Đêm điên cuồng, Phó Tư Bạch không chạm vào cô nhưng anh dùng đủ mọi kiểu và thủ đoạn thật sự khiến cho Ôn Từ cảm nhận được cái gọi là không thể dừng lại được.
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, đã bị người đàn ông ôm chặt mình trong vòng tay anh, giống như tư thế năm đó anh ôm cô không để cho cô rời đi.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ôn Từ quay qua, mượn ánh sáng loe lóe sương mai để nhìn khuôn mặt anh.
Đường nét trên khuôn mặt anh rõ ràng đã trở nên chín chắn hơn, có cảm giác lạnh lùng, phiền mắt sâu hơn nhiều, đôi mắt trái đào vẫn sáng lấp lánh như ngày nào và đôi lông mày hơi nhướng lên.
Cô có thể cảm nhận được sự cô độc sâu trong nội tâm anh.
Dù cho đã ngủ say như cả người anh vẫn toát ra sự lạnh lùng, vô cảm, không dễ lại gần và chung đụng.
Cảm xúc của Ôn Từ rất phức tạp.
Cô chưa bao giờ nghĩ Phó Tư Bạch sẽ tha thứ cho mình, có lẽ thật sự như anh từng nói, vĩnh viễn không tha thứ.
Nhưng cô vẫn tình nguyện ở bên cạnh anh.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đầu ngón tay mảnh khảnh đồ những đường nét cứng rắn lạnh lùng của anh, nghĩ đến sự dịu dàng năm đó, đầu ngón tay cô rơi xuống cánh môi mỏng khô khốc, cô không nhịn được muốn hôn anh, nhưng vừa đến gần, đôi môi của người đàn ông đã nhẫn tâm cắn xuống cằm cô: “Làm gì?”
“Không…”
Anh đẩy khuôn mặt cô ra một cách tuyệt tình: “Ôn Từ nhớ lấy thân phận của em, em không phải bạn gái anh. Trước khi anh không chủ động thì tốt nhất em hãy giống như một người máy, đừng vượt xa chuyện gì.”
“Ừm.” Ôn Từ ngồi dậy khỏi giường, cô đứng bên cạnh tường, “Hiểu rồi.”
Phó Tư Bạch tắm xong đi ra, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn thấy cô gái nhỏ vậy mà vẫn đờ đẫn đứng gần tường.
“Ngây ra đó làm gì?”
“Sạc pin.”
“?”
“Em không phải là người máy sao?”
Sự hài hước của cô khiến Phó Tư Bạch có hơi cạn lời, anh nhìn cô có vẻ như không hề giống đang nói đùa, anh thử ra lệnh: “Nằm xuống.”
Ôn Từ quả nhiên nghe lời anh nằm lên giường.
“Học tiếng mèo kêu.”
“Meo meo ~”
Anh kìm lại sự muốn bật cười của mình nhưng khuôn mặt đã dịu dàng hơn đôi chút, ánh mắt cũng không còn sự lạnh cảm nhiều như trước nữa: “Qua đây thắt cà vạt cho anh.”
Ôn Từ bước qua, ngón tay mảnh khảnh của cô chạm lên cổ áo của anh--- cô cài nút lại sau đó thắt cà vạt cho anh một cách thuần thục, cô thắt vừa đủ để anh dễ thở.
“Sau này thắt cà vạt đừng thắt quá chặt, ép cổ quá.” Ôn Từ dịu dàng nói, “Thắt lỏng chút sẽ khá dễ chịu.”
“Sau này những việc này em làm.”
“Mỗi ngày sao?”
“Không thì sao, anh còn phải đợi em rảnh nữa à?”
Ôn Từ không có từ chối, cô lẳng lặng gật đầu: “Được.”
Phó Tư Bạch cúi đầu nhìn cô, cái cổ trắng ngần còn lưu lại những dấu vết anh cuồng hoang, rõ ràng chói mắt, rất đáng thương.
“Hôm nay mặc áo cao cổ.”
Ôn Từ cũng nhìn thấy cổ của mình, cô kéo chặt cổ áo lại: “Ừm, sẽ không để người khác nhìn thấy.”
“Đói rồi, đi làm đồ ăn sáng đi.”
“Được.”
Ôn Từ đi thẳng một mạch đến phòng bếp, cô mở tủ lạnh lấy sữa ra rồi hâm nóng lại và cho trứng vào nồi chuẩn bị rán.
Kiều Tịch Tịch gọi điện cho Ôn Từ hẹn cô đi tụ tập.
Mấy ngày nay sau khi Ôn Từ trở về, Kiều Tịch Tịch vẫn còn đi công tác, mãi đến hôm nay mới có thời gian rảnh hẹn cô đi chơi.
Ôn Từ nhanh nhẹn trả lời lại cô ấy: “Được thôi!”
‘Hôm nay đi ăn xiên nướng! Sau đó lại đến quan bar chơi.”
“Không thành vấn đề, cậu sắp xếp là được.”
Trong lúc nói chuyện Phó Tư Bạch từ phòng tức tốc chạy ra, anh bực mình nói lớn: “Ôn Từ, em là muốn thiêu rụi nhà anh luôn hả?”
Ôn Từ lúc này mới phát hiện ra, lúc cô đang phân tâm, những quả trứng chiên trong nồi đã bị cháy, và căn nhà bốc lên một mùi khét khó chịu.
Thôi xong.
Cô vội vàng cúp điện thoại, bật nắp nồi, tắt bếp và lấy trứng tráng bị cháy ra khỏi chảo.
Bởi vì đã lâu không làm mấy việc này nên cô cũng có hơi lóng ngóng, vậy nên không có tập trung cái nồi.
“Em… em làm lại.”
Phó Tư Bạch không còn kiên nhẫn mà bước lên, lấy miếng chùi nồi để rửa sạch, anh quay đầu nói: “Việc cỏn con này làm không xong, em làm sao ở bên cạnh anh?”
“Anh bảo em làm tình nhân của anh chứ đâu phải bảo mẫu.”
“Vậy nên em là kiểu người máy gì vậy, còn biết cứng miệng lên cãi lại.”
“….”
Ôn Từ bĩu môi, ủ rũ nói: “Sau này em từ từ sẽ thuần thục.”
Cô còn muốn làm tiếp nhưng anh đã lạnh lùng nói: “Đi qua bên kia.”
Ôn Từ không dám cãi lại, cô lặng lẽ đi qua ngồi lên ghế sô pha và nhìn bóng lưng Phó Tư Bạch tự mình xuống bếp.
Anh ta rót một cốc đầy sữa ấm, trứng chiên còn hơi tái với lòng trắng trứng ở bên ngoài và lòng đỏ ở giữa, cũng có hình dạng đẹp mắt. Anh đặt chúng lên đĩa và nướng hai lát bánh mì nướng vàng vừa tới.
Anh làm bất cứ chuyện gì cũng có thể làm một cách tỉ mỉ, cho dù chỉ là bữa ăn sáng thì anh cũng có thể mang đến một cảm giác hoàn hảo.
Rất nhanh, những món ăn thơm nghi ngút đã được bày lên bàn ăn.
Không ngờ sau khi làm xong bữa ăn này Phó Tư bạch lại đi ra cửa, thay giày chuẩn bị rời khỏi nhà.
Ôn Từ nhìn thấy anh muốn đi liền vội vàng hỏi: “Anh không ăn hả?”
“Ăn cái gì nữa, vì em mà ông đây trễ giờ đi làm rồi.”
Ôn Từ giờ mới phản ứng lại, cô quay sang nhìn một bàn đồ ăn sáng đầy ấp trên bàn.
Làm cho cô sao?
Trước khi ra khỏi nhà Phó Tư Bạch lại lạnh lùng nói: “Tối nay trước khi anh về thì cơm phải bày trên bàn, em đừng có làm loạn cái bếp anh lên.”
Ôn Từ vội vàng xin nghỉ: “Tối nay Kiều Tịch Tịch mời em ăn cơm, em và cô ấy… đã lâu không gặp nhau rồi.”
Phó Tư Bạch hơi nới cái cà vạt ra, anh không vui nói: “Hiểu rõ thân phận của em cũng phải luôn ghi nhớ những lời em đã nói tối qua với anh.”
Ôn Từ liếm môi: “Vậy em không đi nữa là được.”
Phó Tư Bạch nhìn thấy cô ngoan một cách đột xuất như vậy nên anh nói: “Qua đây.”
Ôn Từ bước qua, mắt cô chạm mắt anh, Phó Tư Bạch không cần lên tiếng cô đã hiểu ý của anh, cô nhón chân lên hôn lên mặt anh.
Phó Tư Bạch tham lam thấy vẫn chưa đủ, anh giữ cằm cô và hôn cô rất lâu, lúc đi còn để lại một câu: “Về sớm một chút, nhớ mang đồ ăn đêm về cho anh.”
Cô mất hai giây mới phản ứng được, khóe miệng cong lên: “Được!”
……
Buổi tối, Ôn Từ và Kiều Tịch Tịch đi đến quán thịt nước mà trước kia họ thường đến, hai người vừa gặp nhau đã hi hi ha ha luyên thuyên không hết chuyện.
Ôn Từ kể cho cô ấy nghe về nhiều cảnh đẹp trong suốt chuyến đi, những người cô đã gặp và còn có một số giai thoại.
Hai người ăn xong vẫn không đủ, lại đi đến chỗ quán bar cũ, vừa uống rượu vừa tám chuyện.
Ôn Từ nhìn ra được cảm xúc hơi thất thần của Kiều Tịch Tịch, nhưng cô cũng không hỏi sâu. Chỉ là khi có men say vào rồi thì Kiều Tịch Tịch cuối cùng cũng mở lòng với cô: “Tớ và Lâm Vũ chia tay rồi.”
“Tình cảm giữa hai người không phải vẫn luôn rất tốt sao?”
Trong ấn tượng của Ôn Từ, hai người họ dính nhau như sam, không thể tách rời được.
Mấy năm nay tình cảm rất tốt.
“Tớ vẫn cứ nghĩ hai người các cậu sẽ đi cùng nhau đến cuối cùng, cùng bước vào cung điện hôn nhân.” Cô cảm khái nói, “4 năm đại học, cậu sắp trở thành hình mẫu để các cặp đôi noi theo, gần như không cãi vạ, không phát cáu, tại sao lại chia tay chứ.”
Kiều Tịch Tịch thở dài một tiếng: “Tốt nghiệp liền chia tay, cặp đôi có đẹp đến mấy cũng không thoát khỏi lời nguyền.”
“Có thể nói cho tớ nghe cụ thể không?”
“Sau khi tốt nghiệp, tớ ứng tuyển vào nơi rèn luyện để thành một giáo viên dạy múa, anh ấy tiếp tục theo đuổi giấc mơ âm nhạc. Cả ngày cũng lông bông, không thực tế, cũng không biết đang làm gì, không làm việc gì ổn định.”
“Điều kiện gia đình… anh ấy hình như rất tốt mà.”
“Dựa vào gia đình có ổn không, anh ấy cũng đâu phải Phó Tư Bạch, có thể là tập đoàn lớn cỡ nào.” Kiều Tịch Tịch vân vê ly rượu đang cầm trong tay, “Bản thân không tự làm, chỉ dựa vào gia đình mãi mãi không đi lâu được.”
“Năm nhất lúc hai người mới ở bên nhau không phải rất coi trọng mấy điều kiện như thế sao?”
“Lúc đó với bây giờ làm sao có thể giống nhau được chứ. Lúc đó yêu đương hẹn hò có thể chẳng cần quan tâm cái gì, nhưng bây giờ trưởng thành rồi, tớ phải tìm một người đàn ông bản thân có thể giao phó cả đời.”
Ôn Từ cắn ống hút, cô cảm nhận được mùi vị hơi ngọt ngọt chua chua trong khoang miệng: “Tớ hiểu ý của cậu rồi.”
Sau tất cả rồi sẽ có ngày người ta thoát ra khỏi tuổi trẻ phù phiếm, mơ mộng, đi đến một tương lai rộng lớn và một nơi xa, mang trên mình gánh nặng và thôi ước mơ.
“Ba mẹ cậu cảm thấy thế nào? Họ cũng cảm thấy Lâm Vũ không ổn sao?”
“Là ba mẹ tớ phản đối tớ và anh ấy ở bên nhau trước, sau đó… ba mẹ anh ấy cũng phản đối. Họ cảm thấy nhà tớ và nhà họ không xứng với nhau, cảm thấy tớ là kiểu con gái hám tiền, nhưng tớ căn bản chưa bao giờ nghĩ đến những thứ này.”
“Quả thật sự phản đối của ba mẹ mới là nguyên nhân quan trọng nhất bọn tớ quyết định chia tay.”
Tay của Kiều Tịch Tịch nắm chặt, trầm mặc không nói.
Ôn Từ cũng nhìn ra cô ấy chia tay đã lâu như vậy nhưng cảm xúc vẫn kích động và mạnh mẽ như vậy, rất rõ ràng là không buông xuống được.
“Lúc tốt nghiệp mỗi ngày bọn tớ đều cãi nhau, anh ấy có lẽ cũng thấy tớ phiền, tớ cũng thấy anh ấy phiền.” Kiều Tịch Tịch thở dài, “Bọn tớ ở bên nhau 4 năm đấy, sớm cũng đã chán rồi.”
“Tình cảm hai người luôn rất tốt, gần như không cãi nhau, làm sao mà thấy chán chứ?”
Ôn Từ nhớ đến những năm đó khi sống cùng Phó Tư Bạch, dù có cãi nhau, có va vấp nhưng cho đến tận bây giờ ….. cô chưa bao giờ thấy chán ghét anh cả.
Kiều Tịch Tịch nói: “Cậu và Phó Tư Bạch thường xuyên cãi nhau, chia chia ly ly, cảm giác mới mẻ vẫn còn đó. Nhưng mình và Lâm Vũ không oanh oanh liệt liệt như thế, ngày ngày bình bình ai cũng sẽ thấy chán hết.”
“Các câu…. Rất tốt đấy!”
“Haizzz, cậu nói quá rồi.”
Ôn Từ tò mò hỏi: “Nếu tình cảm vẫn luôn rất tốt, về lâu về dài cũng sẽ nhàm chán sao?”
“Không thì tại sao lại vướng mắc 7 năm chứ.”
Ôn Từ hiểu ra rồi.
Phó Tư Bạch giữ cô lại bên cạnh cũng sẽ có một ngày anh thấy chán cô thôi.
Hai người muốn ở mãi bên nhau thật sự là một chuyện rất khó rất khó.
Ôn Từ an ủi Kiều Tịch Tịch, uống cùng cô hai ly lại đi lên sàn nhảy cố gắng phát tiết ra mọi sự không vui, tạm thời quên đi mọi phiền nào.
Một lúc sau, Phó Tư Bạch gửi tin nhắn cho Ôn Từ---
Fsb: “Vẫn chưa về?”
Lạc Lạc: “Kiều Tịch Tịch tâm tình không tốt, em ở quan bar cũ nhảy múa với cô ấy, sắp về rồi. (Thấp thỏm).”
Fsb: “…..”
Ôn Từ thấy Kiều Tịch Tịch uống có hơi nhiều, bây giờ lại rất trễ rồi nên cô đỡ người con gái đang đi xiên xiên vẹo vẹo này ra khỏi quán bar, chủ bị gọi xe đưa cô ấy về nhà.
Nhưng lại không ngờ là khi đi ra đường lớn lại gặp mấy người đàn ông mặc áo hoa văn đến bắt chuyện---
“Úi, bạn em uống say rồi, chỗ tụi anh có xe hay để tụi anh đưa tụi em về nha.”
“Không cần, cảm ơn, chúng tôi đã gọi xe rồi.”
“Đừng có khách sáo mà, anh đây nhất định đưa tụi em về nhà một cách bình an.”
Nói xong mấy người đàn ông đó lại bước lên lôi lôi kéo kéo Ôn Từ và Kiều Tịch Tịch, Ôn Từ lo lắng dùng sức đẩy tay bọn họ ra: “Đã nói không cần, trạm cảnh sát ở con đường phía trước, các người dám làm bậy tôi báo cảnh sát!”
“Tụi anh đây đã làm gì đâu, có ý tốt muốn đưa em về nhà thôi mà!”
“Thật là, con gái bây giờ không dịu dàng chút nào.”
Có một người đàn ông vừa nói xong liền không an phận mà chìa cái tay của mình ra để chạm lên mặt Kiều Tịch Tịch, sờ sờ cái cằm của cô…
Ôn Từ vội vàng kéo cô ấy ra sau lưng mình, người đàn ông này làm gì dễ dàng buông tha cho cô, hắn liên tục đuổi theo.
Chính vào lúc này một chiếc xe hơi màu đen đậu bên đường, Phó Tư Bạch mặc một chiếc áo màu đen bước xuống xe, vài cú đấm và hai cú đá anh đã đá văng người đàn ông mặc áo hoa lòe loẹt đó ngã xuống đất.
Ánh mắt anh lạnh lùng, hành động lại tuyệt tình và nhanh gọn,tên lưu manh bị té xuống đau đến mức run rẩy, hắn ôm bụng lăn mấy vòng dưới đất.
Giữa những người đàn ông luôn có một dự cảm đặc biệt, mấy tên lưu manh xung quanh nhạy cảm ngửi được sự điên tiết và mạnh mẽ trên người anh, biết anh tuyệt đối không dễ chọc vào nên chỉ đành đỡ tên mặc áo hoa chạy nhanh đi.
Ôn Từ bảo vệ Kiều Tịch Tịch, cái người này mỗi lần uống say và như bất tỉnh nhân sự, mọi nguy hiểm vừa mới xảy ra ban nãy đều không hề hay biết.
Phó Tư Bạch mở cửa ra rồi lạnh lùng nói: “Lên xe.”
Ôn Từ kéo Kiều Tịch Tịch rồi ngay ngắn vào ghế sau, rồi cô thắt dây an toàn cho cô ấy.
Cô ngồi vào vị trí ghế phụ cạnh bên Phó Tư Bạch, cô dè dặt, cẩn thận không dám phát ra tiếng động nào.
Phó Tư Bạch vẫn còn đang mặc vest đen trên người, anh lúc quay về căn hộ thấy trong nhà trống rỗng, lại nghe cô bảo đang uống rượu, anh còn chưa kịp thay đồ đã đến đây đón cô.
Thật sự như rước một tiểu tổ tông về nhà để phục vụ mà.
Anh cố gắng kìm nén cơn giận, trầm mặc hỏi: “Uống rượu?”
“Không uống…” Cô dừng lại một chút, “Không uống quá nhiều.”
“Có bị chúng đụng chạm không?”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không.”
Sắc mặt của Phó Tư Bạch cũng hòa hoãn đôi chút: “Ôn Từ, em nhớ cho kĩ giữa anh với em bây giờ là mối quan hệ gì, đừng nghĩ vẫn tự do như trước kia. Lựa chọn thứ 3 là do em cầu xin, nếu em khiến anh không thoải mái….”
“Sẽ không có lần sau đâu!”
Phó Tư Bạch cuối cùng vẫn kìm cơn giận xuống, anh nghiêng đầu nhìn cô, cô cũng đã bị dọa sợ, lông mi cụp xuống, ngay cả thở cũng rất nhẹ và chậm.
Anh đưa tay ra vén những lọn tóc đang bù xù trước trán cô ra sau tai, bất lực nói---
“Chỉ đường cho anh, đưa bạn thân em về.”
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, đã bị người đàn ông ôm chặt mình trong vòng tay anh, giống như tư thế năm đó anh ôm cô không để cho cô rời đi.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ôn Từ quay qua, mượn ánh sáng loe lóe sương mai để nhìn khuôn mặt anh.
Đường nét trên khuôn mặt anh rõ ràng đã trở nên chín chắn hơn, có cảm giác lạnh lùng, phiền mắt sâu hơn nhiều, đôi mắt trái đào vẫn sáng lấp lánh như ngày nào và đôi lông mày hơi nhướng lên.
Cô có thể cảm nhận được sự cô độc sâu trong nội tâm anh.
Dù cho đã ngủ say như cả người anh vẫn toát ra sự lạnh lùng, vô cảm, không dễ lại gần và chung đụng.
Cảm xúc của Ôn Từ rất phức tạp.
Cô chưa bao giờ nghĩ Phó Tư Bạch sẽ tha thứ cho mình, có lẽ thật sự như anh từng nói, vĩnh viễn không tha thứ.
Nhưng cô vẫn tình nguyện ở bên cạnh anh.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đầu ngón tay mảnh khảnh đồ những đường nét cứng rắn lạnh lùng của anh, nghĩ đến sự dịu dàng năm đó, đầu ngón tay cô rơi xuống cánh môi mỏng khô khốc, cô không nhịn được muốn hôn anh, nhưng vừa đến gần, đôi môi của người đàn ông đã nhẫn tâm cắn xuống cằm cô: “Làm gì?”
“Không…”
Anh đẩy khuôn mặt cô ra một cách tuyệt tình: “Ôn Từ nhớ lấy thân phận của em, em không phải bạn gái anh. Trước khi anh không chủ động thì tốt nhất em hãy giống như một người máy, đừng vượt xa chuyện gì.”
“Ừm.” Ôn Từ ngồi dậy khỏi giường, cô đứng bên cạnh tường, “Hiểu rồi.”
Phó Tư Bạch tắm xong đi ra, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn thấy cô gái nhỏ vậy mà vẫn đờ đẫn đứng gần tường.
“Ngây ra đó làm gì?”
“Sạc pin.”
“?”
“Em không phải là người máy sao?”
Sự hài hước của cô khiến Phó Tư Bạch có hơi cạn lời, anh nhìn cô có vẻ như không hề giống đang nói đùa, anh thử ra lệnh: “Nằm xuống.”
Ôn Từ quả nhiên nghe lời anh nằm lên giường.
“Học tiếng mèo kêu.”
“Meo meo ~”
Anh kìm lại sự muốn bật cười của mình nhưng khuôn mặt đã dịu dàng hơn đôi chút, ánh mắt cũng không còn sự lạnh cảm nhiều như trước nữa: “Qua đây thắt cà vạt cho anh.”
Ôn Từ bước qua, ngón tay mảnh khảnh của cô chạm lên cổ áo của anh--- cô cài nút lại sau đó thắt cà vạt cho anh một cách thuần thục, cô thắt vừa đủ để anh dễ thở.
“Sau này thắt cà vạt đừng thắt quá chặt, ép cổ quá.” Ôn Từ dịu dàng nói, “Thắt lỏng chút sẽ khá dễ chịu.”
“Sau này những việc này em làm.”
“Mỗi ngày sao?”
“Không thì sao, anh còn phải đợi em rảnh nữa à?”
Ôn Từ không có từ chối, cô lẳng lặng gật đầu: “Được.”
Phó Tư Bạch cúi đầu nhìn cô, cái cổ trắng ngần còn lưu lại những dấu vết anh cuồng hoang, rõ ràng chói mắt, rất đáng thương.
“Hôm nay mặc áo cao cổ.”
Ôn Từ cũng nhìn thấy cổ của mình, cô kéo chặt cổ áo lại: “Ừm, sẽ không để người khác nhìn thấy.”
“Đói rồi, đi làm đồ ăn sáng đi.”
“Được.”
Ôn Từ đi thẳng một mạch đến phòng bếp, cô mở tủ lạnh lấy sữa ra rồi hâm nóng lại và cho trứng vào nồi chuẩn bị rán.
Kiều Tịch Tịch gọi điện cho Ôn Từ hẹn cô đi tụ tập.
Mấy ngày nay sau khi Ôn Từ trở về, Kiều Tịch Tịch vẫn còn đi công tác, mãi đến hôm nay mới có thời gian rảnh hẹn cô đi chơi.
Ôn Từ nhanh nhẹn trả lời lại cô ấy: “Được thôi!”
‘Hôm nay đi ăn xiên nướng! Sau đó lại đến quan bar chơi.”
“Không thành vấn đề, cậu sắp xếp là được.”
Trong lúc nói chuyện Phó Tư Bạch từ phòng tức tốc chạy ra, anh bực mình nói lớn: “Ôn Từ, em là muốn thiêu rụi nhà anh luôn hả?”
Ôn Từ lúc này mới phát hiện ra, lúc cô đang phân tâm, những quả trứng chiên trong nồi đã bị cháy, và căn nhà bốc lên một mùi khét khó chịu.
Thôi xong.
Cô vội vàng cúp điện thoại, bật nắp nồi, tắt bếp và lấy trứng tráng bị cháy ra khỏi chảo.
Bởi vì đã lâu không làm mấy việc này nên cô cũng có hơi lóng ngóng, vậy nên không có tập trung cái nồi.
“Em… em làm lại.”
Phó Tư Bạch không còn kiên nhẫn mà bước lên, lấy miếng chùi nồi để rửa sạch, anh quay đầu nói: “Việc cỏn con này làm không xong, em làm sao ở bên cạnh anh?”
“Anh bảo em làm tình nhân của anh chứ đâu phải bảo mẫu.”
“Vậy nên em là kiểu người máy gì vậy, còn biết cứng miệng lên cãi lại.”
“….”
Ôn Từ bĩu môi, ủ rũ nói: “Sau này em từ từ sẽ thuần thục.”
Cô còn muốn làm tiếp nhưng anh đã lạnh lùng nói: “Đi qua bên kia.”
Ôn Từ không dám cãi lại, cô lặng lẽ đi qua ngồi lên ghế sô pha và nhìn bóng lưng Phó Tư Bạch tự mình xuống bếp.
Anh ta rót một cốc đầy sữa ấm, trứng chiên còn hơi tái với lòng trắng trứng ở bên ngoài và lòng đỏ ở giữa, cũng có hình dạng đẹp mắt. Anh đặt chúng lên đĩa và nướng hai lát bánh mì nướng vàng vừa tới.
Anh làm bất cứ chuyện gì cũng có thể làm một cách tỉ mỉ, cho dù chỉ là bữa ăn sáng thì anh cũng có thể mang đến một cảm giác hoàn hảo.
Rất nhanh, những món ăn thơm nghi ngút đã được bày lên bàn ăn.
Không ngờ sau khi làm xong bữa ăn này Phó Tư bạch lại đi ra cửa, thay giày chuẩn bị rời khỏi nhà.
Ôn Từ nhìn thấy anh muốn đi liền vội vàng hỏi: “Anh không ăn hả?”
“Ăn cái gì nữa, vì em mà ông đây trễ giờ đi làm rồi.”
Ôn Từ giờ mới phản ứng lại, cô quay sang nhìn một bàn đồ ăn sáng đầy ấp trên bàn.
Làm cho cô sao?
Trước khi ra khỏi nhà Phó Tư Bạch lại lạnh lùng nói: “Tối nay trước khi anh về thì cơm phải bày trên bàn, em đừng có làm loạn cái bếp anh lên.”
Ôn Từ vội vàng xin nghỉ: “Tối nay Kiều Tịch Tịch mời em ăn cơm, em và cô ấy… đã lâu không gặp nhau rồi.”
Phó Tư Bạch hơi nới cái cà vạt ra, anh không vui nói: “Hiểu rõ thân phận của em cũng phải luôn ghi nhớ những lời em đã nói tối qua với anh.”
Ôn Từ liếm môi: “Vậy em không đi nữa là được.”
Phó Tư Bạch nhìn thấy cô ngoan một cách đột xuất như vậy nên anh nói: “Qua đây.”
Ôn Từ bước qua, mắt cô chạm mắt anh, Phó Tư Bạch không cần lên tiếng cô đã hiểu ý của anh, cô nhón chân lên hôn lên mặt anh.
Phó Tư Bạch tham lam thấy vẫn chưa đủ, anh giữ cằm cô và hôn cô rất lâu, lúc đi còn để lại một câu: “Về sớm một chút, nhớ mang đồ ăn đêm về cho anh.”
Cô mất hai giây mới phản ứng được, khóe miệng cong lên: “Được!”
……
Buổi tối, Ôn Từ và Kiều Tịch Tịch đi đến quán thịt nước mà trước kia họ thường đến, hai người vừa gặp nhau đã hi hi ha ha luyên thuyên không hết chuyện.
Ôn Từ kể cho cô ấy nghe về nhiều cảnh đẹp trong suốt chuyến đi, những người cô đã gặp và còn có một số giai thoại.
Hai người ăn xong vẫn không đủ, lại đi đến chỗ quán bar cũ, vừa uống rượu vừa tám chuyện.
Ôn Từ nhìn ra được cảm xúc hơi thất thần của Kiều Tịch Tịch, nhưng cô cũng không hỏi sâu. Chỉ là khi có men say vào rồi thì Kiều Tịch Tịch cuối cùng cũng mở lòng với cô: “Tớ và Lâm Vũ chia tay rồi.”
“Tình cảm giữa hai người không phải vẫn luôn rất tốt sao?”
Trong ấn tượng của Ôn Từ, hai người họ dính nhau như sam, không thể tách rời được.
Mấy năm nay tình cảm rất tốt.
“Tớ vẫn cứ nghĩ hai người các cậu sẽ đi cùng nhau đến cuối cùng, cùng bước vào cung điện hôn nhân.” Cô cảm khái nói, “4 năm đại học, cậu sắp trở thành hình mẫu để các cặp đôi noi theo, gần như không cãi vạ, không phát cáu, tại sao lại chia tay chứ.”
Kiều Tịch Tịch thở dài một tiếng: “Tốt nghiệp liền chia tay, cặp đôi có đẹp đến mấy cũng không thoát khỏi lời nguyền.”
“Có thể nói cho tớ nghe cụ thể không?”
“Sau khi tốt nghiệp, tớ ứng tuyển vào nơi rèn luyện để thành một giáo viên dạy múa, anh ấy tiếp tục theo đuổi giấc mơ âm nhạc. Cả ngày cũng lông bông, không thực tế, cũng không biết đang làm gì, không làm việc gì ổn định.”
“Điều kiện gia đình… anh ấy hình như rất tốt mà.”
“Dựa vào gia đình có ổn không, anh ấy cũng đâu phải Phó Tư Bạch, có thể là tập đoàn lớn cỡ nào.” Kiều Tịch Tịch vân vê ly rượu đang cầm trong tay, “Bản thân không tự làm, chỉ dựa vào gia đình mãi mãi không đi lâu được.”
“Năm nhất lúc hai người mới ở bên nhau không phải rất coi trọng mấy điều kiện như thế sao?”
“Lúc đó với bây giờ làm sao có thể giống nhau được chứ. Lúc đó yêu đương hẹn hò có thể chẳng cần quan tâm cái gì, nhưng bây giờ trưởng thành rồi, tớ phải tìm một người đàn ông bản thân có thể giao phó cả đời.”
Ôn Từ cắn ống hút, cô cảm nhận được mùi vị hơi ngọt ngọt chua chua trong khoang miệng: “Tớ hiểu ý của cậu rồi.”
Sau tất cả rồi sẽ có ngày người ta thoát ra khỏi tuổi trẻ phù phiếm, mơ mộng, đi đến một tương lai rộng lớn và một nơi xa, mang trên mình gánh nặng và thôi ước mơ.
“Ba mẹ cậu cảm thấy thế nào? Họ cũng cảm thấy Lâm Vũ không ổn sao?”
“Là ba mẹ tớ phản đối tớ và anh ấy ở bên nhau trước, sau đó… ba mẹ anh ấy cũng phản đối. Họ cảm thấy nhà tớ và nhà họ không xứng với nhau, cảm thấy tớ là kiểu con gái hám tiền, nhưng tớ căn bản chưa bao giờ nghĩ đến những thứ này.”
“Quả thật sự phản đối của ba mẹ mới là nguyên nhân quan trọng nhất bọn tớ quyết định chia tay.”
Tay của Kiều Tịch Tịch nắm chặt, trầm mặc không nói.
Ôn Từ cũng nhìn ra cô ấy chia tay đã lâu như vậy nhưng cảm xúc vẫn kích động và mạnh mẽ như vậy, rất rõ ràng là không buông xuống được.
“Lúc tốt nghiệp mỗi ngày bọn tớ đều cãi nhau, anh ấy có lẽ cũng thấy tớ phiền, tớ cũng thấy anh ấy phiền.” Kiều Tịch Tịch thở dài, “Bọn tớ ở bên nhau 4 năm đấy, sớm cũng đã chán rồi.”
“Tình cảm hai người luôn rất tốt, gần như không cãi nhau, làm sao mà thấy chán chứ?”
Ôn Từ nhớ đến những năm đó khi sống cùng Phó Tư Bạch, dù có cãi nhau, có va vấp nhưng cho đến tận bây giờ ….. cô chưa bao giờ thấy chán ghét anh cả.
Kiều Tịch Tịch nói: “Cậu và Phó Tư Bạch thường xuyên cãi nhau, chia chia ly ly, cảm giác mới mẻ vẫn còn đó. Nhưng mình và Lâm Vũ không oanh oanh liệt liệt như thế, ngày ngày bình bình ai cũng sẽ thấy chán hết.”
“Các câu…. Rất tốt đấy!”
“Haizzz, cậu nói quá rồi.”
Ôn Từ tò mò hỏi: “Nếu tình cảm vẫn luôn rất tốt, về lâu về dài cũng sẽ nhàm chán sao?”
“Không thì tại sao lại vướng mắc 7 năm chứ.”
Ôn Từ hiểu ra rồi.
Phó Tư Bạch giữ cô lại bên cạnh cũng sẽ có một ngày anh thấy chán cô thôi.
Hai người muốn ở mãi bên nhau thật sự là một chuyện rất khó rất khó.
Ôn Từ an ủi Kiều Tịch Tịch, uống cùng cô hai ly lại đi lên sàn nhảy cố gắng phát tiết ra mọi sự không vui, tạm thời quên đi mọi phiền nào.
Một lúc sau, Phó Tư Bạch gửi tin nhắn cho Ôn Từ---
Fsb: “Vẫn chưa về?”
Lạc Lạc: “Kiều Tịch Tịch tâm tình không tốt, em ở quan bar cũ nhảy múa với cô ấy, sắp về rồi. (Thấp thỏm).”
Fsb: “…..”
Ôn Từ thấy Kiều Tịch Tịch uống có hơi nhiều, bây giờ lại rất trễ rồi nên cô đỡ người con gái đang đi xiên xiên vẹo vẹo này ra khỏi quán bar, chủ bị gọi xe đưa cô ấy về nhà.
Nhưng lại không ngờ là khi đi ra đường lớn lại gặp mấy người đàn ông mặc áo hoa văn đến bắt chuyện---
“Úi, bạn em uống say rồi, chỗ tụi anh có xe hay để tụi anh đưa tụi em về nha.”
“Không cần, cảm ơn, chúng tôi đã gọi xe rồi.”
“Đừng có khách sáo mà, anh đây nhất định đưa tụi em về nhà một cách bình an.”
Nói xong mấy người đàn ông đó lại bước lên lôi lôi kéo kéo Ôn Từ và Kiều Tịch Tịch, Ôn Từ lo lắng dùng sức đẩy tay bọn họ ra: “Đã nói không cần, trạm cảnh sát ở con đường phía trước, các người dám làm bậy tôi báo cảnh sát!”
“Tụi anh đây đã làm gì đâu, có ý tốt muốn đưa em về nhà thôi mà!”
“Thật là, con gái bây giờ không dịu dàng chút nào.”
Có một người đàn ông vừa nói xong liền không an phận mà chìa cái tay của mình ra để chạm lên mặt Kiều Tịch Tịch, sờ sờ cái cằm của cô…
Ôn Từ vội vàng kéo cô ấy ra sau lưng mình, người đàn ông này làm gì dễ dàng buông tha cho cô, hắn liên tục đuổi theo.
Chính vào lúc này một chiếc xe hơi màu đen đậu bên đường, Phó Tư Bạch mặc một chiếc áo màu đen bước xuống xe, vài cú đấm và hai cú đá anh đã đá văng người đàn ông mặc áo hoa lòe loẹt đó ngã xuống đất.
Ánh mắt anh lạnh lùng, hành động lại tuyệt tình và nhanh gọn,tên lưu manh bị té xuống đau đến mức run rẩy, hắn ôm bụng lăn mấy vòng dưới đất.
Giữa những người đàn ông luôn có một dự cảm đặc biệt, mấy tên lưu manh xung quanh nhạy cảm ngửi được sự điên tiết và mạnh mẽ trên người anh, biết anh tuyệt đối không dễ chọc vào nên chỉ đành đỡ tên mặc áo hoa chạy nhanh đi.
Ôn Từ bảo vệ Kiều Tịch Tịch, cái người này mỗi lần uống say và như bất tỉnh nhân sự, mọi nguy hiểm vừa mới xảy ra ban nãy đều không hề hay biết.
Phó Tư Bạch mở cửa ra rồi lạnh lùng nói: “Lên xe.”
Ôn Từ kéo Kiều Tịch Tịch rồi ngay ngắn vào ghế sau, rồi cô thắt dây an toàn cho cô ấy.
Cô ngồi vào vị trí ghế phụ cạnh bên Phó Tư Bạch, cô dè dặt, cẩn thận không dám phát ra tiếng động nào.
Phó Tư Bạch vẫn còn đang mặc vest đen trên người, anh lúc quay về căn hộ thấy trong nhà trống rỗng, lại nghe cô bảo đang uống rượu, anh còn chưa kịp thay đồ đã đến đây đón cô.
Thật sự như rước một tiểu tổ tông về nhà để phục vụ mà.
Anh cố gắng kìm nén cơn giận, trầm mặc hỏi: “Uống rượu?”
“Không uống…” Cô dừng lại một chút, “Không uống quá nhiều.”
“Có bị chúng đụng chạm không?”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không.”
Sắc mặt của Phó Tư Bạch cũng hòa hoãn đôi chút: “Ôn Từ, em nhớ cho kĩ giữa anh với em bây giờ là mối quan hệ gì, đừng nghĩ vẫn tự do như trước kia. Lựa chọn thứ 3 là do em cầu xin, nếu em khiến anh không thoải mái….”
“Sẽ không có lần sau đâu!”
Phó Tư Bạch cuối cùng vẫn kìm cơn giận xuống, anh nghiêng đầu nhìn cô, cô cũng đã bị dọa sợ, lông mi cụp xuống, ngay cả thở cũng rất nhẹ và chậm.
Anh đưa tay ra vén những lọn tóc đang bù xù trước trán cô ra sau tai, bất lực nói---
“Chỉ đường cho anh, đưa bạn thân em về.”
/152
|