Chẳng mấy chốc, Lý Thanh Long cũng đến hỏi về chuyến xuất binh. Nhất Linh trước sau vẫn nói những lời như vậy, tin hay không tùy lão ta đi thăm dò một chuyến, xã giao mấy câu rồi trở về biệt cung nghi ngơi.
Về đến phòng, Lục Trúc đã ngồi đợi sẵn. Nhất Linh khi ấy mới có sao nói vậy. Lục Trúc vốn đã đoán ra được tám chín phần, thế nhưng nghe nói Thiên Long Đại trận lại có uy lực đến thế thì vẫn kinh ngạc thốt không ra lời. Mãi một lúc sau, nàng mới chau mày hỏi Nhất Linh: “Thiên Long Đại trận này của cậu có cách hóa giải không?”
“Sao?” Nhất Linh cười to: “Tỉ sợ ngày nào đó ta sẽ dùng nó để bắt tỉ chứ gì? Vậy thì tôi càng không thể nói được!”.
Lục Trúc lắc đầu, giọng nghiêm túc: “Có hay không, cậu hãy nói cho tôi biết!”
Nhất Linh nghĩ một hồi rồi nói: “Không có, tuy nhiên cái thứ chết tiệt này, người có đầu óc linh hoạt một chút thì sẽ dễ dàng phá được nó thôi”.
“Cái gì?” Lục Trúc mắt trợn tròn xoe, gần như không tin vào tai mình nữa, Thiên Long Đại trận thiếu chút nữa đã một mẻ quét sạch Quần Anh Hội hùng bá giang hồ, lại dám bảo là cái thứ chết tiệt! Nếu không mở to mắt thì Lục Trúc quả thật đã cho rằng Nhất Linh đang nằm ngủ nói mơ.
“Phá như thế nào? Cậu nói đi!”
“Rất đơn giản, vẫn là cái cách của tỉ ấy”. Nhất Linh mệt mỏi ngáp dài: “Như tình hình ngày hôm nay, Lục Từ Anh chỉ cần bỏ đi mười mấy hũ rượu, mấy trăm cân dầu, một cây hỏa tiễn là có thể đốt sạch Thiên Long Đại trận rồi”
Lục Trúc há hốc miệng ra, sự kinh ngạc này còn lớn gấp mười lần so với việc Nhất Linh dùng Thiên Long Đại trận đánh bại Lục Cửu Châu nữa. Nàng vội ôm chầm Nhất Linh vào lòng, không ngừng hôn lên cái đầu trọc lóc của cậu, miệng thì lẩm bẩm: “Cậu đúng là một đại thiên tài, thật không thể tưởng tượng nổi”.
Thực ra Nhất Linh nghĩ ra chủ ý này là định giúp cho Lục Từ Anh. Lúc còn ở trên đài cao, thấy ba vạn nhân mã của Quần Anh Hội phá không được Thiên Long Đại trận khiến Lục Từ Anh lo lắng thất thần, tự nhiên trong đầu cậu muốn giúp nàng phá trận nên đã nghĩ ra phương pháp này.
Tuy nhiên nguyên nhân ấy có chết Nhất Linh cũng không thể nói ra được.
Lục Trúc ôm lấy Nhất Linh, không ngừng âu yếm khiến toàn thân cậu tự dưng nóng ran lên. Hai mươi ngày nay, Lý Ngọc Châu lúc nào cũng quẩn quanh bên cạnh, không hề tỵ hiềm chuyện động chạm thân thể khiến Nhất Linh phải kiềm chế đến phát cuồng. Lúc này mới được thỏa chí bình sinh, cậu ghì chặt Lục Trúc, hối hả thân mật một hồi, rồi cùng nàng chung gối ngủ say một giấc.
Sáng sớm hôm sau, Nhất Linh và Lục Trúc đều còn chưa dậy, hai a hoàn hầu hạ Lục Từ Anh đã hớt hải đến đập cửa ầm ầm, kêu lên thất thanh: “Minh chủ, Lục tiểu thư tự sát rồi, Lục tiểu thư tự sát rồi!”.
Cả Nhất Linh và Nhất Linh cùng hoảng hốt vùng dậy lao đến phòng của Lục Từ Anh, chỉ thấy cô nương ấy đang nằm thẳng đờ trên giường, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Nhất Linh hồn xiêu phách tán, vội vã cấp cứu cho Lục Từ Anh. Cậu dùng kim châm phong tỏa các yếu huyệt bảo vệ tâm mạch, sau đó tỉ mỉ quan sát bệnh trạng, nhận ra thuốc mà Lục Từ Anh đã uống là một thứ âm hàn độc làm tê liệt cơ thể.
Trị hàn độc lại là ngón sở trường của Nhất Linh, cậu vừa dùng kim châm trục độc, vừa kê đơn thuốc. Kho thuốc của Thiết Huyết Minh lớn chẳng kém kho lương, chỉ lát sau đã mang lên đủ vị. Nhất Linh đích thân sắc thuốc cho Lục Từ Anh, bận rộn mãi đến giữa ngọ, người nàng mới dần ấm lại.
Cuối cùng Lục Từ Anh cũng tỉnh, vừa thấy Nhất Linh nàng đã òa lên khóc: “Ngươi hãy để cho ta chết đi, tại sao ngươi lại không để cho ta chết?”
Nhất Linh vội giữ chặt Lục Từ Anh, lòng đau như cắt: “Người đáng chết là tôi, tôi không nên làm như thế, làm sao tôi lại có thể bắt nạt cô nương như thế chứ?”. Trong lòng đầy xúc động, cậu đột nhiên đánh vào mặt mình.
Trong mắt của Lục Từ Anh lộ rõ vẻ kinh ngạc, vội chụp lấy tay Nhất Linh, nói: “Tự Hùng, huynh đang làm gì vậy?”
Nhất Linh giọng vẫn thiểu não: “Tôi đã bắt nạt cô nương, khiến cho cô nương đau lòng tủi thân, còn không đáng bị đánh sao?”. Nhất Linh càng định tự đánh, Lục Từ Anh càng giữ chặt hơn.
“Không” nàng kêu lên: “Chuyện này là do tôi tự làm tự chịu, huynh đừng có đánh mình như thế!”
“Vậy cô nương tha thứ cho tôi sao? Không còn tự sát nữa chứ?” Nhất Linh ấp úng nói.
Lục Từ Anh gật đầu, mắt ngấn lệ: “Tôi tự làm tự chịu, huynh đâu có liên quan. Huynh luôn tốt với tôi, vậy mà tôi lại lừa dối huynh, lỗi là ở tôi mà!”
“Không!” Nhất Linh nói: “Đó không phải là lỗi của cô nương, ta không trách cô nương đâu!”
“Sao lại không phải là lỗi của tôi?” Giọng của Lục Từ Anh đột nhiên trở nên xúc động: “Hôm đó cha tôi bị hàn độc phát tác, bị đông cứng gần chết, tôi cho rằng người đã ra đi. Những việc trong Hội tôi có thể tự đưa ra chủ trương, cũng như giao ước kết minh với huynh vậy. Nào ngờ cha tôi sau khi uống Hỏa chi, lại có thể trở về dương thế, biết được chuyện giữa tôi và huynh đã nổi trận lôi đình, nhất định không cho tôi đến cứu huynh, nói là hãy để cho huynh và Thanh Long Hội đấu đá thương vong, đến khi ấy Quần Anh Hội sẽ chỉ cần ngồi ngư ông hưởng lợi, một trận nhất thống Hắc đạo. Tôi không cự lại cha tôi được, đành lòng nhẫn tâm không đi cứu huynh. Về sau, còn sinh lòng đối địch với huynh, tất cả những điều đó, lẽ nào không phải là lỗi của tôi sao? Lẽ nào tôi lại không đáng chết? Huynh hãy để cho tôi chết, hãy để tôi chết đi…” Đến lượt Lục Từ Anh vùng vẫy đòi tự xử, nhưng Nhất Linh đã giữ chặt nàng lại.
Trên mặt Nhất Linh tỏa ra một niềm vui vô bờ, cậu luôn cho rằng Lục Từ Anh vốn chỉ muốn lừa dối mình, song sự thật thì không phải như thế, nàng làm như vậy tất cả đều vì cha mình, chứ không phải bởi ý muốn của chính nàng. Phát hiện điều này, lòng cậu không vui sao được.
“Đừng nghĩ dại!” Nhất Linh giữ chặt Lục Từ Anh, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: “Cô nương đã từng nói, cô nương đã là người của tôi, tôi có quyền không để cho cô nương chết chứ?”
Mắt Lục Từ Anh lần đầu tiên sáng lên niềm vui: “Huynh muốn nói là huynh tha thứ cho tôi rồi?”
Nhất Linh lắc đầu: “Tôi không tha thứ cho cô nương, bởi vốn dĩ cô nương không cần thiết tha thứ”. Trong mắt Lục Từ Anh lại đầy vẻ khó hiểu, Nhất Linh cúi người xuống, mắt đối mắt.
“Tôi yêu cô nương, những người yêu nhau không cần tha thứ!” Nhất Linh nói gấp gáp.
Lục Từ Anh nhìn sâu vào trong mắt Nhất Linh, mặt dần nở nụ cười. Nhất Linh cúi thấp người xuống nữa, Lục Từ Anh nhắm mắt lại, hai cặp môi quyện chặt vào nhau.
Lục Trúc không quan tâm nhiều đến sống chết của Lục Từ Anh nên đã bỏ ra ngoài từ lâu. Trong phòng chỉ có hai a hoàn, cả hai đều xấu hổ chạy vụt ra ngoài, bất ngờ đụng ngay vào một người, là Lý Ngọc Châu.
Lý Ngọc Châu một bước đi vào phòng, thấy Nhất Linh và Lục Từ Anh đang hôn nhau đến quên cả trời đất, liền hét ầm lên rồi nắm áo Nhất Linh lôi người lại sau. Nàng dùng lực quá mạnh, Nhất Linh không những bị lôi ra xa, mà ngay cả áo cũng bị kéo rách luôn.
Nhất Linh giật nảy mình, thấy là Lý Ngọc Châu chứ không phải Lục Trúc, nên cũng tạm thời yên tâm một chút.
Lý Ngọc Châu mày xếch ngược, tay run run chỉ Nhất Linh: “Huynh… huynh…”. Trong lòng tức nghẹn không nói ra lời. Quay đầu nhìn Lục Từ Anh đang mặt mày tái nhợt, bộ dạng đáng thương làm sao. Hai mắt Lý Ngọc Châu như phóng ra lửa, hét lạc cả giọng: “Cô làm ra bộ dạng yếu đuối đáng thương hại như thế cho ai xem chứ!” Nói rồi vòng tay rút kiếm nhằm thẳng cổ Lục Từ Anh đâm tới.
Lục Từ Anh trúng độc mới được giải, sức lực đã mất hệt, làm sao có thể tránh được đòn chí mạng của Lý Ngọc Châu. Mũi kiếm loáng lên đâm tới, nàng cứ ngồi ngây ra.
Một luồng công lực bỗng từ sau lưng cuộn đến làm Lý Ngọc Châu văng ra đến tận chân tường, kiếm rơi xuống đất. Người đã tung chưởng đẩy nàng ra chính là Nhất Linh.
Nhất Linh lấy thân chặn ngang trước giường của Lục Từ Anh, mắt như tóe lửa. Lý Ngọc Châu trừng trừng không tin vào mắt mình nữa, kêu khóc ầm ĩ, ôm mặt chạy ra khỏi phòng. Lục Từ Anh ngồi dậy, hoảng loạn: “Là do muội không tốt, huynh… mau đuổi theo cô ấy đi!”
Nhất Linh lắc đầu: “Cứ để cô ta đi!”
Đúng lúc ấy Lục Trúc ở bên ngoài đi vào, hỏi Nhất Linh: “Cô Long nữ Giang Nam ấy làm sao lại khóc bù lu bù loa lên vậy?”
Nhất Linh lắc đầu: “Đừng bận tâm đến cô ta!”
Lục Trúc nhìn Nhất Linh, rồi lại nhìn Lục Từ Anh, cười cười: “Duy kiến tân nhân cười, bất vấn cựu nhân khấp, tiểu hòa thượng người mới thật là nhẫn tâm đó”.
Nhất Linh đỏ bừng mặt: “Tỉ tỉ…”
( Thiếu một trang)
Về đến phòng, Lục Trúc đã ngồi đợi sẵn. Nhất Linh khi ấy mới có sao nói vậy. Lục Trúc vốn đã đoán ra được tám chín phần, thế nhưng nghe nói Thiên Long Đại trận lại có uy lực đến thế thì vẫn kinh ngạc thốt không ra lời. Mãi một lúc sau, nàng mới chau mày hỏi Nhất Linh: “Thiên Long Đại trận này của cậu có cách hóa giải không?”
“Sao?” Nhất Linh cười to: “Tỉ sợ ngày nào đó ta sẽ dùng nó để bắt tỉ chứ gì? Vậy thì tôi càng không thể nói được!”.
Lục Trúc lắc đầu, giọng nghiêm túc: “Có hay không, cậu hãy nói cho tôi biết!”
Nhất Linh nghĩ một hồi rồi nói: “Không có, tuy nhiên cái thứ chết tiệt này, người có đầu óc linh hoạt một chút thì sẽ dễ dàng phá được nó thôi”.
“Cái gì?” Lục Trúc mắt trợn tròn xoe, gần như không tin vào tai mình nữa, Thiên Long Đại trận thiếu chút nữa đã một mẻ quét sạch Quần Anh Hội hùng bá giang hồ, lại dám bảo là cái thứ chết tiệt! Nếu không mở to mắt thì Lục Trúc quả thật đã cho rằng Nhất Linh đang nằm ngủ nói mơ.
“Phá như thế nào? Cậu nói đi!”
“Rất đơn giản, vẫn là cái cách của tỉ ấy”. Nhất Linh mệt mỏi ngáp dài: “Như tình hình ngày hôm nay, Lục Từ Anh chỉ cần bỏ đi mười mấy hũ rượu, mấy trăm cân dầu, một cây hỏa tiễn là có thể đốt sạch Thiên Long Đại trận rồi”
Lục Trúc há hốc miệng ra, sự kinh ngạc này còn lớn gấp mười lần so với việc Nhất Linh dùng Thiên Long Đại trận đánh bại Lục Cửu Châu nữa. Nàng vội ôm chầm Nhất Linh vào lòng, không ngừng hôn lên cái đầu trọc lóc của cậu, miệng thì lẩm bẩm: “Cậu đúng là một đại thiên tài, thật không thể tưởng tượng nổi”.
Thực ra Nhất Linh nghĩ ra chủ ý này là định giúp cho Lục Từ Anh. Lúc còn ở trên đài cao, thấy ba vạn nhân mã của Quần Anh Hội phá không được Thiên Long Đại trận khiến Lục Từ Anh lo lắng thất thần, tự nhiên trong đầu cậu muốn giúp nàng phá trận nên đã nghĩ ra phương pháp này.
Tuy nhiên nguyên nhân ấy có chết Nhất Linh cũng không thể nói ra được.
Lục Trúc ôm lấy Nhất Linh, không ngừng âu yếm khiến toàn thân cậu tự dưng nóng ran lên. Hai mươi ngày nay, Lý Ngọc Châu lúc nào cũng quẩn quanh bên cạnh, không hề tỵ hiềm chuyện động chạm thân thể khiến Nhất Linh phải kiềm chế đến phát cuồng. Lúc này mới được thỏa chí bình sinh, cậu ghì chặt Lục Trúc, hối hả thân mật một hồi, rồi cùng nàng chung gối ngủ say một giấc.
Sáng sớm hôm sau, Nhất Linh và Lục Trúc đều còn chưa dậy, hai a hoàn hầu hạ Lục Từ Anh đã hớt hải đến đập cửa ầm ầm, kêu lên thất thanh: “Minh chủ, Lục tiểu thư tự sát rồi, Lục tiểu thư tự sát rồi!”.
Cả Nhất Linh và Nhất Linh cùng hoảng hốt vùng dậy lao đến phòng của Lục Từ Anh, chỉ thấy cô nương ấy đang nằm thẳng đờ trên giường, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Nhất Linh hồn xiêu phách tán, vội vã cấp cứu cho Lục Từ Anh. Cậu dùng kim châm phong tỏa các yếu huyệt bảo vệ tâm mạch, sau đó tỉ mỉ quan sát bệnh trạng, nhận ra thuốc mà Lục Từ Anh đã uống là một thứ âm hàn độc làm tê liệt cơ thể.
Trị hàn độc lại là ngón sở trường của Nhất Linh, cậu vừa dùng kim châm trục độc, vừa kê đơn thuốc. Kho thuốc của Thiết Huyết Minh lớn chẳng kém kho lương, chỉ lát sau đã mang lên đủ vị. Nhất Linh đích thân sắc thuốc cho Lục Từ Anh, bận rộn mãi đến giữa ngọ, người nàng mới dần ấm lại.
Cuối cùng Lục Từ Anh cũng tỉnh, vừa thấy Nhất Linh nàng đã òa lên khóc: “Ngươi hãy để cho ta chết đi, tại sao ngươi lại không để cho ta chết?”
Nhất Linh vội giữ chặt Lục Từ Anh, lòng đau như cắt: “Người đáng chết là tôi, tôi không nên làm như thế, làm sao tôi lại có thể bắt nạt cô nương như thế chứ?”. Trong lòng đầy xúc động, cậu đột nhiên đánh vào mặt mình.
Trong mắt của Lục Từ Anh lộ rõ vẻ kinh ngạc, vội chụp lấy tay Nhất Linh, nói: “Tự Hùng, huynh đang làm gì vậy?”
Nhất Linh giọng vẫn thiểu não: “Tôi đã bắt nạt cô nương, khiến cho cô nương đau lòng tủi thân, còn không đáng bị đánh sao?”. Nhất Linh càng định tự đánh, Lục Từ Anh càng giữ chặt hơn.
“Không” nàng kêu lên: “Chuyện này là do tôi tự làm tự chịu, huynh đừng có đánh mình như thế!”
“Vậy cô nương tha thứ cho tôi sao? Không còn tự sát nữa chứ?” Nhất Linh ấp úng nói.
Lục Từ Anh gật đầu, mắt ngấn lệ: “Tôi tự làm tự chịu, huynh đâu có liên quan. Huynh luôn tốt với tôi, vậy mà tôi lại lừa dối huynh, lỗi là ở tôi mà!”
“Không!” Nhất Linh nói: “Đó không phải là lỗi của cô nương, ta không trách cô nương đâu!”
“Sao lại không phải là lỗi của tôi?” Giọng của Lục Từ Anh đột nhiên trở nên xúc động: “Hôm đó cha tôi bị hàn độc phát tác, bị đông cứng gần chết, tôi cho rằng người đã ra đi. Những việc trong Hội tôi có thể tự đưa ra chủ trương, cũng như giao ước kết minh với huynh vậy. Nào ngờ cha tôi sau khi uống Hỏa chi, lại có thể trở về dương thế, biết được chuyện giữa tôi và huynh đã nổi trận lôi đình, nhất định không cho tôi đến cứu huynh, nói là hãy để cho huynh và Thanh Long Hội đấu đá thương vong, đến khi ấy Quần Anh Hội sẽ chỉ cần ngồi ngư ông hưởng lợi, một trận nhất thống Hắc đạo. Tôi không cự lại cha tôi được, đành lòng nhẫn tâm không đi cứu huynh. Về sau, còn sinh lòng đối địch với huynh, tất cả những điều đó, lẽ nào không phải là lỗi của tôi sao? Lẽ nào tôi lại không đáng chết? Huynh hãy để cho tôi chết, hãy để tôi chết đi…” Đến lượt Lục Từ Anh vùng vẫy đòi tự xử, nhưng Nhất Linh đã giữ chặt nàng lại.
Trên mặt Nhất Linh tỏa ra một niềm vui vô bờ, cậu luôn cho rằng Lục Từ Anh vốn chỉ muốn lừa dối mình, song sự thật thì không phải như thế, nàng làm như vậy tất cả đều vì cha mình, chứ không phải bởi ý muốn của chính nàng. Phát hiện điều này, lòng cậu không vui sao được.
“Đừng nghĩ dại!” Nhất Linh giữ chặt Lục Từ Anh, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: “Cô nương đã từng nói, cô nương đã là người của tôi, tôi có quyền không để cho cô nương chết chứ?”
Mắt Lục Từ Anh lần đầu tiên sáng lên niềm vui: “Huynh muốn nói là huynh tha thứ cho tôi rồi?”
Nhất Linh lắc đầu: “Tôi không tha thứ cho cô nương, bởi vốn dĩ cô nương không cần thiết tha thứ”. Trong mắt Lục Từ Anh lại đầy vẻ khó hiểu, Nhất Linh cúi người xuống, mắt đối mắt.
“Tôi yêu cô nương, những người yêu nhau không cần tha thứ!” Nhất Linh nói gấp gáp.
Lục Từ Anh nhìn sâu vào trong mắt Nhất Linh, mặt dần nở nụ cười. Nhất Linh cúi thấp người xuống nữa, Lục Từ Anh nhắm mắt lại, hai cặp môi quyện chặt vào nhau.
Lục Trúc không quan tâm nhiều đến sống chết của Lục Từ Anh nên đã bỏ ra ngoài từ lâu. Trong phòng chỉ có hai a hoàn, cả hai đều xấu hổ chạy vụt ra ngoài, bất ngờ đụng ngay vào một người, là Lý Ngọc Châu.
Lý Ngọc Châu một bước đi vào phòng, thấy Nhất Linh và Lục Từ Anh đang hôn nhau đến quên cả trời đất, liền hét ầm lên rồi nắm áo Nhất Linh lôi người lại sau. Nàng dùng lực quá mạnh, Nhất Linh không những bị lôi ra xa, mà ngay cả áo cũng bị kéo rách luôn.
Nhất Linh giật nảy mình, thấy là Lý Ngọc Châu chứ không phải Lục Trúc, nên cũng tạm thời yên tâm một chút.
Lý Ngọc Châu mày xếch ngược, tay run run chỉ Nhất Linh: “Huynh… huynh…”. Trong lòng tức nghẹn không nói ra lời. Quay đầu nhìn Lục Từ Anh đang mặt mày tái nhợt, bộ dạng đáng thương làm sao. Hai mắt Lý Ngọc Châu như phóng ra lửa, hét lạc cả giọng: “Cô làm ra bộ dạng yếu đuối đáng thương hại như thế cho ai xem chứ!” Nói rồi vòng tay rút kiếm nhằm thẳng cổ Lục Từ Anh đâm tới.
Lục Từ Anh trúng độc mới được giải, sức lực đã mất hệt, làm sao có thể tránh được đòn chí mạng của Lý Ngọc Châu. Mũi kiếm loáng lên đâm tới, nàng cứ ngồi ngây ra.
Một luồng công lực bỗng từ sau lưng cuộn đến làm Lý Ngọc Châu văng ra đến tận chân tường, kiếm rơi xuống đất. Người đã tung chưởng đẩy nàng ra chính là Nhất Linh.
Nhất Linh lấy thân chặn ngang trước giường của Lục Từ Anh, mắt như tóe lửa. Lý Ngọc Châu trừng trừng không tin vào mắt mình nữa, kêu khóc ầm ĩ, ôm mặt chạy ra khỏi phòng. Lục Từ Anh ngồi dậy, hoảng loạn: “Là do muội không tốt, huynh… mau đuổi theo cô ấy đi!”
Nhất Linh lắc đầu: “Cứ để cô ta đi!”
Đúng lúc ấy Lục Trúc ở bên ngoài đi vào, hỏi Nhất Linh: “Cô Long nữ Giang Nam ấy làm sao lại khóc bù lu bù loa lên vậy?”
Nhất Linh lắc đầu: “Đừng bận tâm đến cô ta!”
Lục Trúc nhìn Nhất Linh, rồi lại nhìn Lục Từ Anh, cười cười: “Duy kiến tân nhân cười, bất vấn cựu nhân khấp, tiểu hòa thượng người mới thật là nhẫn tâm đó”.
Nhất Linh đỏ bừng mặt: “Tỉ tỉ…”
( Thiếu một trang)
/46
|