Editor: Ru Tơ
Bọn họ đều xuất thân từ gia đình danh tiếng, hiểu rõ mối quan hệ của những người quyền cao chức trọng trên thương trường, chuyện “đi cửa sau” phải nói là vô cùng thuần thục. Sau khi tốt nghiệp đại học, con đường phía trước rộng mở thênh thang, dù làm quan, thừa kế công ty hay tập đoàn đều được nghênh đón càng khiến tương lai bọn họ thêm phần sáng lạng.
“Ồ, vị này là Đại Lận?” Đứa con gái yêu quý của Phó thị trưởng Lí Tương Tương khẽ thét lên một tiếng, lập tức đứng dậy, hất đuôi ngựa cao cao, lúm đồng tiền như hoa, chạy tới:“Đại Lận, Tiểu Hàm, mau tới đây, bọn Xá Dật đang bàn về các cậu......”
Cô gái kéo tay Tiểu Hàm, căn bản không quan tâm tới Đại Lận.
“Nói gì bọn này đấy?” Tiểu Hàm từ cầu thang đi xuống, đến ngồi cạnh một vài diện mạo tuấn mỹ, tiếng của một tên công tử cao quý phát ra, huých nhẹ cái người tên Xá Dật:“Có phải Đại Lận của chúng ta đã thay đổi rồi hay không? Trước kia còn là một bông hoa cao quý, ai dám tranh giành ngai vàng này cùng Đại Lận chính là không biết tự lượng sức mình!”
Lí Tương Tương đi phía sau cô, che miệng nở nụ cười,“Là các cậu lúc trước còn đánh cược ai cưa đỗ được Đại Lận – nữ sinh mang gương mặt thiên thần, dáng người ma quỷ, rồi còn thường xuyên ngồi xe thể thao đắt tiền của cậu ấy về nhà mở party...... Hiện tại các cậu đều có bạn gái, còn lấy Tiểu Hàm của chúng ta và Đại Lận thời gian gần đây đem ra so sánh, không sợ bạn gái ghen à?”
Đại Lận đi ở đằng sau, nghe rõ mồn một, bước chân càng thêm khó khăn.
Bọn họ ở đem từng chuyện cũ của cô ra bàn luận sôi nổi, cười nói râm ran, cô chỉ ngồi đó, yên lặng lắng nghe. Bởi vì những điều họ kể là thật.
Cô chưa học xong đại học, đi ngồi tù, hại chết ba, nhà cửa không còn, bây giờ ít nhất cô vẫn còn muốn sống có tôn nghiêm.
“Ba tớ đã lo ổn thỏa chuyện công việc, ngày mai tớ phải đi làm, tuy rằng công việc ổn định, tiền lương cũng không tệ, thực tập xong có thể lập tức trở thành nhân viên chính thức, đi thẳng một bước lên trên, nhưng rất nhàm chán, mỗi ngày đi làm chỉ lên ngồi như vậy.” Không thấy lão phu nhân và Trâu bí thư ở đó, vài vị thiên kim bắt đầu chậm rãi mà nói, ngồi một đám vây quanh Tiểu Hàm, khi nói, khi cười vang, mắt lại đảo đến chỗ Đại Lận:“Đại Lận, cậu cũng tốt nghiệp , chuẩn bị đi làm ở đâu chưa? Có cần tôi giới thiệu cho một nơi không? Ba tôi nói công ty đó đang cần một nhân viên làm vệ sinh, không yêu cầu bằng cấp, không cần có quan hệ rộng rãi,…”
Tiểu Hàm ở một bên cũng không ngăn lại, tao nhã ăn dưa hấu, chờ Đại Lận bùng nổ.
Ba năm trước đây, đám người có thân thế quý tộc này không ai dám lớn tiếng với Đại Lận, cô ra sức bắt nạt nhất là đối với những kẻ nói cô cưa cẫm Đằng Duệ Triết, nói cô kiêu ngạo ương ngạnh, nói cô không được mẹ giáo dục cẩn thận. Mỗi lần gặp chuyện, cô đều lấy thân phận thị trưởng của ba để đàn áp bọn họ, làm cho đối phương sống dở chết dở.
Năm đó Tiểu Hàm cùng Đai Lận mỗi lần đi cùng nhau là mỗi lần tỏa sáng, một người là con gái bí thư, dáng vẻ thanh tú, tính cách dịu dàng, một người là con gái thị trưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, làm chuyện gì đều có thể gây xôn xao, dù là chuyện nhỏ nhặt, thân phận của hai người lại không có ai sánh bằng , trở thành người nổi tiếng của trường cũng không có gì lạ.
Hiển nhiên, Tiểu Hàm dịu dàng khiêm tốn, vô dùng duyên dáng, cũng không tự cao tự đại nên được bạn bè mến mộ; Còn lại là Đại Lận ngang bướng, gian xảo đều khiến đối phương sợ hãi mỗi lần gặp gỡ, nữ sinh trong trường đều chủ động cách ly cô, tránh càng xa càng tốt.
Hiện tại, ba năm trôi qua, điều mọi người ấn tượng chính là lúc Tô Đại Lận lái chiếc xe thể thao chạy trốn khỏi vườn trường
“Đại Lận, sao cậu không nói lời nào? Tôi nhớ rõ năm đó cậu tuyên bố, nhất định phải theo đuổi Đằng Duệ Triết tới cùng, trở thành Đằng phu nhân, sau đó cùng anh ta đi định cư ở Bắc Kinh mà.” Con gái Hạ Lệ của cục trưởng bộ công an thành phố Cẩm che cái miệng nhỏ ha ha nở nụ cười, vênh váo đến chỗ Tiểu Hàm và Lí Tương Tương đang ngồi, tụ thành một hội, “Gả cho Đằng Duệ Triết dưới vài người trên vạn người, nghe đâu Đằng gia ở trung tâm của Nam Hải, quyền cao chức trọng......”
“Bởi vậy Tiểu Hàm của chúng ta cũng muốn gả cho Đằng Duệ Triết,…” Lí Tương Tương thuận miệng theo câu nói đầy vuốt sắt kia, nhưng bị Tiểu Hàm âm thầm trừng mắt nhìn liếc mắt một cái, vội vàng sửa lời: “Đàn ông vĩ đại như thế ai mà không muốn gả cho chứ, tôi, Hạ Lệ căn bản cũng muốn lắm đấy, nhưng mấu chốt là Đằng Duệ Triết chẳng màng quan tâm đến, ba tôi là phó thị trưởng của Cẩm thành, cấp bậc không đủ lớn, nào dám trèo cao lên Đằng Gia. Cậu xem Đại Lận cậu năm đó cũng là con gái thị trưởng, ghen tuông mù quáng, khiến bạn gái người ta phỏng nặng, làm anh ấy tức giận đến mức động thủ…”
Tiếng nói vừa dứt, mấy người khác khe khẽ cười rộ lên, những sóng mắt đầy châm chọc chằm chằm vào Đại Lận, không chịu buông tha.
Đại Lận đem ánh mắt cắm chặt trên mặt đất, từ đầu đến cuối không nói gì, đứng dậy rồi đi.
Tiểu Hàm thấy cô không bùng nổ, im lặng đứng dậy , dùng khăn lau nước dưa dấu dính trong tay, lên tiếng nói: “Tương Tương, Hạ Lệ, các cậu có yên không! Ăn dưa hấu đi ! Đại Lận, cậu không cần giữ trong lòng những lời đó, hai đứa tiểu thư đó bị làm hư rồi, ăn nói hồ đồ!”
Đại Lận trong lòng có chút nặng nề , không quan tâm đến Tiểu Hàm đang cười thản nhiên, cũng không buồn để ý đến ánh mắt chế nhạo với những giọng điệu mỉa mai kia, chậm rãi lên lầu.
Tôn nghiêm của cô ngay từ sau chuyện phóng hỏa đã bị hủy hoại. Ba năm sống trong tù, với bao nhiêu châm chọc, chỉ trích, cô không thể phản bác, chỉ có thể hèn mọn cam chịu.
Cũng không cần phải gân cổ cãi lại, bọn họ nói đều là sự thật, Tô tiểu thư đây làm việc bất lương, bị tống vào tù, còn may là Tô Đại Lận cô sống sót trở về.
“Dì Trương, ba cháu đâu? Đi tiễn anh Duệ Triết chưa về sao?” Tiểu Hàm quay đầu hỏi dì Trương ở đại sảnh, rồi đứng lên,“A, Duệ Triết anh ấy để quên áo khoác này, để cháu đi đưa cho anh ấy!”
“Tiểu thư, đừng ra ngoài! Trước khi đi, Trâu bí thư có nói cùng Đằng tiên sinh ra ngoài tản bộ, dành phòng khách cho các cô cậu học sinh đây, sẽ trở về ngay!”
Dì Trương đang nói, cửa liền truyền đến âm thanh của Trâu bí thư, tiếng cười lanh lảnh:“Ôi, thì ra đứa con gái bảo bối của ta vẫn còn cùng bạn bè tụ hội, xem ra ta cùng Duệ Triết đã trở về sớm rồi.”
“Ba!” Tiểu hàm hờn dỗi một tiếng, nhanh nhẹn đi đến, xinh đẹp nhìn Đằng Duệ Triết cao hơn cô một cái đầu:“Duệ Triết, em còn nghĩ anh đã đi, thật khiến người ta đau lòng nãy giờ.”
Đằng Duệ Triết cao lớn lẳng lặng nhìn cô, thần thái hiện ra một chút cười.
Anh nâng ánh mắt về phía trước, nhìn thấy Đại Lận đang đi lên lầu, thước váy màu trắng bị vấy bẩn bởi lượng máu không nhỏ , nhuốm đỏ một mặt, dáng người mảnh mai có chút yếu đuối, một trời một vực so với bộ dạng tràn đầy tinh lực khi anh cùng cô ba năm trước đây, tại ghế sô pha, cả trai cả gái đang thầm cười trộm, cười mảnh váy của cô dính đầy thứ kinh nguyệt ghê tởm.
Bọn họ đều xuất thân từ gia đình danh tiếng, hiểu rõ mối quan hệ của những người quyền cao chức trọng trên thương trường, chuyện “đi cửa sau” phải nói là vô cùng thuần thục. Sau khi tốt nghiệp đại học, con đường phía trước rộng mở thênh thang, dù làm quan, thừa kế công ty hay tập đoàn đều được nghênh đón càng khiến tương lai bọn họ thêm phần sáng lạng.
“Ồ, vị này là Đại Lận?” Đứa con gái yêu quý của Phó thị trưởng Lí Tương Tương khẽ thét lên một tiếng, lập tức đứng dậy, hất đuôi ngựa cao cao, lúm đồng tiền như hoa, chạy tới:“Đại Lận, Tiểu Hàm, mau tới đây, bọn Xá Dật đang bàn về các cậu......”
Cô gái kéo tay Tiểu Hàm, căn bản không quan tâm tới Đại Lận.
“Nói gì bọn này đấy?” Tiểu Hàm từ cầu thang đi xuống, đến ngồi cạnh một vài diện mạo tuấn mỹ, tiếng của một tên công tử cao quý phát ra, huých nhẹ cái người tên Xá Dật:“Có phải Đại Lận của chúng ta đã thay đổi rồi hay không? Trước kia còn là một bông hoa cao quý, ai dám tranh giành ngai vàng này cùng Đại Lận chính là không biết tự lượng sức mình!”
Lí Tương Tương đi phía sau cô, che miệng nở nụ cười,“Là các cậu lúc trước còn đánh cược ai cưa đỗ được Đại Lận – nữ sinh mang gương mặt thiên thần, dáng người ma quỷ, rồi còn thường xuyên ngồi xe thể thao đắt tiền của cậu ấy về nhà mở party...... Hiện tại các cậu đều có bạn gái, còn lấy Tiểu Hàm của chúng ta và Đại Lận thời gian gần đây đem ra so sánh, không sợ bạn gái ghen à?”
Đại Lận đi ở đằng sau, nghe rõ mồn một, bước chân càng thêm khó khăn.
Bọn họ ở đem từng chuyện cũ của cô ra bàn luận sôi nổi, cười nói râm ran, cô chỉ ngồi đó, yên lặng lắng nghe. Bởi vì những điều họ kể là thật.
Cô chưa học xong đại học, đi ngồi tù, hại chết ba, nhà cửa không còn, bây giờ ít nhất cô vẫn còn muốn sống có tôn nghiêm.
“Ba tớ đã lo ổn thỏa chuyện công việc, ngày mai tớ phải đi làm, tuy rằng công việc ổn định, tiền lương cũng không tệ, thực tập xong có thể lập tức trở thành nhân viên chính thức, đi thẳng một bước lên trên, nhưng rất nhàm chán, mỗi ngày đi làm chỉ lên ngồi như vậy.” Không thấy lão phu nhân và Trâu bí thư ở đó, vài vị thiên kim bắt đầu chậm rãi mà nói, ngồi một đám vây quanh Tiểu Hàm, khi nói, khi cười vang, mắt lại đảo đến chỗ Đại Lận:“Đại Lận, cậu cũng tốt nghiệp , chuẩn bị đi làm ở đâu chưa? Có cần tôi giới thiệu cho một nơi không? Ba tôi nói công ty đó đang cần một nhân viên làm vệ sinh, không yêu cầu bằng cấp, không cần có quan hệ rộng rãi,…”
Tiểu Hàm ở một bên cũng không ngăn lại, tao nhã ăn dưa hấu, chờ Đại Lận bùng nổ.
Ba năm trước đây, đám người có thân thế quý tộc này không ai dám lớn tiếng với Đại Lận, cô ra sức bắt nạt nhất là đối với những kẻ nói cô cưa cẫm Đằng Duệ Triết, nói cô kiêu ngạo ương ngạnh, nói cô không được mẹ giáo dục cẩn thận. Mỗi lần gặp chuyện, cô đều lấy thân phận thị trưởng của ba để đàn áp bọn họ, làm cho đối phương sống dở chết dở.
Năm đó Tiểu Hàm cùng Đai Lận mỗi lần đi cùng nhau là mỗi lần tỏa sáng, một người là con gái bí thư, dáng vẻ thanh tú, tính cách dịu dàng, một người là con gái thị trưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, làm chuyện gì đều có thể gây xôn xao, dù là chuyện nhỏ nhặt, thân phận của hai người lại không có ai sánh bằng , trở thành người nổi tiếng của trường cũng không có gì lạ.
Hiển nhiên, Tiểu Hàm dịu dàng khiêm tốn, vô dùng duyên dáng, cũng không tự cao tự đại nên được bạn bè mến mộ; Còn lại là Đại Lận ngang bướng, gian xảo đều khiến đối phương sợ hãi mỗi lần gặp gỡ, nữ sinh trong trường đều chủ động cách ly cô, tránh càng xa càng tốt.
Hiện tại, ba năm trôi qua, điều mọi người ấn tượng chính là lúc Tô Đại Lận lái chiếc xe thể thao chạy trốn khỏi vườn trường
“Đại Lận, sao cậu không nói lời nào? Tôi nhớ rõ năm đó cậu tuyên bố, nhất định phải theo đuổi Đằng Duệ Triết tới cùng, trở thành Đằng phu nhân, sau đó cùng anh ta đi định cư ở Bắc Kinh mà.” Con gái Hạ Lệ của cục trưởng bộ công an thành phố Cẩm che cái miệng nhỏ ha ha nở nụ cười, vênh váo đến chỗ Tiểu Hàm và Lí Tương Tương đang ngồi, tụ thành một hội, “Gả cho Đằng Duệ Triết dưới vài người trên vạn người, nghe đâu Đằng gia ở trung tâm của Nam Hải, quyền cao chức trọng......”
“Bởi vậy Tiểu Hàm của chúng ta cũng muốn gả cho Đằng Duệ Triết,…” Lí Tương Tương thuận miệng theo câu nói đầy vuốt sắt kia, nhưng bị Tiểu Hàm âm thầm trừng mắt nhìn liếc mắt một cái, vội vàng sửa lời: “Đàn ông vĩ đại như thế ai mà không muốn gả cho chứ, tôi, Hạ Lệ căn bản cũng muốn lắm đấy, nhưng mấu chốt là Đằng Duệ Triết chẳng màng quan tâm đến, ba tôi là phó thị trưởng của Cẩm thành, cấp bậc không đủ lớn, nào dám trèo cao lên Đằng Gia. Cậu xem Đại Lận cậu năm đó cũng là con gái thị trưởng, ghen tuông mù quáng, khiến bạn gái người ta phỏng nặng, làm anh ấy tức giận đến mức động thủ…”
Tiếng nói vừa dứt, mấy người khác khe khẽ cười rộ lên, những sóng mắt đầy châm chọc chằm chằm vào Đại Lận, không chịu buông tha.
Đại Lận đem ánh mắt cắm chặt trên mặt đất, từ đầu đến cuối không nói gì, đứng dậy rồi đi.
Tiểu Hàm thấy cô không bùng nổ, im lặng đứng dậy , dùng khăn lau nước dưa dấu dính trong tay, lên tiếng nói: “Tương Tương, Hạ Lệ, các cậu có yên không! Ăn dưa hấu đi ! Đại Lận, cậu không cần giữ trong lòng những lời đó, hai đứa tiểu thư đó bị làm hư rồi, ăn nói hồ đồ!”
Đại Lận trong lòng có chút nặng nề , không quan tâm đến Tiểu Hàm đang cười thản nhiên, cũng không buồn để ý đến ánh mắt chế nhạo với những giọng điệu mỉa mai kia, chậm rãi lên lầu.
Tôn nghiêm của cô ngay từ sau chuyện phóng hỏa đã bị hủy hoại. Ba năm sống trong tù, với bao nhiêu châm chọc, chỉ trích, cô không thể phản bác, chỉ có thể hèn mọn cam chịu.
Cũng không cần phải gân cổ cãi lại, bọn họ nói đều là sự thật, Tô tiểu thư đây làm việc bất lương, bị tống vào tù, còn may là Tô Đại Lận cô sống sót trở về.
“Dì Trương, ba cháu đâu? Đi tiễn anh Duệ Triết chưa về sao?” Tiểu Hàm quay đầu hỏi dì Trương ở đại sảnh, rồi đứng lên,“A, Duệ Triết anh ấy để quên áo khoác này, để cháu đi đưa cho anh ấy!”
“Tiểu thư, đừng ra ngoài! Trước khi đi, Trâu bí thư có nói cùng Đằng tiên sinh ra ngoài tản bộ, dành phòng khách cho các cô cậu học sinh đây, sẽ trở về ngay!”
Dì Trương đang nói, cửa liền truyền đến âm thanh của Trâu bí thư, tiếng cười lanh lảnh:“Ôi, thì ra đứa con gái bảo bối của ta vẫn còn cùng bạn bè tụ hội, xem ra ta cùng Duệ Triết đã trở về sớm rồi.”
“Ba!” Tiểu hàm hờn dỗi một tiếng, nhanh nhẹn đi đến, xinh đẹp nhìn Đằng Duệ Triết cao hơn cô một cái đầu:“Duệ Triết, em còn nghĩ anh đã đi, thật khiến người ta đau lòng nãy giờ.”
Đằng Duệ Triết cao lớn lẳng lặng nhìn cô, thần thái hiện ra một chút cười.
Anh nâng ánh mắt về phía trước, nhìn thấy Đại Lận đang đi lên lầu, thước váy màu trắng bị vấy bẩn bởi lượng máu không nhỏ , nhuốm đỏ một mặt, dáng người mảnh mai có chút yếu đuối, một trời một vực so với bộ dạng tràn đầy tinh lực khi anh cùng cô ba năm trước đây, tại ghế sô pha, cả trai cả gái đang thầm cười trộm, cười mảnh váy của cô dính đầy thứ kinh nguyệt ghê tởm.
/138
|