Bầu trời đêm tuyệt đẹp, khắp nơi là những vì sao sáng tỏ. Một vầng trăng tròn treo cao, ánh trăng như nước vẩy xuống khắp vùng quê yên bình. Đế quốc dưới ánh trăng bao phủ hiện ra vẻ đặc biệt mê người.
Tuy rằng là lúc nửa đêm, dù ở một khoảng cách rất xa, cũng có thể thấy được ánh sáng từ đế đô Thánh Kinh. Tòa thành số một số hai đại lục này dưới trăng không ngủ, phồn hoa vô cùng.
Gió núi tới từ Chiến Thần sơn mạch thổi phất vào mặt Hàn Phi, làm cho lòng hắn thư thái, tòa thành Úc Kim Hương hùng vỹ đã rất nhanh biến mất phía sau lưn, nhanh chóng chìm vào trong bóng đêm.
Trải qua vài phút phi hành, Hàn Phi thu liễm lại đấu sí, vững vàng rơi xuống phía trên tường thành ở cửa thành phía đông. Hơn mười chiến sĩ cùng võ sĩ thủ vệ thành tường lập tức vây quanh lấy hắn.
Bởi vì đế đô Thánh Kinh nương tựa vào Chiến Thần sơn mạch, cho nên vào ban đêm tất cả cửa thành đều đóng, để phòng ngừa đạo phỉ hoặc thám báo man tộc lẻn vào bên trong. Tuy rằng đế đô hiện giờ tình huống như vậy rất ít phát sinh, nhưng mấy trăm năm nay đều có khả năng như vậy?
Đương nhiên thành tường cao cao chỉ có thể ngăn trở được người bình thường. Thiên không võ sĩ giống như Hàn Phi tự nhiên thuộc về trường hợp đặc biệt. Nhưng mà dù vậy hắn cũng phải theo quy củ trước tiên rơi xuống trên tường thành. Nếu như muốn trực tiếp bay trong thành, thực sự chết lúc nào không biết. Đế đô với năng lực phòng ngự trên không hơn xa người bình thường có thể tưởng tượng được. Những linh pháp tháp cao chót vót trong mây, san sát như rừng này cũng không phải chỉ bày chơi không.
Lúc đưa ra huy chương quý tộc của mình, một quan quân thuộc thành vệ quân đế đô cung kính dắt Hàn Phi đi xuống dưới qua thông đạo chuyên dụng. Đồng thời còn gọi cho hắn một chiếc xe ngựa thay cho đi bộ.
Đây là đãi ngộ của thiên không võ sĩ, cho dù tại Thánh Kinh cường giả như mây này, số lượng thiên không võ sĩ cũng không nhiều lắm, thân phậntuyệt đối vượt lên trước quý tộc.
Trên đường ở đế đô vào lúc nửa đêm ngoại trừ những vệ đội tuần tra ra cũng không có nhiều người đi đường lắm. Xe ngựa một đường đi nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian đã tới Hàn thị tông phủ?
Lúc về tới nhà, Hàn Phi mới phát hiện trong phòng khách còn có Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi, Hàn Hâm Nhi, còn có cậu Hàn Thành Nghiệp cùng lão Bá Đốn còn không đi vào giấc nhủ. Trong đó Hàn Vi Nhi cùng Hàn Hâm Nhi một trái một phải tựa vào Hàn Bích Tuyền, chống mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa.
Mà Hàn Bích Tuyền trên mặt hiện ra một tia lo lắng, bởi vì lúc này đã quá thời gian ước định rồi.
Nhìn thấy mọi người chờ mình trở về, trong lòng Hàn Phi nhất thời dâng lên cỗ tình cảm ấm áo. Cảm giác vui vẻ bình an khiến cho hắn tràn ngập thỏa mãn.
Đời trước của hắn là một cô nhi, lớn lên trong chém giết, loạn thế giang hồ tinh phong huyết vũ. Đừng nói là thân nhân, ngay một người bằng hữu tri âm cũng không có. Mà kiếp này trời xanh hiển nhiên đã bù đắp cho hắn, để cho hắn có được thân thân cùng hồng nhan như vậy.
Con đường võ đạo, cũng không phải là chém đứt tình duyên, trở nên càng mạnh, không chỉ là vì khiếu ngạo thiên hạ. Có rất nhiều người cần hắn bảo vệ, chính bởi vì như vậy, cuộc sống của hắn mới càng thêm đặc sắc!
-Ta đã trở về rồi, mọi người còn chưa đi ngủ à?
Hàn Phi bước vào phòng khách cười hỏi.
-Hàn Phi! Ca ca! lĩnh chủ đại nhân!
Những tiếng hô kinh hỉ vang lên. Hàn Bích Tuyền giống như có tảng đá lớn trong đầu rơi xuống đất, mang theo Vi Nhi cùng Hâm Nhi đi ra đón.
-Chàng cuối cùng cũng đã trở về. Nếu không trở về chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi thành đi tìm chàng rồi.
Hàn Bích Tuyền tức giận đấm Hàn Phi một cái, nhưng mà sóng mắt ôn nhu không thể nào che giấu được.
Hàn Phi cười ha ha, ôm nàng vào lòng, quay sang nói với Hàn Thành Nghiệp:
-Cậu, mọi người đi ngủ sớm đi, chuyện tòa thành ngày mai chúng ta sẽ bàn lại.
-Tốt, ta đưa lão Bá Đốn đi nghỉ ngơi, các ngươi trò chuyện đi.
Trong mắt Hàn Thành Nghiệp tràn ngập tiếng cười.
-Về phòng rồi nói đi.
Hàn Bích Tuyền nhẹ giọng nói, xoay người cầm tay Vi Nhi cùng Hâm Nhi kéo tới:
-Tất cả chúng ta cùng đi.
Trong phòng Hàn Phi, Hàn Phi kể lại những trải qua trong tòa thành từ đầu chí cuối cho ba nữ nhân nghe. Hắn cũng không muốn gạt các nàng, thứ hai cũng cường điệu tòa thành Úc Kim Hương này nguy hiểm vô cùng, miễn cho các nàng đưa ra yêu cầu đi theo.
-Việc này mọi người biết là được rồi, ngàn vạn lần không được truyền ra bên ngoài, tránh cho những phiền phức không cần thiết!
Hàn Phi căn dặn nói:
-Cho dù là ngoại công cũng không được nhắc tới!
Tuy rằng nói hiện giờ tòa thành Úc Kim Hương đã hoàn toàn thuộc về lãnh địa của Hàn Phi. Cho dù là hoàng đế đế quốc cũng không đủ lý do để có thể đoạt lại được. Thế nhưng một ngày tin tức xuất hiện quái vật Thâm uyên truyền ra ngoài. Trời biết sẽ đưa tới những người nào quan tâm, Hàn Phi thầm nghĩ trước khi không có người chú ý tới, giải quyết hết phiền phức trong tòa thành đi.
Ba nữ nhân cũng biết nặng biết nhẹ, thấy Hàn Phi trịnh trọng như vậy đều gật đầu.
-Cho mọi người nhìn thấy thứ tốt, chiến lợi phẩm của tối nay.
Hàn Phi tâm tình không tồi chút nào, lấy sách nguyên tố từ trong nhẫn nạp vật đưa cho các nàng nhìn xem:
-Đây là…
-Sách nguyên tố.
Hàn Phi nhất thời ngây ra một lúc, kinh ngạc nhìn Hàn Hâm Nhi:
-Hâm Nhi, sao nàng biết được?
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Hàn Phi, Hàn Hâm Nhi hơi đỏ mặt:
-Trên mặt sách viết đây, đây là linh pháp văn tự của pháp sư.
Linh pháp văn tự! Hàn Phi nhất thời chợt hiểu, khó trách hắn không nhận ra được.
Một số pháp thuật hiện giờ đều được truyền thừa từ các loại ma pháp của ma tộc trước kia. Mà những năng lực được lưu truyền trên bức tranh cổ Vạn Ma Xuyên Chú, những pháp thuật cùng pháp chú được ghi lại trên đó muốn học tập được đều phải nắm giữ một loại Linh Pháp văn tự. Pháp thuật có thể vận dụng được chỉ có thể sử dụng loại văn tự này mới phát huy được tác dụng.
Bản sách nguyên tố này là thánh vật của pháp sư, đương nhiên là dùng Linh Pháp văn tự mà viết.
-Quyển sách này rất đặc biệt à.
Hàn hâm Nhi nhìn sách nguyên tố, ánh mắt có chút hoảng hốt:
-Bên trên nó hình như có lực lượng hắc ám rất mạnh mẽ bám vào.
-Nàng cũng có thể nhìn ra sao?
Hàn Phi càng thêm kinh ngạc, nếu hắn nhớ không nhầm, Hàn Hâm Nhi lúc này chỉ là một linh luật học đồ tam giai.
-Chàng không biết sao?
Hàn Bích Tuyền vừa cười vừa nói:
-Hâm Nhi muội muội tu luyện chính là lôi hệ cùng ám hệ pháp thuật, năng lực hắc ám nhìn thấy thì có gì kỳ quái.
Hàn Hâm Nhi tu luyện lôi hệ pháp thuật Hàn Phi là biết, nhưng mà kiêm tu hắc ám hệ hắn thật không biết. Phỏng chừng là sợ danh tiếng của hắc ám hệ pháp thuật không dễ chịu gì cho lắm.
Pháp hệ của linh pháp sự không chỉ giới hạn trong mười hệ nguyên tố. Nhưng mà trong các pháp hệ, bởi vì hắc ám hệ, vong linh pháp sư trên đại lục trở thành đại danh từ tà ác trong các truyền thuyết, là người phát ngôn của ma quỷ. Danh tiếng đáng ghê tởm của bọn họ đã làm liên lụy tới pháp sư hắc ám. Cho nên nhưng pháp sư hắc ám đều không dễ dàng bại lộ ra thân phận của mình, thậm chí dùng pháp hệ khác che giấu mình đi.
-Thì ra là như vậy, vậy thì quyển sách nguyên tố hệ hắc ám này cho nàng là thích hợp, tặng cho nàng đấy!
Hàn Phi đưa sách nguyên tố tới trước mặt Hàn Hâm Nhi.
Lại nói lần thứ hai gặp mặt, hắn còn chưa có quà gì cho Hâm Nhi và Vi Nhi. Tuy rằng hai người cũng không để bụng.
-Đưa cho muội…
Hàn Hâm Nhi trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ, không kìm lòng mà vươn bàn tay nhỏ bé ra cầm lấy quyển sách nguyên tố xoa xoa lên mặt da đen của nó một chút, không dám tin tưởng hỏi thăm:
-Hàn Phi ca ca thật vậy chăng?
Vẻ chân thật của nàng làm Hàn Bích Tuyền cùng Hàn Vi Nhi không nhịn được mà nở nụ cười. Hàn Bích Tuyền cầm lấy sách nguyên tố để vào trong lòng Hâm Nhi trêu đùa:
-Đây là lễ vật đính ước mà Hàn Phi ca ca đưa cho muội đó, muội có muốn không?
Hàn Hâm Nhi vẻ mặt đỏ hồng, ôm lấy sách nguyên tố vào trong lòng.
Hàn Bích Tuyền ngáp một cái, lôi Hàn Vi Nhi bên cạnh cười nói:
-Được rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi.Hâm Nhi muội muội, tối nay muội cùng Hàn Phi ca ca là được rồi, chúng ta đi nhé.
-Bích Tuyền tỷ tỷ.
Hàn Hâm Nhi nhất thời vô cùng xấu hổ.
Hàn Phi vội vàng nói rằng:
-Nếu không cùng ở lại đi, tối nay ở chỗ ta hết đi.
Trái ôm phải ấp, tất cả cùng một giường là giấc mơ lớn nhất của mỗi một nam nhân. Hàn Phi đánh chủ ý như vậy cũng không chỉ ngày một ngày hai. Nhưng mà dưới tình huống chưa “ăn” được Hàn Hâm Nhi và Hàn Vi Nhi thì độ khó để thực hiện là tương đối cao. Cho nên hắn cũng chỉ nói giỡn mà thôi.
Lời này làm cho ba nữ nhân đồng thời xấu hổ đỏ mặt, Hàn Bích Tuyền và Hàn Vi Nhi đồng thời nói:
-Mơ đi!
Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng, rất không khí phách bỏ lại một mình Hàn Hâm Nhi.
Trong phòng chỉ còn lại một con sói lớn cùng một con dê nhỏ. Bầu không khí trở nên có chút ám muội. Hàn Hâm Nhi đầu gục tới ngực, nhẹ giọng nói rằng:
-Hàn Phi ca ca, muội đi chuẩn bị nước tắm cho ca.
Lúc nói xong, nàng bỏ lại báu vật vô giá như sách nguyên tố, chạy nhanh như chớp vào trong phòng tắm.
Hàn Phi không biết nói gì, đứng dậy không chút hoang mang cởi áo khoác. Tối nay liên tục chém giết quái vật Thâm uyên, không thể không lây dính uế khí, vừa lúc cũng nên tắm rửa cho mát mẻ.
Khi hắn bước vào phòng tắm, Hàn Hâm Nhi đã thành thạo chuẩn bị xong nước tắm, phòng tắm tràn ngập hơi ấm.
Thấy bộ ngực to lớn của Hàn Phi, khuôn mặt nàng đỏ tới mức sắp nhỏ máu ra tới nơi. Dáng người động lòng người tới cực điểm, làm cho Hàn Phi không nhịn được mà ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn mê người không gì sánh được của nàng.
Hàn Hâm Nhi nhất thời chấn động, nụ hôn đầu đời của thiếu nữ đã bị Hàn Phi cướp đoạt. Nàng mở to hai mắt không biết đáp lại như thế nào, chỉ đứng nguyên một chỗ.
-Ngốc à, nhắm mắt lại đi.
Hàn Phi kinh nghiệm phong phú, khẽ cười một cái rồi nói.
Hàn Hâm Nhi nhắm hai mắt lại, dưới sự dẫn dắt của Hàn Phi, đôi tay bé nhỏ của nàng không kìm nổi mà ôm lấy thắt lưng Hàn Phi.
Hàn Phi nhẹ nhàng mở hai hàm răng của nàng, kích hoạt đầu lưỡi thơm tho. Một đôi bàn tay tham lam ngao du khắp thân thể nàng, làm cho đối phương run rẩy một hồi.
Thực sự không nghĩ ra, Hàn Phi trong lòng thầm khen, hắn lúc này mới phát hiện ra Hàn Hâm Nhi đã chân chính trưởng thành, trở thành một đại mỹ nhân, đại vưu vật à!
Trong lòng hắn, tình cảm thiếu nữ hoàn toàn bị kích phát ra rồi, tiếng rên rỉ mị nhân vang lên trong phòng tắm, dường như thúc dục Hàn Phi tiến thêm một bước hành động.
Tuy rằng là lúc nửa đêm, dù ở một khoảng cách rất xa, cũng có thể thấy được ánh sáng từ đế đô Thánh Kinh. Tòa thành số một số hai đại lục này dưới trăng không ngủ, phồn hoa vô cùng.
Gió núi tới từ Chiến Thần sơn mạch thổi phất vào mặt Hàn Phi, làm cho lòng hắn thư thái, tòa thành Úc Kim Hương hùng vỹ đã rất nhanh biến mất phía sau lưn, nhanh chóng chìm vào trong bóng đêm.
Trải qua vài phút phi hành, Hàn Phi thu liễm lại đấu sí, vững vàng rơi xuống phía trên tường thành ở cửa thành phía đông. Hơn mười chiến sĩ cùng võ sĩ thủ vệ thành tường lập tức vây quanh lấy hắn.
Bởi vì đế đô Thánh Kinh nương tựa vào Chiến Thần sơn mạch, cho nên vào ban đêm tất cả cửa thành đều đóng, để phòng ngừa đạo phỉ hoặc thám báo man tộc lẻn vào bên trong. Tuy rằng đế đô hiện giờ tình huống như vậy rất ít phát sinh, nhưng mấy trăm năm nay đều có khả năng như vậy?
Đương nhiên thành tường cao cao chỉ có thể ngăn trở được người bình thường. Thiên không võ sĩ giống như Hàn Phi tự nhiên thuộc về trường hợp đặc biệt. Nhưng mà dù vậy hắn cũng phải theo quy củ trước tiên rơi xuống trên tường thành. Nếu như muốn trực tiếp bay trong thành, thực sự chết lúc nào không biết. Đế đô với năng lực phòng ngự trên không hơn xa người bình thường có thể tưởng tượng được. Những linh pháp tháp cao chót vót trong mây, san sát như rừng này cũng không phải chỉ bày chơi không.
Lúc đưa ra huy chương quý tộc của mình, một quan quân thuộc thành vệ quân đế đô cung kính dắt Hàn Phi đi xuống dưới qua thông đạo chuyên dụng. Đồng thời còn gọi cho hắn một chiếc xe ngựa thay cho đi bộ.
Đây là đãi ngộ của thiên không võ sĩ, cho dù tại Thánh Kinh cường giả như mây này, số lượng thiên không võ sĩ cũng không nhiều lắm, thân phậntuyệt đối vượt lên trước quý tộc.
Trên đường ở đế đô vào lúc nửa đêm ngoại trừ những vệ đội tuần tra ra cũng không có nhiều người đi đường lắm. Xe ngựa một đường đi nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian đã tới Hàn thị tông phủ?
Lúc về tới nhà, Hàn Phi mới phát hiện trong phòng khách còn có Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi, Hàn Hâm Nhi, còn có cậu Hàn Thành Nghiệp cùng lão Bá Đốn còn không đi vào giấc nhủ. Trong đó Hàn Vi Nhi cùng Hàn Hâm Nhi một trái một phải tựa vào Hàn Bích Tuyền, chống mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa.
Mà Hàn Bích Tuyền trên mặt hiện ra một tia lo lắng, bởi vì lúc này đã quá thời gian ước định rồi.
Nhìn thấy mọi người chờ mình trở về, trong lòng Hàn Phi nhất thời dâng lên cỗ tình cảm ấm áo. Cảm giác vui vẻ bình an khiến cho hắn tràn ngập thỏa mãn.
Đời trước của hắn là một cô nhi, lớn lên trong chém giết, loạn thế giang hồ tinh phong huyết vũ. Đừng nói là thân nhân, ngay một người bằng hữu tri âm cũng không có. Mà kiếp này trời xanh hiển nhiên đã bù đắp cho hắn, để cho hắn có được thân thân cùng hồng nhan như vậy.
Con đường võ đạo, cũng không phải là chém đứt tình duyên, trở nên càng mạnh, không chỉ là vì khiếu ngạo thiên hạ. Có rất nhiều người cần hắn bảo vệ, chính bởi vì như vậy, cuộc sống của hắn mới càng thêm đặc sắc!
-Ta đã trở về rồi, mọi người còn chưa đi ngủ à?
Hàn Phi bước vào phòng khách cười hỏi.
-Hàn Phi! Ca ca! lĩnh chủ đại nhân!
Những tiếng hô kinh hỉ vang lên. Hàn Bích Tuyền giống như có tảng đá lớn trong đầu rơi xuống đất, mang theo Vi Nhi cùng Hâm Nhi đi ra đón.
-Chàng cuối cùng cũng đã trở về. Nếu không trở về chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi thành đi tìm chàng rồi.
Hàn Bích Tuyền tức giận đấm Hàn Phi một cái, nhưng mà sóng mắt ôn nhu không thể nào che giấu được.
Hàn Phi cười ha ha, ôm nàng vào lòng, quay sang nói với Hàn Thành Nghiệp:
-Cậu, mọi người đi ngủ sớm đi, chuyện tòa thành ngày mai chúng ta sẽ bàn lại.
-Tốt, ta đưa lão Bá Đốn đi nghỉ ngơi, các ngươi trò chuyện đi.
Trong mắt Hàn Thành Nghiệp tràn ngập tiếng cười.
-Về phòng rồi nói đi.
Hàn Bích Tuyền nhẹ giọng nói, xoay người cầm tay Vi Nhi cùng Hâm Nhi kéo tới:
-Tất cả chúng ta cùng đi.
Trong phòng Hàn Phi, Hàn Phi kể lại những trải qua trong tòa thành từ đầu chí cuối cho ba nữ nhân nghe. Hắn cũng không muốn gạt các nàng, thứ hai cũng cường điệu tòa thành Úc Kim Hương này nguy hiểm vô cùng, miễn cho các nàng đưa ra yêu cầu đi theo.
-Việc này mọi người biết là được rồi, ngàn vạn lần không được truyền ra bên ngoài, tránh cho những phiền phức không cần thiết!
Hàn Phi căn dặn nói:
-Cho dù là ngoại công cũng không được nhắc tới!
Tuy rằng nói hiện giờ tòa thành Úc Kim Hương đã hoàn toàn thuộc về lãnh địa của Hàn Phi. Cho dù là hoàng đế đế quốc cũng không đủ lý do để có thể đoạt lại được. Thế nhưng một ngày tin tức xuất hiện quái vật Thâm uyên truyền ra ngoài. Trời biết sẽ đưa tới những người nào quan tâm, Hàn Phi thầm nghĩ trước khi không có người chú ý tới, giải quyết hết phiền phức trong tòa thành đi.
Ba nữ nhân cũng biết nặng biết nhẹ, thấy Hàn Phi trịnh trọng như vậy đều gật đầu.
-Cho mọi người nhìn thấy thứ tốt, chiến lợi phẩm của tối nay.
Hàn Phi tâm tình không tồi chút nào, lấy sách nguyên tố từ trong nhẫn nạp vật đưa cho các nàng nhìn xem:
-Đây là…
-Sách nguyên tố.
Hàn Phi nhất thời ngây ra một lúc, kinh ngạc nhìn Hàn Hâm Nhi:
-Hâm Nhi, sao nàng biết được?
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Hàn Phi, Hàn Hâm Nhi hơi đỏ mặt:
-Trên mặt sách viết đây, đây là linh pháp văn tự của pháp sư.
Linh pháp văn tự! Hàn Phi nhất thời chợt hiểu, khó trách hắn không nhận ra được.
Một số pháp thuật hiện giờ đều được truyền thừa từ các loại ma pháp của ma tộc trước kia. Mà những năng lực được lưu truyền trên bức tranh cổ Vạn Ma Xuyên Chú, những pháp thuật cùng pháp chú được ghi lại trên đó muốn học tập được đều phải nắm giữ một loại Linh Pháp văn tự. Pháp thuật có thể vận dụng được chỉ có thể sử dụng loại văn tự này mới phát huy được tác dụng.
Bản sách nguyên tố này là thánh vật của pháp sư, đương nhiên là dùng Linh Pháp văn tự mà viết.
-Quyển sách này rất đặc biệt à.
Hàn hâm Nhi nhìn sách nguyên tố, ánh mắt có chút hoảng hốt:
-Bên trên nó hình như có lực lượng hắc ám rất mạnh mẽ bám vào.
-Nàng cũng có thể nhìn ra sao?
Hàn Phi càng thêm kinh ngạc, nếu hắn nhớ không nhầm, Hàn Hâm Nhi lúc này chỉ là một linh luật học đồ tam giai.
-Chàng không biết sao?
Hàn Bích Tuyền vừa cười vừa nói:
-Hâm Nhi muội muội tu luyện chính là lôi hệ cùng ám hệ pháp thuật, năng lực hắc ám nhìn thấy thì có gì kỳ quái.
Hàn Hâm Nhi tu luyện lôi hệ pháp thuật Hàn Phi là biết, nhưng mà kiêm tu hắc ám hệ hắn thật không biết. Phỏng chừng là sợ danh tiếng của hắc ám hệ pháp thuật không dễ chịu gì cho lắm.
Pháp hệ của linh pháp sự không chỉ giới hạn trong mười hệ nguyên tố. Nhưng mà trong các pháp hệ, bởi vì hắc ám hệ, vong linh pháp sư trên đại lục trở thành đại danh từ tà ác trong các truyền thuyết, là người phát ngôn của ma quỷ. Danh tiếng đáng ghê tởm của bọn họ đã làm liên lụy tới pháp sư hắc ám. Cho nên nhưng pháp sư hắc ám đều không dễ dàng bại lộ ra thân phận của mình, thậm chí dùng pháp hệ khác che giấu mình đi.
-Thì ra là như vậy, vậy thì quyển sách nguyên tố hệ hắc ám này cho nàng là thích hợp, tặng cho nàng đấy!
Hàn Phi đưa sách nguyên tố tới trước mặt Hàn Hâm Nhi.
Lại nói lần thứ hai gặp mặt, hắn còn chưa có quà gì cho Hâm Nhi và Vi Nhi. Tuy rằng hai người cũng không để bụng.
-Đưa cho muội…
Hàn Hâm Nhi trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ, không kìm lòng mà vươn bàn tay nhỏ bé ra cầm lấy quyển sách nguyên tố xoa xoa lên mặt da đen của nó một chút, không dám tin tưởng hỏi thăm:
-Hàn Phi ca ca thật vậy chăng?
Vẻ chân thật của nàng làm Hàn Bích Tuyền cùng Hàn Vi Nhi không nhịn được mà nở nụ cười. Hàn Bích Tuyền cầm lấy sách nguyên tố để vào trong lòng Hâm Nhi trêu đùa:
-Đây là lễ vật đính ước mà Hàn Phi ca ca đưa cho muội đó, muội có muốn không?
Hàn Hâm Nhi vẻ mặt đỏ hồng, ôm lấy sách nguyên tố vào trong lòng.
Hàn Bích Tuyền ngáp một cái, lôi Hàn Vi Nhi bên cạnh cười nói:
-Được rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi.Hâm Nhi muội muội, tối nay muội cùng Hàn Phi ca ca là được rồi, chúng ta đi nhé.
-Bích Tuyền tỷ tỷ.
Hàn Hâm Nhi nhất thời vô cùng xấu hổ.
Hàn Phi vội vàng nói rằng:
-Nếu không cùng ở lại đi, tối nay ở chỗ ta hết đi.
Trái ôm phải ấp, tất cả cùng một giường là giấc mơ lớn nhất của mỗi một nam nhân. Hàn Phi đánh chủ ý như vậy cũng không chỉ ngày một ngày hai. Nhưng mà dưới tình huống chưa “ăn” được Hàn Hâm Nhi và Hàn Vi Nhi thì độ khó để thực hiện là tương đối cao. Cho nên hắn cũng chỉ nói giỡn mà thôi.
Lời này làm cho ba nữ nhân đồng thời xấu hổ đỏ mặt, Hàn Bích Tuyền và Hàn Vi Nhi đồng thời nói:
-Mơ đi!
Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng, rất không khí phách bỏ lại một mình Hàn Hâm Nhi.
Trong phòng chỉ còn lại một con sói lớn cùng một con dê nhỏ. Bầu không khí trở nên có chút ám muội. Hàn Hâm Nhi đầu gục tới ngực, nhẹ giọng nói rằng:
-Hàn Phi ca ca, muội đi chuẩn bị nước tắm cho ca.
Lúc nói xong, nàng bỏ lại báu vật vô giá như sách nguyên tố, chạy nhanh như chớp vào trong phòng tắm.
Hàn Phi không biết nói gì, đứng dậy không chút hoang mang cởi áo khoác. Tối nay liên tục chém giết quái vật Thâm uyên, không thể không lây dính uế khí, vừa lúc cũng nên tắm rửa cho mát mẻ.
Khi hắn bước vào phòng tắm, Hàn Hâm Nhi đã thành thạo chuẩn bị xong nước tắm, phòng tắm tràn ngập hơi ấm.
Thấy bộ ngực to lớn của Hàn Phi, khuôn mặt nàng đỏ tới mức sắp nhỏ máu ra tới nơi. Dáng người động lòng người tới cực điểm, làm cho Hàn Phi không nhịn được mà ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn mê người không gì sánh được của nàng.
Hàn Hâm Nhi nhất thời chấn động, nụ hôn đầu đời của thiếu nữ đã bị Hàn Phi cướp đoạt. Nàng mở to hai mắt không biết đáp lại như thế nào, chỉ đứng nguyên một chỗ.
-Ngốc à, nhắm mắt lại đi.
Hàn Phi kinh nghiệm phong phú, khẽ cười một cái rồi nói.
Hàn Hâm Nhi nhắm hai mắt lại, dưới sự dẫn dắt của Hàn Phi, đôi tay bé nhỏ của nàng không kìm nổi mà ôm lấy thắt lưng Hàn Phi.
Hàn Phi nhẹ nhàng mở hai hàm răng của nàng, kích hoạt đầu lưỡi thơm tho. Một đôi bàn tay tham lam ngao du khắp thân thể nàng, làm cho đối phương run rẩy một hồi.
Thực sự không nghĩ ra, Hàn Phi trong lòng thầm khen, hắn lúc này mới phát hiện ra Hàn Hâm Nhi đã chân chính trưởng thành, trở thành một đại mỹ nhân, đại vưu vật à!
Trong lòng hắn, tình cảm thiếu nữ hoàn toàn bị kích phát ra rồi, tiếng rên rỉ mị nhân vang lên trong phòng tắm, dường như thúc dục Hàn Phi tiến thêm một bước hành động.
/482
|