Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 14: Ân cứu mạng

/96


Edit+Beta:Tieumanulk

Năm cỗ xe giản dị không thấy được xe ngựa chạy trên mặt tuyết tạo thành một đoàn xe nho nhỏ.Phu xe hiển nhiên là người có không ít kinh nghiệm đánh xe,khống chế tốc độ xe ngựa so với xe ngựa bình thường nhanh hơn rất nhiều hơn nữa không hề xóc nảy có cũng chỉ lay động nhẹ.

Trong đó có một chiếc xe ngựa bài trí vật phẩm rất đơn giản,trên xe lót một tấm chăn lông màu xám tro,hai bên bày đặt một chậu lửa than hừng hực cháy.

Trên chăn lông màu xám tro có một cô nương nhỏ tuổi lẳng lặng nằm,trên người bọc áo choàng dày cộm,mặt không chút huyết sắc gống như người đã chết,có cũng chỉ bộ ngực đang phập phồng hơi thở hết sức mỏng manh.

Nàng ống quần bị kéo lên lộ ra một đoạn bắp chân mãnh khảnh,bàn chân đã hoàn toàn thay đổi có nhiều chỗ trải rộng vết máu ứ đọng,có nhiều chỗ nổi lên chấm đỏ,có nhiều chỗ thối rửa đau nhói,có nhiều chỗ da chảy ra mủ,mặc dù đã được cẩn thận xử lý nhưng vẫn thê thảm không nỡ nhìn,thậm chí thoạt nhìn còn rất buồn nôn.

Nhưng lại có một đôi bàn tay to dường như không ngại bẩn ghê tởm,dùng vải bông thỉnh thoảng nhẹ nhàng lau đi dịch mủ chảy ra,đem một cây châm rất nhỏ nắm ngay ngón giữa đâm vào chung quanh huyệt vị,chậm rãi châm vào bên da thịt bị tổn thương do giá rét,tiện đà châm lại thêm một lần,cuối dùng kim châm cứu châm vào trung tâm.

Ứớc chừng rốn nửa canh giờ mới xử lý tốt mấy chỗ nứt da.Sau khi bày châm tiếp đó bày cứu,người nọ đem gừng cắt thành lát chia ra đặt lên mặt tổn thương do giá rét.Lại đem sợi ngải cứu sắp đặt cạnh miếng gừng,mỗi lần cách chốc lát,bàn tay to linh hoạt khẽ di động qua lại miếng gừng.

Hình Lôi đứng bên cạnh nhìn động tác cẩn thận cùng thần sắc nghiêm túc của chủ tử không khỏi âm thầm kinh hãi.Chủ tử từ trước đến giờ không thích quản chuyện người khác làm việc âm điệu thấp,nhớ tới lần trước xuất hành trên đường thấy hơn mười người dân chúng bình thường từ nông thôn đi đến trấn trên kiếm sống bất hạnh gặp thổ phỉ,mắt thấy nam nhân bị tàn nhẫn chém giết,nữ tử thì bị giày xéo cưỡng hiếp,nhưng lúc đó dù những người đó đau khổ cầu khẩn thế nào chủ tử không hề nhíu lấy chân mày một lần,cũng không hạ lệnh xuất thủ giúp đỡ,chỉ hờ hững phân phó mọi người tiếp tục lên đường.

Nhưng lúc này chủ tử không chỉ ra tay tương cứu còn không ngại bẩn tự mình giúp nàng châm cứu đây chuyện chưa từng có.Chẵng lẻ. . . . . . Chẳng lẽ ngài ấy có ý với thiếu nữ này?

“Bát gia.” Do dự hồi lâu Hình Lôi cân nhắc mở miệng,cung kính thấp giọng nói: “Đã qua hai ngày.Mỗi ngày ngài đều châm cứu cho vị cô gương ấy,số gừng mang theo phần lớn cũng đã nấu súp cho cô nương ấy uống,dùng lửa than sưởi ấm cũng không ít nhưng cô nương ấy vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại,nô tài sợ rằng cô ta chịu không nổi nữa.”

Nói xong Hình Lôi còn cẩn thận quan sát thần sắc chủ tử,thấy hắn sắc mặt như thường lại như có phần không vui cũng không dám lên tiếng nói tiếp.

Hết thảy vì đại cục,Hình Lôi kiên trì tiếp tục nói: “Bát gia,xin thứ cho nô tài lắm mồm,lộ trình chúng ta trở về thành ước chừng còn ba ngày,số gừng cùng lửa than chúng ta còn cũng không còn bao nhiêu nhưng miễn cưỡng có thể duy trì.Chẳng qua nếu tiếp tục dùng số lượng lớn trên người cô nương này chỉ sợ là không đủ . . . . . .”

“Nếu như gia thích cô nương này,chờ chúng ta trở về thành nô tài nhất định có thể tìm cho ngài một cô nương bảy tám phần tương tự. . . . .”

“Nô tài chợt nhớ đi thêm bảy mươi dặm có một thôn xóm,đoán chừng ngày mai là có thể tới,chúng ta an trí cho cô ta ở lại nơi đó.Gia,ngài nghĩ thế nào?”

Hình Lôi mỗi lần nói một câu liền ngẩng đầu xem thần sắc chủ tử,sợ không cẩn thận nói sai không thể biểu đạt đầy đủ lời muốn nói.Hắn không phải là người lòng dạ ác độc chẳng qua mấy chục người bọn họ lên đường trong trời đông giá rét,gừng cùng lửa than tất nhiên không thể thiếu cũng không thể vì một mình cô nương kia để nhiều người bọn họ mạo hiểm.Lúc này chỉ có thể sắp xếp cho cô nương này ở lại thôn xóm phía trước mới là biện pháp vẹn toàn cả đôi bên.

“Không cần.” Thanh âm ôn hòa thuần hậu vang lên giọng nói hàm chứa kiên định.

Hình Lôi trong lòng nôn nóng thầm kêu hỏng bét,chủ tử từ trước đến giờ nói một không hai,giờ đây hắn không chịu đem cô nương này ở lại thôn xóm chẳng lẽ thật động tâm không nỡ bỏ lại nàng? Chỉ là không biết thiếu nữ nhỏ tuổi này có điểm gì khác những người khác có thể làm cho người thanh tâm quả dục như chủ tử cố chấp đến thế?

Trong lúc Hình Lôi suy nghĩ đang bay xa,cảm thán chuyện chủ tử vừa thấy đã yêu một nhóc con thì lại nghe thấy thanh âm du dương kia tiếp tục nói: “Ngươi ở nơi này canh chừng,nếu trước khi trời tối còn chưa tỉnh lại thì cứ cho cô ta một đao thoải mái đi.”

Nghe thấy,Hình Lôi sửng sốt một lúc sau mới kịp phản ứng,ngầm thở dài một hơi.Đúng là hắn nghĩ quá nhiều rồi,người như chủ tử làm sao có thể động tình.Chủ tử làm việc từ trước đến giờ cực đoan hoặc là tận thiện tận mỹ không thì ngọc đá cùng vỡ chứ không thích hòa nhau.Cô nương này hôm nay chỉ có hai lựa chọn một là tỉnh lại hoặc chết đi mà thôi.

……………………

Bánh xe ngựa gỗ luân phiên chuyển động kèm theo thanh âm vó ngựa giẫm trên mặt tuyết.Sắc trời từ sáng chói mắt đến ôn hòa ấm nóng rồi đến dần dần lờ mờ, nháy mắt cái đã đến đêm tối.

Trong xe ngựa giản dị hiện tại chỉ có hai người,một là người vô thanh vô thức nằm,còn lại là người đang ngồi trên mặt có vẻ không đành lòng.Chủ tử đã đổi sang ngồi xe ngựa của hắn,hiện tại nơi này chỉ có Hình Lôi cùng thiếu nữ hôn mê.

Hình Lôi đừng phía sau nhìn thanh loan đao phiếm hàn quang,mắt thấy màn đêm sắp phủ xuống mà thiếu nữ trong chăn lông vẫn như cũ an tĩnh ngủ say,không chút động tĩnh,hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn linh động xinh đẹp tuyệt trần,trong lòng thầm than: Đáng tiếc. . . . . . tuổi còn nhỏ mà phải chết oan chết uổng.

Chủ tử ra lệnh không thể làm trái,Hình Lôi quyết tuyệt đưa tay ra sau thắt lưng đem chuôi loan đao chém sắt như chém bùn từng chút một chậm rãi rút ra.

“Khụ khụ khụ. . . . . .”

Bỗng vang có tiếng ho khan làm cho Hình Lôi bất giác vui mừng,bình tĩnh đem thanh loan đao một lần nữa đẩy vào trong vỏ,thò người tiến lên trầm giọng hỏi: “Cô nương,cô thế nào rồi?”

Diệp Hòa chỉ cảm thấy đầu nàng choáng váng như bị vật nặng nào đó đè ép,cả người đau đến như bị xé rách,chỉ có nơi bắp chân không có cảm giác cứ như nơi đó không có bắp chân,cũng không cảm giác được sự hiện hữu của nó,trong đầu khôi phục một tia thần trí,mơ hồ nghe thấy bên tai có người hỏi nàng thế nào.

Ngón tay khó khăn giật giật,thiếu nữ như bắt được cây cỏ cứu mạng lại không thể không chặc nhưng nàng dùng hết khí lực cả người níu lấy nó.

Hình lôi nhìn bàn tay nhỏ bé bắt lấy chéo áo hắn,tinh tế trắng bệch nhưng có một loại kiên nghị mãnh liệt cầu sinh để Hình Lôi có thể cảm nhận được,bàn tay nắm chặt chéo áo hắn dường như còn mang theo lệ thuộc làm hắn trong lòng chấn động.

“Cô nương,cô thế nào rồi?”

Hình Lôi lần nữa sốt ruột mở miệng hỏi hi vọng nàng có thể mở mắt tỉnh lại,hắn cũng không cần hạ sát một thiếu nữ không cừu không oán với mình nhưng cô nương kia vẫn không nhúc nhích lần nữa rơi vào hôn mê.

Này. . . . . . vẫn phải coi như chưa tỉnh đi,quả nhiên là hồng nhan bạc mệnh a. . . . . .

Mắt thấy sắc trời ngày càng âm u,trước khi trời tối chứ không thể đợi đến trời tối,chủ tử đã hạ lệnh trăm triệu không thể làm trái.Hình Lôi lắc đầu thở dài,cuối cùng rút ra loan đao sau thắt lưng,tay có chút run rẩy nhưng ngay sau đó lướt qua cổ thiếu nữ.Dòng máu đỏ tươi từ cổ nàng chảy xuống nhỏ lên trên tấm thảm biến thành một màu nâu đậm đặc. . . . . .

………..

Trên bầu trời đã le lói vài tia sáng yếu ớt,đoàn xe lại không có dấu hiệu ngừng lại,bọn họ đi suốt cả đêm đợi đến giờ Tý nửa đêm mới có thể dừng lại chỉnh đốn nghỉ ngơi,sáng sớm ngày mai lại tiếp tục lên đường.Hình Lôi nhảy xuống xe ngựa đi tới bên cửa sổ chiếc xe ngựa chính giữa,cung kính hô : “Bát gia.”

Trong xe ngựa vang lên thanh âm ôn hòa nhẹ nhàng từ tốn: “Chuyện đã xử lý thỏa đáng?”

Hình Lôi bước nhanh đi lại xe ngựa, ngừng thở,trầm giọng nói: “Hồi bẩm gia,vị cô nương kia đã tỉnh.”

“Phải không?” Trong xe ngựa thanh âm khẽ giương cao,ngữ điệu lại như thường nói: “Tỉnh thật là đúng lúc cũng coi như mạng lớn.Nàng có nói gì không?”

“Nàng. . . . . . Nàng bảo nô tài nói cám ơn với ngày.”

Trong xe truyền ra một tiếng cười khẽ, nói: “Nếu thật có thành ý vậy bảo nàng tự mình tới đây cám ơn ta đi.”

Hình Lôi nắm thật chặc bàn tay rỉ mồ hôi hột,tim đập cấp tốc mặc dù dùng khí lực toàn thân làm bản thân trấn định nhưng vẫn không nhịn được có phần hoảng sợ.Không sai,hắn đã rút ra loan đao tại cổ họng của nàng xẹt qua một vết máu,lại thấy bàn tay nhỏ bé cố gắng nắm góc chéo áo cuối cùng hắn không đành lòng hạ thủ,trong đầu có ý muốn giấu nhẹm đi.Hắn vốn định kéo dài thời gian,dù sao hiện tại vội vả lên đường cách nửa đêm còn vài canh giờ,có lẽ trước lúc đó cô nương ấy có thể tỉnh lại. . . . . . Lại không nghĩ rằng chủ tử muốn nàng tự mình đến nói cám ơn.

Đây là lần đầu Hình Lôi trước mặt chủ tử mà dám nói dối,hắn biết rõ hậu quả thế nào đành phải kiên trì tiếp tục kéo dài được lúc nào hay lúc đó: “Gia,cô nương kia chân bị tuyết làm tổn thương không tiện đi lại,với lại nàng chỉ vừa tỉnh thân thể còn rất yếu cần nghỉ ngơi,không bằng đợi đến. . . . . .”

“Nàng thật đã tỉnh?” Thanh âm ôn hòa cắt đứt lời của Hình Lôi.

“Dạ . . . . . đã tỉnh. . . . . .”

“Vậy liền đưa nàng đến đây.”

Hình Lôi cố chấp đứng im tại chỗ,trong lúc nhất thời mất chừng mực rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.Nếu đi đến nhưng cô nương kia trước mắt còn vẫn hôn mê,nếu không đi thì phạm phải tội kháng chỉ.

“Dừng xe.” Thanh âm thuần hậu từ bên trong xe truyền ra,xe ngựa lập tức ngừng lại,những con ngựa khác theo xe cũng tùy theo rối rít dừng lại,một bàn tay vươn ra vén lên màn xe,thờ ơ nói: “Ngươi đã không chịu mang nàng tới đây vậy ta tự mình đi đến đó,có thể chứ?”

Giọng nói tuy ôn hòa như nước không có trọng âm lại làm cho Hình Lôi trong nháy mắt mặt không còn chút máu,đôi môi trắng bệch,mắt thấy chủ tử vừa dứt lời lập tức có một người khác bước đến muốn díu chủ tử xuống xe,Hình Lôi nhìn về phía xe ngựa có thiếu nữ đang hôn mê,trong đầu chỉ có hai chữ: Tiêu rồi. . . . . .

Lại không nghĩ rằng đang ở chủ tử chuẩn bị xuống xe,người thiếu nữ kia vén lên tấm màn bên trong xe ngựa,Hình Lôi còn đang trong tuyệt vọng chỉ thấy một thiếu nữ yếu ớt lấy tay vịn vách tường xe khó khăn nhích thân thể ra ngoài,cuối cùng cố hết sức tựa tại bên cửa xe ngựa,khuôn mặt không chút huyết sắc mang theo ngỡ ngàng,tròng mắt đen bóng,giọng khàn khàn như cái chiêng hỏng: “Các ngươi. . . . . . Là ai?”

Hình Lôi ngẩn người một lát mới giựt mình kịp phản ứng,cô nương này đã tỉnh rồi!

Thật ra thì Diệp Hòa bị đụng tỉnh,vì vừa rồi xe ngựa bỗng nhiên dừng lại,thân thể còn trong hôn mê bị xóc nảy đầu đụng mạnh vào thùng xe khiến nàng sựt tỉnh, mở mắt ra lại thấy chung quanh không có một bóng người chỉ nghe bên ngoài mơ hồ có âm thanh nói chuyện,Diệp Hòa vén lên rèm cửa cản trở tầm nhìn liền thấy trên mặt tuyết ngừng lại một số xe ngựa cùng hai mươi mấy hán tử mặc bố y.

Thấy không có người trả lời nàng,Diệp Hòa đang muốn cau mày lại nhìn thấy có người từ chiếc xe ngựa không xa đi xuống,người nọ được một hán tử áo đen dìu lấy nhưng vẫn xuống đặc biệt chậm,đầu tiên chậm rãi lộ ra một chân,từ từ cúi người ngay sau đó một cây gỗ lim chế thành quải trượng chống trên mặt đất,cuối cùng một chân khác mới vô lực rơi xuống.Có người đỡ,người nọ rốt cục xuống xe đứng trên mặt tuyết,khoát tay áo ý bảo không cần đỡ.

Một chân có thể đứng thẳng một chân khác lại như không có lực phải dựa vào quải trượng mới có thể đứng thẳng.Diệp Hòa chăm chú nhìn lại,người nọ là một vị công tử trẻ tuổi,tuổi chừng hai mươi,mái tóc dùng trâm cố định,trường sam màu xanh thanh tân lại tuấn dật không nhiễm một hạt bụi.Chỉ là nhìn kỹ lại ngũ quan của hắn tuy không vô cùng xuất chúng nhưng bạn tinh tế thưởng thức thì càng nhìn càng thuận mắt,càng nhìn càng đẹp mắt,thần thái của hắn rất hòa nhã,cả người tản ra một cổ phong độ nho nhã của người trí thức,mặc dù thân tàn tật phải dùng quải trượng nhưng vóc người cao ngất như bạt nhược chi lan,thưởng tâm duyệt mục.

Công tử trẻ tuổi nhìn một chút thiếu nữ tựa tại xe ngựa,ngay sau đó đem ánh mắt rơi vào trên người Hình Lôi âm thầm thở phào nhẹ nhỏm,chỉ dừng lại một giây rồi chống quải trượng hướng thiếu nữ đi tới.

Nhìn Diệp Hòa đứng im nhìn công tử trẻ tuổi mặc trường bào xanh chống quải trượng chậm rãi đến gần,trên mặt còn mang theo nụ cười quan tâm: “Nàng thế nào rồi?”

Diệp Hòa trong lòng cảm thấy rất ấm áp,vẻ mặt nhất thời cũng trở nên nhu hòa kinh ngạc nhìn chắn,khẽ gật đầu một cái.Trong tiềm thức nhớ được trong lúc hôn mê nàng vẫn có chút lý trí,lúc ấy mơ hồ biết có người canh giữ ở bên cạnh nàng,còn hỏi nàng thế nào rồi.

/96

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status