Tào Tháo ở Tịnh châu đánh nhau khí thế ngất trời, ta ở huyện Diệp cũng chỉ huy trận đánh đầu tiên với Lưu Bị trong cuộc đời này.
Người Lý Điển phái đi liên hệ Hạ Hầu Đôn rất nhanh vòng về, nói cho Lý Điển biết Hạ Hầu Đôn mặc dù không hoàn toàn nghe lời ta nói, trở lại huyện Diệp, nhưng hành quân đã chậm lại rất nhiều, đợi chúng ta tới tụ họp. Sắp xếp xong việc phòng thủ ở huyện Diệp và cho người liên lạc với Tào Nhân xong, ta cùng Lý Điển cũng lên đường đuổi theo Hạ Hầu Đôn.
Đại quân Lưu Bị lúc này đã tới Bác Vọng Pha, ý đồ của hắn đúng là tập kích huyện Diệp. Theo hắn thấy, Tào Tháo đang ở Lê Dương, khẳng định không thể thoát thân đón đánh hắn, chỉ cần hắn lấy được huyện Diệp, đợi Tào Tháo nhận được tin huyện Diệp thất thủ, tất nhiên sẽ phải bỏ Lê Dương quay lại Hứa Đô, mục đích của hắn coi như đạt được, cũng có thể rút lui trở về. Lê Dương thất thủ mau như vậy là điều hắn không ngờ đến, cũng không nhận được tin tức Cao Can khơi dậy binh lửa ở Tịnh châu, quân Lương châu đông tiến.
Biết tin đại tướng Tào quân Hạ Hầu Đôn mang ba vạn nhân mã đang tới, Lưu Bị âm thầm cân nhắc một chút: Lê Dương thất thủ, Viên Thiệu lui binh về Nghiệp thành, mục đích ta xuất binh đã đạt được. Mà Tào Tháo hoàn toàn có thể bứt ra để đối phó mình, nhưng mình lại không thể mặt đối mặt với Tào Tháo được, trước kia chịu thiệt không nhỏ rồi. Xem ra lần này chỉ có nước lui về. Có điều, lúc này muốn lui cũng phải đề phòng Tào quân ở phía sau đánh lén, phương pháp rút lui an toàn nhất chính là đánh bại Tào quân rồi từ từ rút lui. Dù sao lần này tới nghênh chiến chính là Hạ Hầu Đôn, không phải Tào Tháo, đối với Hạ Hầu Đôn, Lưu Bị tự tin có biện pháp đối phó.
Bởi vậy, sau khi nhận được tin Hạ Hầu Đôn đã đuổi tới huyện Diệp, đang truy tới mình, Lưu Bị hạ lệnh đình chỉ hành quân, hạ trại ở gò Bác Vọng, dĩ dật đãi lao, đợi Tào quân đến.
Khi còn cách gò Bác Vọng trăm dặm, Lý Điển đã đem quân cứu viện đuổi kịp Hạ Hầu Đôn. Hạ Hầu Đôn nhìn thấy chúng ta, một bụng bực tức hỏi: “Tử Vân, ngươi làm gì vậy? Lại giả truyền quân lệnh.”
Ta liếc mắt nhìn Lý Điển một cái rồi nói: “Sao lại là giả truyền quân lệnh? Chủ công có nói, ta có tính toán gì, các ngài phải nghe ta. Được rồi, ngài đừng mất bình tĩnh như vậy, Lưu Bị không dễ đối phó như ngài nghĩ đâu, nếu không làm sao hắn sống được tới giờ.”
Hạ Hầu Đôn dè bỉu: “Hắn có gì khó đối phó chứ. Đám văn nhân các người chính là như vậy, luôn nghĩ nhiều. Lưu Bị chỉ có hơn một vạn nhân mã, chúng ta có ba vạn đại quân, còn sợ hắn sao? Nếu không phải ngươi ngăn lại, ta đã sớm gặp hắn rồi. Thật đúng là phí thời gian.”
Lý Điển khẽ mỉm cười, không nói gì. Ta cũng cười: “Tôi không phải trì hoãn thời gian tướng quân lập công, ngài cũng biết, công phu chạy trốn của Lưu Bị chính là thiên hạ đệ nhất. Lần này, nếu chống lại hắn, phải nghĩ cách không cho hắn cơ hội chạy mất. Tôi nói tướng quân từ từ một chút, chính là vì muốn chặn đường rút của Lưu Bị, cố hết sức không cho hắn trốn mất. Đến lúc đó, có thể bắt sống hay giết Lưu Bị, công lao của tướng quân chẳng phải còn lớn hơn? Tôi cùng Man Thành sẽ không cướp công của ngài đâu.”
Hạ Hầu Đôn nở nụ cười: “Ta không có ý đó. Có công lao đương nhiên là của mọi người. Triệu Tử Vân ngươi cũng không cần tranh công với chúng ta. Ngươi có chủ ý gì cứ nói đi, ta nghe là được chứ gì?”
Ta cười gian giảo, chủ ý này chính là khiến ngươi ăn quả khổ, khiến ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng: “Cũng chẳng có ý gì hay. Tôi chỉ cần ngài ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn vài ngày, sau đó xuất binh đi quyết chiến với Lưu Bị. Tôi đã bảo Man Thành phái người liên hệ với Tử Hiếu, bảo ông ấy ở Uyển thành chuẩn bị xuất binh. Ngài ở đây mà thắng, ông ấy lập tức tấn công Tân Dã, chặn đường lui của Lưu Bị. Lại báo cho Tử Liêm tướng quân ở Vũ Dương chuẩn bị chặn lính đào ngũ, tránh cho Lưu Bị chạy về Nhữ Nam. Man Thành sẽ không đi theo ngài, ngài cấp cho ông ấy năm ngàn binh mã, ông ấy sẽ lui về bảo vệ huyện Diệp, đề phòng Lưu Biểu phát binh tiếp viện.”
Hạ Hầu Đôn nghe xong, nghi ngờ nhìn ta: “Thế thôi? Không còn gì khác?”
Ta gật gật đầu: “Không còn gì khác, chỉ vậy thôi. Nguyên Nhượng, ngài có năng lực mạnh mẽ, Lưu Bị gặp phải ngài chính là xui xẻo của hắn. Có điều con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, cho nên tôi khuyên ngài một câu, hành quân vẫn phải cẩn thận một chút, đừng lỗ mãng như vậy. Để ý không thừa đâu.” Đúng tiêu chuẩn rào trước đón sau rồi nhé, ta nói rõ ràng trước, ngươi không nghe chịu thiệt cũng đừng trách ta. Lý Điển nghe thấy quay đầu cười không ngừng.
Hạ Hầu Đôn cũng không ngu ngốc, nhìn thấy ta đảo mắt liên tục, lại thấy vẻ mặt châm biếm của Lý Điển, nghĩ một hồi rồi nói: “Ta vẫn cảm thấy có chỗ không đúng. Thế này đi Tử Vân, ngươi đi cùng ta, có công cùng hưởng. Có ngươi bên cạnh, ta cảm thấy vững tâm hơn.”
Ta đâu có ngốc, tự mình đặt bẫy lại chui vào được sao: “Nguyên Nhượng, tôi cũng muốn đi theo ngài, làm được gì thì làm. Nhưng ở chỗ này tôi ra vào quân doanh còn phải che mặt, có thể theo ngài ra chiến trường sao? Với lại, văn nhân như tôi cùng ngài ra trận, ngài đi giết địch, hay là bảo vệ tôi? Đại tướng của Lưu Bị đều không đơn giản, tôi không chịu nổi một kích của bọn họ đâu.” Lý do rất rõ ràng.
Hạ Hầu Đôn nghe xong, lập tức gật đầu: “Nói cũng đúng. Có điều, sao ta cứ có cảm giác rơi vào bẫy của ngươi?”
Ta bật cười: “Sao thế? Đại tướng quân dũng mãnh của chúng ta, sợ thì cứ nói ra, tôi và Man Thành không cười ngài đâu. Hay là ngài đổi chỗ với Man Thành nhé?”
Lý Điển cũng hùa theo: “Ta? Ta làm được sao? Bản lĩnh của ta không bằng Nguyên Nhượng, chống lại Quan Vũ kia chỉ sợ sẽ nguy hiểm. Đây là ta ăn ngay nói thật, không phải vì sợ đâu.”
Hạ Hầu Đôn bị hai người chúng ta bên tung bên hứng, vỗ ngực nói: “Hai người các ngươi cứ cười đi, đợi thu thập xong Lưu Bị, mỗi người hiến ra ba vò rượu, nếu không, mỗi ngày ta đều tới nhà các ngươi ăn cơm.”
Ta cười lớn: “Được, một trận thắng, về Hứa Đô tôi mời ngài uống rượu ngon. Nguyên Nhượng, tôi lặp lại lần nữa: ngàn vạn lần không nên liều lĩnh.” Khổ là muốn hắn chịu thiệt, nhưng lại không thật sự bị tổn thất. Ta đã nhắc đi nhắc lại thế này, đến lúc đó chỉ cần hắn do dự một chút sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Nhìn Hạ Hầu Đôn hăng hái đi tuyển quân, ta cười nói với Lý Điển: “Man Thành, ngài đúng là lộ liễu quá, trận này đánh xong tôi sẽ không về với hai người, nếu về mà bị mắng, chỉ có ngài gánh vác thôi đấy.”
Lý Điển tuyệt nhiên không quan tâm: “Ra lệnh là ngươi, nghĩ kế cũng là ngươi, ta chẳng qua là nghe lệnh làm việc, Nguyên Nhượng nếu tới tìm ta, ta sẽ nói ta không hiểu ý định của ngươi, ngươi bảo ta làm gì ta làm đó, không để vì ngươi mà bị mắng đâu. Chúng ta đã nói rồi, ta mặc kệ.”
Ta cười: “Vậy sao? Tôi khuyên ngài sau khi trở về vẫn nên chuẩn bị tốt rượu và đồ ăn chờ Nguyên Nhượng tìm tới cửa, nếu ông ấy không gõ cửa nhà ngài, tên Triệu Như tôi sẽ viết ngược lại. Được rồi, đùa thế là đủ rồi, việc tiếp ứng của ông nhất định phải thật mau, ý định của chúng ta là khiến Nguyên Nhượng học được bài học, không phải khiến ông ấy bị thương. Tôi đi Uyển thành, ngài mau bố trí nhân mã của mình đi!”
Tào Nhân ở Uyển thành có ba vạn binh mã. Dù sao đây cũng là đường thông giữa Kinh châu và Lạc Dương, yết hầu vào Hứa Đô. Từ sau khi Tào Tháo tiếp quản nơi này trong tay Trương Tú, đã đưa toàn bộ quân của Tào Nhân vốn đóng ở huyện Diệp tới đây. Lưu Biểu không phải không muốn lấy lại Uyển thành, nhưng mà đối diện với uy hiếp của Giang Đông, đối mặt với tiếng nói phản chiến trong nội bộ Kinh châu, cuối cùng ông ta phải thỏa hiệp, không động tới Tào Nhân. Trong loạn thế, không làm gì cũng bị người khác tấn công, Lưu Biểu lại không biết quy luật sinh tồn này, chủ trương bảo vệ hòa bình và phồn thịnh của Kinh châu, nhưng hai mươi năm khổ công gây dựng cuối cùng lại thành may áo cưới cho kẻ khác.
Tào Nhân nhận được thư của Lý Điển, vẫn không hiểu rõ ràng. Tào Tháo hạ lệnh hắn cố thủ Uyển thành, tầm quan trọng của cửa ngõ này hắn hiểu rất rõ. Lúc này Lý Điển gửi thư, yêu cầu hắn xuất binh đánh sau lưng Lưu Bị, hắn cảm thấy rất kỳ quái. Chủ công còn chưa hạ lệnh, cũng không bảo ta nghe theo chỉ huy của Lý Điển, Man Thành này định làm gì? Sao ngươi biết Nguyên Nhượng sẽ gặp nạn, làm sao biết lúc nào Lưu Bị lui binh? Ta làm sao mà chặn đường Lưu Bị được? Cho nên, tuy rằng thư của Lý Điển tới đã ba ngày, hắn vẫn án binh bất động, chờ thêm tin tức.
Lúc này, có thủ hạ vào báo: “Đại nhân, ngoài cửa có người, hắn dùng khăn che mặt, không chịu nói tên, chỉ bảo tiểu nhân đưa đại nhân thứ này, nói hắn từ Hứa Đô tới muốn gặp ngài.” Nói rồi trình ra một khối ngọc bội trong suốt sáng bóng trước mặt Tào Nhân.
Tào Nhân vừa thấy, lập tức rõ ràng: “Ngươi lập tức đem người đó vào hậu viện, sau đó bảo vệ ở cửa, truyền mệnh lệnh của ta, sức khỏe ta không tốt, hôm nay không gặp bất cứ ai.” Thủ hạ nhận lệnh lui xuống.
Tựa vào lan can ở lương đình, ta ôm đầu gối nhìn Tào Nhân cười: “Biết ngay ngài sẽ không hành động, nên tôi tự đến giục đây.”
Tào Nhân đem ngọc bội trả lại cho ta rồi nói: “Huynh trưởng cho ngươi bùa hộ mệnh ngươi không cất đi, lại dùng theo cách này. Vừa nhìn thấy ta đã biết thư của Man Thành là chủ ý của ngươi rồi.”
“Đương nhiên là chủ ý của tôi. Man Thành tướng quân làm sao không biết cao thấp như vậy? Có thể hạ mệnh lệnh cho ngài.”
Tào Nhân nghi ngờ hỏi ta: “Nhưng ý trong thư ta không hiểu rõ. Nhìn ngươi có vẻ biết chắc Nguyên Nhượng sẽ thất bại. Nếu vậy sao ngươi không cản hắn xuất binh? Nguyên Nhượng mà bại, Lưu Bị làm sao lại bại được? Ta xuất binh thế nào?”
Ta có thể nói với ngươi, không nói với Hạ Hầu Đôn là để hắn bại trận thôi: “Tính tình Nguyên Nhượng chúng ta đều hiểu rõ, con người ông ấy tuy rằng khiêm nhường, nhưng tính tình nóng nảy. Hơn nữa ông ta căn bản là xem thường Lưu Bị, lần này xuất binh lại một bộ chắc mẩm việc tất thành, ông ấy có thể nghe lời khuyên sao? Tôi đã dặn ông ấy phải cẩn thận, nếu ông ấy không để tâm, tôi cũng chẳng có cách nào.”
Tào Nhân ừ một tiếng: “Cũng phải, tính tình Nguyên Nhượng tướng quân là như vậy. Xem ra ngươi khẳng định hắn sẽ bại trong tay Lưu Bị, cho nên mới sắp xếp cho ta và Man Thành đến cứu viện cho hắn, nếu không Lưu Bị sao bại được.”
Ta gật đầu: “Không sai. Giúp Nguyên Nhượng có Man Thành tướng quân đủ rồi, nhưng khiến Lưu Bị xám mặt lui về Tân Dã, ngài không xuất binh không được. Lưu Bị muốn mượn gió bẻ măng, chúng ta sẽ khiến hắn trộm gà không thành, còn mất thêm nắm gạo. Lần này binh lực hắn bị tiêu hao, Lưu Biểu cũng không giúp hắn nữa, hắn muốn Đông sơn tái khởi, không thể mất dưới mười năm. Hắn sẽ không còn cơ hội nữa.” Trừ phi, trừ phi ta cho hắn cơ hội.
Tào Nhân suy nghĩ một chút mới nói: “Ngươi không có cách nào giết hắn đi sao? Nhân vật như Lưu Bị, thúc thúc nói nhiều lần rồi, không giữ lại được.”
Ta thở dài: “Tôi cũng chỉ muốn hắn chết, nhưng mà công phu giữ mạng của người này là thiên hạ đệ nhất. Lúc đầu trong tình huống ở Từ châu, hắn vẫn có thể thoát thân, ở Nhữ Nam, đại quân của chủ công tấn công như vậy hắn cũng toàn thân trở ra, tôi thật sự không đảm bảo có thể giết được hắn. Với lại, muốn giết hắn, binh lực của ngài ở đây vẫn chưa đủ, thuộc hạ của hắn năng lực rất mạnh. Tử Hiếu, ngài lần này xuất binh chặn đường hắn, cũng phải để ý an toàn, ngàn vạn không được sơ suất, đặc biệt lúc đánh với đại tướng của hắn. Mục đích tôi muốn ngài xuất binh là tiêu diệt binh mã và lương thảo, quân nhu, không phải là giết Lưu Bị.”
Ta chính là nghĩ gì nói nấy, ngươi ngàn vạn không được đi giết Lưu Bị, Vân ca ca là siêu cấp hộ vệ của hắn, ngươi đấu với Vân ca ca, chỉ có chết không thể sống, ta lại không thể đi cứu ngươi.
Tào Nhân cũng đồng ý lời ta nói: “Đúng vậy, ta nghe Văn Viễn nói Lưu Bị có hai huynh đệ rất lợi hại. Bản lĩnh của Quan Vũ thúc thúc cũng từng tán tụng không ít lần, Văn Viễn nói hắn cũng không phải là đối thủ của Quan Vũ, ta khẳng định cũng không phải. Ngươi yên tâm, ta sẽ theo sắp xếp của ngươi mà hành động, chỉ đánh quân của hắn, không đơn đấu với đại tướng của hắn đâu.”
Ta gật đầu khen ngợi: “Tử Hiếu nghĩ rất đúng. Ngài mai phục trên đường từ Uyển thành tới gò Bác Vọng đi, cũng không cần mang quá nhiều nhân mã, thấy Lưu Bị thua trận chạy về, ngài lập tức mang binh đón giết, bọn chúng chắc chắn sẽ thất kinh mà chạy trốn, vậy là đạt được mục đích rồi. Ngài phải lập tức quay lại, không nên trì hoãn bên ngoài. Tôi không đi theo ngài, sẽ ở đây thay ngài giữ thành, làm việc vẫn phải cẩn thận một chút.”
Tào Nhân hiểu rõ liền tự mình đi tuyển binh chuẩn bị lên đường.
Ban đêm, trong quân doanh ở gò Bác Vọng, Lưu quân rất bận rộn. Bọn họ đang bề bộn lấy đồ ra chuẩn bị thổi lửa. Triệu Vân sớm đã theo mệnh lệnh của Lưu Bị, dẫn hậu quân mang theo lương thảo và quân nhu cùng Tôn Càn rời khỏi quân doanh từ trước, lui lại phía sau. Trương Phi đang hét to giục đám lính tốt hành động nhanh hơn, không được lề mề.
Trong quân trướng, Quan Vũ cười nói với Lưu Bị: “Đại ca sắp xếp rất tốt. Hạ Hầu Đôn kia cũng chỉ là một kẻ tầm thường, tất sẽ mắc mưu. Chẳng qua khiến chúng ta đợi lâu thêm vài ngày.”
Lưu Bị gật đầu vê râu mà cười: “Hạ Hầu Đôn vừa giành thắng lợi, hơn nữa tự cao tự đại, cho nên ta mới cố ý đem hai vạn binh mã giả thành hơn một vạn, chính là khiến hắn cảm giác chúng ta không chịu nổi một đòn. Lần này hắn tiến quân động tác không nhanh, chứng minh Tào Tháo đã đưa toàn bộ tinh binh tới Lê Dương rồi, binh lính Hạ Hầu đưa tới rất bình thường. Chỉ cần chúng ta rút lui, hắn sẽ truy kích. Thủ hạ của hắn chẳng ra gì, sẽ không cản được chúng ta tấn công. Đó là ái tướng tâm phúc của Tào tặc, giết hắn, lần này tiến binh coi như cũng có thu hoạch lớn.”
Quan Vũ không ngừng gật đầu nói đúng.
Đối diện gò Bác Vọng, Hạ Hầu Đôn đang đi đi lại lại trong doanh trướng. Hắn nghe theo kế hoạch của ta, lộ trình hai ngày dùng hết bốn ngày mới đi xong, đến đây hạ trại mất thêm một ngày. Tối hôm nay, dị động trong doanh trại của Lưu Bị khiến hắn bừng tỉnh. Một ngày qua, tiểu binh của hắn trên vọng gác thấy tiểu binh trong quân doanh Lưu Bị chạy loạn lên, động tác vô cùng hoảng loạn này khiến hắn chú ý. Sau khi quan sát nửa ngày, hắn khẳng định Lưu Bị muốn rút quân. Địch nhân muốn trốn, theo tính tình của hắn, sớm đã xuất quân đánh qua, nhưng lời ta nhắc nhở hắn phải cẩn thận lại hiện ra, khiến hắn do dự, cũng tự hỏi đối phương hoảng loạn rút quân có phải là bẫy hay không.
Hoàng hôn, trong lúc Hạ Hầu Đôn còn đang do dự có nên xuất binh đánh Lưu Bị hay không, tiểu binh vội vàng báo lại: “Đại tướng quân, trong quân doanh lửa cháy ngút trời, thiêu đỏ cả bầu trời.”
Ồ? Quân doanh Lưu Bị cháy? Hạ Hầu Đôn vội giục ngựa tiến lên quan sát. Quả nhiên chỉ thấy trong quân doanh đối diện, lửa bốc nghi ngút. Xuyên qua màn lửa, loáng thoáng nhìn thấy quân Lưu Bị đang chạy trốn. Hắn cẩn thận quan sát một chút, lửa rất lớn, có thể thiêu cháy toàn bộ quân doanh. Thế trận rút lui của Lưu quân lại không hoàn toàn hoảng loạn, có thể thấy đây là rút lui có trật tự. Đốt quân doanh chính là để ngăn cản mình đuổi theo.
Nhìn thấy vậy, Hạ Hầu Đôn dậm chân, trong lòng thầm mắng: “Triệu Như, nói cái gì mà cẩn thận, cẩn thận, cái gì mà đi thong thả, chậm rãi. Giờ thì hay rồi, Lưu Bị mà chuồn mất, ta còn cẩn thận thì không cản nổi nữa.”
Hắn xoay người lệnh cho thân binh: “Truyền quân lệnh của ta, đại quân lập tức xuất phát, xông qua quân doanh địch, hỏa tốc đuổi theo Lưu Bị. Các ngươi nghe cho kỹ, bắt hoặc giết Lưu Bị, chủ công sẽ trọng thưởng.” Đám thuộc hạ ầm ầm hô ứng, vội vã chuẩn bị xuất phát.
Bác Vọng là tên một huyện cổ, thời Tây Hán là đất phong hầu của Trương Khiên. Phía tây cách huyện Bác Vọng không xa khoảng hai mươi dặm, chính là gò Bác Vọng. Vị trí của gò Bác Vọng cửa phía bắc rộng lớn, ở giữa có hình bầu dục, cửa nam nhỏ lại, thích hợp mai phục binh mã. Địa hình trong gò không cao cũng không dốc, cây cối dày đặc. Trên sườn núi không thiếu nhà cửa của dân chúng. Đầu mùa xuân, hoa lá nở khắp nơi. Lưu Bị vốn hạ trại ở phía bắc gò, đêm qua đã đem đại quân rút ra phía nam cốc khẩu, mai phục hai bên sơn đạo. Trời sẩm tối lửa đốt lên, không chỉ là quân doanh của hắn, còn có cỏ cây trong cốc, cho nên, thế lửa có vẻ lớn, trong thời gian dài không thấy tàn bớt.
Hạ Hầu Đôn mang binh vừa vào tới cốc đã thấy khói bụi che mờ cả bầu trời khiến lòng cốc bị hun đen thẫm, nhìn không rõ tình hình trước mắt. Lưu Bị thật lợi hại, đem quân doanh thiêu cháy, nhưng cây cối cỏ dại trong sơn cốc lại chưa bị thiêu hết, bị ướt sũng trong thế lửa hung mãnh toát ra khói đen nồng nặc.
Hạ Hầu Đôn vừa thấy tình hình như vậy, cho thấy Lưu quân chạy trốn rất vội vàng, phóng hỏa là để ngăn quân ta truy kích. Đúng là trò vặt. Hắn lớn tiếng truyền lệnh: “Thế lửa trước mặt không lớn, toàn quân nhanh chóng xông qua sơn cốc, nhất định phải bắt sống Lưu Bị.”
Mấy cận vệ bên cạnh hắn vội nhắc nhở: “Tướng quân, ngài xem đây có phải là mưu kế của địch không? Lỡ toàn quân vào sơn cốc, thế lửa này có thể…”
Hạ Hầu Đôn ngẩn người một chút, lại nhìn kỹ bốn phía, nghĩ một hồi lắc đầu: “Nếu nơi này không có lửa, khả năng kẻ địch đã đặt mai phục, đợi sau khi chúng ta vào cốc mới phóng hỏa. Có chuyện ta phóng hỏa báo cho kẻ địch trước, ngươi tiến vào ta mới phóng hỏa đốt người của ngươi sao? Hờ, ta khẳng định đây là do đại quân Lưu Bị chạy trốn, sợ chúng ta đuổi theo, mới phóng hỏa cản đường. Cho nên chúng ta phải nhanh xông qua sơn cốc, truy cản Lưu Bị. Trò vặt phóng hỏa này muốn dọa bổn tướng quân lùi bước sao, Lưu Bị à Lưu Bị, ngươi cũng quá coi thường bổn tướng quân rồi. Toàn quân theo ta.”
Hắn phân tích thật lòng, nhưng không nghĩ tới người ta vốn lừa người truy kích, sau đó mai phục đánh ngươi.
Ngoài cốc khẩu phía nam, Trương Phi vẻ mặt hưng phấn nhìn lối ra sơn cốc, than thở với tiểu binh bên cạnh: “Con khỉ này, sao vẫn chưa ra, ta chờ thật nóng ruột.”
Tiểu binh kia vội nịnh nọt: “Tam tướng quân thật lợi hại, Hạ Hầu kia mà tới chỉ có chết thôi.” Trương Phi cười vui vẻ.
Mắt thấy có binh mã Tào quân chạy ra khỏi cốc khẩu, Lưu quân lập tức vào tư thế chuẩn bị. Lưu Bị đang ở không xa trên sườn núi nhìn chăm chú tình hình phía dưới. Tào binh từ cốc khẩu tràn ra ngày càng đông, lòng bàn tay hắn cũng ra càng nhiều mồ hôi, trong lòng yên lặng nhắc nhở: Tào Tháo à Tào Tháo, ta bị ngươi đánh chạy ngược xuôi ngần ấy năm, tới giờ cũng chưa có mảnh đất nương thân. Hôm nay trước tiên ta lấy lại tiền vốn, thời điểm chúng ta tính sổ chờ tới sau này đi.
Hạ Hầu Đôn làm gương cho binh sĩ, theo tiền quân chạy ra khỏi cốc khẩu. Không còn khói bụi che khuất tầm mắt, hắn ngước mắt nhìn lên, bóng Lưu quân rất nhanh đã không thấy, chỉ còn vài người đang chạy rất nhanh. Hạ Hầu Đôn nhìn phía sau, thấy đại quân đều đã rời cốc, hắn vung tay hô lớn: “Tiến lên cho ta, Lưu Bị đang ở phía trước, bắt được hắn sẽ được phong hầu lĩnh thưởng.” Chúng quân sĩ hô ứng, đều chạy nhanh về phía trước.
Lúc này, một thiên tướng vừa rời cốc khẩu tới bên cạnh Hạ Hầu Đôn nói: “Đại tướng quân. Giặc cùng chớ đuổi, đề phòng có trá. Lý Điển tướng quân dặn tiểu nhân nhắc đại nhân chú ý.”
Hạ Hầu Đôn nhìn hắn nói: “Có trá, có trá cái gì. Hạ Hầu Lan, ngươi cũng là đại tướng, sao lại đa nghi giống văn nhân vậy.” Không để ý người bên cạnh cười khổ, hắn đánh ngựa tiếp tục vọt lên.
Tào quân rời khỏi cốc càng lúc càng đông, lao về phía trước, phân nửa Tào quân đã ra ngoài. Lúc này, đột nhiên Tào quân nghe trên đỉnh đầu có tiếng trống, ngẩng đầu nhìn, thấy cờ hiệu Lưu Bị vung lên, Trương Phi chờ đợi đã lâu lập tức dẫn binh sĩ lao xuống triền núi, hướng Tào quân nhào tới. Tào quân đang lúc cao hứng trong nhất thời trở nên hỗn loạn, bị kẻ địch mai phục, khó mà thoát chết, toàn bộ quay đầu bỏ chạy.
Hạ Hầu Đôn cũng nghe thấy tiếng trống trận, hắn ngẩng đầu, đúng lúc thấy Trương Phi đang đánh tới. Lúc này, hắn biết mình đã mắc mưu, kẻ địch thì ra mai phục ở đây, bọn chúng thì ra tự thiêu lều trại dụ mình mắc bẫy, liền bất chấp mọi thứ, vội vàng chỉ huy quân đội lui lại phía sau.
Hạ Hầu Lan vọt tới bên cạnh hắn: “Đại tướng quân, mau lui về trong cốc, chiếm lấy cốc khẩu ngăn kẻ địch.”
Hạ Hầu Đôn vội vàng theo lời hắn nói, chỉ huy binh sĩ lùi vào trong cốc. Nhưng mà, bọn họ hành động sao có thể nhanh hơn kẻ địch mai phục, chỉ nghe phía sau phát ra một tiếng nổ, từ phía trên rất nhiều đá và cây cối đổ xuống cốc khẩu. Tào quân còn đang ở cốc khẩu thương vong không ít, Hạ Hầu Đôn đau lòng gào lớn. Hạ Hầu Lan trấn tĩnh hơn một chút, không đợi Hạ Hầu Đôn phát lệnh, vội vàng dẫn binh sĩ bên cạnh chạy lên sườn núi gần cốc khẩu, đồng thời mệnh lệnh binh sĩ lập tức khuân cây cối trong cốc khẩu dẹp đường.
Cũng may, quân Lưu Bị trên sườn núi không nhiều lắm, My Lan vừa chỉ huy binh sĩ thả đá và cây cối xuống, thấy Tào quân vọt lên, lập tức bỏ chạy. Tào quân trong ngoài cốc cùng nhau động thủ, trong thời gian ngắn đã dọn được một lối đi, phần lớn Tào quân vội rút vào trong sơn cốc.
Nhưng mà, cốc khẩu phía nam vốn đã nhỏ, đã bị lấp phần lớn, hơn nữa lúc Tào quân đi ra, hàng ngũ chỉnh tề nên còn nhanh. Nhưng lúc này toán loạn, binh sĩ chen nhau chạy trốn, nào còn đội ngũ gì, trong lúc bối rối, số người qua cốc khẩu một lần càng ít đi. Hạ Hầu Lan nhìn thấy vậy rất lo lắng, vội dẫn cận vệ của mình chạy ngược trở lại, tới một chỗ không xa cốc khẩu chỉ huy binh sĩ không được tranh nhau, qua cốc khẩu một cách trật tự rồi tập hợp lại trong cốc.
Hạ Hầu Đôn lúc này hối hận cũng đã muộn, vừa chỉ huy binh lính chạy nhanh, vừa chăm chú nhìn Trương Phi ngày càng gần, chuẩn bị liều chết một trận. Thân binh bên cạnh dĩ nhiên hiểu ý định của hắn, cũng canh gác chặt chẽ bên cạnh, chuẩn bị liều mạng.
Đám tiểu binh vừa rồi xông lên phía trước lúc này đã trở thành mục tiêu công kích của kẻ địch. Cũng may xông ra trước chủ yếu là kỵ binh, còn Lưu Bị hầu như không có kỵ binh, nên mặc dù bối rối, bọn họ vẫn biết kỵ binh có ưu thế khi chống lại bộ binh, nên đánh lại vô cùng kịch liệt. Trương Phi không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ muốn giết Hạ Hầu Đôn, đám binh sĩ chặn trước trường mâu của hắn đã chết không ít.
Mắt thấy Trương Phi giết đám binh lính, Hạ Hầu Đôn trong lòng đổ máu, sai lầm của hắn không thể để đám binh lính đó chịu trách nhiệm. Hắn nắm chặt đại đao trong tay, chạy tới nghênh đón Trương Phi. Giữa đám loạn quân, hai người bắt đầu giao thủ.
Trương Phi chờ đợi mãi mới được ra tay, Hạ Hầu Đôn một bụng chán nản, hai binh khí giao nhau, binh lính xung quanh nghe “đang” một tiếng, hai chiến mã tự động lùi về. Nhìn lại hai người, Trương Phi giơ trường mâu lên trước, còn đại đao của Hạ Hầu Đôn bị đẩy bật về sau, vẫn cầm chặt trong tay. Có điều, cổ tay phải của hắn có một tia máu trào ra.
Trương Phi cười lớn: “Thằng nhóc Hạ Hầu kia, ngươi trúng kế đại ca ta rồi. Muốn sống ngoan ngoãn xuống ngựa đầu hàng đi!”
Hạ Hầu Đôn hừ một tiếng, không nói câu nào, chỉ chăm chú nhìn trường mâu trong tay Trương Phi. Phía sau hắn, hơn mười tên thân vệ chạy tới, chặt chẽ vây quanh bốn phía. Vô số bại binh cũng chạy tới bên cạnh bọn họ, phía sau Lưu quân đang đuổi theo chém giết.
Nhình thấy Lưu quân đang đuổi giết quân mình, Hạ Hầu Đôn cắn răng một cái, vòng ngựa chạy tới chỗ đó, đại đao múa lên, máu tươi tưới đầy đất. Lưu quân truy kích bị hành động của hắn làm sợ tới mức dừng chân lại. Đám Tào quân kia liền rảo chân, lợi dụng chút thời gian này trở vào trong cốc khẩu.
Trương Phi nhìn thấy liền kêu lớn: “Thằng nhóc Hạ Hầu, lão Trương ta nhất định giết ngươi.” Hắn thúc ngựa vọt tới bên cạnh Hạ Hầu Đôn.
Mấy thân vệ của Hạ Hầu Đôn vội ngăn Trương Phi lại, mấy kẻ khác chạy tới trước mặt Hạ Hầu Đôn, gấp gáp hô lớn: “Tướng quân nhanh lên, trước tiên về cốc rồi hãy nói.”
Hạ Hầu Đôn biết mình không phải đối thủ của Trương Phi, ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn lướt qua những binh sĩ đang trốn, rồi cũng chạy về hướng cốc khẩu. Phía sau hắn, Trương Phi mang theo Lưu quân đuổi theo sát nút.
Người Lý Điển phái đi liên hệ Hạ Hầu Đôn rất nhanh vòng về, nói cho Lý Điển biết Hạ Hầu Đôn mặc dù không hoàn toàn nghe lời ta nói, trở lại huyện Diệp, nhưng hành quân đã chậm lại rất nhiều, đợi chúng ta tới tụ họp. Sắp xếp xong việc phòng thủ ở huyện Diệp và cho người liên lạc với Tào Nhân xong, ta cùng Lý Điển cũng lên đường đuổi theo Hạ Hầu Đôn.
Đại quân Lưu Bị lúc này đã tới Bác Vọng Pha, ý đồ của hắn đúng là tập kích huyện Diệp. Theo hắn thấy, Tào Tháo đang ở Lê Dương, khẳng định không thể thoát thân đón đánh hắn, chỉ cần hắn lấy được huyện Diệp, đợi Tào Tháo nhận được tin huyện Diệp thất thủ, tất nhiên sẽ phải bỏ Lê Dương quay lại Hứa Đô, mục đích của hắn coi như đạt được, cũng có thể rút lui trở về. Lê Dương thất thủ mau như vậy là điều hắn không ngờ đến, cũng không nhận được tin tức Cao Can khơi dậy binh lửa ở Tịnh châu, quân Lương châu đông tiến.
Biết tin đại tướng Tào quân Hạ Hầu Đôn mang ba vạn nhân mã đang tới, Lưu Bị âm thầm cân nhắc một chút: Lê Dương thất thủ, Viên Thiệu lui binh về Nghiệp thành, mục đích ta xuất binh đã đạt được. Mà Tào Tháo hoàn toàn có thể bứt ra để đối phó mình, nhưng mình lại không thể mặt đối mặt với Tào Tháo được, trước kia chịu thiệt không nhỏ rồi. Xem ra lần này chỉ có nước lui về. Có điều, lúc này muốn lui cũng phải đề phòng Tào quân ở phía sau đánh lén, phương pháp rút lui an toàn nhất chính là đánh bại Tào quân rồi từ từ rút lui. Dù sao lần này tới nghênh chiến chính là Hạ Hầu Đôn, không phải Tào Tháo, đối với Hạ Hầu Đôn, Lưu Bị tự tin có biện pháp đối phó.
Bởi vậy, sau khi nhận được tin Hạ Hầu Đôn đã đuổi tới huyện Diệp, đang truy tới mình, Lưu Bị hạ lệnh đình chỉ hành quân, hạ trại ở gò Bác Vọng, dĩ dật đãi lao, đợi Tào quân đến.
Khi còn cách gò Bác Vọng trăm dặm, Lý Điển đã đem quân cứu viện đuổi kịp Hạ Hầu Đôn. Hạ Hầu Đôn nhìn thấy chúng ta, một bụng bực tức hỏi: “Tử Vân, ngươi làm gì vậy? Lại giả truyền quân lệnh.”
Ta liếc mắt nhìn Lý Điển một cái rồi nói: “Sao lại là giả truyền quân lệnh? Chủ công có nói, ta có tính toán gì, các ngài phải nghe ta. Được rồi, ngài đừng mất bình tĩnh như vậy, Lưu Bị không dễ đối phó như ngài nghĩ đâu, nếu không làm sao hắn sống được tới giờ.”
Hạ Hầu Đôn dè bỉu: “Hắn có gì khó đối phó chứ. Đám văn nhân các người chính là như vậy, luôn nghĩ nhiều. Lưu Bị chỉ có hơn một vạn nhân mã, chúng ta có ba vạn đại quân, còn sợ hắn sao? Nếu không phải ngươi ngăn lại, ta đã sớm gặp hắn rồi. Thật đúng là phí thời gian.”
Lý Điển khẽ mỉm cười, không nói gì. Ta cũng cười: “Tôi không phải trì hoãn thời gian tướng quân lập công, ngài cũng biết, công phu chạy trốn của Lưu Bị chính là thiên hạ đệ nhất. Lần này, nếu chống lại hắn, phải nghĩ cách không cho hắn cơ hội chạy mất. Tôi nói tướng quân từ từ một chút, chính là vì muốn chặn đường rút của Lưu Bị, cố hết sức không cho hắn trốn mất. Đến lúc đó, có thể bắt sống hay giết Lưu Bị, công lao của tướng quân chẳng phải còn lớn hơn? Tôi cùng Man Thành sẽ không cướp công của ngài đâu.”
Hạ Hầu Đôn nở nụ cười: “Ta không có ý đó. Có công lao đương nhiên là của mọi người. Triệu Tử Vân ngươi cũng không cần tranh công với chúng ta. Ngươi có chủ ý gì cứ nói đi, ta nghe là được chứ gì?”
Ta cười gian giảo, chủ ý này chính là khiến ngươi ăn quả khổ, khiến ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng: “Cũng chẳng có ý gì hay. Tôi chỉ cần ngài ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn vài ngày, sau đó xuất binh đi quyết chiến với Lưu Bị. Tôi đã bảo Man Thành phái người liên hệ với Tử Hiếu, bảo ông ấy ở Uyển thành chuẩn bị xuất binh. Ngài ở đây mà thắng, ông ấy lập tức tấn công Tân Dã, chặn đường lui của Lưu Bị. Lại báo cho Tử Liêm tướng quân ở Vũ Dương chuẩn bị chặn lính đào ngũ, tránh cho Lưu Bị chạy về Nhữ Nam. Man Thành sẽ không đi theo ngài, ngài cấp cho ông ấy năm ngàn binh mã, ông ấy sẽ lui về bảo vệ huyện Diệp, đề phòng Lưu Biểu phát binh tiếp viện.”
Hạ Hầu Đôn nghe xong, nghi ngờ nhìn ta: “Thế thôi? Không còn gì khác?”
Ta gật gật đầu: “Không còn gì khác, chỉ vậy thôi. Nguyên Nhượng, ngài có năng lực mạnh mẽ, Lưu Bị gặp phải ngài chính là xui xẻo của hắn. Có điều con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, cho nên tôi khuyên ngài một câu, hành quân vẫn phải cẩn thận một chút, đừng lỗ mãng như vậy. Để ý không thừa đâu.” Đúng tiêu chuẩn rào trước đón sau rồi nhé, ta nói rõ ràng trước, ngươi không nghe chịu thiệt cũng đừng trách ta. Lý Điển nghe thấy quay đầu cười không ngừng.
Hạ Hầu Đôn cũng không ngu ngốc, nhìn thấy ta đảo mắt liên tục, lại thấy vẻ mặt châm biếm của Lý Điển, nghĩ một hồi rồi nói: “Ta vẫn cảm thấy có chỗ không đúng. Thế này đi Tử Vân, ngươi đi cùng ta, có công cùng hưởng. Có ngươi bên cạnh, ta cảm thấy vững tâm hơn.”
Ta đâu có ngốc, tự mình đặt bẫy lại chui vào được sao: “Nguyên Nhượng, tôi cũng muốn đi theo ngài, làm được gì thì làm. Nhưng ở chỗ này tôi ra vào quân doanh còn phải che mặt, có thể theo ngài ra chiến trường sao? Với lại, văn nhân như tôi cùng ngài ra trận, ngài đi giết địch, hay là bảo vệ tôi? Đại tướng của Lưu Bị đều không đơn giản, tôi không chịu nổi một kích của bọn họ đâu.” Lý do rất rõ ràng.
Hạ Hầu Đôn nghe xong, lập tức gật đầu: “Nói cũng đúng. Có điều, sao ta cứ có cảm giác rơi vào bẫy của ngươi?”
Ta bật cười: “Sao thế? Đại tướng quân dũng mãnh của chúng ta, sợ thì cứ nói ra, tôi và Man Thành không cười ngài đâu. Hay là ngài đổi chỗ với Man Thành nhé?”
Lý Điển cũng hùa theo: “Ta? Ta làm được sao? Bản lĩnh của ta không bằng Nguyên Nhượng, chống lại Quan Vũ kia chỉ sợ sẽ nguy hiểm. Đây là ta ăn ngay nói thật, không phải vì sợ đâu.”
Hạ Hầu Đôn bị hai người chúng ta bên tung bên hứng, vỗ ngực nói: “Hai người các ngươi cứ cười đi, đợi thu thập xong Lưu Bị, mỗi người hiến ra ba vò rượu, nếu không, mỗi ngày ta đều tới nhà các ngươi ăn cơm.”
Ta cười lớn: “Được, một trận thắng, về Hứa Đô tôi mời ngài uống rượu ngon. Nguyên Nhượng, tôi lặp lại lần nữa: ngàn vạn lần không nên liều lĩnh.” Khổ là muốn hắn chịu thiệt, nhưng lại không thật sự bị tổn thất. Ta đã nhắc đi nhắc lại thế này, đến lúc đó chỉ cần hắn do dự một chút sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Nhìn Hạ Hầu Đôn hăng hái đi tuyển quân, ta cười nói với Lý Điển: “Man Thành, ngài đúng là lộ liễu quá, trận này đánh xong tôi sẽ không về với hai người, nếu về mà bị mắng, chỉ có ngài gánh vác thôi đấy.”
Lý Điển tuyệt nhiên không quan tâm: “Ra lệnh là ngươi, nghĩ kế cũng là ngươi, ta chẳng qua là nghe lệnh làm việc, Nguyên Nhượng nếu tới tìm ta, ta sẽ nói ta không hiểu ý định của ngươi, ngươi bảo ta làm gì ta làm đó, không để vì ngươi mà bị mắng đâu. Chúng ta đã nói rồi, ta mặc kệ.”
Ta cười: “Vậy sao? Tôi khuyên ngài sau khi trở về vẫn nên chuẩn bị tốt rượu và đồ ăn chờ Nguyên Nhượng tìm tới cửa, nếu ông ấy không gõ cửa nhà ngài, tên Triệu Như tôi sẽ viết ngược lại. Được rồi, đùa thế là đủ rồi, việc tiếp ứng của ông nhất định phải thật mau, ý định của chúng ta là khiến Nguyên Nhượng học được bài học, không phải khiến ông ấy bị thương. Tôi đi Uyển thành, ngài mau bố trí nhân mã của mình đi!”
Tào Nhân ở Uyển thành có ba vạn binh mã. Dù sao đây cũng là đường thông giữa Kinh châu và Lạc Dương, yết hầu vào Hứa Đô. Từ sau khi Tào Tháo tiếp quản nơi này trong tay Trương Tú, đã đưa toàn bộ quân của Tào Nhân vốn đóng ở huyện Diệp tới đây. Lưu Biểu không phải không muốn lấy lại Uyển thành, nhưng mà đối diện với uy hiếp của Giang Đông, đối mặt với tiếng nói phản chiến trong nội bộ Kinh châu, cuối cùng ông ta phải thỏa hiệp, không động tới Tào Nhân. Trong loạn thế, không làm gì cũng bị người khác tấn công, Lưu Biểu lại không biết quy luật sinh tồn này, chủ trương bảo vệ hòa bình và phồn thịnh của Kinh châu, nhưng hai mươi năm khổ công gây dựng cuối cùng lại thành may áo cưới cho kẻ khác.
Tào Nhân nhận được thư của Lý Điển, vẫn không hiểu rõ ràng. Tào Tháo hạ lệnh hắn cố thủ Uyển thành, tầm quan trọng của cửa ngõ này hắn hiểu rất rõ. Lúc này Lý Điển gửi thư, yêu cầu hắn xuất binh đánh sau lưng Lưu Bị, hắn cảm thấy rất kỳ quái. Chủ công còn chưa hạ lệnh, cũng không bảo ta nghe theo chỉ huy của Lý Điển, Man Thành này định làm gì? Sao ngươi biết Nguyên Nhượng sẽ gặp nạn, làm sao biết lúc nào Lưu Bị lui binh? Ta làm sao mà chặn đường Lưu Bị được? Cho nên, tuy rằng thư của Lý Điển tới đã ba ngày, hắn vẫn án binh bất động, chờ thêm tin tức.
Lúc này, có thủ hạ vào báo: “Đại nhân, ngoài cửa có người, hắn dùng khăn che mặt, không chịu nói tên, chỉ bảo tiểu nhân đưa đại nhân thứ này, nói hắn từ Hứa Đô tới muốn gặp ngài.” Nói rồi trình ra một khối ngọc bội trong suốt sáng bóng trước mặt Tào Nhân.
Tào Nhân vừa thấy, lập tức rõ ràng: “Ngươi lập tức đem người đó vào hậu viện, sau đó bảo vệ ở cửa, truyền mệnh lệnh của ta, sức khỏe ta không tốt, hôm nay không gặp bất cứ ai.” Thủ hạ nhận lệnh lui xuống.
Tựa vào lan can ở lương đình, ta ôm đầu gối nhìn Tào Nhân cười: “Biết ngay ngài sẽ không hành động, nên tôi tự đến giục đây.”
Tào Nhân đem ngọc bội trả lại cho ta rồi nói: “Huynh trưởng cho ngươi bùa hộ mệnh ngươi không cất đi, lại dùng theo cách này. Vừa nhìn thấy ta đã biết thư của Man Thành là chủ ý của ngươi rồi.”
“Đương nhiên là chủ ý của tôi. Man Thành tướng quân làm sao không biết cao thấp như vậy? Có thể hạ mệnh lệnh cho ngài.”
Tào Nhân nghi ngờ hỏi ta: “Nhưng ý trong thư ta không hiểu rõ. Nhìn ngươi có vẻ biết chắc Nguyên Nhượng sẽ thất bại. Nếu vậy sao ngươi không cản hắn xuất binh? Nguyên Nhượng mà bại, Lưu Bị làm sao lại bại được? Ta xuất binh thế nào?”
Ta có thể nói với ngươi, không nói với Hạ Hầu Đôn là để hắn bại trận thôi: “Tính tình Nguyên Nhượng chúng ta đều hiểu rõ, con người ông ấy tuy rằng khiêm nhường, nhưng tính tình nóng nảy. Hơn nữa ông ta căn bản là xem thường Lưu Bị, lần này xuất binh lại một bộ chắc mẩm việc tất thành, ông ấy có thể nghe lời khuyên sao? Tôi đã dặn ông ấy phải cẩn thận, nếu ông ấy không để tâm, tôi cũng chẳng có cách nào.”
Tào Nhân ừ một tiếng: “Cũng phải, tính tình Nguyên Nhượng tướng quân là như vậy. Xem ra ngươi khẳng định hắn sẽ bại trong tay Lưu Bị, cho nên mới sắp xếp cho ta và Man Thành đến cứu viện cho hắn, nếu không Lưu Bị sao bại được.”
Ta gật đầu: “Không sai. Giúp Nguyên Nhượng có Man Thành tướng quân đủ rồi, nhưng khiến Lưu Bị xám mặt lui về Tân Dã, ngài không xuất binh không được. Lưu Bị muốn mượn gió bẻ măng, chúng ta sẽ khiến hắn trộm gà không thành, còn mất thêm nắm gạo. Lần này binh lực hắn bị tiêu hao, Lưu Biểu cũng không giúp hắn nữa, hắn muốn Đông sơn tái khởi, không thể mất dưới mười năm. Hắn sẽ không còn cơ hội nữa.” Trừ phi, trừ phi ta cho hắn cơ hội.
Tào Nhân suy nghĩ một chút mới nói: “Ngươi không có cách nào giết hắn đi sao? Nhân vật như Lưu Bị, thúc thúc nói nhiều lần rồi, không giữ lại được.”
Ta thở dài: “Tôi cũng chỉ muốn hắn chết, nhưng mà công phu giữ mạng của người này là thiên hạ đệ nhất. Lúc đầu trong tình huống ở Từ châu, hắn vẫn có thể thoát thân, ở Nhữ Nam, đại quân của chủ công tấn công như vậy hắn cũng toàn thân trở ra, tôi thật sự không đảm bảo có thể giết được hắn. Với lại, muốn giết hắn, binh lực của ngài ở đây vẫn chưa đủ, thuộc hạ của hắn năng lực rất mạnh. Tử Hiếu, ngài lần này xuất binh chặn đường hắn, cũng phải để ý an toàn, ngàn vạn không được sơ suất, đặc biệt lúc đánh với đại tướng của hắn. Mục đích tôi muốn ngài xuất binh là tiêu diệt binh mã và lương thảo, quân nhu, không phải là giết Lưu Bị.”
Ta chính là nghĩ gì nói nấy, ngươi ngàn vạn không được đi giết Lưu Bị, Vân ca ca là siêu cấp hộ vệ của hắn, ngươi đấu với Vân ca ca, chỉ có chết không thể sống, ta lại không thể đi cứu ngươi.
Tào Nhân cũng đồng ý lời ta nói: “Đúng vậy, ta nghe Văn Viễn nói Lưu Bị có hai huynh đệ rất lợi hại. Bản lĩnh của Quan Vũ thúc thúc cũng từng tán tụng không ít lần, Văn Viễn nói hắn cũng không phải là đối thủ của Quan Vũ, ta khẳng định cũng không phải. Ngươi yên tâm, ta sẽ theo sắp xếp của ngươi mà hành động, chỉ đánh quân của hắn, không đơn đấu với đại tướng của hắn đâu.”
Ta gật đầu khen ngợi: “Tử Hiếu nghĩ rất đúng. Ngài mai phục trên đường từ Uyển thành tới gò Bác Vọng đi, cũng không cần mang quá nhiều nhân mã, thấy Lưu Bị thua trận chạy về, ngài lập tức mang binh đón giết, bọn chúng chắc chắn sẽ thất kinh mà chạy trốn, vậy là đạt được mục đích rồi. Ngài phải lập tức quay lại, không nên trì hoãn bên ngoài. Tôi không đi theo ngài, sẽ ở đây thay ngài giữ thành, làm việc vẫn phải cẩn thận một chút.”
Tào Nhân hiểu rõ liền tự mình đi tuyển binh chuẩn bị lên đường.
Ban đêm, trong quân doanh ở gò Bác Vọng, Lưu quân rất bận rộn. Bọn họ đang bề bộn lấy đồ ra chuẩn bị thổi lửa. Triệu Vân sớm đã theo mệnh lệnh của Lưu Bị, dẫn hậu quân mang theo lương thảo và quân nhu cùng Tôn Càn rời khỏi quân doanh từ trước, lui lại phía sau. Trương Phi đang hét to giục đám lính tốt hành động nhanh hơn, không được lề mề.
Trong quân trướng, Quan Vũ cười nói với Lưu Bị: “Đại ca sắp xếp rất tốt. Hạ Hầu Đôn kia cũng chỉ là một kẻ tầm thường, tất sẽ mắc mưu. Chẳng qua khiến chúng ta đợi lâu thêm vài ngày.”
Lưu Bị gật đầu vê râu mà cười: “Hạ Hầu Đôn vừa giành thắng lợi, hơn nữa tự cao tự đại, cho nên ta mới cố ý đem hai vạn binh mã giả thành hơn một vạn, chính là khiến hắn cảm giác chúng ta không chịu nổi một đòn. Lần này hắn tiến quân động tác không nhanh, chứng minh Tào Tháo đã đưa toàn bộ tinh binh tới Lê Dương rồi, binh lính Hạ Hầu đưa tới rất bình thường. Chỉ cần chúng ta rút lui, hắn sẽ truy kích. Thủ hạ của hắn chẳng ra gì, sẽ không cản được chúng ta tấn công. Đó là ái tướng tâm phúc của Tào tặc, giết hắn, lần này tiến binh coi như cũng có thu hoạch lớn.”
Quan Vũ không ngừng gật đầu nói đúng.
Đối diện gò Bác Vọng, Hạ Hầu Đôn đang đi đi lại lại trong doanh trướng. Hắn nghe theo kế hoạch của ta, lộ trình hai ngày dùng hết bốn ngày mới đi xong, đến đây hạ trại mất thêm một ngày. Tối hôm nay, dị động trong doanh trại của Lưu Bị khiến hắn bừng tỉnh. Một ngày qua, tiểu binh của hắn trên vọng gác thấy tiểu binh trong quân doanh Lưu Bị chạy loạn lên, động tác vô cùng hoảng loạn này khiến hắn chú ý. Sau khi quan sát nửa ngày, hắn khẳng định Lưu Bị muốn rút quân. Địch nhân muốn trốn, theo tính tình của hắn, sớm đã xuất quân đánh qua, nhưng lời ta nhắc nhở hắn phải cẩn thận lại hiện ra, khiến hắn do dự, cũng tự hỏi đối phương hoảng loạn rút quân có phải là bẫy hay không.
Hoàng hôn, trong lúc Hạ Hầu Đôn còn đang do dự có nên xuất binh đánh Lưu Bị hay không, tiểu binh vội vàng báo lại: “Đại tướng quân, trong quân doanh lửa cháy ngút trời, thiêu đỏ cả bầu trời.”
Ồ? Quân doanh Lưu Bị cháy? Hạ Hầu Đôn vội giục ngựa tiến lên quan sát. Quả nhiên chỉ thấy trong quân doanh đối diện, lửa bốc nghi ngút. Xuyên qua màn lửa, loáng thoáng nhìn thấy quân Lưu Bị đang chạy trốn. Hắn cẩn thận quan sát một chút, lửa rất lớn, có thể thiêu cháy toàn bộ quân doanh. Thế trận rút lui của Lưu quân lại không hoàn toàn hoảng loạn, có thể thấy đây là rút lui có trật tự. Đốt quân doanh chính là để ngăn cản mình đuổi theo.
Nhìn thấy vậy, Hạ Hầu Đôn dậm chân, trong lòng thầm mắng: “Triệu Như, nói cái gì mà cẩn thận, cẩn thận, cái gì mà đi thong thả, chậm rãi. Giờ thì hay rồi, Lưu Bị mà chuồn mất, ta còn cẩn thận thì không cản nổi nữa.”
Hắn xoay người lệnh cho thân binh: “Truyền quân lệnh của ta, đại quân lập tức xuất phát, xông qua quân doanh địch, hỏa tốc đuổi theo Lưu Bị. Các ngươi nghe cho kỹ, bắt hoặc giết Lưu Bị, chủ công sẽ trọng thưởng.” Đám thuộc hạ ầm ầm hô ứng, vội vã chuẩn bị xuất phát.
Bác Vọng là tên một huyện cổ, thời Tây Hán là đất phong hầu của Trương Khiên. Phía tây cách huyện Bác Vọng không xa khoảng hai mươi dặm, chính là gò Bác Vọng. Vị trí của gò Bác Vọng cửa phía bắc rộng lớn, ở giữa có hình bầu dục, cửa nam nhỏ lại, thích hợp mai phục binh mã. Địa hình trong gò không cao cũng không dốc, cây cối dày đặc. Trên sườn núi không thiếu nhà cửa của dân chúng. Đầu mùa xuân, hoa lá nở khắp nơi. Lưu Bị vốn hạ trại ở phía bắc gò, đêm qua đã đem đại quân rút ra phía nam cốc khẩu, mai phục hai bên sơn đạo. Trời sẩm tối lửa đốt lên, không chỉ là quân doanh của hắn, còn có cỏ cây trong cốc, cho nên, thế lửa có vẻ lớn, trong thời gian dài không thấy tàn bớt.
Hạ Hầu Đôn mang binh vừa vào tới cốc đã thấy khói bụi che mờ cả bầu trời khiến lòng cốc bị hun đen thẫm, nhìn không rõ tình hình trước mắt. Lưu Bị thật lợi hại, đem quân doanh thiêu cháy, nhưng cây cối cỏ dại trong sơn cốc lại chưa bị thiêu hết, bị ướt sũng trong thế lửa hung mãnh toát ra khói đen nồng nặc.
Hạ Hầu Đôn vừa thấy tình hình như vậy, cho thấy Lưu quân chạy trốn rất vội vàng, phóng hỏa là để ngăn quân ta truy kích. Đúng là trò vặt. Hắn lớn tiếng truyền lệnh: “Thế lửa trước mặt không lớn, toàn quân nhanh chóng xông qua sơn cốc, nhất định phải bắt sống Lưu Bị.”
Mấy cận vệ bên cạnh hắn vội nhắc nhở: “Tướng quân, ngài xem đây có phải là mưu kế của địch không? Lỡ toàn quân vào sơn cốc, thế lửa này có thể…”
Hạ Hầu Đôn ngẩn người một chút, lại nhìn kỹ bốn phía, nghĩ một hồi lắc đầu: “Nếu nơi này không có lửa, khả năng kẻ địch đã đặt mai phục, đợi sau khi chúng ta vào cốc mới phóng hỏa. Có chuyện ta phóng hỏa báo cho kẻ địch trước, ngươi tiến vào ta mới phóng hỏa đốt người của ngươi sao? Hờ, ta khẳng định đây là do đại quân Lưu Bị chạy trốn, sợ chúng ta đuổi theo, mới phóng hỏa cản đường. Cho nên chúng ta phải nhanh xông qua sơn cốc, truy cản Lưu Bị. Trò vặt phóng hỏa này muốn dọa bổn tướng quân lùi bước sao, Lưu Bị à Lưu Bị, ngươi cũng quá coi thường bổn tướng quân rồi. Toàn quân theo ta.”
Hắn phân tích thật lòng, nhưng không nghĩ tới người ta vốn lừa người truy kích, sau đó mai phục đánh ngươi.
Ngoài cốc khẩu phía nam, Trương Phi vẻ mặt hưng phấn nhìn lối ra sơn cốc, than thở với tiểu binh bên cạnh: “Con khỉ này, sao vẫn chưa ra, ta chờ thật nóng ruột.”
Tiểu binh kia vội nịnh nọt: “Tam tướng quân thật lợi hại, Hạ Hầu kia mà tới chỉ có chết thôi.” Trương Phi cười vui vẻ.
Mắt thấy có binh mã Tào quân chạy ra khỏi cốc khẩu, Lưu quân lập tức vào tư thế chuẩn bị. Lưu Bị đang ở không xa trên sườn núi nhìn chăm chú tình hình phía dưới. Tào binh từ cốc khẩu tràn ra ngày càng đông, lòng bàn tay hắn cũng ra càng nhiều mồ hôi, trong lòng yên lặng nhắc nhở: Tào Tháo à Tào Tháo, ta bị ngươi đánh chạy ngược xuôi ngần ấy năm, tới giờ cũng chưa có mảnh đất nương thân. Hôm nay trước tiên ta lấy lại tiền vốn, thời điểm chúng ta tính sổ chờ tới sau này đi.
Hạ Hầu Đôn làm gương cho binh sĩ, theo tiền quân chạy ra khỏi cốc khẩu. Không còn khói bụi che khuất tầm mắt, hắn ngước mắt nhìn lên, bóng Lưu quân rất nhanh đã không thấy, chỉ còn vài người đang chạy rất nhanh. Hạ Hầu Đôn nhìn phía sau, thấy đại quân đều đã rời cốc, hắn vung tay hô lớn: “Tiến lên cho ta, Lưu Bị đang ở phía trước, bắt được hắn sẽ được phong hầu lĩnh thưởng.” Chúng quân sĩ hô ứng, đều chạy nhanh về phía trước.
Lúc này, một thiên tướng vừa rời cốc khẩu tới bên cạnh Hạ Hầu Đôn nói: “Đại tướng quân. Giặc cùng chớ đuổi, đề phòng có trá. Lý Điển tướng quân dặn tiểu nhân nhắc đại nhân chú ý.”
Hạ Hầu Đôn nhìn hắn nói: “Có trá, có trá cái gì. Hạ Hầu Lan, ngươi cũng là đại tướng, sao lại đa nghi giống văn nhân vậy.” Không để ý người bên cạnh cười khổ, hắn đánh ngựa tiếp tục vọt lên.
Tào quân rời khỏi cốc càng lúc càng đông, lao về phía trước, phân nửa Tào quân đã ra ngoài. Lúc này, đột nhiên Tào quân nghe trên đỉnh đầu có tiếng trống, ngẩng đầu nhìn, thấy cờ hiệu Lưu Bị vung lên, Trương Phi chờ đợi đã lâu lập tức dẫn binh sĩ lao xuống triền núi, hướng Tào quân nhào tới. Tào quân đang lúc cao hứng trong nhất thời trở nên hỗn loạn, bị kẻ địch mai phục, khó mà thoát chết, toàn bộ quay đầu bỏ chạy.
Hạ Hầu Đôn cũng nghe thấy tiếng trống trận, hắn ngẩng đầu, đúng lúc thấy Trương Phi đang đánh tới. Lúc này, hắn biết mình đã mắc mưu, kẻ địch thì ra mai phục ở đây, bọn chúng thì ra tự thiêu lều trại dụ mình mắc bẫy, liền bất chấp mọi thứ, vội vàng chỉ huy quân đội lui lại phía sau.
Hạ Hầu Lan vọt tới bên cạnh hắn: “Đại tướng quân, mau lui về trong cốc, chiếm lấy cốc khẩu ngăn kẻ địch.”
Hạ Hầu Đôn vội vàng theo lời hắn nói, chỉ huy binh sĩ lùi vào trong cốc. Nhưng mà, bọn họ hành động sao có thể nhanh hơn kẻ địch mai phục, chỉ nghe phía sau phát ra một tiếng nổ, từ phía trên rất nhiều đá và cây cối đổ xuống cốc khẩu. Tào quân còn đang ở cốc khẩu thương vong không ít, Hạ Hầu Đôn đau lòng gào lớn. Hạ Hầu Lan trấn tĩnh hơn một chút, không đợi Hạ Hầu Đôn phát lệnh, vội vàng dẫn binh sĩ bên cạnh chạy lên sườn núi gần cốc khẩu, đồng thời mệnh lệnh binh sĩ lập tức khuân cây cối trong cốc khẩu dẹp đường.
Cũng may, quân Lưu Bị trên sườn núi không nhiều lắm, My Lan vừa chỉ huy binh sĩ thả đá và cây cối xuống, thấy Tào quân vọt lên, lập tức bỏ chạy. Tào quân trong ngoài cốc cùng nhau động thủ, trong thời gian ngắn đã dọn được một lối đi, phần lớn Tào quân vội rút vào trong sơn cốc.
Nhưng mà, cốc khẩu phía nam vốn đã nhỏ, đã bị lấp phần lớn, hơn nữa lúc Tào quân đi ra, hàng ngũ chỉnh tề nên còn nhanh. Nhưng lúc này toán loạn, binh sĩ chen nhau chạy trốn, nào còn đội ngũ gì, trong lúc bối rối, số người qua cốc khẩu một lần càng ít đi. Hạ Hầu Lan nhìn thấy vậy rất lo lắng, vội dẫn cận vệ của mình chạy ngược trở lại, tới một chỗ không xa cốc khẩu chỉ huy binh sĩ không được tranh nhau, qua cốc khẩu một cách trật tự rồi tập hợp lại trong cốc.
Hạ Hầu Đôn lúc này hối hận cũng đã muộn, vừa chỉ huy binh lính chạy nhanh, vừa chăm chú nhìn Trương Phi ngày càng gần, chuẩn bị liều chết một trận. Thân binh bên cạnh dĩ nhiên hiểu ý định của hắn, cũng canh gác chặt chẽ bên cạnh, chuẩn bị liều mạng.
Đám tiểu binh vừa rồi xông lên phía trước lúc này đã trở thành mục tiêu công kích của kẻ địch. Cũng may xông ra trước chủ yếu là kỵ binh, còn Lưu Bị hầu như không có kỵ binh, nên mặc dù bối rối, bọn họ vẫn biết kỵ binh có ưu thế khi chống lại bộ binh, nên đánh lại vô cùng kịch liệt. Trương Phi không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ muốn giết Hạ Hầu Đôn, đám binh sĩ chặn trước trường mâu của hắn đã chết không ít.
Mắt thấy Trương Phi giết đám binh lính, Hạ Hầu Đôn trong lòng đổ máu, sai lầm của hắn không thể để đám binh lính đó chịu trách nhiệm. Hắn nắm chặt đại đao trong tay, chạy tới nghênh đón Trương Phi. Giữa đám loạn quân, hai người bắt đầu giao thủ.
Trương Phi chờ đợi mãi mới được ra tay, Hạ Hầu Đôn một bụng chán nản, hai binh khí giao nhau, binh lính xung quanh nghe “đang” một tiếng, hai chiến mã tự động lùi về. Nhìn lại hai người, Trương Phi giơ trường mâu lên trước, còn đại đao của Hạ Hầu Đôn bị đẩy bật về sau, vẫn cầm chặt trong tay. Có điều, cổ tay phải của hắn có một tia máu trào ra.
Trương Phi cười lớn: “Thằng nhóc Hạ Hầu kia, ngươi trúng kế đại ca ta rồi. Muốn sống ngoan ngoãn xuống ngựa đầu hàng đi!”
Hạ Hầu Đôn hừ một tiếng, không nói câu nào, chỉ chăm chú nhìn trường mâu trong tay Trương Phi. Phía sau hắn, hơn mười tên thân vệ chạy tới, chặt chẽ vây quanh bốn phía. Vô số bại binh cũng chạy tới bên cạnh bọn họ, phía sau Lưu quân đang đuổi theo chém giết.
Nhình thấy Lưu quân đang đuổi giết quân mình, Hạ Hầu Đôn cắn răng một cái, vòng ngựa chạy tới chỗ đó, đại đao múa lên, máu tươi tưới đầy đất. Lưu quân truy kích bị hành động của hắn làm sợ tới mức dừng chân lại. Đám Tào quân kia liền rảo chân, lợi dụng chút thời gian này trở vào trong cốc khẩu.
Trương Phi nhìn thấy liền kêu lớn: “Thằng nhóc Hạ Hầu, lão Trương ta nhất định giết ngươi.” Hắn thúc ngựa vọt tới bên cạnh Hạ Hầu Đôn.
Mấy thân vệ của Hạ Hầu Đôn vội ngăn Trương Phi lại, mấy kẻ khác chạy tới trước mặt Hạ Hầu Đôn, gấp gáp hô lớn: “Tướng quân nhanh lên, trước tiên về cốc rồi hãy nói.”
Hạ Hầu Đôn biết mình không phải đối thủ của Trương Phi, ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn lướt qua những binh sĩ đang trốn, rồi cũng chạy về hướng cốc khẩu. Phía sau hắn, Trương Phi mang theo Lưu quân đuổi theo sát nút.
/257
|