Một nhà lão Bá Đốn ở chính là phủ đệ lĩnh chủ, nó nằm ngay bên cạnh quảng trường trung tâm, tuyệt đối là một nơi tinh hoa trong tòa thành.
Hai trăm năm qua đi, lĩnh chủ phủ này vẫn hào quang như trước. Hàng rào bằng kim loại với những hàng dây leo xanh ươm một khoảng trời. Một ngôi biệt thự năm tầng lầu cao cô độc đứng sừng sững mà kiêu ngạo ngay bên trong hoa viên. Những hành lang bằng ngọc thạch, những bức tượng nữ thần thu hoạch vẫn sống động như cũ. Ngọc lưu ly màu sắc sặc sỡ dưới ánh chiều tà chiếu vào chiết xạ ra quang mang đẹp mắt vô cùng.
Kiến trúc của phủ lĩnh chủ hoàn toàn dựa theo hình thức nơi ở của quý tộc lớn, có bãi cỏ với suối phun nước phía trước.
Luyện võ trường cùng mã trường, nơi ở của hộ vệ và tôi tới, được thiết kế riêng biệt. Còn có cạnh là linh pháp tháp cao vun vút. Tất cả cái gì cần đều có cả, chỉ là ít người lưu trú thôi.
Phủ lĩnh chủ hiển nhiên bình thường có người thu dọn sắp xếp lại.
Nơi này không có cỏ dại hỗn độn.
Bãi cỏ gần nhất đã được tu bổ qua, cửa sổ biệt thự rất sạch sẽ.
Trong vườn hoa cây Úc Kim Hương nở rộ, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt.
Không thể nghi ngờ, đây tuyệt đối là do một nhà gia đình lão Bá Đốn. Dưới tình huống không có bất kỳ lương thù lao nào bọn họ vẫn cố gắng ở lại nơi này, bởi vì lời thề của bậc tiền bối để lại. Tinh thần như thế không thể nghi ngờ là được người khác vô cùng kính nể.
Hơn nữa càng làm cho Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền cảm thấy kinh ngạc hơn chính là, nơi ở của lão Bá Đốn lại chính là trong một gian phòng tương đối kém của phủ lĩnh chủ. Hoàn toàn tuân thủ nghiêm ngặt thân phận của mình! Phải biết rằng trong tòa thành này, ngoại trừ bọn họ không còn bất luận ai tồn tại, coi như là tiến vào phòng phủ chủ ở cũng không ai nói gì, không người tới can thiệp.
Gian phòng này cũng không lớn, bên trong có nhiều dụng cụ gia đình.
Thế nhưng nó rất ngăn nắp sạch sẽ, một cái bàn gỗ đặt lên coi như là phòng khách rồi.
-Những đời tiền bối của ta đều ở chỗ này, nơi này là nơi ta sinh ra và lớn lên.
Lão Bá Đốn nói tiếp:
-Gia gia của ta, phụ thân ta đều tin tưởng, một ngày nào đó sẽ có một vị lĩnh chủ mới xuất hiện, trùng kiến lại thời kỳ huy hoàng của Úc Kim Hương, chúng ta cũng vì thế mà thủ vững, chưa từng có quên đi thân phận của mình.
-Lĩnh chủ đại nhân, ta rốt cuộc cũng đợi được ngài tới, nhưng mà trước khi cởi bỏ được bí mật của tòa thành này, còn xin ngài đừng nên ở lại nơi này. Tòa thành này có ta trông coi là được rồi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, xem sắc trời, vị lão bộc này lần thứ hai cảnh báo một câu.
Tôn tử tiểu Lợi Kỳ của lão Bá Đốn bưng trà lên, rất hiếu kỳ nhìn Hàn Phi. Hắn hiển nhiên không kính nể Hàn Phi giống như gia gia của mình.
-Ta tới đây là vì thế!
Hàn Phi mỉm cười nói:
-Một tòa thành tốt như vậy, nếu như buông tha thì thực quá đáng tiếc, ta có không ít vấn đề muốn hỏi ngươi.
-Lĩnh chủ đại nhân, ngài muốn hỏi điều gì, chỉ cần ta biết ta nhất định sẽ nói!
Lão Bá Đốn không chút do dự nói rằng.
Từ lúc lĩnh chủ thứ ba của toàn thành Úc Kim Hương tử vong, ngoại trừ tổ tiên của lão Bá Đốn ra, không còn người nào nữa ở lại nơi này. Một trăm năm qua, tòa thành dần dần bị một cái khăn thần bí bao phủ.
Mọi người truyền rằng trong tòa cổ bảo này có chôn dấu bảo tàng của hầu tước Úc Kim Hương. Đồng thời oan hồn của hầu tước thủy chung vẫn du đãng trong tòa thành này.
Bởi vì truyền thuyết về bảo tàng, những người mạo hiểm ùn ùn kéo tới, thế nhưng chưa từng có người tìm được bảo bối gì trong tòa thành. Thời gian tòa thành bị hoang phế, những vật phẩm đáng giá đã sớm bị người ta bán hết đi rồi.
Những người mạo hiểm này không chỉ không có thu hoạch gì, đồng thời không ngừng có người biến mất bên trong tòa thành. Trong đó có không ít võ sĩ cùng pháp sư thực lực cường đại. Tất cả đều là chết không có thi, vì vậy danh tiếng của cổ bảo ngày một tăng.
Đế quốc đã từng vài lần phái người tới nơi này nỗ lực truy tìm hạ lạc cũng những người thất tung cùng với vạch trần bí mật của tòa thành. Kết quả cũng không khác với những người mạo hiểm kia, cuối cùng đành tuyên bố nơi này là nơi nguy hiểm.
Từ đó về sau chẳng thèm quan tâm tới tòa thành Úc Kim Hương này nữa. Ngay cả lãnh địa cả nghìn hecsta mầu mỡ cũng vứt đi luôn.
Tuy rằng người mạo hiểm có lá gan lớn, không ngừng nỗ lực muốn giải đáp bí mật của cổ bảo, thế nhưng đại đa số mọi người đều vô thanh vô tức biến mất.
Trong mười năm gần đây nhất, cơ bản không còn có người dám tới nữa. Nhưng thật ra một số hài tử ở Thải Hồng trấn bình thường vẫn chạy tới đây chơi. Nhưng mà ngoại trừ một nhà gia đình lão Bá Đốn ra, không ai dám qua đêm ở trong bảo.
-Lĩnh chủ đại nhân.
Lão Bá Đón trên mặt toát ra vẻ sợ hãi ẩn dấu sâu đậm, lão nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm nhỏ xuống nói rằng:
-Ta biết thực sự trong thành có tồn tại u hồn. Chúng nó thích xuất hiện vào ban đêm, du đãng chung quanh tòa thành này, những người mạo hiểm rất có thể bị chúng nó thôn phệ rồi. Tin tưởng ta, những gì ta nói đều là sự thật cả, đây không phải là ảo giác. Phụ thân cùng gia gia ta cũng biết chuyện này. Phụ thân ta thậm chí còn tận mắt nhìn thấy một người mạo hiểm biến mất thế nào. Thế nhưng ông không nói cho ta biết tình hình cụ thể như thế nào. Chỉ là muốn ta quên đi sự tồn tại của bọn chúng. Như vậy những u hồn này cũng sẽ không nhìn chúng ta.
-Chuyện này ta chưa từng nói cho bất luận người nào, mỗi khi mặt trời xuống núi, chúng ta tuyệt đối ở trong nhà, như vậy u hồn sẽ không tìm được chúng ta.
Hàn Bích Tuyền không nhịn được mà rùng mình một cái, bởi vì lão Bá Đốn nói thực có chút đáng sợ. Nhưng mà vô luận là nàng hay Hàn Phi đều không cho rằng đối phương nói sạo.
Thế giới này to lớn như vậy, chuyện ly kỳ càng có nhiều lắm.
Giống như tòa thành Úc Kim Hương này, nguy hiểm như vậy! Nơi này có tồn tại u hồn trong truyền thuyết cũng chưa chắc là sai.
-Ta đã từng xem qua hình dạng của u hồn.
Tiểu Phỉ trốn sau lưng Tiểu Lợi Kỳ đột nhiên mở miệng nói rằng:
-Chúng nó ban ngày cũng tồn tại à, chẳng qua trốn ở nơi mà ánh nắng mặt trời không chiếu vào được.
-Chúng nó không có tay chân, toàn thân một màu đen, không nhìn thấy rõ ràng lắm, luôn luôn bay tới bay lui.
Tiểu Phỉ chưa kịp nói xong thì đã bị ca ca dùng tay bịt kín miệng. Tiểu Lợi Kỳ trên mặt tràn đầy vẻ kinh khủng, hiển nhiên nó cũng gặp rồi.
-Ai, thực sự là khổ thân hai cháu rồi.
Lão Bá Đốn thở dài, kéo hai người cháu vào trong lòng mình thoải mái nói:
-Đừng sợ, đừng sợ, có gia gia ở đây rồi!
Hàn Bích Tuyền nhất thời nổi lên ý thương xót, đưa tay lôi kéo Hàn Phi, Hàn Phi hiểu ý tứ của nàng mỉm cười nói:
-Lão Bá Đốn, những năm này khổ cực cho lão quá.
Hiện tại lão mang theo hai người cháu nhỏ ở trong tòa thành này cũng không phải là kế lâu dài. Ta xem hai người cháu của ngươi cũng không tồi, nói không chừng có thiên phú võ sĩ hay pháp sư.
-Như vậy đi, một nhà các ngươi trước tiên theo ta về Thánh Kinh, tới nhà của ta, đợi khi tòa thành này không còn nguy hiểm các ngươi lại trở về, ngươi xem thế nào?
Lão Bá Đốn cả người run lên, nhìn cháu mình một chút gật đầu nói rằng:
-Lĩnh chủ đại nhân, ngài ra lệnh đương nhiên ta phải nghe theo. Bá Đốn gia chúng ta vốn là tôi tớ trung thành nhất của Úc Kim Hương gia tộc. Ta giao hai người cháu của mình cho ngài đó là một vinh quang. Nhưng mà nếu như ta rời khỏi tòa thành thì phủ lĩnh chủ này sẽ không có ai coi chừng rồi.
-Ngài cứ yên tâm, ta tin tưởng không lâu nữa tòa Úc Kim Hương thành này sẽ có cơ hội phục sinh.
Hàn Phi cười tự tin nói.
-Rời đi chỉ là tạm thời thôi.
Ánh dương màu vàng xuyên thấu qua cửa sổ rơi xuống mặt đất, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống. Hàn Phi đứng dậy nói rằng:
-Mọi người hiện giờ phải đi rồi.
-Hiện giờ phải đi?
Lão Bá Đốn kinh ngạc nói rằng:
-Lĩnh chủ đại nhân ngài cứ đi trước đi, ta dọn dẹp một chút, ngày mai mang theo hai đứa nhỏ này cùng nhau rời đi cũng không muộn mà!
-Không, đi luôn bây giờ, những thứ này cũng không cần nữa. Trong Thánh Kinh cái gì cũng không thiếu.
Hàn Phi nói chắc như đinh đóng cột nói rằng:
-Đi ngay lập tức!
Đây không phải là Hàn Phi bất cận nhân tình, mà hắn mơ hồ cảm thấy có nguy hiểm đang tới gần một nhà lão Bá Đốn. Tuy rằng một nhà Bá Đốn chưa bao giờ xảy ra chuyện nhưng mà trực giác của Hàn Phi khiến cho hắn không thể lưu bọn họ lại được.
Thấy Hàn Phi kiên quyết như vậy, lão Bá Đốn tự nhiên cũng không dám không tuân theo. Vì vậy mọi người cùng nhau rời khỏi phủ lĩnh chủ, duy nhất mang đi chỉ có búp bê vải mà tiểu Phỉ âu yếm mà thôi.
Mặt trời chiều tà, những tháp cao vót tạo thành những cái bóng dài, làm cho cổ bảo càng thêm u ám vắng vẻ.
Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền mang theo một nhà lão Bá Đốn, đi trên con đường dài không một bóng người, nguy cơ trong lòng Hàn Phi ngày càng nặng.
Những góc tối chung quanh dường như tiềm tàng loài mãnh thú không rõ nào đó, nhìn chằm chằm vào đoàn người đối diện.
Có vật gì đó đang vô thanh vô tức rình mò! Hàn Bích Tuyền cũng cảm giác có gì đó không thích hợp nên cầm sẵn chuôi kiếm, chuẩn bị chiến đấu.
-Chúng ta rời khỏi đây nhanh đi!
Hàn Phi đột nhiên dừng chân, ánh mắt quét chung quanh một vòng rồi trầm giọng nói rằng:
-Gọi chiến sủng ra đi!
-Được!
Hàn Bích Tuyền vội vàng đáp ứng rồi lập tức mở linh thú hộ oản ra.
Quang mang sáng rực liên tục xuất hiện, Ốc Kim cùng Phong Lang Vương đồng thời được triệu hồi ra. Hàn Phi để một đôi hài tử cùng Hàn Bích Tuyền lên tọa kỵ, chính mình mang theo lão Bá Đốn một trước một sau hướng về phía cửa thành.
Hai đầu lang vương tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đi qua con đường dài, rất nhanh tiếp cận cửa thành.
Ngao rống! Phong Lang Vương lưng mang người rống lên. Nó theo mệnh lệnh của Hàn Bích Tuyền gia tốc vọt tới trước cửa thành, đột nhiên nhảy lên cao, tạo thành một đường cong duyên dáng trên không trung.
Sau đó vững vàng rơi xuống cách cầu treo chừng hơn mười mét, thoát ly khỏi phạm vi tòa thành.
Ốc Kim theo sau đồng thời nhảy lên, lúc nó bay vọt lên không trung. Hàn Phi quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên con đường phía sau có hai đạo bóng đen giống như quỷ mị lóe lên tức thời.
Quỷ dị tới cực điểm! đây là u hồn sao? Hàn Phi ánh mắt ngưng trọng, không biểu hiện gì mà quay đầu lại.
Hai đầu Lang Vương vừa rơi xuống, Hàn Phi huýt gió một tiếng, Phi Hỏa đang ăn cỏ ở nơi cách đó không xa lập tức chạy tới cùng Hàn Phi nhanh chóng bước trên đường trở về Thánh Kinh.
Một đường đi nhanh, chỉ không tới mười phút mà thôi.
Đoàn người đã tới cổng thành phía đông Thánh Kinh.
Trong đế đô Thánh Kinh, không phải là kỵ sĩ hoàng gia không thể cưỡi chiến sủng mà chạy. Bởi vậy tất cả mọi người từ trên lưng lang nhảy xuống, Hàn Phi thu hồi Ốc Kim lại.
Đột nhiên hắn nói rằng:
-Bích Tuyền, mang mọi người đi tông phủ, ta quay lại thành nhìn coi.
Lão Bá Đốn nhất thời thất kinh:
-Lĩnh chủ đại nhân..
Hai trăm năm qua đi, lĩnh chủ phủ này vẫn hào quang như trước. Hàng rào bằng kim loại với những hàng dây leo xanh ươm một khoảng trời. Một ngôi biệt thự năm tầng lầu cao cô độc đứng sừng sững mà kiêu ngạo ngay bên trong hoa viên. Những hành lang bằng ngọc thạch, những bức tượng nữ thần thu hoạch vẫn sống động như cũ. Ngọc lưu ly màu sắc sặc sỡ dưới ánh chiều tà chiếu vào chiết xạ ra quang mang đẹp mắt vô cùng.
Kiến trúc của phủ lĩnh chủ hoàn toàn dựa theo hình thức nơi ở của quý tộc lớn, có bãi cỏ với suối phun nước phía trước.
Luyện võ trường cùng mã trường, nơi ở của hộ vệ và tôi tới, được thiết kế riêng biệt. Còn có cạnh là linh pháp tháp cao vun vút. Tất cả cái gì cần đều có cả, chỉ là ít người lưu trú thôi.
Phủ lĩnh chủ hiển nhiên bình thường có người thu dọn sắp xếp lại.
Nơi này không có cỏ dại hỗn độn.
Bãi cỏ gần nhất đã được tu bổ qua, cửa sổ biệt thự rất sạch sẽ.
Trong vườn hoa cây Úc Kim Hương nở rộ, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt.
Không thể nghi ngờ, đây tuyệt đối là do một nhà gia đình lão Bá Đốn. Dưới tình huống không có bất kỳ lương thù lao nào bọn họ vẫn cố gắng ở lại nơi này, bởi vì lời thề của bậc tiền bối để lại. Tinh thần như thế không thể nghi ngờ là được người khác vô cùng kính nể.
Hơn nữa càng làm cho Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền cảm thấy kinh ngạc hơn chính là, nơi ở của lão Bá Đốn lại chính là trong một gian phòng tương đối kém của phủ lĩnh chủ. Hoàn toàn tuân thủ nghiêm ngặt thân phận của mình! Phải biết rằng trong tòa thành này, ngoại trừ bọn họ không còn bất luận ai tồn tại, coi như là tiến vào phòng phủ chủ ở cũng không ai nói gì, không người tới can thiệp.
Gian phòng này cũng không lớn, bên trong có nhiều dụng cụ gia đình.
Thế nhưng nó rất ngăn nắp sạch sẽ, một cái bàn gỗ đặt lên coi như là phòng khách rồi.
-Những đời tiền bối của ta đều ở chỗ này, nơi này là nơi ta sinh ra và lớn lên.
Lão Bá Đốn nói tiếp:
-Gia gia của ta, phụ thân ta đều tin tưởng, một ngày nào đó sẽ có một vị lĩnh chủ mới xuất hiện, trùng kiến lại thời kỳ huy hoàng của Úc Kim Hương, chúng ta cũng vì thế mà thủ vững, chưa từng có quên đi thân phận của mình.
-Lĩnh chủ đại nhân, ta rốt cuộc cũng đợi được ngài tới, nhưng mà trước khi cởi bỏ được bí mật của tòa thành này, còn xin ngài đừng nên ở lại nơi này. Tòa thành này có ta trông coi là được rồi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, xem sắc trời, vị lão bộc này lần thứ hai cảnh báo một câu.
Tôn tử tiểu Lợi Kỳ của lão Bá Đốn bưng trà lên, rất hiếu kỳ nhìn Hàn Phi. Hắn hiển nhiên không kính nể Hàn Phi giống như gia gia của mình.
-Ta tới đây là vì thế!
Hàn Phi mỉm cười nói:
-Một tòa thành tốt như vậy, nếu như buông tha thì thực quá đáng tiếc, ta có không ít vấn đề muốn hỏi ngươi.
-Lĩnh chủ đại nhân, ngài muốn hỏi điều gì, chỉ cần ta biết ta nhất định sẽ nói!
Lão Bá Đốn không chút do dự nói rằng.
Từ lúc lĩnh chủ thứ ba của toàn thành Úc Kim Hương tử vong, ngoại trừ tổ tiên của lão Bá Đốn ra, không còn người nào nữa ở lại nơi này. Một trăm năm qua, tòa thành dần dần bị một cái khăn thần bí bao phủ.
Mọi người truyền rằng trong tòa cổ bảo này có chôn dấu bảo tàng của hầu tước Úc Kim Hương. Đồng thời oan hồn của hầu tước thủy chung vẫn du đãng trong tòa thành này.
Bởi vì truyền thuyết về bảo tàng, những người mạo hiểm ùn ùn kéo tới, thế nhưng chưa từng có người tìm được bảo bối gì trong tòa thành. Thời gian tòa thành bị hoang phế, những vật phẩm đáng giá đã sớm bị người ta bán hết đi rồi.
Những người mạo hiểm này không chỉ không có thu hoạch gì, đồng thời không ngừng có người biến mất bên trong tòa thành. Trong đó có không ít võ sĩ cùng pháp sư thực lực cường đại. Tất cả đều là chết không có thi, vì vậy danh tiếng của cổ bảo ngày một tăng.
Đế quốc đã từng vài lần phái người tới nơi này nỗ lực truy tìm hạ lạc cũng những người thất tung cùng với vạch trần bí mật của tòa thành. Kết quả cũng không khác với những người mạo hiểm kia, cuối cùng đành tuyên bố nơi này là nơi nguy hiểm.
Từ đó về sau chẳng thèm quan tâm tới tòa thành Úc Kim Hương này nữa. Ngay cả lãnh địa cả nghìn hecsta mầu mỡ cũng vứt đi luôn.
Tuy rằng người mạo hiểm có lá gan lớn, không ngừng nỗ lực muốn giải đáp bí mật của cổ bảo, thế nhưng đại đa số mọi người đều vô thanh vô tức biến mất.
Trong mười năm gần đây nhất, cơ bản không còn có người dám tới nữa. Nhưng thật ra một số hài tử ở Thải Hồng trấn bình thường vẫn chạy tới đây chơi. Nhưng mà ngoại trừ một nhà gia đình lão Bá Đốn ra, không ai dám qua đêm ở trong bảo.
-Lĩnh chủ đại nhân.
Lão Bá Đón trên mặt toát ra vẻ sợ hãi ẩn dấu sâu đậm, lão nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm nhỏ xuống nói rằng:
-Ta biết thực sự trong thành có tồn tại u hồn. Chúng nó thích xuất hiện vào ban đêm, du đãng chung quanh tòa thành này, những người mạo hiểm rất có thể bị chúng nó thôn phệ rồi. Tin tưởng ta, những gì ta nói đều là sự thật cả, đây không phải là ảo giác. Phụ thân cùng gia gia ta cũng biết chuyện này. Phụ thân ta thậm chí còn tận mắt nhìn thấy một người mạo hiểm biến mất thế nào. Thế nhưng ông không nói cho ta biết tình hình cụ thể như thế nào. Chỉ là muốn ta quên đi sự tồn tại của bọn chúng. Như vậy những u hồn này cũng sẽ không nhìn chúng ta.
-Chuyện này ta chưa từng nói cho bất luận người nào, mỗi khi mặt trời xuống núi, chúng ta tuyệt đối ở trong nhà, như vậy u hồn sẽ không tìm được chúng ta.
Hàn Bích Tuyền không nhịn được mà rùng mình một cái, bởi vì lão Bá Đốn nói thực có chút đáng sợ. Nhưng mà vô luận là nàng hay Hàn Phi đều không cho rằng đối phương nói sạo.
Thế giới này to lớn như vậy, chuyện ly kỳ càng có nhiều lắm.
Giống như tòa thành Úc Kim Hương này, nguy hiểm như vậy! Nơi này có tồn tại u hồn trong truyền thuyết cũng chưa chắc là sai.
-Ta đã từng xem qua hình dạng của u hồn.
Tiểu Phỉ trốn sau lưng Tiểu Lợi Kỳ đột nhiên mở miệng nói rằng:
-Chúng nó ban ngày cũng tồn tại à, chẳng qua trốn ở nơi mà ánh nắng mặt trời không chiếu vào được.
-Chúng nó không có tay chân, toàn thân một màu đen, không nhìn thấy rõ ràng lắm, luôn luôn bay tới bay lui.
Tiểu Phỉ chưa kịp nói xong thì đã bị ca ca dùng tay bịt kín miệng. Tiểu Lợi Kỳ trên mặt tràn đầy vẻ kinh khủng, hiển nhiên nó cũng gặp rồi.
-Ai, thực sự là khổ thân hai cháu rồi.
Lão Bá Đốn thở dài, kéo hai người cháu vào trong lòng mình thoải mái nói:
-Đừng sợ, đừng sợ, có gia gia ở đây rồi!
Hàn Bích Tuyền nhất thời nổi lên ý thương xót, đưa tay lôi kéo Hàn Phi, Hàn Phi hiểu ý tứ của nàng mỉm cười nói:
-Lão Bá Đốn, những năm này khổ cực cho lão quá.
Hiện tại lão mang theo hai người cháu nhỏ ở trong tòa thành này cũng không phải là kế lâu dài. Ta xem hai người cháu của ngươi cũng không tồi, nói không chừng có thiên phú võ sĩ hay pháp sư.
-Như vậy đi, một nhà các ngươi trước tiên theo ta về Thánh Kinh, tới nhà của ta, đợi khi tòa thành này không còn nguy hiểm các ngươi lại trở về, ngươi xem thế nào?
Lão Bá Đốn cả người run lên, nhìn cháu mình một chút gật đầu nói rằng:
-Lĩnh chủ đại nhân, ngài ra lệnh đương nhiên ta phải nghe theo. Bá Đốn gia chúng ta vốn là tôi tớ trung thành nhất của Úc Kim Hương gia tộc. Ta giao hai người cháu của mình cho ngài đó là một vinh quang. Nhưng mà nếu như ta rời khỏi tòa thành thì phủ lĩnh chủ này sẽ không có ai coi chừng rồi.
-Ngài cứ yên tâm, ta tin tưởng không lâu nữa tòa Úc Kim Hương thành này sẽ có cơ hội phục sinh.
Hàn Phi cười tự tin nói.
-Rời đi chỉ là tạm thời thôi.
Ánh dương màu vàng xuyên thấu qua cửa sổ rơi xuống mặt đất, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống. Hàn Phi đứng dậy nói rằng:
-Mọi người hiện giờ phải đi rồi.
-Hiện giờ phải đi?
Lão Bá Đốn kinh ngạc nói rằng:
-Lĩnh chủ đại nhân ngài cứ đi trước đi, ta dọn dẹp một chút, ngày mai mang theo hai đứa nhỏ này cùng nhau rời đi cũng không muộn mà!
-Không, đi luôn bây giờ, những thứ này cũng không cần nữa. Trong Thánh Kinh cái gì cũng không thiếu.
Hàn Phi nói chắc như đinh đóng cột nói rằng:
-Đi ngay lập tức!
Đây không phải là Hàn Phi bất cận nhân tình, mà hắn mơ hồ cảm thấy có nguy hiểm đang tới gần một nhà lão Bá Đốn. Tuy rằng một nhà Bá Đốn chưa bao giờ xảy ra chuyện nhưng mà trực giác của Hàn Phi khiến cho hắn không thể lưu bọn họ lại được.
Thấy Hàn Phi kiên quyết như vậy, lão Bá Đốn tự nhiên cũng không dám không tuân theo. Vì vậy mọi người cùng nhau rời khỏi phủ lĩnh chủ, duy nhất mang đi chỉ có búp bê vải mà tiểu Phỉ âu yếm mà thôi.
Mặt trời chiều tà, những tháp cao vót tạo thành những cái bóng dài, làm cho cổ bảo càng thêm u ám vắng vẻ.
Hàn Phi cùng Hàn Bích Tuyền mang theo một nhà lão Bá Đốn, đi trên con đường dài không một bóng người, nguy cơ trong lòng Hàn Phi ngày càng nặng.
Những góc tối chung quanh dường như tiềm tàng loài mãnh thú không rõ nào đó, nhìn chằm chằm vào đoàn người đối diện.
Có vật gì đó đang vô thanh vô tức rình mò! Hàn Bích Tuyền cũng cảm giác có gì đó không thích hợp nên cầm sẵn chuôi kiếm, chuẩn bị chiến đấu.
-Chúng ta rời khỏi đây nhanh đi!
Hàn Phi đột nhiên dừng chân, ánh mắt quét chung quanh một vòng rồi trầm giọng nói rằng:
-Gọi chiến sủng ra đi!
-Được!
Hàn Bích Tuyền vội vàng đáp ứng rồi lập tức mở linh thú hộ oản ra.
Quang mang sáng rực liên tục xuất hiện, Ốc Kim cùng Phong Lang Vương đồng thời được triệu hồi ra. Hàn Phi để một đôi hài tử cùng Hàn Bích Tuyền lên tọa kỵ, chính mình mang theo lão Bá Đốn một trước một sau hướng về phía cửa thành.
Hai đầu lang vương tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đi qua con đường dài, rất nhanh tiếp cận cửa thành.
Ngao rống! Phong Lang Vương lưng mang người rống lên. Nó theo mệnh lệnh của Hàn Bích Tuyền gia tốc vọt tới trước cửa thành, đột nhiên nhảy lên cao, tạo thành một đường cong duyên dáng trên không trung.
Sau đó vững vàng rơi xuống cách cầu treo chừng hơn mười mét, thoát ly khỏi phạm vi tòa thành.
Ốc Kim theo sau đồng thời nhảy lên, lúc nó bay vọt lên không trung. Hàn Phi quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên con đường phía sau có hai đạo bóng đen giống như quỷ mị lóe lên tức thời.
Quỷ dị tới cực điểm! đây là u hồn sao? Hàn Phi ánh mắt ngưng trọng, không biểu hiện gì mà quay đầu lại.
Hai đầu Lang Vương vừa rơi xuống, Hàn Phi huýt gió một tiếng, Phi Hỏa đang ăn cỏ ở nơi cách đó không xa lập tức chạy tới cùng Hàn Phi nhanh chóng bước trên đường trở về Thánh Kinh.
Một đường đi nhanh, chỉ không tới mười phút mà thôi.
Đoàn người đã tới cổng thành phía đông Thánh Kinh.
Trong đế đô Thánh Kinh, không phải là kỵ sĩ hoàng gia không thể cưỡi chiến sủng mà chạy. Bởi vậy tất cả mọi người từ trên lưng lang nhảy xuống, Hàn Phi thu hồi Ốc Kim lại.
Đột nhiên hắn nói rằng:
-Bích Tuyền, mang mọi người đi tông phủ, ta quay lại thành nhìn coi.
Lão Bá Đốn nhất thời thất kinh:
-Lĩnh chủ đại nhân..
/482
|