Đám người ẩn nấp trong rừng rậm có tổng cộng bảy tên, hai người cầm pháp trượng trong tay, bốn võ sĩ mặc bì giáp, còn một gã đạo tắc xốc vác việc hậu cần. Nhìn qua rất giống một chi đội ngũ mạo hiểm tiêu chuẩn.
Trong đó một pháp sư trung niên hẳn là thủ lĩnh trong đội. Hắn thấy Hàn Phi đuổi tới gần, cầm pháp trượng trong tay phất phất người khác cùng nhau tụ lại một chỗ, bày ra tư thế phòng ngự.
Tiếng quát lớn tràn đầy sát khí, cự lang uy mãnh kinh người, tư thế từ trên cao nhìn xuống, còn có trường đao kỳ lạ trong tay, Hàn Phi tuyệt đối làm cho người ta có cảm giác không dễ trêu chọc vào. Nhưng pháp sư trung niên khuôn mặt tươi cười cung kính hành lễ nói:
-Vị đại nhân này, chúng là là tiểu đội chiến đấu thuộc dong binh đoàn Thiết Kỳ mới từ chiến thần sơn mạch muốn trở về thành, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?
Biểu diễn kiểu này làm cho Hàn Phi không nhịn được mà lắc đầu, vẻ mặt cung kính càng ra vẻ giả tạo làm hắn cười đau ruột. Tên pháp sư bình thường hẳn là thuộc loại người quen ra lệnh, hiện giờ giả vờ tư thái thấp hèn thật sự không chút tự nhiên nào cả.
-A, là như thế này sao, như vậy các ngươi sao lại ở đây, chắc cũng không phải đi lầm đường chứ?
Hàn Phi cười lạnh nói.
Người mạo hiểm cùng dong binh đi qua trấn Thải Hồng tới trạm kiểm soát vào chiến thần sơn mạch cũng không ít. Chính bọn họ đã mang tới phồn hoa cùng sinh cơ cho trấn nhỏ, muốn nói trên lãnh địa xuất hiện dong binh cũng không phải quá kỳ lạ. Nhưng là không nên chạy tới nơi này, còn âm thầm rình rập Hàn Phi nữa.
Pháp sư trung niên nhất thời cứng đờ người, lập tức cười nói:
-A, chúng ta chuẩn bị chuyern tới Lâm Kỳ lĩnh Thiết Bích Bảo, từ nơi này đi tiện hơn một chút.
Lâm Kỳ lĩnh nằm ngay mặt đông của Úc Kim Hương lĩnh, thuộc về một gia tộc tiếng tăm lừng lẫy đế đô Lâm Kỳ gia tộc. Nếu như bọn họ muốn đi Thiết Bích Bảo miễn cưỡng cũng coi được.
Chỉ là Hàn Phi đối với thân phận của bọn họ khả nghi, làm sao có thể thả những người này đi đơn giản được. Nhất là hắn lại cảm thấy một tia sát khí vừa rồi, đối phương tuyệt đối không có ý tốt.
-Ta đối với thân phận cùng mục đích của các ngươi rất hoài nghi…
Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng:
-Theo ta đi tới Thải Hồng trấn một chuyến, tin tưởng có thể xác nhận lai lịch các ngươi.
Trong Thải Hồng trấn có phòng làm việc của dong binh công hội cùng người mạo hiểm công hội. Nếu như những người này thực là người của Thiết Kỳ dong binh, Hàn Phi không ngại phóng lưới bắt cá lớn. Hắn không tin đối phương đúng dịp xuất hiện ở chỗ này.
Trung niên pháp sư sắc mặt nhất thời biến đổi, một võ sĩ phía sau hắn thiếu kiên nhẫn mắt lộ ra hung quang gầm nhẹ nói:
-Các hạ quản quá rộng đi đấy? chúng ta không có trêu chọc ngươi, không nên quá phận!
-Quá phận sao?
Hàn Phi nhàn nhạt nói:
-Đã quên giới thiệu một chút, ta là lĩnh chủ thứ tư của Úc Kim Hương lĩnh, Hàn Phi tử tước. Các ngươi đang đi trên lãnh địa của ta, hành vi lén lút mưu đồ gây rối. Ta đương nhiên là có tư cách xác minh thân phận của các ngươi.
-Thì ra là tử tước đại nhân, xin ngài tha thứ cho mạo phạm của chúng ta. Chúng là đích thật là Thiết Kỳ dong binh đoàn. Ngươi xem ký hiệu dong binh của chúng ta.
Trung niên pháp sư cười cười, vội vã lấy một huy chương cung kính dâng hai tay hướng tới Hàn Phi nói:
-Ngài xem sẽ rõ…
Hàn Phi ánh mắt lạnh hơn, dáng cười cười mang tính châm chọc trên miệng hắn sững lại. Khi hắn báo ra thân phận bản thân, những người này không ngờ không có bao nhiêu kinh ngạc, hình như trước đó đã biết thân phận của hắn. Việc này chứng minh đối phương tuyệt đối là hướng tới hắn mà tới.
Lúc trung niên pháp sư đưa huy chương qua, ánh mắt Hàn Phi ngưng trọng nhìn vào cổ tay trái của đối phương. Tuy rằng trong khu rừng hôn ám này, hắn liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra hình xăm màu đen trên cổ tay đối phương.
Đó là một hình xăm kỳ lạ với thân hình độc hạt còn khuôn mặt người. Nó đang dương nanh vuốt sinh động vô cùng, phảng phất như lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên cắn người.
-Thì ra các ngươi là người của giáo hội Âm Ảnh.
Hàn Phi cười cười nói:
-Còn giả vờ là dong binh cái gì, là ai phái các ngươi tới rình ta?
Trên Cửu Thiên đại lục này, số lượng giáo hội thờ phụng thần linh khác nhau cũng không ít. Ví dụ như chiến thần giáo hội thực lực không tầm thường trải rộng khắp nơi. Thế nhưng trăm nghìn năm qua, thần linh chưa từng xuất hiện trên phiến đại lục này. Cho nên lực lượng giáo hội chưa từng vượt lên được vương quyền thế tục. Có giáo hội thậm chí bị bài xích là tà giáo dị đoan, bị các quốc gia trên đại lục phát lệnh truy nã.
Âm Ảnh giáo hội là một trong số đó, bọn họ thờ phụng Hắc Ám Ma Thần ở thế giới Thâm Uyên. Tự nhận mình là người phát ngôn của Ma Thần trên nhân gian, tôn trọng lực lượng hắc ám, bình thường hoạt động tương đối quỷ dị.
Vốn cũng chẳng có gì, bởi vì các quốc gia trên đại lục đối với tín ngưỡng thần linh có tính bao dung rất cao. Hắc ám lực lượng cũng là một trong thập đại nguyên tố, cũng không chịu kỳ thị. Nhưng mà trong Ám Ảnh giáo hội có rất nhiều vong linh pháp sư tồn tại. Bình thường lại cử hành một số nghi thức cúng tế khiến cho người khác giận sôi. Cho nên nhiều quốc gia không chấp nhận bọn họ, cuối cùng bị các quốc gia nhân tộc định là tà giáo dị đoan bao vây tiễu trừ. Trước kia hoạt động bán công khai, hiện giờ là hoạt động ngầm.
Truyền thuyết kể rằng Hắc Ám Ma Thần bản thể là một quái thú thân độc hạt, mặt người. Cũng là tín ngưỡng đồ đằng của Ám Ảnh giáo hội. Tên pháp sư trung niên này không cẩn thận lộ ra hình xăm làm thân phận của hắn bại lộ.
Một pháp sư của Âm Ảnh giáo hội là một người dong binh mao hiểm sao? Chê cười!
Nghe thấy Hàn Phi từ trong miệng phun ra bốn chữ “Âm Ảnh giáo hội” bảy người vẻ mặt đại biến. Vẻ cung kính khiêm tốn của trung niên pháp sư biến mất, sắc mặt trở nên hung ác vô cùng.
Hắn bỗng nhiên lùi về sau một bước, trong nháy mắt chuyển ra sau các võ sĩ, giơ pháp trượng trong tay lên cao cao, lớn tiếng quát:
-Giết hắn!
Sương đen từ trên người pháp sư trung niên tuôn ra ngoài, lực lượng hắc ám bỗng nhiên phủ xuống toàn bộ rừng cây. Bốn võ sĩ trong đội đều rút ra vũ khí của mình, nhất tề mở ra đấu giáp, gầm nhẹ nhằm về phía Hàn Phi, đấu khí quang mang liên tiếp thoáng hiện!
Mà đạo tặc thám báo trong đội lại vô thanh vô tức lùi về phía sau, thân hình bỗng nhiên biến mất, không thấy đâu.
Hàn Phi hừ lạnh một tiếng, mạch đao từ tay trái đổi tới tay phải, cánh tay trái giơ lên nhẹ nhàng đánh ra. Một đấu khí hộ thuẫn màu ám kim chợt xuất hiện, chặn lại hai đạo khí mang màu đen đang chém tới.
Ba!
Đấu khí cùng đấu khi va chạm phát ra tiếng vang nặng nề. Đấu khí của hai võ sĩ kia không hề làm lay động phong ngự của Thủ Hộ Chi Thuẫn. Mà Ốc Kim mang theo Hàn Phi nhảy lên, bỗng nhiên thoát khỏi công kích của các võ sĩ, thoáng hiện ra bên trái một võ sĩ.
Đao phong màu bạc nháy mắt cắt ngang không khí, bị bám theo những tiếng huýt gió kỳ dị. Đao mang bùng lên, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà chém về phía võ sĩ.
Tên võ sĩ này vừa phát ra một đạo kiếm quang thì bị Thủ Hộ Chi Thuẫn đỡ, trăm triệu lần không ngờ Hàn Phi lại phản kích nhanh tới như vậy. Thực lực của hắn cũng tương đối không tồi, trước sống chết phản ứng thần tốc, vội vàng xoay người đưa kiếm về đỡ trước ngực.
Trọng kiếm chắn đao phong, chỉ kém chút nữa là chém lên người hắn. Thế nhưng…
Răng rắc!
Lĩnh vũ trọng kiếm bản rộng bằng lòng bàn tay không ngờ không thể ngăn trở được quỹ tích chém xuống của mạch đao. Một tiếng ma sát vang lên, trọng kiếm giống như đậu hũ bị mạch đao chém ra thành hai.
Đao mang sắc bén không gì sánh được không hề ngưng trệ đánh thẳng lên đấu giáp của võ sĩ.
Xoẹt!
Thân hình võ sĩ kia run lên, đấu khí kịch liệt ba động rồi hoàn toàn mai một. Trong mắt hắn hiện ra thần sắc không thể tin được. Bì giáp trước ngực bị vạch ra thật sâu, máu tươi đỏ sẫm từ vết thương bắn ra ngoài.
Hắn còn chưa kịp kêu lên một tiếng, nửa người hắn đã tà tà rơi xuống đất. Máu tươi chảy lênh láng, Hàn Phi một kích này không chỉ chém đứt vũ khí của hắn, càng trực tiếp bổ đấu khí hộ giáp của hắn, một đao mất mạng!
Đây là khoảng cách giữa cảnh giới thực lực. Tên võ sĩ này bất quá chỉ là đại địa võ sĩ tiêu chuẩn. Mà Hàn Phi là thiên không võ sĩ lục giai tiêu chuẩn. Lấy hổ vồ thỏ, căn bản đấu giáp không thể phòng ngự được trước Phá Giáp Nhất Kích.
Từ khi chiến đấu bạo phát, Hàn Phi đánh chết địch nhân thứ nhất, thời gian mất chưa quá mấy giây. Những võ sĩ còn lại cũng chưa kịp hoàn hồn, đao mang đại biểu tử vong lần thứ hai xuất hiện.
-A!~ Một tiếng kêu thảm thiết lại vang lên đại biểu cho một võ sĩ chết thảm dưới đao của Hàn Phi. Song phương thực lực căn bản không cùng một cấp độ, nói chiến đấu không được, chẳng khác gì là tàn sát mới đúng.
Sưu sưu sưu!
Hơn mười vụ tiễn màu đen đột nhiên phá không mà tới, bỗng nhiên bắn trúng vào Hàn Phi đang lúc cầm đao chém chết võ sĩ thứ ba. Nhưng mà nó bị chiến thần đấu giáp hoàn toàn ngăn trở.
Những vụ tiễn này va chạm vào đấu giá giống như băng tan vậy, đoàn hắc vụ trong nháy mắt đã biến mất trên đấu giáp, quang mang đấu giáp màu vàng chợt ảm đạm đi.
Những hắc vụ này có chứa độc tố ăn mòn đấu khí sao? Năng lực đặc thù, Hàn Phi trong lòng rùng mình quay đâu lại, chỉ thấy cách xa hơn mười mét là một pháp sư quơ quơ cái trượng, vẻ mặt dữ tợn đọc chú ngữ. Một đoàn hắc vụ từ trên người hắn tuôn ra biến thành vụ tiễn nhanh chóng bắn tới bản thân hắn nhưng liên hiên không dừng.
Hàn Phi liếc mắt, trong mắt hung quang chợt lóe, cánh tay phải vung lên mạch đao chém thẳng xuống người xa xa. Liệt diễm thật dài bùng lên trên thân đao, hóa thành một đạo hỏa long rít gào tiến về phía đối phương.
Long Thăng Cửu Thiên!
Địa cấp hỏa hệ đấu kỹ, là kỹ năng thăng giai của Bạo Viêm Viêm Long Phá, địa cấp đấu kỹ hỏa hệ uy lực cực mạnh.
Chỉ có cách hơn mười mét, hỏa long do đấu khí ngưng tụ thành bành trướng lên oanh kích thẳng lên trên người pháp sư kia. Hỏa diễm bạo tạc sản sinh ra trong nháy mắt đã nuốt gọn hắn.
-A!~ Một tiếng kêu la thê thảm vang lên, hắc ám pháp thuẫn của hắn dưới oanh kích của Long Thăng Cửu Thiên có vẻ chống đỡ yếu đuối. Tuy rằng đỡ được lực lượng bạo tạc, thế nhưng cũng đã phải trả cái giá lớn rồi. Thân thể yếu đuối trực tiếp bạo lộ trong hỏa diễm, nhất thời bị đốt cháy thành người lửa.
Hắn kêu thảm thiết giãy dụa ngã trên mặt đất, thế nhưng hỏa diễm đấu khí thủy chung vô pháp dập tắt, trong nháy mắt bị biến thành tro bụi.
Bảy tên địch nhân, bốn người đã chết! Võ sĩ còn lại cũng không thể che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng, xoay người bỏ chạy. Chỉ có tên trung niên pháp sư đứng cách đó không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, trọng miệng tốc độ đọc chú ngữ ngày càng nhanh.
Mặt đất kịch liệt rung động, Hàn Phi có đánh vào mặt đất cũng không thể tạo ra sức phản chấn lớn như vậy. Như thể là có vật gì chuẩn bị chui ra từ lòng đất vậy.
Trong đó một pháp sư trung niên hẳn là thủ lĩnh trong đội. Hắn thấy Hàn Phi đuổi tới gần, cầm pháp trượng trong tay phất phất người khác cùng nhau tụ lại một chỗ, bày ra tư thế phòng ngự.
Tiếng quát lớn tràn đầy sát khí, cự lang uy mãnh kinh người, tư thế từ trên cao nhìn xuống, còn có trường đao kỳ lạ trong tay, Hàn Phi tuyệt đối làm cho người ta có cảm giác không dễ trêu chọc vào. Nhưng pháp sư trung niên khuôn mặt tươi cười cung kính hành lễ nói:
-Vị đại nhân này, chúng là là tiểu đội chiến đấu thuộc dong binh đoàn Thiết Kỳ mới từ chiến thần sơn mạch muốn trở về thành, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?
Biểu diễn kiểu này làm cho Hàn Phi không nhịn được mà lắc đầu, vẻ mặt cung kính càng ra vẻ giả tạo làm hắn cười đau ruột. Tên pháp sư bình thường hẳn là thuộc loại người quen ra lệnh, hiện giờ giả vờ tư thái thấp hèn thật sự không chút tự nhiên nào cả.
-A, là như thế này sao, như vậy các ngươi sao lại ở đây, chắc cũng không phải đi lầm đường chứ?
Hàn Phi cười lạnh nói.
Người mạo hiểm cùng dong binh đi qua trấn Thải Hồng tới trạm kiểm soát vào chiến thần sơn mạch cũng không ít. Chính bọn họ đã mang tới phồn hoa cùng sinh cơ cho trấn nhỏ, muốn nói trên lãnh địa xuất hiện dong binh cũng không phải quá kỳ lạ. Nhưng là không nên chạy tới nơi này, còn âm thầm rình rập Hàn Phi nữa.
Pháp sư trung niên nhất thời cứng đờ người, lập tức cười nói:
-A, chúng ta chuẩn bị chuyern tới Lâm Kỳ lĩnh Thiết Bích Bảo, từ nơi này đi tiện hơn một chút.
Lâm Kỳ lĩnh nằm ngay mặt đông của Úc Kim Hương lĩnh, thuộc về một gia tộc tiếng tăm lừng lẫy đế đô Lâm Kỳ gia tộc. Nếu như bọn họ muốn đi Thiết Bích Bảo miễn cưỡng cũng coi được.
Chỉ là Hàn Phi đối với thân phận của bọn họ khả nghi, làm sao có thể thả những người này đi đơn giản được. Nhất là hắn lại cảm thấy một tia sát khí vừa rồi, đối phương tuyệt đối không có ý tốt.
-Ta đối với thân phận cùng mục đích của các ngươi rất hoài nghi…
Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng:
-Theo ta đi tới Thải Hồng trấn một chuyến, tin tưởng có thể xác nhận lai lịch các ngươi.
Trong Thải Hồng trấn có phòng làm việc của dong binh công hội cùng người mạo hiểm công hội. Nếu như những người này thực là người của Thiết Kỳ dong binh, Hàn Phi không ngại phóng lưới bắt cá lớn. Hắn không tin đối phương đúng dịp xuất hiện ở chỗ này.
Trung niên pháp sư sắc mặt nhất thời biến đổi, một võ sĩ phía sau hắn thiếu kiên nhẫn mắt lộ ra hung quang gầm nhẹ nói:
-Các hạ quản quá rộng đi đấy? chúng ta không có trêu chọc ngươi, không nên quá phận!
-Quá phận sao?
Hàn Phi nhàn nhạt nói:
-Đã quên giới thiệu một chút, ta là lĩnh chủ thứ tư của Úc Kim Hương lĩnh, Hàn Phi tử tước. Các ngươi đang đi trên lãnh địa của ta, hành vi lén lút mưu đồ gây rối. Ta đương nhiên là có tư cách xác minh thân phận của các ngươi.
-Thì ra là tử tước đại nhân, xin ngài tha thứ cho mạo phạm của chúng ta. Chúng là đích thật là Thiết Kỳ dong binh đoàn. Ngươi xem ký hiệu dong binh của chúng ta.
Trung niên pháp sư cười cười, vội vã lấy một huy chương cung kính dâng hai tay hướng tới Hàn Phi nói:
-Ngài xem sẽ rõ…
Hàn Phi ánh mắt lạnh hơn, dáng cười cười mang tính châm chọc trên miệng hắn sững lại. Khi hắn báo ra thân phận bản thân, những người này không ngờ không có bao nhiêu kinh ngạc, hình như trước đó đã biết thân phận của hắn. Việc này chứng minh đối phương tuyệt đối là hướng tới hắn mà tới.
Lúc trung niên pháp sư đưa huy chương qua, ánh mắt Hàn Phi ngưng trọng nhìn vào cổ tay trái của đối phương. Tuy rằng trong khu rừng hôn ám này, hắn liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra hình xăm màu đen trên cổ tay đối phương.
Đó là một hình xăm kỳ lạ với thân hình độc hạt còn khuôn mặt người. Nó đang dương nanh vuốt sinh động vô cùng, phảng phất như lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên cắn người.
-Thì ra các ngươi là người của giáo hội Âm Ảnh.
Hàn Phi cười cười nói:
-Còn giả vờ là dong binh cái gì, là ai phái các ngươi tới rình ta?
Trên Cửu Thiên đại lục này, số lượng giáo hội thờ phụng thần linh khác nhau cũng không ít. Ví dụ như chiến thần giáo hội thực lực không tầm thường trải rộng khắp nơi. Thế nhưng trăm nghìn năm qua, thần linh chưa từng xuất hiện trên phiến đại lục này. Cho nên lực lượng giáo hội chưa từng vượt lên được vương quyền thế tục. Có giáo hội thậm chí bị bài xích là tà giáo dị đoan, bị các quốc gia trên đại lục phát lệnh truy nã.
Âm Ảnh giáo hội là một trong số đó, bọn họ thờ phụng Hắc Ám Ma Thần ở thế giới Thâm Uyên. Tự nhận mình là người phát ngôn của Ma Thần trên nhân gian, tôn trọng lực lượng hắc ám, bình thường hoạt động tương đối quỷ dị.
Vốn cũng chẳng có gì, bởi vì các quốc gia trên đại lục đối với tín ngưỡng thần linh có tính bao dung rất cao. Hắc ám lực lượng cũng là một trong thập đại nguyên tố, cũng không chịu kỳ thị. Nhưng mà trong Ám Ảnh giáo hội có rất nhiều vong linh pháp sư tồn tại. Bình thường lại cử hành một số nghi thức cúng tế khiến cho người khác giận sôi. Cho nên nhiều quốc gia không chấp nhận bọn họ, cuối cùng bị các quốc gia nhân tộc định là tà giáo dị đoan bao vây tiễu trừ. Trước kia hoạt động bán công khai, hiện giờ là hoạt động ngầm.
Truyền thuyết kể rằng Hắc Ám Ma Thần bản thể là một quái thú thân độc hạt, mặt người. Cũng là tín ngưỡng đồ đằng của Ám Ảnh giáo hội. Tên pháp sư trung niên này không cẩn thận lộ ra hình xăm làm thân phận của hắn bại lộ.
Một pháp sư của Âm Ảnh giáo hội là một người dong binh mao hiểm sao? Chê cười!
Nghe thấy Hàn Phi từ trong miệng phun ra bốn chữ “Âm Ảnh giáo hội” bảy người vẻ mặt đại biến. Vẻ cung kính khiêm tốn của trung niên pháp sư biến mất, sắc mặt trở nên hung ác vô cùng.
Hắn bỗng nhiên lùi về sau một bước, trong nháy mắt chuyển ra sau các võ sĩ, giơ pháp trượng trong tay lên cao cao, lớn tiếng quát:
-Giết hắn!
Sương đen từ trên người pháp sư trung niên tuôn ra ngoài, lực lượng hắc ám bỗng nhiên phủ xuống toàn bộ rừng cây. Bốn võ sĩ trong đội đều rút ra vũ khí của mình, nhất tề mở ra đấu giáp, gầm nhẹ nhằm về phía Hàn Phi, đấu khí quang mang liên tiếp thoáng hiện!
Mà đạo tặc thám báo trong đội lại vô thanh vô tức lùi về phía sau, thân hình bỗng nhiên biến mất, không thấy đâu.
Hàn Phi hừ lạnh một tiếng, mạch đao từ tay trái đổi tới tay phải, cánh tay trái giơ lên nhẹ nhàng đánh ra. Một đấu khí hộ thuẫn màu ám kim chợt xuất hiện, chặn lại hai đạo khí mang màu đen đang chém tới.
Ba!
Đấu khí cùng đấu khi va chạm phát ra tiếng vang nặng nề. Đấu khí của hai võ sĩ kia không hề làm lay động phong ngự của Thủ Hộ Chi Thuẫn. Mà Ốc Kim mang theo Hàn Phi nhảy lên, bỗng nhiên thoát khỏi công kích của các võ sĩ, thoáng hiện ra bên trái một võ sĩ.
Đao phong màu bạc nháy mắt cắt ngang không khí, bị bám theo những tiếng huýt gió kỳ dị. Đao mang bùng lên, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà chém về phía võ sĩ.
Tên võ sĩ này vừa phát ra một đạo kiếm quang thì bị Thủ Hộ Chi Thuẫn đỡ, trăm triệu lần không ngờ Hàn Phi lại phản kích nhanh tới như vậy. Thực lực của hắn cũng tương đối không tồi, trước sống chết phản ứng thần tốc, vội vàng xoay người đưa kiếm về đỡ trước ngực.
Trọng kiếm chắn đao phong, chỉ kém chút nữa là chém lên người hắn. Thế nhưng…
Răng rắc!
Lĩnh vũ trọng kiếm bản rộng bằng lòng bàn tay không ngờ không thể ngăn trở được quỹ tích chém xuống của mạch đao. Một tiếng ma sát vang lên, trọng kiếm giống như đậu hũ bị mạch đao chém ra thành hai.
Đao mang sắc bén không gì sánh được không hề ngưng trệ đánh thẳng lên đấu giáp của võ sĩ.
Xoẹt!
Thân hình võ sĩ kia run lên, đấu khí kịch liệt ba động rồi hoàn toàn mai một. Trong mắt hắn hiện ra thần sắc không thể tin được. Bì giáp trước ngực bị vạch ra thật sâu, máu tươi đỏ sẫm từ vết thương bắn ra ngoài.
Hắn còn chưa kịp kêu lên một tiếng, nửa người hắn đã tà tà rơi xuống đất. Máu tươi chảy lênh láng, Hàn Phi một kích này không chỉ chém đứt vũ khí của hắn, càng trực tiếp bổ đấu khí hộ giáp của hắn, một đao mất mạng!
Đây là khoảng cách giữa cảnh giới thực lực. Tên võ sĩ này bất quá chỉ là đại địa võ sĩ tiêu chuẩn. Mà Hàn Phi là thiên không võ sĩ lục giai tiêu chuẩn. Lấy hổ vồ thỏ, căn bản đấu giáp không thể phòng ngự được trước Phá Giáp Nhất Kích.
Từ khi chiến đấu bạo phát, Hàn Phi đánh chết địch nhân thứ nhất, thời gian mất chưa quá mấy giây. Những võ sĩ còn lại cũng chưa kịp hoàn hồn, đao mang đại biểu tử vong lần thứ hai xuất hiện.
-A!~ Một tiếng kêu thảm thiết lại vang lên đại biểu cho một võ sĩ chết thảm dưới đao của Hàn Phi. Song phương thực lực căn bản không cùng một cấp độ, nói chiến đấu không được, chẳng khác gì là tàn sát mới đúng.
Sưu sưu sưu!
Hơn mười vụ tiễn màu đen đột nhiên phá không mà tới, bỗng nhiên bắn trúng vào Hàn Phi đang lúc cầm đao chém chết võ sĩ thứ ba. Nhưng mà nó bị chiến thần đấu giáp hoàn toàn ngăn trở.
Những vụ tiễn này va chạm vào đấu giá giống như băng tan vậy, đoàn hắc vụ trong nháy mắt đã biến mất trên đấu giáp, quang mang đấu giáp màu vàng chợt ảm đạm đi.
Những hắc vụ này có chứa độc tố ăn mòn đấu khí sao? Năng lực đặc thù, Hàn Phi trong lòng rùng mình quay đâu lại, chỉ thấy cách xa hơn mười mét là một pháp sư quơ quơ cái trượng, vẻ mặt dữ tợn đọc chú ngữ. Một đoàn hắc vụ từ trên người hắn tuôn ra biến thành vụ tiễn nhanh chóng bắn tới bản thân hắn nhưng liên hiên không dừng.
Hàn Phi liếc mắt, trong mắt hung quang chợt lóe, cánh tay phải vung lên mạch đao chém thẳng xuống người xa xa. Liệt diễm thật dài bùng lên trên thân đao, hóa thành một đạo hỏa long rít gào tiến về phía đối phương.
Long Thăng Cửu Thiên!
Địa cấp hỏa hệ đấu kỹ, là kỹ năng thăng giai của Bạo Viêm Viêm Long Phá, địa cấp đấu kỹ hỏa hệ uy lực cực mạnh.
Chỉ có cách hơn mười mét, hỏa long do đấu khí ngưng tụ thành bành trướng lên oanh kích thẳng lên trên người pháp sư kia. Hỏa diễm bạo tạc sản sinh ra trong nháy mắt đã nuốt gọn hắn.
-A!~ Một tiếng kêu la thê thảm vang lên, hắc ám pháp thuẫn của hắn dưới oanh kích của Long Thăng Cửu Thiên có vẻ chống đỡ yếu đuối. Tuy rằng đỡ được lực lượng bạo tạc, thế nhưng cũng đã phải trả cái giá lớn rồi. Thân thể yếu đuối trực tiếp bạo lộ trong hỏa diễm, nhất thời bị đốt cháy thành người lửa.
Hắn kêu thảm thiết giãy dụa ngã trên mặt đất, thế nhưng hỏa diễm đấu khí thủy chung vô pháp dập tắt, trong nháy mắt bị biến thành tro bụi.
Bảy tên địch nhân, bốn người đã chết! Võ sĩ còn lại cũng không thể che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng, xoay người bỏ chạy. Chỉ có tên trung niên pháp sư đứng cách đó không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, trọng miệng tốc độ đọc chú ngữ ngày càng nhanh.
Mặt đất kịch liệt rung động, Hàn Phi có đánh vào mặt đất cũng không thể tạo ra sức phản chấn lớn như vậy. Như thể là có vật gì chuẩn bị chui ra từ lòng đất vậy.
/482
|