Đây tâật sự là một vưu vật, nàng cho dù ở trong băng thiên tuyết địa, trực tiếp cởi toàn bộ quần áo ra, trần như nhộng đứng trong băng tuyết cũng không kỳ quái.
- Ta từ nhỏ đã mặc như thế. Nếu ngươi cảm thấy mặc quá ít, ngươi cởi y phục trên người ra đi, ta cũng nguyện ý mặc vào.
Huyết Vũ trêu chọc.
- Không biết xấu hổ!
Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận, không chỉ đang giận Huyết Vũ, càng giận Phong Phi Vân, tên khốn này còn sắc quỷ hơn cả sắc quỷ, không ngờ ưa thích nữ nhân lẳng lơ như thế.
- Ta chỉ là nữ tử phong trần, nếu muốn mặt mũi thì không cơm ăn! Ha ha!
Huyết Vũ cười nói.
- Vậy ngươi cũng không cần gương mặt làm gì!
Nạp Lan Tuyết Tiên cầm phật châu trong ta ném ra ngoài, chín lỗ trong phật châu bắn ra chín đạo quang mang, giống như cột sáng bao phủ thiên địa.
- Chờ một chút, chờ một chút, chúng ta không oán không cừu, vì sao ngươi muốn giết ta?
Huyết Vũ tự nhiên không sợ Nạp Lan Tuyết Tiên, trên mặt vẫn tươi cười như cũ.
- Chúng ta thù hận không đội trời chung!
Chín đạo thanh sắc phật quang đồng thời đánh tới, giống như cột chống trời, Huyết Vũ duỗi cánh tay trắng nõn ra, năm ngón tay thon dài bắn ra năm vầng sáng, đánh nát chín đạo phật quang.
Bành!
Một chưởng này cách không đánh vào ngực Nạp Lan Tuyết Tiên, tóc xanh phật y lưu động, ngưng tụ thành ngàn vạn phật ấn, phản hồi lực lượng của Huyết Vũ trở về.
Nhưng mà Huyết Vũ dù sao cũng là Thiên Mệnh Cảnh, cho dù là phật y cũng không thể phản hồi quá nhiều lực lượng của nàng, Nạp Lan Tuyết Tiên trực tiếp ngã vào trong tuyết, thân thể mềm mại quay cuồng, trên quần áo, trên tóc, trên giầy đều là bột tuyết.
- Ha ha, muội tử, tu vị của ngươi còn kém xa!
Huyết Vũ cười như chuông bạc, lái xe rời đi.
- Đợi một chút! Nàng mặc nạp lan phật y trên người, cởi quần áo nàng ra.
Bên trong có giọng nói Nam Cung Hồng Nhan truyền ra.
Huyết Vũ ứng một tiếng, cũng nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên, khó tự trách một chưởng vừa rồi không làm nàng bị thương, thì ra quần áo của nàng là Nạp Lan phật y.
Thật sự là không uổng phí công sức.
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Nạp Lan Tuyết Tiên cầm vạt áo của mình lại, hoảng sợ nói.
- Tự nhiên là cởi quần áo của ngươi rồi.
Huyết Vũ bắt lấy Nạp Lan Tuyết Tiên, mang theo tươi cười cởi áo của nàng ra.
- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi cũng quá vô sỉ.
Nạp Lan Tuyết Tiên muốn chạy thục mạng, nhưng lại lại bị Huyết Vũ bắt trở về, trực tiếp đè xuống đất, sau đó cởi phật y của nàng ra một nửa.
- Ta chính là vô sỉ, có tin ta cởi sạch ngươi hay không, sau đó treo lên trên cây, làm cho mỗi nam nhân đi ngang qua đây đều nhìn thấy thân thể mềm mại lung linh của tiểu mỹ nhân như ngươi?
Huyết Vũ tự nhiên không khác gì mụ tú bà bất lương, nhưng mà cười lên rất đẹp, càng giống như dâm tặc tội ác tày trời.
Nạp Lan Tuyết Tiên đúng là bị hù sợ, mặt tái lại, con mắt nhỏ lệ, quát:
- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi chết không yên lành, ta sẽ nói cho Phong Phi Vân, nếu hắn biết rõ ngươi khi dễ ta như vậy, hắn khẳng định sẽ bỏ ngươi.
Huyết Vũ nghe được cái tên Phong Phi Vântự, vốn đã giật vạt áo của Nạp Lan Tuyết Tiên ra, để lộ cặp thỏ trắng lung linh trước ngực, nhưng mà nàng vẫn ngừng tay, quay đầu lại nhìn vào trong xe.
- Phong Phi Vân!
Nam Cung Hồng Nhan nói một câu trong xe, trầm tư một lát, nói:
- Ta hiểu rồi, bởi vì hắn, ngươi mới tới giết ta đúng không?
- Ta muốn giết là Nam Cung Hồng Nhan!
Nạp Lan Tuyết Tiên ngã vào trong đống tuyết, hai tay nắm thật chặc bộ ngực sữa, cảm thấy Huyết Vũ sẽ ăn nàng, trong lòng tự nhiên rất sợ hãi.
- Ta chính là Nam Cung Hồng Nhan!
Nam Cung Hồng Nhan đi ra khỏi xe, đi đến trước mặt Nạp Lan Tuyết Tiên, ý bảo Huyết Vũ lui ra.
Nam Cung Hồng Nhan nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên quần áo mất trật tự, đôi mắt dễ thương dưới khăn che mặt màu tắng, nhiều ra mấy phần vui vẻ, nụ cười này khiến Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn qua liền si mê.
Thiên hạ thậm chí có mỹ nhân đẹp như vậy!
- Ta là vợ của Phong Phi Vân!
Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn che ngực của mình, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng thậm chí sợ hãi Nam Cung Hồng Nhan.
- Ngươi quá ngây thơ!
Nam Cung Hồng Nhan thở dài.
- Ta không ngây thơ chút nào cả!
Nạp Lan Tuyết Tiên nói.
Nam Cung Hồng Nhan gật gật đầu, nói:
- Được rồi! Ngươi đã là vợ Phong Phi Vân, vậy càng phải lột sạch quần áo của ngươi, không chỉ muốn lột sạch quần áo của, càng không giữ mạng của ngươi.
- Ngươi muốn giết ta?
Nạp Lan Tuyết Tiên không nghĩ tới Nam Cung Hồng Nhan dĩ nhiên là nữ nhân ngoan độc như thế, nói giết người, liền giết người, nói giết người rất tùy ý, thật giống như là giết quen tay rồi.
- Ta giết là vợ Phong Phi Vân!
Nam Cung Hồng Nhan giờ phút này đúng là muốn giết người, cũng không phải hù dọa Nạp Lan Tuyết Tiên.
Bàn tay Nam Cung Hồng Nhan dấy lên hỏa diễm, hỏa diễm bao vây bàn tay, tràng cảnh này vô cùng rung động lòng người, muốn bóp cổ Nạp Lan Tuyết Tiên.
- A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, nữ thí chủ, buông bỏ đồ đao lập địa thành phật, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!
Một câu phật hiệu vang lên như chuông lớn.
Nạp Lan Tuyết Tiên đang nằm trên đất đã không thấy đâu.
Nam Cung Hồng Nhan thu tay lại, quay người nhìn qua hướng bắc, Nạp Lan Tuyết Tiên đã đứng trong gió tuyết xa xa, bên người còn có một đại hòa thượng ôm bình rượu, hòa thương này đầy mùi rượu.
- Ta sợ là không thể thành phật!
Nam Cung Hồng Nhan nhìn qua hòa thượng rượu thịt, cười lạnh một tiếng.
- Vậy chỉ đổ thừa tâm ma trong lòng ngươi quá sâu, hòa thượng ta có một cuốn Khu Ma Chú, nếu ngươi mỗi ngày niệm ba trăm lượt, nhất định có thể tâm thanh như nước, mọi việc sẽ dễ dàng!
Hòa thượng rượu thịt lấy trong túi áo một quyển sách cổ đầy nếp nhăn, ném qua cho Nam Cung Hồng Nhan.
Nam Cung Hồng Nhan cầm Khu Ma Chú trong tay, căn bản không có xem một chút, giữa ngón tay có hỏa diễm hiện ra thiêu đốt Khu Ma Chú lập thành khói bụi.
Nàng cười lạnh, nói:
- Xen vào việc của người khác, thường thường đều sống không lâu!
Hòa thượng rượu thịt lắc đầu thở dài!
Bàn tay nhỏ của Nam Cung Hồng Nhan chậm rãi sờ lên lỗ tai, muốn gỡ mạn che mặt xuống.
- Đừng nhúc nhích, hòa thượng ta còn muốn sống thêm vài năm, dung mạo nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi!
Hòa thượng rượu thịt biết rõ thiên hạ có một vũ khí giết người lợi hại nhất, chính là dung mạo nữ nhân, là dung mạo của đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ càng là không nên xem, một khi nhìn thấy thì tuyệt đối mạng khó bảo toàn.
Cho nên hòa thượng rượu thịt nắm lấy Nạp Lan Tuyết Tiên, liền đào tẩu, thoát đi nhanh chóng chưa từng có.
Ngón tay Nam Cung Hồng Nhan nhẹ nhàng thu hồi lại, đôi mắt dễ thương nhìn qua tuyết bay đầy trời, khăn che mặt màu trắng làm cho nàng thần bí, bên tai lại vang lên giọng của hòa thượng rượu thịt.
- Dung mạo của nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi...
- Dung mạo của nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi...
- Dung mạo của nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi...
- Ta từ nhỏ đã mặc như thế. Nếu ngươi cảm thấy mặc quá ít, ngươi cởi y phục trên người ra đi, ta cũng nguyện ý mặc vào.
Huyết Vũ trêu chọc.
- Không biết xấu hổ!
Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận, không chỉ đang giận Huyết Vũ, càng giận Phong Phi Vân, tên khốn này còn sắc quỷ hơn cả sắc quỷ, không ngờ ưa thích nữ nhân lẳng lơ như thế.
- Ta chỉ là nữ tử phong trần, nếu muốn mặt mũi thì không cơm ăn! Ha ha!
Huyết Vũ cười nói.
- Vậy ngươi cũng không cần gương mặt làm gì!
Nạp Lan Tuyết Tiên cầm phật châu trong ta ném ra ngoài, chín lỗ trong phật châu bắn ra chín đạo quang mang, giống như cột sáng bao phủ thiên địa.
- Chờ một chút, chờ một chút, chúng ta không oán không cừu, vì sao ngươi muốn giết ta?
Huyết Vũ tự nhiên không sợ Nạp Lan Tuyết Tiên, trên mặt vẫn tươi cười như cũ.
- Chúng ta thù hận không đội trời chung!
Chín đạo thanh sắc phật quang đồng thời đánh tới, giống như cột chống trời, Huyết Vũ duỗi cánh tay trắng nõn ra, năm ngón tay thon dài bắn ra năm vầng sáng, đánh nát chín đạo phật quang.
Bành!
Một chưởng này cách không đánh vào ngực Nạp Lan Tuyết Tiên, tóc xanh phật y lưu động, ngưng tụ thành ngàn vạn phật ấn, phản hồi lực lượng của Huyết Vũ trở về.
Nhưng mà Huyết Vũ dù sao cũng là Thiên Mệnh Cảnh, cho dù là phật y cũng không thể phản hồi quá nhiều lực lượng của nàng, Nạp Lan Tuyết Tiên trực tiếp ngã vào trong tuyết, thân thể mềm mại quay cuồng, trên quần áo, trên tóc, trên giầy đều là bột tuyết.
- Ha ha, muội tử, tu vị của ngươi còn kém xa!
Huyết Vũ cười như chuông bạc, lái xe rời đi.
- Đợi một chút! Nàng mặc nạp lan phật y trên người, cởi quần áo nàng ra.
Bên trong có giọng nói Nam Cung Hồng Nhan truyền ra.
Huyết Vũ ứng một tiếng, cũng nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên, khó tự trách một chưởng vừa rồi không làm nàng bị thương, thì ra quần áo của nàng là Nạp Lan phật y.
Thật sự là không uổng phí công sức.
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Nạp Lan Tuyết Tiên cầm vạt áo của mình lại, hoảng sợ nói.
- Tự nhiên là cởi quần áo của ngươi rồi.
Huyết Vũ bắt lấy Nạp Lan Tuyết Tiên, mang theo tươi cười cởi áo của nàng ra.
- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi cũng quá vô sỉ.
Nạp Lan Tuyết Tiên muốn chạy thục mạng, nhưng lại lại bị Huyết Vũ bắt trở về, trực tiếp đè xuống đất, sau đó cởi phật y của nàng ra một nửa.
- Ta chính là vô sỉ, có tin ta cởi sạch ngươi hay không, sau đó treo lên trên cây, làm cho mỗi nam nhân đi ngang qua đây đều nhìn thấy thân thể mềm mại lung linh của tiểu mỹ nhân như ngươi?
Huyết Vũ tự nhiên không khác gì mụ tú bà bất lương, nhưng mà cười lên rất đẹp, càng giống như dâm tặc tội ác tày trời.
Nạp Lan Tuyết Tiên đúng là bị hù sợ, mặt tái lại, con mắt nhỏ lệ, quát:
- Nam Cung Hồng Nhan, ngươi chết không yên lành, ta sẽ nói cho Phong Phi Vân, nếu hắn biết rõ ngươi khi dễ ta như vậy, hắn khẳng định sẽ bỏ ngươi.
Huyết Vũ nghe được cái tên Phong Phi Vântự, vốn đã giật vạt áo của Nạp Lan Tuyết Tiên ra, để lộ cặp thỏ trắng lung linh trước ngực, nhưng mà nàng vẫn ngừng tay, quay đầu lại nhìn vào trong xe.
- Phong Phi Vân!
Nam Cung Hồng Nhan nói một câu trong xe, trầm tư một lát, nói:
- Ta hiểu rồi, bởi vì hắn, ngươi mới tới giết ta đúng không?
- Ta muốn giết là Nam Cung Hồng Nhan!
Nạp Lan Tuyết Tiên ngã vào trong đống tuyết, hai tay nắm thật chặc bộ ngực sữa, cảm thấy Huyết Vũ sẽ ăn nàng, trong lòng tự nhiên rất sợ hãi.
- Ta chính là Nam Cung Hồng Nhan!
Nam Cung Hồng Nhan đi ra khỏi xe, đi đến trước mặt Nạp Lan Tuyết Tiên, ý bảo Huyết Vũ lui ra.
Nam Cung Hồng Nhan nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên quần áo mất trật tự, đôi mắt dễ thương dưới khăn che mặt màu tắng, nhiều ra mấy phần vui vẻ, nụ cười này khiến Nạp Lan Tuyết Tiên nhìn qua liền si mê.
Thiên hạ thậm chí có mỹ nhân đẹp như vậy!
- Ta là vợ của Phong Phi Vân!
Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn che ngực của mình, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng thậm chí sợ hãi Nam Cung Hồng Nhan.
- Ngươi quá ngây thơ!
Nam Cung Hồng Nhan thở dài.
- Ta không ngây thơ chút nào cả!
Nạp Lan Tuyết Tiên nói.
Nam Cung Hồng Nhan gật gật đầu, nói:
- Được rồi! Ngươi đã là vợ Phong Phi Vân, vậy càng phải lột sạch quần áo của ngươi, không chỉ muốn lột sạch quần áo của, càng không giữ mạng của ngươi.
- Ngươi muốn giết ta?
Nạp Lan Tuyết Tiên không nghĩ tới Nam Cung Hồng Nhan dĩ nhiên là nữ nhân ngoan độc như thế, nói giết người, liền giết người, nói giết người rất tùy ý, thật giống như là giết quen tay rồi.
- Ta giết là vợ Phong Phi Vân!
Nam Cung Hồng Nhan giờ phút này đúng là muốn giết người, cũng không phải hù dọa Nạp Lan Tuyết Tiên.
Bàn tay Nam Cung Hồng Nhan dấy lên hỏa diễm, hỏa diễm bao vây bàn tay, tràng cảnh này vô cùng rung động lòng người, muốn bóp cổ Nạp Lan Tuyết Tiên.
- A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, nữ thí chủ, buông bỏ đồ đao lập địa thành phật, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!
Một câu phật hiệu vang lên như chuông lớn.
Nạp Lan Tuyết Tiên đang nằm trên đất đã không thấy đâu.
Nam Cung Hồng Nhan thu tay lại, quay người nhìn qua hướng bắc, Nạp Lan Tuyết Tiên đã đứng trong gió tuyết xa xa, bên người còn có một đại hòa thượng ôm bình rượu, hòa thương này đầy mùi rượu.
- Ta sợ là không thể thành phật!
Nam Cung Hồng Nhan nhìn qua hòa thượng rượu thịt, cười lạnh một tiếng.
- Vậy chỉ đổ thừa tâm ma trong lòng ngươi quá sâu, hòa thượng ta có một cuốn Khu Ma Chú, nếu ngươi mỗi ngày niệm ba trăm lượt, nhất định có thể tâm thanh như nước, mọi việc sẽ dễ dàng!
Hòa thượng rượu thịt lấy trong túi áo một quyển sách cổ đầy nếp nhăn, ném qua cho Nam Cung Hồng Nhan.
Nam Cung Hồng Nhan cầm Khu Ma Chú trong tay, căn bản không có xem một chút, giữa ngón tay có hỏa diễm hiện ra thiêu đốt Khu Ma Chú lập thành khói bụi.
Nàng cười lạnh, nói:
- Xen vào việc của người khác, thường thường đều sống không lâu!
Hòa thượng rượu thịt lắc đầu thở dài!
Bàn tay nhỏ của Nam Cung Hồng Nhan chậm rãi sờ lên lỗ tai, muốn gỡ mạn che mặt xuống.
- Đừng nhúc nhích, hòa thượng ta còn muốn sống thêm vài năm, dung mạo nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi!
Hòa thượng rượu thịt biết rõ thiên hạ có một vũ khí giết người lợi hại nhất, chính là dung mạo nữ nhân, là dung mạo của đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ càng là không nên xem, một khi nhìn thấy thì tuyệt đối mạng khó bảo toàn.
Cho nên hòa thượng rượu thịt nắm lấy Nạp Lan Tuyết Tiên, liền đào tẩu, thoát đi nhanh chóng chưa từng có.
Ngón tay Nam Cung Hồng Nhan nhẹ nhàng thu hồi lại, đôi mắt dễ thương nhìn qua tuyết bay đầy trời, khăn che mặt màu trắng làm cho nàng thần bí, bên tai lại vang lên giọng của hòa thượng rượu thịt.
- Dung mạo của nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi...
- Dung mạo của nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi...
- Dung mạo của nữ thí chủ nên lưu cho Phong Phi Vân đến xem đi...
/2057
|