Bốn đại trận doanh của võ sĩ học đồ: bản địa, từ vùng khác tới, từ bên ngoài tới, trung lập. Hàn Phi vừa mới tới vô luận thế nào cũng phải tuyển chọn ra một bên, bằng không hắn bị mọi người bài xích ra ngoài, đây hiển nhiên không phải là tuyển chọn tốt.
Ngày hôm qua đã có người tới lôi kéo, nhưng là Hàn Phi đã có tuyển chọn của mình ngay từ đầu. Hắn hướng về khán đài phía đông của Tập Võ trường, nơi đó nhân số cũng không tính là nhiều, nhưng cũng không phải là ít nhất – trận doanh trung lập.
Lúc này, đạo sư Hàn Thiên Lệ trầm giọng nói rằng:
-Ngày hôm nay là luyện tập tự do, không có khảo hạch tài nghệ. Nếu có luận bàn đấu kỹ cũng phải một vừa hai phải, không nên quên thiên hạ Hàn thị một nhà!
Thanh âm của hắn không phải vang dội phi thường thế nhưng rất rõ ràng truyền tới khắp ngõ ngách của tập võ trường. Không ít võ sĩ học đồ phải cố gắng kìm nén tình cảm nổi lên trong lòng.
Thiên hạ Hàn thị một nhà! Khẩu hiệu vang dội không gì sánh được này đã được truyền thừa một ngàn năm. Một ngàn năm trước tiền bối Hàn thị tông tộc đã chống lại thống trị tàn khốc của Ma tộc, đã tốn bao nhiêu máu cùng hi sinh mới có thể đổi lấy cái danh hiệu đông hoa thập nhị hào môn này.
Tuy rằng Hàn Phi cũng không phải chân chính là tộc nhân Hàn thị, thế nhưng khi hắn xem sử sách gia tộc vẫn bị những hàng chữ nhiệt huyết hào hùng này mà rung động.
Thế nhưng vào lúc này ở nơi đây, Hàn Phi lại được nghe câu nói này, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Hắn rất hiểu, nhưng trong lòng vẫn bất động thanh sắc như cũ, cất bước đi lên trên đài gỗ. Đám học đồ võ sĩ ngồi trên đài gỗ này không bao nhiệt tình hoan nghênh, nhưng cũng không chống cự Hàn Phi thêm vào phương trận doanh --- dù sao bọn họ cũng tương đối độc lập hành động, không muốn tham gia phân tranh. Nếu như không phải vì sợ mọi người hoàn toàn cô lập, thì cũng không đi tới cùng nhau rồi.
Giữa lúc Hàn Phi chuẩn bị tìm vị trí phía trước ngồi xuống, thì đột nhiên một thanh âm vang lên phía sau hắn:
-Hàn Phi học đệ, hoan nghênh ngươi tới võ đường, không biết ngươi có hứng thú tỷ thí một trận với ta không. Để cho mọi người nhìn xem đệ tử thiên tài tới từ Tập Thủy thành có thực lực như thế nào?
A? Hàn Phi chậm rãi xoay người nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo trăng cầm kiếm đứng ngạo nghễ tại giữa tập võ trường, ánh mắt hắn lấp lánh nhìn thẳng vào Hàn Phi, thần tình bên ngoài có vài phần nhìn quen mắt. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Ngày đầu tiên tới võ đường học tập, Hàn Phi vốn ôm tâm tư ngồi xem náo nhiệt, nhưng không ngờ vừa mới lộ diện đã có người tìm tới cửa gây hấn.
Trên thực tế lúc ở trong nhà ăn hôm qua, Hàn Bích Tuyền đã từng nhắc nhở hắn ngày hôm nay sợ rằng có người sẽ tìm hắn gây phiền toái. Lúc đó Hàn Phi cũng không để trong lòng, hiện giờ đúng là nàng đã tiên đoán đúng rồi.
Nhưng mà Hàn Bích Tuyền cũng nói cho hắn, thực lực ở võ đường là trên hết, dù cho thân phận ngươi có thấp, chỉ cần thực lực của ngươi ngạo nghễ thiên hạ thì cũng được mọi người kính trọng. Cho nên có thể không gây sự nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức, đối mặt với khiêu chiến dù biết thua cũng không thể cúi đầu, chỉ có như vậy mới có thể đặt chân ở võ đường này.
Những lời này Hàn Phi hoàn toàn nghe lọt rồi, cho nên nghe được võ sĩ áo trắng khiêu chiến, hắn dựng mày, không chút do dự trả lời:
-Báo tên của ngươi ra đi!
Tư thế từ trên cao nhìn xuống, không cho kháng cự làm cho khí thế của võ sĩ áo trắng nhất thời hơi cứng lại, sắc mặt xấu xí đi vài phần:
-Hàn Mộ Đông, tam giai cao cấp võ sư, ca ca ta là Hàn Mộ Hoa.
Song phương giao phong mới chỉ bắt đầu nhưng mà Hàn Phi dùng câu nói đầu tiên đã hoàn toàn chiếm thượng phong rồi. Dựa theo quy củ luận võ quyết đấu, người khiêu chiến cần phải báo tên cùng thân phận bản thân trước khi bắt đầu. Hàn Mộ Đông ngay từ đầu không nói gì, kết quả bị Hàn Phi đơn giản bắt được khe hở trong đó.
So sánh với Hàn Phi thì Hàn Mộ Đông dù sao vẫn còn kém hơn một chút, một câu nói cuối cùng đã làm khí thế toàn bộ biến mất, không nói được câu nào nữa.
Thì ra là thay ca ca tới tìm mình! Hàn Phi nhất thời hiểu ngay, thảo nào nhìn hắn có phần quen mặt, thì ra là đệ đệ của Hàn Mộ Hoa. Nhưng mà không thể nghi ngờ hắn anh tuấn hơn Hàn Mộ Hoa rất nhiều, võ sĩ thiếu niên này tuyệt đối là tình nhân trong mộng của các thiếu nữ hoài xuân.
Hàn Phi mỉm cười, cất bước đi từ đài gỗ đi xuống, một gã võ sĩ bên cạnh nhỏ giọng nói rằng:
-Hàn Phi đánh bại hắn!
Ngoại trừ một võ sĩ trọng tài ra, toàn bộ đạo sư đều thối lui lên đài gỗ quan sát hai người. Bọn họ có chỗ ngồi riêng của mình, ở giữa thế lực bản địa vương đô cùng với đệ tử gia tộc từ bên ngoài tới.
Võ sĩ chân chính đều là thân kinh bách chiến ma luyện mà ra cho nên đối với học đồ luận bàn đấu ở võ đường các đạo sư hoàn toàn có thái độ cổ vũ. Không chỉ cho học đồ võ sĩ sử dụng hạn võ linh pháp trận miễn phí, đồng thời còn có võ sĩ trọng tài chuyên môn đứng ra bảo đảm cho an toàn của song phương.
Không có nói lời dư thừa vô ích, Hàn Phi tiếp nhận vô phong trọng kiếm của võ sĩ trọng tài, cất bước đi vào hạn võ linh pháp trận.
Vương đô võ đường thực lực không phải là thánh đường Tập Thủy thành có thể so sánh được. Pháp trận dùng để luận bàn đấu kỹ cũng lớn hơn năm sáu lần, song phương hoàn toàn có thể không chút cố kỵ mà đem hết toàn lực ra chiến đấu.
Đứng hơi nghiêng giữa pháp trận, Hàn Phi tay phải cầm kiếm dựng trước ngực, tay trái lộ ra một chút chân khí lượn lờ trên đầu ngón tay gõ lên trên thân kiếm.
Đông! Thân kiếm khẽ run lên, phát ra tiếng vọng trầm thấp.
Hàn Phi trong lòng âm thầm gật đầu, bằng vào thân phận sang sư của hắn, chuôi vô phong trọng kiếm này chỉ dùng thiên đoán tinh đỉnh cấp để chế tạo nên, thêm vào đó không ít hắc thiết, đủ để chịu được tám phần đấu khí của hắn quán thâu vào. Mà với tác dụng của hạn võ linh pháp trận, cho dù là dùng mười thành lực lượng đấu khí quán thâu vào cũng không gặp phải tổn hại gì.
Hàn Mộ Đông đi tới đối diện hắn, song phương cách xa nhau hơn 50m. Trên mặt đất bóng loáng lộ ra quang mang màu trắn, một cái vòng pháp lực trong suốt chậm rãi mọc lên trước mặt hai người.
Bình chường pháp lực này xuất hiện, một cỗ áp lực vô hình khổng lồ bỗng nhiên bao phủ lấy toàn thân Hàn Phi. Tuy rằng không làm cho hành động của hắn không được thoải mái, thế nhưng đấu khí tinh vân trong tinh khí hải chợt ảm đạm đi nhiều.
Thời gian song phương triển khai quyết đấu, trên khán đài tập võ trường đột nhiên bộc phát tiếng vỗ tay hoan hô khuyến khích kịch liệt.
-Đông thiếu, ta ủng hộ ngươi, đánh bại tiểu tử tới từ nông thôn kia đi.
-Hàn Mộ Đông, ngươi nếu như thua thì không nên trở lại phòng khách của chúng ta nữa!
-Mộ Đông, ta đặt trên người ngươi 2000 đồng vàng, tiểu tử ngươi nhất định thắng a!
…
Những thanh âm này đương nhiên từ trận doanh đệ tử vương đô của Hàn Mộ Đông. Ba phương còn lại cũng rất bình tĩnh, không phải không ai muốn đối chọi gay gắt mà ủng hộ Hàn Phi, thế nhưng đồng bạn chung quanh trầm mặc không nói, do dự một hồi cũng thôi không nói.
Dù sao Hàn Phi tuyển chọn trung lập, mà trận doanh trung lập là không đoàn kết nhất, huống chi Hàn Phi vừa mới thêm vào.
Nghe thấy mấy tiếng huyên náo hò hét này, Hàn Thiên Lệ đang ngồi ngay ngắn ở trung ương sắc mặt có chút không vui. Tuy rằng hắn xuất thân trực hệ chính thống Hàn thị, nhưng tuyệt không hy vọng thấy nội bộ tông tộc xuất hiện phân tranh. Phải biết rằng tranh đấu giữa đệ tử trực hệ vương đô cùng đệ tử chi thứ từ bên ngoài tới cũng không phải biểu hiện ra đơn giản như mấy đám thanh niên đang đấu đá lẫn nhau. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Nhưng là tiếng động có ầm ĩ tới mấy cũng không ảnh hưởng tới hai người đang đứng giữa pháp trận. Hàn Mộ Đông tuy rằng còn trẻ, thế nhưng đã có phong phạm của võ sĩ, trọng kiếm chỉ thẳng về phía đối thủ.
-Chú ý đúng mực, không nên quên thân phận các người!
Võ sĩ trọng tài trầm giọng nói, sau đó nhanh chóng rời khỏi linh pháp trận.
Hắn rời khỏi đại biểu cho trận đấu chính thức bắt đầu.
Hàn Mộ Đông đột nhiên mở miệng nói rằng:
-Hàn Phi, chỉ cần sau này ngươi không dây dưa với Bích Tuyền tỷ tỷ, ta có thể cho ngươi bình thủ.
Tuy rằng cự ly của hai bên còn tương đối xa, thế nhưng giữa pháp trận yên lặng tuyệt đối này, Hàn Phi vẫn nghe rõ đối phương nói chữ gì, thiếu chút nữa làm hắn hộc máu.
Hắn rất muốn trực tiếp tiến tới đá một cước đối phương ngã xuống đất “Mẹ ngươi, có phải hay xem phim truyền hình hàn quốc lúc 10h tối không vậy, hành động ấu trĩ như vậy mà cũng không biết xấu hổ lôi ra nói nữa?”
Buồn cười nhất chính là quyết đấu còn chưa bắt đầu, vị thiếu gia này đã không chút nghi ngờ về chiến thắng của mình. Hắn còn dùng lời lẽ của người chiến thắng để nói chuyện nữa, những đệ tử ở giữa vương đô Tắc Ân phồn hoa này đã không còn biết thế giới bên ngoài như thế nào sao?
-Ngươi hôm nay khẳng định chưa đánh răng!
Hàn Phi lắc đầu nói rằng:
-Nhưng lại dong dài như đàn bà vậy!
Cũng không biết câu nói nào xúc động tới thần kinh của Hàn Mộ Đông, khuôn mặt vốn tuấn tú trắng nõn của hắn đột nhiên đỏ như máu, trọng kiếm trong tay dấy lên hỏa diễm màu đỏ.
-Đi tìm chết đi!
Trong tiếng rống giận, tiểu bạch kiểm hóa thành cuồng bạo thú. Hỏa hổ như bị làm tức giận bỗng nhiên lao tới hơn mười thước, hai tay phất lên, trọng kiếm lăng không chém thẳng xuống đầu Hàn Phi.
Chỉ trong chớp mắt, một hỏa long diễm từ trong thân kiếm hắn rít gào lao ra, dương nanh múa vuốt muốn đốt Hàn Phi thành tro tàn tới nơi.
Viêm Long Phá! Hỏa hệ cao cấp đấu kỹ, một chiêu cao cấp đấu kỹ có lực sát thương mạnh nhất!
Hàn Mộ Đông nén giận xuất thủ, từ đầu đã dùng hết toàn lực, một chiêu Viêm Long Phá này hắn phóng ra một phần tư đấu khí trong tinh khí hải, đưa uy lực của đấu khí phát huy tới cực hạn. Cho dù là bị linh pháp trận áp chế, chỉ cần đánh trúng Hàn Phi, thì cũng đủ cho Hàn Phi ngã lăn ra tại chỗ, không chết cũng phải lộ da!
Nhưng là Hàn Mộ Đông cũng không biết, chiêu Viêm Long Phá này cũng là bản lĩnh giữ nhà của Hàn Phi, đối với lý giải hỏa hệ đấu kỹ Hàn Phi hơn hắn nhiều.
Hỏa long bắn trúng Hàn Phi, nhưng chỉ thấy một đạo tàn ảnh tại chỗ. Hàn Phi sử dụng tốc độ của bản thân thoải mái né tránh công kích tốc độ chậm của Viêm Long, nhấc trọng kiếm tới gần Hàn Mộ Đông. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hai bên cự ly vốn không quá năm mươi mét, Hàn Mộ Đông nhảy qua hơn mười thước, hắn phóng tới rồi dùng lại mới thu hồi lại trọng kiếm chém ra. Trong lòng hắn còn tưởng rằng đã đánh trúng đối thủ, thình lình Hàn Phi như thiểm điện nhảy tới trước người hắn!
Kiếm quang chợt lóe, trọng kiếm mang theo khí tức tử thần chém thẳng xuống đỉnh đầu Hàn Mộ Đông!
Trên khán đài chung quanh tập võ trường, rất nhiều võ sĩ học đồ đồng thời phát ra tiếng kinh hô!
Ngày hôm qua đã có người tới lôi kéo, nhưng là Hàn Phi đã có tuyển chọn của mình ngay từ đầu. Hắn hướng về khán đài phía đông của Tập Võ trường, nơi đó nhân số cũng không tính là nhiều, nhưng cũng không phải là ít nhất – trận doanh trung lập.
Lúc này, đạo sư Hàn Thiên Lệ trầm giọng nói rằng:
-Ngày hôm nay là luyện tập tự do, không có khảo hạch tài nghệ. Nếu có luận bàn đấu kỹ cũng phải một vừa hai phải, không nên quên thiên hạ Hàn thị một nhà!
Thanh âm của hắn không phải vang dội phi thường thế nhưng rất rõ ràng truyền tới khắp ngõ ngách của tập võ trường. Không ít võ sĩ học đồ phải cố gắng kìm nén tình cảm nổi lên trong lòng.
Thiên hạ Hàn thị một nhà! Khẩu hiệu vang dội không gì sánh được này đã được truyền thừa một ngàn năm. Một ngàn năm trước tiền bối Hàn thị tông tộc đã chống lại thống trị tàn khốc của Ma tộc, đã tốn bao nhiêu máu cùng hi sinh mới có thể đổi lấy cái danh hiệu đông hoa thập nhị hào môn này.
Tuy rằng Hàn Phi cũng không phải chân chính là tộc nhân Hàn thị, thế nhưng khi hắn xem sử sách gia tộc vẫn bị những hàng chữ nhiệt huyết hào hùng này mà rung động.
Thế nhưng vào lúc này ở nơi đây, Hàn Phi lại được nghe câu nói này, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Hắn rất hiểu, nhưng trong lòng vẫn bất động thanh sắc như cũ, cất bước đi lên trên đài gỗ. Đám học đồ võ sĩ ngồi trên đài gỗ này không bao nhiệt tình hoan nghênh, nhưng cũng không chống cự Hàn Phi thêm vào phương trận doanh --- dù sao bọn họ cũng tương đối độc lập hành động, không muốn tham gia phân tranh. Nếu như không phải vì sợ mọi người hoàn toàn cô lập, thì cũng không đi tới cùng nhau rồi.
Giữa lúc Hàn Phi chuẩn bị tìm vị trí phía trước ngồi xuống, thì đột nhiên một thanh âm vang lên phía sau hắn:
-Hàn Phi học đệ, hoan nghênh ngươi tới võ đường, không biết ngươi có hứng thú tỷ thí một trận với ta không. Để cho mọi người nhìn xem đệ tử thiên tài tới từ Tập Thủy thành có thực lực như thế nào?
A? Hàn Phi chậm rãi xoay người nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo trăng cầm kiếm đứng ngạo nghễ tại giữa tập võ trường, ánh mắt hắn lấp lánh nhìn thẳng vào Hàn Phi, thần tình bên ngoài có vài phần nhìn quen mắt. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Ngày đầu tiên tới võ đường học tập, Hàn Phi vốn ôm tâm tư ngồi xem náo nhiệt, nhưng không ngờ vừa mới lộ diện đã có người tìm tới cửa gây hấn.
Trên thực tế lúc ở trong nhà ăn hôm qua, Hàn Bích Tuyền đã từng nhắc nhở hắn ngày hôm nay sợ rằng có người sẽ tìm hắn gây phiền toái. Lúc đó Hàn Phi cũng không để trong lòng, hiện giờ đúng là nàng đã tiên đoán đúng rồi.
Nhưng mà Hàn Bích Tuyền cũng nói cho hắn, thực lực ở võ đường là trên hết, dù cho thân phận ngươi có thấp, chỉ cần thực lực của ngươi ngạo nghễ thiên hạ thì cũng được mọi người kính trọng. Cho nên có thể không gây sự nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức, đối mặt với khiêu chiến dù biết thua cũng không thể cúi đầu, chỉ có như vậy mới có thể đặt chân ở võ đường này.
Những lời này Hàn Phi hoàn toàn nghe lọt rồi, cho nên nghe được võ sĩ áo trắng khiêu chiến, hắn dựng mày, không chút do dự trả lời:
-Báo tên của ngươi ra đi!
Tư thế từ trên cao nhìn xuống, không cho kháng cự làm cho khí thế của võ sĩ áo trắng nhất thời hơi cứng lại, sắc mặt xấu xí đi vài phần:
-Hàn Mộ Đông, tam giai cao cấp võ sư, ca ca ta là Hàn Mộ Hoa.
Song phương giao phong mới chỉ bắt đầu nhưng mà Hàn Phi dùng câu nói đầu tiên đã hoàn toàn chiếm thượng phong rồi. Dựa theo quy củ luận võ quyết đấu, người khiêu chiến cần phải báo tên cùng thân phận bản thân trước khi bắt đầu. Hàn Mộ Đông ngay từ đầu không nói gì, kết quả bị Hàn Phi đơn giản bắt được khe hở trong đó.
So sánh với Hàn Phi thì Hàn Mộ Đông dù sao vẫn còn kém hơn một chút, một câu nói cuối cùng đã làm khí thế toàn bộ biến mất, không nói được câu nào nữa.
Thì ra là thay ca ca tới tìm mình! Hàn Phi nhất thời hiểu ngay, thảo nào nhìn hắn có phần quen mặt, thì ra là đệ đệ của Hàn Mộ Hoa. Nhưng mà không thể nghi ngờ hắn anh tuấn hơn Hàn Mộ Hoa rất nhiều, võ sĩ thiếu niên này tuyệt đối là tình nhân trong mộng của các thiếu nữ hoài xuân.
Hàn Phi mỉm cười, cất bước đi từ đài gỗ đi xuống, một gã võ sĩ bên cạnh nhỏ giọng nói rằng:
-Hàn Phi đánh bại hắn!
Ngoại trừ một võ sĩ trọng tài ra, toàn bộ đạo sư đều thối lui lên đài gỗ quan sát hai người. Bọn họ có chỗ ngồi riêng của mình, ở giữa thế lực bản địa vương đô cùng với đệ tử gia tộc từ bên ngoài tới.
Võ sĩ chân chính đều là thân kinh bách chiến ma luyện mà ra cho nên đối với học đồ luận bàn đấu ở võ đường các đạo sư hoàn toàn có thái độ cổ vũ. Không chỉ cho học đồ võ sĩ sử dụng hạn võ linh pháp trận miễn phí, đồng thời còn có võ sĩ trọng tài chuyên môn đứng ra bảo đảm cho an toàn của song phương.
Không có nói lời dư thừa vô ích, Hàn Phi tiếp nhận vô phong trọng kiếm của võ sĩ trọng tài, cất bước đi vào hạn võ linh pháp trận.
Vương đô võ đường thực lực không phải là thánh đường Tập Thủy thành có thể so sánh được. Pháp trận dùng để luận bàn đấu kỹ cũng lớn hơn năm sáu lần, song phương hoàn toàn có thể không chút cố kỵ mà đem hết toàn lực ra chiến đấu.
Đứng hơi nghiêng giữa pháp trận, Hàn Phi tay phải cầm kiếm dựng trước ngực, tay trái lộ ra một chút chân khí lượn lờ trên đầu ngón tay gõ lên trên thân kiếm.
Đông! Thân kiếm khẽ run lên, phát ra tiếng vọng trầm thấp.
Hàn Phi trong lòng âm thầm gật đầu, bằng vào thân phận sang sư của hắn, chuôi vô phong trọng kiếm này chỉ dùng thiên đoán tinh đỉnh cấp để chế tạo nên, thêm vào đó không ít hắc thiết, đủ để chịu được tám phần đấu khí của hắn quán thâu vào. Mà với tác dụng của hạn võ linh pháp trận, cho dù là dùng mười thành lực lượng đấu khí quán thâu vào cũng không gặp phải tổn hại gì.
Hàn Mộ Đông đi tới đối diện hắn, song phương cách xa nhau hơn 50m. Trên mặt đất bóng loáng lộ ra quang mang màu trắn, một cái vòng pháp lực trong suốt chậm rãi mọc lên trước mặt hai người.
Bình chường pháp lực này xuất hiện, một cỗ áp lực vô hình khổng lồ bỗng nhiên bao phủ lấy toàn thân Hàn Phi. Tuy rằng không làm cho hành động của hắn không được thoải mái, thế nhưng đấu khí tinh vân trong tinh khí hải chợt ảm đạm đi nhiều.
Thời gian song phương triển khai quyết đấu, trên khán đài tập võ trường đột nhiên bộc phát tiếng vỗ tay hoan hô khuyến khích kịch liệt.
-Đông thiếu, ta ủng hộ ngươi, đánh bại tiểu tử tới từ nông thôn kia đi.
-Hàn Mộ Đông, ngươi nếu như thua thì không nên trở lại phòng khách của chúng ta nữa!
-Mộ Đông, ta đặt trên người ngươi 2000 đồng vàng, tiểu tử ngươi nhất định thắng a!
…
Những thanh âm này đương nhiên từ trận doanh đệ tử vương đô của Hàn Mộ Đông. Ba phương còn lại cũng rất bình tĩnh, không phải không ai muốn đối chọi gay gắt mà ủng hộ Hàn Phi, thế nhưng đồng bạn chung quanh trầm mặc không nói, do dự một hồi cũng thôi không nói.
Dù sao Hàn Phi tuyển chọn trung lập, mà trận doanh trung lập là không đoàn kết nhất, huống chi Hàn Phi vừa mới thêm vào.
Nghe thấy mấy tiếng huyên náo hò hét này, Hàn Thiên Lệ đang ngồi ngay ngắn ở trung ương sắc mặt có chút không vui. Tuy rằng hắn xuất thân trực hệ chính thống Hàn thị, nhưng tuyệt không hy vọng thấy nội bộ tông tộc xuất hiện phân tranh. Phải biết rằng tranh đấu giữa đệ tử trực hệ vương đô cùng đệ tử chi thứ từ bên ngoài tới cũng không phải biểu hiện ra đơn giản như mấy đám thanh niên đang đấu đá lẫn nhau. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Nhưng là tiếng động có ầm ĩ tới mấy cũng không ảnh hưởng tới hai người đang đứng giữa pháp trận. Hàn Mộ Đông tuy rằng còn trẻ, thế nhưng đã có phong phạm của võ sĩ, trọng kiếm chỉ thẳng về phía đối thủ.
-Chú ý đúng mực, không nên quên thân phận các người!
Võ sĩ trọng tài trầm giọng nói, sau đó nhanh chóng rời khỏi linh pháp trận.
Hắn rời khỏi đại biểu cho trận đấu chính thức bắt đầu.
Hàn Mộ Đông đột nhiên mở miệng nói rằng:
-Hàn Phi, chỉ cần sau này ngươi không dây dưa với Bích Tuyền tỷ tỷ, ta có thể cho ngươi bình thủ.
Tuy rằng cự ly của hai bên còn tương đối xa, thế nhưng giữa pháp trận yên lặng tuyệt đối này, Hàn Phi vẫn nghe rõ đối phương nói chữ gì, thiếu chút nữa làm hắn hộc máu.
Hắn rất muốn trực tiếp tiến tới đá một cước đối phương ngã xuống đất “Mẹ ngươi, có phải hay xem phim truyền hình hàn quốc lúc 10h tối không vậy, hành động ấu trĩ như vậy mà cũng không biết xấu hổ lôi ra nói nữa?”
Buồn cười nhất chính là quyết đấu còn chưa bắt đầu, vị thiếu gia này đã không chút nghi ngờ về chiến thắng của mình. Hắn còn dùng lời lẽ của người chiến thắng để nói chuyện nữa, những đệ tử ở giữa vương đô Tắc Ân phồn hoa này đã không còn biết thế giới bên ngoài như thế nào sao?
-Ngươi hôm nay khẳng định chưa đánh răng!
Hàn Phi lắc đầu nói rằng:
-Nhưng lại dong dài như đàn bà vậy!
Cũng không biết câu nói nào xúc động tới thần kinh của Hàn Mộ Đông, khuôn mặt vốn tuấn tú trắng nõn của hắn đột nhiên đỏ như máu, trọng kiếm trong tay dấy lên hỏa diễm màu đỏ.
-Đi tìm chết đi!
Trong tiếng rống giận, tiểu bạch kiểm hóa thành cuồng bạo thú. Hỏa hổ như bị làm tức giận bỗng nhiên lao tới hơn mười thước, hai tay phất lên, trọng kiếm lăng không chém thẳng xuống đầu Hàn Phi.
Chỉ trong chớp mắt, một hỏa long diễm từ trong thân kiếm hắn rít gào lao ra, dương nanh múa vuốt muốn đốt Hàn Phi thành tro tàn tới nơi.
Viêm Long Phá! Hỏa hệ cao cấp đấu kỹ, một chiêu cao cấp đấu kỹ có lực sát thương mạnh nhất!
Hàn Mộ Đông nén giận xuất thủ, từ đầu đã dùng hết toàn lực, một chiêu Viêm Long Phá này hắn phóng ra một phần tư đấu khí trong tinh khí hải, đưa uy lực của đấu khí phát huy tới cực hạn. Cho dù là bị linh pháp trận áp chế, chỉ cần đánh trúng Hàn Phi, thì cũng đủ cho Hàn Phi ngã lăn ra tại chỗ, không chết cũng phải lộ da!
Nhưng là Hàn Mộ Đông cũng không biết, chiêu Viêm Long Phá này cũng là bản lĩnh giữ nhà của Hàn Phi, đối với lý giải hỏa hệ đấu kỹ Hàn Phi hơn hắn nhiều.
Hỏa long bắn trúng Hàn Phi, nhưng chỉ thấy một đạo tàn ảnh tại chỗ. Hàn Phi sử dụng tốc độ của bản thân thoải mái né tránh công kích tốc độ chậm của Viêm Long, nhấc trọng kiếm tới gần Hàn Mộ Đông. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hai bên cự ly vốn không quá năm mươi mét, Hàn Mộ Đông nhảy qua hơn mười thước, hắn phóng tới rồi dùng lại mới thu hồi lại trọng kiếm chém ra. Trong lòng hắn còn tưởng rằng đã đánh trúng đối thủ, thình lình Hàn Phi như thiểm điện nhảy tới trước người hắn!
Kiếm quang chợt lóe, trọng kiếm mang theo khí tức tử thần chém thẳng xuống đỉnh đầu Hàn Mộ Đông!
Trên khán đài chung quanh tập võ trường, rất nhiều võ sĩ học đồ đồng thời phát ra tiếng kinh hô!
/482
|