Đương nhiên, Hàn Phi cũng không phải tay không đi tới, hắn đã đưa quyển trục công văn chứng minh thân phận của mình giao cho đối phương. Võ sĩ hộ vệ trải qua một phen tỉ mỉ kiểm tra rốt cuộc cũng gật đầu nói:
-Được, ngươi theo ta tới!
Thừa lúc đối phương đang kiểm tra công văn, Hàn Phi kín đáo lưu ý tám võ sĩ bảo vệ cửa tông phủ này không ngờ đều là tam giai võ sư cả. Nếu như ở trong Tập Thủy thành, tam giai võ sư thế nhưng là lực lượng trung kiên của đoàn dong binh lớn rồi. Nhưng ở chỗ này chỉ là người coi cửa mà thôi, chênh lệch này thực sự quá lớn.
Hàn thị tông phủ còn khổng lồ phức tạp hơn xa so với nhìn từ bên ngoài. Những phòng ốc um tùm qua những hòn giả sơn trùng điệp, kiến trúc liên miên cùng những hành lang thông đạo cấu thành một mê cung thật lớn. Nếu như không quen thuộc hoàn cảnh trong này, lạc ở đây cũng không phải là không có khả năng.
Mà làm cho Hàn Phi cảm thấy âm thầm kinh hãi chính là, lúc tiến nhập vào bên trong linh giác thần thức của hắn bị áp chế cực lớn. Thần thức của hắn nguyên có thể tra xét được mấy trăm mét xa, nhất thời bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế chỉ còn mười thước, tình huống như vậy hắn còn chưa bao giờ gặp phải.
Người đi lại trong tông phủ cũng không ít, có nam có nữ hoặc lão giả hặc thiên niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá. Trong đó cũng không ít võ sĩ khí độ nghiễm nhiên, tuy rằng bọn họ không có đeo huy chương võ giai, thế nhưng Hàn Phi hoàn toàn có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa bên trong. Tông phủ Hàn thị quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, nơi tinh anh tập trung.
Nhưng là tuyệt đại bộ phận mọi người nhìn qua đều cẩn thận từng ly từng tí một. Mọi người bước đi không tiếng động cũng không ai dám lớn tiếng xôn xao, hơn nữa kiến trúc chung quanh, làm cho người ta không khỏi cảm thấy một chút áp lực cùng nặng nề.
Nhưng mà cảm giác giác này lúc tiến vào trong nội viện trưởng lão của tông phủ là hoàn toàn biến mất. Trải qua hơn mười phút đi bộ, võ sĩ thủ hộ mang theo Hàn Phi rốt cuộc đã đi hết được hành lang thông đạo như mê cung.
Phía trước rộng mở trong sáng, làm cho Hàn Phi giật mình chính là phía trước thình lình xuất hiện một cái vòng hồ tròn nhỏ. Những biệt thự bóng cây lắc lư lay động đẹp vô cùng đang trải rộng chung quanh bờ hồ. Trong đó còn có một tòa linh tháp đứng cao chót vót trong mây. Diện tích kỳ diệu to lớn này rất khó làm người ta tin tưởng nơi đây là giải đất trung tâm của tông phủ.
-Ngươi nhất định sẽ rất kinh ngạc đi?
Võ sĩ dẫn đường cười ha hả nói rằng:
-Nơi này là nơi ở của các nguyên lão cùng nghi trượng trưởng lão của gia tộc cũng là nơi để từ đường. Những đệ tử bình thường bàng chi hệ chúng ta căn bản là không vào được rồi.
Tuy rằng cười cười giới thiệu nhưng Hàn Phi cũng nghe ra một chút bất đắc dĩ cùng không cam lòng trong đó.
Một đường đi hai người nói chuyện phiếm vài câu, Hàn Phi biết đối phương tên là Hàn Lễ Tiến, giống như hắn đều là đệ tử của chi thứ Hàn thị, đã tới Tắc Ân này được năm năm rồi.
-Lễ Tiến đại ca, ngươi vì sao đứng ở cửa tông phủ, quay về gia hương mình phát triển không được sao?
Hàn Phi không khỏi hỏi.
Hàn Phi xem ra, với thân phận cùng thực lực của tam giai võ sư, quay về gia hương thế nào cũng còn tốt hơn nhiều so với đứng trông cửa, chẳng lẽ là tham luyến phồn hoa đô thị lớn sao. Nếu là hắn thì cho dù hợp lại cả hai kiếp cũng không muốn đứng đường giữa thành thị lớn này đâu.
Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Lễ Tiến cười khổ nói:
-Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao? Nhưng mà lúc ta tiến nhập vào võ đường gia tộc học tập đã gia hạn khế ước, vì dòng họ mà hiệu lực mười năm.
Hàn Phi nhất thời hiểu rồi, thì ra võ đường gia tộc cũng không khác thánh đường là mấy. Hàn Lễ Tiến khẳng định là không có phí dụng học tập cùng mua cao cấp đấu kỹ. Cho nên không thể làm gì khác hơn được là ký hạ khế ước làm việc.
Tuy rằng võ đường gia tộc là nơi chuyên môn bồi dưỡng tinh anh đệ tử của gia tộc, thế nhưng thiên hạ không có chuyện có bữa ăn miễn phí. Học tập trong võ đường này cũng tốn hao không ít, điểm này Hàn Phi đã sớm biết rồi.
-Được rồi, phía trước là chỗ ở của nghi trượng trưởng lão Hàn Kỳ Ti, ta đi về trước đây.
Hàn Lễ Tiến chỉ vào một biệt thự nói rằng:
-Nhớ kỹ nếu như khoogn có trưởng lão Hàn Kỳ Ti đưa vào, ngươi ngàn vạn lần không được chạy loạn trong tông phủ.
-Cảm tạ ngươi, Lễ Tiến đại ca, có cơ hội ta mời đi uống rượu.
Hàn Phi cảm tạ nói.
-Được! ~ Hàn Lễ Tiến cười ha hả, phất tay cáo biệt Hàn Phi.
Gia đình Hàn Kỳ Ti có biệt thự nhỏ ba tầng, kiến trúc ở phía đông của hồ nước, chỉ là vườn hoa chung quanh được người để ý tỉ mỉ cắn xén qua, nên hiện ra vài phần đặc biệt.
Mang theo bọc hành lý, Hàn Phi đi vào trong cửa biệt thự nhẽ nhàng gõ một hồi lâu. Đợi một chút sai, bên trong truyền ra thanh âm rất thanh thúy:
-Ai đấy?
Thanh âm này tuyệt đối không phải của Hàn Kỳ Ti, Hàn Phi do dự một chút hỏi:
-Xin hỏi trưởng lão Hàn Kỳ Ti có ở nhà không? ta là Hàn Phi từ Tập Thủy Thành tới, có việc cầu kiến.
Cánh cửa gỗ nặng nề vô thanh vô tức được mở ra, một thiếu nữ mỹ lệ mặc bộ váy ngủ màu vàng nhạt xuất hiện trước măt Hàn Phi. Nàng mở to đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ mỉm cười nói:
-Ngươi là Hàn Phi, mau vào đi, mẫu thân ta đã nói qua rồi, đang chờ ngươi đấy!
Mị, quyến rũ kinh người! đây là cảm giác của Hàn Phi đối với nữ nhân này, cảm giác kinh diễm!
Nàng đại khái trên dưới hai mươi tuổi, dụng mạo có vài phần tương tự với Hàn Kỳ Ti, mái tóc dài cuộn sóng màu nâu lười nhác phủ lên vai. Nhưng mà khuôn mặt cười không chút phấn son trong suốt, có vài phần phấn hồng do e lệ, lại có vẻ hồn nhiên thánh khiết cao quý. Vẻ đẹp phong tình vạn chủng không ngờ xảo diệu dung hợp cùng một chỗ trên người nàng. Một đôi mắt trong sáng nhìn Hàn Phi, chân chính kiều mị tới cực điểm. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Một bộ áo ngủ rộng thùng thình không thể lấn át được thân hình mềm mại khiêu gợi của nàng, cổ áo thoáng lơ đãng rơi xuống lộ ra làn da trắng như tuyết đẹp kinh người. Phong tình như vậy đủ cho bất luận nam nhân bình thường nào cũng phải thú huyết sôi trào. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Cũng may Hàn Phi tuy rằng là nam nhân bình thường, thế nhưng lực khống chế hơn xa người bình thường nhiều lắm, kinh diễm lập tức qua đi, nhìn thẳng nào nào nói:
-Cám ơn!
Phòng khách của gia đình Hàn Kỳ Ti cũng không lớn, nhưng bên trong được bố trí phi thường ấm áp, sàn nhà gỗ lim sạch sẽ ngăn nắp, tấm vải đỏ dài, làm cho Hàn Phi cảm giác như được trở lại chính nhà mình.
Đợi lúc Hàn Phi ngồi xuống, vị nữ nhi mỹ lệ của Hàn Kỳ Ti ngáp một cái, duỗi lưng nói rằng:
-Được rồi, ngươi trước tiên chờ ở đây đi, mẫu thân đi tham gia hội nghị trưởng lão rồi, chờ một chút, ta về ngủ đã.
Nói xong nàng trực tiếp đi lên lầu, để một mình Hàn Phi ở trong phòng khách.
Lúc đi lên cầu thang nàng đột nhiên quay lại cười nói:
-A, ta quên mất không giới thiệu. ta là Hàn Bích Tuyền, là tộc tỷ của ngươi! Chút nữa gặp lại nhé, tiểu tộc đệ khả ái!
Tiểu tộc đệ khả ái? Hàn Phi thiếu chút nữa thì sặc nước bọt mà chết, mà Hàn Bích Tuyền cười một tiếng, lắc lắc cái eo thon thả đi lên tầng hai.
Vị tộc tỷ này quả thực rất có ý tứ, Hàn Phi không biết cô cô của mình còn có một nữ nhi. Mà theo hình dạng của nàng thì có lẽ còn chưa lập gia đình, thực sự là hiếm thấy trên Cửu Thiên đại lục này. Nữ nhân mười sáu tuổi đều đã đến tuổi thành hôn lập gia đình rồi, thông thường nếu hai mươi tuổi mà còn chưa gả ra ngoài sẽ bị người ta nghị luận.
Trong nhà Hàn Kỳ Ti không ngờ một tôi tớ cũng không có, nếu như đổi lại thành người khác bị bỏ lại một mình như vậy khẳng định sẽ luống cuống tay chân không biết phải làm thế nào cho tốt. Nhưng mà Hàn Phi cảnh nào cũng đã gặp qua rồi, hắn đơn giản ngồi an vị tại ghế sô pha, nhắm mắt vận khí tu luyện huyền công một chút.
Cũng không biết bao lâu sau, Hàn Phi nghe thấy thanh âm cửa phòng bật mở, lập tức đình chỉ vận công mở mắt, vừa vặn nhìn thấy cô cô Hàn Kỳ Ti đẩy cửa đi vào.
Mà nàng vừa nhìn thấy Hàn Phi, trên mặt liền lộ ra dáng cười kinh hỉ
-Hàn Phi, ngươi đã tới rồi!
Hàn Phi đứng dậy mỉm cười nói:
-Vâng thưa cô cô, lần này tới quấy rầy cô cô rồi!
Hàn Kỳ Ti bỏ cái túi trong tay xuống, tiến lên ôm lấy Hàn Phi vào lòng, cười mắng:
-Hài tử này, nói cái gì mà quấy rầy, chúng ta là người một nhà mà, đây cũng là nhà của ngươi!
Hàn Phi bị cô cô Hàn Kỳ Ti còn cao không bằng mình ôm vào trong lòng ngực như tiểu hài tử, nhiệt tình của vị tộc cô này là Hàn Phi có chút ăn không tiêu. Nhưng hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được vui vẻ từ trong nội tâm của đối phương, hơn nữa còn có vẻ rất thân tình.
Huyết mạch truyền thừa của Hàn thị quá mức khổng lồ, chi nhánh chi thứ rất nhiều. Hàn Phi chỉ biết là phụ thân cùng Hàn Kỳ Ti có huyết mạch tương liên là vô cùng mỏng à. Thế nhưng cũng không rõ vì sao đối phương lại thân với gia tộc mình như vậy, hỏi Hàn Mộc Thiên thì hắn cũng ấp úng không chịu trả lời chính diện.
Kỳ thực trong lòng Hàn Phi còn âm thầm hoài nghi không biết lão cha mình cùng Hàn Kỳ Ti có phải đã từng có nghiệt duyên gì không. Bằng không một nghi trượng trưởng lão quyền cao chức trọng ở tông phủ, một tiểu quý tộc ở chi nhánh chi thứ nhỏ bé, sao lại có quan hệ tốt tới như vậy?
-Ngươi tới khi nào? Đã ăn sáng chưa? A, ta hồ đồ mất rồi….
Hàn Kỳ Ti buông Hàn Phi ra hỏi:
-Hiện giờ đã quá trưa rồi nhỉ, đi! Ta mang ngươi tới nhà hàng gần đây, nơi đó có thịt bò ngon nhất Tắc Ân này, ngươi nhất định sẽ thích!
-A! thật bất công nha, có cháu trai thì quên mất nữ nhi rồi?
Một thanh âm hờn dỗi từ trên cầu thanh truyền tới.
Chỉ thấy Hàn Bích Tuyền thay một bộ quần dài từ trên cầu thang đi xuống. Dung nhan nàng lúc này tỏa sáng, hoàn toàn không như lúc Hàn Phi mới gặp, xinh đẹp càng động lòng người hơn. Mỗi khi giả vờ tức giận cái miệng vểnh lên, trong xinh đẹp còn lộ ra khả ái vô cùng.
Hàn Kỳ Ti cười nói:
-Cái này cũng muốn tranh sao? Bình thường bất công con còn chưa đủ sao? Được rồi mọi người cùng đi đi!
Vì vậy Hàn Kỳ Ti mang theo Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền cùng nhau rời khỏi tông phủ tới một quán ăn ở gần đó. Trong lúc ăn uống, Hàn Phi mới biết được Hàn Bích Tuyền là con gái duy nhát của Hàn Kỳ Ti, hai người vẫn ở trong tông phủ. Làm cho hắn ngoài ý muốn nhất là, Hàn Bích Tuyền chính là một đại địa võ sĩ, đảm nhiệm đạo sư học đồ ở trong võ đường gia tộc!
Lúc dùng xong cơm trưa, Hàn Kỳ Ti mang theo Hàn Phi trở về tông phủ hoàn thành báo danh, sau đó chạy tới võ đường gia tộc ở thành bắc Tắc Ân mà báo danh nhập tịch.
Hàn Kỳ Ti vốn mong Hàn Phi có thể ở lại nhà nàng, nhưng mà Hàn Phi lo lắng tông phủ cùng võ đường cách xa nhau quá. Hơn nữa một nam nhân ở trong nhà cũng không tiện cho lắm, cho nên hắn đành phải nhẹ nhàng từ chối.
Lúc này là giữa hè, Hàn Phi từ một thành Tập Thủy nho nhỏ đi tới vương đô, tới võ đường Hàn thị thanh danh hiển hách.
Hiện giờ Hàn Phi còn không biết, tương lai của hắn còn ở phương trời này, thế nhưng hắn tin tưởng đây chỉ là khởi điểm của một cuộc sống mới mà thôi
-Được, ngươi theo ta tới!
Thừa lúc đối phương đang kiểm tra công văn, Hàn Phi kín đáo lưu ý tám võ sĩ bảo vệ cửa tông phủ này không ngờ đều là tam giai võ sư cả. Nếu như ở trong Tập Thủy thành, tam giai võ sư thế nhưng là lực lượng trung kiên của đoàn dong binh lớn rồi. Nhưng ở chỗ này chỉ là người coi cửa mà thôi, chênh lệch này thực sự quá lớn.
Hàn thị tông phủ còn khổng lồ phức tạp hơn xa so với nhìn từ bên ngoài. Những phòng ốc um tùm qua những hòn giả sơn trùng điệp, kiến trúc liên miên cùng những hành lang thông đạo cấu thành một mê cung thật lớn. Nếu như không quen thuộc hoàn cảnh trong này, lạc ở đây cũng không phải là không có khả năng.
Mà làm cho Hàn Phi cảm thấy âm thầm kinh hãi chính là, lúc tiến nhập vào bên trong linh giác thần thức của hắn bị áp chế cực lớn. Thần thức của hắn nguyên có thể tra xét được mấy trăm mét xa, nhất thời bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế chỉ còn mười thước, tình huống như vậy hắn còn chưa bao giờ gặp phải.
Người đi lại trong tông phủ cũng không ít, có nam có nữ hoặc lão giả hặc thiên niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá. Trong đó cũng không ít võ sĩ khí độ nghiễm nhiên, tuy rằng bọn họ không có đeo huy chương võ giai, thế nhưng Hàn Phi hoàn toàn có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa bên trong. Tông phủ Hàn thị quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, nơi tinh anh tập trung.
Nhưng là tuyệt đại bộ phận mọi người nhìn qua đều cẩn thận từng ly từng tí một. Mọi người bước đi không tiếng động cũng không ai dám lớn tiếng xôn xao, hơn nữa kiến trúc chung quanh, làm cho người ta không khỏi cảm thấy một chút áp lực cùng nặng nề.
Nhưng mà cảm giác giác này lúc tiến vào trong nội viện trưởng lão của tông phủ là hoàn toàn biến mất. Trải qua hơn mười phút đi bộ, võ sĩ thủ hộ mang theo Hàn Phi rốt cuộc đã đi hết được hành lang thông đạo như mê cung.
Phía trước rộng mở trong sáng, làm cho Hàn Phi giật mình chính là phía trước thình lình xuất hiện một cái vòng hồ tròn nhỏ. Những biệt thự bóng cây lắc lư lay động đẹp vô cùng đang trải rộng chung quanh bờ hồ. Trong đó còn có một tòa linh tháp đứng cao chót vót trong mây. Diện tích kỳ diệu to lớn này rất khó làm người ta tin tưởng nơi đây là giải đất trung tâm của tông phủ.
-Ngươi nhất định sẽ rất kinh ngạc đi?
Võ sĩ dẫn đường cười ha hả nói rằng:
-Nơi này là nơi ở của các nguyên lão cùng nghi trượng trưởng lão của gia tộc cũng là nơi để từ đường. Những đệ tử bình thường bàng chi hệ chúng ta căn bản là không vào được rồi.
Tuy rằng cười cười giới thiệu nhưng Hàn Phi cũng nghe ra một chút bất đắc dĩ cùng không cam lòng trong đó.
Một đường đi hai người nói chuyện phiếm vài câu, Hàn Phi biết đối phương tên là Hàn Lễ Tiến, giống như hắn đều là đệ tử của chi thứ Hàn thị, đã tới Tắc Ân này được năm năm rồi.
-Lễ Tiến đại ca, ngươi vì sao đứng ở cửa tông phủ, quay về gia hương mình phát triển không được sao?
Hàn Phi không khỏi hỏi.
Hàn Phi xem ra, với thân phận cùng thực lực của tam giai võ sư, quay về gia hương thế nào cũng còn tốt hơn nhiều so với đứng trông cửa, chẳng lẽ là tham luyến phồn hoa đô thị lớn sao. Nếu là hắn thì cho dù hợp lại cả hai kiếp cũng không muốn đứng đường giữa thành thị lớn này đâu.
Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Lễ Tiến cười khổ nói:
-Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao? Nhưng mà lúc ta tiến nhập vào võ đường gia tộc học tập đã gia hạn khế ước, vì dòng họ mà hiệu lực mười năm.
Hàn Phi nhất thời hiểu rồi, thì ra võ đường gia tộc cũng không khác thánh đường là mấy. Hàn Lễ Tiến khẳng định là không có phí dụng học tập cùng mua cao cấp đấu kỹ. Cho nên không thể làm gì khác hơn được là ký hạ khế ước làm việc.
Tuy rằng võ đường gia tộc là nơi chuyên môn bồi dưỡng tinh anh đệ tử của gia tộc, thế nhưng thiên hạ không có chuyện có bữa ăn miễn phí. Học tập trong võ đường này cũng tốn hao không ít, điểm này Hàn Phi đã sớm biết rồi.
-Được rồi, phía trước là chỗ ở của nghi trượng trưởng lão Hàn Kỳ Ti, ta đi về trước đây.
Hàn Lễ Tiến chỉ vào một biệt thự nói rằng:
-Nhớ kỹ nếu như khoogn có trưởng lão Hàn Kỳ Ti đưa vào, ngươi ngàn vạn lần không được chạy loạn trong tông phủ.
-Cảm tạ ngươi, Lễ Tiến đại ca, có cơ hội ta mời đi uống rượu.
Hàn Phi cảm tạ nói.
-Được! ~ Hàn Lễ Tiến cười ha hả, phất tay cáo biệt Hàn Phi.
Gia đình Hàn Kỳ Ti có biệt thự nhỏ ba tầng, kiến trúc ở phía đông của hồ nước, chỉ là vườn hoa chung quanh được người để ý tỉ mỉ cắn xén qua, nên hiện ra vài phần đặc biệt.
Mang theo bọc hành lý, Hàn Phi đi vào trong cửa biệt thự nhẽ nhàng gõ một hồi lâu. Đợi một chút sai, bên trong truyền ra thanh âm rất thanh thúy:
-Ai đấy?
Thanh âm này tuyệt đối không phải của Hàn Kỳ Ti, Hàn Phi do dự một chút hỏi:
-Xin hỏi trưởng lão Hàn Kỳ Ti có ở nhà không? ta là Hàn Phi từ Tập Thủy Thành tới, có việc cầu kiến.
Cánh cửa gỗ nặng nề vô thanh vô tức được mở ra, một thiếu nữ mỹ lệ mặc bộ váy ngủ màu vàng nhạt xuất hiện trước măt Hàn Phi. Nàng mở to đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ mỉm cười nói:
-Ngươi là Hàn Phi, mau vào đi, mẫu thân ta đã nói qua rồi, đang chờ ngươi đấy!
Mị, quyến rũ kinh người! đây là cảm giác của Hàn Phi đối với nữ nhân này, cảm giác kinh diễm!
Nàng đại khái trên dưới hai mươi tuổi, dụng mạo có vài phần tương tự với Hàn Kỳ Ti, mái tóc dài cuộn sóng màu nâu lười nhác phủ lên vai. Nhưng mà khuôn mặt cười không chút phấn son trong suốt, có vài phần phấn hồng do e lệ, lại có vẻ hồn nhiên thánh khiết cao quý. Vẻ đẹp phong tình vạn chủng không ngờ xảo diệu dung hợp cùng một chỗ trên người nàng. Một đôi mắt trong sáng nhìn Hàn Phi, chân chính kiều mị tới cực điểm. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Một bộ áo ngủ rộng thùng thình không thể lấn át được thân hình mềm mại khiêu gợi của nàng, cổ áo thoáng lơ đãng rơi xuống lộ ra làn da trắng như tuyết đẹp kinh người. Phong tình như vậy đủ cho bất luận nam nhân bình thường nào cũng phải thú huyết sôi trào. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Cũng may Hàn Phi tuy rằng là nam nhân bình thường, thế nhưng lực khống chế hơn xa người bình thường nhiều lắm, kinh diễm lập tức qua đi, nhìn thẳng nào nào nói:
-Cám ơn!
Phòng khách của gia đình Hàn Kỳ Ti cũng không lớn, nhưng bên trong được bố trí phi thường ấm áp, sàn nhà gỗ lim sạch sẽ ngăn nắp, tấm vải đỏ dài, làm cho Hàn Phi cảm giác như được trở lại chính nhà mình.
Đợi lúc Hàn Phi ngồi xuống, vị nữ nhi mỹ lệ của Hàn Kỳ Ti ngáp một cái, duỗi lưng nói rằng:
-Được rồi, ngươi trước tiên chờ ở đây đi, mẫu thân đi tham gia hội nghị trưởng lão rồi, chờ một chút, ta về ngủ đã.
Nói xong nàng trực tiếp đi lên lầu, để một mình Hàn Phi ở trong phòng khách.
Lúc đi lên cầu thang nàng đột nhiên quay lại cười nói:
-A, ta quên mất không giới thiệu. ta là Hàn Bích Tuyền, là tộc tỷ của ngươi! Chút nữa gặp lại nhé, tiểu tộc đệ khả ái!
Tiểu tộc đệ khả ái? Hàn Phi thiếu chút nữa thì sặc nước bọt mà chết, mà Hàn Bích Tuyền cười một tiếng, lắc lắc cái eo thon thả đi lên tầng hai.
Vị tộc tỷ này quả thực rất có ý tứ, Hàn Phi không biết cô cô của mình còn có một nữ nhi. Mà theo hình dạng của nàng thì có lẽ còn chưa lập gia đình, thực sự là hiếm thấy trên Cửu Thiên đại lục này. Nữ nhân mười sáu tuổi đều đã đến tuổi thành hôn lập gia đình rồi, thông thường nếu hai mươi tuổi mà còn chưa gả ra ngoài sẽ bị người ta nghị luận.
Trong nhà Hàn Kỳ Ti không ngờ một tôi tớ cũng không có, nếu như đổi lại thành người khác bị bỏ lại một mình như vậy khẳng định sẽ luống cuống tay chân không biết phải làm thế nào cho tốt. Nhưng mà Hàn Phi cảnh nào cũng đã gặp qua rồi, hắn đơn giản ngồi an vị tại ghế sô pha, nhắm mắt vận khí tu luyện huyền công một chút.
Cũng không biết bao lâu sau, Hàn Phi nghe thấy thanh âm cửa phòng bật mở, lập tức đình chỉ vận công mở mắt, vừa vặn nhìn thấy cô cô Hàn Kỳ Ti đẩy cửa đi vào.
Mà nàng vừa nhìn thấy Hàn Phi, trên mặt liền lộ ra dáng cười kinh hỉ
-Hàn Phi, ngươi đã tới rồi!
Hàn Phi đứng dậy mỉm cười nói:
-Vâng thưa cô cô, lần này tới quấy rầy cô cô rồi!
Hàn Kỳ Ti bỏ cái túi trong tay xuống, tiến lên ôm lấy Hàn Phi vào lòng, cười mắng:
-Hài tử này, nói cái gì mà quấy rầy, chúng ta là người một nhà mà, đây cũng là nhà của ngươi!
Hàn Phi bị cô cô Hàn Kỳ Ti còn cao không bằng mình ôm vào trong lòng ngực như tiểu hài tử, nhiệt tình của vị tộc cô này là Hàn Phi có chút ăn không tiêu. Nhưng hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được vui vẻ từ trong nội tâm của đối phương, hơn nữa còn có vẻ rất thân tình.
Huyết mạch truyền thừa của Hàn thị quá mức khổng lồ, chi nhánh chi thứ rất nhiều. Hàn Phi chỉ biết là phụ thân cùng Hàn Kỳ Ti có huyết mạch tương liên là vô cùng mỏng à. Thế nhưng cũng không rõ vì sao đối phương lại thân với gia tộc mình như vậy, hỏi Hàn Mộc Thiên thì hắn cũng ấp úng không chịu trả lời chính diện.
Kỳ thực trong lòng Hàn Phi còn âm thầm hoài nghi không biết lão cha mình cùng Hàn Kỳ Ti có phải đã từng có nghiệt duyên gì không. Bằng không một nghi trượng trưởng lão quyền cao chức trọng ở tông phủ, một tiểu quý tộc ở chi nhánh chi thứ nhỏ bé, sao lại có quan hệ tốt tới như vậy?
-Ngươi tới khi nào? Đã ăn sáng chưa? A, ta hồ đồ mất rồi….
Hàn Kỳ Ti buông Hàn Phi ra hỏi:
-Hiện giờ đã quá trưa rồi nhỉ, đi! Ta mang ngươi tới nhà hàng gần đây, nơi đó có thịt bò ngon nhất Tắc Ân này, ngươi nhất định sẽ thích!
-A! thật bất công nha, có cháu trai thì quên mất nữ nhi rồi?
Một thanh âm hờn dỗi từ trên cầu thanh truyền tới.
Chỉ thấy Hàn Bích Tuyền thay một bộ quần dài từ trên cầu thang đi xuống. Dung nhan nàng lúc này tỏa sáng, hoàn toàn không như lúc Hàn Phi mới gặp, xinh đẹp càng động lòng người hơn. Mỗi khi giả vờ tức giận cái miệng vểnh lên, trong xinh đẹp còn lộ ra khả ái vô cùng.
Hàn Kỳ Ti cười nói:
-Cái này cũng muốn tranh sao? Bình thường bất công con còn chưa đủ sao? Được rồi mọi người cùng đi đi!
Vì vậy Hàn Kỳ Ti mang theo Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền cùng nhau rời khỏi tông phủ tới một quán ăn ở gần đó. Trong lúc ăn uống, Hàn Phi mới biết được Hàn Bích Tuyền là con gái duy nhát của Hàn Kỳ Ti, hai người vẫn ở trong tông phủ. Làm cho hắn ngoài ý muốn nhất là, Hàn Bích Tuyền chính là một đại địa võ sĩ, đảm nhiệm đạo sư học đồ ở trong võ đường gia tộc!
Lúc dùng xong cơm trưa, Hàn Kỳ Ti mang theo Hàn Phi trở về tông phủ hoàn thành báo danh, sau đó chạy tới võ đường gia tộc ở thành bắc Tắc Ân mà báo danh nhập tịch.
Hàn Kỳ Ti vốn mong Hàn Phi có thể ở lại nhà nàng, nhưng mà Hàn Phi lo lắng tông phủ cùng võ đường cách xa nhau quá. Hơn nữa một nam nhân ở trong nhà cũng không tiện cho lắm, cho nên hắn đành phải nhẹ nhàng từ chối.
Lúc này là giữa hè, Hàn Phi từ một thành Tập Thủy nho nhỏ đi tới vương đô, tới võ đường Hàn thị thanh danh hiển hách.
Hiện giờ Hàn Phi còn không biết, tương lai của hắn còn ở phương trời này, thế nhưng hắn tin tưởng đây chỉ là khởi điểm của một cuộc sống mới mà thôi
/482
|