Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 116: Răng Bạch Văn Mãng

/482


Đồng thời với việc Hàn Phi thưởng thức cảnh sầm uất ở quảng trường, tiểu mập mạp lại như cá gặp nước mà lẩn vào đông đảo các quầy hàng bàn rong trên vỉ hè. Khuôn mặt tròn của hắn sung sướng ôm lấy hai mỹ nữ mà vuốt ve, mà ở bãi quầy hàng này có không ít người nhận biết ra hắn, tất cả đều tới bắt chuyện.

Hàn Phi hoàn toàn bị tiểu mập mạp kéo vào một khu hàng vỉa hè, hắn vừa kéo vừa nói.

-Hàn đại ca nếu như ngươi xem trúng cái gì, ngàn vạn lần không nên hỏi giá, ngươi trước tiên nói cho ta biết rồi ta sẽ đi hỏi giúp cho ngươi.

-Được! ~ Hàn Phi gật đầu, việc buôn buôn bán bán không phải là chuyện hắn am hiểu nhất.

Tuy rằng lần đầu tiên tới, hắn cũng có thể nhìn ra bán hàng rong ở đây tuyệt đối không phải là nơi có thể trông cậy vào việc yết giá thành thực đáng tin cậy. Ví dụ như một người mạo hiểm đang khản giọng chào hàng một thanh trọng kiếm màu vàng lóng lánh ở bên cạnh kia. Nó được xưng là linh vũ khí hoàng kim cấp vô kiên bất tồi (không gì đâm không thủng), nhưng mà Hàn Phi chỉ nhìn lướt qua đã phán đoán được chỉ là hàng phổ thông được mạ vàng mà thôi. Càng khôi hài hơn chính là trên thân kiếm được vẽ hoa văn loạn thất bát tao, rõ ràng là để hù người ngu ngốc mà.

-Quy củ ở đây là đã trả giá cả là phải mua, bằng không có tranh cãi thì võ sĩ tuần tra cũng không giúp ngươi được!

Tiểu mập mạp chỉ vào một đội tuần tra gần đấy nói rằng:

-Cho nên trước tiên nhất định phải coi cho chuẩn, còn phải cẩn thận tiểu thâu cùng đạo tặc, nơi này nhiều người lắm!

Trên quảng trường Tự Do thỉnh thoảng còn có đội tuần tra vũ trang đi qua, tất cả đều là võ sĩ vóc người khôi ngô bưu hãn toàn thân thuần màu đen. Nơi địa phương náo nhiệt phồn hoa như vậy mới phải bảo trì trật tự nhất định, đương nhiên vẫn còn có tiểu thâu cùng đạo tặc đồng thời tồn tại.

-Ừ, ta hiểu rồi, đạo tặc thật ra không sợ!

Hàn Phi cười nói.

Với thực lực hiện giờ của hắn, thần thức nhạy cảm vô cùng, nếu như có người trộm được đồ trên người hắn thì đúng là đáng buồn cười.

-Vậy là tốt rồi! ta tới bên kia trước tìm xem mấy người quen nhìn xem có thứ gì tốt hay không. Đại ca ở lại chỗ này không nên đi xa, ta đi một chút rồi quay về!

Tiểu mập mạp chà bàn tay vào nhau rồi nói:

-Nhớ kỹ nhìn trúng cái gì cũng không nên hỏi giá, chờ ta trở lại!

-Biết rồi, ngươi đi đi!

Vì vậy hai người tạm thời xa nhau, Hàn Phi không chút hoang mang bắt đầu chuyển động.

Tại chỗ bán hàng rong này những quầy hàng được chia làm hai loại: một loại là tiểu thương bình dân, bán ra những đồ dùng sinh hoạt cùng đồ thủ công mỹ nghệ, vật đẹp là trọng bảo của bọn hắn. Còn một loại khác là người mạo hiểm bày ra, tùy tiện bày ra một tấm da thú, đặt lên trên đủ loại vũ khí, tinh thạch, các loại tài liệu, … trong đó có đủ thứ ngạc nhiên cổ quái.

Hàn Phi đối với đám tiểu thương bình dân một chút hứng thú cũng không có. Ánh mắt hắn toàn bộ rơi vào quầy hàng người mạo hiểm, thật ra hắn phát hiện được một số đồ không tồi.

Hàn Phi cũng không quên những gì mập mạp lải nhải, cho nên nhìn trúng cái gì cũng không có lập tức hỏi giá. Nhưng mà người tinh mắt cũng không chỉ có mình hắn, tình huống vài người tranh đoạt một vật chỗ nào cũng có, cuối cùng luôn luôn làm cho chủ quầy chiếm tiện nghi.

Cũng khó trách những người mạo hiểm này đều tụ tập lượng lớn tới đây bán đồ, trực tiếp bán ra còn hơn nhiều so với những thương nhân hút máu cùng công hội.

Chuyển động chung quanh một vòng, Hàn Phi ngừng chân ở trước một quầy hàng nhỏ trên vỉa hè, bởi vì trên quầy hàng này có vật làm hắn chú ý.

Chủ quầy là một người mạo hiểm nghèo túng, nhìn qua tầm năm sáu mươi tuổi. Hắn có mái tóc hoa râm cùng chòm râu không biết bao lâu rồi chưa cạo, bì giáp trên người lúc nào cũng có thể tróc ra tới nơi, thế nhưng ánh mắt lấp lánh tinh thần một điểm cũng không kém.

Thấy Hàn Phi dừng chân, lão mạo hiểm lập túc phóng một bạch sắc thú nha nhỏ dài lên trên, phi thường nhiệt tình hỏi rằng;

-Các hạ có phải nhìn trúng cái răng thú này? Nó do ta nhặt được ở trong một khu di tích, được trưng bày trên một tế đàn. Để lấy được nó ta thiếu chút nữa đã mất tính mạng, ngươi định giá đi, chỉ cần hợp lý là thuộc về ngươi rồi!

Cái răng thú này dài xấp xỉ nửa thước, nơi to nhất cũng không vượt quá ngón tay cái, cong hình nửa vầng trăng, cả vật thể tỏa màu vàng trơn, bên trên thân răng nứt nẻ còn có hoa văn đồ án tỉ mỉ.

Ánh mắt Hàn Phi dừng lại nhiều hơn một chút lập tức bị lão mạo hiểm phát hiện ra.

Còn không chờ Hàn Phi trả lời, bên cạnh truyền tới tiếng cười nhạo:

-Được rồi lão đầu, thu hồi bộ dạng gạt người của lão lại đi, đều là thứ vớ vẩn còn lấy ra đây nữa! Lão nếu có năng lực xông vào khu di tích còn tìm được cái tế đàn gì gì, vậy còn ở chỗ này bày ra quầy hàng làm chi hả? đây không phải là răng lợn rừng sao, thổi phồng thành răng rồng cũng không chừng!

Đột nhiên chặn ngang chính là tiểu mập mạp Hàn Thiên Kình, hắn lỗ mũi chỉ lên trời vẻ mặt khinh thường nói:

-Hàn đại ca, đừng để ý tới hắn, chúng ta đi!

Lão người mạo hiểm bị nói cho không hề lộ ra vẻ xấu hổ, cười hắc hắc nói:

-Làm sao là răng lợn rừng chứ? Đây thực là thứ tốt nha, một lão bằng hữu đã đưa cho ta đó, thật là hắn lấy trong một khu di tích mà, ngươi cho giá đi, cho một cái giá đi!

Câu nói kế tiếp đúng là của Hàn Phi, tiểu mập mạp ở phía sau lôi kéo hắn, Hàn Phi ngầm hiểu ý lắc đầu nói rằng:

-Không có lý thú gì, ta chỉ thấy răng thú này có chút đặc biệt thôi, quên đi, đi thôi.

Nói xong, hắn cùng tiểu mập mạp cùng nhau xoay người rời đi, lão mạo hiểm thấy vậy cũng có chút nóng nảy:

-Năm mươi, à không, ba mươi đồng vàng, bán cho ngươi, chỉ cần ba mươi đồng vàng a!!

Lão người mạo hiểm này bán ra đồ cũng không có nhiều, hơn nữa phần lớn chỉ là đám da lông dược liệu thấp kém, ngồi ở đây đã một ngày đêm rồi. Thuế còn không có kiếm trở lại được, thật vất vả lắm mới có được khách hàng, đâu có thể buông tha được đơn giản như vậy.

Hàn Phi nhất thời dừng chân lại, tiểu mập mạp có chút nóng nảy, lập tức quay đầu lại nói rằng:

-Ba mươi đồng vàng? Lão nói hay thật, nếu như muốn bán, ba đồng vàng ta mua!

Hắn thấy Hàn Phi tâm động cho nên sốt ruột, hắn xem ra cái răng thú này cùng răng thú phổ thông cũng không có gì khác biệt, vạn nhất Hàn Phi trả giá thì không phải tiện nghi cho đối phương sao. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hắn đâu biết rằng Hàn Phi đã nhìn ra lai lịch của món đồ này, không chỉ nói ba mươi đồng vàng, dù ba trăm đồng vàng hắn cũng không chút do dự mua xuống.

-Ba đồng vàng? Đừng có nằm mơ! Không có khả năng đó đâu!

Lão mạo hiểm lắc đầu như trống bỏi.

Vì vậy hai người lập tức võ mồm nổi lên, Hàn Phi nhìn thấy mà trợn trừng mắt. Bất quá chỉ có ba mươi đồng vàng mà cứ như là ba nghìn, ba vạn đồng vàng vậy. Với thân phận cùng địa vị của Hàn Thiên Kình, cần gì phải để ý mấy đồng vàng mà lãng phí nước bọt với một người mạo hiểm già cả chứ.

Hàn Phi cũng không rõ, đây là lạc thú lớn nhất của tiểu mập mạp này, hắn hăng hái bỡn cợt cái răng thú không đáng một đồng này, làm cho người mạo hiểm liên tiếp bại lui, cuối cùng dùng 7 đồng vàng mà thành giao rồi.

Cầm răng thú tới tay, Hàn Phi có chút hoảng hốt, bảy đồng vàng? Chỉ như thế là mua được sao?

Càng tuyệt hơn chính là tiểu mập mạp vừa đi vừa chập lưỡi vẻ không cam lòng nói rằng:

-Lỗ rồi, ta cảm giác năm đồng vàng là có thể mua được cái này, để cho lão già kìa lời được hai đồng vàng rồi!

-A, được rồi, Hàn đại ca, ta xem răng thú này cũng không có gì ngạc nhiên cả, coi như là răng của linh thú cao giai đi nữa thì nhỏ như vậy cũng không thể làm thành chủy thủ được à!

Hắn rốt cuộc hồi phục lại tinh thần không nhịn được mà hỏi thăm:

-Đại ca vì sao mà nhìn trúng nó vậy?

Hàn Phi cười nói:

-Cái này không phải là răng thú bình thường, nó đúng là răng rồng nha, nhưng không phải là rồng chân chính.

Cái răng thú này tới từ một loại linh thú tứ giai cực kỳ hiếm thấy Bạch Văn Mãng Long. Chuẩn xác phải gọi là răng mãng, cho nên mới dài và nhỏ lại có hình bán nguyệt như vậy, mà công dụng của răng Bạch Văn Mãng cũng không phải là chế tạo vũ khí, nó là một trong những tài liệu tốt nhất để chế tạo linh văn bút.

Trong bút ký của Đằng Thác Hải có lưu lại cho Hàn Phi, ghi lại tỉ mỉ hơn mười ba loại tài liệu chế tạo linh văn bút cao cấp. Răng Bạch Văn Mãng là một trong số đó, tuy rằng không phải là cao cấp nhất, nhưng là phi thường khó có được. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hàn Phi trước kia dùng linh văn bút do lông của Ngân Vũ Thiên Nga nhị giai linh thú chế thành, chỉ có thể vẽ ra linh văn đồ linh vũ khí cấp thanh đồng cùng Bạch Ngân cấp, linh văn đồ càng cao giai càng phức tạp thì hoàn toàn bất lực.

Mà loại răng Bạch Văn Mãng Long này đủ để chống đỡ linh văn đồ tinh thần cấp, tự nhiên phi thường trân quý. Lão người mạo hiểm này cũng không biết hàng, cho rằng là vật phẩm phổ thông nên bán ra, hơn nữa giá cả cũng phi thường thấp.

Trên quảng trường buôn bán này ngoại trừ võ sĩ, dong binh người mạo hiểm cùng bình dân ra, Hàn Phi hầu như không có thấy thân ảnh sang sư. Hắn nhặt được cái này tuy rằng là vận khí nhưng cũng không phải không có nguyên nhân.

Nghe Hàn Phi giải thích đơn giản một chút, tiểu mập mạp hai mắt nhất thời tỏa sáng: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Vậy đại ca nhất định là kiếm được rồi, nếu như bán cho sang sư công hội có thể được bao nhiêu tiền a?

Hàn Phi cười nói:

-Ta sẽ không bán, chính mình dùng.

-Chính mình dùng?

Tiểu mập mạp kinh ngạc nói:

-Không phải sang sư mới dùng được sao? Đại ca dùng làm gì vậy, a, a!

Hắn bừng tỉnh đại ngộ nói:

-Hàn Phi đại ca, lẽ nào đại ca cũng là một sang sư phải không?

Hàn Phi cười nói:

-Đúng vậy, hai người nữa ta chuẩn bị đi tới sang sư công hội làm chứng thực, hẳn là lấy được danh hiệu sang sư sơ cấp!

-Hàn đại ca, ta thực sự bội phục người rồi!

Tiểu mập mạp hai mắt tỏa sáng nhìn Hàn Phi.

Hắn có hình dạng buồn nôn làm cho Hàn Phi một trận ác hàn:

-Được rồi, chuyện này ngươi biết là được rồi, không được nói cho người khác, ở đây ta đã nhìn kỹ rồi, chúng ta đi tới địa phương khác đi dạo.

-Không có vấn đề!

Mập mạp cười ha hả nói, mồm mép hắn rất lém lỉnh cười:

-Cái miệng đệ là tối nghiêm nhất a nha! …

Hắn vừa đi vừa nói chuyện với Hàn Phi, trên quảng trường vốn có rất nhiều người, không chú ý vô tình chạm vào một người khác, suýt chút nữa làm cho cái mũi của hắn lệch sang hẳn một bên.

Đụng vào hắn là một võ sĩ thiếu niên mặc trang phục màu lam, tiểu mập mạp vừa muốn mở miệng xin lỗi thì đối phương đã cười lạnh nói:

-Di, đây không phải là Thiên Kình tiểu đệ của chúng ta sao? Sao hôm nay lại dám ra đây đi bộ vậy?

Vừa nhìn thấy dáng vẻ đối phương, tiểu mập mạp nhất thời mặt trắng xanh, mà võ sĩ áo lam cùng ba võ sĩ khác dĩ nhiên vây quanh hắn và Hàn Phi


/482

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status