gái mặc áo đen đánh ra.
- Bản tôn đã chết, còn lợi hại như vậy!
Cô gái mặc áo đen lui về phía sau hai bước, hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp biến thành một đạo thần hoa màu đen xông vào trong động phủ.
Phong Phi Vân lại chưa cùng đi vào, cẩn thận canh giữ ở bên ngoài.
Sau khi tiến vào mảnh sơn cốc này, lòng hắn từ đầu đến giờ vẫn không thể an bình, bị bóng mờ tử vong đậm đặc bao lấy.
- Ngươi đang lo lắng điều gì?
Thanh âm Thiện Thi vang lên trong đầu Phong Phi Vân, thanh âm của nàng thanh thúy dễ nghe, như thanh tuyền chảy trên đá, khiến người có thể quên hết tất cả phiền não.
Phong Phi Vân lắc đầu, tự nhiên không có khả năng nói cho nàng biết kiếp trước mình chính là Phượng Hoàng, từ khi chứng kiến Phượng Hoàng vẫn huyết thì trong lòng liền thấy cực kỳ áp lực, mặc dù nàng chính là Thiện Thi cũng tuyệt đối không thể nói.
- Ta suy nghĩ ngay cả Ác Thi Thiện Thi, cũng đã tu luyện ra trí tuệ của mình, bản tôn cho dù đã chết, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, chỉ sợ cũng đã tu luyện ra trí tuệ của mình. . .
Phong Phi Vân nói.
Ầm ầm!
Trong động phủ tĩnh mịch kia truyền đến một hồi nổ vang, cả sơn cốc đều bị run rẩy, mặt đất vỡ ra, vách núi lăn xuống huyết thạch, một đạo vầng sáng màu đen từ trong động phủ chạy ra.
Cô gái mặc áo đen sắc mặt tái nhợt, ôm lấy ngực, bị thương không nhẹ.
- Bản tôn đã tu luyện ra trí tuệ, lây dính huyết khí và yêu khí của Phượng Hoàng trong sơn cốc, so với nữ ma còn tà dị hơn vài phần.
Cô gái mặc áo đen lòng còn sợ hãi nói.
Oanh!
Một cổ khí lãng màu đen từ trong động phủ thổi ra, xen lẫn huyết khí vô biên .
- Liên thủ trấn áp nàng, phai mờ trí tuệ trong cơ thể nàng.
Trong thân thể Phong Phi Vân tràn ngập lực lượng Thiện Thi, hắn lấy thạch đao từ trong Giới Linh Thạch ra, cánh tay vận khí, một mảng lớn bạch sắc quang mang liền xông vào trong thân đao.
Một nữ ma cũng đã đủ đáng sợ, nếu lại xuất hiện thêm một người, như vậy cũng được sao?
Khí lãng mãnh liệt do Phong Phi Vân bổ ra cùng cô gái mặc áo đen đồng thời đánh vào trong động phủ.
Trong tòa động phủ này tràn đầy huyết khí, trong không khí càng có hỏa diễm đang lưu động, người bình thường nếu đi vào, nhất định sẽ trong nháy mắt liền biến thành tro bụi ngay.
- Ta sao lại nghe thấy được một cổ yêu khí chỉ Phượng Hoàng mới có thế?
Phong Phi Vân mỗi khi tiến về trước ba bước tim đập liền sẽ tăng nhanh thêm một phần.
- Bản tôn đã ở chỗ này ba vạn năm, trong thân thể đã xâm nhập Phượng Hoàng chi huyết, lực lượng tương đối đáng sợ. Chỉ là trí tuệ trong cơ thể nàng còn rất yếu ớt, chỉ cần có thể ngăn được nàng trong nháy mắt thì ta liền có thể đi vào thân thể của nàng, gạt bỏ đi tia trí tuệ kia, sau đó đoạt lại thân thể.
Cô gái mặc áo đen mặt trầm như nước, nàng mới chính là thần thức của bản tôn, bản tôn tự nhiên cũng là thân thể của nàng.
Sâu trong động phủ tĩnh mịch có một tấm giường đá tràn đầy hàn khí, trên đó có một nữ tử linh lung mà uyển chuyển nằm lấy, đã ngủ say vô tận tuế nguyệt, vẫn không nhúc nhích, tựa như do băng chạm ngọc mài mà thành vậy.
Dưới mặt đất, trên thạch bích, có từng đạo máu chảy nho nhỏ thấm ra, tụ tập tới chỗ nàng, chậm rãi chảy vào thân thể của nàng, khiến làn da nàng trở nên càng thêm tinh xảo đặc sắc.
Đây chính là bản tôn của Tiêu Nặc Lan sao?
Trên người nàng một tia sinh khí cũng không có, cũng không có tà khí yêu dị.
Nhưng khi Phong Phi Vân bước đến gần nàng mười bước thì trong thân thể mềm mại vốn lẳng lặng nằm trên giường đá liền bộc phát ra một cổ sức mạnh to lớn khiến cho người ta sợ hãi, con mắt xinh đẹp của nàng bỗng nhiên mở ra, có hỏa diễm vô cùng vô tận từ trong ánh mắt bay ra, bao phủ toàn bộ động phủ.
Vầng sáng hoa mỹ tràn ngập chung quanh, khiến người ngay cả con mắt cũng không mở ra nổi.
- Muốn muốn nhờ Phượng Hoàng huyết dục hỏa trùng sinh, nào dễ dàng như vậy.
Phong Phi Vân ném ra xương cốt Phượng Hoàng ngăn cản lấy hỏa diễm vô biên kia, trực tiếp đánh tới bản tôn.
Cô gái mặc áo đen theo sát ngay sau lưng Phong Phi Vân sau lưng, bước nhanh theo, trong đôi tinh mâu mang theo vài phần nghi hoặc, đối với thân phận của Phong Phi Vân đã sinh ra hoài nghi.
Bản tôn vẫn nằm trên giường đá không nhúc nhích, cánh tay cứng ngắc giơ lên, một cỗ nữ thi giơ tay lên, một màn này thật sự quá kinh hãi, điều này chẳng lẽ biểu thị bản tôn sắp triệt để thức tỉnh sao.
Vừa đưa tay lên, liền có một mảnh sóng lửa ngưng tụ, trực tiếp đánh bay Phượng cốt ra ngoài, đụng vào trên vách tường.
Phong Phi Vân cầm thạch đao trong tay, đã phá vỡ sóng lửa, mãnh liệt giết về trước một bước, đã đứng ở cạnh giường đá.
Hắn liền triệu hồi Phượng cốt, tế trong tay, gột rửa ngọn lửa trên người bản tôn.
Giờ phút này, hắn có thể thấy rõ ràng nữ tử nằm trên giường đá kia, ngũ quan tinh mỹ tuyệt luân, lông mi uốn lượn mà thon dài, dáng người kinh diễm, đặc biệt là bộ ngực nhô lên cao kia, quả thực so với Nữ Ma Thiện Thi còn muốn đầy đặn hơn, eo nhỏ mảnh khảnh, còn có cặp đùi ngọc tuyết trắng mà mảnh khảnh kia. . .
- Ngươi đang nhìn gì thế?
Cô gái mặc áo đen sắc mặt tái nhợt, cực kỳ bất mãn với Phong Phi Vân, dù sao đó là thân thể của nàng. Đặc biệt là nhìn thấy hai vệt máu nơi đầu mũi Phong Phi Vân quả thật khiến nàng phải nghiến răng nghiến lợi.
- Ta đang xem phải làm sao mới có thể phong bế huyết mạch của nàng, ngăn cản nàng dục hỏa trùng sinh!
Phong Phi Vân biểu lộ hết sức nghiêm túc, xoa xoa vết máu trên đầu mũi, mặt không đỏ sắc không thay đổi nói.
- Dục hỏa trùng sinh cũng có thể ngăn cản?
Cô gái mặc áo đen cưỡng ép ngăn chặn lửa giận trong lòng, hỏi lại.
- Có thể thử một lần.
/2057
|