Đương nhiên Sở Hành Vân cũng không ngu đến mức đem linh dịch đổi thành linh thạch. Loại vật phẩm trân quý như vậy giữ lại cho bản thân dùng mới tối đa hóa được giá trị của nó.
Theo suy nghĩ của hắn thì thực lực mới là điều quan trọng nhất, nếu có thực lực cao cường thì việc kiếm linh thạch không cần tốn nhiều sức.
Trên tế đàn, thiên địa linh khí bao phủ dày đặc, tạo thành một tầng bảo hộ, che phủ trứng linh thú ở bên trong khiến không ai có khả năng tới gần.
“Tiểu tử kia, ngươi tạm thời ở lại tế đàn này, một thời gian nữa ta sẽ quay lại thăm ngươi.” Sở Hành Vân thấp giọng nói, quả trứng linh thú hình như hiểu được lời Sở Hành Vân, khẽ run nhẹ như đáp lại hắn.
Đối với điều này, Sở Hành Vân chỉ biết câm nín.
Quả trứng này còn chưa ấp nở mà đã có linh tính như vậy, nó lại một lần nữa đánh vỡ nhận thức của Sở Hành Vân.
Đi ra mật thất, Sở Hành Vân lấy ra 9 miếng phong ấn ngọc thạch, thận trọng khảm vào mắt trận của Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận.
Sau khi chiến miếng ngọc thạch được khảm vào, âm thanh ùng ùng vang lên, chín tia sáng từ Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận phóng ra, hình thành một lớp màn ánh sáng bao phủ cả cửa đá.
Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận từ ban đầu không có linh lực lại giống như được hồi sinh, ánh vàng rạng rỡ, tản ra một lực lượng đẩy lùi cực mạnh, khiến Sở Hành Vân không ngừng lùi về phía sau.
Từ nay về sau, chỉ cần cường giả Võ Hoàng không xuất hiện, quả trứng này sẽ mãi thuộc về Sở Hành Vân, không cần phải lo nghĩ nhiều.
Rời khỏi mật thất dưới đáy hồ, Sở Hành Vân khởi động cơ quan, đem hồ nước khôi phục về hình dạng như cũ, đồng thời cướp đoạt sạch sẽ phần còn lại của tòa động phủ, nhìn vào như trải qua một cuộc càn quét.
Xử lý xong mọi thứ, hắn lúc này mới hài lòng rời khỏi nơi này, chuẩn bị trở về Sở trấn.
Trên đường về, Sở Hành Vân may mắn khá tốt nên không gặp phải bất kì con Hỏa Linh Ưng nào. Tuy rằng thực lực hiện tại của hắn đã tăng rất nhiều, không cần phải sợ bầy Hỏa Linh Ưng nữa, nhưng hắn lười đánh nhau cùng một đám súc sinh, chỉ thêm lãng phí thời gian.
Một đường đi không gặp phải bất kì cản trở gì, không bao lâu sau Sở Hành Vân đã bình yên về tới Sở trấn.
Tuy hắn chỉ rời đi có ba tháng nhưng Sở trấn đã có những biến hóa vô cùng kinh người, cả trấn đã phát triển không ít, kiến trúc càng thêm to lớn, mà nhiều võ giả từ các nơi cũng xuất hiện không ít, cực kỳ náo nhiệt. Nếu có ai không biết có lẽ sẽ tưởng Sở trấn là một tòa thành trì loại nhỏ.
Sở Hành Vân đi vào đình viện của mình, hắn phát hiện cả tòa đình viện đã thay đổi không ít, to lớn hơn, khí phách hơn, nếu so sánh với nơi ở của Thủy gia cũng không chênh lệch nhiều.
“Tên tiểu tử Sở Hổ này chắc bỏ ra không ít tâm tư.” Sở Hành Vân cười nhạt nói, bước chân tiến vào đình viện.
“Thiếu gia, người đã trở về!”
Sở Hành Vân vừa đi được mấy bước đã nghe thấy một âm thanh kinh ngạc truyền đến, hắn thấy Sở Hổ ăn mặc chỉnh tề từ trong đình viện đi ra, nét mặt mừng như điên khi thấy hắn về.
Diêm Độc cũng đi ra, hướng Sở Hành Vân khom mình hành lễ.
“Ba tháng ngắn ngủn không gặp, ngươi đã bước vào Thối Thể Cảnh tứ trọng rồi à. Tốt, tốt.” Sở Hành Vân liếc mắt liền thấy ngay tu vi của Sở Hổ, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
“Cũng tạm được thôi, một phần cũng nhờ sự chỉ bảo của Diêm tiền bối.” Sở Hổ gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói. Sở Hành Vân nhìn về phía Diêm Độc, phát hiện độc ban dữ tợn trên mặt của hắn đã biến mất hơn một nữa.
Độc ban biến mất chứng tỏ Ảm Nhiên Huyết Độc trong cơ thể Độc Diêm đã được giải trừ, đồng thời nhờ việc tu luyện hấp thụ độc tính đã khiến tu vi hắn càng thêm cô đọng, không còn xuất hiện hiện tượng độc khí tràn ra ngoài.
Sở Hành Vân đi vào phòng khách, nghe Sở Hổ kể lại những chuyện đã xảy ra trong ba tháng vừa qua.
Nói tóm lại, Sở trấn khoảng thời gian này đang ở trong giai đoạn ổn định phát triển, hơn nữa có Bách Bảo Lâu đứng ra hỗ trợ khiến không ít gia tộc muốn lấy lòng, không còn xuất hiện tranh chấp.
Theo đánh giá của Sở Hổ, Sở gia bây giờ đã trở thành thế lực nhất lưu của thành Tây Phong.
“Bách Bảo Lâu đứng ra dọa đuổi Thủy gia, lấy việc này để cảnh cáo những thế lực khác, thật là diệu kế.” Sở Hành Vân làm sao không biết tâm tư của Bách Bảo Lâu, hành động của họ chứng minh sự tín nhiệm đối với Sở gia, xác định cùng chung chiến tuyến.
Sở Hổ cũng cười cười, Sở trấn có thể phát triển thuận lợi như vậy cũng ít nhiều có sự hỗ trợ của Bách Bảo Lâu.
“Lưu Hương đâu rồi?” Sở Hành Vân đột nhiên hỏi, ba tháng không gặp, hắn cũng cực kì nhớ Thủy Lưu Hương.
Nhưng vừa Sở Hành Vân vừa mới nói xong đã thấy trên mặt của Sở Hổ và Diêm Độc có biểu hiện cứng ngắc, ánh mắt chớp giật như có điều gì đó không thể nói thành lời.
“Vân ca ca!” Đang định hỏi thì bất chợt Sở Hành Vân nghe thấy âm thanh của Thủy Lưu Hương.
Hắn quay đầu lại đã thấy bóng dáng của Thủy Lưu Hướng bước ra từ trong đình viện. Hôm nay nàng mặc một bộ cánh mà vàng nhạt, một mái tóc đen trải dài, mỗi lần cử động khiến mái tóc bay phất phới trông có cảm giác rất linh hoạt.
Sở Hành Vân cười tươi chào đón nàng, nhưng hắn vừa đi được mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại, hình như hắn cảm nhận được một tầng khí lạnh ẩn hiện trên người Thủy Lưu Hướng, mỗi nơi nàng đi qua đều kết thành một tầng sương trắng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sở Hành Vân cảm giác kinh hoàng, ngoại trừ tầng khí lạnh tỏa ra, hắn còn phát hiện bên cạnh Thủy Lưu Hương không biết từ lúc nào xuất hiện một thân ảnh màu trắng vô cùng tinh khiết.
Người này là một nữ tử tuyệt đẹp, mặc một lớp bạch y, trên người tỏa ra khí tức lạnh giá nhưng lại sinh đẹp tuyệt trần. Nàng đứng ở đó tạo cho người khác một cảm giác lạnh lùng cao thương, không ai với tới.
Đối với dung mạo tuyệt đẹp của nữ tử này thì hắn chỉ nhìn một cái rồi dời mắt đi, gắt gao nhìn vào hoa văn băng vân trên ống tay áo của nàng.
Sở Hành Vân nhận biết hoa văn này, nó gọi là Hàn Băng Vân Văn.
Ở phía bắc hoang vực của Lưu Vân hoàng triều, có một thế lực thần bí tên là Cửu Hàn Cung.
Nghe đồn Cửu Hàn Cung được thành lập ở nơi lạnh giá, trên dưới cả tông môn đều là nữ tử, không có bất kì gã đàn ông nào, mà võ học công pháp mà các nàng tu luyện cũng là lạnh giá bạc tình, từ chối người lạ từ ngoài ngàn dặm.
Sở Hành Vân đời trước đã từng tiếp xúc với Cửu Hàn Cung, theo môn quy của Cửu Hàn Cung thì địa vị càng cao trên tay áo sẽ càng nhiều Hàn Băng Vân Văn, mà người có chín cái Hàn Băng Vân Văn sẽ trở thành tông chủ.
Nữ tử tuyệt sắc trước mắt này trên cánh tay áo có tới bảy cái Hàn Băng Vân Văn, điều này nói lên địa vị của nàng ở Cửu Hàn Cung cực cao, rất có thể là trưởng lão.
“Cửu Hàn Cung trưởng lão, thực lực yếu nhất cũng là Thiên Linh Cảnh, người này tại sao lại xuất hiện ở Sở trấn, lại còn có vẻ thân mật với Thủy Lưu Hương?” Sở Hành Vân cố nén sự ngạc nhiên trong lòng, ánh mắt đảo qua liền phát hiện hai người Sở Hổ cùng Diêm Độc đối với sự xuất hiện của tuyệt sắc nữ tử này hoàn toàn không lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Chẳng lẽ cô nàng trưởng lão Cửu Hàn Cung này đã đến Sở trấn từ lâu, bọn Sở Hổ cũng không thể làm gì?”
Sở Hành Vân trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, sự nghi ngờ trong lòng càng tăng lên.
Dịch: Hào Ca
Biên: Mei_hnmn
Team dịch Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: https://truyenfull.net/
Theo suy nghĩ của hắn thì thực lực mới là điều quan trọng nhất, nếu có thực lực cao cường thì việc kiếm linh thạch không cần tốn nhiều sức.
Trên tế đàn, thiên địa linh khí bao phủ dày đặc, tạo thành một tầng bảo hộ, che phủ trứng linh thú ở bên trong khiến không ai có khả năng tới gần.
“Tiểu tử kia, ngươi tạm thời ở lại tế đàn này, một thời gian nữa ta sẽ quay lại thăm ngươi.” Sở Hành Vân thấp giọng nói, quả trứng linh thú hình như hiểu được lời Sở Hành Vân, khẽ run nhẹ như đáp lại hắn.
Đối với điều này, Sở Hành Vân chỉ biết câm nín.
Quả trứng này còn chưa ấp nở mà đã có linh tính như vậy, nó lại một lần nữa đánh vỡ nhận thức của Sở Hành Vân.
Đi ra mật thất, Sở Hành Vân lấy ra 9 miếng phong ấn ngọc thạch, thận trọng khảm vào mắt trận của Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận.
Sau khi chiến miếng ngọc thạch được khảm vào, âm thanh ùng ùng vang lên, chín tia sáng từ Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận phóng ra, hình thành một lớp màn ánh sáng bao phủ cả cửa đá.
Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận từ ban đầu không có linh lực lại giống như được hồi sinh, ánh vàng rạng rỡ, tản ra một lực lượng đẩy lùi cực mạnh, khiến Sở Hành Vân không ngừng lùi về phía sau.
Từ nay về sau, chỉ cần cường giả Võ Hoàng không xuất hiện, quả trứng này sẽ mãi thuộc về Sở Hành Vân, không cần phải lo nghĩ nhiều.
Rời khỏi mật thất dưới đáy hồ, Sở Hành Vân khởi động cơ quan, đem hồ nước khôi phục về hình dạng như cũ, đồng thời cướp đoạt sạch sẽ phần còn lại của tòa động phủ, nhìn vào như trải qua một cuộc càn quét.
Xử lý xong mọi thứ, hắn lúc này mới hài lòng rời khỏi nơi này, chuẩn bị trở về Sở trấn.
Trên đường về, Sở Hành Vân may mắn khá tốt nên không gặp phải bất kì con Hỏa Linh Ưng nào. Tuy rằng thực lực hiện tại của hắn đã tăng rất nhiều, không cần phải sợ bầy Hỏa Linh Ưng nữa, nhưng hắn lười đánh nhau cùng một đám súc sinh, chỉ thêm lãng phí thời gian.
Một đường đi không gặp phải bất kì cản trở gì, không bao lâu sau Sở Hành Vân đã bình yên về tới Sở trấn.
Tuy hắn chỉ rời đi có ba tháng nhưng Sở trấn đã có những biến hóa vô cùng kinh người, cả trấn đã phát triển không ít, kiến trúc càng thêm to lớn, mà nhiều võ giả từ các nơi cũng xuất hiện không ít, cực kỳ náo nhiệt. Nếu có ai không biết có lẽ sẽ tưởng Sở trấn là một tòa thành trì loại nhỏ.
Sở Hành Vân đi vào đình viện của mình, hắn phát hiện cả tòa đình viện đã thay đổi không ít, to lớn hơn, khí phách hơn, nếu so sánh với nơi ở của Thủy gia cũng không chênh lệch nhiều.
“Tên tiểu tử Sở Hổ này chắc bỏ ra không ít tâm tư.” Sở Hành Vân cười nhạt nói, bước chân tiến vào đình viện.
“Thiếu gia, người đã trở về!”
Sở Hành Vân vừa đi được mấy bước đã nghe thấy một âm thanh kinh ngạc truyền đến, hắn thấy Sở Hổ ăn mặc chỉnh tề từ trong đình viện đi ra, nét mặt mừng như điên khi thấy hắn về.
Diêm Độc cũng đi ra, hướng Sở Hành Vân khom mình hành lễ.
“Ba tháng ngắn ngủn không gặp, ngươi đã bước vào Thối Thể Cảnh tứ trọng rồi à. Tốt, tốt.” Sở Hành Vân liếc mắt liền thấy ngay tu vi của Sở Hổ, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
“Cũng tạm được thôi, một phần cũng nhờ sự chỉ bảo của Diêm tiền bối.” Sở Hổ gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói. Sở Hành Vân nhìn về phía Diêm Độc, phát hiện độc ban dữ tợn trên mặt của hắn đã biến mất hơn một nữa.
Độc ban biến mất chứng tỏ Ảm Nhiên Huyết Độc trong cơ thể Độc Diêm đã được giải trừ, đồng thời nhờ việc tu luyện hấp thụ độc tính đã khiến tu vi hắn càng thêm cô đọng, không còn xuất hiện hiện tượng độc khí tràn ra ngoài.
Sở Hành Vân đi vào phòng khách, nghe Sở Hổ kể lại những chuyện đã xảy ra trong ba tháng vừa qua.
Nói tóm lại, Sở trấn khoảng thời gian này đang ở trong giai đoạn ổn định phát triển, hơn nữa có Bách Bảo Lâu đứng ra hỗ trợ khiến không ít gia tộc muốn lấy lòng, không còn xuất hiện tranh chấp.
Theo đánh giá của Sở Hổ, Sở gia bây giờ đã trở thành thế lực nhất lưu của thành Tây Phong.
“Bách Bảo Lâu đứng ra dọa đuổi Thủy gia, lấy việc này để cảnh cáo những thế lực khác, thật là diệu kế.” Sở Hành Vân làm sao không biết tâm tư của Bách Bảo Lâu, hành động của họ chứng minh sự tín nhiệm đối với Sở gia, xác định cùng chung chiến tuyến.
Sở Hổ cũng cười cười, Sở trấn có thể phát triển thuận lợi như vậy cũng ít nhiều có sự hỗ trợ của Bách Bảo Lâu.
“Lưu Hương đâu rồi?” Sở Hành Vân đột nhiên hỏi, ba tháng không gặp, hắn cũng cực kì nhớ Thủy Lưu Hương.
Nhưng vừa Sở Hành Vân vừa mới nói xong đã thấy trên mặt của Sở Hổ và Diêm Độc có biểu hiện cứng ngắc, ánh mắt chớp giật như có điều gì đó không thể nói thành lời.
“Vân ca ca!” Đang định hỏi thì bất chợt Sở Hành Vân nghe thấy âm thanh của Thủy Lưu Hương.
Hắn quay đầu lại đã thấy bóng dáng của Thủy Lưu Hướng bước ra từ trong đình viện. Hôm nay nàng mặc một bộ cánh mà vàng nhạt, một mái tóc đen trải dài, mỗi lần cử động khiến mái tóc bay phất phới trông có cảm giác rất linh hoạt.
Sở Hành Vân cười tươi chào đón nàng, nhưng hắn vừa đi được mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại, hình như hắn cảm nhận được một tầng khí lạnh ẩn hiện trên người Thủy Lưu Hướng, mỗi nơi nàng đi qua đều kết thành một tầng sương trắng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sở Hành Vân cảm giác kinh hoàng, ngoại trừ tầng khí lạnh tỏa ra, hắn còn phát hiện bên cạnh Thủy Lưu Hương không biết từ lúc nào xuất hiện một thân ảnh màu trắng vô cùng tinh khiết.
Người này là một nữ tử tuyệt đẹp, mặc một lớp bạch y, trên người tỏa ra khí tức lạnh giá nhưng lại sinh đẹp tuyệt trần. Nàng đứng ở đó tạo cho người khác một cảm giác lạnh lùng cao thương, không ai với tới.
Đối với dung mạo tuyệt đẹp của nữ tử này thì hắn chỉ nhìn một cái rồi dời mắt đi, gắt gao nhìn vào hoa văn băng vân trên ống tay áo của nàng.
Sở Hành Vân nhận biết hoa văn này, nó gọi là Hàn Băng Vân Văn.
Ở phía bắc hoang vực của Lưu Vân hoàng triều, có một thế lực thần bí tên là Cửu Hàn Cung.
Nghe đồn Cửu Hàn Cung được thành lập ở nơi lạnh giá, trên dưới cả tông môn đều là nữ tử, không có bất kì gã đàn ông nào, mà võ học công pháp mà các nàng tu luyện cũng là lạnh giá bạc tình, từ chối người lạ từ ngoài ngàn dặm.
Sở Hành Vân đời trước đã từng tiếp xúc với Cửu Hàn Cung, theo môn quy của Cửu Hàn Cung thì địa vị càng cao trên tay áo sẽ càng nhiều Hàn Băng Vân Văn, mà người có chín cái Hàn Băng Vân Văn sẽ trở thành tông chủ.
Nữ tử tuyệt sắc trước mắt này trên cánh tay áo có tới bảy cái Hàn Băng Vân Văn, điều này nói lên địa vị của nàng ở Cửu Hàn Cung cực cao, rất có thể là trưởng lão.
“Cửu Hàn Cung trưởng lão, thực lực yếu nhất cũng là Thiên Linh Cảnh, người này tại sao lại xuất hiện ở Sở trấn, lại còn có vẻ thân mật với Thủy Lưu Hương?” Sở Hành Vân cố nén sự ngạc nhiên trong lòng, ánh mắt đảo qua liền phát hiện hai người Sở Hổ cùng Diêm Độc đối với sự xuất hiện của tuyệt sắc nữ tử này hoàn toàn không lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Chẳng lẽ cô nàng trưởng lão Cửu Hàn Cung này đã đến Sở trấn từ lâu, bọn Sở Hổ cũng không thể làm gì?”
Sở Hành Vân trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, sự nghi ngờ trong lòng càng tăng lên.
Dịch: Hào Ca
Biên: Mei_hnmn
Team dịch Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: https://truyenfull.net/
/300
|