Thích Dạ Lai đã đánh ra sáu trăm bảy mươi ba chiêu, mỗi một chiêu đều toàn lực ra tay, long trời lở đất, tốc độ ra chiêu nhanh đến nỗi ngay cả chính hắn cũng không thể tin được.
Nhưng tốc độ ra chiêu của Phong Phi Vân còn nhanh hơn cả hắn, đã đánh ra sáu trăm bảy mươi lăm chiêu, trong đó hai chiêu nhiều hơn thiếu chút nữa đã đánh cho Thích Dạ Lai bị thương.
- Tốc độ sao có thể nhanh hơn ta được.
Tâm tranh cường háo thắng trong lòng Thích Dạ Lai càng thêm mãnh liệt, huyết dịch trong thân thể chảy tràn ra giống nư giang hà đang trào lên, thanh âm lưu động kia ngay cả chính hắn cũng có thể nghe thấy được rõ ràng.
Phong Phi Vân sao lại không như thế, hắn đang vô hạn kích phát tiềm năng trong thân thể của mình, chỉ cầu công càng mạnh hơn, công càng nhanh hơn.
- Tối nay nói không chừng sẽ có một vị thiên tài cấp bậc sử thi sinh ra đời!
Thiên Toán Thư Sinh đứng thẳng trên đỉnh sơn mạch cao vút trong mây, nhìn qua nơi dãy núi trùng điệp, có thể cảm nhận được một cổ sử thi mạch động đang từ từ bay lên.
Thể chất một người tuy rằng là Tiên Thiên đã định, nhưng chỉ cần là người có cố gắng, Hậu Thiên cũng có thể thay đổi, có thể thông qua cố gắng tu luyện và chiến đấu, khiến thể chất của mình phát sinh thoát biến, trở nên càng thêm cường đại, càng thêm thích hợp với tu hành Thiên Đạo.
Thân thể một người tiềm lực vô hạn, mỗi người đều giống như một cái tiểu vũ trụ, chỉ cần có thể kích phát ra cổ lực lượng tiềm ẩn này, vậy thì coi như là hủy thiên diệt địa cũng không phải là không được.
Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai đều là loại cao cấp nhất trong nghịch thiên tài tuấn, chỉ thiếu chút nữa là có thể đạt tới hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, giờ phút này bọn hắn đánh một trận này đều là đang kích phát ra tiềm lực bổn nguyên nhất trong thân thể của mình.
Đây chỉ là xem trong bọn họ, ai có thể kích phát ra cổ tiềm lực này trước một bước, tích lũy đến trình độ nhất định, thể chất đạt đến hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi.
Ai có thể trùng kích đến cảnh giới thiên tài cấp bậc sử thi, ai có thể trở thành người thắng, hung hăng dẫm nát người thua dưới chân đây.
Thiên Đạo chính là như thế, khôn sống mống chết, thích giả sinh tồn.
Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai đều hiểu rõ đạo lý này, bởi vì bọn hắn đồng thời cảm giác được trong thân thể của mình có một cổ tiềm năng đang chậm rãi thức tỉnh, tạp chất trong thể chất bị bài trừ ra ngoài cơ thể, xương cốt huyết nhục đều đang hấp thu linh khí, tản mát ra bảo quang càng ngày càng sáng ngời, càng ngày càng thanh minh tinh thuần.
Đây là tiêu chất của thể chất đang tiến bộ!
Chiến đấu giữa hai người bọn họ trở nên càng thêm hung mãnh, chiến đấu đến nổi giận, chiến đấu đến chính bọn hắn cũng rung động, vé vào cửa thiên tài cấp sử thi chỉ có một tấm, người thắng có thể đạt được vé vào cửa, trở thành nhân kiệt tuyệt thế, có cơ hội trùng kích vô thượng đại đạo.
Mà người thua, có khả năng sẽ bị hung hăng dẫm nát dưới chân, cũng có khả năng sẽ thân tử đạo tiêu.
- Huyết dịch bốc cháy lên a!
Thích Dạ Lai tóc tai đều dựng đứng, khuôn mặt anh tuấn mà trẻ tuổi trở nên đỏ bừng, trong người giống như có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt lên vậy.
Hắn thi triển ra cấm pháp, thiêu đốt huyết dịch trong thân thể của mình, chiến lực tăng lên gần gấp ba lần, tựu như Thần Lô lâm Cửu Thiên, chiến uy truyền ra tám trăm dặm.
Vì tăng lên tới hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, hắn muốn liều mạng rồi.
- Ta phải nuốt Phượng Cốt, cường luyện thân hình, chiến đấu đến long trời lỡ đất.
Phong Phi Vân lấy ra khối Phượng Cốt đỏ thẫm kia, trên Phượng Cốt hỏa diễm ứa ra, nhiệt độ có thể lập tức dung huyền thiết thành nước thép, chính là Phượng Hoàng chi cốt chân chính.
Trên Phượng Cốt đan xen đại đạo quy tắc vô cùng vô tận, ngưng tụ đạo quả mà cả đời Phượng Hoàng tu luyệnả, người bình thường chỉ cần chạm vào Phượng Hoàng Cốt một chút liền sẽ bị đại đao quy tắc trên đó giảo sát, hóa thành bột máu, sau đó bị nhiệt độ cao thiêu đốt thành hư vô.
Phong Phi Vân nếu không phải có linh hồn Phượng Hoàng thì cũng sẽ bị đại đạo quy tắc trên Phượng Cốt công kích.
Hắn vốn định sau khi hoàn thành Hoán Huyết rồi mới nuốt khối Phượng Cốt này, đến lúc đó thì máu của hắn cũng đã thay đổi đến trình độ tiếp cận Phượng Hoàng huyết dịch, hoàn toàn có thể thừa nhận đại đạo quy tắc trên khối Phượng Cốt này và nhiệt độ kinh khủng của nó.
Nhưng giờ hắn không đợi được đến lúc đó nữa rồi, bởi vì Thích Dạ Lai sau khi thiêu đốt huyết dịch chiến lực cũng tăng lên gấp mấy lần, khiến hắn cũng chỉ có thể sớm nuốt Phượng Cốt, mượn nhờ lực lượng Phượng Cốt để chèn ép hắn.
Thích Dạ Lai muốn nhờ một trânh chiến với Phong Phi Vân để đột phát thiên tài cấp bậc sử thi, Phong Phi Vân sao lại không muốn vậy chứ.
Ầm ầm!
Thể chất và huyết dịch Phong Phi Vân hiện giờ dù sao cũng chưa đạt đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân, cưỡng ép nuốt Phượng Cốt, thật giống như nuốt vào một đoàn độc hỏa vây, sau khi nhập hầu liền co một cảm giác khô nứt đau đớn từ yết hầu đến ngực, một mực chạy xuống dưới, đoàn hỏa diễm nóng cháy kia phảng phất như muốn dung luyện cả người Phong Phi Vân vậy.
Ngũ tạng lục phủ tựa hồ cũng đang bị hỏa diễm thiêu đốt, huyết dịch trong mạch máu đã hoàn toàn bị dẫn động, nhiệt độ kéo lên, vượt qua nước sôi, giống như nham tương trong lòng đất đang lưu chuyển khắp cơ thể vậy.
- Sát!
Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, trên người cũng bốc lên hỏa diễm, tóc cũng biến thành màu hỏa diễm, có từng đoàn từng đoàn ngọn lửa đang nhảy nhót.
Hỏa diễm bao lấy thân thể Phong Phi Vân, tràn đầy lực lượng dùng không hết.
Thích Dạ Lai đã nhuốm máu, xương cốt đều đang run rẩy, cả người đều điên cuồng, trực tiếp chém giết với Phong Phi Vân, không có bất kỳ một thanh thần binh lợi khí nào cả, chỉ có tay không vật lộn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mỗi một chưởng va chạm đều như hai khối thần thiết đang va chạm với nhau, bắn ra ra ánh lửa và điện mang, chấn khiến màng nhĩ của bọn hắn cũng như muốn bị nghiền nát vậy.
Phượng Cốt nung lấy huyết nhục Phong Phi Vân, chìm vào trong huyết nhục, nhưng nhiệt độ bất diệt, giống như trong thịt chôn lấy một tòa bếp lò, đại đạo quy tắc đang lưu động trên cốt đầu, huyết nhục và Phượng Cốt dần giao hòa với nhau, đang chậm rãi dính liền lại.
PHỐC!
Phong Phi Vân lực có thể nhổ núi, năm ngón tay trực tiếp chụp vào hai vai Thích Dạ Lai, đầu ngón tay bẻ vụn da thịt, nắm lấy xương vai Thích Dạ Lai nhấc hắn lên cao, hung hăng ném xuống khiến mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Mặt đất chấn động, Thích Dạ Lai cả người đều chìm vào lòng đất.
NGAO!
Lòng đất, truyền đến tiếng kêu giống như dã thú, Thích Dạ Lai vọt ra, thịt nơi hai tay đều bị bóp nát, nhưng lại càng thêm điên cuồng, một quyền đánh lên ngực Phong Phi Vân, truyền đến mấy tiếng gãy xương thanh thúy.
Hai người đều tóc tai bù xù, toàn thân đang uống máu, miệng vết thương khắp nơi, nhưng ngay cả chút cảm giác cũng không có.
Ầm ầm!
Trận chiến này thật sự quá thê thảm, khiến những tu sĩ đang vây xem đều họa sợ, có bị dọa đến chân mềm nhũn, có kìm lòng không được run rẩy, đây là hai tên điên chiến lực khủng bố.
Nhưng tốc độ ra chiêu của Phong Phi Vân còn nhanh hơn cả hắn, đã đánh ra sáu trăm bảy mươi lăm chiêu, trong đó hai chiêu nhiều hơn thiếu chút nữa đã đánh cho Thích Dạ Lai bị thương.
- Tốc độ sao có thể nhanh hơn ta được.
Tâm tranh cường háo thắng trong lòng Thích Dạ Lai càng thêm mãnh liệt, huyết dịch trong thân thể chảy tràn ra giống nư giang hà đang trào lên, thanh âm lưu động kia ngay cả chính hắn cũng có thể nghe thấy được rõ ràng.
Phong Phi Vân sao lại không như thế, hắn đang vô hạn kích phát tiềm năng trong thân thể của mình, chỉ cầu công càng mạnh hơn, công càng nhanh hơn.
- Tối nay nói không chừng sẽ có một vị thiên tài cấp bậc sử thi sinh ra đời!
Thiên Toán Thư Sinh đứng thẳng trên đỉnh sơn mạch cao vút trong mây, nhìn qua nơi dãy núi trùng điệp, có thể cảm nhận được một cổ sử thi mạch động đang từ từ bay lên.
Thể chất một người tuy rằng là Tiên Thiên đã định, nhưng chỉ cần là người có cố gắng, Hậu Thiên cũng có thể thay đổi, có thể thông qua cố gắng tu luyện và chiến đấu, khiến thể chất của mình phát sinh thoát biến, trở nên càng thêm cường đại, càng thêm thích hợp với tu hành Thiên Đạo.
Thân thể một người tiềm lực vô hạn, mỗi người đều giống như một cái tiểu vũ trụ, chỉ cần có thể kích phát ra cổ lực lượng tiềm ẩn này, vậy thì coi như là hủy thiên diệt địa cũng không phải là không được.
Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai đều là loại cao cấp nhất trong nghịch thiên tài tuấn, chỉ thiếu chút nữa là có thể đạt tới hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, giờ phút này bọn hắn đánh một trận này đều là đang kích phát ra tiềm lực bổn nguyên nhất trong thân thể của mình.
Đây chỉ là xem trong bọn họ, ai có thể kích phát ra cổ tiềm lực này trước một bước, tích lũy đến trình độ nhất định, thể chất đạt đến hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi.
Ai có thể trùng kích đến cảnh giới thiên tài cấp bậc sử thi, ai có thể trở thành người thắng, hung hăng dẫm nát người thua dưới chân đây.
Thiên Đạo chính là như thế, khôn sống mống chết, thích giả sinh tồn.
Phong Phi Vân và Thích Dạ Lai đều hiểu rõ đạo lý này, bởi vì bọn hắn đồng thời cảm giác được trong thân thể của mình có một cổ tiềm năng đang chậm rãi thức tỉnh, tạp chất trong thể chất bị bài trừ ra ngoài cơ thể, xương cốt huyết nhục đều đang hấp thu linh khí, tản mát ra bảo quang càng ngày càng sáng ngời, càng ngày càng thanh minh tinh thuần.
Đây là tiêu chất của thể chất đang tiến bộ!
Chiến đấu giữa hai người bọn họ trở nên càng thêm hung mãnh, chiến đấu đến nổi giận, chiến đấu đến chính bọn hắn cũng rung động, vé vào cửa thiên tài cấp sử thi chỉ có một tấm, người thắng có thể đạt được vé vào cửa, trở thành nhân kiệt tuyệt thế, có cơ hội trùng kích vô thượng đại đạo.
Mà người thua, có khả năng sẽ bị hung hăng dẫm nát dưới chân, cũng có khả năng sẽ thân tử đạo tiêu.
- Huyết dịch bốc cháy lên a!
Thích Dạ Lai tóc tai đều dựng đứng, khuôn mặt anh tuấn mà trẻ tuổi trở nên đỏ bừng, trong người giống như có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt lên vậy.
Hắn thi triển ra cấm pháp, thiêu đốt huyết dịch trong thân thể của mình, chiến lực tăng lên gần gấp ba lần, tựu như Thần Lô lâm Cửu Thiên, chiến uy truyền ra tám trăm dặm.
Vì tăng lên tới hàng ngũ thiên tài cấp bậc sử thi, hắn muốn liều mạng rồi.
- Ta phải nuốt Phượng Cốt, cường luyện thân hình, chiến đấu đến long trời lỡ đất.
Phong Phi Vân lấy ra khối Phượng Cốt đỏ thẫm kia, trên Phượng Cốt hỏa diễm ứa ra, nhiệt độ có thể lập tức dung huyền thiết thành nước thép, chính là Phượng Hoàng chi cốt chân chính.
Trên Phượng Cốt đan xen đại đạo quy tắc vô cùng vô tận, ngưng tụ đạo quả mà cả đời Phượng Hoàng tu luyệnả, người bình thường chỉ cần chạm vào Phượng Hoàng Cốt một chút liền sẽ bị đại đao quy tắc trên đó giảo sát, hóa thành bột máu, sau đó bị nhiệt độ cao thiêu đốt thành hư vô.
Phong Phi Vân nếu không phải có linh hồn Phượng Hoàng thì cũng sẽ bị đại đạo quy tắc trên Phượng Cốt công kích.
Hắn vốn định sau khi hoàn thành Hoán Huyết rồi mới nuốt khối Phượng Cốt này, đến lúc đó thì máu của hắn cũng đã thay đổi đến trình độ tiếp cận Phượng Hoàng huyết dịch, hoàn toàn có thể thừa nhận đại đạo quy tắc trên khối Phượng Cốt này và nhiệt độ kinh khủng của nó.
Nhưng giờ hắn không đợi được đến lúc đó nữa rồi, bởi vì Thích Dạ Lai sau khi thiêu đốt huyết dịch chiến lực cũng tăng lên gấp mấy lần, khiến hắn cũng chỉ có thể sớm nuốt Phượng Cốt, mượn nhờ lực lượng Phượng Cốt để chèn ép hắn.
Thích Dạ Lai muốn nhờ một trânh chiến với Phong Phi Vân để đột phát thiên tài cấp bậc sử thi, Phong Phi Vân sao lại không muốn vậy chứ.
Ầm ầm!
Thể chất và huyết dịch Phong Phi Vân hiện giờ dù sao cũng chưa đạt đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân, cưỡng ép nuốt Phượng Cốt, thật giống như nuốt vào một đoàn độc hỏa vây, sau khi nhập hầu liền co một cảm giác khô nứt đau đớn từ yết hầu đến ngực, một mực chạy xuống dưới, đoàn hỏa diễm nóng cháy kia phảng phất như muốn dung luyện cả người Phong Phi Vân vậy.
Ngũ tạng lục phủ tựa hồ cũng đang bị hỏa diễm thiêu đốt, huyết dịch trong mạch máu đã hoàn toàn bị dẫn động, nhiệt độ kéo lên, vượt qua nước sôi, giống như nham tương trong lòng đất đang lưu chuyển khắp cơ thể vậy.
- Sát!
Phong Phi Vân hét lớn một tiếng, trên người cũng bốc lên hỏa diễm, tóc cũng biến thành màu hỏa diễm, có từng đoàn từng đoàn ngọn lửa đang nhảy nhót.
Hỏa diễm bao lấy thân thể Phong Phi Vân, tràn đầy lực lượng dùng không hết.
Thích Dạ Lai đã nhuốm máu, xương cốt đều đang run rẩy, cả người đều điên cuồng, trực tiếp chém giết với Phong Phi Vân, không có bất kỳ một thanh thần binh lợi khí nào cả, chỉ có tay không vật lộn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mỗi một chưởng va chạm đều như hai khối thần thiết đang va chạm với nhau, bắn ra ra ánh lửa và điện mang, chấn khiến màng nhĩ của bọn hắn cũng như muốn bị nghiền nát vậy.
Phượng Cốt nung lấy huyết nhục Phong Phi Vân, chìm vào trong huyết nhục, nhưng nhiệt độ bất diệt, giống như trong thịt chôn lấy một tòa bếp lò, đại đạo quy tắc đang lưu động trên cốt đầu, huyết nhục và Phượng Cốt dần giao hòa với nhau, đang chậm rãi dính liền lại.
PHỐC!
Phong Phi Vân lực có thể nhổ núi, năm ngón tay trực tiếp chụp vào hai vai Thích Dạ Lai, đầu ngón tay bẻ vụn da thịt, nắm lấy xương vai Thích Dạ Lai nhấc hắn lên cao, hung hăng ném xuống khiến mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Mặt đất chấn động, Thích Dạ Lai cả người đều chìm vào lòng đất.
NGAO!
Lòng đất, truyền đến tiếng kêu giống như dã thú, Thích Dạ Lai vọt ra, thịt nơi hai tay đều bị bóp nát, nhưng lại càng thêm điên cuồng, một quyền đánh lên ngực Phong Phi Vân, truyền đến mấy tiếng gãy xương thanh thúy.
Hai người đều tóc tai bù xù, toàn thân đang uống máu, miệng vết thương khắp nơi, nhưng ngay cả chút cảm giác cũng không có.
Ầm ầm!
Trận chiến này thật sự quá thê thảm, khiến những tu sĩ đang vây xem đều họa sợ, có bị dọa đến chân mềm nhũn, có kìm lòng không được run rẩy, đây là hai tên điên chiến lực khủng bố.
/2057
|