Sở Hành Vân không thèm để ý tới Thủy Thiên Nguyệt, hắn quay đầu nhìn về phía Thủy Sùng Hiền, lạnh nhạt nói: “Thủy bá bá, người mà ta cầu hôn hôm nay không phải là Thủy gia Thủy Thiên Nguyệt đại tiểu thư mà là Thủy gia nhị tiểu thư, Thủy Lưu Hương.”
Con ngươi của Thủy Thiên Nguyệt lập tức co rút lại, thanh âm sắc bén vang lên: “Cái gì!Ngươi muốn kết hôn với tiện chủng Thủy Lưu Hương!”
Lời nói của Thủy Thiên Nguyệt vang vọng khắp phòng khách làm sắc mặt đám người của Thủy gia ở đây biến đổi, trở nên cực kì khó chịu.
Nhất là Thủy Sùng Hiền, sắc mặt của hắn không ngừng biến hóa. Đầu tiên là tái nhợt, sau đó đen lại, cuối cùng đỏ lên như gan lợn, hắn vừa xấu hổ vừa giận.
Thủy gia chỉ có một tiểu thư, đó chính là Thủy Thiên Nguyệt.
Về phần Thủy Lưu Hương mà Sở Hành Vân nói đến chính là con của Thủy Sùng Hiền cùng một người nữ tử lầu xanh sinh ra, danh không chính, ngôn không thuận. Ở Thủy gia, địa vị của nàng thậm chí còn không bằng một gã hạ nhân.
Việc Sở Hành Vân đi cầu hôn thì cả thành đều biết, và tất cả mọi người đều cho là hắn muốn cầu hôn Thủy Thiên Nguyệt.
Nhưng kết quả cuối cùng, hắn lại bỏ qua Thủy Thiên Nguyệt, chọn một người còn không bằng một hạ nhân - Thủy Lưu Hương. Lẽ nào hắn đã điên rồi?
Nghe được lời nói của Thủy Thiên Nguyệt,thần sắc Sở Hành Vân trở nên âm trầm, thanh âm lạnh lùng nói: “Người là một kẻ bội ước, cử chỉ lại lố bịch, ngươi không có tư cách nói đến Lưu Hương! Ở trong mắt ta, ngươi cùng nàng so sánh là khác nhau một trời một vực!”
Ba!
Một âm thanh thanh thúy vang lên làm tất cả mọi người run một cái.
Mọi người đưa mắt nhìn sang thì thấy một người thiếu nữ nhỏ gầy đang đứng ở ngoài cửa phòng khách. Người thiếu nữ mặc quần áo vải thô, tay bụm chặt miệng mình, trên khóe mắt đã chảy ra hai hàng nước mắt.
“Lưu Hương.” Sở Hành Vân nhìn thấy thiếu nữ liền cất nhẹ tiếng gọi. Trên mặt mất đi vẻ lạnh lùng, bên trong tròng mắt, lại có một tia cảm động, giống như là thấy được người tình lâu ngày không gặp.
Sở Hành Vân đi tới trước mặt của Thủy Lưu Hương, hắn cầm tay nàng thật chặt, dùng thanh âm chỉ có mình hắn nghe được, âm thầm nói rằng: “Lưu Hương, đời này ta tuyệt đối sẽ không để ngươi rời khỏi ta lần nữa!”
Nhìn bộ dáng si tình của Sở Hành Vân, Thủy Thiên Nguyệt hai tay nắm chặt, hàm răng cắn kẽo kẹt!
Trong năm sáu năm quá khứ gần đây, Sở Hành Vân đều là điên cuồng đeo đuổi nàng. Lần này cầu hôn, Thủy Thiên Nguyệt chắc chắn cho rằng Sở Hành Vân là vì nàng mà đến.
Nhưng mà bây giờ, Sở Hành Vân không chỉ có hướng Thủy Lưu Hương cầu hôn, còn ở trước mặt của mọi người lộ ra vẻ say đắm tình cảm.
Nếu như việc này truyền đi, ngoại nhân chẳng phải là âm thầm cười nhạo Thủy Thiên Nguyệt, nói nàng so với một tiện chủng cũng không bằng?
Thủy Thiên Nguyệt hùng hổ nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, giận dữ nói: “Một người là phế vật Sở gia, một người là tiện chủng Thủy gia. Thật đúng là một đôi môn đăng hộ đối, do trời đất tạo nên a.”
Trong lúc nói chuyện, Thủy Thiên Nguyệt quay sang nhìn Thủy Sùng Hiền nói: “Cha, nếu hắn đã muốn kết hôn, muốn chúng ta thực hiện lời hứa. Chúng ta cũng không tiện từ chối, đáp ứng hắn để cho hắn lại nói ân tình đó áp chế Thủy gia chúng ta.”
“Sở Hành Vân, ngươi thực sự muốn cầu hôn Thủy Lưu Hương?” Thủy Sùng Hiền giọng nói lạnh băng. Thậm chí lúc nói chuyện chưa từng liếc mắt nhìn xem Thủy Lưu Hương, hắn thật đúng là vô tình vô nghĩa, hoàn toàn không coi nàng là cốt nhục.
“Đó là đương nhiên!” Sở Hành Vân lập tức mở miệng trả lời, cực kỳ nghiêm túc nói: “Chỉ cần Thủy gia đồng ý đem Lưu Hương gả cho ta thì liền xóa bỏ ân tình mà Thủy gia các ngươi nợ Sở gia ta, giữa chúng ta không còn thiếu nợ gì nhau nữa.”
“Ta nói trước, nếu là ngươi cưới Thủy Lưu Hương thì nàng ta liền không còn là người Thủy gia. Ngày sau, cho dù có xảy ra chuyện gì, Thủy gia ta đều không chịu trách nhiệm mà ngươi sẽ không được bất kỳ chỗ tốt nào.” Thủy Sùng Hiền giọng nói ngưng trọng, muốn xác nhận nói.
“Thủy gia đúng là không thẹn là danh môn, mở miệng liền không rời lợi ích.” Sở Hành Vân cười, vẻ mặt tràn đầy vẻ cười cợt: “Nếu như hôm nay ta cưới chính là Thủy Thiên Nguyệt, ta còn có thể có được cái gì ngoại trừ tiền tài sao?”
“Ngươi... Ngươi!” Nghe được những lời nói này, cả khuôn mặt Thủy Thiên Nguyệt đều trở nên vặn vẹo. Sở Hành Vân không chỉ có mờ ám trào phúng Thủy gia quá coi trọng lợi ích, còn làm nhục nàng, nói nàng không tài không đức.
Thấy Thủy Thiên Nguyệt cắn răng nghiến lợi, vẻ cười cợt Sở Hành Vân trên mặt càng hiện ra rõ ràng, tiếp tục nói: “Mặc dù cưới Lưu Hương thì ta chỉ có được nàng, thế nhưng đối với ta, nàng còn hơn quý tất cả!”
Sở Hành Vân kiêu ngạo ưỡn ngực, giọng nói tràn đầy thoản mãn làm Thủy Lưu Hương rốt cục nhịn không được trào ra nước mắt. Những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống khuôn mặt nàng, nhỏ thành giọt xuống đất.
“Được!” Thủy Sùng Hiền trịnh trọng gật đầu, tuyên bố: “Nếu ngươi đã quyết định như vậy thì kể từ bây giờ Thủy Lưu Hương là người của Sở gia, từ nay về sau, hai nhà Thủy Sở không còn quan hệ!”
Nói xong, Thủy Sùng Hiền đột nhiên xoay người, bước nhanh tới trước bàn, đem hôn thư viết ra rõ ràng, đưa đến trước mặt của Sở Hành Vân.
“Ký đi.” khuôn mặt Thủy Sùng Hiền không thay đổi nói, nhưng trong lòng hắn thì mừng như điên.
Sự tồn tại của Thủy Lưu Hương đối với Thủy gia mà nói căn bản là có cũng được, không có cũng được.
Không nghĩ tới là Sở Hành Vân lại đến vì nàng, tự mình tới cửa cầu hôn, tự nguyện xóa đi ân tình Thủy gia nợ Sở gia.
Việc này đối với Thủy gia mà nói là một niềm vui lớn a!
“Thế nào? Ngươi đổi ý sao?” Sau một lúc lâu, Thủy Sùng Hiền thấy Sở Hành Vân không bất kỳ động tác gì, nhất thời có chút luống cuống, vội vàng lên tiếng đặt câu hỏi.
Chỉ thấy Sở Hành Vân lắc đầu, đưa đem Thủy Lưu Hương tóc đen vén lên, ánh mắt dừng ở khuôn mặt thanh tú.
Luận dung mạo, Thủy Lưu Hương đương nhiên thua Thủy Thiên Nguyệt.
Nhưng trong đôi mắt của nàng lại tràn đầy thiện lương cùng hồn nhiên, tựa như một đóa hoa sen thánh khiết nở rộ làm cho người ta có cảm giác muốn nâng niu trong tay, toàn tâm toàn ý đối đãi.
“Lưu Hương, ngươi có đồng ý gả cho ta không?” Sở Hành Vân hít một hơi thật sâu, lời nói rõ ràng đến từng chữ từng câu.
“Vân ca ca...” thân thể Thủy Lưu Hương khẽ run, nước mắt lại chảy xuống.
Lúc nàng còn rất nhỏ, mẫu thân gặp bệnh mà chết, nàng một người sống lẻ loi hiu quạnh.
Sau đó, nàng được đưa đến Thủy gia, nhưng tình huống cũng không vì vậy mà tốt hơn. Ngược lại nàng nhận hết dằn vặt, cuộc sống cự kỳ bi thảm, ngay cả hạ nhân cũng không bằng, không hề có địa vị gì trong gia tộc.
Quãng thời gian này, chỉ có Sở Hành Vân đối tốt với nàng, yên lặng bảo vệ nàng.
Thủy Lưu Hương đều nhớ tất cả những ký ức này, thậm chí nàng còn ngây thơ nghĩ rằng sau này muốn trở thành thê tử Sở Hành Vân.
Ngày hôm nay, giấc mộng này rốt cực thành hiện thực.
Sở Hành Vân làm trò trước mặt của mọi người, hướng nàng cầu thân!
“Ta đồng ý!” Thủy Lưu Hương khẽ gật đầu. Mới vừa nói xong, Sở Hành Vân đã đem nàng bế lên, cao hứng phát ra tiếng hoan hô.
Thấy Sở Hành Vân cỏ vẻ vô cùng vui mừng, Thủy Thiên Nguyệt có cảm giác chua chát nhưng vẫn mở miệng giễu cợt nói: “Thực sự là cá tìm cá, tôm tìm tôm, cóc tìm ếch.”
Giọng nói cực kỳ chói tai làm thân thể Sở Hành Vân cứng lại, hai mắt hắn híp lại, lạnh lùng nói: “Ta khuyên ngươi một câu, đừng quá tự cho là đúng, núi cao còn có có núi cao hơn.”
Dựng thẳng lên một ngón tay, Sở Hành Vân quả quyết nói: “Một năm sau, năm đại Vũ phủ sẽ công khai chọn lựa. Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi biết, ai mới là ếch ngồi đáy giếng!”
Một năm?
Thủy Thiên Nguyệt cao ngạo, khinh miệt nói: “Đừng nói một năm, cho dù mười năm, trăm năm, ngươi cũng xa xa kém ta, vĩnh viễn phải ngẩng đầu nhìn ta.”
“Vậy sao?” Sở Hành Vân không tiếp tục cãi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng, đem Thủy gia đoàn người tất cả trào phúng biểu tình đều ghi tạc trong lòng, chợt hắn lôi kéo Thủy Lưu Hương xoay người ly khai Thủy gia.
Hắn bước đi rất kiên định, không có chút nào do dự.
Bởi vì hắn biết, thời gian, sẽ chứng minh tất cả
Dịch giả: lushi
Con ngươi của Thủy Thiên Nguyệt lập tức co rút lại, thanh âm sắc bén vang lên: “Cái gì!Ngươi muốn kết hôn với tiện chủng Thủy Lưu Hương!”
Lời nói của Thủy Thiên Nguyệt vang vọng khắp phòng khách làm sắc mặt đám người của Thủy gia ở đây biến đổi, trở nên cực kì khó chịu.
Nhất là Thủy Sùng Hiền, sắc mặt của hắn không ngừng biến hóa. Đầu tiên là tái nhợt, sau đó đen lại, cuối cùng đỏ lên như gan lợn, hắn vừa xấu hổ vừa giận.
Thủy gia chỉ có một tiểu thư, đó chính là Thủy Thiên Nguyệt.
Về phần Thủy Lưu Hương mà Sở Hành Vân nói đến chính là con của Thủy Sùng Hiền cùng một người nữ tử lầu xanh sinh ra, danh không chính, ngôn không thuận. Ở Thủy gia, địa vị của nàng thậm chí còn không bằng một gã hạ nhân.
Việc Sở Hành Vân đi cầu hôn thì cả thành đều biết, và tất cả mọi người đều cho là hắn muốn cầu hôn Thủy Thiên Nguyệt.
Nhưng kết quả cuối cùng, hắn lại bỏ qua Thủy Thiên Nguyệt, chọn một người còn không bằng một hạ nhân - Thủy Lưu Hương. Lẽ nào hắn đã điên rồi?
Nghe được lời nói của Thủy Thiên Nguyệt,thần sắc Sở Hành Vân trở nên âm trầm, thanh âm lạnh lùng nói: “Người là một kẻ bội ước, cử chỉ lại lố bịch, ngươi không có tư cách nói đến Lưu Hương! Ở trong mắt ta, ngươi cùng nàng so sánh là khác nhau một trời một vực!”
Ba!
Một âm thanh thanh thúy vang lên làm tất cả mọi người run một cái.
Mọi người đưa mắt nhìn sang thì thấy một người thiếu nữ nhỏ gầy đang đứng ở ngoài cửa phòng khách. Người thiếu nữ mặc quần áo vải thô, tay bụm chặt miệng mình, trên khóe mắt đã chảy ra hai hàng nước mắt.
“Lưu Hương.” Sở Hành Vân nhìn thấy thiếu nữ liền cất nhẹ tiếng gọi. Trên mặt mất đi vẻ lạnh lùng, bên trong tròng mắt, lại có một tia cảm động, giống như là thấy được người tình lâu ngày không gặp.
Sở Hành Vân đi tới trước mặt của Thủy Lưu Hương, hắn cầm tay nàng thật chặt, dùng thanh âm chỉ có mình hắn nghe được, âm thầm nói rằng: “Lưu Hương, đời này ta tuyệt đối sẽ không để ngươi rời khỏi ta lần nữa!”
Nhìn bộ dáng si tình của Sở Hành Vân, Thủy Thiên Nguyệt hai tay nắm chặt, hàm răng cắn kẽo kẹt!
Trong năm sáu năm quá khứ gần đây, Sở Hành Vân đều là điên cuồng đeo đuổi nàng. Lần này cầu hôn, Thủy Thiên Nguyệt chắc chắn cho rằng Sở Hành Vân là vì nàng mà đến.
Nhưng mà bây giờ, Sở Hành Vân không chỉ có hướng Thủy Lưu Hương cầu hôn, còn ở trước mặt của mọi người lộ ra vẻ say đắm tình cảm.
Nếu như việc này truyền đi, ngoại nhân chẳng phải là âm thầm cười nhạo Thủy Thiên Nguyệt, nói nàng so với một tiện chủng cũng không bằng?
Thủy Thiên Nguyệt hùng hổ nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, giận dữ nói: “Một người là phế vật Sở gia, một người là tiện chủng Thủy gia. Thật đúng là một đôi môn đăng hộ đối, do trời đất tạo nên a.”
Trong lúc nói chuyện, Thủy Thiên Nguyệt quay sang nhìn Thủy Sùng Hiền nói: “Cha, nếu hắn đã muốn kết hôn, muốn chúng ta thực hiện lời hứa. Chúng ta cũng không tiện từ chối, đáp ứng hắn để cho hắn lại nói ân tình đó áp chế Thủy gia chúng ta.”
“Sở Hành Vân, ngươi thực sự muốn cầu hôn Thủy Lưu Hương?” Thủy Sùng Hiền giọng nói lạnh băng. Thậm chí lúc nói chuyện chưa từng liếc mắt nhìn xem Thủy Lưu Hương, hắn thật đúng là vô tình vô nghĩa, hoàn toàn không coi nàng là cốt nhục.
“Đó là đương nhiên!” Sở Hành Vân lập tức mở miệng trả lời, cực kỳ nghiêm túc nói: “Chỉ cần Thủy gia đồng ý đem Lưu Hương gả cho ta thì liền xóa bỏ ân tình mà Thủy gia các ngươi nợ Sở gia ta, giữa chúng ta không còn thiếu nợ gì nhau nữa.”
“Ta nói trước, nếu là ngươi cưới Thủy Lưu Hương thì nàng ta liền không còn là người Thủy gia. Ngày sau, cho dù có xảy ra chuyện gì, Thủy gia ta đều không chịu trách nhiệm mà ngươi sẽ không được bất kỳ chỗ tốt nào.” Thủy Sùng Hiền giọng nói ngưng trọng, muốn xác nhận nói.
“Thủy gia đúng là không thẹn là danh môn, mở miệng liền không rời lợi ích.” Sở Hành Vân cười, vẻ mặt tràn đầy vẻ cười cợt: “Nếu như hôm nay ta cưới chính là Thủy Thiên Nguyệt, ta còn có thể có được cái gì ngoại trừ tiền tài sao?”
“Ngươi... Ngươi!” Nghe được những lời nói này, cả khuôn mặt Thủy Thiên Nguyệt đều trở nên vặn vẹo. Sở Hành Vân không chỉ có mờ ám trào phúng Thủy gia quá coi trọng lợi ích, còn làm nhục nàng, nói nàng không tài không đức.
Thấy Thủy Thiên Nguyệt cắn răng nghiến lợi, vẻ cười cợt Sở Hành Vân trên mặt càng hiện ra rõ ràng, tiếp tục nói: “Mặc dù cưới Lưu Hương thì ta chỉ có được nàng, thế nhưng đối với ta, nàng còn hơn quý tất cả!”
Sở Hành Vân kiêu ngạo ưỡn ngực, giọng nói tràn đầy thoản mãn làm Thủy Lưu Hương rốt cục nhịn không được trào ra nước mắt. Những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống khuôn mặt nàng, nhỏ thành giọt xuống đất.
“Được!” Thủy Sùng Hiền trịnh trọng gật đầu, tuyên bố: “Nếu ngươi đã quyết định như vậy thì kể từ bây giờ Thủy Lưu Hương là người của Sở gia, từ nay về sau, hai nhà Thủy Sở không còn quan hệ!”
Nói xong, Thủy Sùng Hiền đột nhiên xoay người, bước nhanh tới trước bàn, đem hôn thư viết ra rõ ràng, đưa đến trước mặt của Sở Hành Vân.
“Ký đi.” khuôn mặt Thủy Sùng Hiền không thay đổi nói, nhưng trong lòng hắn thì mừng như điên.
Sự tồn tại của Thủy Lưu Hương đối với Thủy gia mà nói căn bản là có cũng được, không có cũng được.
Không nghĩ tới là Sở Hành Vân lại đến vì nàng, tự mình tới cửa cầu hôn, tự nguyện xóa đi ân tình Thủy gia nợ Sở gia.
Việc này đối với Thủy gia mà nói là một niềm vui lớn a!
“Thế nào? Ngươi đổi ý sao?” Sau một lúc lâu, Thủy Sùng Hiền thấy Sở Hành Vân không bất kỳ động tác gì, nhất thời có chút luống cuống, vội vàng lên tiếng đặt câu hỏi.
Chỉ thấy Sở Hành Vân lắc đầu, đưa đem Thủy Lưu Hương tóc đen vén lên, ánh mắt dừng ở khuôn mặt thanh tú.
Luận dung mạo, Thủy Lưu Hương đương nhiên thua Thủy Thiên Nguyệt.
Nhưng trong đôi mắt của nàng lại tràn đầy thiện lương cùng hồn nhiên, tựa như một đóa hoa sen thánh khiết nở rộ làm cho người ta có cảm giác muốn nâng niu trong tay, toàn tâm toàn ý đối đãi.
“Lưu Hương, ngươi có đồng ý gả cho ta không?” Sở Hành Vân hít một hơi thật sâu, lời nói rõ ràng đến từng chữ từng câu.
“Vân ca ca...” thân thể Thủy Lưu Hương khẽ run, nước mắt lại chảy xuống.
Lúc nàng còn rất nhỏ, mẫu thân gặp bệnh mà chết, nàng một người sống lẻ loi hiu quạnh.
Sau đó, nàng được đưa đến Thủy gia, nhưng tình huống cũng không vì vậy mà tốt hơn. Ngược lại nàng nhận hết dằn vặt, cuộc sống cự kỳ bi thảm, ngay cả hạ nhân cũng không bằng, không hề có địa vị gì trong gia tộc.
Quãng thời gian này, chỉ có Sở Hành Vân đối tốt với nàng, yên lặng bảo vệ nàng.
Thủy Lưu Hương đều nhớ tất cả những ký ức này, thậm chí nàng còn ngây thơ nghĩ rằng sau này muốn trở thành thê tử Sở Hành Vân.
Ngày hôm nay, giấc mộng này rốt cực thành hiện thực.
Sở Hành Vân làm trò trước mặt của mọi người, hướng nàng cầu thân!
“Ta đồng ý!” Thủy Lưu Hương khẽ gật đầu. Mới vừa nói xong, Sở Hành Vân đã đem nàng bế lên, cao hứng phát ra tiếng hoan hô.
Thấy Sở Hành Vân cỏ vẻ vô cùng vui mừng, Thủy Thiên Nguyệt có cảm giác chua chát nhưng vẫn mở miệng giễu cợt nói: “Thực sự là cá tìm cá, tôm tìm tôm, cóc tìm ếch.”
Giọng nói cực kỳ chói tai làm thân thể Sở Hành Vân cứng lại, hai mắt hắn híp lại, lạnh lùng nói: “Ta khuyên ngươi một câu, đừng quá tự cho là đúng, núi cao còn có có núi cao hơn.”
Dựng thẳng lên một ngón tay, Sở Hành Vân quả quyết nói: “Một năm sau, năm đại Vũ phủ sẽ công khai chọn lựa. Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi biết, ai mới là ếch ngồi đáy giếng!”
Một năm?
Thủy Thiên Nguyệt cao ngạo, khinh miệt nói: “Đừng nói một năm, cho dù mười năm, trăm năm, ngươi cũng xa xa kém ta, vĩnh viễn phải ngẩng đầu nhìn ta.”
“Vậy sao?” Sở Hành Vân không tiếp tục cãi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng, đem Thủy gia đoàn người tất cả trào phúng biểu tình đều ghi tạc trong lòng, chợt hắn lôi kéo Thủy Lưu Hương xoay người ly khai Thủy gia.
Hắn bước đi rất kiên định, không có chút nào do dự.
Bởi vì hắn biết, thời gian, sẽ chứng minh tất cả
Dịch giả: lushi
/300
|