“Thủy gia phái tới?”
Trong mắt Sở Hành Vân hơi hoảng hốt, sắc mặt từ từ lạnh xuống, đạm mạc nói: “Ta đã không muốn đụng đến Thủy gia, nhưng bọn họ lại hết lần này lần khác chọc tới ta, chắc bọn họ nghĩ Sở trấn là một quả hồng mềm dễ dàng bóp nắn!”
“May mà đêm đó có Diêm tiền bối hỗ trợ, cả trấn mới không bị tổn thất lớn, hiện tại đám người kia đều bị giam giữ ở đại lao chờ xử lý.” Sở Hổ trong mắt cũng có một tia ý lạnh.
Từ lúc Sở gia quật khởi đến giờ chưa bao giờ đụng chạm đến Thủy gia.
Nhưng từ đầu đến giờ Thủy gia vẫn coi Sở gia là cái đinh trong mắt, không tiếc phái ra nhiều cao thủ, lợi dụng trời tối lẻn vào Sở trấn, muốn trắng trợn tàn sát, cách làm này thật đệ tiện và hung ác.
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước.” Ở đây nhiều người nhiều miệng khiến Sở Hành Vân không tiện bàn việc, vội vàng rời khỏi Bách Bảo Lâu.
“Sở gia chủ!” Hắn mới đi được vài bước, Cố Thanh Sơn đầu tóc bù xù đi tới, cười lấy lòng nói: “Sự việc lần trước tại hạ có phần không đúng, xin Sở gia chủ tha lỗi, tại hạ đã chuẩn bị tiệc rượu, xin mời Sở gia chủ đến phủ thành chủ tham dự.”
Nghe được lời mời của Cố Thanh Vân, ánh mắt mọi người có phần co lại, Sở Hành Vân thật uy phong, lại khiến cho Cố thành chủ đãi tiệc xin lỗi, sau buổi tiệc này chắc chắn Sở gia sẽ trở thành gia tộc hàng đầu thành Tây Phong.
Nhưng Sở Hành Vân lại lắc đầu từ chối: “Cố thành chủ, sự việc lần trước tại hạ đã quên, người không cần phải ghi ở trong lòng, tại hạ có việc nên xin phép về trước.”
Nói xong, Sở Hành Vân lập tức quay đầu rời đi, để lại đằng sau Cố Thanh Vân với nụ cười cứng ngắc trên miệng. Câu nói chưa kịp ra hết đã nghẹn lại ở cổ họng, hắn không hề nghĩ đến việc lời mời của mình lại bị từ chối trực tiếp như vậy.
Sau khi rời khỏi Bách Bảo Lâu, Sở Hổ vừa đi vừa kể lại tất cả mọi chuyện cho Sở Hành Vân.
Trong thời gian Sở Hành Vân đang luyện đan, Sở gia được rất nhiều gia tộc ủng hộ, tới lui liên tục, đến những ngày gần đây mới giảm xuống chút ít.
Thủy gia chính là tranh thủ khoảng thời gian này ngụy trang thành sơn tặc, số lượng cũng hơn trăm người, lợi dụng trời tối đánh lén,.
Nhưng bọn chúng vừa ra tay đã bị Diêm Độc phát hiện, lập tức phóng ra khói độc, đem những người này khống chế. Cũng may mắn là Diêm Độc am hiểu sử dụng độc, nếu đổi thành người khác tuyệt đối sẽ khó tránh khỏi một cuộc ác chiến.
Không lâu lắm, ba người Sở Hành Vân về tới Sở trấn, Diêm Độc đã chờ đợi ở cửa từ lâu, vừa nhìn thấy Sở Hành Vân liền vội vàng đón tiếp, nói: “Chủ nhân.”
“Ngươi bị thương?” Sở Hành Vân ánh mắt liếc qua liền thấy trên vai Diêm Độc quấn một băng vải.
“Mấy ngày trước kẻ địch số lượng khá nhiều, trong lúc tranh chấp khó tránh khỏi có chút sai lầm, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng.” Diêm Độc che chỗ bị thương, khom người trả lời.
Mắt Sở Hành Vân nhìn về phía Diêm Độc chứa vài tia rung động, hắn lấy ra hai bình đan dược đưa cho Diêm Độc, nói: “Hai bình này chứa Kim Chế Đan chuyên trị ngoại thương, ngươi cầm đi.”
“Kim Chế Đan!” Diêm Độc hoảng sợ, hắn không hề xa lạ gì với đan dược này, đây là đan dược hàng đầu của Bách Bảo Lâu, phẩm cấp nhị phẩm, chỉ cần nuốt một viên là vết thương liền lập tức kết vẩy, chính là thánh dược chữa thương hiếm có.
Diêm Độc nhớ mang máng, một quả Kim Chế Đan có giá tới 6000 lượng bạc, hai bình này...
“Diêm tiền bối, thiếu gia đã đưa thì người cứ cầm lấy đi, đan dược loại này thiếu gia không có để vào mắt.” Sở Hổ cười hắc hắc, ý bảo Diêm Độc cứ cầm lấy.
“Đa tạ chủ nhân.” Diêm Độc biết Sở Hành Vân thâm sâu khó dò nên cũng không mở miệng từ chối nữa, chầm chậm đem Kim Chế Đan cất đi, sau đó lập tức dẫn Sở Hành Vân về phía nhà lao.
Ùng ùng!
Cánh cửa nhà lao chầm chậm mở ra, một mùi hôi thối bốc ra xông vào mũi.
Trong nhà lao không có ánh sáng, khi ánh đuốc chiếu tới khiến mọi người ở trong đều nhắm mắt lại, chờ sau khi thích ứng liền nhìn thấy đoàn người trước mắt.
“Sở Hành Vân, cuối cùng ngươi đã tới.” Một thanh âm tràn đầy căm hận vang lên, chủ nhân thanh âm chính là Thủy Sùng Đức.
Lúc này hắn đang ngồi trên mặt đất, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Hành Vân, nếu như không phải trúng độc, cả người không còn chút sức lực nào thì hắn sẽ trực tiếp xông lên.
“Ngươi không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, ngươi bị như vậy cũng là gieo gió gặt bão, muốn trách chỉ trách các ngươi không coi ai ra gì, chẳng hề để Sở trấn vào mắt.” Thanh âm Sở Hành Vân lạnh nhạt, nhìn không ra được tâm tình của hắn.
“Ngươi chỉ mượn hơi của Diêm Độc mà thôi, đừng tự cho mình là một đại nhân vật, nếu như chúng ta không trúng phải mai phục, Sở trấn các ngươi sớm đã biến thành một mảnh phế tích, loại người dựa hơi người khác như ngươi thật khiến ta buồn nôn đến cực điểm.”
Thủy Sùng Đức không hề che giấu vẻ coi thường trong mắt, hắn thấy vận khí của Sở Hành Vân quá tốt, lại dựa được hơi của Diêm Độc, nếu không hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng dù sao thì Thủy Sùng Đức cũng có cách nhìn khác trước đối với Sở Hành Vân.
Diêm Độc là nhân vật như thế nào tất cả mọi người đều rõ ràng, con người tự cao tự đại, không ai có thể lôi kéo. Sở Hành Vân lại có thể lôi kéo khiến hắn không không thể tưởng tượng nổi.
Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, chuyện Sở Hành Vân lôi kéo được Diêm Độc lại không người nào biết. Bọn họ lại có thể đem tin tức này giấu kín hoàn toàn, Sở Hành Vân rốt cuộc đã làm bằng cách nào?
Sở Hành Vân không nhìn Thủy Sùng Đức đang chửi rủa, lạnh như băng nói: “Ngươi nghĩ như thế nào ta cũng không thèm để ý, ta chỉ muốn biết 16 năm trước các ngươi hợp tác với Vân Mộng Vũ Phủ bắt đi ba mẹ của ta nhằm mục đích gì?”
Thủy Sùng Đức ánh mắt căng thẳng, không còn vẻ điên cuồng mà thay vào đó là một sự kinh ngạc sâu đậm, mắt trừng lớn như nghe được chuyện khó tin.
“Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Thủy Sùng Đức quay đầu, nhưng biểu tình trên mặt lại lộ vẻ kinh hoảng đầy bối rối.
“Tính mạng của ngươi bây giờ nằm trong tay ta, ta khuyên ngươi nên phối hợp, nói mau, mục đích của các ngươi là gì!”
Sở Hành Vân quát lạnh một tiếng, trên người tản mát ra linh lực hùng hậu, ập đến trên người Thủy Sùng Đức khiến hắn sợ sệt, toàn thân bắt đầu không ngừng run rẩy.
“Ta không rõ ngươi đang nói gì, càng không biết mục đích của ngươi là gì, muốn chém muốn giết cứ việc làm, Thủy Sùng Đức ta không thèm chớp mắt.” Thủy Sùng Đức cắn chặt hàm răng, thà chết cũng không muốn tiết lộ chút gì.
Sở Hành Vân lạnh lùng nhìn Thủy Sùng Đức, trên mặt càng phát ra băng lạnh.
Bỗng khí tức trên người của hắn tiêu tán, cười nhạt: “Ngươi đã cứng rắn như thế, tốt lắm, ta với ngươi đánh cuộc.”
Thủy Sùng Đức ngạc nhiên nói: “Đánh cuộc?”
“Rất đơn giản, ta giải chất độc trên người của ngươi rồi chúng ta giao đấu. Nếu ngươi thắng, ta sẽ để ngươi ly khai, tuyệt không ảnh hưởng đến tính mạng của ngươi, nếu ta thắng, ngươi phải đem chuyện 16 năm về trước kể cho ta toàn bộ?”
Sở Hành Vân không nhanh không chậm nói, sau khi nói xong, ánh mắt của hắn liếc về hướng Thủy Sùng Đức, phát hiện trên mặt Thủy Sùng Đức hiện lên một tia mừng rỡ.
Chính là vì một tia mừng rỡ này khiến Sở Hành Vân có đủ thông tin để tin rằng Thủy Sùng Đức nhất định biết chút ít gì đó!
Dịch: Hào Ca
Biên: Mei_hnmn
Team dịch Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: https://truyenfull.net/
Trong mắt Sở Hành Vân hơi hoảng hốt, sắc mặt từ từ lạnh xuống, đạm mạc nói: “Ta đã không muốn đụng đến Thủy gia, nhưng bọn họ lại hết lần này lần khác chọc tới ta, chắc bọn họ nghĩ Sở trấn là một quả hồng mềm dễ dàng bóp nắn!”
“May mà đêm đó có Diêm tiền bối hỗ trợ, cả trấn mới không bị tổn thất lớn, hiện tại đám người kia đều bị giam giữ ở đại lao chờ xử lý.” Sở Hổ trong mắt cũng có một tia ý lạnh.
Từ lúc Sở gia quật khởi đến giờ chưa bao giờ đụng chạm đến Thủy gia.
Nhưng từ đầu đến giờ Thủy gia vẫn coi Sở gia là cái đinh trong mắt, không tiếc phái ra nhiều cao thủ, lợi dụng trời tối lẻn vào Sở trấn, muốn trắng trợn tàn sát, cách làm này thật đệ tiện và hung ác.
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước.” Ở đây nhiều người nhiều miệng khiến Sở Hành Vân không tiện bàn việc, vội vàng rời khỏi Bách Bảo Lâu.
“Sở gia chủ!” Hắn mới đi được vài bước, Cố Thanh Sơn đầu tóc bù xù đi tới, cười lấy lòng nói: “Sự việc lần trước tại hạ có phần không đúng, xin Sở gia chủ tha lỗi, tại hạ đã chuẩn bị tiệc rượu, xin mời Sở gia chủ đến phủ thành chủ tham dự.”
Nghe được lời mời của Cố Thanh Vân, ánh mắt mọi người có phần co lại, Sở Hành Vân thật uy phong, lại khiến cho Cố thành chủ đãi tiệc xin lỗi, sau buổi tiệc này chắc chắn Sở gia sẽ trở thành gia tộc hàng đầu thành Tây Phong.
Nhưng Sở Hành Vân lại lắc đầu từ chối: “Cố thành chủ, sự việc lần trước tại hạ đã quên, người không cần phải ghi ở trong lòng, tại hạ có việc nên xin phép về trước.”
Nói xong, Sở Hành Vân lập tức quay đầu rời đi, để lại đằng sau Cố Thanh Vân với nụ cười cứng ngắc trên miệng. Câu nói chưa kịp ra hết đã nghẹn lại ở cổ họng, hắn không hề nghĩ đến việc lời mời của mình lại bị từ chối trực tiếp như vậy.
Sau khi rời khỏi Bách Bảo Lâu, Sở Hổ vừa đi vừa kể lại tất cả mọi chuyện cho Sở Hành Vân.
Trong thời gian Sở Hành Vân đang luyện đan, Sở gia được rất nhiều gia tộc ủng hộ, tới lui liên tục, đến những ngày gần đây mới giảm xuống chút ít.
Thủy gia chính là tranh thủ khoảng thời gian này ngụy trang thành sơn tặc, số lượng cũng hơn trăm người, lợi dụng trời tối đánh lén,.
Nhưng bọn chúng vừa ra tay đã bị Diêm Độc phát hiện, lập tức phóng ra khói độc, đem những người này khống chế. Cũng may mắn là Diêm Độc am hiểu sử dụng độc, nếu đổi thành người khác tuyệt đối sẽ khó tránh khỏi một cuộc ác chiến.
Không lâu lắm, ba người Sở Hành Vân về tới Sở trấn, Diêm Độc đã chờ đợi ở cửa từ lâu, vừa nhìn thấy Sở Hành Vân liền vội vàng đón tiếp, nói: “Chủ nhân.”
“Ngươi bị thương?” Sở Hành Vân ánh mắt liếc qua liền thấy trên vai Diêm Độc quấn một băng vải.
“Mấy ngày trước kẻ địch số lượng khá nhiều, trong lúc tranh chấp khó tránh khỏi có chút sai lầm, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng.” Diêm Độc che chỗ bị thương, khom người trả lời.
Mắt Sở Hành Vân nhìn về phía Diêm Độc chứa vài tia rung động, hắn lấy ra hai bình đan dược đưa cho Diêm Độc, nói: “Hai bình này chứa Kim Chế Đan chuyên trị ngoại thương, ngươi cầm đi.”
“Kim Chế Đan!” Diêm Độc hoảng sợ, hắn không hề xa lạ gì với đan dược này, đây là đan dược hàng đầu của Bách Bảo Lâu, phẩm cấp nhị phẩm, chỉ cần nuốt một viên là vết thương liền lập tức kết vẩy, chính là thánh dược chữa thương hiếm có.
Diêm Độc nhớ mang máng, một quả Kim Chế Đan có giá tới 6000 lượng bạc, hai bình này...
“Diêm tiền bối, thiếu gia đã đưa thì người cứ cầm lấy đi, đan dược loại này thiếu gia không có để vào mắt.” Sở Hổ cười hắc hắc, ý bảo Diêm Độc cứ cầm lấy.
“Đa tạ chủ nhân.” Diêm Độc biết Sở Hành Vân thâm sâu khó dò nên cũng không mở miệng từ chối nữa, chầm chậm đem Kim Chế Đan cất đi, sau đó lập tức dẫn Sở Hành Vân về phía nhà lao.
Ùng ùng!
Cánh cửa nhà lao chầm chậm mở ra, một mùi hôi thối bốc ra xông vào mũi.
Trong nhà lao không có ánh sáng, khi ánh đuốc chiếu tới khiến mọi người ở trong đều nhắm mắt lại, chờ sau khi thích ứng liền nhìn thấy đoàn người trước mắt.
“Sở Hành Vân, cuối cùng ngươi đã tới.” Một thanh âm tràn đầy căm hận vang lên, chủ nhân thanh âm chính là Thủy Sùng Đức.
Lúc này hắn đang ngồi trên mặt đất, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Hành Vân, nếu như không phải trúng độc, cả người không còn chút sức lực nào thì hắn sẽ trực tiếp xông lên.
“Ngươi không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, ngươi bị như vậy cũng là gieo gió gặt bão, muốn trách chỉ trách các ngươi không coi ai ra gì, chẳng hề để Sở trấn vào mắt.” Thanh âm Sở Hành Vân lạnh nhạt, nhìn không ra được tâm tình của hắn.
“Ngươi chỉ mượn hơi của Diêm Độc mà thôi, đừng tự cho mình là một đại nhân vật, nếu như chúng ta không trúng phải mai phục, Sở trấn các ngươi sớm đã biến thành một mảnh phế tích, loại người dựa hơi người khác như ngươi thật khiến ta buồn nôn đến cực điểm.”
Thủy Sùng Đức không hề che giấu vẻ coi thường trong mắt, hắn thấy vận khí của Sở Hành Vân quá tốt, lại dựa được hơi của Diêm Độc, nếu không hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng dù sao thì Thủy Sùng Đức cũng có cách nhìn khác trước đối với Sở Hành Vân.
Diêm Độc là nhân vật như thế nào tất cả mọi người đều rõ ràng, con người tự cao tự đại, không ai có thể lôi kéo. Sở Hành Vân lại có thể lôi kéo khiến hắn không không thể tưởng tượng nổi.
Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, chuyện Sở Hành Vân lôi kéo được Diêm Độc lại không người nào biết. Bọn họ lại có thể đem tin tức này giấu kín hoàn toàn, Sở Hành Vân rốt cuộc đã làm bằng cách nào?
Sở Hành Vân không nhìn Thủy Sùng Đức đang chửi rủa, lạnh như băng nói: “Ngươi nghĩ như thế nào ta cũng không thèm để ý, ta chỉ muốn biết 16 năm trước các ngươi hợp tác với Vân Mộng Vũ Phủ bắt đi ba mẹ của ta nhằm mục đích gì?”
Thủy Sùng Đức ánh mắt căng thẳng, không còn vẻ điên cuồng mà thay vào đó là một sự kinh ngạc sâu đậm, mắt trừng lớn như nghe được chuyện khó tin.
“Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Thủy Sùng Đức quay đầu, nhưng biểu tình trên mặt lại lộ vẻ kinh hoảng đầy bối rối.
“Tính mạng của ngươi bây giờ nằm trong tay ta, ta khuyên ngươi nên phối hợp, nói mau, mục đích của các ngươi là gì!”
Sở Hành Vân quát lạnh một tiếng, trên người tản mát ra linh lực hùng hậu, ập đến trên người Thủy Sùng Đức khiến hắn sợ sệt, toàn thân bắt đầu không ngừng run rẩy.
“Ta không rõ ngươi đang nói gì, càng không biết mục đích của ngươi là gì, muốn chém muốn giết cứ việc làm, Thủy Sùng Đức ta không thèm chớp mắt.” Thủy Sùng Đức cắn chặt hàm răng, thà chết cũng không muốn tiết lộ chút gì.
Sở Hành Vân lạnh lùng nhìn Thủy Sùng Đức, trên mặt càng phát ra băng lạnh.
Bỗng khí tức trên người của hắn tiêu tán, cười nhạt: “Ngươi đã cứng rắn như thế, tốt lắm, ta với ngươi đánh cuộc.”
Thủy Sùng Đức ngạc nhiên nói: “Đánh cuộc?”
“Rất đơn giản, ta giải chất độc trên người của ngươi rồi chúng ta giao đấu. Nếu ngươi thắng, ta sẽ để ngươi ly khai, tuyệt không ảnh hưởng đến tính mạng của ngươi, nếu ta thắng, ngươi phải đem chuyện 16 năm về trước kể cho ta toàn bộ?”
Sở Hành Vân không nhanh không chậm nói, sau khi nói xong, ánh mắt của hắn liếc về hướng Thủy Sùng Đức, phát hiện trên mặt Thủy Sùng Đức hiện lên một tia mừng rỡ.
Chính là vì một tia mừng rỡ này khiến Sở Hành Vân có đủ thông tin để tin rằng Thủy Sùng Đức nhất định biết chút ít gì đó!
Dịch: Hào Ca
Biên: Mei_hnmn
Team dịch Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: https://truyenfull.net/
/300
|