Trước khi trời sáng là màn đêm bao phủ, bầu trời tí tách rơi xuống từng đợt mưa phùn, nam tử anh tuấn đang say giấc thế mà đôi môi đỏ mọng vẫn nhoẻn nụ cười vui vẻ cùng thỏa mãn như chú mèo con cuộn mình nằm trên giường ấm, chăn đơn trễ xuống ngang hông miễn cưỡng che kín cảnh xuân bên dưới khiến người suy nghĩ lung tung. Lúc này nến đỏ đã sớm cạn, bên trong một mảnh tối om, Kỳ Mạch bị tiếng tiếng mưa rơi đánh thức, mượn ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ nhìn thấy bên người đã không còn ai, y phục tất cả đều không thấy tăm hơi, nơi đó cũng lạnh lẽo lạ thường.
Nụ cười nhất thời đọng lại, sắc mặt trắng bệch như tro tàn, buồn ngủ cùng cả kinh biến mất hầu như không còn một móng. Gần như lập tức Kỳ Mạch bật dậy ngồi trên giường, mang theo thất thố khó mà che giấu, quơ tay tìm đại một chiếc áo lụa trắng khoác lên người, ngay cả giày cũng không mang liền xuống giường, vội vã bước nhanh ra khỏi phòng. Một tiếng “Bộp” giòn tang vanh vảnh trong bóng tối, do quá nóng vội mà đụng vào cạnh bàn, bình trà bên trên lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất hóa thành mảnh nhỏ nhưng hắn lại như không phát hiện trực tiếp chạy ra ngoài.
Ngoài phòng mưa phùn như tơ trút xuống mang theo lạnh buốt, Kỳ Mạch lo lắng ra ngoài tìm người lại vì màn đêm cô quạnh mà đứng trong nội viện trống rỗng, nhất thời không biết bắt đầu tìm từ đâu.
Trong làn mưa nam tử nâng hai chân chần trụi, trên người chỉ mặc vẻn vẹn một lớp áo mỏng đứng lặn trong màn mưa mờ mịt, đuôi lông mày tuấn tú như mũi đao nhọn tụ lại một chỗ, sắc mặt lãnh khốc nhưng mơ hồ có thêm bất lực cùng mệt mỏi, chán nản rũ xuống mí mắt ba phần giận bảy phần tổn thương, các đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch, mái tóc đen như mực không bộc lại chật vật xỏa tung trên đầu vai, dưới chân đã có vết máu đỏ tươi theo dòng nước quanh co chảy xuôi nhìn thấy mà giật mình, thế nhưng hắn hoàn toàn không phát giác.
Diệp Hòa dọc theo hành lang dưới mái hiên đi tới, vốn muốn trở về phòng vừa vặn nhìn thấy màn này.
“Kỳ Mạch, có chuyện gì vậy?” Diệp Hòa bị dọa đến bối rối, chưa đến gần đã mở miệng hỏi.
Đôi mắt kinh ngạc ngước lên nhìn nàng, con ngươi đen nhánh của Kỳ Mạch trong nháy mắt có thất thần. Một giây sau,Diệp Hòa cảm thấy trên vai truyền đến một lực mạnh, nàng liền rơi vào trong lòng ngực thấm lạnh, hai cánh tay siết chặc lấy người nàng, không biết vì lạnh hay vì nguyên nhân nào khác mà thân thể hơi run rẩy.
Diệp Hòa không giãy dụa lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn, sắc mặt lo lắng không hiểu hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì rồi? Tại sao mặc ít như vậy còn chạy ra đây? Còn không chịu mang giày lỡ chân bị thương làm sao?”
Kỳ Mạch không nhúc nhích vẫm ôm chặt nàng, hơi thở nóng ấm phả vào tai nàng, giọng trầm thấp mang theo buồn bực cất lên: “Nàng vừa rồi đi đi thế?”
Bai gò má Diệp Hòa bỗng chốc đỏ rần, ngượng ngùng nhăn nhó chốc lát mới nhỏ giọng nói: “Ta đi vệ sinh. . . . .”
Đình viện này thật sự quá lớn đi, nàng vì chưa quen kết cấu nơi này mò mãi mới tìm được, khi nàng ngồi dậy cũng đã tận lực không có gây nên tiếng động khiến hắn tỉnh giấc.
“Chàng rốt cuộc thế nào rồi?” Diệp Hòa có chút không giải thích được nhìn thẳng hắn.
Kỳ Mạch lắc đầu, sau khi quay mặt đi có chút mất tự nhiên nói sang chuyện khác: “Không có gì, bên ngoài rất lạnh đứng nữa sẽ cảm lạnh mất, chúng ta trở về thôi.” Vừa nói đồng thời kéo tay nàng hướng về phòng, giọng tuy rất bình tĩnh vô cùng nhưng trên mặt rõ ràng xuất hiện khứu sắc, chuyện vừa rồi thật sự quá mất mặt đi, tuyệt đối không thể cho nàng biết.
Lúc này bầu trời đã le lói ánh sáng phá tan tầng mây xám hé ra mảng không gian xanh lam. Trở lại trong phòng, Diệp Hòa nhìn trên mặt đất nhuốm từng vệt máu nhỏ, cũng hiểu chân hắn sao lại bị thương. Biết hắn lo được lo mất Diệp Hòa âm thầm buồn bực, nàng khiến hắn không yên lòng, không có cảm giác an toàn vậy sao? Lại thấy hắn sống chết muốn bảo toàn mặt mũi nàng cũng không tiếp tục đề tài. May ở trong gian phòng tìm được cái hộp chứa ít đồ trị thương, Diệp Hòa cầm lấy tỉ mỉ giúp hắn nhổ ra mảnh vụn nhỏ, thoa chút thuốc trị thương rồi dùng băng vải quấn lại.
Đến khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt đen láy của Kỳ Mạch nhìn chằm chằm, chưa kịp phản ứng đã bị hắn vươn tay ôm ngã vào lòng cũng không nói chuyện chỉ lẳng lặng ôm nàng, không phải rất dùng sức lại hết sức kiên định khuông buông tha. Trong lòng dâng lên hạnh phúc được quý trọng, khóe miệng Diệp Hòa nhoẻn lên nụ cười, đem mặt chôn vào lòng ngực vững chắc, hai người rúc vào với nhau, không có lời thề non hẹn biển, không có chàng chàng thiếp thiếp nhưng lại hạnh phúc hơn vô ngần.
Không biết qua bao lâu, Diệp Hòa nhạy cảm nhận thấy lồng ngực của hắn trở nên cứng ngắc, đang không hiểu ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú gì đó, theo ánh mắt của hắn nhìn lại liền phát hiện theo kẻ hở khe áo có thể nhìn thấy một vết sẹo nhỏ trên ngực trái, vết thương đã khép lại không còn đau lắm chỉ để lại một dấu vết trắng nhạt. Hắn nhìn chằm chằm nơi đó, trong ánh mắt không có sóng lại như mang theo ẩn nhẫn đau đớn cùng tự trách.
“Kỳ Mạch, chàng hãy nghe ta nói.” Diệp Hòa chợt nhớ tới mình còn thiếu hắn một lời giải thích, vội vàng nói: “Chàng còn nhớ rõ ba năm trước chúng ta bị truy sát tại cánh đồng tuyết không?”
Hắn nheo mắt khẽ gật đầu, bình tĩnh đáp: “Nhớ được.”
Không muốn có gì giấu giếm giữa hai người, Diệp Hòa giương mắt nhìn hắn,rồi chậm rãi giải thích: “Lần đó thiếp thiếu chút nữa chết tại đó là Bát gia đã cứu thiếp, lúc ấy chân của thiếp bị tổn thương nặng thiếu chút nữa tàn tật là y trị lành cho thiếp, khoảng thời gian đó. . . . . .”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Diệp Hòa đem từng ly từng tý chuyện trải qua giữa nàng cùng bát gia giải thích rành mạch, y chăm sóc nàng,nàng thiếu ân tình y. Lúc này có thể đem mọi chuyện nói ra hết thảy Diệp Hòa trong lòng không còn áp lực, đối với bát gia cũng không còn loại tình cảm thường nào cả, những thứ nàng thiếu y cũng đã trả hết.
Nhưng sau khi Diệp Hòa đem lời nói xong, Kỳ Mạch lại nhíu đôi lông mày, hỏi: “Hôm đó nàng cứu y chỉ vì báo ân?”
Diệp Hòa gật đầu, phát hiện thần sắc của hắn có cái gì không đúng, sốt ruột hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hai đầu lông mày Kỳ Mạch vẫn không có dấu hiệu thả lỏng: “Lần đó bị truy sát tại cánh đồng tuyết, chúng ta suýt nữa đã mất tánh mạng, nàng có biết những thích khách kia do ai phái tới không?”
“Người nào vậy?” Diệp Hòa lắc đầu hỏi, trong lòng bất giác dâng lên chút đầu mối.
“Đó là một tổ chức thần bí ẩn nấu nhiều nơi, mấy năm gần đây mới nhanh chóng quật khởi, vì không có cứ điểm cố định, ngay cả quan phủ cũng không thể một lưới bắt trọn bọn họ.”
Kỳ Mạch ngữ điệu chậm rãi đến chỗ này thì ngừng lại, Diệp Hòa tim nhảy trật một nhịp,cuối cùng nghe thấy hắn trầm giọng nói.
“Tổ chức đó gọi là Phục Hưng.”
Nụ cười nhất thời đọng lại, sắc mặt trắng bệch như tro tàn, buồn ngủ cùng cả kinh biến mất hầu như không còn một móng. Gần như lập tức Kỳ Mạch bật dậy ngồi trên giường, mang theo thất thố khó mà che giấu, quơ tay tìm đại một chiếc áo lụa trắng khoác lên người, ngay cả giày cũng không mang liền xuống giường, vội vã bước nhanh ra khỏi phòng. Một tiếng “Bộp” giòn tang vanh vảnh trong bóng tối, do quá nóng vội mà đụng vào cạnh bàn, bình trà bên trên lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất hóa thành mảnh nhỏ nhưng hắn lại như không phát hiện trực tiếp chạy ra ngoài.
Ngoài phòng mưa phùn như tơ trút xuống mang theo lạnh buốt, Kỳ Mạch lo lắng ra ngoài tìm người lại vì màn đêm cô quạnh mà đứng trong nội viện trống rỗng, nhất thời không biết bắt đầu tìm từ đâu.
Trong làn mưa nam tử nâng hai chân chần trụi, trên người chỉ mặc vẻn vẹn một lớp áo mỏng đứng lặn trong màn mưa mờ mịt, đuôi lông mày tuấn tú như mũi đao nhọn tụ lại một chỗ, sắc mặt lãnh khốc nhưng mơ hồ có thêm bất lực cùng mệt mỏi, chán nản rũ xuống mí mắt ba phần giận bảy phần tổn thương, các đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch, mái tóc đen như mực không bộc lại chật vật xỏa tung trên đầu vai, dưới chân đã có vết máu đỏ tươi theo dòng nước quanh co chảy xuôi nhìn thấy mà giật mình, thế nhưng hắn hoàn toàn không phát giác.
Diệp Hòa dọc theo hành lang dưới mái hiên đi tới, vốn muốn trở về phòng vừa vặn nhìn thấy màn này.
“Kỳ Mạch, có chuyện gì vậy?” Diệp Hòa bị dọa đến bối rối, chưa đến gần đã mở miệng hỏi.
Đôi mắt kinh ngạc ngước lên nhìn nàng, con ngươi đen nhánh của Kỳ Mạch trong nháy mắt có thất thần. Một giây sau,Diệp Hòa cảm thấy trên vai truyền đến một lực mạnh, nàng liền rơi vào trong lòng ngực thấm lạnh, hai cánh tay siết chặc lấy người nàng, không biết vì lạnh hay vì nguyên nhân nào khác mà thân thể hơi run rẩy.
Diệp Hòa không giãy dụa lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn, sắc mặt lo lắng không hiểu hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì rồi? Tại sao mặc ít như vậy còn chạy ra đây? Còn không chịu mang giày lỡ chân bị thương làm sao?”
Kỳ Mạch không nhúc nhích vẫm ôm chặt nàng, hơi thở nóng ấm phả vào tai nàng, giọng trầm thấp mang theo buồn bực cất lên: “Nàng vừa rồi đi đi thế?”
Bai gò má Diệp Hòa bỗng chốc đỏ rần, ngượng ngùng nhăn nhó chốc lát mới nhỏ giọng nói: “Ta đi vệ sinh. . . . .”
Đình viện này thật sự quá lớn đi, nàng vì chưa quen kết cấu nơi này mò mãi mới tìm được, khi nàng ngồi dậy cũng đã tận lực không có gây nên tiếng động khiến hắn tỉnh giấc.
“Chàng rốt cuộc thế nào rồi?” Diệp Hòa có chút không giải thích được nhìn thẳng hắn.
Kỳ Mạch lắc đầu, sau khi quay mặt đi có chút mất tự nhiên nói sang chuyện khác: “Không có gì, bên ngoài rất lạnh đứng nữa sẽ cảm lạnh mất, chúng ta trở về thôi.” Vừa nói đồng thời kéo tay nàng hướng về phòng, giọng tuy rất bình tĩnh vô cùng nhưng trên mặt rõ ràng xuất hiện khứu sắc, chuyện vừa rồi thật sự quá mất mặt đi, tuyệt đối không thể cho nàng biết.
Lúc này bầu trời đã le lói ánh sáng phá tan tầng mây xám hé ra mảng không gian xanh lam. Trở lại trong phòng, Diệp Hòa nhìn trên mặt đất nhuốm từng vệt máu nhỏ, cũng hiểu chân hắn sao lại bị thương. Biết hắn lo được lo mất Diệp Hòa âm thầm buồn bực, nàng khiến hắn không yên lòng, không có cảm giác an toàn vậy sao? Lại thấy hắn sống chết muốn bảo toàn mặt mũi nàng cũng không tiếp tục đề tài. May ở trong gian phòng tìm được cái hộp chứa ít đồ trị thương, Diệp Hòa cầm lấy tỉ mỉ giúp hắn nhổ ra mảnh vụn nhỏ, thoa chút thuốc trị thương rồi dùng băng vải quấn lại.
Đến khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt đen láy của Kỳ Mạch nhìn chằm chằm, chưa kịp phản ứng đã bị hắn vươn tay ôm ngã vào lòng cũng không nói chuyện chỉ lẳng lặng ôm nàng, không phải rất dùng sức lại hết sức kiên định khuông buông tha. Trong lòng dâng lên hạnh phúc được quý trọng, khóe miệng Diệp Hòa nhoẻn lên nụ cười, đem mặt chôn vào lòng ngực vững chắc, hai người rúc vào với nhau, không có lời thề non hẹn biển, không có chàng chàng thiếp thiếp nhưng lại hạnh phúc hơn vô ngần.
Không biết qua bao lâu, Diệp Hòa nhạy cảm nhận thấy lồng ngực của hắn trở nên cứng ngắc, đang không hiểu ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú gì đó, theo ánh mắt của hắn nhìn lại liền phát hiện theo kẻ hở khe áo có thể nhìn thấy một vết sẹo nhỏ trên ngực trái, vết thương đã khép lại không còn đau lắm chỉ để lại một dấu vết trắng nhạt. Hắn nhìn chằm chằm nơi đó, trong ánh mắt không có sóng lại như mang theo ẩn nhẫn đau đớn cùng tự trách.
“Kỳ Mạch, chàng hãy nghe ta nói.” Diệp Hòa chợt nhớ tới mình còn thiếu hắn một lời giải thích, vội vàng nói: “Chàng còn nhớ rõ ba năm trước chúng ta bị truy sát tại cánh đồng tuyết không?”
Hắn nheo mắt khẽ gật đầu, bình tĩnh đáp: “Nhớ được.”
Không muốn có gì giấu giếm giữa hai người, Diệp Hòa giương mắt nhìn hắn,rồi chậm rãi giải thích: “Lần đó thiếp thiếu chút nữa chết tại đó là Bát gia đã cứu thiếp, lúc ấy chân của thiếp bị tổn thương nặng thiếu chút nữa tàn tật là y trị lành cho thiếp, khoảng thời gian đó. . . . . .”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Diệp Hòa đem từng ly từng tý chuyện trải qua giữa nàng cùng bát gia giải thích rành mạch, y chăm sóc nàng,nàng thiếu ân tình y. Lúc này có thể đem mọi chuyện nói ra hết thảy Diệp Hòa trong lòng không còn áp lực, đối với bát gia cũng không còn loại tình cảm thường nào cả, những thứ nàng thiếu y cũng đã trả hết.
Nhưng sau khi Diệp Hòa đem lời nói xong, Kỳ Mạch lại nhíu đôi lông mày, hỏi: “Hôm đó nàng cứu y chỉ vì báo ân?”
Diệp Hòa gật đầu, phát hiện thần sắc của hắn có cái gì không đúng, sốt ruột hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hai đầu lông mày Kỳ Mạch vẫn không có dấu hiệu thả lỏng: “Lần đó bị truy sát tại cánh đồng tuyết, chúng ta suýt nữa đã mất tánh mạng, nàng có biết những thích khách kia do ai phái tới không?”
“Người nào vậy?” Diệp Hòa lắc đầu hỏi, trong lòng bất giác dâng lên chút đầu mối.
“Đó là một tổ chức thần bí ẩn nấu nhiều nơi, mấy năm gần đây mới nhanh chóng quật khởi, vì không có cứ điểm cố định, ngay cả quan phủ cũng không thể một lưới bắt trọn bọn họ.”
Kỳ Mạch ngữ điệu chậm rãi đến chỗ này thì ngừng lại, Diệp Hòa tim nhảy trật một nhịp,cuối cùng nghe thấy hắn trầm giọng nói.
“Tổ chức đó gọi là Phục Hưng.”
/96
|