Loạn Thế Phong Vân

Chương 184: Trăng sáng trên sông

/257


Đại quân Giang Đông nghỉ ngơi tại Cử Khẩu hai ngày, sau đó xuôi nam, đại bộ phận ngồi thuyền, đại chiến trên sông lần này, Chu Du thu được phần lớn chiến thuyền của thủy quân Giang Hạ, chừng hơn ngàn chiếc. Ta tất nhiên cùng Tôn Sách ngồi chung một thuyền. Tọa thuyền của Tôn Sách là một chiến thuyền ba tầng, so với thuyền chỉ huy của Chu Du còn lớn hơn, ước chừng có thể chở được năm sáu trăm người, vô cùng khí thế. Giường của ta được Tôn Sách bố trí ở phía trong khoang thuyền chính, bên ngoài là phòng ở của hắn, ngoài cùng là nơi hắn xử lý công việc. Thuyền xuôi dòng cảm giác không tệ, ngồi bên mạn thuyền nhìn phong cảnh hai bờ sông rất thoải mái. Vì vẫn chưa rời khỏi phạm vi Giang Hạ, binh lính canh gác rất nghiêm, ít nhiều cũng phá hoại tâm trạng ngắm cảnh của ta.

Nhàm chán đi tới đi lui trong khoang thuyền, nhìn Tôn Sách cau chặt mày nhìn chằm chằm vào bản đồ địa hình Đan Dương, lòng ta cũng khẩn trương, mấy ngày nay người kia không cười lần nào, cả ngày không có việc gì chỉ ngồi xem bản đồ: “Bá Phù, huynh đừng lo lắng, thực lực của các người ở đó không tệ, người Sơn Việt không thể gây ra tổn thất gì đâu.”

Tôn Sách ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái: “Vấn đề ở chỗ đó đó, không có tổn thất lớn, nhưng phiền phức nhỏ không ngơi. Ngươi muốn đi chinh chiến, hắn lại ở phía sau quấy rối; ngươi hạ quyết tâm muốn tiêu diệt hắn, hắn lại lui đầu trốn mất, thật sự nguy hiểm, làm cho người ta không thể nắm bắt được. Ta thật sự rất khó chịu. Lần này nói gì cũng không thể buông tha Tổ Lang.”

Ta thở dài, do dự trong chốc lát vẫn nói ra: “Bá Phù, vì sao các người lại đánh nhau? Đều sống trên cùng một mảnh đất, sao không thể chung sống hòa bình?”

Tôn Sách nhìn bản đồ cười nhạo ta: “Tử Vân, ngươi cho rằng tranh đoạt thiên hạ giống việc buôn bán của ngươi sao, lại nói hòa khí sinh tài gì đó. Người Sơn Việt hung hãn xấu xa, căn bản không thể cùng ở chung. Nhiều năm như vậy, bọn chúng chưa từng yên tĩnh được nửa phần. Không biết tự lượng sức mình, cũng không nghĩ mình là loại gì, lại dám nghĩ chuyện khai quốc lập vương, độc bá một phương.”

Ta tiếp tục thở dài: “Bá Phù, ta thấy huynh nghĩ về tộc Sơn Việt quá xấu rồi. Đều là người, ai không muốn sống tử tế chứ? Theo ta biết, tộc Sơn Việt không nhận được đối xử bình đẳng, bọn họ muốn tranh thủ tìm kiếm cuộc sống riêng của mình cũng không có gì sai. Hay là huynh phái người nói chuyện với bọn họ xem, không đánh là tốt nhất.”

Tôn Sách đứng thẳng lên cười: “Ngươi lại bắt đầu phát thiện tâm rồi? Tử Vân, người Sơn Việt khác ta không biết, nhưng Tổ Lang này tuyệt đối không thể buông tha. Người này vốn quan hệ không tệ với thái thú Dương Châu Lưu Do, lúc trước ta cùng Lưu Do tranh đoạt Giang Đông, hắn vì Lưu Do xuất binh đấu sống đấu chết với ta. Sau khi Lưu Do bại trận, Tổ Lang lại muốn chiếm Đan Dương cấu kết với Giang Hạ, may mà ta biết được, đáng tiếc lần ấy không thể lấy tính mạng hắn. Vốn hắn đã trốn đi, ta cũng tạm thời không để ý, nhưng tên khốn này thừa dịp ta xuất binh lại nhảy ra. Lần này nói sao ta cũng không bỏ qua cho hắn.”

Ta thở dài, không nói nữa. Đêm hôm đó, Tôn Sách lên thuyền khác lặng lẽ cập bờ, bình minh lúc ta tỉnh lại, Giang Đông đã lên bờ hơn một nửa. Lúc này ta mới nghĩ ra nguyên nhân Chu Du sắp xếp mấy ngàn người áp giải Hoàng Tổ đi Lục Thượng. Chờ đợi ba ngày nhàm chán, thuyền của ta cuối cùng cũng rời khỏi phạm vi Giang Hạ, trở lại địa bàn của Chu Du – Cửu Giang.

Lại đợi ở Cửu Giang hai ngày nữa, chiến báo của Tôn Sách mới truyền tới. Đúng như ta nghĩ, Chu Du đã ra chủ ý, lợi dụng tính mạng của Hoàng Tổ sắp phục binh, đã tiêu diệt được hai vạn binh lực Hoàng Xạ đem theo muốn cứu Hoàng Tổ, lúc hỗn chiến, Hoàng Xạ bị giết, đứa con út của Hoàng Tổ bị bắt, hai cha con bao gồm cả gần trăm thuộc hạ cũ của Hoàng Tổ đi theo Hoàng Xạ tới đều bị Tôn Sách giết hết. Hoàng Tổ một nhà bị chém đầu, ít nhiều thỏa mãn sự phẫn nộ của Tôn Sách, lúc gặp lại ta đã khôi phục lại bộ dáng vui vẻ ban đầu.

Một nhà Hoàng Tổ bị giết đối với ta cũng là chuyện tốt, Giang Hạ là hang ổ bao năm qua của Hoàng Tổ, hiện giờ hắn chết, người mới tới muốn tạo lập được uy tín như Hoàng Tổ ở Giang Hạ trong thời gian ngắn gần như là không thể. Hơn nữa Tôn Sách sau này có khả năng lại xuất binh đánh Giang Hạ, nhân tâm ở đó sẽ luôn dao động, đối với việc thống trị của chúng ta sau khi chiếm được nơi này ngược lại mang tới không ít lợi ích. Lần này hành quân tới Giang Hạ, mục đích của ta cuối cùng đã đạt được.

Nằm nghiêng trên giường, nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Tôn Sách, ta nghiêm mặt: “Rất quá đáng, điềm nhiên vứt ta lại mà bỏ chạy.”

Tôn Sách cười không ngừng: “Đánh trận mang ngươi đi làm gì? Với lại tình huống ấy, lỡ ngươi có chuyện gì chẳng phải khiến chúng ta đau lòng?”

Ta bĩu môi: “Được, đừng tưởng ta không biết nguyên nhân huynh vứt bỏ ta, sợ ta cầu xin cho tiểu tử của Hoàng gia đúng không? Khiến ta mấy ngày nay vô cùng nhàm chán!”

Tôn Sách cười lớn, bước tới kéo ta ra ngoài: “Được rồi được rồi, ngươi nói gì cũng được. Đi, tham gia tiệc mừng công.”

Ta trợn tròn mắt: “Tiệc mừng công? Có mà thấy trăng hôm nay đẹp, muốn lấy ta ra tìm vui thì có. Nói trước, hôm nay ta không thổi sáo đâu.”

Tôn Sách vò đầu: “Tử Vân, không muốn sao? Ta đã rất lâu không nghe ngươi và Công Cẩn hợp tấu. Đêm nay trăng đẹp nhưu vậy, Công Cẩn đã chuẩn bị xong rồi.”

Nhìn vẻ mặt cầu xin của Tôn Sách, ta cố nhịn cười, bỏ tay hắn ra, hừ một tiếng đi lên boong thuyền, Tôn Sách đáng thương theo ta phía sau. Trên boong tất cả mọi người đều có mặt, tụm năm tụm ba nói nói cười cười, Chu Du trang phục văn nhân, mỉm cười chu toàn cùng chúng tướng sĩ, khiến hắn một thân khí khái anh hùng lại biến thành phong vận nho nhã, nào còn hình ảnh hào hùng khi chỉ huy thiên quân vạn mã trên chiến trường. Tôn Sách theo phía sau, thấy ta ngẩn người, theo ánh mắt ta nhìn Chu Du, thở dài một tiếng, khiến ta muốn cười. Thấy ta không nén được vẻ mặt đắc ý, hắn bất đắc dĩ đành tóm lấy tay ta đi tới chỗ Chu Du: “Công Cẩn, Tử Vân lại giận ta, ngươi tới nói một chút đi.”

Tất cả mọi người đều tới chào hỏi, ngoại trừ người bên cạnh kia, ta đối với ai cũng tươi cười đón chào. Chu Du thấy vậy cười không ngừng, tới kéo ta tới bên cạnh hắn hỏi: “Lại nữa rồi? Ngươi thật sự không sợ bị gậy đánh sao?”

Ta ác ý liếc nhìn người nào đó: “Nhìn thế nào cũng là một bá chủ, còn chơi trò mất tích trả thù ta. Ta lại không có mặt dày để đi theo, chê ta vướng víu thì nói sớm, ta sẽ tự giác rời đi.”

Chu Du nhìn Tôn Sách đang xấu hổ rồi cười khuyên ta: “Ngươi không hiểu ý tốt rồi. Bá Phù cảm thấy thời gian qua ngươi chịu không ít khổ, quá mệt mỏi rồi, không đành lòng để ngươi đi theo, muốn để ngươi nghỉ ngơi cho khỏe. Với lại, trên chiến trường loạn đả, không muốn để ngươi gặp mạo hiểm.”

Ta thở dài: “Công Cẩn, ta biết các huynh đều là muốn tốt cho ta. Nhưng mà huynh cũng biết rõ, huynh ấy một câu cũng không nói, huynh nói xem, ta ngủ dậy tìm không thấy người, có thể không nóng nảy sao?”

Nụ cười trên mặt Chu Du phai nhạt một chút: “Ta hiểu rồi. Bỏ đi, chuyện đã qua đừng để trong lòng, có việc gì cứ tự mình chú ý nhiều hơn một chút. Ngươi cũng biết nóng vội sao, lúc trước ngươi bỏ mặc Bá Phù thì sao? Đừng quên, Tử Bố tiên sinh còn đang chờ ở Kiến Nghiệp để tính sổ với ngươi đó!”

Lời hắn nói chỉ có ta hiểu rõ. Trận chiến này coi như đã xong, bất kể Chu Du bị ám sát do ai sai khiến, hiện tại đều đã qua, không có tình huống hỗn loạn này, cũng không cho ai cơ hội, qua vài năm nữa, cái kẻ âm thầm lập mưu kia cho dù có cơ hội cũng vô dụng. Cho nên, ta gật đầu cười: “Hiểu rồi, hôm nay ta sẽ biểu hiện tốt, tránh sau này về Kiến Nghiệp không có người cầu xin cho ta.”

Câu này nói lớn ra, khiến mọi người đều cười, Lữ Phạm liền bước lên cười cầu xin tha: “Tử Vân, thuốc của ngươi quá quý, trong nhà ta không có tiền, vẫn còn thiếu một chút, xóa nợ luôn cho ta nhé!”

Đang lúc mọi người cười lớn, ta hừ giọng: “Muốn xóa nợ cũng được, Lữ tướng quân, như thế này đi, việc buôn bán của ta cho ngài một phần, hàng hóa thủy vận của ta từ nay do ngài bảo lãnh, thế nào?”

Lữ Phạm co đầu rụt cổ: “Bỏ đi, Tử Bố tiên sinh không xử lý ta mới là lạ.” Mọi người lại cười lớn một trận.

Ta nhìn mọi người xung quanh, có lòng tốt nhắc nhở bọn họ: “Đây là cơ hội phát tài, Lữ tướng quân không làm, các ngài có ai đồng ý không?”

Mọi người đều mang bộ dáng sợ tránh không kịp, lắc đầu, xua tay, lại một trận cười.

Ta đắc ý nghiêng đầu ra vẻ tiếc nuối: “Các vị tướng quân, đây chính là do các ngài từ chối. Lần này ta ở Tương Dương mở hai xưởng rượu, ủ được hai loại rượu ngon, vốn định nhờ vị đại nhân nào đó giúp ta mở phường rượu ở Kiến Nghiệp, bán hàng hóa theo đường thủy đưa tới, các ngài đã từ chối, ta đành tìm người khác. Sau này đừng nói ta có tiền không cho các ngài kiếm.”

Vừa nói xong, mọi người hầu như phun hết rượu ra, Lữ Phạm mang theo vẻ mặt hối hận muốn chết. Một hồi rối loạn trôi qua, thay rượu mấy lần, tiệc mừng công mới chính thức bắt đầu. Rượu còn chưa uống đủ, ta thấy Tôn Sách không ngừng nhìn về phía ta và Chu Du, liền cười kéo Chu Du nói: “Công Cẩn đừng uống rượu nữa, đàn của huynh đâu?”

Chu Du cũng nở nụ cười, rời chỗ đi rửa tay sạch sẽ, lập tức có thân binh đem đàn tới. Tất cả mọi người tự giác hạ thấp giọng. Ta cũng không khách sáo, theo hắn lấy sáo ra thổi thanh âm đầu tiên. Tiếp đón tiếng sáo nhẹ nhàng du dương, tay Chu Du cũng nhẹ phất lên dây đàn, nháy mắt tiếng đàn như nước chảy vượt qua tiếng sáo lay động dưới ánh trăng. Ta cùng Chu Du không hẹn mà cùng tấu lên một khúc nhạc vui vẻ, dù sao đây cũng là tiệc vui! Tiếng sáo cất cao, khoan khoái nhảy múa dưới ánh trăng, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh đang vầy nước dưới sông; tiếng đàn theo sát phía sau, lên xuống vòng quanh tiếng sáo, chốc lát nhẹ nhàng, chốc lát lại dịu dàng, giống như một vị ca ca đang che chở đệ muội chơi đùa. Phát hiện ra sự che chở trong tiếng đàn của Chu Du, ta cũng cười, tiếng sáo chuyển thành quấn quanh tiếng đàn, giống như một đứa trẻ muốn gây chuyện. Tiếng đàn Chu Du cũng biến đổi, không dịu dàng nữa mà bắt đầu đuổi bắt, giống như phải bắt được đứa trẻ kia để trách mắng vậy.

Ta và Chu Du không phải lần đầu hợp tấu đàn sáo, lúc ở Khúc A, chỉ cần ba chúng ta ở một chỗ, sẽ dành thời gian cùng chơi đùa. Nhưng mà, diễn tấu trước mặt đông người như vậy là lần đầu tiên, khiến mọi người nghe được như si như say, tất cả đều ngừng động tác, chỉ sợ một thanh âm va chạm quần áo cũng làm hỏng bản hòa tấu hài hòa. Tôn Sách lại càng mê muội nhìn chúng ta. Lúc ta và Chu Du tấu ra âm thanh cuối cùng rồi nhìn nhau cười, ta quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy bộ dạng kia của Tôn Sách, hắn sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm ta cùng Chu Du, mắt không hề chớp. Ta đẩy đẩy Chu Du, hai người thấy Tôn Sách như vậy không khỏi mỉm cười.

Thấy ánh mắt mang ý cười của ta và Chu Du, Tôn Sách lúc này mới kịp phản ứng, ho nhẹ một tiếng, đích thân đến mời rượu: “Mỗi lần nghe Tử Vân và Công Cẩn hợp tấu, Sách đều trầm mê trong đó!”

Ta cười, bưng chung rượu uống một hơi cạn sạch: “Thấy rồi. Bá Phù, Công Cẩn, ta luôn nghĩ, nếu các huynh không phải đại nhân vật, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau. Nếu tìm dược một nơi thanh tĩnh thư thái, chúng ta mỗi ngày đều ở cùng nhau vui đùa mới tốt! Ôi, xuân hoa thu nguyệt, có bao nhiêu ngày được an nhàn như thế đây!”

Tôn Sách cùng Chu Du đều trầm mặc, uống xong rượu trong tay, Tôn Sách mới nói: “Đợi vài năm nữa, Tử Vân, đợi ta hoàn thành xong sự nghiệp, chúng ta nhất định có thời gian sống cuộc sống như vậy.”

Chu Du cũng cười: “Ngay cả hiện tại cũng được mà! Tử Vân, chỉ cần ngươi đồng ý.”

Ta người nhạt, đẩy hắn ra, ngồi xuống trước cây đàn: “Nói thừa. Công Cẩn, ta dám khẳng định, huynh sẽ không theo Bá Phù về Kiến Nghiệp. Các huynh nhiều việc như vậy, thời gian nào mà chơi với ta.”

Mọi người không nói gì, bọn họ sao có thể hiểu được nỗi đau khổ trong lòng ta. Ta nói đều là sự thật, sâu trong lòng ta, thật sự hy vọng có thể trải qua cuộc sống như vậy. Đáng tiếc sự thân thiết giữa chúng ta còn kéo dài được bao nhiêu năm đây? Hòa tấu cầm sáo hài hòa như vậy, lúc chân tướng phơi bày khắp thiên hạ, sẽ trở thành một sự châm chọc, với ta, với bọn họ. Được tới đâu hay tới đó thôi, cho dù sau này chúng ta trở thành kẻ địch, cũng vẫn còn một đoạn đời tốt đẹp để nhớ về, không phải sao?

Nhẹ phất dây đàn, cảm xúc bi thương thống khổ trong lòng không giấu được nữa, thả hết qua đầu ngón tay. Vốn định đàn một khúc nhẹ nhàng, vậy mà phát ra lại là sự sầu bi. Cố gắng dứt bỏ nỗi sầu trong lòng lại không thể. Tiệc mừng công sao? Ta không biết lúc Tôn Sách nhìn thấy đầu Hoàng Tổ rơi xuống đất, là thống khoái hay bi thương? Hoàng Tổ cũng coi là hào kiệt một thời, cuối cùng vẫn nhà tan cửa nát. Sau này thì sao? Ta nghĩ tới sự hăng hái của Tôn Sách, tới tư thế oai hùng của Chu Du trên thuyền chỉ huy, nghĩ tới trận thủy chiến kịch liệt, nghĩ tới vô số máu tươi nhuộm hồng dòng sông, tiếng đàn kịch liệt, bi thương lại vọng lên dưới ánh trăng. Mỗi người, cho dù không hiểu rõ âm luật đều có thể nhận ra nỗi bi ai giằng xé, nỗi thống hận cùng bất đắc dĩ với chiến tranh của người đàn.

Nương theo dây đàn, nỗi buồn bực trong lòng ta cũng phát ra, sự kích động chậm rãi được xua tan, tiếng đàn cũng khôi phục lại sự bình thản. Đợi ta thở dài nhẹ nhõm đứng lên rồi, Tôn Sách mới sâu kín thở dài một tiếng, về lại chỗ ngồi. Trong mắt Chu Du thoáng hiện lên một tia cười, nhẹ nhàng kéo ta đứng dậy: “Tử Vân, sau này ngươi đừng ra chiến trường nữa, không nên tới những nơi đó, ngươi không thuộc về những trận chiến huyết tinh kia.”

Ta cười khổ đứng dậy đi tới bên mạn thuyền, nhìn trăng sáng soi trên mặt nước ngẩn người. Chu Du bị ta khiêu khích khiến hứng thú nổi lên, khẽ vuốt ve cây đàn yêu quý của mình, chỉnh âm, ngay sau đó, thanh âm như dòng nước xiết vang lên dưới ánh trăng. Khác với cầm khúc của ta, đều là biểu đạt về chiến tranh, khúc đàn này lại trào dâng tiêu sái, giống như trường giang cuồn cuộn, chậm rãi, ồn ào. Trời đất chẳng qua là vũ đài để người chơi đàn tiêu sái, chiến trường chẳng qua là đình viện nơi người đánh đàn tản bộ. Tâm tình mọi người đều bị tiếng đàn hào hùng của Chu Du khuấy động tận đáy lòng, sự bi thương ta mang tới cho bọn họ, toàn bộ bị ném xuống dòng sông. Chẳng lẽ ta cùng bọn họ khác biệt lớn như vậy? Hay là cảm xúc giữa nam và nữ luôn khác xa nhau?

Chu Du đàn xong khúc đàn, cảm xúc của mọi người đều bị rung động, hào hùng tràn ngập cõi lòng, hận không được thêm một lần chinh chiến. Tôn Sách thỏa mãn cùng Chu Du nhìn nhau, hai người không hẹn cùng hướng ta cười, ta hung hăng lườm bọn họ, nhìn mọi người còn đang đắm chìm, nhìn quanh dòng sông trong chốc lát bị ánh trăng nhuộm bạc, cầm chung rượu trong tay uống một hơi cạn sạch rồi thở dài: “Tranh đấu thật sự là bản sắc nam nhi sao? Trường giang cuồn cuộn chảy về đông, trăm ngàn năm qua đã chôn vùi biết bao mộng anh hùng? Cho dù là hào hùng vạn trượng, có thể khắc ghi được mấy xuân thu?”

Chu Du bước tới cạnh ta nói: “Cần gì biết rõ? Có thể ở trên thế gian này sống tiêu sái một lần là đủ rồi.”

Ta nghĩ chắc mình say rồi, nghiêng mình liếc hắn một cái, lại nhìn bầu trời trăng sáng cười: “Tiêu sái một lần sao? Trời đất bao la, không lớn bằng lòng người! Công Cẩn, so với hiện tại sống mệt mỏi, không bằng uống rượu hát ca. Xưa nay thơ từ đều nói chuyện anh hùng, ai thắng ai thua trời đều biết, nhân sinh ngắn ngủi mấy xuân thu, sao không say nằm ngắm trăng sáng. Nào, uống rượu.”

Sau đó chính là không ngừng mời rượu, không ngừng uống rượu, cuối cùng hình như ta được ôm về khoang thuyền, đầu gối lên ai đó, ngủ say sưa, tỉnh lại đã là gần giữa trưa.

Chưa từng uống rượu nhiều như vậy, vốn tửu lượng không tốt, hơn nữa do bí mật thân phận nữ nhi, ta luôn chú ý khống chế hành vi của mình trong yến tiệc. Nhưng ngày hôm qua ta không kiểm soát nổi. Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng cười khổ, uống rượu thật khó chịu, lúc này đầu giống như không phải của mình, vừa chua vừa trướng.

Thân binh chăm sóc ta hăng hái lấy lòng: “Chủ công chăm sóc công tử một hồi, đợi công tử ngủ ổn định rồi mới đi. Hôm nay cũng đã tới vài lần.”

Ta nhíu mày, không biết trong lúc mơ hồ có nói cái gì không nên không: “Vậy sao? Ta chưa từng uống nhiều rượu vậy, rất khó chịu. Ta có nói gì lúc mê sảng hay làm chuyện gì không nên không? Chủ tử của ngươi có bị ta dọa không?”

Thân binh kia cười nói: “Công tử uống rượu vào rất yên tĩnh. Ngài không làm gì cả, chỉ tựa vào người chủ công nói: thật xin lỗi, thật xin lỗi, đừng hận ta, đừng hận ta. Lặp đi lặp lại, chủ công nói đùa rằng ngài vậy mà không nói ra cái gì để chúng ta lấy ra làm chuyện cười được. Tận lúc chủ công ôm ngài đặt lên giường, ngài vẫn lặp đi lặp lại một câu này.”

Ở chỗ Tôn Sách, ta chưa từng tỏ ra phách lối, cũng không làm tiểu nhân, quan hệ với gia tướng thân binh của hắn mười phần hòa hợp, kết quả đám gia hỏa này đối với ta không biết lớn nhỏ. Lúc này nghe được mình không để lộ cái gì, ta mới yên tâm. Lườm hắn một cái: “Thấy ta dễ bị khi dễ lắm phải không? Chuyện cười cái đầu ngươi, còn không chuẩn bị nước cho ta.”

Lời vừa nói xong, Tôn Sách đã bước vào khoang thuyền: “Tỉnh rồi? Còn đau đầu không? Ta bảo bọn chúng nấu chút canh, ngươi dùng trước đi, không ổn thì nằm tiếp.”

Ta ôm đầu thở dài: “Đau đầu quá, nặng trĩu luôn. Đêm qua các huynh nhất định chuốc ta say, xấu xa!”

Tôn Sách tức cười tới bên giường đỡ ta ngồi dậy: “Tử Vân, ngươi uống say vẫn rất biết điều. Chúng ta chuốc ngươi? Đến chung rượu cũng không đoạt được. Được rồi, uống canh trước đi, đau đầu thì ngủ thêm một lát.”

Nhận từ tay hắn uống hết một chén canh lớn, rất thoải mái, ta vừa lòng nhắm mắt nằm xuống: “Thoải mái lắm. Bá Phù, huynh tin không, đây là lần đầu ta say rượu đó! Lúc ở nhà đám Lục ca chuốc cũng không khiến ta say được.”

Tôn Sách nhẹ nhàng đắp chăn cho ta: “Muốn ngủ thì ngủ đi! Tối qua uống nhiều vậy mà không nôn, khẳng định không thoải mái. Ta bảo bọn chúng chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ, đợi ngươi ngủ đủ rồi thì ăn.”

Ta mở to mắt nhìn hắn: “Bá Phù, ta rất hâm mộ đám Thúc Bật.”

Tôn Sách sửng sốt: “Cái gì?”

Ta kéo tay hắn cười: “Bọn họ có huynh chăm sóc chiếu cố tỉ mỉ đó! Huynh xem, huynh tài giỏi như vậy, chiếm được Giang Đông rộng lớn, lại hiếu thuận, có trách nhiệm, vì Tôn gia trên dưới lo nghĩ chu toàn, trong ngoài đều do huynh quan tâm. Bọn họ thật hạnh phúc, có thể ngồi mát ăn bát vàng. Ta thật sự hâm mộ họ.”

Tay Tôn Sách chợt cứng ngắc một chút, sau đó cầm tay ta nói: “Tử Vân, nhiều năm qua ngươi cũng khổ cực rồi. Nếu ngươi đồng ý….”

Ta cười khẽ: “Bỏ đi, Bá Phù, chẳng qua ta có chút cảm khái thôi. Ai có mệnh của người đó, ta cũng có trách nhiệm không thể thoái thác. Kỳ thật, có được tình nghĩa huynh đệ với huynh và Công Cẩn, ta đã rất thỏa mãn, rất vui vẻ rồi.”

Tôn Sách đành bất đắc dĩ lắc đầu, buông tay ta xuống rồi đứng lên: “Vậy ngươi ngủ đi, ngủ ngon rồi hãy dậy.”

Lúc ta tỉnh lại lần nữa đã là hoàng hôn. Gọi tiểu binh mang tới một thùng nước nóng để tắm rửa, một thân khoan khoái đi ra ngoài, một vòng trăng sáng đã treo giữa không trung. Tới cửa phòng Tôn Sách, lại thấy mọi người không ngừng ra vào. Biết Tôn Sách bộn bề nhiều việc, ta không quấy rầy hắn, đi ăn cơm canh đã được chuẩn bị trước, cầm cây sáo đi lên tầng ba lâu thuyền nhìn ra xa. Ở đây quan sát nước chảy dưới thuyền, khiến ta có cảm giác lạnh lẽo, lại có một chút cô độc cùng tưởng niệm. Nhìn dòng sông mịt mù phía trước, trong lòng ta cũng mờ mịt như dòng sông. Trong đầu đột nhiên nghĩ tới câu hỏi kia của Bàng Đức Công: nếu như Tôn Sách cùng Tào Tháo quyết đấu, ngươi xem trọng ai hơn.

Xem trọng ai sao, cười khổ, ta phải nghĩ cách nào bảo vệ được tính mạng hai nhà Tôn Chu. Quyết đấu sớm muộn gì cũng tới, mà trận quyết đấu này chính là sinh tử giao tranh. Quan hệ giữa ta với bọn họ, có thể làm cái gì đây? Nhất định phải giúp chủ công mình chiếm được Giang Đông, nhưng Tào Tháo đã ám thị nhiều lần, không cho ta nhúng tay vào đại chiến nam bắc sau này. Không nhúng tay được sao? Không nhúng tay sẽ không thể bảo đảm tính mạng cho đám người Tôn Sách, không nhúng tay vào, sẽ không thể cam đoan các huynh trưởng cùng đám Bá Phù không đối đầu nhau, dù ta tâm ngoan, cũng không thể thờ ở nhìn bọn họ liều mạng với nhau, ai chết hay bị thương ta đều không chịu nổi, đây cũng chỉ là một mặt. Cho dù cứu được tính mạng Tôn Sách bọn họ, ta nên sắp xếp cuộc sống sau này của bọn họ thế nào. Là bên chiến bại, cho dù Tào Tháo chịu buông tha tính mạng bọn họ, nhưng cuộc sống của Tôn gia sẽ bị giám thị nghiêm ngặt. Về phần Tôn Sách cùng Chu Du, kết cục chỉ sợ là cầm tù cả đời, vì hai người đó sẽ không đầu hàng. Mà cầm tù bọn họ, không bằng giết họ đi. Cho tới bây giờ bất cứ lúc nào nghĩ tới thời khắc đó, ta đều cảm thấy bất lực và khốn khổ.

Tọa thuyền của Tôn Sách không ngừng có thuyền qua lại, phần lớn hướng về phía bờ, xem ra chúng ta cũng sắp lên bờ. Bóng tối càng ngày càng đậm, thuyền lui tới cũng dần ít đi, cuối cùng xung quanh yên tĩnh trở lại. Một lát sau, Tôn Lực trèo lên nói: “Công tử, quả nhiên ngài ở đây. Chủ công đang tìm ngài đó!”

Ta ừ một tiếng từ từ trèo xuống, về khoang thuyền. Trong khoang không còn ai khác, Tôn Sách đang khoanh tay nhìn bản đồ Giang Đông treo trên vách phòng, trên người toát ra một cỗ khí phách phiêu dật, ta nhìn lưng ảnh của hắn mà ngây người. Tôn Sách quay đầu lại nhìn, thấy ta liền vòng qua bàn cầm lấy tay ta: “Sao lại lạnh vậy? Lại lên trên quan sát sao?”

Ta ừ một tiếng: “Đứng ở chỗ đó giống như gần trời hơn một chút, nhìn trăng cũng sáng hơn.”

Tôn Sách nở nụ cười: “Sao lại có kiểu nói thế? Lúc nào ngươi và Công Cẩn cũng thích mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Công Cẩn nói, kiếm ngươi cho chúng ta đặt tên là Thanh Phong Minh Nguyệt, đúng là thú vị.”

Ta cũng cười: “Thanh nhi là cho ca ca ta, Phong nhi cho huynh, Minh nhi cho Công Cẩn, Nguyệt nhi là của ta.”

Tôn Sách buông tay ta, vuốt ve Phong nhi đang đặt trên bàn: “Ngươi thật là dụng tâm tư. Tử Vân, mấy huynh trưởng của ngươi thì sao, kiếm của bọn họ tên gì?”

Ta xoa đầu cười không ngừng: “Bọn họ? Ta không cho họ kiếm. Đại ca sức mạnh, hai thanh đại kích của huynh ấy ta cầm còn không nổi. Nhị ca không thích dùng kiếm mà dùng đao; Tam ca sức yếu, đến Nguyệt nhi huynh ấy còn chê nặng; Tứ ca có kiếm rồi, nghe nói là được vị huynh đệ là kiếm khách nào đó cho; Ngũ ca dùng kích huynh biết rồi; Lục ca vớ được cái gì dùng cái đó, dù cho huynh ấy kiếm, đảo mắt đã không biết ở đâu, không cần lãng phí; Thất ca thì ủng hộ tư tưởng quân tử không gần nhà bếp, ta không thèm cho hắn.”

Tôn Sách nở nụ cười: “Tử Vân, ca ca ngươi ở chỗ Lưu hoàng thúc có ổn không? Nói cho ta biết một chút về người nhà của ngươi đi!”

Ta ngạc nhiên rồi gật đầu: “Được, chúng ta ra ngoài một chút đi, huynh bận rộn nửa ngày rồi.” Tôn Sách đồng ý cùng ta lên sàn tàu.

Ta chậm rãi sắp xếp lại các điểm mấu chốt, kể về phụ thân cho Tôn Sách nghe, nói về cuộc sống hồi nhỏ của ta và ca ca, kể về sự bảo vệ, quan tâm của ca ca đối với ta. Nhưng ta không nói quê mình ở đâu, chỉ nhàn nhạt nói cho Tôn Sách biết, quê nhà ta đã bị hủy diệt dưới tay loạn binh Hung Nô: “Ca ca có khát vọng của huynh ấy, ta không thể làm huynh ấy vướng chân. Ca ca đi rồi, không tới một năm, quê nhà có thay đổi lớn, nhà không còn nữa, ta mới đi tìm ca ca. Ca ca không tìm được, lại kết bái với mấy vị huynh trưởng. Lúc ta vất vả tìm được ca ca, bọn họ đã ở hai phe mất rồi, sau đó gặp được huynh. Bá Phù, cho nên các người đừng giữ ta lại, ta không thể thiên vị hay trợ giúp bên nào. Thế này cũng tốt, ta nơi nào cũng có thể tới, có thể chiếu cố cho tất cả mọi người.”

Khí tức của Tôn Sách vây lấy ta, tựa vào người hắn, giống như tựa vào Vân ca ca vậy: “Nếu không phải như vậy, ta cũng không gặp gỡ mọi người. Bá Phù, nhiều khi ta đã đem huynh trở thành ca ca của ta, các người rất giống nhau, đều thương yêu ta, bảo vệ ta. Bá Phù, ca ca nói, nếu quả thật gặp huynh trên chiến trường, huynh ấy sẽ không động thủ với huynh.”

Tôn Sách nở nụ cười, nhưng trong tiếng cười của hắn có một chút bất đắc dĩ. Đúng vậy, hắn và Chu Du đều mong ta một ngày có thể ở lại Giang Đông, ở lại không đi nữa, giấc mộng của họ hẳn là ta có thể trở thành thần tử tâm phúc của Tôn Sách! Tuy rằng hiện tại ta có chút quyến luyến cảm giác tựa mình trên người Tôn Sách, nhưng vẫn khẽ chuyển động một chút, bất động thanh sắc rời khỏi hắn.

Bóng trăng soi trên mặt sông, theo dòng nước lay động, tạo thành từng đợt sóng gợn lăn tăn. Ta lấy ra cây sáo ngọc, nhẹ thổi lên. Không có phiền não, không có thống khổ, chỉ có tưởng niệm, chỉ có thân tình, chỉ có tấm lòng với Tôn Sách bọn họ. Tôn Sách lẳng lặng đứng bên cạnh ta, ánh mắt ngập tràn chú ý trên người không di động một lần. Một khúc nhạc kết thúc, chúng ta đều không nói gì, lặng lẽ nhìn đèn lồng trên thuyền theo gió lung lay.

Không biết trải qua bao lâu, Tôn Sách mới tiếc than một câu: “Đáng tiếc Công Cẩn đã đi mất, không nghe được tiếng sáo của ngươi. Hắn thích nhất là nghe ngươi thổi như vậy.”

Ta quay đầu hỏi hắn: “Huynh thì sao? Ngày mai muốn lên bờ sao?”

Tôn Sách gật đầu: “Lữ Phạm bọn họ đã mang binh đi trước. Ngày mai chúng ta lên đường, chiến sự ở Đan Dương nguy cấp rồi.”

Ta ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, các người phải đợi ta một ngày, phải không?”

Tôn Sách lắc đầu cười: “Không phải. Lần này giết được Hoàng Tổ, cũng tính là đạt được mục tiêu. Chuyện sau đó vẫn phải sắp xếp cho thỏa đáng, Công Cẩn vẫn chỉ có thể ở lại Sài Tang, thủy quân không thể thiếu hắn. Tử Kính theo chúng ta trở về. Lần này không chiếm được Giang Hạ, hắn vẫn không vui! Ta đã đồng ý nếu lấy được Giang Hạ sẽ cho hắn làm Thái thú.”

Ta cười: “Tử Kính tiên sinh không phải loại người tham lam này. Hắn cảm thấy cơ hội lần này tốt như vậy, lại không tận dụng được nên mới tiếc. Huynh cũng phải khiến hắn yên lòng mới được, ta sợ hắn canh cánh chuyện này trong lòng, tự oán trách bản thân.”

Tôn Sách gật đầu: “Đúng vậy, Tử Kính cảm thấy lần này cơ hội quá tốt, thừa dịp Tào Mạnh Đức không có tinh lực quan tâm tới Kinh châu, chúng ta tiên hạ thủ vi cường. Có điều Lưu Biểu quả nhiên có thủ đoạn, Sơn Việt lại gây chuyện với chúng ta. Xem ra muốn đánh dẹp thiên hạ, không thể không giải quyết vấn đề Sơn Việt.”

Trong lòng ta căng thẳng, ngẩng đầu cười: “Trình lão tướng quân không phải đã đánh cho Sơn Việt không dám ló mặt sao? Cái tên Tổ gì đó kia, làm ầm ĩ ở Đan Dương cũng không được bao lâu đâu.”

Tôn Sách lắc đầu: “Đó là ngươi không biết về người Sơn Việt. Người Sơn Việt vô cùng mạnh mẽ, không phải đánh bại vài lần có thể khiến chúng phục tùng. Lần trước lão tướng quân thiết kế mai phục hoàn hảo như vậy, đã xuất động toàn lực đem chủ lực Sơn Việt vây vào núi Nam Sơn, kết quả vẫn toi công, không thể bắt được quân chủ lực của bọn chúng, để bọn chúng trốn thoát. Mấy tháng nay, đám chủ lực Sơn Việt kia không thấy bóng dáng ở đâu, lão tướng quân chính là muốn khóc cũng không khóc nổi!”

Ta nghĩ một hồi, nói với Tôn Sách: “Bên cạnh huynh có nhiều ngươi mới, phái thêm mấy người tới chỗ lão tướng quân đi! Lại đặt thêm mấy cạm bẫy nữa là được.”

Tôn Sách cười: “Nào có dễ dàng như vậy? Có phải nói bẫy là bẫy được đâu? Mấy người bên cạnh ta hiện giờ còn không bằng vài người lão tướng quân bên đó! Nói tới việc chinh phạt người Sơn Việt, ở chỗ lão tướng quân có một chuyên gia. Từ từ sẽ tới, lần này thu thập xong Tổ Lang hãy nói.”

Ta a một tiếng, nghĩ rồi nói tiếp: “Huynh cần gì tự thân xuất mã. Nếu chỗ lão tướng quân có một nhân tài như vậy, bảo hắn đi là được. Huynh đường đường là Ngô hầu, chủ tử Giang Đông, đối phó với phiến loạn Sơn Việt lại phải tự thân xuất mã sao?”

Tôn Sách cười cười: “Ngươi không hiểu rồi. Có một số việc nhất định phải đích thân ra tay mới được. Với lại, Lữ Mông kia tuổi còn quá trẻ, ta không yên tâm giao chuyện quan trọng như vậy cho hắn.”

Lữ Mông? Nghe thấy cái tên này, cơ thể ta lập tức co rút. Chu Du, Lỗ Túc, Lữ Mông, Lục Tốn chính là Giang Đông tứ kiệt Vũ ca ca nói cho ta. Giang Đông nhờ có bọn họ mới có thể lấy được một phần ba thiên hạ, cả bốn người đều có thể trở thành đại địch ngăn cản chúng ta chiếm Giang Đông. Trong bốn người này, Chu Du không cần nói, là nhân tuyển đứng đầu cho việc giành thiên hạ, nhưng hắn đã bị ta nắm trong tay, năng lực, thói quen, nhược điểm ta đều đã biết; Lữ Mông là kẻ dám nghĩ dám làm, kế thừa Chu Du, lấy được Kinh châu trong tay Quan Vũ, cũng không phải là một kẻ dùng từ cao minh mà hình dung được; Lỗ Túc, rất giỏi bảo nghiệp, tiến thủ lại thiếu sót, không trở thành chướng ngại lớn, theo thông tin của Vũ ca ca, hắn còn chết sớm, có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn; Lục Tốn, tiểu tử này rất lợi hại, có điều hiện nay đang đứng bên bờ vực sinh tử, cho dù lần này không chết, chỉ sợ sức khỏe cũng không đủ để đối kháng với chúng ta. Hiện tại chỉ còn lại Lữ Mông. Thật sự tới lúc nam bắc giằng co, hắn vừa đúng đến tuổi ra sức lực, hơn nữa đã trải qua tôi luyện trên chiến trường. Một kẻ địch như vậy, ta phải sớm nghĩ biện pháp giải quyết. Nhưng mà, trong thời gian ngắn ta chưa nghĩ ra biện pháp tốt để giết hắn, từ từ rồi tính vậy!

Thấy ta không nói gì, Tôn Sách tưởng ta bị mệt: “Thế nào, muốn ngủ rồi? Muốn ngủ thì ngủ đi, ngày mai phải xuất phát sớm.”

Ta ừ một tiếng, tặng hắn một nụ cười rất tươi: “Được, ta phải đi ngủ thôi.”


/257

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status