Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, vương đô Tắc Ân trong cảnh thái bình vừa mới bắt đầu cuộc sống về đêm hàng ngày.
Hồng Ma phương nức tiếng gần xa tọa lạc bên cạnh quảng trường tự do, tất nhiên là có nhiều quý tộc, võ sĩ, thương nhân còn có người mạo hiểm cùng dong binh tiêu phí thời gian, tìm kiếm lạc thú tới nơi này.
Hồng Ma phường không phải là một quán rượu luôn mở phòng riêng phục vụ khách quý tộc, bất luận ai có thể trả một đồng vàng là có thể đi vào. Nhưng chính là bàn phí xa xỉ đã cản trở tuyệt đại đa số bộ phận bình dân cùng những người mạo hiểm khốn cùng bước vào đây. Nó tự đã phân chia đẳng cấp của mình khác với những quán rượu thông thường khác.
Tầng một tửu quán là nơi khách hàng tụ tập nhiều nhất, tuy rằng trời vừa mới tối, nhưng hầu như các vị trí đều đầy người ngồi rồi. Một nhóm các võ sĩ dong binh ngồi vây quanh một chỗ uống rượu cười đùa nói chuyện phiếm. Cách cửa quán rượu chừng mười mét là một quầy rượu làm bằng gỗ lim, bên trong còn có một người điều chế rượu phục vụ khách hàng. Một nữ tiếp viên xinh đẹp bưng bê cái khay màu bạc, bên trên là những chén rượu mạch còn mới tỏa ra mùi hương thơm ngát, nàng nhanh chân đưa rượu cho khách hàng ở khắp trong quán rượu. Không khí trong này thể hiện rõ hương vị đặc thù của những quán rượu mới có.
Trên quầy rượu còn có một sân khấu nhỏ, có vài tên ca vũ người thú tộc ăn mặc nóng bỏng, dưới nhạc đệm nhảy điệu múa hồ vũ nổi tiếng đại lục. Những cái đuôi đằng sau các nàng chập chờn sinh động, không biết đã câu dẫn bao nhiêu ánh mắt khát khao của thực khách.
-Hàn đại ca, ngươi xem ở đây không tồi đi?
Mang theo bao lớn bao nhỏ, tiểu mập mạp Hàn Thiên Kình tràn đầy vẻ lấy lòng nói với Hàn Phi rằng:
-Ở đây là quán rượu nổi danh nhất toàn bộ Tắc Ân này, nếu như ngươi có cần cái gì đặc biệt, có thể ở chỗ này…hắc hắc!
Hàn Phi gõ đầu hắn vài cái tức giận nói:
-Ta không cần cái gì đặc biệt, chỉ là ngươi xem chỗ ngồi ở đây đầy rồi, chúng ta còn có thể tìm được vị trí sao?
Đúng là đã ngồi đầy, phía trước quầy rượu đầy người, náo nhiệt đến độ có chút kỳ cụ, muốn có một vị trí thì phải tới sớm hơn mấy giờ mới được.
-Ha ha, Hàn đại ca, chúng ta có thân phận gì chứ, đương nhiên không thể ngồi cùng bọn họ ròi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Tiểu mập mạp chỉ lên cầu thang nói:
-Ta đã sớm đặt hàng ghế trên tầng hai rồi, những thứ tốt thật sự ở tầng một này không thể hưởng thụ được đâu.
Thì ra là như vậy! Hàn Phi chợt hiểu, Hồng Ma phương này tuy rằng không cự tuyệt khách nhân, nhưng phân chia theo lộ tuyến trung tầng, cao tầng. Những tầng này phục vụ khác hẳn so với tầng triệt, thảo nào buôn bán lại náo nhiệt như vậy.
Tấm thảm đỏ sẫm kéo dài từ cửa tới cầu thang, đi thông thẳng lên tầng hai, ở cửa có một gã võ sĩ trung niên hờ hững đứng gác. Hàn Phi nhìn lướt qua, phát hiện đó là một tứ giai đại địa võ sĩ.
Đối phương hiển nhiên quen biết mập mạp, hai người đi lên tầng hai hắn cũng không có ngăn cản, trái lại khẽ gật đầu ý bảo, lại không đánh mất ngạo khí của thánh cấp võ sĩ, đồng thời cũng thể hiện ra thực lực của Hồng Ma phường này --- người ở đây nhiều như vậy mà trật tự nghiêm chỉnh quả nhiên không phải không có nguyên nhân.
Dưới sự dẫn đường của một thị nữ xinh đẹp, Hàn Phi cùng Hàn Thiên Kình rất nhanh đi tới một hàng ghế. Tiểu mập mạp ban ngày mua được cái gì đều nhét lên trên sô pha, như trút được gánh nặng nói rằng:
-Hàn đại ca, ngươi trước tiên uống một chút trà đi, ta đi tìm người, nhìn xem ở đây nàng có thứ gì trong danh sách của đại ca không. Giá ở đây tuyệt đối rẻ hơn ở công hội, ta sợ rằng muộn như vậy rồi rất khó nhìn thấy nàng.
-Đi, ngươi đi đi!
Hàn Phi sảng khoái gật đầu, hiện giờ hắn cũng không đói.
Tiểu mập mạp sau khi rời đi, thị nữ rất nhanh bưng lên trà thơm cùng bánh ngọt.
Ngồi trên ghế sô pha vừa xốp lại co dãn thoải mái, Hàn Phi vừa phẩm trà, vừa ăn bánh ngọt đầy mỹ vi, một mặt hứng thú nhìn thực đơn bên trên bàn trà.
Phục vụ cho quý tộc quả nhiên không giống bình thường, nó làm Hàn Phi cảm giác như tiến vào cuộc sống xa hoa ở kiếp trước vậy. Không chỉ nói tới trang trí trên lô ghế, riêng thực đơn cũng được chế tác cực kỳ tinh mỹ, có thể thấy được chỗ dụng tâm của quán rượu này.
Cộc! cộc!
Cửa phòng đột nhiên bị gõ nhẹ vài cái, Hàn Phi còn tưởng rằng là thị nữ tới phục vụ, cho nên cũng không quay đầu lại trả lời:
-Vào đi!
Cánh cửa vô thanh vô tức mở ra, người gõ cửa thế nhưng lại không nói gì một hồi lâu. Hàn Phi cảm giác có gì không đúng, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người đi vào không phải là thị nữ, mà là một phu nhân mặc quần dài màu tím xinh đẹp vô cùng.
-Nàng là?
Hàn Phi kinh ngạc bỏ thực đơn xuống hỏi thăm.
Phu nhân này nhìn qua khoảng hai ba mươi tuổi, mi liễu mắt xếch, hai tròng mắt màu xanh lam sáng như bảo thạch vậy, da thịt trắng nõn nà không gì sánh được. Đôi chân cao vót thấp thoáng dưới lớp váy màu tím, thật làm cho người ta có cảm giác muốn tìm hiểu. Dáng người đẫy đà cực kỳ gợi cảm, vừa thành thục vừa non mềm phảng phất như cắn một cái là ra nước ngay vậy.
Đặc biệt nhất là lông mày và mắt của nàng rất phong tình, có một vẻ phong trần mê người không gì sánh được. Nếu chỉ luận phong vận thành thục, cho dù là Hàn Bích Tuyền cũng kém một bậc.
-Ha ha, ta là quản sự ở đây, mọi người quen biết gọi ta là Phu nhân Hoa Hồng.
Phu nhân hơi nhấc váy thi lễ với Hàn Phi, rất hợp với tiêu chuẩn của một quý tộc.
-Nghe nói có một khách nhân vừa mới tới, cho nên tới xem qua, hy vọng không làm phiền ngài, cũng chúc ngài ngon miệng ở Hồng Ma phường.
Thì ra là quản lý của quán rượu này à! Hàn Phi chợt hiểu, trong lòng cảm thấy tán thưởng với cách kinh doanh của quán rượu này, loại thủ đoạn mời chào khách cao minh này ở kiếp trước của hắn không tính là cái gì, nhưng ở chỗ này là cực kỳ khó có được. Thảo nào mập mạp khen không dứt miệng nơi này, nói nhất định phải dẫn hắn tới Hồng Ma phường, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hàn Phi đứng lên đáp lễ lại cười nói:
-Ngài quá khách khí rồi, ta cũng được bằng hữu dẫn tới đây, ở đây rất không tồi, sau này có cơ hội sẽ thường xuyên tới!
-Vậy thì tốt quá, các hạ có muốn ta giới thiệu một người tới hầu hạ không?
Phu nhân Hoa Hồng thản nhiên cười, ánh mắt lưu chuyển chọc người vô cùng:
-Ta nghĩ ngài nhất định sẽ rất thích.
Hàn Phi lắc đầu cười dịu dàng nói lời xin miễn:
-Cảm tạ rồi, nhưng mà ta phải đợi bằng hữu trở về…
Hắn còn chưa nói xong, cửa phòng một lần nữa bị người đẩy ra, tiểu mập mạp đã trở về.
Thấy hai người đứng trong phòng, Hàn Thiên Kình đầu tiên là ngây người ra một lúc, lập tức vui cười nói:
-A nha, nguyên Hoa Hồng tỷ tỷ đứng ở chỗ này, làm hại ta tìm khắp nơi, sớm biết như vậy sẽ không uổng phí công phu rồi!
Phu nhân Hoa Hồng hé miệng cười, đột nhiên vươn ngọc thủ ra chuẩn xác vô cùng mà nhéo vào lỗ tai của mập mạp. Mập mạp lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, làm cho Hàn Phi giật nảy mình.
-Ngươi còn dám tới tìm ta? Lần trước phi lễ thiếp thân thị nữ của ta còn chưa tính toán với ngươi đó. Lần này chủ đông tới cửa, thật không sợ ta nhấc cái đầu của ngươi ra khỏi cổ sao?
Phu nhân Hoa Hồng cười như không cười nói.
-Sợ, sợ…
Tiểu mập mạp vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ nói:
-Tỷ xem ta không phải tới bồi thường sao, vị này là tộc huynh đại ca Hàn Phi của ta, thiên tài võ sĩ, nhưng lại muốn mua một ít đồ…
-Như vậy còn được…
Phu nhân Hoa Hồng cười buông lỏng tay ra.
Nàng lấy một chiếc khăn tay bên hông ra xoa xoa tay, chân thành ngồi xuống đối diện với Hàn Phi, nhất cử nhất động ưu nhã vô cùng.
Hàn Thiên Kình ở bên cạnh chà chà cái lỗ tai của mình, vừa giới thiệu với Hàn Phi:
- Phu nhân Hoa Hồng là đại tỷ của Hồng Ma phường này, cũng là nghi trượng trưởng lão đạo tặc công hội, có buôn bán gì nàng khẳng định có thể làm được!
Nghi trượng trưởng lão đạo tặc công hội? Hàn Phi trong lòng khẽ động, nếu tiểu mập mạp này có thể thoải mái giới thiệu ra như thế, cho thấy thân phận của Phu nhân Hoa Hồng cũng không phải là bí mật gì. Thì ra hậu trường của Hồng Ma phường chính là công hội đạo tặc.
Hắn không hỏi nhớ tới lão Xích ở đạo tặc công hội Tập Thủy thành, đồng một công hội, nhưng người với người chênh lệch cũng quá lớn.
Lúc Hàn Phi còn đang cảm thán trong lòng, Hàn Thiên Kình đã nhanh chóng đưa lên danh sách của Hàn Phi tới trước mặt phu nhân Hoa Hồng quyến rũ nói:
-Hoa Hồng tỷ, tỷ trước tiên nhìn qua, đây chỉ là vụ buôn bán nhỏ, sau này khẳng định còn nhiều.
Phu nhân Hoa Hồng tiếp nhận danh sách nhìn lướt qua một lượt, con mắt cũng không nhấp nháy chút nào mà nói rằng:
-Ừ, đây đều là thứ của sang sư muốn, ở đây ta đều có, nếu là tiểu mập mạp đã giới thiệu. Vụ buôn bán lần đầu tiên, so với bên sang sư công hội thì giá cả rẻ hơn hai thành, ngươi xem thế nào?
Hai thành đã là ưu đãi rất lớn rồi, so với ở sang sư công hội thì rẻ hơn không phải ít. Nhưng mà Hàn Phi suy nghĩ một chút, lôi khối minh bài mà lão Xích đã đưa cho hắn:
- Phu nhân Hoa Hồng, đây là của người khác đưa cho ta, không biết ở đây có dùng được hay không?
-A, ngươi có Quý Tân Minh Bài à? Khối minh bài này là bằng chứng cho quý khách tam đẳng của công hội chúng ta, có thể hưởng thụ ưu đãi không nhiều lắm, còng không bằng ta trực tiếp chiết khấu cho ngươi.
Phu nhân Hoa Hồng hơi chút kinh ngạch giải thích nói.
Lòng tham không được à, xấu hổ thiệt! Hàn Phi xấu hổ nhu nhu cái mũi, phu nhân Hoa Hồng mở miệng nói rằng:
-Như vậy được rồi, tới lúc đó ta tặng cho ngươi một chút đồ, tính là ưu đãi cho khách quý đi!
-Được, cảm tạ rồi!
Hàn Phi nhất thời thở dài một hơi, phu nhân Hoa Hồng hào sảng làm cho hắn có chút ngại ngùng.
-Được rồi, ta còn chuyện phải đi, những đồ này mai sẽ phái người mang cho mập mạp. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Phu nhân Hoa Hồng đứng dậy nói:
-Ngày mai có thể giao hàng.
-Vậy tiền phải trả thế nào?
Hàn Phi hỏi.
Hàn Thiên Kình ở bên cạnh cười nói:
-Hàn đại ca, tiền để ta đưa trước là được rồi, đợi khi hàng hóa tới thì trả cho ta là được!
Có phương pháp quả là khác biệt, chỉ nói chuyện một chút, một vụ giao dịch hơn vạn đồng vàng ít nhất cũng tiết kiệm được cho Hàn Phi hơn ba nghìn đồng vàng đi.
Điều này làm cho Hàn Phi rất là vui vẻ, nguyên bản mập mạp mời khách biến thành được hắn mời. Hắn một hơi gọi thật nhiều thức ăn ngon rượu ngon tới, làm cho mập mạp bất tỉnh nhân sự mới rời khỏi Hồng Ma phường.
Hắn một mình rời đi, bởi vì mập mạp muốn ngủ lại bên trong, tầng ba của quán rượu có phòng khách chuyên chuẩn bị cho quý tộc ở lại. Đây là nơi bọn hắn tầm hoan, cho dù không có bạn gái thì trong quán rượu cũng không thiếu khuyết nữ nhân tới hầu hạ.
Tuy rằng có chút tâm động, nhưng mà Hàn Phi khống chế mình rất tốt. Bởi vì hiện giờ không phải là thời gian hắn có thể phóng túng, hắn nên chuẩn bị cho ngày khiêu chiến võ đường hai ngày sắp tới
Hồng Ma phương nức tiếng gần xa tọa lạc bên cạnh quảng trường tự do, tất nhiên là có nhiều quý tộc, võ sĩ, thương nhân còn có người mạo hiểm cùng dong binh tiêu phí thời gian, tìm kiếm lạc thú tới nơi này.
Hồng Ma phường không phải là một quán rượu luôn mở phòng riêng phục vụ khách quý tộc, bất luận ai có thể trả một đồng vàng là có thể đi vào. Nhưng chính là bàn phí xa xỉ đã cản trở tuyệt đại đa số bộ phận bình dân cùng những người mạo hiểm khốn cùng bước vào đây. Nó tự đã phân chia đẳng cấp của mình khác với những quán rượu thông thường khác.
Tầng một tửu quán là nơi khách hàng tụ tập nhiều nhất, tuy rằng trời vừa mới tối, nhưng hầu như các vị trí đều đầy người ngồi rồi. Một nhóm các võ sĩ dong binh ngồi vây quanh một chỗ uống rượu cười đùa nói chuyện phiếm. Cách cửa quán rượu chừng mười mét là một quầy rượu làm bằng gỗ lim, bên trong còn có một người điều chế rượu phục vụ khách hàng. Một nữ tiếp viên xinh đẹp bưng bê cái khay màu bạc, bên trên là những chén rượu mạch còn mới tỏa ra mùi hương thơm ngát, nàng nhanh chân đưa rượu cho khách hàng ở khắp trong quán rượu. Không khí trong này thể hiện rõ hương vị đặc thù của những quán rượu mới có.
Trên quầy rượu còn có một sân khấu nhỏ, có vài tên ca vũ người thú tộc ăn mặc nóng bỏng, dưới nhạc đệm nhảy điệu múa hồ vũ nổi tiếng đại lục. Những cái đuôi đằng sau các nàng chập chờn sinh động, không biết đã câu dẫn bao nhiêu ánh mắt khát khao của thực khách.
-Hàn đại ca, ngươi xem ở đây không tồi đi?
Mang theo bao lớn bao nhỏ, tiểu mập mạp Hàn Thiên Kình tràn đầy vẻ lấy lòng nói với Hàn Phi rằng:
-Ở đây là quán rượu nổi danh nhất toàn bộ Tắc Ân này, nếu như ngươi có cần cái gì đặc biệt, có thể ở chỗ này…hắc hắc!
Hàn Phi gõ đầu hắn vài cái tức giận nói:
-Ta không cần cái gì đặc biệt, chỉ là ngươi xem chỗ ngồi ở đây đầy rồi, chúng ta còn có thể tìm được vị trí sao?
Đúng là đã ngồi đầy, phía trước quầy rượu đầy người, náo nhiệt đến độ có chút kỳ cụ, muốn có một vị trí thì phải tới sớm hơn mấy giờ mới được.
-Ha ha, Hàn đại ca, chúng ta có thân phận gì chứ, đương nhiên không thể ngồi cùng bọn họ ròi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Tiểu mập mạp chỉ lên cầu thang nói:
-Ta đã sớm đặt hàng ghế trên tầng hai rồi, những thứ tốt thật sự ở tầng một này không thể hưởng thụ được đâu.
Thì ra là như vậy! Hàn Phi chợt hiểu, Hồng Ma phương này tuy rằng không cự tuyệt khách nhân, nhưng phân chia theo lộ tuyến trung tầng, cao tầng. Những tầng này phục vụ khác hẳn so với tầng triệt, thảo nào buôn bán lại náo nhiệt như vậy.
Tấm thảm đỏ sẫm kéo dài từ cửa tới cầu thang, đi thông thẳng lên tầng hai, ở cửa có một gã võ sĩ trung niên hờ hững đứng gác. Hàn Phi nhìn lướt qua, phát hiện đó là một tứ giai đại địa võ sĩ.
Đối phương hiển nhiên quen biết mập mạp, hai người đi lên tầng hai hắn cũng không có ngăn cản, trái lại khẽ gật đầu ý bảo, lại không đánh mất ngạo khí của thánh cấp võ sĩ, đồng thời cũng thể hiện ra thực lực của Hồng Ma phường này --- người ở đây nhiều như vậy mà trật tự nghiêm chỉnh quả nhiên không phải không có nguyên nhân.
Dưới sự dẫn đường của một thị nữ xinh đẹp, Hàn Phi cùng Hàn Thiên Kình rất nhanh đi tới một hàng ghế. Tiểu mập mạp ban ngày mua được cái gì đều nhét lên trên sô pha, như trút được gánh nặng nói rằng:
-Hàn đại ca, ngươi trước tiên uống một chút trà đi, ta đi tìm người, nhìn xem ở đây nàng có thứ gì trong danh sách của đại ca không. Giá ở đây tuyệt đối rẻ hơn ở công hội, ta sợ rằng muộn như vậy rồi rất khó nhìn thấy nàng.
-Đi, ngươi đi đi!
Hàn Phi sảng khoái gật đầu, hiện giờ hắn cũng không đói.
Tiểu mập mạp sau khi rời đi, thị nữ rất nhanh bưng lên trà thơm cùng bánh ngọt.
Ngồi trên ghế sô pha vừa xốp lại co dãn thoải mái, Hàn Phi vừa phẩm trà, vừa ăn bánh ngọt đầy mỹ vi, một mặt hứng thú nhìn thực đơn bên trên bàn trà.
Phục vụ cho quý tộc quả nhiên không giống bình thường, nó làm Hàn Phi cảm giác như tiến vào cuộc sống xa hoa ở kiếp trước vậy. Không chỉ nói tới trang trí trên lô ghế, riêng thực đơn cũng được chế tác cực kỳ tinh mỹ, có thể thấy được chỗ dụng tâm của quán rượu này.
Cộc! cộc!
Cửa phòng đột nhiên bị gõ nhẹ vài cái, Hàn Phi còn tưởng rằng là thị nữ tới phục vụ, cho nên cũng không quay đầu lại trả lời:
-Vào đi!
Cánh cửa vô thanh vô tức mở ra, người gõ cửa thế nhưng lại không nói gì một hồi lâu. Hàn Phi cảm giác có gì không đúng, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người đi vào không phải là thị nữ, mà là một phu nhân mặc quần dài màu tím xinh đẹp vô cùng.
-Nàng là?
Hàn Phi kinh ngạc bỏ thực đơn xuống hỏi thăm.
Phu nhân này nhìn qua khoảng hai ba mươi tuổi, mi liễu mắt xếch, hai tròng mắt màu xanh lam sáng như bảo thạch vậy, da thịt trắng nõn nà không gì sánh được. Đôi chân cao vót thấp thoáng dưới lớp váy màu tím, thật làm cho người ta có cảm giác muốn tìm hiểu. Dáng người đẫy đà cực kỳ gợi cảm, vừa thành thục vừa non mềm phảng phất như cắn một cái là ra nước ngay vậy.
Đặc biệt nhất là lông mày và mắt của nàng rất phong tình, có một vẻ phong trần mê người không gì sánh được. Nếu chỉ luận phong vận thành thục, cho dù là Hàn Bích Tuyền cũng kém một bậc.
-Ha ha, ta là quản sự ở đây, mọi người quen biết gọi ta là Phu nhân Hoa Hồng.
Phu nhân hơi nhấc váy thi lễ với Hàn Phi, rất hợp với tiêu chuẩn của một quý tộc.
-Nghe nói có một khách nhân vừa mới tới, cho nên tới xem qua, hy vọng không làm phiền ngài, cũng chúc ngài ngon miệng ở Hồng Ma phường.
Thì ra là quản lý của quán rượu này à! Hàn Phi chợt hiểu, trong lòng cảm thấy tán thưởng với cách kinh doanh của quán rượu này, loại thủ đoạn mời chào khách cao minh này ở kiếp trước của hắn không tính là cái gì, nhưng ở chỗ này là cực kỳ khó có được. Thảo nào mập mạp khen không dứt miệng nơi này, nói nhất định phải dẫn hắn tới Hồng Ma phường, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hàn Phi đứng lên đáp lễ lại cười nói:
-Ngài quá khách khí rồi, ta cũng được bằng hữu dẫn tới đây, ở đây rất không tồi, sau này có cơ hội sẽ thường xuyên tới!
-Vậy thì tốt quá, các hạ có muốn ta giới thiệu một người tới hầu hạ không?
Phu nhân Hoa Hồng thản nhiên cười, ánh mắt lưu chuyển chọc người vô cùng:
-Ta nghĩ ngài nhất định sẽ rất thích.
Hàn Phi lắc đầu cười dịu dàng nói lời xin miễn:
-Cảm tạ rồi, nhưng mà ta phải đợi bằng hữu trở về…
Hắn còn chưa nói xong, cửa phòng một lần nữa bị người đẩy ra, tiểu mập mạp đã trở về.
Thấy hai người đứng trong phòng, Hàn Thiên Kình đầu tiên là ngây người ra một lúc, lập tức vui cười nói:
-A nha, nguyên Hoa Hồng tỷ tỷ đứng ở chỗ này, làm hại ta tìm khắp nơi, sớm biết như vậy sẽ không uổng phí công phu rồi!
Phu nhân Hoa Hồng hé miệng cười, đột nhiên vươn ngọc thủ ra chuẩn xác vô cùng mà nhéo vào lỗ tai của mập mạp. Mập mạp lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, làm cho Hàn Phi giật nảy mình.
-Ngươi còn dám tới tìm ta? Lần trước phi lễ thiếp thân thị nữ của ta còn chưa tính toán với ngươi đó. Lần này chủ đông tới cửa, thật không sợ ta nhấc cái đầu của ngươi ra khỏi cổ sao?
Phu nhân Hoa Hồng cười như không cười nói.
-Sợ, sợ…
Tiểu mập mạp vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ nói:
-Tỷ xem ta không phải tới bồi thường sao, vị này là tộc huynh đại ca Hàn Phi của ta, thiên tài võ sĩ, nhưng lại muốn mua một ít đồ…
-Như vậy còn được…
Phu nhân Hoa Hồng cười buông lỏng tay ra.
Nàng lấy một chiếc khăn tay bên hông ra xoa xoa tay, chân thành ngồi xuống đối diện với Hàn Phi, nhất cử nhất động ưu nhã vô cùng.
Hàn Thiên Kình ở bên cạnh chà chà cái lỗ tai của mình, vừa giới thiệu với Hàn Phi:
- Phu nhân Hoa Hồng là đại tỷ của Hồng Ma phường này, cũng là nghi trượng trưởng lão đạo tặc công hội, có buôn bán gì nàng khẳng định có thể làm được!
Nghi trượng trưởng lão đạo tặc công hội? Hàn Phi trong lòng khẽ động, nếu tiểu mập mạp này có thể thoải mái giới thiệu ra như thế, cho thấy thân phận của Phu nhân Hoa Hồng cũng không phải là bí mật gì. Thì ra hậu trường của Hồng Ma phường chính là công hội đạo tặc.
Hắn không hỏi nhớ tới lão Xích ở đạo tặc công hội Tập Thủy thành, đồng một công hội, nhưng người với người chênh lệch cũng quá lớn.
Lúc Hàn Phi còn đang cảm thán trong lòng, Hàn Thiên Kình đã nhanh chóng đưa lên danh sách của Hàn Phi tới trước mặt phu nhân Hoa Hồng quyến rũ nói:
-Hoa Hồng tỷ, tỷ trước tiên nhìn qua, đây chỉ là vụ buôn bán nhỏ, sau này khẳng định còn nhiều.
Phu nhân Hoa Hồng tiếp nhận danh sách nhìn lướt qua một lượt, con mắt cũng không nhấp nháy chút nào mà nói rằng:
-Ừ, đây đều là thứ của sang sư muốn, ở đây ta đều có, nếu là tiểu mập mạp đã giới thiệu. Vụ buôn bán lần đầu tiên, so với bên sang sư công hội thì giá cả rẻ hơn hai thành, ngươi xem thế nào?
Hai thành đã là ưu đãi rất lớn rồi, so với ở sang sư công hội thì rẻ hơn không phải ít. Nhưng mà Hàn Phi suy nghĩ một chút, lôi khối minh bài mà lão Xích đã đưa cho hắn:
- Phu nhân Hoa Hồng, đây là của người khác đưa cho ta, không biết ở đây có dùng được hay không?
-A, ngươi có Quý Tân Minh Bài à? Khối minh bài này là bằng chứng cho quý khách tam đẳng của công hội chúng ta, có thể hưởng thụ ưu đãi không nhiều lắm, còng không bằng ta trực tiếp chiết khấu cho ngươi.
Phu nhân Hoa Hồng hơi chút kinh ngạch giải thích nói.
Lòng tham không được à, xấu hổ thiệt! Hàn Phi xấu hổ nhu nhu cái mũi, phu nhân Hoa Hồng mở miệng nói rằng:
-Như vậy được rồi, tới lúc đó ta tặng cho ngươi một chút đồ, tính là ưu đãi cho khách quý đi!
-Được, cảm tạ rồi!
Hàn Phi nhất thời thở dài một hơi, phu nhân Hoa Hồng hào sảng làm cho hắn có chút ngại ngùng.
-Được rồi, ta còn chuyện phải đi, những đồ này mai sẽ phái người mang cho mập mạp. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Phu nhân Hoa Hồng đứng dậy nói:
-Ngày mai có thể giao hàng.
-Vậy tiền phải trả thế nào?
Hàn Phi hỏi.
Hàn Thiên Kình ở bên cạnh cười nói:
-Hàn đại ca, tiền để ta đưa trước là được rồi, đợi khi hàng hóa tới thì trả cho ta là được!
Có phương pháp quả là khác biệt, chỉ nói chuyện một chút, một vụ giao dịch hơn vạn đồng vàng ít nhất cũng tiết kiệm được cho Hàn Phi hơn ba nghìn đồng vàng đi.
Điều này làm cho Hàn Phi rất là vui vẻ, nguyên bản mập mạp mời khách biến thành được hắn mời. Hắn một hơi gọi thật nhiều thức ăn ngon rượu ngon tới, làm cho mập mạp bất tỉnh nhân sự mới rời khỏi Hồng Ma phường.
Hắn một mình rời đi, bởi vì mập mạp muốn ngủ lại bên trong, tầng ba của quán rượu có phòng khách chuyên chuẩn bị cho quý tộc ở lại. Đây là nơi bọn hắn tầm hoan, cho dù không có bạn gái thì trong quán rượu cũng không thiếu khuyết nữ nhân tới hầu hạ.
Tuy rằng có chút tâm động, nhưng mà Hàn Phi khống chế mình rất tốt. Bởi vì hiện giờ không phải là thời gian hắn có thể phóng túng, hắn nên chuẩn bị cho ngày khiêu chiến võ đường hai ngày sắp tới
/482
|