Thời gian trôi nhanh đến ngày diễn ra đại hội thể thao toàn trường. Bầu trời trong xanh như được gột rửa, là một ngày thời tiết đẹp hiếm hoi. Bầu không khí trong sân trường cũng khác hẳn mọi khi, thậm chí không khí cũng có vẻ trong lành hơn so với bình thường một chút.
Từ Ngộ mặc một bộ đồ phỏng theo đồng phục nữ sinh thời kỳ dân quốc, đây là đồng phục mà lớp 5 thống nhất mặc trong hội thao của trường. Lúc cả lớp đứng trong sân trường, nguyên cả rừng xanh lam quả thật rất bắt mắt.
Mãi mới đợi được đến khi lễ khai mạc kết thúc, Từ Ngộ tách ra khỏi lớp, đi thẳng đến chỗ lớp 8.
Nhưng cô không tìm thấy bóng dáng Trần Phóng mà chỉ thấy Chu Tư Diễn.
“Từ Ngộ!” Chu Tư Diễn chạy đến. “Hôm nay trông cậu đẹp quá.”
Từ Ngộ mỉm cười: “Cảm ơn cậu.” Cô lấy từ trong túi ra bảng số hiệu của vận động viên mà giáo viên thể dục giao, đưa cho Chu Tư Diễn: “Đây là của lớp cậu, giáo viên thể dục bảo mình đưa giúp thầy.”
“Vừa rồi mình còn định đi tìm thầy, cảm ơn cậu nhé!” Chu Tư Diễn cầm lấy xấp bảng số hiệu.
Từ Ngộ nói, vờ như vô tình: “Mình vừa mới xem qua danh sách dự thi của lớp cậu, cậu và Trần Phóng đều tham gia thi à?”
“Đúng vậy, buổi chiều mình sẽ thi chạy ngắn.” Chu Tư Diễn đáp. “Cậu… vậy buổi chiều cậu có đến xem mình thi đấu không?”
“Buổi chiều à?” Từ Ngộ tỏ vẻ áy náy. “Buổi chiều mình phải đến phòng phát thanh đọc bản thảo rồi, chắc là không đi được, thật ngại quá…”
“Không sao đâu không sao đâu!” Chu Tư Diễn lập tức xua tay làm bộ như không quan trọng. “Chỉ là một cuộc chạy thôi mà, không sao!”
“…” Từ Ngộ hỏi: “Trần Phóng thì sao? Cậu ấy cũng thi đấu buổi chiều à?”
“Không có. Chiều mai A Phóng mới thi chạy cự li dài.”
“Thế à? Vậy cậu ấy đâu rồi? Sao không thấy bóng dáng đâu cả, đừng nói là về nhà rồi nhé?”
Chu Tư Diễn nhìn quanh một vòng: “Mới ban nãy còn ở đây, có khi ngại ồn ào nên trốn vào phòng thiết bị rồi.”
Từ Ngộ gật đầu: “Đồ giao cho cậu, mình đi trước nhé. Lớp mình còn một số việc cần mình sắp xếp, buổi chiều cố gắng thi đấu nha!”
“Được!” Khuôn mặt của Chu Tư Diễn thoáng ửng hồng.
____
Về cơ bản tất cả học sinh đều tụ tập trên sân trường, chẳng nhìn thấy mấy bóng người ở tòa nhà dạy học. Từ Ngộ đi trên hành lang trống trải, cô có thể lờ mờ nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ sân trường.
Lại là cánh cửa quen thuộc của phòng thiết bị. Từ Ngộ đẩy cửa bước vào, không thấy Trần Phóng đâu nhưng lại nghe thấy phía sau giá sách vang lên tiếng động khe khẽ.
Đó là nhạc nền của trò chơi.
Cô không lên tiếng, khóa cửa lại rồi từng bước đi vào, vừa lúc chạm mắt với Trần Phóng đã ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy tiếng bước chân.
“Trần Phóng, cậu ở đây à? Mình đã tìm cậu rất lâu rồi đó.” Cô nói với anh, giọng điệu như đang giận dỗi.
Bàn tay đang chơi game của Trần Phóng hơi khựng lại một chút. Anh nhìn cô gái mặc váy xanh đen đang từng bước tiến gần về phía mình.
Anh vẫn ngồi trên chiếc bàn ping pong như trước đây, hai chân buông thõng dưới bàn. Từ Ngộ bắt chước tư thế của Trần Phóng, leo lên bàn ngồi bên cạnh anh.
“Cậu ở đây chơi game à?” Đầu cô nghiêng sát đến bên cổ anh.
“Ừm.” Trần Phóng cúi đầu đáp.
“Ồ.” Từ Ngộ có chút thất vọng. “Vậy cậu chơi đi.”
Nhưng cô lại gối đầu lên bờ vai anh, phần tóc mềm mại trên đỉnh đầu quét qua cằm anh như một chiếc lược, cả người thoáng ngứa ngáy, động tác trên tay cũng vì thế mà có chút rối loạn.
“A, cậu chết rồi.” Từ Ngộ cười khẽ.
“Từ Ngộ.” Yết hầu của thiếu niên giật giật. “Ngồi đàng hoàng lại.”
“Mình không thích!” Cô càng thêm càn rỡ [1], vòng tay ôm lấy hông anh, những ngón tay thậm chí còn luồn vào trong quần áo của Trần Phóng, đầu ngón tay lạnh buốt lướt qua hông anh.
[1] Càn rỡ: Ngang ngược, bất chấp đúng sai hay dở (theo Từ điển Việt).
“Nhanh lên, cậu hồi sinh rồi kìa, đứng có đơ ra đấy nữa!”
“Có kẻ địch có kẻ địch!”
“Oa, bên kia chết rồi, cậu giỏi quá đi!”
…
Cuối cùng sau khi kết thúc một ván game, Trần Phóng khóa màn hình điện thoại, quay đầu lẳng lặng nhìn Từ Ngộ.
Từ Ngộ rụt đầu lại, dè dặt cất lời: “Nhìn gì vậy? Cậu chê mình ồn sao?”
Miệng cô hơi mím lại.
“Ok, vậy mình không làm phiền cậu nữa là được rồi đúng không? Mình đi.” Nói đoạn, cô nhảy xuống bàn, làm bộ muốn rời đi.
Vừa mới nhấc chân lên thì cánh tay đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy.
“Không phải.” Anh nói.
Từ Ngộ quay đầu lại, thấy Trần Phóng đang mím môi nhìn mình.
Cô nở nụ cười ranh mãnh, nhưng rồi sau đó lại nhanh chóng sừng sộ lên chất vất anh: “Không phải cái gì cơ?”
“…” Trần Phóng cau mày, có chút rối rắm hiện lên trong mắt.
Từ Ngộ giật giật cánh tay, muốn rút tay mình ra khỏi tay anh.
“Không phải tôi chê cậu ồn ào.” Trần Phóng càng siết chặt tay Từ Ngộ hơn.
“…”
Thấy cuối cùng cô cũng nở nụ cười, trái tim Trần Phóng mới thoáng buông lỏng.
Từ Ngộ lại ngồi trở về bên cạnh Trần Phóng, kéo cánh tay anh hỏi: “Cậu không chơi nữa à?”
“Không chơi nữa.” Anh đáp, giọng điệu rầu rĩ.
“Ồ…” Từ Ngộ kéo âm cuối ra thật dài. “Vậy bọn mình chơi một vài trò khác nhé?”
Trần Phóng nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt không hiểu lắm.
Từ Ngộ cười cười, đột nhiên thu đôi chân đang buông thõng lại, chuyển thành ngồi quỳ ở trên bàn.
“Hôm đó, cậu đã nhìn thấy rồi đúng không?”
“Cái gì cơ?” Trong một chốc Trần Phóng chưa phản ứng kịp.
“Hôm chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.” Cô nhẹ nhàng nói. “Lúc mình nhặt bóng, cậu đã nhìn thấy rồi đúng không?”
Đầu tiên Trần Phóng hơi sửng sốt, sau đó anh cau mày: “Cậu cố ý?”
Từ Ngộ bẹp miệng, ôm lấy eo Trần Phóng, dụi đầu vào vai anh, nũng nịu: “Ai bảo cậu chẳng thèm nhìn mình!”
“…”
“Nhưng mình đảm bảo với cậu, mình chỉ làm thế với một mình cậu mà thôi!” Cô nói. “Mình thích cậu lắm lắm!”
Sắc mặt Trần Phóng dịu đi một chút, nhưng anh vẫn im lặng không nói gì. Từ Ngộ thấy vậy liền ôm lấy cổ Trần Phóng, miệng ghé sát gò má anh.
“Cậu đừng giận mà…”
Mỗi một hơi thở đều kèm theo một nụ hôn.
Sắc mặt của Trần Phóng hoàn toàn dịu đi: “Tôi không có giận…”
Thế nhưng Từ Ngộ vẫn cứ hôn không ngừng, vừa hôn vừa hỏi: “Vậy là tốt rồi, có điều hôm đó cậu… Có cứng không?”
Tay cô lần xuống phía dưới để cảm nhận anh.
“….”
Hơi thở của Trần Phóng dần trở nên bất ổn theo hành động của cô, anh ôm eo Từ Ngộ, ấn cô vào lòng mình.
“Không có…”
Nhưng hôm nay thì cứng.
Nụ hôn giữa hai người càng lúc càng sâu, động tác trên tay cũng càng lúc càng suồng sã. Từ Ngộ bị Trần Phóng đè xuống chiếc bàn pingpong lạnh lẽo, tay cô áp lên bụng dưới của anh, cảm nhận được cơ thể anh nóng hầm hập.
Trần Phóng để mặc cho cô chạm vào mình, bởi vì tay anh cũng đang đặt trên ngực cô.
Bộ ngực đầy đặn bị anh tùy ý vuốt ve, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại đảo qua viên anh đào trên đỉnh, mỗi lần như vậy đều đổi lại tiếng thở dốc của Từ Ngộ.
Thứ này đã thay thế cho game trên điện thoại, trở thành một loại trò chơi mới mà anh khám phá ra, đồng thời so với game trên điện thoại, nó lại càng gây nghiện cho anh hơn, làm anh không thể nào tự thoát ra được.
“Trần Phóng…” Từ Ngộ khẽ gọi tên anh. “Cậu muốn làm ở đây không?”
Người bị gọi tên cố gắng đè xuống xao động trên cơ thể sinh ra từ nụ hôn, ngẩng đầu khẽ thở dốc: “Không được.”
“Nhưng mà…” Hai chân Từ Ngộ cọ vào người anh. “Mình có hơi khó chịu…”
Trần Phóng sửng sốt.
Ánh nước dần lóe lên trong mắt Từ Ngộ, cô cảm thấy xấu hổ vì thứ phản ứng này của bản thân, nhưng lại muốn bỏ mặc tất cả mà chìm đắm vào trong đó.
Loại chuyện đó cũng giống như ăn uống vô độ vậy, mang đến cho cô cảm giác thỏa mãn về tinh thần và dục vọng không thể nào khống chế.
Ăn uống vô độ là phóng túng và liều lĩnh phá vỡ các quy tắc do người lớn đặt ra một cách xằng bậy cũng vậy.
Phóng túng mang đến cho cô sự vui sướng mà không cần màng đến hậu quả.
Bản thân cô cũng không muốn quan tâm đến hậu quả.
Từ Ngộ kéo quần áo của Trần Phóng, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tiếp tục nụ hôn vừa mới kết thúc vì anh rút lui. Đầu lưỡi của cô vói vào trong miệng anh, dụ dỗ lưỡi anh quấn quýt.
“Ưm…” Thiếu nữ khẽ rên rỉ.
Trong nụ hôn triền miên, bàn tay Trần Phóng dần trượt xuống một cách do dự, nhẹ nhàng luồn vào trong quần lót cô, ngón tay dễ dàng chạm vào lớp quần lót mềm mại.
Và cả khu vườn ướt nóng được bao bọc bên trong quần lót.
“Ưm… Trần Phóng…” Cơ thể Từ Ngộ khẽ run lên bởi sự động chạm của anh.
Hóa ra như vậy cũng có thể khiến cô vui sướng.
Hai người đều nhận ra sự thật này. Trần Phóng vừa quan sát biểu cảm của Từ Ngộ vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn vào chỗ riêng tư của cô qua quần lót.
Anh đang thử thăm dò xem phải chạm vào chỗ nào với lực mạnh yếu ra sao thì mới có thể làm cô sướng.
“Trần Phóng… A…”
Giọng nói của cô cũng khiến tim anh đập nhanh hơn trước.
Nhiệt độ trong phòng thiết bị nhỏ dần dần nóng lên, hai người đều đã hơi không thể kìm lòng.
Bỗng nhiên, tiếng khóa cửa bất ngờ vang lên bên ngoài khiến động tác của cả hai đột ngột dừng lại, thậm chí bản thân hai người cũng bị giật mình.
Trần Phóng nhanh chóng xuống khỏi người cô, sau đó vội vã kéo váy cô lên trên đầu gối.
“Mình đi mở cửa.” Mặt Từ Ngộ đỏ ửng, cô nhảy xuống khỏi bàn, chạy đến cạnh cửa.
Tiếng vặn cửa bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục, Từ Ngộ vừa mở cửa ra thì một bóng dáng cao lớn bên ngoài đã suýt chút nữa ngã nhào vào.
“Lớp trưởng!” Thấy là cô, Dương Nhất Phàm ngạc nhiên thốt lên: “Cậu ở bên trong à? Sao cửa lại bị khóa?”
Ánh mắt Từ Ngộ chợt lóe lên, miệng lại nói: “Hửm? Bị khóa à? Có lẽ vừa nãy mình vô tình đụng phải.”
“Ồ.” Cậu ta tin vào lời giải thích này. “Nhưng mà lớp trưởng, sao cậu lại ở đây?”
“Thầy thể dục bảo mình đến lấy đồ hộ thầy.” Từ Ngộ dần bình tĩnh trở lại. “Còn cậu thì sao?”
“Lát nữa tranh hạng ba, mình đến đây lấy nệm!” Dương Nhất Phàm là ủy viên thể dục của lớp 5, bình thường hay được giáo viên cắt cử đi làm chuyện này chuyện nọ. Cậu ta còn nói: “Cậu muốn lấy gì? Vừa khéo mình giúp cậu, bọn mình cùng đem đồ cho thầy.”
“Không cần đâu!” Từ Ngộ đi đến bên cạnh, nhặt tấm nệm trên đất lên đưa cho cậu ta. “Mình không vội, thi đấu quan trọng hơn, cậu mau đi qua đó đi.”
“Cũng được.” Dương Nhất Phàm nhún vai. “Cảm ơn cậu nhé!”
Từ Ngộ cười, đưa mắt nhìn theo cậu ta rời đi.
Mãi cho đến khi cánh cửa được đóng lại một lần nữa, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Trần Phóng…” Cô chạy chậm đến phía sau kệ, nhào vào trong lòng Trần Phóng: “Làm mình sợ muốn chết vậy đó…”
Lồng ngực Trần Phóng bị cơ thể cô đập vào, cảm giác thất bại dần tràn đầy trở lại, chỉ là trái tim vẫn đập thình thịch thình thịch.
Anh không thể nói rõ liệu cái “thình thịch” này do kích thích vừa rồi, hay vẫn là do… Cái ôm của cô.
Từ Ngộ mặc một bộ đồ phỏng theo đồng phục nữ sinh thời kỳ dân quốc, đây là đồng phục mà lớp 5 thống nhất mặc trong hội thao của trường. Lúc cả lớp đứng trong sân trường, nguyên cả rừng xanh lam quả thật rất bắt mắt.
Mãi mới đợi được đến khi lễ khai mạc kết thúc, Từ Ngộ tách ra khỏi lớp, đi thẳng đến chỗ lớp 8.
Nhưng cô không tìm thấy bóng dáng Trần Phóng mà chỉ thấy Chu Tư Diễn.
“Từ Ngộ!” Chu Tư Diễn chạy đến. “Hôm nay trông cậu đẹp quá.”
Từ Ngộ mỉm cười: “Cảm ơn cậu.” Cô lấy từ trong túi ra bảng số hiệu của vận động viên mà giáo viên thể dục giao, đưa cho Chu Tư Diễn: “Đây là của lớp cậu, giáo viên thể dục bảo mình đưa giúp thầy.”
“Vừa rồi mình còn định đi tìm thầy, cảm ơn cậu nhé!” Chu Tư Diễn cầm lấy xấp bảng số hiệu.
Từ Ngộ nói, vờ như vô tình: “Mình vừa mới xem qua danh sách dự thi của lớp cậu, cậu và Trần Phóng đều tham gia thi à?”
“Đúng vậy, buổi chiều mình sẽ thi chạy ngắn.” Chu Tư Diễn đáp. “Cậu… vậy buổi chiều cậu có đến xem mình thi đấu không?”
“Buổi chiều à?” Từ Ngộ tỏ vẻ áy náy. “Buổi chiều mình phải đến phòng phát thanh đọc bản thảo rồi, chắc là không đi được, thật ngại quá…”
“Không sao đâu không sao đâu!” Chu Tư Diễn lập tức xua tay làm bộ như không quan trọng. “Chỉ là một cuộc chạy thôi mà, không sao!”
“…” Từ Ngộ hỏi: “Trần Phóng thì sao? Cậu ấy cũng thi đấu buổi chiều à?”
“Không có. Chiều mai A Phóng mới thi chạy cự li dài.”
“Thế à? Vậy cậu ấy đâu rồi? Sao không thấy bóng dáng đâu cả, đừng nói là về nhà rồi nhé?”
Chu Tư Diễn nhìn quanh một vòng: “Mới ban nãy còn ở đây, có khi ngại ồn ào nên trốn vào phòng thiết bị rồi.”
Từ Ngộ gật đầu: “Đồ giao cho cậu, mình đi trước nhé. Lớp mình còn một số việc cần mình sắp xếp, buổi chiều cố gắng thi đấu nha!”
“Được!” Khuôn mặt của Chu Tư Diễn thoáng ửng hồng.
____
Về cơ bản tất cả học sinh đều tụ tập trên sân trường, chẳng nhìn thấy mấy bóng người ở tòa nhà dạy học. Từ Ngộ đi trên hành lang trống trải, cô có thể lờ mờ nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ sân trường.
Lại là cánh cửa quen thuộc của phòng thiết bị. Từ Ngộ đẩy cửa bước vào, không thấy Trần Phóng đâu nhưng lại nghe thấy phía sau giá sách vang lên tiếng động khe khẽ.
Đó là nhạc nền của trò chơi.
Cô không lên tiếng, khóa cửa lại rồi từng bước đi vào, vừa lúc chạm mắt với Trần Phóng đã ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy tiếng bước chân.
“Trần Phóng, cậu ở đây à? Mình đã tìm cậu rất lâu rồi đó.” Cô nói với anh, giọng điệu như đang giận dỗi.
Bàn tay đang chơi game của Trần Phóng hơi khựng lại một chút. Anh nhìn cô gái mặc váy xanh đen đang từng bước tiến gần về phía mình.
Anh vẫn ngồi trên chiếc bàn ping pong như trước đây, hai chân buông thõng dưới bàn. Từ Ngộ bắt chước tư thế của Trần Phóng, leo lên bàn ngồi bên cạnh anh.
“Cậu ở đây chơi game à?” Đầu cô nghiêng sát đến bên cổ anh.
“Ừm.” Trần Phóng cúi đầu đáp.
“Ồ.” Từ Ngộ có chút thất vọng. “Vậy cậu chơi đi.”
Nhưng cô lại gối đầu lên bờ vai anh, phần tóc mềm mại trên đỉnh đầu quét qua cằm anh như một chiếc lược, cả người thoáng ngứa ngáy, động tác trên tay cũng vì thế mà có chút rối loạn.
“A, cậu chết rồi.” Từ Ngộ cười khẽ.
“Từ Ngộ.” Yết hầu của thiếu niên giật giật. “Ngồi đàng hoàng lại.”
“Mình không thích!” Cô càng thêm càn rỡ [1], vòng tay ôm lấy hông anh, những ngón tay thậm chí còn luồn vào trong quần áo của Trần Phóng, đầu ngón tay lạnh buốt lướt qua hông anh.
[1] Càn rỡ: Ngang ngược, bất chấp đúng sai hay dở (theo Từ điển Việt).
“Nhanh lên, cậu hồi sinh rồi kìa, đứng có đơ ra đấy nữa!”
“Có kẻ địch có kẻ địch!”
“Oa, bên kia chết rồi, cậu giỏi quá đi!”
…
Cuối cùng sau khi kết thúc một ván game, Trần Phóng khóa màn hình điện thoại, quay đầu lẳng lặng nhìn Từ Ngộ.
Từ Ngộ rụt đầu lại, dè dặt cất lời: “Nhìn gì vậy? Cậu chê mình ồn sao?”
Miệng cô hơi mím lại.
“Ok, vậy mình không làm phiền cậu nữa là được rồi đúng không? Mình đi.” Nói đoạn, cô nhảy xuống bàn, làm bộ muốn rời đi.
Vừa mới nhấc chân lên thì cánh tay đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy.
“Không phải.” Anh nói.
Từ Ngộ quay đầu lại, thấy Trần Phóng đang mím môi nhìn mình.
Cô nở nụ cười ranh mãnh, nhưng rồi sau đó lại nhanh chóng sừng sộ lên chất vất anh: “Không phải cái gì cơ?”
“…” Trần Phóng cau mày, có chút rối rắm hiện lên trong mắt.
Từ Ngộ giật giật cánh tay, muốn rút tay mình ra khỏi tay anh.
“Không phải tôi chê cậu ồn ào.” Trần Phóng càng siết chặt tay Từ Ngộ hơn.
“…”
Thấy cuối cùng cô cũng nở nụ cười, trái tim Trần Phóng mới thoáng buông lỏng.
Từ Ngộ lại ngồi trở về bên cạnh Trần Phóng, kéo cánh tay anh hỏi: “Cậu không chơi nữa à?”
“Không chơi nữa.” Anh đáp, giọng điệu rầu rĩ.
“Ồ…” Từ Ngộ kéo âm cuối ra thật dài. “Vậy bọn mình chơi một vài trò khác nhé?”
Trần Phóng nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt không hiểu lắm.
Từ Ngộ cười cười, đột nhiên thu đôi chân đang buông thõng lại, chuyển thành ngồi quỳ ở trên bàn.
“Hôm đó, cậu đã nhìn thấy rồi đúng không?”
“Cái gì cơ?” Trong một chốc Trần Phóng chưa phản ứng kịp.
“Hôm chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.” Cô nhẹ nhàng nói. “Lúc mình nhặt bóng, cậu đã nhìn thấy rồi đúng không?”
Đầu tiên Trần Phóng hơi sửng sốt, sau đó anh cau mày: “Cậu cố ý?”
Từ Ngộ bẹp miệng, ôm lấy eo Trần Phóng, dụi đầu vào vai anh, nũng nịu: “Ai bảo cậu chẳng thèm nhìn mình!”
“…”
“Nhưng mình đảm bảo với cậu, mình chỉ làm thế với một mình cậu mà thôi!” Cô nói. “Mình thích cậu lắm lắm!”
Sắc mặt Trần Phóng dịu đi một chút, nhưng anh vẫn im lặng không nói gì. Từ Ngộ thấy vậy liền ôm lấy cổ Trần Phóng, miệng ghé sát gò má anh.
“Cậu đừng giận mà…”
Mỗi một hơi thở đều kèm theo một nụ hôn.
Sắc mặt của Trần Phóng hoàn toàn dịu đi: “Tôi không có giận…”
Thế nhưng Từ Ngộ vẫn cứ hôn không ngừng, vừa hôn vừa hỏi: “Vậy là tốt rồi, có điều hôm đó cậu… Có cứng không?”
Tay cô lần xuống phía dưới để cảm nhận anh.
“….”
Hơi thở của Trần Phóng dần trở nên bất ổn theo hành động của cô, anh ôm eo Từ Ngộ, ấn cô vào lòng mình.
“Không có…”
Nhưng hôm nay thì cứng.
Nụ hôn giữa hai người càng lúc càng sâu, động tác trên tay cũng càng lúc càng suồng sã. Từ Ngộ bị Trần Phóng đè xuống chiếc bàn pingpong lạnh lẽo, tay cô áp lên bụng dưới của anh, cảm nhận được cơ thể anh nóng hầm hập.
Trần Phóng để mặc cho cô chạm vào mình, bởi vì tay anh cũng đang đặt trên ngực cô.
Bộ ngực đầy đặn bị anh tùy ý vuốt ve, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại đảo qua viên anh đào trên đỉnh, mỗi lần như vậy đều đổi lại tiếng thở dốc của Từ Ngộ.
Thứ này đã thay thế cho game trên điện thoại, trở thành một loại trò chơi mới mà anh khám phá ra, đồng thời so với game trên điện thoại, nó lại càng gây nghiện cho anh hơn, làm anh không thể nào tự thoát ra được.
“Trần Phóng…” Từ Ngộ khẽ gọi tên anh. “Cậu muốn làm ở đây không?”
Người bị gọi tên cố gắng đè xuống xao động trên cơ thể sinh ra từ nụ hôn, ngẩng đầu khẽ thở dốc: “Không được.”
“Nhưng mà…” Hai chân Từ Ngộ cọ vào người anh. “Mình có hơi khó chịu…”
Trần Phóng sửng sốt.
Ánh nước dần lóe lên trong mắt Từ Ngộ, cô cảm thấy xấu hổ vì thứ phản ứng này của bản thân, nhưng lại muốn bỏ mặc tất cả mà chìm đắm vào trong đó.
Loại chuyện đó cũng giống như ăn uống vô độ vậy, mang đến cho cô cảm giác thỏa mãn về tinh thần và dục vọng không thể nào khống chế.
Ăn uống vô độ là phóng túng và liều lĩnh phá vỡ các quy tắc do người lớn đặt ra một cách xằng bậy cũng vậy.
Phóng túng mang đến cho cô sự vui sướng mà không cần màng đến hậu quả.
Bản thân cô cũng không muốn quan tâm đến hậu quả.
Từ Ngộ kéo quần áo của Trần Phóng, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tiếp tục nụ hôn vừa mới kết thúc vì anh rút lui. Đầu lưỡi của cô vói vào trong miệng anh, dụ dỗ lưỡi anh quấn quýt.
“Ưm…” Thiếu nữ khẽ rên rỉ.
Trong nụ hôn triền miên, bàn tay Trần Phóng dần trượt xuống một cách do dự, nhẹ nhàng luồn vào trong quần lót cô, ngón tay dễ dàng chạm vào lớp quần lót mềm mại.
Và cả khu vườn ướt nóng được bao bọc bên trong quần lót.
“Ưm… Trần Phóng…” Cơ thể Từ Ngộ khẽ run lên bởi sự động chạm của anh.
Hóa ra như vậy cũng có thể khiến cô vui sướng.
Hai người đều nhận ra sự thật này. Trần Phóng vừa quan sát biểu cảm của Từ Ngộ vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn vào chỗ riêng tư của cô qua quần lót.
Anh đang thử thăm dò xem phải chạm vào chỗ nào với lực mạnh yếu ra sao thì mới có thể làm cô sướng.
“Trần Phóng… A…”
Giọng nói của cô cũng khiến tim anh đập nhanh hơn trước.
Nhiệt độ trong phòng thiết bị nhỏ dần dần nóng lên, hai người đều đã hơi không thể kìm lòng.
Bỗng nhiên, tiếng khóa cửa bất ngờ vang lên bên ngoài khiến động tác của cả hai đột ngột dừng lại, thậm chí bản thân hai người cũng bị giật mình.
Trần Phóng nhanh chóng xuống khỏi người cô, sau đó vội vã kéo váy cô lên trên đầu gối.
“Mình đi mở cửa.” Mặt Từ Ngộ đỏ ửng, cô nhảy xuống khỏi bàn, chạy đến cạnh cửa.
Tiếng vặn cửa bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục, Từ Ngộ vừa mở cửa ra thì một bóng dáng cao lớn bên ngoài đã suýt chút nữa ngã nhào vào.
“Lớp trưởng!” Thấy là cô, Dương Nhất Phàm ngạc nhiên thốt lên: “Cậu ở bên trong à? Sao cửa lại bị khóa?”
Ánh mắt Từ Ngộ chợt lóe lên, miệng lại nói: “Hửm? Bị khóa à? Có lẽ vừa nãy mình vô tình đụng phải.”
“Ồ.” Cậu ta tin vào lời giải thích này. “Nhưng mà lớp trưởng, sao cậu lại ở đây?”
“Thầy thể dục bảo mình đến lấy đồ hộ thầy.” Từ Ngộ dần bình tĩnh trở lại. “Còn cậu thì sao?”
“Lát nữa tranh hạng ba, mình đến đây lấy nệm!” Dương Nhất Phàm là ủy viên thể dục của lớp 5, bình thường hay được giáo viên cắt cử đi làm chuyện này chuyện nọ. Cậu ta còn nói: “Cậu muốn lấy gì? Vừa khéo mình giúp cậu, bọn mình cùng đem đồ cho thầy.”
“Không cần đâu!” Từ Ngộ đi đến bên cạnh, nhặt tấm nệm trên đất lên đưa cho cậu ta. “Mình không vội, thi đấu quan trọng hơn, cậu mau đi qua đó đi.”
“Cũng được.” Dương Nhất Phàm nhún vai. “Cảm ơn cậu nhé!”
Từ Ngộ cười, đưa mắt nhìn theo cậu ta rời đi.
Mãi cho đến khi cánh cửa được đóng lại một lần nữa, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Trần Phóng…” Cô chạy chậm đến phía sau kệ, nhào vào trong lòng Trần Phóng: “Làm mình sợ muốn chết vậy đó…”
Lồng ngực Trần Phóng bị cơ thể cô đập vào, cảm giác thất bại dần tràn đầy trở lại, chỉ là trái tim vẫn đập thình thịch thình thịch.
Anh không thể nói rõ liệu cái “thình thịch” này do kích thích vừa rồi, hay vẫn là do… Cái ôm của cô.
/63
|