Mắt thấy sắc trời dần tối, mấy người hàn huyên vài câu sau đó bắt đầu ra lệnh khởi hành vào thành.
Đến trước cửa Mục phủ, Bình Dục không muốn nhập phủ mà chỉ cười cáo từ: “Trọng Hành, hôm nay ta có công vụ trong người, thật sự không tiện quấy rầy, chờ lần tới nhàn hạ ta nhất định sẽ cùng huynh uống một lần thống khoái.”
Phó Lan Nha ở trong xe nghe thấy hết, nàng thầm đoán Bình Dục cũng không nguyện ý cùng trọng thần biên quan như Mục Vương gia có liên quan gì, miễn cho ngày sau tình ngay lý gian, rước lấy nghi kỵ của bề trên.
Mục Thừa Bân nghe xong cũng không phật lòng, ngược lại còn cười nói: “Huynh bận rộn như thế, chờ tới khi có cơ hội tới Vân Nam uống rượu với ta thì không biết phải chờ tới bao giờ. Có một chuyện khác ta cần báo cho huynh. Trong thành Khúc Đà chỉ có một khách điếm lớn, trước đó vài ngày gặp hỏa hoạn đến giờ vẫn còn đang được sửa chữa. Đêm nay dù huynh không muốn quấy rầy ta thì cũng chẳng có cách nào khác ——”
Hắn còn chưa nói xong đã cười to: “Huynh đừng nhìn ta như thế, khách điếm có phải do ta đốt đâu. Lúc lửa bùng lên ta còn chưa biết huynh đã tới Vân Nam cơ.”
Lông mi Phó Lan Nha run rẩy, nhớ tới Mục Thừa Bân có danh hào phóng không kiềm chế. Lời vừa rồi hắn nói nhìn như tùy ý, cũng không chút kiêng kị nhưng lại khéo léo xóa tan hiềm nghi, thật sự thông mình đến cực điểm.
Nhưng sao lại có việc vừa khéo thế nhỉ?
Bình Dục trầm mặc một lát rồi thuận nước đẩy thuyền cười cười nói: “Xem ra chúng ta thật sự không may, đến chỗ dừng chân cũng không có. Thôi vậy, trận rượu đêm nay ở Mục vương phủ hẳn là không tránh được rồi.”
Mục Thừa Bân nghe vậy thì cười càng thoải mái: “Rất tốt! Rất tốt!”
Lúc hai người nói chuyện, vị Đặng công tử mà Bình Dục chào hỏi lúc nãy không hề xen mồm.
Nếu đã quyết định ngủ lại Mục phủ thì mọi người cũng xuống ngựa trước cổng lớn. Một lúc sau đã nghe thấy tiếng Lý Mân ở bên ngoài thấp giọng nói: “Phó tiểu thư, mời xuống xe.”
Phó Lan Nha đáp lời rồi được Lâm ma ma đỡ xuống xe. Mới vừa đứng yên nàng đã phát hiện quanh mình đột nhiên yên lặng, có vài ánh mắt đang nhìn về phía này. Nàng giống như không thấy gì, chỉ chậm rãi đi theo hạ nhân của Mục phủ đi vào bên trong.
Theo lý thuyết chủ tớ bọn họ phải được sắp xếp ở nội viện, nhưng vì là tội quyến nên rốt cuộc dưới sắp xếp của Bình Dục bọn họ cũng ở chung một sân với Cẩm Y Vệ để dễ bề trông coi. Bình Dục và Vương Thế Chiêu vừa tiến vào phủ đã bị Mục Thừa Bân kéo đi uống rượu, còn đám Lý Mân thì cùng chủ tớ Phó Lan Nha đi về viện nhỏ của mình.
Mục phủ tuy lớn nhưng cách cục bố trí trong phủ cực kỳ lả lướt tinh xảo, trên đường đi, hoa cỏ bên đường xanh um, thỉnh thoảng có mùi hoa truyền tới cực kỳ an tĩnh mà vẫn lịch sự tao nhã, hoàn toàn không hợp với thanh danh sát phạt quyết đoán của Mục Vương gia.
Lúc này bọn họ rẽ qua chỗ ngoặt hành lang, vòng qua một bức tường điêu khắc là sẽ tới chỗ mình. Ai biết hạ nhân dẫn đường cho bọn họ mới vừa quay người lại thì đã thấy phía trước truyền đến giọng nữ tử nói chuyện, trong đó có chứa ý khuyên nhủ: “Tuy trước mắt thế tử sủng ái ngài nhưng rốt cuộc phu nhân vẫn còn đó. Cho dù thế tử không nói gì nhưng để phu nhân biết thì sẽ không tránh được bị quở trách.”
Một người khác lại nói: “Chẳng qua ta chỉ muốn tới ngoại viện gặp đệ đệ, thế tử có biết thì làm sao?”
Giọng nàng này thanh thúy uyển chuyển, kiều mị dễ nghe nói không nên lời. Không chỉ chủ tớ Phó Lan Nha nghe được mà đám người Lý Mân đi đằng sau cũng đều lộ vẻ ngạc nhiên, giật mình tại chỗ. Ai có thể nghĩ sẽ gặp được nội quyến của Mục Thừa Bân ở chỗ này chứ.
Đang do dự không biết có nên lảng tránh đi chỗ khác hay không thì phía sau bức tường kia đã có vài người đi ra. Người đi đầu là một mỹ nhân ăn mặc mỹ lệ, búi tóc cao cao trùng điệp, đôi mắt sáng xinh đẹp, diện mạo tuy không hẳn là chói mắt nhưng lại có một cỗ phong lưu đặc biệt.
Nàng ta vốn đang muốn nói chuyện nhưng vừa quay đầu đã thấy đám người Phó Lan Nha vì thế lập tức im bặt.
Lâm ma ma vừa ngước mắt nhìn thấy nàng này thì sắc mặt lập tức hơi đổi, giống như không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm nàng ta không chút che giấu. May mà nữ tử này cũng phản ứng cực nhanh, nàng ta chỉ ngẩn ra một chút sau đó lập tức nở nụ cười nhẹ rồi linh hoạt quay người biến mất sau bức tường.
Chờ đến khi hạ nhân lại dẫn đám người Phó Lan Nha đi về phía trước thì hành lang đằng sau bức tường đã trống không, chẳng biết mỹ nữ vừa rồi đã vòng đi chỗ nào.
Nỗi kinh ngạc trên mặt Lâm ma ma mãi không tan hết. Đến viện của bọn họ, ngoại trừ Bình Dục và chủ tớ Phó Lan Nha được ở phòng riêng, mọi người khác đều chia hai người một phòng.
Phó Lan Nha được hạ nhân dẫn vào trong viện, nàng quay đầu muốn nói chuyện với Lâm ma ma nhưng lại thấy mặt bà ấy lộ ra vẻ nghi hoặc, người đứng ở bên cửa như đang suy tư gì đó.
“Ma ma sao vậy?” Phó Lan Nha nhịn không được hỏi.
Lâm ma ma ngẩng đầu nhìn Phó Lan Nha, trên mặt là lo sợ nghi hoặc nói: “Tiểu thư, ngài nói xem trên đời có người giống người như đúc không?”
“Vì sao ma ma lại hỏi thế?” Phó Lan Nha nghi hoặc.
Lâm ma ma xoay người đóng cửa lại sau đó đi nhanh tới kéo Phó Lan Nha ngồi xuống bàn giải thích, “Nàng kia ma ma đã từng gặp. Nhưng lúc đó nàng ta tới kinh thành, hơn nữa đó là việc của 10 năm trước.”
Bà ta nuốt nuốt nước miếng, con ngươi hiện lên một tia sợ hãi nói: “Tiểu thư nói xem, 10 năm đã qua sao dung mạo nàng ta lại không hề thay đổi chứ?”
Phó Lan Nha yên tĩnh một lát mới đè thấp giọng nói: “Có thể do ma ma…… nhớ lầm hay không?”
Sắc mặt Lâm ma ma trắng bệch, suy nghĩ hồi lâu bà ta mới chần chừ nói: “Trên đời sao lại có chuyện như vậy? Ngẫm lại đúng là không thể có khả năng, có lẽ là…… Có lẽ ma ma nhớ lầm rồi.”
*****
Vương Thế Chiêu vừa uống rượu vừa mắt lạnh nhìn một đám người đang ngồi quanh bàn ăn uống trò chuyện. Tuy Mục Thừa Bân mời hắn ngồi cùng bàn với bọn họ, thái độ cũng thỏa đáng không thể chê bai gì nhưng hắn biết loại người xuất thân như Mục Thừa Bân cho dù không đắc tội hắn nhưng từ trong xương cốt lại không hề coi trọng hắn.
Thí dụ như lúc này Mục Thừa Bân nói về chuyện vui vẻ cưỡi ngựa rong chơi lúc còn nhỏ thì làm sao hắn chen mồm vào được? Trên mặt hắn miễn cưỡng duy trì ý cười nhưng trong lòng đã mắng chửi không biết bao nhiêu lần. Chẳng qua xuất thân cao quý một chút thôi mà đã thấy mình hơn người khác chắc? Phải biết rằng vương hầu và đại quan trở thành chó má chỉ là chuyện trong chốc lát. Cứ xem Tây Bình Hầu phủ năm đó và Phó Băng hiện giờ là thấy ngay chứ cần gì đi xa.
Hắn rầu rĩ nhấp một ngụm rượu Quỳnh Hoa cay rát, sau đó liếc nhìn Đặng An Nghi cũng đang ngồi cô đơn một bên. Điều hắn không nghĩ tới là Vĩnh An Hầu phủ Đặng công tử giờ phút này lại cũng ở Mục phủ.
Nhớ tới thế tử phi của Mục Thừa Bân và Đặng An Nghi là bà con thì trong lòng hắn chợt động, không biết cô em gái si tình của Đặng An Nghi có phải cũng đang ở Vân Nam không?
Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Bình Dục, thấy hắn vẫn chỉ lo chuyện trò vui vẻ với Mục Thừa Bân, chẳng thèm để ý tới Đặng An Nghi chút nào thì nhẹ nhàng thở ra. Nhìn dáng vẻ này sợ là Bình Dục vẫn còn khúc mắc với Đặng gia, khó mà giải được.
Nghe nói năm đó trước khi Tây Bình Hầu phủ còn chưa phạm tội, Đặng gia và Bình gia đi lại rất thân thiết. Đến lứa của Bình Dục, hai vị Hầu gia còn thống khoái vỗ đùi đính thân cho Bình Dục và em gái của Đặng An Nghi trong một lần uống rượu.
Gió êm sóng lặng qua hơn mười năm, hai vị lão Hầu gia trước sau qua đời, quan hệ hai nhà vẫn duy trì hòa thuận bên ngoài.
Ai ngờ hai tháng trước khi Tây Bình hầu phủ gặp nạn, không biết là Vĩnh An Hầu phủ có nghe được tiếng gió gì không nhưng bọn họ lại lấy cớ Đặng tiểu thư bị bệnh thuỷ đậu để mạnh mẽ hủy cọc hôn sự này. Lý do này gượng ép đến cực điểm, thời cơ lại vừa khéo. Không lâu sau Tây Bình Hầu phủ đã xảy ra chuyện.
Lúc đó không ít gia đình huân quý có quan hệ không quá thân thiết với Tây Bình Hầu cũng giơ tay ra giúp đỡ một hai, chỉ có Vĩnh An Hầu phủ là hoàn toàn an tĩnh, đến nửa cái rắm cũng chẳng thấy đâu.
Năm thứ hai sau khi một nhà Tây Bình Hầu phủ bị sung quân đi Tuyên Phủ, Đặng tiểu thư lại đính thân. Đáng tiếc việc hôn sự của Đặng tiểu thư cũng quá chông gai, sau khi đính thân chưa được bao lâu thì vị hôn phu kia đã bệnh chết.
Tuy thế, vận khí của Đặng tiểu thư cũng không quá kém. Lúc tân đế đăng cơ, cô chị gái làm Thái Tử Phi của nàng ta chịu khổ nhiều năm nay lắc mình một cái trở thành Hoàng Hậu. Vĩnh An Hầu phủ trong một đêm trở nên nóng bỏng, Đặng tiểu thư cũng một lần nữa trở thành đối tượng đính thân của cả kinh thành.
Nhưng việc hôn sự của Đặng tiểu thư lại cứ kéo dài mãi không định xuống được. Sau này hắn hỏi ra mới biết hóa ra Hoàng Hậu thời trẻ có quan hệ cực kỳ gần gũi với mấy chị em nhà họ Bình. Lúc Bình gia xảy ra chuyện nàng ta thương mà không giúp được gì, trong lòng cũng bất ngờ với tác phong bo bo giữ mình của cha.
Trước mắt Tây Bình Hầu phủ đã khôi phục tước vị, Hoàng Hậu nhớ tình cũ nên muốn lại muốn liên hôn, để hai nhà biến chiến tranh thành tơ lụa.
Lúc trước Tây Bình Hầu phủ nghe nói việc này thì đương nhiên từ chối ngay. Nhưng người của Hoàng Hậu tới khuyên nhủ khiến bọn họ dần dần cũng buông lỏng. Duy chỉ có Bình Dục là cứng rắn như một tảng núi băng, bất kể bao nhiêu người nói tốt cho Đặng gia ở trước mặt hắn thì Bình Dục vẫn sống chết không chịu gật đầu.
Nghe nói vị Đặng tiểu thư kia cũng là mỹ nhân có tiếng ở kinh thành. Có một lần hắn và Bình Dục ra khỏi thành phá án và tình cờ gặp nàng ta ở Ngọc Phật Tự nơi ngoại thành. Lúc ấy hình như Đặng tiểu thư đến dâng hương, lúc đó đang ở sau hoa viên chờ người nhà với hai nha hoàn.
Tuy nàng ta đội mũ có rèm che nhưng thân hình và khí độ đều xuất chúng. Hắn xem ra cũng không kém Phó Lan Nha bao nhiêu.
Lúc Bình Dục đi ngang qua, không biết Đặng tiểu thư cố ý hay vô tình đánh rơi khăn lụa trong tay áo, vừa vặn rơi trước chân Bình Dục. Hắn ở phía sau thấy thế thì e sợ Bình Dục nhất thời mềm lòng, thuận nước đẩy thuyền đón nhận ý tứ của Đặng tiểu thư.
Rốt cuộc nếu Bình Dục thật sự liên hôn với Đặng gia thì sau này hắn có muốn thăng chức sợ là càng thêm khó. Nhưng ai ngờ Bình Dục lại không hề thương hương tiếc ngọc đi qua, làm như không thấy cái khăn kia mà dẫm lên, mặt nghênh ngang không chút biểu tình.
Chờ hắn vất vả lắm mới dời ánh mắt kinh ngạc khỏi cái khăn bị dẫm đến vừa nhăn vừa bẩn kia và quay đầu nhìn lại thì đã thấy cả người Đặng tiểu thư hơi run lên. Cho dù cách mũ trùm hắn cũng như nhìn thấy sắc mặt Đặng tiểu thư tái nhợt, lã chã chực khóc.
Đến trước cửa Mục phủ, Bình Dục không muốn nhập phủ mà chỉ cười cáo từ: “Trọng Hành, hôm nay ta có công vụ trong người, thật sự không tiện quấy rầy, chờ lần tới nhàn hạ ta nhất định sẽ cùng huynh uống một lần thống khoái.”
Phó Lan Nha ở trong xe nghe thấy hết, nàng thầm đoán Bình Dục cũng không nguyện ý cùng trọng thần biên quan như Mục Vương gia có liên quan gì, miễn cho ngày sau tình ngay lý gian, rước lấy nghi kỵ của bề trên.
Mục Thừa Bân nghe xong cũng không phật lòng, ngược lại còn cười nói: “Huynh bận rộn như thế, chờ tới khi có cơ hội tới Vân Nam uống rượu với ta thì không biết phải chờ tới bao giờ. Có một chuyện khác ta cần báo cho huynh. Trong thành Khúc Đà chỉ có một khách điếm lớn, trước đó vài ngày gặp hỏa hoạn đến giờ vẫn còn đang được sửa chữa. Đêm nay dù huynh không muốn quấy rầy ta thì cũng chẳng có cách nào khác ——”
Hắn còn chưa nói xong đã cười to: “Huynh đừng nhìn ta như thế, khách điếm có phải do ta đốt đâu. Lúc lửa bùng lên ta còn chưa biết huynh đã tới Vân Nam cơ.”
Lông mi Phó Lan Nha run rẩy, nhớ tới Mục Thừa Bân có danh hào phóng không kiềm chế. Lời vừa rồi hắn nói nhìn như tùy ý, cũng không chút kiêng kị nhưng lại khéo léo xóa tan hiềm nghi, thật sự thông mình đến cực điểm.
Nhưng sao lại có việc vừa khéo thế nhỉ?
Bình Dục trầm mặc một lát rồi thuận nước đẩy thuyền cười cười nói: “Xem ra chúng ta thật sự không may, đến chỗ dừng chân cũng không có. Thôi vậy, trận rượu đêm nay ở Mục vương phủ hẳn là không tránh được rồi.”
Mục Thừa Bân nghe vậy thì cười càng thoải mái: “Rất tốt! Rất tốt!”
Lúc hai người nói chuyện, vị Đặng công tử mà Bình Dục chào hỏi lúc nãy không hề xen mồm.
Nếu đã quyết định ngủ lại Mục phủ thì mọi người cũng xuống ngựa trước cổng lớn. Một lúc sau đã nghe thấy tiếng Lý Mân ở bên ngoài thấp giọng nói: “Phó tiểu thư, mời xuống xe.”
Phó Lan Nha đáp lời rồi được Lâm ma ma đỡ xuống xe. Mới vừa đứng yên nàng đã phát hiện quanh mình đột nhiên yên lặng, có vài ánh mắt đang nhìn về phía này. Nàng giống như không thấy gì, chỉ chậm rãi đi theo hạ nhân của Mục phủ đi vào bên trong.
Theo lý thuyết chủ tớ bọn họ phải được sắp xếp ở nội viện, nhưng vì là tội quyến nên rốt cuộc dưới sắp xếp của Bình Dục bọn họ cũng ở chung một sân với Cẩm Y Vệ để dễ bề trông coi. Bình Dục và Vương Thế Chiêu vừa tiến vào phủ đã bị Mục Thừa Bân kéo đi uống rượu, còn đám Lý Mân thì cùng chủ tớ Phó Lan Nha đi về viện nhỏ của mình.
Mục phủ tuy lớn nhưng cách cục bố trí trong phủ cực kỳ lả lướt tinh xảo, trên đường đi, hoa cỏ bên đường xanh um, thỉnh thoảng có mùi hoa truyền tới cực kỳ an tĩnh mà vẫn lịch sự tao nhã, hoàn toàn không hợp với thanh danh sát phạt quyết đoán của Mục Vương gia.
Lúc này bọn họ rẽ qua chỗ ngoặt hành lang, vòng qua một bức tường điêu khắc là sẽ tới chỗ mình. Ai biết hạ nhân dẫn đường cho bọn họ mới vừa quay người lại thì đã thấy phía trước truyền đến giọng nữ tử nói chuyện, trong đó có chứa ý khuyên nhủ: “Tuy trước mắt thế tử sủng ái ngài nhưng rốt cuộc phu nhân vẫn còn đó. Cho dù thế tử không nói gì nhưng để phu nhân biết thì sẽ không tránh được bị quở trách.”
Một người khác lại nói: “Chẳng qua ta chỉ muốn tới ngoại viện gặp đệ đệ, thế tử có biết thì làm sao?”
Giọng nàng này thanh thúy uyển chuyển, kiều mị dễ nghe nói không nên lời. Không chỉ chủ tớ Phó Lan Nha nghe được mà đám người Lý Mân đi đằng sau cũng đều lộ vẻ ngạc nhiên, giật mình tại chỗ. Ai có thể nghĩ sẽ gặp được nội quyến của Mục Thừa Bân ở chỗ này chứ.
Đang do dự không biết có nên lảng tránh đi chỗ khác hay không thì phía sau bức tường kia đã có vài người đi ra. Người đi đầu là một mỹ nhân ăn mặc mỹ lệ, búi tóc cao cao trùng điệp, đôi mắt sáng xinh đẹp, diện mạo tuy không hẳn là chói mắt nhưng lại có một cỗ phong lưu đặc biệt.
Nàng ta vốn đang muốn nói chuyện nhưng vừa quay đầu đã thấy đám người Phó Lan Nha vì thế lập tức im bặt.
Lâm ma ma vừa ngước mắt nhìn thấy nàng này thì sắc mặt lập tức hơi đổi, giống như không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm nàng ta không chút che giấu. May mà nữ tử này cũng phản ứng cực nhanh, nàng ta chỉ ngẩn ra một chút sau đó lập tức nở nụ cười nhẹ rồi linh hoạt quay người biến mất sau bức tường.
Chờ đến khi hạ nhân lại dẫn đám người Phó Lan Nha đi về phía trước thì hành lang đằng sau bức tường đã trống không, chẳng biết mỹ nữ vừa rồi đã vòng đi chỗ nào.
Nỗi kinh ngạc trên mặt Lâm ma ma mãi không tan hết. Đến viện của bọn họ, ngoại trừ Bình Dục và chủ tớ Phó Lan Nha được ở phòng riêng, mọi người khác đều chia hai người một phòng.
Phó Lan Nha được hạ nhân dẫn vào trong viện, nàng quay đầu muốn nói chuyện với Lâm ma ma nhưng lại thấy mặt bà ấy lộ ra vẻ nghi hoặc, người đứng ở bên cửa như đang suy tư gì đó.
“Ma ma sao vậy?” Phó Lan Nha nhịn không được hỏi.
Lâm ma ma ngẩng đầu nhìn Phó Lan Nha, trên mặt là lo sợ nghi hoặc nói: “Tiểu thư, ngài nói xem trên đời có người giống người như đúc không?”
“Vì sao ma ma lại hỏi thế?” Phó Lan Nha nghi hoặc.
Lâm ma ma xoay người đóng cửa lại sau đó đi nhanh tới kéo Phó Lan Nha ngồi xuống bàn giải thích, “Nàng kia ma ma đã từng gặp. Nhưng lúc đó nàng ta tới kinh thành, hơn nữa đó là việc của 10 năm trước.”
Bà ta nuốt nuốt nước miếng, con ngươi hiện lên một tia sợ hãi nói: “Tiểu thư nói xem, 10 năm đã qua sao dung mạo nàng ta lại không hề thay đổi chứ?”
Phó Lan Nha yên tĩnh một lát mới đè thấp giọng nói: “Có thể do ma ma…… nhớ lầm hay không?”
Sắc mặt Lâm ma ma trắng bệch, suy nghĩ hồi lâu bà ta mới chần chừ nói: “Trên đời sao lại có chuyện như vậy? Ngẫm lại đúng là không thể có khả năng, có lẽ là…… Có lẽ ma ma nhớ lầm rồi.”
*****
Vương Thế Chiêu vừa uống rượu vừa mắt lạnh nhìn một đám người đang ngồi quanh bàn ăn uống trò chuyện. Tuy Mục Thừa Bân mời hắn ngồi cùng bàn với bọn họ, thái độ cũng thỏa đáng không thể chê bai gì nhưng hắn biết loại người xuất thân như Mục Thừa Bân cho dù không đắc tội hắn nhưng từ trong xương cốt lại không hề coi trọng hắn.
Thí dụ như lúc này Mục Thừa Bân nói về chuyện vui vẻ cưỡi ngựa rong chơi lúc còn nhỏ thì làm sao hắn chen mồm vào được? Trên mặt hắn miễn cưỡng duy trì ý cười nhưng trong lòng đã mắng chửi không biết bao nhiêu lần. Chẳng qua xuất thân cao quý một chút thôi mà đã thấy mình hơn người khác chắc? Phải biết rằng vương hầu và đại quan trở thành chó má chỉ là chuyện trong chốc lát. Cứ xem Tây Bình Hầu phủ năm đó và Phó Băng hiện giờ là thấy ngay chứ cần gì đi xa.
Hắn rầu rĩ nhấp một ngụm rượu Quỳnh Hoa cay rát, sau đó liếc nhìn Đặng An Nghi cũng đang ngồi cô đơn một bên. Điều hắn không nghĩ tới là Vĩnh An Hầu phủ Đặng công tử giờ phút này lại cũng ở Mục phủ.
Nhớ tới thế tử phi của Mục Thừa Bân và Đặng An Nghi là bà con thì trong lòng hắn chợt động, không biết cô em gái si tình của Đặng An Nghi có phải cũng đang ở Vân Nam không?
Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Bình Dục, thấy hắn vẫn chỉ lo chuyện trò vui vẻ với Mục Thừa Bân, chẳng thèm để ý tới Đặng An Nghi chút nào thì nhẹ nhàng thở ra. Nhìn dáng vẻ này sợ là Bình Dục vẫn còn khúc mắc với Đặng gia, khó mà giải được.
Nghe nói năm đó trước khi Tây Bình Hầu phủ còn chưa phạm tội, Đặng gia và Bình gia đi lại rất thân thiết. Đến lứa của Bình Dục, hai vị Hầu gia còn thống khoái vỗ đùi đính thân cho Bình Dục và em gái của Đặng An Nghi trong một lần uống rượu.
Gió êm sóng lặng qua hơn mười năm, hai vị lão Hầu gia trước sau qua đời, quan hệ hai nhà vẫn duy trì hòa thuận bên ngoài.
Ai ngờ hai tháng trước khi Tây Bình hầu phủ gặp nạn, không biết là Vĩnh An Hầu phủ có nghe được tiếng gió gì không nhưng bọn họ lại lấy cớ Đặng tiểu thư bị bệnh thuỷ đậu để mạnh mẽ hủy cọc hôn sự này. Lý do này gượng ép đến cực điểm, thời cơ lại vừa khéo. Không lâu sau Tây Bình Hầu phủ đã xảy ra chuyện.
Lúc đó không ít gia đình huân quý có quan hệ không quá thân thiết với Tây Bình Hầu cũng giơ tay ra giúp đỡ một hai, chỉ có Vĩnh An Hầu phủ là hoàn toàn an tĩnh, đến nửa cái rắm cũng chẳng thấy đâu.
Năm thứ hai sau khi một nhà Tây Bình Hầu phủ bị sung quân đi Tuyên Phủ, Đặng tiểu thư lại đính thân. Đáng tiếc việc hôn sự của Đặng tiểu thư cũng quá chông gai, sau khi đính thân chưa được bao lâu thì vị hôn phu kia đã bệnh chết.
Tuy thế, vận khí của Đặng tiểu thư cũng không quá kém. Lúc tân đế đăng cơ, cô chị gái làm Thái Tử Phi của nàng ta chịu khổ nhiều năm nay lắc mình một cái trở thành Hoàng Hậu. Vĩnh An Hầu phủ trong một đêm trở nên nóng bỏng, Đặng tiểu thư cũng một lần nữa trở thành đối tượng đính thân của cả kinh thành.
Nhưng việc hôn sự của Đặng tiểu thư lại cứ kéo dài mãi không định xuống được. Sau này hắn hỏi ra mới biết hóa ra Hoàng Hậu thời trẻ có quan hệ cực kỳ gần gũi với mấy chị em nhà họ Bình. Lúc Bình gia xảy ra chuyện nàng ta thương mà không giúp được gì, trong lòng cũng bất ngờ với tác phong bo bo giữ mình của cha.
Trước mắt Tây Bình Hầu phủ đã khôi phục tước vị, Hoàng Hậu nhớ tình cũ nên muốn lại muốn liên hôn, để hai nhà biến chiến tranh thành tơ lụa.
Lúc trước Tây Bình Hầu phủ nghe nói việc này thì đương nhiên từ chối ngay. Nhưng người của Hoàng Hậu tới khuyên nhủ khiến bọn họ dần dần cũng buông lỏng. Duy chỉ có Bình Dục là cứng rắn như một tảng núi băng, bất kể bao nhiêu người nói tốt cho Đặng gia ở trước mặt hắn thì Bình Dục vẫn sống chết không chịu gật đầu.
Nghe nói vị Đặng tiểu thư kia cũng là mỹ nhân có tiếng ở kinh thành. Có một lần hắn và Bình Dục ra khỏi thành phá án và tình cờ gặp nàng ta ở Ngọc Phật Tự nơi ngoại thành. Lúc ấy hình như Đặng tiểu thư đến dâng hương, lúc đó đang ở sau hoa viên chờ người nhà với hai nha hoàn.
Tuy nàng ta đội mũ có rèm che nhưng thân hình và khí độ đều xuất chúng. Hắn xem ra cũng không kém Phó Lan Nha bao nhiêu.
Lúc Bình Dục đi ngang qua, không biết Đặng tiểu thư cố ý hay vô tình đánh rơi khăn lụa trong tay áo, vừa vặn rơi trước chân Bình Dục. Hắn ở phía sau thấy thế thì e sợ Bình Dục nhất thời mềm lòng, thuận nước đẩy thuyền đón nhận ý tứ của Đặng tiểu thư.
Rốt cuộc nếu Bình Dục thật sự liên hôn với Đặng gia thì sau này hắn có muốn thăng chức sợ là càng thêm khó. Nhưng ai ngờ Bình Dục lại không hề thương hương tiếc ngọc đi qua, làm như không thấy cái khăn kia mà dẫm lên, mặt nghênh ngang không chút biểu tình.
Chờ hắn vất vả lắm mới dời ánh mắt kinh ngạc khỏi cái khăn bị dẫm đến vừa nhăn vừa bẩn kia và quay đầu nhìn lại thì đã thấy cả người Đặng tiểu thư hơi run lên. Cho dù cách mũ trùm hắn cũng như nhìn thấy sắc mặt Đặng tiểu thư tái nhợt, lã chã chực khóc.
/154
|