Trải qua sự kiện tổ ong vò vẽ,Diệp Hòa đã có ba ngày không gặp lại Tú Thiểu Thược,nghe nói y vì trên mặt bị trúng nọc độc ong mật có nhiều chấm đỏ,nên núp ở phủ đệ không chịu ra ngoài người đúng là hợp với ý nàng,đồ ngố kia làm việc hoang đường không có chương pháp gì,mỗi lần gặp hắn thì không có chuyện tốt.
Ngày này Diệp Hòa tiến cung đã quen cửa quen nẻo nàng bước nhanh vào Quân Cơ xứ Bắc Uyển,mọi người như cũ sắp xếp thành hàng thẳng thóm trong sân,vóc người cao ngất cường tráng tràn đầy tin.Ánh mắt Diệp Hòa nhẹ nhàng quét qua liền nhìn ra thiếu một người.
“La Lu đâu?”
Mọi người vẫn đứng thẳng tắp không nói một lời nhưng ánh mắt lại có chút tránh né,không khí xung quanh căng thẳng sùng sục.Trong lòng Diệp Hòa xẹt qua một tia không rõ,giọng nói nghiêm khắc thêm mấy phần: “Câm rồi sao?”
Trên mặt mọi người xuất hiện nét do dự,một lát sau rốt cục có một người bước ra khỏi hàng:”Hồi giáo quan,La Tu vì đại ca hắn. . . . . . mà bị thống lĩnh Tư Đồ sai người nhốt vào thiết lao.”
Trong mắt Diệp Hòa hiện lên kinh ngạc: “Tư Đồ chấn? La tu từ trước đến giờ ít nói sao lại chọc tới hắn?”
“Đại ca La tu rạng sáng mỗi ngày đều ra ngoài luyện bắn cung,ai cờ bắn trúng một con tê điểu,không nghĩ tới tê điểu kia lại do thống lĩnh Tư Đồ nuôi.Sau khi thống lĩnh Tư Đồ biết liền vung roi đánh,La Tu bị trúng năm roi,sau nữa hắn chịu không nổi túm lấy dây roi khiến Tư Đồ thống lĩnh giận tím mặt,tuyên bố muốn dùng tay không đánh La Tu từ sống đến chết,thống lĩnh võ nghệ cao cường chắc chắn chiếm thượng phong,lại không nghĩ bị La Tu đánh ngã trên mặt đất,tức giận cắn xuống lỗ tai,tiếp nữa La Tu bị cấm vệ quân bắt nhốt vào thiết lao.”
Sau khi nghe xong Diệp Hòa chân mày nhíu chặt âm thầm ca cẩm,tiểu tử La Tu kia là người cũng có gia thế,sau này không hiểu sao gia tộc xuống dốc nên mới tiến cung tham gia cấm vệ quân,là người tâm cao khí ngạo chí khí rộng lớn,thân thể cường tráng mà còn chăm chỉ học giỏi,vô luận giáo quan nàng dạy kỹ năng gì hắn cũng không sợ khổ đi sớm về tối luyện tập,hết sức làm được tốt nhất là một tài năng trăm năm khó gặp,nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là tính tình nóng nảy,xảy ra chuyện lại thiếu kiên nhẫn.Lần đầu tiên Diệp Hòa cùng hắn giao thủ đã nhìn ra.Nhưng hắn biết rõ Tư Đồ Chấn là thống lĩnh cấm quân lấy thân phận của hắn căn bản trêu chọc không nổi,tại sao còn nóng nảy đến thế? Lần này,hắn gặp đại họa rồi. . . . . .
Nhớ tới trong khoảng thời gian chung đụng,Diệp Hòa xoay người muốn ra khỏi Bắc Uyển.
“Giáo quan!” Phía sau mọi người giọng nói lo lắng cùng hô lên.
Diệp Hòa dừng lại bước chân,lại có thanh âm khuyên nhỉ truyền đến: “Tư Đồ chấn thống lĩnh cấm quân đã gần mười năm,ở Quân Cơ xứ từ trước đến giờ một tay che trời làm việc tàn bạo,môt khi bị đưa vào thiết lao sẽ khó sống sót ra ngoài,huống chi lần này Tư Đồ Chấn quyết ý muốn La Tu chết,lúc này sợ rằng La Tu dữ nhiều lành ít,cho dù cô nương đi cũng không thể cứu hắn mà con đắc tội Tư Đồ Chấn?”
Một người xong,mọi người rối rít phụ họa, khuyên Diệp Hòa không nên can thiệp tránh bị lửa thiêu thân.
“Tốt. . . . . . ! Xem ra ta thường ngày dạy các ngươi tinh thần đoàn đội đều trở thành gió thổi bên tai?”
Diệp Hòa giận quá thành cười,trong mắt đều là lạnh lùng không còn bình tĩnh như thường ngày,xoay người chỉ vào mấy người đó tức giận quở trách : “Ngươi,lần đó một tay đứng chổng ngược vô ý sung huyết não,nếu không phải La Tu kịp thời cõng ngươi đến thái y viện,ngươi cho rằng còn có thể khỏe mạnh đứng ở nơi này sao? Ngươi,lần trước cùng thị vệ Nam Uyển kia nói không hợp ý mà động thủ,tay suýt nữa bị người ta chém đứt là La Tu cứu ngươi! Còn ngươi nữa. . . . . .”
“Nếu đã làm giáo quan của các ngươi thì ta sẽ lo tất cả,chuyện hôm nay nếu đổi lại là một trong số các ngươi ta cũng không bỏ mặc.Một đội ngũ chính là cả một đoàn thể,nếu ngay cả tinh thần đoàn kết cũng không có thì năm bè bảy mảng có gì khác nhau? Một đám không nói tình nghĩa đồ trở lại ta sẽ tính sổ với các ngươi!”
Nói xong,Diệp Hòa phất vạt áo,xoay người liền đi ra khỏi Bắc Uyển.
Thiết lao nằm dưới lòng đất Quân Cơ xứ,của vào khoảng cách Bắc Uyển không xa,khi Diệp Hòa chạy tới là lúc La Tu đang chịu trọng hình,cả người bị trói vào khung sắt hình chữ thập,gương mặt bị đánh đến hoàn toàn nhìn không ra diện mục thật,toàn thân cơ hồ không một chỗ lành lặn,ngay cả tứ chi cũng đầy rẫy vết roi, máu chảy không ngừng,hắn hai mắt thật chặc hơi thở rối loạn,chỉ có lồng ngực phập phồng lên xuống nói rõ hắn còn sống.Mặc dù như thế,ngục tốt vẫn quơ lên trường tiên vút xuống một roi thì da tróc thịt bong nhìn thấy mà giật mình.
“Dừng tay!”
Diệp Hòa quát một tiếng chói tai,ngục tốt kia liền dừng lại động tác vung roi,lia mắt nhìn về phía nam nhân ngồi ở chiếc ghế bên cạnh.Diệp Hòa theo đó nhìn lại, quả nhiên thấy lỗ tai bên phải Tư Đồ Chấn được băng vải băng bó,mặc dù bọc mấy tầng nhưng vẫn thấm ra máu tươi,khuôn mặt dử tợn,ánh mắt lấp lánh hữu thần ngập tràn oán độc,đầy dẫy tia máu cừu hận.
Diệp Hòa vòng qua hình chiếc,tiến lên hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến thống lĩnh.”
Tư Đồ Chấn sắc mặt xanh mét nhìn nàng,khẩu khí không vui: “Hạ huấn luyện viên không đợi ở Bắc Uyển tới thiết lao này làm gì?”
Diệp Hòa cụp xuống mí mắt,giọng nói bền bỉ: “La tu là thuộc hạ của ta,quản dạy không nghiêm là lỗi của thuộc hạ,kính xin thống lĩnh cho La Tu một con đường sống.”
Tư Đồ chấn vỗ bàn,trán nổi gân xanh: “Hừ! Hạ giáo quan muốn ôm việc này lên mình,chẳng lẻ ỷ được hoàng thượng tự mình bổ nhiệm quan viên tam phẩm thì cho rằng Tư Đồ Chấn ta không dám động tới cô?”
“Thuộc hạ cũng không ý đó! La Tu phạm thượng bị thống lĩnh phạt là đúng nhưng hắn lúc này đã bị đánh chỉ còn nửa cái mạng,thống lĩnh cũng nên bớt giận, không nên đưa người vào chỗ chết?”
“Hạ giáo qua,chớ nói ta không nể mặt mũi cô.” Trong mắt Tư Đồ Chấn hiện lóe lên một tia tàn nhẫn: “Muốn tha hắn cũng được,chỉ cần hắn chịu được một trăm roi mà vẫn còn sống,chuyện này ta sẽ không tiếp tục truy cứu.”
Diệp Hòa cau mày,nghiêng đầu hỏi ngục tốt: “Hắn hiện tại đã bị bao nhiêu tiên?”
“Bốn mươi.”
Trong lòng Diệp Hòa run lên,theo tình trạng hiện tại của La Tu sợ rằng ngay cả mười roi cũng chịu không nổi,rõ ràng không chịu thả người.
La Tu đương nhiên nghe được lời của Tư Đồ Chấn,cố hết sức mở lên mí mắt mang theo cảm kích nhìn về phía Diệp Hòa,từ câu từ chữ nặng ra: “Giáo. . . . . . Quan, ta. . . . . . chịu được. . . . . .”
Đôi môi Diệp Hòa ngọa nguậy,máu trong miệng không nhịn được chảy dọc ra ngoài,nhíu mày làm như không nghe thấy lời hắn nói,xoay lại nhìn Tư Đồ chấn nói: “Còn dư lại sáu mươi roi,thuộc hạ nguyện chịu thay!”
La Tu thấp giọng hô: “Giáo. . . . . . Quan!”
“Tốt! Là cô tự nguyện chịu phạt thay chứ Tư Đồ Chấn không có ép cô,bẩm báo trước mặt hoàng thượng cô cũng không thể nói!” Nghe nàng nguyện ý chịu phạt, hắn nhe răng cười,trong mắt lóe lên linh quang: “Nếu cô chịu không nổi sáu mươi roi,bổn thống lĩnh đành phải lấy mạng hắn!”
“Động thủ!”
Tư Đồ chấn ra lệnh ngục tốt lập tức tiến lên đem hai tay Diệp Hòa trói lên khung sắt,ngay sau đó quất,Diệp Hòa đau đến nhíu nhíu mày nhưng chỉ cắn răng chịu đựng không nói tiếng nào.Tư Đồ Chấn thấy thế nháy mắt một cái,ngục tốt liền phất tay thập tự va chạm hai tiên liên tục rút ra,lực đạo rõ ràng mạnh hơn rất nhiều,nhất thời máu trong người xông ra đỏ thẩm một mảnh áo.
Chưa kịp thở roi liền lần nữa vung xuống,mỗi một roi đều dùng toàn lực,Diệp Hòa cắn chặc hàm răng không để mình phát ra một chút thanh âm,trước đó còn tỉnh táo đếm số roi quật vào người nhưng lúc này đau đến ý thức mơ hồ không biết đã bị đánh bao nhiêu.
“Vô dụng ,còn chưa ăn cơm à,để ta!” Tư Đồ Chấn tức giận trợn tròn mắt,cánh ta túm lấy trường tiên trong tay ngục tốt.
Tư Đồ Chấn nghiễm nhiên xuống tay độc ác,kế tiếp hai roi quất vào sống lưng Diệp Hòa,sâu đến thấy xương làm người nhìn run sợ,La Tu khàn khàn vô lực gào thét truyền vào trong tai Diệp Hòa mang theo vài phần thê lương tuyệt vọng.
“Tham kiến thống lĩnh.”
Tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập,Hòa khẽ mở ra mí mắt nặng ngàn cân,tất cả mọi người tại Bắc Uyển đều đến đủ rối rít quỳ xuống hắng giọng nói: “Thuộc hạ nguyện thay Hạ giáo quan chịu phạt!”
Tiếng cầu xin tha mạng liên tiếp vang lên khí thế dâng trào,trên người Diệp Hòa mỗi một sợi thần kinh đều gào thét thống khổ,khóe miệng lại bất giác nhoẻn nụ cười nhạt,trong lòng có điểm vui mừng,mấy chục ngày huấn rốt cuộc không uổng cuông
Tư Đồ Chấn thấy mà giận tím mặt,trước hết quất vào đám người quỳ dưới đất: “Tốt! Làm phản rồi,nhốt hết thảy bọn họ vào thiết lao!”
Mùa thu tại Đại kỳ rất ngắn,khí trời ngày càng chuyển sang lạnh lẽo,trong điện kim lân bên trong tẩm lại hoà thuận vui vẻ ấm áp.
Bên trong hỏa lò khắc hoa vàng óng ánh đặt ở chung quanh góc,trên giường êm làm từ gỗ tử đàn mạ vàng có một nam tử vóc người thon dài ngồi dựa vào thành giường,đôi môi đỏ hồng hai tròng mắt híp lại,mái tóc tùy ý xõa trên vai thêm vài phần tà mị tuấn mỹ.Trên người ô kim cẩm bào,vạt áo ngoài còn thêu tường vân cùng hoa,bên cạnh giường có một cái bàn nhỏ,trên bàn đặt chung trà sương khói lượn lờ,chính là cực phẩm ngân châm được tiến cống.
Một gã thân tín vội vàng đi vào trong điện còn chưa dừng bước liền lo lắng hét lên: “Vương gia,đã xảy ra chuyện!Bắc Uyển có một gã thị vệ cấm quân vì đắc tội thống lĩnh Tư Đồ Chấn mà bị giải vào thiết lao.”
Trên giường nam tử cau lại chân mày,ưu nhã nâng chén nhấp một ngụm trà,thản nhiên nói: “Tư Đồ Chấn động dùng hình phạt riêng cũng không phải là lần một lần hai.Nếu lại vì chuyện nhỏ này mà quấy rầy bổn vương thì cẩn thận đầu ngươi! Còn không nhanh lui ra?”
“Nhưng . . . . . . Nhưng giáo viên Bắc Uyển cũng vào thiết lao. . . . . .”
“Vậy thì thế nào?” Nam tử xem thường nhướng mày không vui lạnh giọng nói: “A Lỗ,bổn vương không phải bảo ngươi lui ra sao?”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui. . . . . .”
Leng keng leng keng. . . . . . âm thanh thanh thúy vang lên chén trà vỡ nát,A Lỗ còn chưa kịp phản ứng đang muốn đi ra ngoài thì bị kéo cổ lại.
“Giáo viên Bắc Uyển ? Hạ Diệp Hòa! ?” Khiêm Tiểu vương gia con ngươi co rụt lại,đẩy ra người trong tay ra: “Đồ hỗn trướng! Tại sao ngươi không nói sớm?”
“Vương gia,ta có nói. . . . . .”
A Lỗ ủy khuất thét lên,lời còn chưa dứt chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua,ngưng thần nhìn lại trong điện hoàn toàn bóng dáng vương gia.
Ngày này Diệp Hòa tiến cung đã quen cửa quen nẻo nàng bước nhanh vào Quân Cơ xứ Bắc Uyển,mọi người như cũ sắp xếp thành hàng thẳng thóm trong sân,vóc người cao ngất cường tráng tràn đầy tin.Ánh mắt Diệp Hòa nhẹ nhàng quét qua liền nhìn ra thiếu một người.
“La Lu đâu?”
Mọi người vẫn đứng thẳng tắp không nói một lời nhưng ánh mắt lại có chút tránh né,không khí xung quanh căng thẳng sùng sục.Trong lòng Diệp Hòa xẹt qua một tia không rõ,giọng nói nghiêm khắc thêm mấy phần: “Câm rồi sao?”
Trên mặt mọi người xuất hiện nét do dự,một lát sau rốt cục có một người bước ra khỏi hàng:”Hồi giáo quan,La Tu vì đại ca hắn. . . . . . mà bị thống lĩnh Tư Đồ sai người nhốt vào thiết lao.”
Trong mắt Diệp Hòa hiện lên kinh ngạc: “Tư Đồ chấn? La tu từ trước đến giờ ít nói sao lại chọc tới hắn?”
“Đại ca La tu rạng sáng mỗi ngày đều ra ngoài luyện bắn cung,ai cờ bắn trúng một con tê điểu,không nghĩ tới tê điểu kia lại do thống lĩnh Tư Đồ nuôi.Sau khi thống lĩnh Tư Đồ biết liền vung roi đánh,La Tu bị trúng năm roi,sau nữa hắn chịu không nổi túm lấy dây roi khiến Tư Đồ thống lĩnh giận tím mặt,tuyên bố muốn dùng tay không đánh La Tu từ sống đến chết,thống lĩnh võ nghệ cao cường chắc chắn chiếm thượng phong,lại không nghĩ bị La Tu đánh ngã trên mặt đất,tức giận cắn xuống lỗ tai,tiếp nữa La Tu bị cấm vệ quân bắt nhốt vào thiết lao.”
Sau khi nghe xong Diệp Hòa chân mày nhíu chặt âm thầm ca cẩm,tiểu tử La Tu kia là người cũng có gia thế,sau này không hiểu sao gia tộc xuống dốc nên mới tiến cung tham gia cấm vệ quân,là người tâm cao khí ngạo chí khí rộng lớn,thân thể cường tráng mà còn chăm chỉ học giỏi,vô luận giáo quan nàng dạy kỹ năng gì hắn cũng không sợ khổ đi sớm về tối luyện tập,hết sức làm được tốt nhất là một tài năng trăm năm khó gặp,nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là tính tình nóng nảy,xảy ra chuyện lại thiếu kiên nhẫn.Lần đầu tiên Diệp Hòa cùng hắn giao thủ đã nhìn ra.Nhưng hắn biết rõ Tư Đồ Chấn là thống lĩnh cấm quân lấy thân phận của hắn căn bản trêu chọc không nổi,tại sao còn nóng nảy đến thế? Lần này,hắn gặp đại họa rồi. . . . . .
Nhớ tới trong khoảng thời gian chung đụng,Diệp Hòa xoay người muốn ra khỏi Bắc Uyển.
“Giáo quan!” Phía sau mọi người giọng nói lo lắng cùng hô lên.
Diệp Hòa dừng lại bước chân,lại có thanh âm khuyên nhỉ truyền đến: “Tư Đồ chấn thống lĩnh cấm quân đã gần mười năm,ở Quân Cơ xứ từ trước đến giờ một tay che trời làm việc tàn bạo,môt khi bị đưa vào thiết lao sẽ khó sống sót ra ngoài,huống chi lần này Tư Đồ Chấn quyết ý muốn La Tu chết,lúc này sợ rằng La Tu dữ nhiều lành ít,cho dù cô nương đi cũng không thể cứu hắn mà con đắc tội Tư Đồ Chấn?”
Một người xong,mọi người rối rít phụ họa, khuyên Diệp Hòa không nên can thiệp tránh bị lửa thiêu thân.
“Tốt. . . . . . ! Xem ra ta thường ngày dạy các ngươi tinh thần đoàn đội đều trở thành gió thổi bên tai?”
Diệp Hòa giận quá thành cười,trong mắt đều là lạnh lùng không còn bình tĩnh như thường ngày,xoay người chỉ vào mấy người đó tức giận quở trách : “Ngươi,lần đó một tay đứng chổng ngược vô ý sung huyết não,nếu không phải La Tu kịp thời cõng ngươi đến thái y viện,ngươi cho rằng còn có thể khỏe mạnh đứng ở nơi này sao? Ngươi,lần trước cùng thị vệ Nam Uyển kia nói không hợp ý mà động thủ,tay suýt nữa bị người ta chém đứt là La Tu cứu ngươi! Còn ngươi nữa. . . . . .”
“Nếu đã làm giáo quan của các ngươi thì ta sẽ lo tất cả,chuyện hôm nay nếu đổi lại là một trong số các ngươi ta cũng không bỏ mặc.Một đội ngũ chính là cả một đoàn thể,nếu ngay cả tinh thần đoàn kết cũng không có thì năm bè bảy mảng có gì khác nhau? Một đám không nói tình nghĩa đồ trở lại ta sẽ tính sổ với các ngươi!”
Nói xong,Diệp Hòa phất vạt áo,xoay người liền đi ra khỏi Bắc Uyển.
Thiết lao nằm dưới lòng đất Quân Cơ xứ,của vào khoảng cách Bắc Uyển không xa,khi Diệp Hòa chạy tới là lúc La Tu đang chịu trọng hình,cả người bị trói vào khung sắt hình chữ thập,gương mặt bị đánh đến hoàn toàn nhìn không ra diện mục thật,toàn thân cơ hồ không một chỗ lành lặn,ngay cả tứ chi cũng đầy rẫy vết roi, máu chảy không ngừng,hắn hai mắt thật chặc hơi thở rối loạn,chỉ có lồng ngực phập phồng lên xuống nói rõ hắn còn sống.Mặc dù như thế,ngục tốt vẫn quơ lên trường tiên vút xuống một roi thì da tróc thịt bong nhìn thấy mà giật mình.
“Dừng tay!”
Diệp Hòa quát một tiếng chói tai,ngục tốt kia liền dừng lại động tác vung roi,lia mắt nhìn về phía nam nhân ngồi ở chiếc ghế bên cạnh.Diệp Hòa theo đó nhìn lại, quả nhiên thấy lỗ tai bên phải Tư Đồ Chấn được băng vải băng bó,mặc dù bọc mấy tầng nhưng vẫn thấm ra máu tươi,khuôn mặt dử tợn,ánh mắt lấp lánh hữu thần ngập tràn oán độc,đầy dẫy tia máu cừu hận.
Diệp Hòa vòng qua hình chiếc,tiến lên hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến thống lĩnh.”
Tư Đồ Chấn sắc mặt xanh mét nhìn nàng,khẩu khí không vui: “Hạ huấn luyện viên không đợi ở Bắc Uyển tới thiết lao này làm gì?”
Diệp Hòa cụp xuống mí mắt,giọng nói bền bỉ: “La tu là thuộc hạ của ta,quản dạy không nghiêm là lỗi của thuộc hạ,kính xin thống lĩnh cho La Tu một con đường sống.”
Tư Đồ chấn vỗ bàn,trán nổi gân xanh: “Hừ! Hạ giáo quan muốn ôm việc này lên mình,chẳng lẻ ỷ được hoàng thượng tự mình bổ nhiệm quan viên tam phẩm thì cho rằng Tư Đồ Chấn ta không dám động tới cô?”
“Thuộc hạ cũng không ý đó! La Tu phạm thượng bị thống lĩnh phạt là đúng nhưng hắn lúc này đã bị đánh chỉ còn nửa cái mạng,thống lĩnh cũng nên bớt giận, không nên đưa người vào chỗ chết?”
“Hạ giáo qua,chớ nói ta không nể mặt mũi cô.” Trong mắt Tư Đồ Chấn hiện lóe lên một tia tàn nhẫn: “Muốn tha hắn cũng được,chỉ cần hắn chịu được một trăm roi mà vẫn còn sống,chuyện này ta sẽ không tiếp tục truy cứu.”
Diệp Hòa cau mày,nghiêng đầu hỏi ngục tốt: “Hắn hiện tại đã bị bao nhiêu tiên?”
“Bốn mươi.”
Trong lòng Diệp Hòa run lên,theo tình trạng hiện tại của La Tu sợ rằng ngay cả mười roi cũng chịu không nổi,rõ ràng không chịu thả người.
La Tu đương nhiên nghe được lời của Tư Đồ Chấn,cố hết sức mở lên mí mắt mang theo cảm kích nhìn về phía Diệp Hòa,từ câu từ chữ nặng ra: “Giáo. . . . . . Quan, ta. . . . . . chịu được. . . . . .”
Đôi môi Diệp Hòa ngọa nguậy,máu trong miệng không nhịn được chảy dọc ra ngoài,nhíu mày làm như không nghe thấy lời hắn nói,xoay lại nhìn Tư Đồ chấn nói: “Còn dư lại sáu mươi roi,thuộc hạ nguyện chịu thay!”
La Tu thấp giọng hô: “Giáo. . . . . . Quan!”
“Tốt! Là cô tự nguyện chịu phạt thay chứ Tư Đồ Chấn không có ép cô,bẩm báo trước mặt hoàng thượng cô cũng không thể nói!” Nghe nàng nguyện ý chịu phạt, hắn nhe răng cười,trong mắt lóe lên linh quang: “Nếu cô chịu không nổi sáu mươi roi,bổn thống lĩnh đành phải lấy mạng hắn!”
“Động thủ!”
Tư Đồ chấn ra lệnh ngục tốt lập tức tiến lên đem hai tay Diệp Hòa trói lên khung sắt,ngay sau đó quất,Diệp Hòa đau đến nhíu nhíu mày nhưng chỉ cắn răng chịu đựng không nói tiếng nào.Tư Đồ Chấn thấy thế nháy mắt một cái,ngục tốt liền phất tay thập tự va chạm hai tiên liên tục rút ra,lực đạo rõ ràng mạnh hơn rất nhiều,nhất thời máu trong người xông ra đỏ thẩm một mảnh áo.
Chưa kịp thở roi liền lần nữa vung xuống,mỗi một roi đều dùng toàn lực,Diệp Hòa cắn chặc hàm răng không để mình phát ra một chút thanh âm,trước đó còn tỉnh táo đếm số roi quật vào người nhưng lúc này đau đến ý thức mơ hồ không biết đã bị đánh bao nhiêu.
“Vô dụng ,còn chưa ăn cơm à,để ta!” Tư Đồ Chấn tức giận trợn tròn mắt,cánh ta túm lấy trường tiên trong tay ngục tốt.
Tư Đồ Chấn nghiễm nhiên xuống tay độc ác,kế tiếp hai roi quất vào sống lưng Diệp Hòa,sâu đến thấy xương làm người nhìn run sợ,La Tu khàn khàn vô lực gào thét truyền vào trong tai Diệp Hòa mang theo vài phần thê lương tuyệt vọng.
“Tham kiến thống lĩnh.”
Tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập,Hòa khẽ mở ra mí mắt nặng ngàn cân,tất cả mọi người tại Bắc Uyển đều đến đủ rối rít quỳ xuống hắng giọng nói: “Thuộc hạ nguyện thay Hạ giáo quan chịu phạt!”
Tiếng cầu xin tha mạng liên tiếp vang lên khí thế dâng trào,trên người Diệp Hòa mỗi một sợi thần kinh đều gào thét thống khổ,khóe miệng lại bất giác nhoẻn nụ cười nhạt,trong lòng có điểm vui mừng,mấy chục ngày huấn rốt cuộc không uổng cuông
Tư Đồ Chấn thấy mà giận tím mặt,trước hết quất vào đám người quỳ dưới đất: “Tốt! Làm phản rồi,nhốt hết thảy bọn họ vào thiết lao!”
Mùa thu tại Đại kỳ rất ngắn,khí trời ngày càng chuyển sang lạnh lẽo,trong điện kim lân bên trong tẩm lại hoà thuận vui vẻ ấm áp.
Bên trong hỏa lò khắc hoa vàng óng ánh đặt ở chung quanh góc,trên giường êm làm từ gỗ tử đàn mạ vàng có một nam tử vóc người thon dài ngồi dựa vào thành giường,đôi môi đỏ hồng hai tròng mắt híp lại,mái tóc tùy ý xõa trên vai thêm vài phần tà mị tuấn mỹ.Trên người ô kim cẩm bào,vạt áo ngoài còn thêu tường vân cùng hoa,bên cạnh giường có một cái bàn nhỏ,trên bàn đặt chung trà sương khói lượn lờ,chính là cực phẩm ngân châm được tiến cống.
Một gã thân tín vội vàng đi vào trong điện còn chưa dừng bước liền lo lắng hét lên: “Vương gia,đã xảy ra chuyện!Bắc Uyển có một gã thị vệ cấm quân vì đắc tội thống lĩnh Tư Đồ Chấn mà bị giải vào thiết lao.”
Trên giường nam tử cau lại chân mày,ưu nhã nâng chén nhấp một ngụm trà,thản nhiên nói: “Tư Đồ Chấn động dùng hình phạt riêng cũng không phải là lần một lần hai.Nếu lại vì chuyện nhỏ này mà quấy rầy bổn vương thì cẩn thận đầu ngươi! Còn không nhanh lui ra?”
“Nhưng . . . . . . Nhưng giáo viên Bắc Uyển cũng vào thiết lao. . . . . .”
“Vậy thì thế nào?” Nam tử xem thường nhướng mày không vui lạnh giọng nói: “A Lỗ,bổn vương không phải bảo ngươi lui ra sao?”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui. . . . . .”
Leng keng leng keng. . . . . . âm thanh thanh thúy vang lên chén trà vỡ nát,A Lỗ còn chưa kịp phản ứng đang muốn đi ra ngoài thì bị kéo cổ lại.
“Giáo viên Bắc Uyển ? Hạ Diệp Hòa! ?” Khiêm Tiểu vương gia con ngươi co rụt lại,đẩy ra người trong tay ra: “Đồ hỗn trướng! Tại sao ngươi không nói sớm?”
“Vương gia,ta có nói. . . . . .”
A Lỗ ủy khuất thét lên,lời còn chưa dứt chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua,ngưng thần nhìn lại trong điện hoàn toàn bóng dáng vương gia.
/96
|