Tử Uyên bị đánh.
Trong khi cô đang đi lang thang, có một người con gái trông cũng có tí nhan sắc, đang đứng nhảy loi choi theo từng nhịp hát của Khắc Lâm ở trên sân khấu, vô tình va trúng Tử Uyên, khiến cô ngã xuống xuống nền, cô gái đó liền quay lại nói.
" Woa. Thời đại này mà cũng còn người xấu như thế nào sao? Hôhô. Té đáng đời"
" Cô là người sai mà"- Tử Uyên bị ngã trật chân, gượng đứng dậy mãi nhưng không được.
" Mày dám trả treo với tao à?"
" Bốp, chát, binh, chát, chát"
" Á....."
Cô gái đó túm lấy Tử Uyên đánh túi bụi, rồi xô cô ngã nhào xuống đất, làm búi tóc xổ ra, mái tóc dài buông xuống xõa ra trên nền nhà như dòng chảy của con suối, cái kính dày cộm thì rơi ra và bị cô ta dẫm nát.
" Ào"
Cô gái đó đã lấy mỗt cốc rượu đổ lên đầu Tử Uyên, cốc rượu tuy không nhiều nhưng đủ để làm trôi đi lớp phấn dày được Tử Uyên tô thật đậm trước khi Tử Uyên đến đây. Không phải Tử Uyên không tức hay hiền gì đâu, chỉ là cô không muốn làm mất mặt mẹ cô, vì cô rất thương Bà Thy nên cô mới im lặng mà thôi chứ cô đánh nhau cũng được lắm mà vì cô là bạn của Linh - đại ca của Trường.
Bà Thy chỉ đứng yên nhìn Tử Uyên mà không hề bước đến chỗ cô để đỡ cô hay làm gì khác, trước mặt Tử Uyên bỗng có một bàn tay chìa ra, nắm lấy tay Uyên, đỡ cô đứng dậy, đó là Phu nhân.
" Con cảm ơi. Người là......"
" Con.......không biết ta sao? Để ta xem nào, con không sao chứ?"
" Dạ không ạ"
" Này, cô còn trẻ mà sao lại không biết cách cư xử vậy?"- Phu nhân hỏi cô gái đó với vẻ khó chịu.
" Tôi, tôi xin lỗi Phu nhân"
" Phu.....nhân?"- Tử Uyên tự nhắc lại 2 từ ấy.
Tử Uyên vừa nghe nhắc đến 2 chữ Phu nhân thì liền quay đầu đi, cô sợ.......không biết nữa. Chỉ là cô nghe lời mẹ mà thôi, thế nhưng, vì kính cô đã bị dẫm nát, rượu thì lại dính đầy trên mặt nên cô không dám ngước đầu lên mà đi, cô cứ cúi gầm mặt xuống đi.
Trong khi cô đang đi lang thang, có một người con gái trông cũng có tí nhan sắc, đang đứng nhảy loi choi theo từng nhịp hát của Khắc Lâm ở trên sân khấu, vô tình va trúng Tử Uyên, khiến cô ngã xuống xuống nền, cô gái đó liền quay lại nói.
" Woa. Thời đại này mà cũng còn người xấu như thế nào sao? Hôhô. Té đáng đời"
" Cô là người sai mà"- Tử Uyên bị ngã trật chân, gượng đứng dậy mãi nhưng không được.
" Mày dám trả treo với tao à?"
" Bốp, chát, binh, chát, chát"
" Á....."
Cô gái đó túm lấy Tử Uyên đánh túi bụi, rồi xô cô ngã nhào xuống đất, làm búi tóc xổ ra, mái tóc dài buông xuống xõa ra trên nền nhà như dòng chảy của con suối, cái kính dày cộm thì rơi ra và bị cô ta dẫm nát.
" Ào"
Cô gái đó đã lấy mỗt cốc rượu đổ lên đầu Tử Uyên, cốc rượu tuy không nhiều nhưng đủ để làm trôi đi lớp phấn dày được Tử Uyên tô thật đậm trước khi Tử Uyên đến đây. Không phải Tử Uyên không tức hay hiền gì đâu, chỉ là cô không muốn làm mất mặt mẹ cô, vì cô rất thương Bà Thy nên cô mới im lặng mà thôi chứ cô đánh nhau cũng được lắm mà vì cô là bạn của Linh - đại ca của Trường.
Bà Thy chỉ đứng yên nhìn Tử Uyên mà không hề bước đến chỗ cô để đỡ cô hay làm gì khác, trước mặt Tử Uyên bỗng có một bàn tay chìa ra, nắm lấy tay Uyên, đỡ cô đứng dậy, đó là Phu nhân.
" Con cảm ơi. Người là......"
" Con.......không biết ta sao? Để ta xem nào, con không sao chứ?"
" Dạ không ạ"
" Này, cô còn trẻ mà sao lại không biết cách cư xử vậy?"- Phu nhân hỏi cô gái đó với vẻ khó chịu.
" Tôi, tôi xin lỗi Phu nhân"
" Phu.....nhân?"- Tử Uyên tự nhắc lại 2 từ ấy.
Tử Uyên vừa nghe nhắc đến 2 chữ Phu nhân thì liền quay đầu đi, cô sợ.......không biết nữa. Chỉ là cô nghe lời mẹ mà thôi, thế nhưng, vì kính cô đã bị dẫm nát, rượu thì lại dính đầy trên mặt nên cô không dám ngước đầu lên mà đi, cô cứ cúi gầm mặt xuống đi.
/44
|