Tại khu giao dịch của Bách Bảo Lâu.
Bên trong đan phòng, Tần Vũ Yên ngồi xếp bằng, hai tay đan vào nhau tạo thành một thủ ấn phức tạp.
Ở xung quanh nàng có hơn mười viên linh thạch, tỏa ra linh quang nhè nhẹ, tựa như làm gia tăng nét đẹp của sao đêm, vô cùng lấp lánh, lại càng tô thêm dáng vẻ xuất trần của Tần Vũ Yên.
Nếu có người nam nhân nào thấy những hình ảnh này thì nhất định sẽ bị hớp hồn bởi vẻ đẹp khuynh thành của nàng, đồng thời sinh lòng ái mộ.
Vào lúc này, Mạnh Thanh cùng Tần Sơn đang ngồi ngay ngắn ở bên trong đan phòng. Mặc dù trước mặt là cảnh đẹp nhưng hai người không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn. Ngược lại, hai người họ có vẻ căng thẳng, nét mặt tựa hồ có chút khẩn trương.
Mạnh Thanh hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút run rẩy: “Vũ Yên tiểu thư, ta đã hoàn thành việc thu thập tình báo liên quan tới Sở Hành Vân. Người này có chút quỷ dị, trong 16 năm vừa qua, hắn sống một cách chán nản, tựa như là một phế vật. Nhưng từ khi hắn cưới Thủy Lưu Hương, khí chất đã thay đổi hoàn toàn, tu vi tăng một cách nhanh chóng, thậm chí còn bảo vệ được gia chủ kim ấn, lấy được sự ủng hộ của không ít người Sở gia.”
“Thủy Lưu Hương?” Tần Vũ Yên đôi mắt híp lại, chậm rãi đứng lên.
“Thủy Lưu Hương là người của Thủy gia, nghe nói là con của Thủy Sùng Hiền cùng một cô gái thanh lâu sinh ra, địa vị thấp hèn, còn không bằng một gã hạ nhân. Ta cũng âm thầm điều tra, người này rất là bình thường, cũng không có bối cảnh gì sau lưng. Còn tên cường giả lánh đời kia, từ sau buổi bán đấu giá võ học cũng không xuất hiện một lần nào khác, hắn như là bốc hơi khỏi thế gian này.” Mạnh Thanh vội vàng trả lời.
Nghe được Mạnh Thanh trả lời, Tần Vũ Yên trầm ngâm trong chốc lát rồi trầm giọng nói: “Tra, tiếp tục điều tra. Nếu như không kiếm được đầu mối trên người Sở Hành Vân, thì tiếp tục điều tra tới cha chú của hắn, một điểm cũng không thể bỏ sót.”
“Vâng!” Mạnh Thanh nặng nề gật đầu, khom người lui xuống.
Mạnh Thanh đi rồi, Tần Vũ Yên nhìn về phía Tần Sơn, hỏi: “Gần đây việc khai thác linh tài Phượng Tê Sơn có vấn đề gì không?”
“Bẩm tiểu thư, việc khai thác rất thuận lợi, hầu như không gặp phải trắc trở gì. Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, chúng ta đã khai thác gần nghìn cây linh tài. Nếu tiếp tục khai thác sâu vào, số lượng linh tài kiếm được sẽ càng cao!” Tần Sơn trong lời nói cũng có chút kích động.
Linh tài là thứ mọi võ giả đều muốn, giá cả rất cao.
Thật khó có thể tưởng tượng. Chỉ trong vòng ba ngày, bọn họ đã khai thác gần nghìn cây linh tài. Nếu cứ tiếp tục việc làm ăn này, Bách Bảo lâu sẽ chiếm được rất nhiều tài phú, xưng bá chợ linh tài ở thành Tây Phong căn bản không cần tốn nhiều sức.
“Việc khai thác linh tài thì ngươi không cần quá quan tâm, việc người cần làm là phải bí mật chú ý mọi cử chỉ hành động của Sở Hành Vân. Nếu phát hiện bất cứ điều gì, ngươi phải lập tức bẩm báo ta.” Tần Vũ Yên nói. Lời của nàng khiến Tần Sơn có phần không hiểu. Hắn hỏi: “Vũ Yên tiểu thư, ta không hiểu tại sao người phải làm như vậy?”
Tần Vũ Yên nói: “Ngươi còn nhớ Hỏa Linh Tán cùng Thanh Tâm Đan không?”
“Đương nhiên là nhớ kỹ.” Tần Sơn lập tức đáp. Đan phương của hai loại đan dược này đều là Sở Hành Vân đưa cho hắn, làm sao hắn có thể quên được.
“Mấy ngày trước, ta đã nghiên cứu kĩ hai loại đan phương này. Loại thủ pháp luyện đan ghi trên đó cũng không có lưu lại trong sách cổ. Nhất là Thanh Tâm Đan, chỉ là đan dược nhị phẩm, lại có thể thanh trừ ma chướng, ổn định tâm thần. Dược hiệu như vậy thậm chí có thể sánh ngang đan dược tam phẩm.”
Nói xong, Tần Vũ Yên hít một hơi thật sâu. Nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, nàng tuyệt đối không tin trên đời này còn có đan dược nhị phẩm thần kì như vậy.
“Giá trị của tờ đan phương này có thể lên đến trăm viên linh thạch, nhưng Sở Hành Vân lại không chút nào để vào mắt. Điều này có thể nói thứ hắn cần căn bản không phải là tài phú!” Tần Sơn cũng không phải là kẻ khờ, lập tức đưa ra phán đoán của mình.
“Không sai, ta hoài nghi việc khai thác linh tài Phượng Tê Sơn chỉ là ngụy trang, Sở Hành Vân nhất định có mục đích khác. Nếu không hắn sẽ chẳng phí nhiều công sức như vậy.” Tần Vũ Yên híp hai mắt lại, càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vội vã truyền đến.
Một thị nữ xuất hiện, khom người cúi đầu với Tần Vũ Yên, nói: “Vũ Yên tiểu thư, Sở Hành Vân vừa tới Bách Bảo Lâu. Hắn bảo là muốn mua đan đỉnh, hiện tại đang ở bên ngoài chờ.”
Nghe vậy, Tần Sơn đột ngột đứng lên, mắng: “Sở thiếu chủ là nhân vật cao quý cỡ nào mà ngươi lại để hắn chờ bên ngoài. Lập tức chuẩn bị một gian phòng tốt nhất, tuyệt đối không để cho bất kì ai quấy rối!”
“Nô tỳ biết tội, nô tỳ đi chuẩn bị ngay.” Thị nữ chưa bao giờ thấy Tần Sơn nổi giận như vậy, nhất thời hoang mang lo sợ rồi nhanh chóng lui ra.
“Chậm đã!” Tần Vũ Yên đột nhiên bước ra, trịnh trọng nói: “Dẫn Sở Hành Vân đi tới bảo khố, ta sẽ tự mình đi tiếp đãi hắn.”
Mệnh lệnh của Tần Vũ Yên rất nhanh được truyền xuống bên dưới.
Sở Hành Vân đang đứng chờ đợi ở bên ngoài Bách Bảo Lâu. Chốc lát sau, dưới sự dẫn đường của mấy vị tỳ nữ đi qua bao nhiêu dãy hành lang gấp khúc, cuối cùng đến trước một lầu các nguy nga. Ở nơi đó, Tần Vũ Yên đã chờ đợi từ lâu.
Vì tự thân tiếp đãi Sở Hành Vân, không ngờ Tần Vũ Yên lại khoác lên mình một bộ trang phục cực kỳ tinh xảo.
Nàng mặc quần dài màu đỏ như lửa, tóc dài màu đen như thác nước rũ xuống, lượn quanh dáng người xinh đẹp gần như hoàn mỹ, lại phối hợp khuôn mặt rung động lòng người. Giống như đứng ở trước mặt Sở Hành Vân lúc này không phải một vị mỹ nữ tuyệt sắc, mà là một vị câu hồn sứ giả vô cùng yêu mị.
“Xin lỗi đã khiến Vũ Yên tiểu thư đợi lâu.” May là Sở Hành Vân tâm tính cứng cỏi, nhưng khi thấy bộ dạng của Tần Vũ Yên cũng khiến hắn hoảng hồn trong giây lát, hắn liên tục hít sâu mấy hơi mới khôi phục được như lúc đầu.
“Không cần khách khí như thế.” Tần Vũ Yên cười nhẹ nhàng, càng lộ ra vẻ đẹp say lòng người, bóng gió nói: “Sở thiếu chủ là khách quý của Bách Bảo Lâu, ta đợi cũng là việc nên làm. Nghe nói Sở thiếu chủ muốn mua một lò luyện đan, xem ra Phượng Tê Sơn có chứa bảo vật khác thường nào đó khiến Sở thiếu chủ phải tự mình mở lò luyện chế.”
Sở Hành Vân vừa nghe Tần Vũ Yên nói thì liền nhận ra nàng ta có ý dò xét.
Hắn nhíu mày, thể hiện bộ dạng nghi ngờ, nói: “Chắc Tần tiểu thư có hiểu lầm gì ở đây, ta mới bước chân vào đan đạo, đối với thủ pháp luyện đan vẫn còn rất lạ lẫm. Ta mua đan đỉnh chỉ muốn luyện tập thêm mà thôi. Về phần người nói Phượng Tê Sơn có bảo vật khác thường, điều này có thật không?”
“Ha ha, ta vừa rồi chỉ là nói giỡn, Sở thiếu chủ không cần để ở trong lòng.” Tần Vũ Yên không đạt được mục đích cũng lúng túng cười vài tiếng rồi vội vàng nói sang chuyện khác: “Nếu như Sở thiếu chủ không ngại, ta tự mình dẫn người đi chọn đan đỉnh.”
Nói xong, Tần Vũ Yên hướng Tần Sơn nháy mắt, hắn lập tức mở cửa chính của bảo khố ra. Về phần những người khác, toàn bộ đều ở bên ngoài.
Vừa tiến vào bảo khố, Sở Hành Vân toát ra vẻ kinh ngạc.
Bảo khố này rất là lớn, chia làm rất nhiều gian, trên mỗi một gian đều trưng bày khí cụ khác nhau. Số lượng rất nhiều khiến hắn có chút không kịp nhìn.
“Không biết Sở thiếu chủ muốn chọn phẩm cấp đan đỉnh loại nào?” Tần Vũ Yên rất hài lòng với biểu tình của Sở Hành Vân, cười nhạt hỏi.
Khí cụ hàng trân bảo cũng phân chia phẩm cấp rất nghiêm khắc, theo thứ tự là: Phàm khí, bảo khí, pháp khí cùng vương khí. Mỗi một phẩm cấp, lại chia làm ba đẳng cấp thấp trung cao, vì vậy xưng là tứ phẩm thập nhị đẳng.
Tương truyền trên vương khí còn có bảo vật càng cường hãn hơn, là hoàng khí cùng đế binh. Chỉ có Võ Hoàng cùng Võ Đế mới có khả năng sở hữu. Đương nhiên đây cũng chỉ là truyền thuyết, chúng có tồn tại hay không, không ai biết được.
Trước đây lúc Sở Hành Vân luyện chế Hỏa Linh Tán, Lục Túc Đan Đỉnh hắn dùng chính là phàm khí cao cấp. Mỗi một lần sử dụng tốn 1000 lượng bạc thì có thể thấy được chúng trân quý cỡ nào.
“Ta chỉ mới bước chân vào con đường luyện đan, trước tiên cứ tạm thời mua đan đỉnh cấp bảo khí đi. Phẩm cấp quá cao, ta sợ bản thân không khống chế được.” Sở Hành Vân suy tư một phen, cho ra đáp án của mình.
Chỉ là hắn không biết, lời nói của hắn vừa ra khiến khuôn mặt của Tần Vũ Yên co quắp lại.
Phải biết rằng, năm xưa lúc Tần Vũ Yên mới đặt chân vào con đường luyện đan, đan đỉnh nàng sử dụng chỉ là phàm khí cao cấp mà thôi.
Đó cũng không phải là nàng vô pháp sử dụng đan đỉnh phẩm cấp cao hơn. Chỉ là con đường luyện đan chú ý ở chất lượng. Ngay từ đầu liền dùng đan đỉnh cao cấp, người thường căn bản vô pháp khống chế.
Mới vào đan đạo có thể khống chế đan đỉnh phàm khí cao cấp đã là cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ có những thiên tài luyện đan chân chính mới có thể đạt được trình độ cao như vậy.
Ngay từ đầu, Tần Vũ Yên cho rằng Sở Hành Vân có ý định muốn mua phàm khí cao cấp đan đỉnh, trong lòng âm thầm vui vẻ, cho là thiên phú luyện đan của mình không kém Sở Hành Vân, hai người lực lượng ngang nhau.
Nhưng Sở Hành Vân vừa mở miệng đã nói hắn muốn sử dụng đan đỉnh cấp bảo khí, còn nói là tùy tiện chọn một cái!
Điều này làm cho sự kiêu ngạo ẩn sâu trong nội tâm Tần Vũ Yên triệt để tiêu tán.
Dịch: Hào Ca
Bên trong đan phòng, Tần Vũ Yên ngồi xếp bằng, hai tay đan vào nhau tạo thành một thủ ấn phức tạp.
Ở xung quanh nàng có hơn mười viên linh thạch, tỏa ra linh quang nhè nhẹ, tựa như làm gia tăng nét đẹp của sao đêm, vô cùng lấp lánh, lại càng tô thêm dáng vẻ xuất trần của Tần Vũ Yên.
Nếu có người nam nhân nào thấy những hình ảnh này thì nhất định sẽ bị hớp hồn bởi vẻ đẹp khuynh thành của nàng, đồng thời sinh lòng ái mộ.
Vào lúc này, Mạnh Thanh cùng Tần Sơn đang ngồi ngay ngắn ở bên trong đan phòng. Mặc dù trước mặt là cảnh đẹp nhưng hai người không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn. Ngược lại, hai người họ có vẻ căng thẳng, nét mặt tựa hồ có chút khẩn trương.
Mạnh Thanh hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút run rẩy: “Vũ Yên tiểu thư, ta đã hoàn thành việc thu thập tình báo liên quan tới Sở Hành Vân. Người này có chút quỷ dị, trong 16 năm vừa qua, hắn sống một cách chán nản, tựa như là một phế vật. Nhưng từ khi hắn cưới Thủy Lưu Hương, khí chất đã thay đổi hoàn toàn, tu vi tăng một cách nhanh chóng, thậm chí còn bảo vệ được gia chủ kim ấn, lấy được sự ủng hộ của không ít người Sở gia.”
“Thủy Lưu Hương?” Tần Vũ Yên đôi mắt híp lại, chậm rãi đứng lên.
“Thủy Lưu Hương là người của Thủy gia, nghe nói là con của Thủy Sùng Hiền cùng một cô gái thanh lâu sinh ra, địa vị thấp hèn, còn không bằng một gã hạ nhân. Ta cũng âm thầm điều tra, người này rất là bình thường, cũng không có bối cảnh gì sau lưng. Còn tên cường giả lánh đời kia, từ sau buổi bán đấu giá võ học cũng không xuất hiện một lần nào khác, hắn như là bốc hơi khỏi thế gian này.” Mạnh Thanh vội vàng trả lời.
Nghe được Mạnh Thanh trả lời, Tần Vũ Yên trầm ngâm trong chốc lát rồi trầm giọng nói: “Tra, tiếp tục điều tra. Nếu như không kiếm được đầu mối trên người Sở Hành Vân, thì tiếp tục điều tra tới cha chú của hắn, một điểm cũng không thể bỏ sót.”
“Vâng!” Mạnh Thanh nặng nề gật đầu, khom người lui xuống.
Mạnh Thanh đi rồi, Tần Vũ Yên nhìn về phía Tần Sơn, hỏi: “Gần đây việc khai thác linh tài Phượng Tê Sơn có vấn đề gì không?”
“Bẩm tiểu thư, việc khai thác rất thuận lợi, hầu như không gặp phải trắc trở gì. Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, chúng ta đã khai thác gần nghìn cây linh tài. Nếu tiếp tục khai thác sâu vào, số lượng linh tài kiếm được sẽ càng cao!” Tần Sơn trong lời nói cũng có chút kích động.
Linh tài là thứ mọi võ giả đều muốn, giá cả rất cao.
Thật khó có thể tưởng tượng. Chỉ trong vòng ba ngày, bọn họ đã khai thác gần nghìn cây linh tài. Nếu cứ tiếp tục việc làm ăn này, Bách Bảo lâu sẽ chiếm được rất nhiều tài phú, xưng bá chợ linh tài ở thành Tây Phong căn bản không cần tốn nhiều sức.
“Việc khai thác linh tài thì ngươi không cần quá quan tâm, việc người cần làm là phải bí mật chú ý mọi cử chỉ hành động của Sở Hành Vân. Nếu phát hiện bất cứ điều gì, ngươi phải lập tức bẩm báo ta.” Tần Vũ Yên nói. Lời của nàng khiến Tần Sơn có phần không hiểu. Hắn hỏi: “Vũ Yên tiểu thư, ta không hiểu tại sao người phải làm như vậy?”
Tần Vũ Yên nói: “Ngươi còn nhớ Hỏa Linh Tán cùng Thanh Tâm Đan không?”
“Đương nhiên là nhớ kỹ.” Tần Sơn lập tức đáp. Đan phương của hai loại đan dược này đều là Sở Hành Vân đưa cho hắn, làm sao hắn có thể quên được.
“Mấy ngày trước, ta đã nghiên cứu kĩ hai loại đan phương này. Loại thủ pháp luyện đan ghi trên đó cũng không có lưu lại trong sách cổ. Nhất là Thanh Tâm Đan, chỉ là đan dược nhị phẩm, lại có thể thanh trừ ma chướng, ổn định tâm thần. Dược hiệu như vậy thậm chí có thể sánh ngang đan dược tam phẩm.”
Nói xong, Tần Vũ Yên hít một hơi thật sâu. Nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, nàng tuyệt đối không tin trên đời này còn có đan dược nhị phẩm thần kì như vậy.
“Giá trị của tờ đan phương này có thể lên đến trăm viên linh thạch, nhưng Sở Hành Vân lại không chút nào để vào mắt. Điều này có thể nói thứ hắn cần căn bản không phải là tài phú!” Tần Sơn cũng không phải là kẻ khờ, lập tức đưa ra phán đoán của mình.
“Không sai, ta hoài nghi việc khai thác linh tài Phượng Tê Sơn chỉ là ngụy trang, Sở Hành Vân nhất định có mục đích khác. Nếu không hắn sẽ chẳng phí nhiều công sức như vậy.” Tần Vũ Yên híp hai mắt lại, càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vội vã truyền đến.
Một thị nữ xuất hiện, khom người cúi đầu với Tần Vũ Yên, nói: “Vũ Yên tiểu thư, Sở Hành Vân vừa tới Bách Bảo Lâu. Hắn bảo là muốn mua đan đỉnh, hiện tại đang ở bên ngoài chờ.”
Nghe vậy, Tần Sơn đột ngột đứng lên, mắng: “Sở thiếu chủ là nhân vật cao quý cỡ nào mà ngươi lại để hắn chờ bên ngoài. Lập tức chuẩn bị một gian phòng tốt nhất, tuyệt đối không để cho bất kì ai quấy rối!”
“Nô tỳ biết tội, nô tỳ đi chuẩn bị ngay.” Thị nữ chưa bao giờ thấy Tần Sơn nổi giận như vậy, nhất thời hoang mang lo sợ rồi nhanh chóng lui ra.
“Chậm đã!” Tần Vũ Yên đột nhiên bước ra, trịnh trọng nói: “Dẫn Sở Hành Vân đi tới bảo khố, ta sẽ tự mình đi tiếp đãi hắn.”
Mệnh lệnh của Tần Vũ Yên rất nhanh được truyền xuống bên dưới.
Sở Hành Vân đang đứng chờ đợi ở bên ngoài Bách Bảo Lâu. Chốc lát sau, dưới sự dẫn đường của mấy vị tỳ nữ đi qua bao nhiêu dãy hành lang gấp khúc, cuối cùng đến trước một lầu các nguy nga. Ở nơi đó, Tần Vũ Yên đã chờ đợi từ lâu.
Vì tự thân tiếp đãi Sở Hành Vân, không ngờ Tần Vũ Yên lại khoác lên mình một bộ trang phục cực kỳ tinh xảo.
Nàng mặc quần dài màu đỏ như lửa, tóc dài màu đen như thác nước rũ xuống, lượn quanh dáng người xinh đẹp gần như hoàn mỹ, lại phối hợp khuôn mặt rung động lòng người. Giống như đứng ở trước mặt Sở Hành Vân lúc này không phải một vị mỹ nữ tuyệt sắc, mà là một vị câu hồn sứ giả vô cùng yêu mị.
“Xin lỗi đã khiến Vũ Yên tiểu thư đợi lâu.” May là Sở Hành Vân tâm tính cứng cỏi, nhưng khi thấy bộ dạng của Tần Vũ Yên cũng khiến hắn hoảng hồn trong giây lát, hắn liên tục hít sâu mấy hơi mới khôi phục được như lúc đầu.
“Không cần khách khí như thế.” Tần Vũ Yên cười nhẹ nhàng, càng lộ ra vẻ đẹp say lòng người, bóng gió nói: “Sở thiếu chủ là khách quý của Bách Bảo Lâu, ta đợi cũng là việc nên làm. Nghe nói Sở thiếu chủ muốn mua một lò luyện đan, xem ra Phượng Tê Sơn có chứa bảo vật khác thường nào đó khiến Sở thiếu chủ phải tự mình mở lò luyện chế.”
Sở Hành Vân vừa nghe Tần Vũ Yên nói thì liền nhận ra nàng ta có ý dò xét.
Hắn nhíu mày, thể hiện bộ dạng nghi ngờ, nói: “Chắc Tần tiểu thư có hiểu lầm gì ở đây, ta mới bước chân vào đan đạo, đối với thủ pháp luyện đan vẫn còn rất lạ lẫm. Ta mua đan đỉnh chỉ muốn luyện tập thêm mà thôi. Về phần người nói Phượng Tê Sơn có bảo vật khác thường, điều này có thật không?”
“Ha ha, ta vừa rồi chỉ là nói giỡn, Sở thiếu chủ không cần để ở trong lòng.” Tần Vũ Yên không đạt được mục đích cũng lúng túng cười vài tiếng rồi vội vàng nói sang chuyện khác: “Nếu như Sở thiếu chủ không ngại, ta tự mình dẫn người đi chọn đan đỉnh.”
Nói xong, Tần Vũ Yên hướng Tần Sơn nháy mắt, hắn lập tức mở cửa chính của bảo khố ra. Về phần những người khác, toàn bộ đều ở bên ngoài.
Vừa tiến vào bảo khố, Sở Hành Vân toát ra vẻ kinh ngạc.
Bảo khố này rất là lớn, chia làm rất nhiều gian, trên mỗi một gian đều trưng bày khí cụ khác nhau. Số lượng rất nhiều khiến hắn có chút không kịp nhìn.
“Không biết Sở thiếu chủ muốn chọn phẩm cấp đan đỉnh loại nào?” Tần Vũ Yên rất hài lòng với biểu tình của Sở Hành Vân, cười nhạt hỏi.
Khí cụ hàng trân bảo cũng phân chia phẩm cấp rất nghiêm khắc, theo thứ tự là: Phàm khí, bảo khí, pháp khí cùng vương khí. Mỗi một phẩm cấp, lại chia làm ba đẳng cấp thấp trung cao, vì vậy xưng là tứ phẩm thập nhị đẳng.
Tương truyền trên vương khí còn có bảo vật càng cường hãn hơn, là hoàng khí cùng đế binh. Chỉ có Võ Hoàng cùng Võ Đế mới có khả năng sở hữu. Đương nhiên đây cũng chỉ là truyền thuyết, chúng có tồn tại hay không, không ai biết được.
Trước đây lúc Sở Hành Vân luyện chế Hỏa Linh Tán, Lục Túc Đan Đỉnh hắn dùng chính là phàm khí cao cấp. Mỗi một lần sử dụng tốn 1000 lượng bạc thì có thể thấy được chúng trân quý cỡ nào.
“Ta chỉ mới bước chân vào con đường luyện đan, trước tiên cứ tạm thời mua đan đỉnh cấp bảo khí đi. Phẩm cấp quá cao, ta sợ bản thân không khống chế được.” Sở Hành Vân suy tư một phen, cho ra đáp án của mình.
Chỉ là hắn không biết, lời nói của hắn vừa ra khiến khuôn mặt của Tần Vũ Yên co quắp lại.
Phải biết rằng, năm xưa lúc Tần Vũ Yên mới đặt chân vào con đường luyện đan, đan đỉnh nàng sử dụng chỉ là phàm khí cao cấp mà thôi.
Đó cũng không phải là nàng vô pháp sử dụng đan đỉnh phẩm cấp cao hơn. Chỉ là con đường luyện đan chú ý ở chất lượng. Ngay từ đầu liền dùng đan đỉnh cao cấp, người thường căn bản vô pháp khống chế.
Mới vào đan đạo có thể khống chế đan đỉnh phàm khí cao cấp đã là cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ có những thiên tài luyện đan chân chính mới có thể đạt được trình độ cao như vậy.
Ngay từ đầu, Tần Vũ Yên cho rằng Sở Hành Vân có ý định muốn mua phàm khí cao cấp đan đỉnh, trong lòng âm thầm vui vẻ, cho là thiên phú luyện đan của mình không kém Sở Hành Vân, hai người lực lượng ngang nhau.
Nhưng Sở Hành Vân vừa mở miệng đã nói hắn muốn sử dụng đan đỉnh cấp bảo khí, còn nói là tùy tiện chọn một cái!
Điều này làm cho sự kiêu ngạo ẩn sâu trong nội tâm Tần Vũ Yên triệt để tiêu tán.
Dịch: Hào Ca
/300
|