Đằng Thủy Tú đi rồi, trong gian phòng không lớn bỗng nhiên yên lặng xuống. Đằng Thác Hải ngồi ngay ngắn trên ghế, vừa thưởng thức chiếc nạp vật chỉ hoàn trong tay, vừa nhìn chằm chằm vào Hàn Phi không nói một lời.
Hàn Phi tuyệt đối là một người không sợ trời không sợ đất, tâm chí của hắn trải qua ba kiếp làm người cho nên rất kiên nghị, thế nhưng trước ánh mắt của Đằng Thác Hải cũng không khỏi có chút sợ hãi.
Đang lúc hắn chuẩn bị nói cái gì đó đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này thì Đằng Thác Hải rốt cuộc cũng mở miệng rồi:
-Rất khá! Nhất gia võ đồ lấy một đánh bốn mà có thể giết chết được ba người, bao gồm một nhị giai võ giả trong đó, hơn nữa võ đồ này chỉ mới có mười bốn tuổi. Thiên tài như vậy sợ rằng phóng tầm mắt khắp toàn bộ Minh Lam vương quốc đều không có bao nhiêu đi.
Vừa nói, đồng thời ánh mắt của Đằng Thác Hải lộ ra quang mang cực kỳ sắc bén, làm cho Hàn Phi cảm thấy trên người dựng cả tóc gáy, dường như toàn bộ bí mật của mình bị đối phương nhìn thấu vậy.
-Ha ha, đạo sư khích lệ quá rồi, chỉ là vận khí tốt, đối phương sơ suất quá mà thôi.
Hàn Phi vội vã cười trả lời.
-Vật khí tốt? lẽ nào mấy người mạo hiểm này đều chỉ là người mới tham gia sao?
Đằng Thác Hải nhìn sâu hắn một cái, nhưng không có tiếp tục câu chuyện mà lại nói:
-Hiện giờ ngươi nắm được bao nhiêu bí quyết đúc vũ khí rồi?
Hàn Phi âm thầm thở dài một hơi trả lời:
-Ta hiện giờ có thể chế tạo được trọng kiếm hợp cách cơ bản, kỵ sĩ kiếm cùng tế kiếm, nhưng mà phần chuôi kiếm cùng che tay kỹ xảo trang trí còn chưa có hoàn toàn học được, những vũ khí còn chưa học được.
-Rất khá! ~ Đằng Thác Hải lại nói một câu.
Nhưng là Hàn Phi hiện giờ nghe thấy lời khen của đạo sư lại cảm thấy có chút phát hoảng, bình thường mặc kệ hắn ra làm sao, cũng chưa bao giờ nghe thấy một lời khích lệ hay khen thưởng nào.
-Ta thực sự rất khâm phục ngươi, nói thật ta nhìn thấy không ít thiên tài, thế nhưng không có người nào có thể so sánh được với ngươi, thông minh, hiếu học, chăm chỉ … tất cả điều kiện trở thành một sang sư ưu tú ngươi đều có cả rồi!
Đằng Thác Hải chậm rãi nói rằng:
-Năm đó ta theo đạo sư, mất hai năm mới được như ngươi bây giờ, rất giỏi!
Đằng Thác Hải liên tiếp nói ba từ “Rất giỏi!” Hàn Phi trong lòng có chút hơi thẹn, bởi vì hắn biết mình nhờ có kinh nghiệm ba kiếp mà được, lại có căn cơ là “Huyền môn sinh tử quyết.”
-Cảm ơn đạo sư đã khích lệ!
Hàn Phi nói rằng:
-Như vậy ta có thiên phú sang sư sao?
Tuy rằng không phải khiên tốn, nhưng cũng là giải thích tốt nhất, Đằng Thác Hải gật đầu nói:
-Qua hai ngày nữa ngươi hoàn thành tấn giai võ thí, ta sẽ bắt đầu truyền thụ tài nghệ chân chính của sang sư cho ngươi!
Hàn Phi nhất thời tinh thần đại chấn, linh văn, linh khống thuật, linh hỏa…. đều là những hắn cảm thấy hứng thú nhất, nguyên còn tưởng rằng tốn không ít thời gian rèn sắt nữa, nỗ lực thêm một chút tiền tài nữa, thật không ngờ Đằng Thác Hải đã đáp ứng mấy ngày nữa truyền thụ cho hắn rồi.
-Nhưng mà, ta có một điều kiện.
Đằng Thác Hải nói rằng:
-Sau này không được mang theo Thủy Tú ra ngoài chạy loạn nữa, ta chỉ có một tôn nữ là nó, nếu như có chuyện gì xảy ra…
Lời phía dưới, Đằng Thác Hải không có tiếp tục nói tiếp, nhưng mà Hàn Phi hoàn toàn có thể hiểu được ý của hắn, kỳ thực Đằng Thác Hải không nói Hàn Phi cũng không mang Đằng Thủy Tú đi tới rừng rậm Hô Khiếu lần nữa. Dù sao vẻ đẹp mỹ lệ của nàng cũng là căn nguyên của tội ác, mà Hàn Phi không thể trông cậy vào vận khí như ngày hôm nay được.
-Ta hiểu mà, ngài cứ yên tâm.
Hàn Phi thực lòng nói.
-Như vậy là hay nhất, chuyện ngày hôm nay tốt nhất là không nên nói cho người nhà của ngươi biết.
Đằng Thác Hải nói rằng:
-Còn đống đồ vật này ta xử lý giúp ngươi, đưa tiền cho ngươi sau, hiện giờ ngươi có thể trở về rồi.
Đằng Thác Hải nói đúng ý nguyện của hắn rồi. Hắn đang lo lắng những chiến lợi phẩm cướp đoạt được phải xử lý như thế nào mới tốt, trực tiếp mang tới tiệm vũ khí bán thì thực sự chói mắt quá không được tiện cho lắm. Dù sao Tập Thủy Thành cũng là thành nhỏ, tiệm vũ khí bất quá cũng chỉ có bốn năm nhà mà thôi, trong đó một gian chính là của nhà Hàn Phi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Phi lúc rời khỏi phòng, Đằng Thác Hải trầm tư thật lâu, cuối cùng mới thở dài nói nhỏ:
-Đáng tiếc rồi…
…
Về đến nhà, Hàn Phi sau khi chào hỏi Hàn Mộc Thiên mới đi lên gõ cửa phòng Hàn Lập.
Hiện tại nếu so sánh với Hàn Phi có thể tự ra ngoài một mình mà nói, đệ đệ Hàn Lập mới chỉ mười tuổi không thể nghi ngờ là mệnh khổ rồi. Carlene mỗi này đều bắt hắn phải học tập chiếm rất nhiều thời gian, đối với tiểu mập mạp này quả thực là một loại dằn vặt.
Thấy Hàn Phi bay qua bay lại, Hàn Lập cúi đầu nói rằng:
-Đại ca, buổi chiều sợ rằng đệ không thể ra ngoài được, ngày hôm nay còn có đề mục thuật số chưa hoàn thành nè!
Hắn còn tưởng rằng Hàn Phi định đưa mình ra ngoài chơi, trong thời gian này Hàn Phi nhìn hắn thực rất thương cảm, ngẫu nhiên mang hắn đi dạo chơi một chút, mua một chút xâu nước quả đường ăn cho đỡ thèm.
Hàn Phi cười nói:
-Ta không phải tới tìm đệ để chơi đùa, trước tiên trả tiền lại cho đệ nè.
Qua hai ngày nữa là ngày tấn giai võ thí của Thánh Đường, Hàn Phi chuẩn bị tham gia khảo hạch tấn giai, thay đổi huy chương trước ngực mình. Nhưng mà nếu như tấn giai thành công cần hao tổn một chút tiền, Hàn Phi tuy rằng còn có hơn ba mươi đồng vàng, thế nhưng mấy ngày nay ở trong xưởng tiêu tốn quá nhiều rồi, cho nên muốn mượn một chút tiền của Hàn Lập.
Không nên nhìn Hàn Lập bình thường một tháng chỉ có năm đồng bạc tiêu vặt, nhưng mà tiểu tử này có thể nói ngon nói ngọt, bình thường lại theo mẫu thân Carlene về nhà ngoại công xin thêm một chút tiền tiêu vặt, hơn nữa hắn rất tiết kiệm, trong túi cũng có không ít tiền.
-Đại ca, huynh không phải nói hai ngày nữa cần dùng sao? Thế nào mà hiện giờ đã trả đệ rồi? Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Lập kinh ngạc nói rằng.
-Bởi vì lợi tức của đệ rất cao, ta không chịu nổi.
Hàn Phi phụng phịu nói rằng.
Tiền của tiểu tử này cũng không phải cấp không cho Hàn Phi, hai mươi đồng vàng một ngày đêm lợi tức là hai đồng bạc, may mà Hàn Phi đã từng mua sáu bảy chuỗi đường quả cho hắn, quả thực là thương nhân trời sinh, hoàn toàn kế thừa thiên phú của gia tộc Carlene.
Thấy sắc mặt xấu xí của Hàn Phi, Hàn Lập không khỏi gãi đầu, nhỏ giọng nói rằng:
-Nếu vậy thì một ngày đêm cấp một đồng bạc là được rồi.
-Nói giỡn với đệ vậy thôi chứ!
Hàn Phi cười ha hả lấy ra hai mươi đồng vàng cho hắn, đương nhiên cũng không thiếu lợi tức của hai ngày.
Xoa đầu đệ đệ, Hàn Phi trong lòng thầm nghĩ tới tấn giai võ thí ở Thánh Đường hai ngày sau.
Lúc này cũng nên hơi hiển lộ một chút phong mang đi! Nhớ tới giá sách rực rỡ muôn màu của Thánh Đường võ các, trong lòng hắn không khỏi nóng như lửa
Hàn Phi tuyệt đối là một người không sợ trời không sợ đất, tâm chí của hắn trải qua ba kiếp làm người cho nên rất kiên nghị, thế nhưng trước ánh mắt của Đằng Thác Hải cũng không khỏi có chút sợ hãi.
Đang lúc hắn chuẩn bị nói cái gì đó đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này thì Đằng Thác Hải rốt cuộc cũng mở miệng rồi:
-Rất khá! Nhất gia võ đồ lấy một đánh bốn mà có thể giết chết được ba người, bao gồm một nhị giai võ giả trong đó, hơn nữa võ đồ này chỉ mới có mười bốn tuổi. Thiên tài như vậy sợ rằng phóng tầm mắt khắp toàn bộ Minh Lam vương quốc đều không có bao nhiêu đi.
Vừa nói, đồng thời ánh mắt của Đằng Thác Hải lộ ra quang mang cực kỳ sắc bén, làm cho Hàn Phi cảm thấy trên người dựng cả tóc gáy, dường như toàn bộ bí mật của mình bị đối phương nhìn thấu vậy.
-Ha ha, đạo sư khích lệ quá rồi, chỉ là vận khí tốt, đối phương sơ suất quá mà thôi.
Hàn Phi vội vã cười trả lời.
-Vật khí tốt? lẽ nào mấy người mạo hiểm này đều chỉ là người mới tham gia sao?
Đằng Thác Hải nhìn sâu hắn một cái, nhưng không có tiếp tục câu chuyện mà lại nói:
-Hiện giờ ngươi nắm được bao nhiêu bí quyết đúc vũ khí rồi?
Hàn Phi âm thầm thở dài một hơi trả lời:
-Ta hiện giờ có thể chế tạo được trọng kiếm hợp cách cơ bản, kỵ sĩ kiếm cùng tế kiếm, nhưng mà phần chuôi kiếm cùng che tay kỹ xảo trang trí còn chưa có hoàn toàn học được, những vũ khí còn chưa học được.
-Rất khá! ~ Đằng Thác Hải lại nói một câu.
Nhưng là Hàn Phi hiện giờ nghe thấy lời khen của đạo sư lại cảm thấy có chút phát hoảng, bình thường mặc kệ hắn ra làm sao, cũng chưa bao giờ nghe thấy một lời khích lệ hay khen thưởng nào.
-Ta thực sự rất khâm phục ngươi, nói thật ta nhìn thấy không ít thiên tài, thế nhưng không có người nào có thể so sánh được với ngươi, thông minh, hiếu học, chăm chỉ … tất cả điều kiện trở thành một sang sư ưu tú ngươi đều có cả rồi!
Đằng Thác Hải chậm rãi nói rằng:
-Năm đó ta theo đạo sư, mất hai năm mới được như ngươi bây giờ, rất giỏi!
Đằng Thác Hải liên tiếp nói ba từ “Rất giỏi!” Hàn Phi trong lòng có chút hơi thẹn, bởi vì hắn biết mình nhờ có kinh nghiệm ba kiếp mà được, lại có căn cơ là “Huyền môn sinh tử quyết.”
-Cảm ơn đạo sư đã khích lệ!
Hàn Phi nói rằng:
-Như vậy ta có thiên phú sang sư sao?
Tuy rằng không phải khiên tốn, nhưng cũng là giải thích tốt nhất, Đằng Thác Hải gật đầu nói:
-Qua hai ngày nữa ngươi hoàn thành tấn giai võ thí, ta sẽ bắt đầu truyền thụ tài nghệ chân chính của sang sư cho ngươi!
Hàn Phi nhất thời tinh thần đại chấn, linh văn, linh khống thuật, linh hỏa…. đều là những hắn cảm thấy hứng thú nhất, nguyên còn tưởng rằng tốn không ít thời gian rèn sắt nữa, nỗ lực thêm một chút tiền tài nữa, thật không ngờ Đằng Thác Hải đã đáp ứng mấy ngày nữa truyền thụ cho hắn rồi.
-Nhưng mà, ta có một điều kiện.
Đằng Thác Hải nói rằng:
-Sau này không được mang theo Thủy Tú ra ngoài chạy loạn nữa, ta chỉ có một tôn nữ là nó, nếu như có chuyện gì xảy ra…
Lời phía dưới, Đằng Thác Hải không có tiếp tục nói tiếp, nhưng mà Hàn Phi hoàn toàn có thể hiểu được ý của hắn, kỳ thực Đằng Thác Hải không nói Hàn Phi cũng không mang Đằng Thủy Tú đi tới rừng rậm Hô Khiếu lần nữa. Dù sao vẻ đẹp mỹ lệ của nàng cũng là căn nguyên của tội ác, mà Hàn Phi không thể trông cậy vào vận khí như ngày hôm nay được.
-Ta hiểu mà, ngài cứ yên tâm.
Hàn Phi thực lòng nói.
-Như vậy là hay nhất, chuyện ngày hôm nay tốt nhất là không nên nói cho người nhà của ngươi biết.
Đằng Thác Hải nói rằng:
-Còn đống đồ vật này ta xử lý giúp ngươi, đưa tiền cho ngươi sau, hiện giờ ngươi có thể trở về rồi.
Đằng Thác Hải nói đúng ý nguyện của hắn rồi. Hắn đang lo lắng những chiến lợi phẩm cướp đoạt được phải xử lý như thế nào mới tốt, trực tiếp mang tới tiệm vũ khí bán thì thực sự chói mắt quá không được tiện cho lắm. Dù sao Tập Thủy Thành cũng là thành nhỏ, tiệm vũ khí bất quá cũng chỉ có bốn năm nhà mà thôi, trong đó một gian chính là của nhà Hàn Phi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Phi lúc rời khỏi phòng, Đằng Thác Hải trầm tư thật lâu, cuối cùng mới thở dài nói nhỏ:
-Đáng tiếc rồi…
…
Về đến nhà, Hàn Phi sau khi chào hỏi Hàn Mộc Thiên mới đi lên gõ cửa phòng Hàn Lập.
Hiện tại nếu so sánh với Hàn Phi có thể tự ra ngoài một mình mà nói, đệ đệ Hàn Lập mới chỉ mười tuổi không thể nghi ngờ là mệnh khổ rồi. Carlene mỗi này đều bắt hắn phải học tập chiếm rất nhiều thời gian, đối với tiểu mập mạp này quả thực là một loại dằn vặt.
Thấy Hàn Phi bay qua bay lại, Hàn Lập cúi đầu nói rằng:
-Đại ca, buổi chiều sợ rằng đệ không thể ra ngoài được, ngày hôm nay còn có đề mục thuật số chưa hoàn thành nè!
Hắn còn tưởng rằng Hàn Phi định đưa mình ra ngoài chơi, trong thời gian này Hàn Phi nhìn hắn thực rất thương cảm, ngẫu nhiên mang hắn đi dạo chơi một chút, mua một chút xâu nước quả đường ăn cho đỡ thèm.
Hàn Phi cười nói:
-Ta không phải tới tìm đệ để chơi đùa, trước tiên trả tiền lại cho đệ nè.
Qua hai ngày nữa là ngày tấn giai võ thí của Thánh Đường, Hàn Phi chuẩn bị tham gia khảo hạch tấn giai, thay đổi huy chương trước ngực mình. Nhưng mà nếu như tấn giai thành công cần hao tổn một chút tiền, Hàn Phi tuy rằng còn có hơn ba mươi đồng vàng, thế nhưng mấy ngày nay ở trong xưởng tiêu tốn quá nhiều rồi, cho nên muốn mượn một chút tiền của Hàn Lập.
Không nên nhìn Hàn Lập bình thường một tháng chỉ có năm đồng bạc tiêu vặt, nhưng mà tiểu tử này có thể nói ngon nói ngọt, bình thường lại theo mẫu thân Carlene về nhà ngoại công xin thêm một chút tiền tiêu vặt, hơn nữa hắn rất tiết kiệm, trong túi cũng có không ít tiền.
-Đại ca, huynh không phải nói hai ngày nữa cần dùng sao? Thế nào mà hiện giờ đã trả đệ rồi? Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Lập kinh ngạc nói rằng.
-Bởi vì lợi tức của đệ rất cao, ta không chịu nổi.
Hàn Phi phụng phịu nói rằng.
Tiền của tiểu tử này cũng không phải cấp không cho Hàn Phi, hai mươi đồng vàng một ngày đêm lợi tức là hai đồng bạc, may mà Hàn Phi đã từng mua sáu bảy chuỗi đường quả cho hắn, quả thực là thương nhân trời sinh, hoàn toàn kế thừa thiên phú của gia tộc Carlene.
Thấy sắc mặt xấu xí của Hàn Phi, Hàn Lập không khỏi gãi đầu, nhỏ giọng nói rằng:
-Nếu vậy thì một ngày đêm cấp một đồng bạc là được rồi.
-Nói giỡn với đệ vậy thôi chứ!
Hàn Phi cười ha hả lấy ra hai mươi đồng vàng cho hắn, đương nhiên cũng không thiếu lợi tức của hai ngày.
Xoa đầu đệ đệ, Hàn Phi trong lòng thầm nghĩ tới tấn giai võ thí ở Thánh Đường hai ngày sau.
Lúc này cũng nên hơi hiển lộ một chút phong mang đi! Nhớ tới giá sách rực rỡ muôn màu của Thánh Đường võ các, trong lòng hắn không khỏi nóng như lửa
/482
|