Đau đớn mà người tu luyện Phạt Sinh Thối Thể Quyết phải chịu đựng cực kỳ lớn, hơn xa đau đớn mà người thường có thể chịu đựng, tựa như là đem mỗi một phần cơ thể xé ra, mỗi một đoạn xương bẻ gãy đi. Tu luyện tới giai đoạn về sau, Sở Hành Vân hoàn toàn mất đi ý thức, thậm chí còn dựa vào bản năng tiếp tục tu kéo dài tu luyện.
Thật ra, Sở Hành Vân hoàn toàn không cần tu luyện một cách liều mạng như vậy.
Hắn có bản mạng máu huyết của Chân Hỏa Phượng Hoàng, sau khi tu luyện đến giới hạn thì có thể ngâm người trong huyết trì để chữa trị thân thể, đợi sau khi thân thể hoàn toàn khôi phục lại tiếp tục tu luyện, lặp lại tuần hoàn như vậy liền có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn.
Nhưng Sở Hành Vân không làm như vậy. Mỗi lần tu luyện, hắn dường như đều chờ cho thân thể chịu đựng đến cực hạn nhất rồi mới bôi thuốc trị thương đầy người rồi tiến vào ngâm mình ở giữa ao máu.
Theo hắn thấy, con người chỉ có lúc tử vong cận kề thì mới có thể kích thích ra tất cả tiềm năng của thân thể. Nếu đã có bản mạng tinh huyết có thể giúp hồi phục thương thế thì hắn đương nhiên là muốn từ từ kích thích tiềm năng vượt qua cực hạn của mình.
“Cùng chuyện này so sánh, chút thống khổ này chẳng đang là gì!”
Hôm sau, Sở Hành Vân từ trong giấc ngủ mê man tỉnh dậy.
Hắn kinh ngạc phát hiện, lúc đầu vết thương có ở khắp cả người nhưng sau khi dùng thuốc trị thương bôi lên thân cùng với ngâm mình trong huyết trì tẩm thì cả thân thể đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, không để lại bất kì vết sẹo nào, thậm chí còn khiến cả người sáng bóng tựa như ngọc vậy.
Sở Hành Vân bước nhanh đi ra khỏi ao máu, hít vào một hơi sâu rồi vung một quyền hướng về phía trước đánh ra.
Phốc!
Quyền ảnh thoáng hiện lên rồi biến mất, đồng thời trong không khí vang lên thanh âm xé gió khiến cho ánh mắt của Sở Hành Vân sáng lên. Tốc độ ra quyền của hắn không ngờ tăng lên hai thành, mà lúc ra quyền thì thân thể cũng có cảm giác cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
“Không hổ được gọi là đệ nhất thiên hạ võ học luyện thể, ta chỉ tu luyện một đêm thì thân thể lại mạnh lên nhiều như thế!” Sở Hành Vân thu hồi quyền phong, hắn cực kỳ thoả mãn với trạng thái bây giờ.
Đương nhiên, thân thể của Sở Hành Vân có thể mạnh lên nhanh như vậy thì ngoại trừ việc hắn điên cuồng tu luyện, bản mạng máu huyết cũng là một điều kiện quan trọng trong đó.
Nó không chỉ có bổ sung sinh mệnh lực Sở Hành Vân tiêu hao, còn đầy đủ tẩm bổ mỗi một khối huyết nhục cốt cách toàn thân khiến cho sinh mệnh lực càng ngày càng cứng cỏi, cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Đây cũng không phải là một quá trình tiêu hao rồi hồi phục lại mà là trong thời gian tiêu hao thì bổ túc giúp cho để cho sinh mệnh lực không ngừng tăng lên.
Trong tình huống như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Sở Hành Vân có thể làm được. Thứ nhất, người tầm thường căn bản không thể có được bản mạng tinh huyết của Chân Hỏa Phượng Hoàng, thứ hai là ý chí của Sở Hành Vân cực kỳ cứng cỏi, cần phải có ít nhất hai điều này, thiếu một thứ cũng không được.
Đi ra khỏi phòng, Sở Hành Vân liền thấy đám người Diêm Độc hết đi sang đông lại sang tây.
Từ sau khi Sở Hành Vân đồng ý gia nhập vào Lăng Tiêu Vũ Phủ thì liên tục có người đưa quà tới, thậm chí ngay cả thành chủ Hắc Thủy Thành đều tự mình ghé thăm.
Không có lý do gì khác ngoài việc Sở Hành Vân vừa gia nhập vào Lăng Tiêu Vũ Phủ liền trở thành đệ tử nòng cốt khiến tất cả mọi người đều có suy nghĩ “Tương lai, người này nhất định sẽ trở thành đại nhân vật nên đều muốn sớm cùng hắn tạo lập quan hệ.”
- Chủ nhân.
Diêm Độc nhìn thấy Sở Hành Vân, vội vàng thả xuống quà tặng trong tay, khom người cung kính nói.
- Chuẩn bị xong tất cả thì lập tức khởi hành trở về thành Tây Phong.
Sở Hành Vân phân phó Diêm Độc một câu. Hắn vừa muốn xoay người thì ánh mắt lại trở nên chăm chú nhìn về phía một cái bình ngọc đặt ở trên bàn.
Trong bình ngọc này chứa chất lỏng màu xanh lam, tản mát ra không khí một mùi thơm nhẹ nhàng.
Thấy ánh mắt của Sở Hành Vân chú ý tới bình ngọc nọ, Diêm Độc vội vàng giải thích:
- Hắc Thủy Thành lưng tựa Thiết Lam Sơn Mạch, dưới dãy núi này có một con suối tên là Huyền Lam Tuyền. Chất lỏng trong bình ngọc này chính là nước suối trong Huyền Lam Tuyền.
“Huyền Lam Tuyền!” Sở Hành Vân nghe thấy ba chữ này liền cảm thấy có chút quen thuộc, một đoạn ký ức xưa đột nhiên nổi lên trong đầu của hắn.
Hắn nhìn về phía Diêm Độc, nói:
- Dẫn ta đi tới Huyền Lam Tuyền một chuyến.
Mặc dù Diêm Độc không biết Sở Hành Vân muốn làm gì nhưng cũng không hỏi bất kì câu nào mà nói vài câu cho thuộc hạ rồi ngay lập tức hướng về phía Thiết Lam Sơn Mạch chạy đi, dẫn đường cho Sở Hành Vân.
Đi theo hắn, ngoại trừ Sở Hành Vân ra còn có hai người là Cố Thanh Sơn cùng Dương Phong.
Bọn họ đều là lo lắng sự an toàn của Sở Hành Vân nên cũng đi theo, đồng thời hai người cũng có thể đề phòng lẫn nhau.
Trong chốc lát, đoàn người Sở Hành Vân đã tìm được Huyền Lam Tuyền.
Gọi là con suối, nhưng nó giống một cái hồ nhỏ hơn, diện tích cũng khá lớn, từ xa nhìn sang thì nó giống như là một khối ngọc bích to lớn khảm nạm vào trong lòng đất, ánh mặt trời chiếu xuống liền khúc xạ lóe ra ánh sáng cực kỳ óng ánh.
Sở Hành Vân đưa mắt nhìn bốn phía, tựa hồ là đang tìm kiếm thư gì đó.
Sau một thời gian tìm kiếm, hắn nở một nụ cười rầu rĩ, giễu cợt nói:
- Xem ra là ta suy nghĩ quá nhiều. Làm sao người thiếu nữ đó lại có thể sinh sống tại một nơi xa xôi trong Lưu Vân Hoàng Triều như vậy?
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đều có chút không hiểu, không biết lời nói này của Sở Hành Vân là có ý gì?
- Ba người các ngươi vào trong rừng cây chờ ta, ta đang đợi một người.
Giọng nói của Sở Hành Vân rất bình tĩnh.
Ba người gật đầu, sau đó đều lùi về rừung cây phía sau. Ở đây cách Huyền Lam Tuyền rất gần, cho dù có tình huống gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ cũng có thể lập tức xuất thủ bảo vệ Sở Hành Vân.
Nhìn nước suối xanh thẳm phía trước, Sở Hành Vân cảm giác trong lòng có chút bồn chồn.
Hắn nhớ rất rõ ràng, năm đó hắn vừa rời khỏi Bắc Hoang Vực thì không may gặp phải kẻ thù truy sát, cuối cùng bị đánh rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Khi đó, Sở Hành Vân cho là hắn chắc chắn phải chết rồi. Nhưng khi tỉnh lại, hắn lại phát hiện mình đang ở một chỗ bí mật nào đó bên trong sơn động, trên người còn cột rậm rạp chằng chịt băng vải.
Thì ra, lúc hắn vừa té xuống chân túi cũng không có lập tức chết đi, may mắn có một người thiếu nữ đi ngang qua phát hiện hắn, đồng thời cõng hắn vào bên trong sơn động, giúp hắn trị liệu vết thương.
Dưới sự chăm sóc tận tình của cô gái kia, vết thương của Sở Hành Vân nhanh chóng khôi phục. trong đoạn này thời gian, Sở Hành Vân từng nhiều lần hỏi danh tính của nàng ta nhưng người thiếu nữ này cũng không có tiết lộ bất kì điều gì mà chỉ nói là nàng ta sinh sống tại thôn dân gần đó, danh tính không đáng nhắc đến.
Sở Hành Vân biết cô gái này có ý muốn giấu diếm hắn.
Tuổi của nử tử không lớn, ước chừng khoảng hai mươi, tu vi lại cực kỳ cao, đã bước vào cảnh giới Thiên Linh Cảnh, phẩm cấp Võ Linh của nàng cũng cực kỳ cao, đạt tới thất phẩm.
Thiên phú như vậy, gọi là kinh thế hãi tục cũng không quá đáng thì sao có thể sống ỏ thôn dân nho nhỏ gần đó được.
Nhưng người thiếu nữ đã không muốn nói ra, Sở Hành Vân cũng không dám hỏi nhiều. Hắn đối với nàng ta không biết nhiều lắm, chỉ biết là có một lần đang ngủ thì nàng ta từng nhiều lần nhắc tới ba chữ Huyền Lam Tuyền.
Hai người sống chung hơn nửa tháng, thương thế Sở Hành Vân rốt cục khỏi hẳn. Giữa lúc chia tay, không nghĩ tới kẻ thù lại tìm tới lần thứ hai, đem cô gái kia cũng coi là đồng bọn của Sở Hành Vân.
Trải qua một cuộc ác đấu, Sở Hành Vân rốt cục đem tất cả kẻ thù giết chết nhưng người thiếu nữ kia lại bởi vì thụ thương quá nặng nên tại chỗ hương tiêu ngọc vẫn.
Sở Hành Vân đứng nhìn thi thể của người thiếu nữ tròn hai ngày hai đêm, trong lòng có cảm giác rất là khó chịu.
Hắn tự trách chính mình đã làm liên lụy người thiếu nữ hiền lành này. Nàng ta rõ ràng có thể một mình rời khỏi, thoát khỏi kiếp nạn này nhưng lại chọn ở lại cùng hắn kề vai chiến đấu.
Điều đáng giễu cợt nhất là ngay cả tên của người thiếu nữ này là gì Sở Hành Vân cũng không biết, càng không cách nào tìm được lai lịch của nàng.
Đây đã là chuyện của ngàn năm trước những vẫn hiện rõ trong chỗ sâu nhất nội tâm của Sở Hành Vân.
Nhờ Diêm Độc nhắc tới Huyền Lam Tuyền, hắn mới trong giây lát nhớ ra.
“Ta cùng người thiếu nữ kia không có quen biết nhưng nàng lại nguyện ý cứu ta, đồng thời ngăn trở ta đi báo thù. Người thiện lương như vậy ở thế giới mạnh được yếu thua này cực kỳ hiếm thấy.”
Sở Hành Vân cảm thán một tiếng, sau đó trầm ngâm thốt lên:
- Lạc nữ bàng quan tuyền đằng đảo, lan phong quải hi mộc diệp phi.
Hai câu thơ từ này, Sở Hành Vân từng nghe cô gái kia ngâm quá. Hắn vẫn luôn nhớ cực kỳ rõ ràng, sau đó đột nhiên phát hiện, cảnh mà bài thơ miêu tả lại là cùng cảnh sắc trước mắt có vài phần tương tự.
“Làm sao ngươi lại biết hai câu thơ này?”
Ngay lúc Sở Hành Vân đang hồi tưởng, một giọng nói của thiếu nữ thanh thúy giống như chim hoàng oanh vậy vang lên khiến cả người Sở Hành Vân khẽ rung lên, vội vàng theo thanh âm nhìn sang.
Dịch giả: lushi
Biên: Mei_hnmn
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
Thật ra, Sở Hành Vân hoàn toàn không cần tu luyện một cách liều mạng như vậy.
Hắn có bản mạng máu huyết của Chân Hỏa Phượng Hoàng, sau khi tu luyện đến giới hạn thì có thể ngâm người trong huyết trì để chữa trị thân thể, đợi sau khi thân thể hoàn toàn khôi phục lại tiếp tục tu luyện, lặp lại tuần hoàn như vậy liền có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn.
Nhưng Sở Hành Vân không làm như vậy. Mỗi lần tu luyện, hắn dường như đều chờ cho thân thể chịu đựng đến cực hạn nhất rồi mới bôi thuốc trị thương đầy người rồi tiến vào ngâm mình ở giữa ao máu.
Theo hắn thấy, con người chỉ có lúc tử vong cận kề thì mới có thể kích thích ra tất cả tiềm năng của thân thể. Nếu đã có bản mạng tinh huyết có thể giúp hồi phục thương thế thì hắn đương nhiên là muốn từ từ kích thích tiềm năng vượt qua cực hạn của mình.
“Cùng chuyện này so sánh, chút thống khổ này chẳng đang là gì!”
Hôm sau, Sở Hành Vân từ trong giấc ngủ mê man tỉnh dậy.
Hắn kinh ngạc phát hiện, lúc đầu vết thương có ở khắp cả người nhưng sau khi dùng thuốc trị thương bôi lên thân cùng với ngâm mình trong huyết trì tẩm thì cả thân thể đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, không để lại bất kì vết sẹo nào, thậm chí còn khiến cả người sáng bóng tựa như ngọc vậy.
Sở Hành Vân bước nhanh đi ra khỏi ao máu, hít vào một hơi sâu rồi vung một quyền hướng về phía trước đánh ra.
Phốc!
Quyền ảnh thoáng hiện lên rồi biến mất, đồng thời trong không khí vang lên thanh âm xé gió khiến cho ánh mắt của Sở Hành Vân sáng lên. Tốc độ ra quyền của hắn không ngờ tăng lên hai thành, mà lúc ra quyền thì thân thể cũng có cảm giác cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
“Không hổ được gọi là đệ nhất thiên hạ võ học luyện thể, ta chỉ tu luyện một đêm thì thân thể lại mạnh lên nhiều như thế!” Sở Hành Vân thu hồi quyền phong, hắn cực kỳ thoả mãn với trạng thái bây giờ.
Đương nhiên, thân thể của Sở Hành Vân có thể mạnh lên nhanh như vậy thì ngoại trừ việc hắn điên cuồng tu luyện, bản mạng máu huyết cũng là một điều kiện quan trọng trong đó.
Nó không chỉ có bổ sung sinh mệnh lực Sở Hành Vân tiêu hao, còn đầy đủ tẩm bổ mỗi một khối huyết nhục cốt cách toàn thân khiến cho sinh mệnh lực càng ngày càng cứng cỏi, cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Đây cũng không phải là một quá trình tiêu hao rồi hồi phục lại mà là trong thời gian tiêu hao thì bổ túc giúp cho để cho sinh mệnh lực không ngừng tăng lên.
Trong tình huống như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Sở Hành Vân có thể làm được. Thứ nhất, người tầm thường căn bản không thể có được bản mạng tinh huyết của Chân Hỏa Phượng Hoàng, thứ hai là ý chí của Sở Hành Vân cực kỳ cứng cỏi, cần phải có ít nhất hai điều này, thiếu một thứ cũng không được.
Đi ra khỏi phòng, Sở Hành Vân liền thấy đám người Diêm Độc hết đi sang đông lại sang tây.
Từ sau khi Sở Hành Vân đồng ý gia nhập vào Lăng Tiêu Vũ Phủ thì liên tục có người đưa quà tới, thậm chí ngay cả thành chủ Hắc Thủy Thành đều tự mình ghé thăm.
Không có lý do gì khác ngoài việc Sở Hành Vân vừa gia nhập vào Lăng Tiêu Vũ Phủ liền trở thành đệ tử nòng cốt khiến tất cả mọi người đều có suy nghĩ “Tương lai, người này nhất định sẽ trở thành đại nhân vật nên đều muốn sớm cùng hắn tạo lập quan hệ.”
- Chủ nhân.
Diêm Độc nhìn thấy Sở Hành Vân, vội vàng thả xuống quà tặng trong tay, khom người cung kính nói.
- Chuẩn bị xong tất cả thì lập tức khởi hành trở về thành Tây Phong.
Sở Hành Vân phân phó Diêm Độc một câu. Hắn vừa muốn xoay người thì ánh mắt lại trở nên chăm chú nhìn về phía một cái bình ngọc đặt ở trên bàn.
Trong bình ngọc này chứa chất lỏng màu xanh lam, tản mát ra không khí một mùi thơm nhẹ nhàng.
Thấy ánh mắt của Sở Hành Vân chú ý tới bình ngọc nọ, Diêm Độc vội vàng giải thích:
- Hắc Thủy Thành lưng tựa Thiết Lam Sơn Mạch, dưới dãy núi này có một con suối tên là Huyền Lam Tuyền. Chất lỏng trong bình ngọc này chính là nước suối trong Huyền Lam Tuyền.
“Huyền Lam Tuyền!” Sở Hành Vân nghe thấy ba chữ này liền cảm thấy có chút quen thuộc, một đoạn ký ức xưa đột nhiên nổi lên trong đầu của hắn.
Hắn nhìn về phía Diêm Độc, nói:
- Dẫn ta đi tới Huyền Lam Tuyền một chuyến.
Mặc dù Diêm Độc không biết Sở Hành Vân muốn làm gì nhưng cũng không hỏi bất kì câu nào mà nói vài câu cho thuộc hạ rồi ngay lập tức hướng về phía Thiết Lam Sơn Mạch chạy đi, dẫn đường cho Sở Hành Vân.
Đi theo hắn, ngoại trừ Sở Hành Vân ra còn có hai người là Cố Thanh Sơn cùng Dương Phong.
Bọn họ đều là lo lắng sự an toàn của Sở Hành Vân nên cũng đi theo, đồng thời hai người cũng có thể đề phòng lẫn nhau.
Trong chốc lát, đoàn người Sở Hành Vân đã tìm được Huyền Lam Tuyền.
Gọi là con suối, nhưng nó giống một cái hồ nhỏ hơn, diện tích cũng khá lớn, từ xa nhìn sang thì nó giống như là một khối ngọc bích to lớn khảm nạm vào trong lòng đất, ánh mặt trời chiếu xuống liền khúc xạ lóe ra ánh sáng cực kỳ óng ánh.
Sở Hành Vân đưa mắt nhìn bốn phía, tựa hồ là đang tìm kiếm thư gì đó.
Sau một thời gian tìm kiếm, hắn nở một nụ cười rầu rĩ, giễu cợt nói:
- Xem ra là ta suy nghĩ quá nhiều. Làm sao người thiếu nữ đó lại có thể sinh sống tại một nơi xa xôi trong Lưu Vân Hoàng Triều như vậy?
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đều có chút không hiểu, không biết lời nói này của Sở Hành Vân là có ý gì?
- Ba người các ngươi vào trong rừng cây chờ ta, ta đang đợi một người.
Giọng nói của Sở Hành Vân rất bình tĩnh.
Ba người gật đầu, sau đó đều lùi về rừung cây phía sau. Ở đây cách Huyền Lam Tuyền rất gần, cho dù có tình huống gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ cũng có thể lập tức xuất thủ bảo vệ Sở Hành Vân.
Nhìn nước suối xanh thẳm phía trước, Sở Hành Vân cảm giác trong lòng có chút bồn chồn.
Hắn nhớ rất rõ ràng, năm đó hắn vừa rời khỏi Bắc Hoang Vực thì không may gặp phải kẻ thù truy sát, cuối cùng bị đánh rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Khi đó, Sở Hành Vân cho là hắn chắc chắn phải chết rồi. Nhưng khi tỉnh lại, hắn lại phát hiện mình đang ở một chỗ bí mật nào đó bên trong sơn động, trên người còn cột rậm rạp chằng chịt băng vải.
Thì ra, lúc hắn vừa té xuống chân túi cũng không có lập tức chết đi, may mắn có một người thiếu nữ đi ngang qua phát hiện hắn, đồng thời cõng hắn vào bên trong sơn động, giúp hắn trị liệu vết thương.
Dưới sự chăm sóc tận tình của cô gái kia, vết thương của Sở Hành Vân nhanh chóng khôi phục. trong đoạn này thời gian, Sở Hành Vân từng nhiều lần hỏi danh tính của nàng ta nhưng người thiếu nữ này cũng không có tiết lộ bất kì điều gì mà chỉ nói là nàng ta sinh sống tại thôn dân gần đó, danh tính không đáng nhắc đến.
Sở Hành Vân biết cô gái này có ý muốn giấu diếm hắn.
Tuổi của nử tử không lớn, ước chừng khoảng hai mươi, tu vi lại cực kỳ cao, đã bước vào cảnh giới Thiên Linh Cảnh, phẩm cấp Võ Linh của nàng cũng cực kỳ cao, đạt tới thất phẩm.
Thiên phú như vậy, gọi là kinh thế hãi tục cũng không quá đáng thì sao có thể sống ỏ thôn dân nho nhỏ gần đó được.
Nhưng người thiếu nữ đã không muốn nói ra, Sở Hành Vân cũng không dám hỏi nhiều. Hắn đối với nàng ta không biết nhiều lắm, chỉ biết là có một lần đang ngủ thì nàng ta từng nhiều lần nhắc tới ba chữ Huyền Lam Tuyền.
Hai người sống chung hơn nửa tháng, thương thế Sở Hành Vân rốt cục khỏi hẳn. Giữa lúc chia tay, không nghĩ tới kẻ thù lại tìm tới lần thứ hai, đem cô gái kia cũng coi là đồng bọn của Sở Hành Vân.
Trải qua một cuộc ác đấu, Sở Hành Vân rốt cục đem tất cả kẻ thù giết chết nhưng người thiếu nữ kia lại bởi vì thụ thương quá nặng nên tại chỗ hương tiêu ngọc vẫn.
Sở Hành Vân đứng nhìn thi thể của người thiếu nữ tròn hai ngày hai đêm, trong lòng có cảm giác rất là khó chịu.
Hắn tự trách chính mình đã làm liên lụy người thiếu nữ hiền lành này. Nàng ta rõ ràng có thể một mình rời khỏi, thoát khỏi kiếp nạn này nhưng lại chọn ở lại cùng hắn kề vai chiến đấu.
Điều đáng giễu cợt nhất là ngay cả tên của người thiếu nữ này là gì Sở Hành Vân cũng không biết, càng không cách nào tìm được lai lịch của nàng.
Đây đã là chuyện của ngàn năm trước những vẫn hiện rõ trong chỗ sâu nhất nội tâm của Sở Hành Vân.
Nhờ Diêm Độc nhắc tới Huyền Lam Tuyền, hắn mới trong giây lát nhớ ra.
“Ta cùng người thiếu nữ kia không có quen biết nhưng nàng lại nguyện ý cứu ta, đồng thời ngăn trở ta đi báo thù. Người thiện lương như vậy ở thế giới mạnh được yếu thua này cực kỳ hiếm thấy.”
Sở Hành Vân cảm thán một tiếng, sau đó trầm ngâm thốt lên:
- Lạc nữ bàng quan tuyền đằng đảo, lan phong quải hi mộc diệp phi.
Hai câu thơ từ này, Sở Hành Vân từng nghe cô gái kia ngâm quá. Hắn vẫn luôn nhớ cực kỳ rõ ràng, sau đó đột nhiên phát hiện, cảnh mà bài thơ miêu tả lại là cùng cảnh sắc trước mắt có vài phần tương tự.
“Làm sao ngươi lại biết hai câu thơ này?”
Ngay lúc Sở Hành Vân đang hồi tưởng, một giọng nói của thiếu nữ thanh thúy giống như chim hoàng oanh vậy vang lên khiến cả người Sở Hành Vân khẽ rung lên, vội vàng theo thanh âm nhìn sang.
Dịch giả: lushi
Biên: Mei_hnmn
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
/300
|