Bình Dục mượn cớ đuổi Lâm ma ma đi rồi nên thuận lợi nhận được công việc hầu hạ người khác lần đầu tiên trong đời. Vốn hắn tưởng mình nhất định sẽ làm thỏa đáng hơn Lâm ma ma, ai ngờ bởi vì khẩn trương và không quen nên hắn đút thuốc cho Phó Lan Nha chẳng nhanh hơn Lâm ma ma tí nào.
Trong lúc vì quá vui vẻ hắn còn thất thần vài lần, suýt nữa không kịp đút hết cho nàng trước khi thuốc nguội. May mà Phó Lan Nha cực kỳ trầm ổn, biết khổ tâm của hắn nên cũng mặc hắn lăn lộn, không hề thúc giục.
Chỉ là khó có lúc nàng có thể ngồi yên một chỗ với Bình Dục nên lúc uống thuốc nàng không nhịn được ngước mắt lặng lẽ đánh giá hắn. Chỉ thấy lông mày hắn dài đến tóc mai, mũi cao thẳng, hai mắt sáng rực quả thực rất tuấn tú. Áo choàng trên người hắn màu sương, vải dệt và đường may đều là thượng đẳng khó có thể mua được ở cửa hàng quần áo tầm thường. Nàng có thể thấy đây hơn phân nửa là do tú nương có tay nghề của Tây Bình Hầu phủ làm ra.
Kỳ thật cha nàng cũng từng mặc xiêm y màu này, nhưng cha nàng hơi đen, mặc trên người cũng không quá rực rỡ. Ấy vậy mà quần áo này mặc trên người Bình Dục nàng lại cảm thấy xuất chúng đến chói ngời. Nàng cẩn thận liếc mắt nhìn hoa văn tinh xảo trên cổ áo hắn, lại nghiền ngẫm tình hình Tây Bình Hầu phủ hiện giờ. Sau đó nàng trầm mặc di chuyển ánh mắt lên trên nhìn môi hắn.
Qua thời gian này vết thương trên môi hắn đã bong vảy, liếc nhìn thì không thấy chút dấu vết nào nhưng vừa nghĩ tới chuyện đêm đó là nàng lại thấy thẹn thùng. Lòng nàng nóng lên, mặt theo bản năng nghiêng đi khiến cái thìa trong tay Bình Dục chệch hướng chạm vào bên miệng nàng.
May mà đó là thìa cuối cùng, thuốc đã hết nên chỉ rớt vài giọt. Thế nhưng Bình Dục lại giống như cảm thấy dù chỉ một giọt thuốc chưa đút cho nàng cũng sẽ khiến bệnh tình nàng chuyển nặng nên rất ảo não lo lắng. Mãi lúc sau hắn mới nhớ ra mình trước lạ sau quen, lần sau đút thuốc cho nàng hẳn sẽ không như thế này. Nghĩ thế nên sắc mặt hắn cũng tốt hơn.
Thuốc đã đút xong hắn lập tức móc bao điểm tâm trong ngực ra đẩy tới trước mặt nàng. Nhân lúc Phó Lan Nha nhìn mình hắn mới không được tự nhiên mà quay đầu đi, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Bên trong có điểm tâm, nhìn cũng không kém. Vừa rồi ta đã hỏi đại phu, nàng ăn cái này cũng không tổn thương tì vị thế nên nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Phó Lan Nha vừa mới được Bình Dục hầu hạ, lúc này đang dùng khăn lau miệng. Nàng thấy thế thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó mới nhớ tới bánh ngải lúc trước. Nàng đỏ mặt cười ngọt ngào, giơ tay đón lấy.
Lúc mở bao giấy dầu thật dày kia ra thì thấy đó là hai khối bánh hoa quế đường. Mỗi khối bánh chỉ lớn bằng nửa quả trứng gà nhưng được làm cực kỳ tinh xảo. Vừa mở giấy bao ra nàng đã thấy mùi hoa quế tỏa ra, thơm ngào ngạt.
Nàng dùng khăn cầm một khối bỏ vào miệng thì chỉ cảm thấy mềm mại mà không dính răng, thơm ngọt lại không ngấy. Sau khi nhai nuốt mùi quế chậm rãi lan trong miệng, thật sự là ngon không tả được.
Nàng vốn thích ăn điểm tâm, từ nhỏ tới lớn đã gặp bao nhiêu loại khác nhau, khẩu vị có thể nói là rất điêu. Nhưng lúc này nàng không thể không thừa nhận điểm tâm này quả thực quá ngon. Dưới đáy lòng nàng cực kỳ thỏa mãn, miệng cũng than nhẹ. Vừa ngước mắt nàng lại thấy không biết từ khi nào Bình Dục đã quay đầu nhìn mình, ánh mắt có một phần chăm chú, còn có chút lưu luyến. Trong lòng nàng ấm áp sau đó vui vẻ ăn nốt một khối còn lại rồi cười nói: “Thời gian qua bị bệnh nên đã lâu ta chưa được ăn thứ ngon thế này.”
Bình Dục trấn định mà ho nhẹ một tiếng, trong lòng lại nghĩ ngày mai bọn họ vẫn còn ở lại Nhạc Châu, nếu nàng đã thích ăn thì cùng lắm ngày mai hắn lại mua thêm một chút là được. Nghĩ thế nên hắn lập tức nói: “Hai ngày này nàng nghỉ ngơi cho tốt, đến ngày kia chúng ta sẽ xuất phát đi Kim Lăng.”
Khó có lúc Phó Lan Nha thấy hắn thể hiện ý tứ muốn ở lại nói chuyện với mình nên nàng do dự rồi mở miệng hỏi: “Có phải Lâm Chi Thành đã khai rất nhiều thông tin không? Ông ta có nói khối Thản Nhi Châu kia dùng để làm gì không?”
Lúc nói ra lời này nàng rất thản nhiên nhưng trong lòng Bình Dục lại xẹt qua một tia lo lắng. Đã nhiều ngày nay hắn không muốn khiến nàng thương tâm nên vẫn luôn cố ý tránh nói tới chuyện này trước mặt nàng, không ngờ nàng lại chủ động nhắc tới Lâm Chi Thành.
Hắn ngước mắt tinh tế liếc nàng một cái thì thấy thần sắc trên mặt nàng rất bình tĩnh. Hắn chần chừ một lúc mới tháo túi tiền bên hông xuống, mở dây buộc và móc một phần của Thản Nhi Châu ra, để trước mặt nàng nói: “Đây là một mảnh Thản Nhi Châu mà Lâm Chi Thành có. Trong năm khối thì đây là một. Theo lời ông ta nói thì lúc trước thứ này vốn ở trong tay người Mông Cổ. Năm đó lúc Thái tổ hoàng đế xua đuổi người Mông Cổ có một vị thái phi của Bắc Nguyên triều đi theo Mông Cổ hoàng đế chạy từ trong cung ra. Bà ta bí mật mang theo một trong những vật bí truyền trong cung nhưng trên đường lưu vong lại vô tình bị tách khỏi hoàng đế và vô ý gặp phải giáo chủ của Trấn Ma Giáo. Vị giáo chủ kia đoán ra thân phận của bà ta nên lập tức nổi lòng tham giết chết vị thái phi này cùng tôi tớ sau đó cướp bảo vật. Ông ta lén quay về Di Cương nghiên cứu thứ này nhiều năm nhưng vẫn không đoán ra tác dụng của nó vì thế thì đành cất giữ. Ai ngờ bên người vị thái phi năm đó có vài người hầu còn chưa chết. Bọn họ trở lại Mông Cổ và tiết lộ việc này ra ngoài. Bố Nhật Cổ Đức biết được mới giả dạng làm người Trung Nguyên ngàn dặm xa xôi chạy tới Di Cương định cướp lại Thản Nhi Châu từ tay Trấn Ma Giáo.
Lúc ấy trong đoàn của bọn chúng có không ít kẻ tập luyện tà thuật không biết tên, nhưng vì mới tập ở giai đoạn đầu nên phải thường xuyên ăn sống rắn, trùng độc để tẩm bổ và gia tăng công lực. Thế còn chưa đủ, bọn chúng còn trộm bắt cóc trẻ con nhà bá tánh bình dân để ăn. Lúc ấy Lâm Chi Thành vừa lúc trở về từ đại hội võ lâm ở Thục Sơn, trong lúc vô tình nghe được một đôi vợ chồng khóc lóc tìm đứa con mất tích. Ông ta lập tức dẫn đệ tử truy lùng đám phỉ tặc kia, sau đó rốt cuộc cũng phát hiện đám Bố Nhật Cổ Đức trong một cánh rừng rậm. Ông ta vốn cực kỳ hận đám người Thát Tử, không nghĩ sau khi mất nước bọn chúng còn dám ở Trung Nguyên làm ra chuyện tày trời này. Thế là ông ta không nói hai lời đã dùng ngự cầm thuật, giết chết đám người kia. Ai ngờ ông ta lại bỏ sót Bố Nhật Cổ Đức nên mới gây thành đại họa sau này.”
Phó Lan Nha nghe xong thì an tĩnh một hồi sau đó rũ mắt nhìn về khối Thản Nhi Châu ở trên bàn. Nàng thấy thứ kia giống đồng lại giống sắt, hình tam giác, màu đen sáng bóng, bất kể mặt chính hay sườn đều có vô số ám văn ký hiệu. Lúc cầm trong tay nàng chỉ thấy nó nặng trĩu, từ hình dạng thì thấy đó chính là một khối tách ra từ một vật hình ngũ giác, phía cuối còn có một chỗ lõm hình quạt. Nếu năm khối gắn ở bên nhau hẳn sẽ có một cái lỗ tròn để đặt đồ, hơi giống nghiên mực, chẳng qua không biết chỗ lõm vào này được dùng để đặt cái gì.
Nàng nhìn một hồi rồi trong ngực bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác tim đập nhanh vì thế vội vỗ ngực và thả vật kia xuống sau đó ngước mắt nhìn Bình Dục hơi giận nói: “Cuốn sách kia của mẫu thân ta đâu? Chuyện tới hiện giờ ngài còn không cho ta giữ hả? Ta muốn so với những hình vẽ trên đó xem thế nào.”
Bình Dục thấy hai mắt nàng trong suốt, ngữ khí nhỏ nhẹ nhưng mang theo chút bất mãn, lại để lộ ra chút làm nũng thì trong lòng như có cành liễu phất nhẹ qua khiến hắn tê dại. Hắn vội dời mắt, không dám nhìn nàng mà đi lấy sách kia ra đưa cho nàng.
Phó Lan Nha thấy sắc mặt hắn tuy nhàn nhạt nhưng khó có lúc thành thật. Nàng liếc hắn một cái sau đó tạm thời bỏ qua cái tội hắn đường đột với nàng trong cái đêm đám dơi tập kích. Nàng đón lấy cuốn sách, lật giở tới trang có hình vẽ rồi lại đối chiếu với mảnh Thản Nhi Châu kia thì quả nhiên thấy nó là một phần của cái thứ mà đám người trong tranh đang cúng bái.
Ánh mắt nàng lặng xuống, nhớ tới hai mươi năm trước mẹ mình đã mang theo cuốn sách này, khi chết lại chẳng nói một lời dặn dò. Hay mẹ nàng không chỉ là thuốc dẫn? Mà cha nàng có biết bí mật mà mẹ nàng cất giấu hay không?
Những vấn đề này tạm thời không có giải đáp. Nàng nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi lại hỏi Bình Dục: “Nếu năm đó Lâm Chi Thành từng tham dự việc cướp đoạt Thản Nhi Châu thì hẳn cũng biết bốn mảnh còn lại đang ở trong tay ai. Nhưng vì sao ông ta lại không chịu lộ ra tin tức của những kẻ kia?”
Bình Dục thuận tay đón lấy mảnh Thản Nhi Châu và cuốn sách kia so thật kỹ, miệng nói: “Năm đó lúc đám giang hồ đi cướp đoạt thứ này đã che mặt, thậm chí cố ý biến đổi chiêu thức để phòng việc bị người khác nhận ra. Vì thế dù đã đánh nhau một hồi nhưng không ai biết lai lịch đối phương thế nào. Cũng vì chuyện này mà chính Vương Lệnh cũng không tra được năm đó ai đoạt Thản Nhi Châu và đương nhiên cũng chỉ có thể mang nàng ra làm mồi nhử, bày ra cái bẫy này. Bởi vì lão ta biết chỉ cần có thuốc dẫn làm mồi nhử thì hẳn sẽ gom đủ bốn khối còn lại.”
Phó Lan Nha nghe thấy thế thì trong lòng lập tức hiểu ra. Chẳng trách Vương Lệnh phát hiện ra nàng là thuốc dẫn lại không hành động ngay mà âm thầm ngủ đông nhiều năm. Hẳn lão cũng biết bắt được nàng chỉ là bước đầu tiên, việc đoạt được mấy mảnh còn lại trong tay các đại môn phái khác mới là việc khó. Việc này chẳng những cần sức người sức của mà còn cần phòng bị kẻ khác lần nữa cướp Thản Nhi Châu khi đã gom đủ.
Nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ Vương Lệnh thì còn có ai có bản lĩnh hạ bàn cờ lớn thế này. Nhưng không biết sau khi đắc thế lão nhắm vào cha nàng đầu tiên là vì muốn dùng nàng làm mồi hay có địch ý với cha nàng? Còn nữa, cái chết của mẹ nàng quả thực là việc làm của Vương Lệnh sao? Cái gọi là thuốc dẫn có truyền từ mẹ sang cho con gái không?
“Ta đoán.” Nàng suy nghĩ một phen mới nói, “Vị Đặng công tử của Vĩnh An Hầu phủ kia hơn phân nửa cũng vì có một mảnh của thứ này trong tay nên mới nhắm đến ta đúng không?”
Bình Dục hơi hơi chấn động, thấy nàng chỉ nghĩ một chút đã hiểu thì chỉ cảm thấy nhẹ nhàng cực kỳ. Hắn sờ sờ cằm, dứt khoát nói suy đoán trong lòng mình cho nàng nghe: “Đặng An Nghi đã sớm cấu kết với Đông Giao Hội, trong tay hắn hơn phân nửa có được một khối của Đông Giao Hội. Tả hộ pháp của Trấn Ma Giáo đã bị phế võ công, cho dù trong tay ả có một khối bảo vật thì sợ là cũng bị hữu hộ pháp cướp rồi. Còn lại hai khối nằm trong tay Vương Lệnh, khối của Lâm Chi Thành ta đã lấy được. Nói cách khác, năm khối bảo bối hiện tại chỉ có một khối không biết ở đâu.
Hai ngày này Lý Du và đám Hồng bang chủ đã liệt kê ra danh sách các bang phái có thể chống lại Trấn Ma Giáo vào 20 năm trước, lại loại bỏ một ít danh môn chính phái gần đây không có bất thường thì hiện tại có ba tà ma ngoại giáo là đáng nghi nhất. Bọn họ đều ngủ đông ở vùng Giang Nam, dọc theo một đường này bọn họ còn chưa ngoi đầu lên. Mấy ngày gần đây ta cũng đã phái người đi điều tra để đảm bảo tìm hiểu được chi tiết về đối phương trước khi môn phái cuối cùng này ra tay.”
Phó Lan Nha tò mò hỏi: “Đó là những tà giáo như thế nào?”
Bình Dục nhớ tới thanh danh ô trọc của mấy tà giáo kia thì không muốn bẩn lỗ tai nàng thế nên chỉ nói: “Những việc này nàng không cần biết chi tiết, mấy ngày nay nàng chỉ cần an tâm dưỡng bệnh, ta sẽ không để bọn chúng thực hiện được mục đích.”
Phó Lan Nha chỉ cảm thấy lời này giống như chứa vài tầng hàm ý nên không khỏi hơi dao động, cúi đầu đỏ mặt nghiền ngẫm.
Bình Dục vừa dứt lời cũng cảm thấy có chút xấu hổ, đang muốn tự tìm bậc thang cho mình lại thoáng thấy ánh mắt Phó Lan Nha hơi xoay chuyển. Hắn nhớ tới bộ dạng bệnh tật hơi thở thoi thóp của nàng mấy ngày trước thì cảm giác thương tiếc nồng đậm lại nảy lên. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấp giọng nói: “Sau này mọi việc đều có ta, nàng không cần quá lo lắng.”
Phó Lan Nha chấn động, ngẩng đầu nhìn sườn mặt của hắn. Nàng thấy hắn nói xong lời kia lại trầm mặc, nhưng sườn mặt hết sức nghiêm túc, không hề có nửa điểm cợt nhả. Nàng bỗng nhiên nhớ tới hôm trước nhìn thấy bóng dáng của hắn ở ven hồ. Tuy cách khá xa nhưng lúc đó nàng vẫn có thể cảm giác được ủ dột và không cam lòng của hắn ngày đó.
Câu nói vừa rồi tuy ngắn ngủi nhưng không biết hắn đã phải giãy giụa bao lâu mới có thể trịnh trọng nói ra như thế. Nàng nhất thời không biết cảm giác trong lòng mình là thế nào, ngoại trừ trút được gánh nặng nàng còn có vài phần đau lòng hắn. Vì thế nàng trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hai người sau đó lại lặng yên.
Lúc này Lâm ma ma đã giặt sạch quần áo trong ngoài cho Phó Lan Nha, đến vớ bà cũng lăn lộn vài lần, tay ngâm nước đến nhăn nheo không thể ngâm tiếp. Thế nên bà đành lén lút nhìn ra ngoài thì thấy Bình đại nhân và tiểu thư một người nhìn ra ngoài cửa sổ, một người cúi đầu, cả hai đều có chút không tự nhiên mà yên lặng.
Bà hơi cả kinh, vì không biết vừa rồi hai người nói cái gì, chỉ cho rằng Bình đại nhân lại cãi nhau với tiểu thư nên khó chịu. Thế là bà vội ngượng ngùng đi ra ngoài, muốn thay đổi đề tài để hòa giải hai người. Đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, nguyên nhân chủ yếu là vì bà thà bị Bình đại nhân giận chó đánh mèo còn hơn tiếp tục ở trong phòng tắm ngâm nước.
Mới vừa đi đến một nửa thì đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa. Hóa ra là hạ nhân mang bữa tối tới. Lúc này trời chưa tối hẳn nên Bình Dục cũng không có ý lảng tránh. Hắn nhìn hạ nhân để cơm canh lại rồi lui ra sau đó chờ Lâm ma ma mở miệng giữ hắn lại ăn cơm.
Lâm ma ma sớm đã biết tỏng tính tình của Bình Dục nên không đợi hắn quét mắt tới đã cười nói: “Bình đại nhân không có việc gì thì không bằng ở lại đây dùng bữa.”
Bình Dục bưng trà uống một ngụm rồi mới ừ một tiếng. Phó Lan Nha liếc hắn một cái lại thấy hắn ở lại ăn cơm thì vừa mừng vừa buồn cười.
Lâm ma ma ở một bên vội vàng sắp xếp chén đũa, Bình Dục và Phó Lan Nha lại ngồi trên giường im lặng. Phó Lan Nha chống cằm nhìn hắn một hồi thấy Tú Xuân Đao hắn đặt trên bàn thì nhất thời hiếu kỳ không nhịn được cầm lấy ngắm nghía.
Thanh đao này hóa ra lại tương đối nhẹ nhàng, thân đao khá dài, hơi cong cong, không cần rút đao khỏi vỏ nàng đã biết lưỡi đao này rất sắc bén. Đây vốn là vật hoàng gia tặng, chuôi đao và vỏ đao đều mất nhiều công mới đúc ra được. Bình Dục là Đô Chỉ Huy Sứ nên Tú Xuân Đao của hắn càng là thứ tốt nhất, đương nhiên cũng khác mọi người trong Cẩm Y Vệ.
Nàng nhớ tới lúc hắn dùng Tú Xuân đao ngăn địch thì có chút xúc động mà cầm lấy chuôi đao. Đang muốn tinh tế vuốt ve thân đao một phen thì nàng bỗng cảm thấy chuôi đao này có chỗ kỳ quái. Nói như thế nào thì nàng cũng từng chạm vào chuôi đao này vài lần khi tiếp xúc với Bình Dục. Mỗi lần nàng đều thấy chuôi đao này cực kỳ cứng rắn, nhưng phẩm chất hình như không giống nhau.
Thí dụ như lần trước né tránh Lâm Chi Thành đuổi bắt, trong lúc vô ý nàng đụng phải chuôi đao giữa hai chân hắn, thấy thế nào cũng có vẻ to hơn cái này. Cái này khiến nàng có chút hoang mang, chẳng lẽ trên người Bình Dục còn có vũ khí khác ư?
Khóe mắt Bình Dục đã sớm nhìn thấy Phó Lan Nha ngắm nghía Tú Xuân Đao của mình. Mới đầu hắn không để ý, chỉ nghĩ đến việc mình vốn định vừa ăn cơm vừa nghị sự với Lý Du và Hồng bang chủ nhưng bây giờ lại vướng ở chỗ này nên tí nữa sẽ phải để Lý Mân đi qua thông báo cho bọn họ một tiếng miễn cho bọn họ chờ đợi.
Ai ngờ qua hồi lâu Phó Lan Nha vẫn không có ý định buông Tú Xuân Đao, đã thế lại còn tay trái nắm chuôi đao, tay phải vòng vòng, đầu lệch sang một bên, mặt lộ vẻ suy nghĩ giống như nàng đang nghiêm túc so sánh độ lớn nhỏ.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện thế là mặt lập tức đỏ ké, miệng sặc một ngụm trà.
Trong lúc vì quá vui vẻ hắn còn thất thần vài lần, suýt nữa không kịp đút hết cho nàng trước khi thuốc nguội. May mà Phó Lan Nha cực kỳ trầm ổn, biết khổ tâm của hắn nên cũng mặc hắn lăn lộn, không hề thúc giục.
Chỉ là khó có lúc nàng có thể ngồi yên một chỗ với Bình Dục nên lúc uống thuốc nàng không nhịn được ngước mắt lặng lẽ đánh giá hắn. Chỉ thấy lông mày hắn dài đến tóc mai, mũi cao thẳng, hai mắt sáng rực quả thực rất tuấn tú. Áo choàng trên người hắn màu sương, vải dệt và đường may đều là thượng đẳng khó có thể mua được ở cửa hàng quần áo tầm thường. Nàng có thể thấy đây hơn phân nửa là do tú nương có tay nghề của Tây Bình Hầu phủ làm ra.
Kỳ thật cha nàng cũng từng mặc xiêm y màu này, nhưng cha nàng hơi đen, mặc trên người cũng không quá rực rỡ. Ấy vậy mà quần áo này mặc trên người Bình Dục nàng lại cảm thấy xuất chúng đến chói ngời. Nàng cẩn thận liếc mắt nhìn hoa văn tinh xảo trên cổ áo hắn, lại nghiền ngẫm tình hình Tây Bình Hầu phủ hiện giờ. Sau đó nàng trầm mặc di chuyển ánh mắt lên trên nhìn môi hắn.
Qua thời gian này vết thương trên môi hắn đã bong vảy, liếc nhìn thì không thấy chút dấu vết nào nhưng vừa nghĩ tới chuyện đêm đó là nàng lại thấy thẹn thùng. Lòng nàng nóng lên, mặt theo bản năng nghiêng đi khiến cái thìa trong tay Bình Dục chệch hướng chạm vào bên miệng nàng.
May mà đó là thìa cuối cùng, thuốc đã hết nên chỉ rớt vài giọt. Thế nhưng Bình Dục lại giống như cảm thấy dù chỉ một giọt thuốc chưa đút cho nàng cũng sẽ khiến bệnh tình nàng chuyển nặng nên rất ảo não lo lắng. Mãi lúc sau hắn mới nhớ ra mình trước lạ sau quen, lần sau đút thuốc cho nàng hẳn sẽ không như thế này. Nghĩ thế nên sắc mặt hắn cũng tốt hơn.
Thuốc đã đút xong hắn lập tức móc bao điểm tâm trong ngực ra đẩy tới trước mặt nàng. Nhân lúc Phó Lan Nha nhìn mình hắn mới không được tự nhiên mà quay đầu đi, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Bên trong có điểm tâm, nhìn cũng không kém. Vừa rồi ta đã hỏi đại phu, nàng ăn cái này cũng không tổn thương tì vị thế nên nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Phó Lan Nha vừa mới được Bình Dục hầu hạ, lúc này đang dùng khăn lau miệng. Nàng thấy thế thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó mới nhớ tới bánh ngải lúc trước. Nàng đỏ mặt cười ngọt ngào, giơ tay đón lấy.
Lúc mở bao giấy dầu thật dày kia ra thì thấy đó là hai khối bánh hoa quế đường. Mỗi khối bánh chỉ lớn bằng nửa quả trứng gà nhưng được làm cực kỳ tinh xảo. Vừa mở giấy bao ra nàng đã thấy mùi hoa quế tỏa ra, thơm ngào ngạt.
Nàng dùng khăn cầm một khối bỏ vào miệng thì chỉ cảm thấy mềm mại mà không dính răng, thơm ngọt lại không ngấy. Sau khi nhai nuốt mùi quế chậm rãi lan trong miệng, thật sự là ngon không tả được.
Nàng vốn thích ăn điểm tâm, từ nhỏ tới lớn đã gặp bao nhiêu loại khác nhau, khẩu vị có thể nói là rất điêu. Nhưng lúc này nàng không thể không thừa nhận điểm tâm này quả thực quá ngon. Dưới đáy lòng nàng cực kỳ thỏa mãn, miệng cũng than nhẹ. Vừa ngước mắt nàng lại thấy không biết từ khi nào Bình Dục đã quay đầu nhìn mình, ánh mắt có một phần chăm chú, còn có chút lưu luyến. Trong lòng nàng ấm áp sau đó vui vẻ ăn nốt một khối còn lại rồi cười nói: “Thời gian qua bị bệnh nên đã lâu ta chưa được ăn thứ ngon thế này.”
Bình Dục trấn định mà ho nhẹ một tiếng, trong lòng lại nghĩ ngày mai bọn họ vẫn còn ở lại Nhạc Châu, nếu nàng đã thích ăn thì cùng lắm ngày mai hắn lại mua thêm một chút là được. Nghĩ thế nên hắn lập tức nói: “Hai ngày này nàng nghỉ ngơi cho tốt, đến ngày kia chúng ta sẽ xuất phát đi Kim Lăng.”
Khó có lúc Phó Lan Nha thấy hắn thể hiện ý tứ muốn ở lại nói chuyện với mình nên nàng do dự rồi mở miệng hỏi: “Có phải Lâm Chi Thành đã khai rất nhiều thông tin không? Ông ta có nói khối Thản Nhi Châu kia dùng để làm gì không?”
Lúc nói ra lời này nàng rất thản nhiên nhưng trong lòng Bình Dục lại xẹt qua một tia lo lắng. Đã nhiều ngày nay hắn không muốn khiến nàng thương tâm nên vẫn luôn cố ý tránh nói tới chuyện này trước mặt nàng, không ngờ nàng lại chủ động nhắc tới Lâm Chi Thành.
Hắn ngước mắt tinh tế liếc nàng một cái thì thấy thần sắc trên mặt nàng rất bình tĩnh. Hắn chần chừ một lúc mới tháo túi tiền bên hông xuống, mở dây buộc và móc một phần của Thản Nhi Châu ra, để trước mặt nàng nói: “Đây là một mảnh Thản Nhi Châu mà Lâm Chi Thành có. Trong năm khối thì đây là một. Theo lời ông ta nói thì lúc trước thứ này vốn ở trong tay người Mông Cổ. Năm đó lúc Thái tổ hoàng đế xua đuổi người Mông Cổ có một vị thái phi của Bắc Nguyên triều đi theo Mông Cổ hoàng đế chạy từ trong cung ra. Bà ta bí mật mang theo một trong những vật bí truyền trong cung nhưng trên đường lưu vong lại vô tình bị tách khỏi hoàng đế và vô ý gặp phải giáo chủ của Trấn Ma Giáo. Vị giáo chủ kia đoán ra thân phận của bà ta nên lập tức nổi lòng tham giết chết vị thái phi này cùng tôi tớ sau đó cướp bảo vật. Ông ta lén quay về Di Cương nghiên cứu thứ này nhiều năm nhưng vẫn không đoán ra tác dụng của nó vì thế thì đành cất giữ. Ai ngờ bên người vị thái phi năm đó có vài người hầu còn chưa chết. Bọn họ trở lại Mông Cổ và tiết lộ việc này ra ngoài. Bố Nhật Cổ Đức biết được mới giả dạng làm người Trung Nguyên ngàn dặm xa xôi chạy tới Di Cương định cướp lại Thản Nhi Châu từ tay Trấn Ma Giáo.
Lúc ấy trong đoàn của bọn chúng có không ít kẻ tập luyện tà thuật không biết tên, nhưng vì mới tập ở giai đoạn đầu nên phải thường xuyên ăn sống rắn, trùng độc để tẩm bổ và gia tăng công lực. Thế còn chưa đủ, bọn chúng còn trộm bắt cóc trẻ con nhà bá tánh bình dân để ăn. Lúc ấy Lâm Chi Thành vừa lúc trở về từ đại hội võ lâm ở Thục Sơn, trong lúc vô tình nghe được một đôi vợ chồng khóc lóc tìm đứa con mất tích. Ông ta lập tức dẫn đệ tử truy lùng đám phỉ tặc kia, sau đó rốt cuộc cũng phát hiện đám Bố Nhật Cổ Đức trong một cánh rừng rậm. Ông ta vốn cực kỳ hận đám người Thát Tử, không nghĩ sau khi mất nước bọn chúng còn dám ở Trung Nguyên làm ra chuyện tày trời này. Thế là ông ta không nói hai lời đã dùng ngự cầm thuật, giết chết đám người kia. Ai ngờ ông ta lại bỏ sót Bố Nhật Cổ Đức nên mới gây thành đại họa sau này.”
Phó Lan Nha nghe xong thì an tĩnh một hồi sau đó rũ mắt nhìn về khối Thản Nhi Châu ở trên bàn. Nàng thấy thứ kia giống đồng lại giống sắt, hình tam giác, màu đen sáng bóng, bất kể mặt chính hay sườn đều có vô số ám văn ký hiệu. Lúc cầm trong tay nàng chỉ thấy nó nặng trĩu, từ hình dạng thì thấy đó chính là một khối tách ra từ một vật hình ngũ giác, phía cuối còn có một chỗ lõm hình quạt. Nếu năm khối gắn ở bên nhau hẳn sẽ có một cái lỗ tròn để đặt đồ, hơi giống nghiên mực, chẳng qua không biết chỗ lõm vào này được dùng để đặt cái gì.
Nàng nhìn một hồi rồi trong ngực bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác tim đập nhanh vì thế vội vỗ ngực và thả vật kia xuống sau đó ngước mắt nhìn Bình Dục hơi giận nói: “Cuốn sách kia của mẫu thân ta đâu? Chuyện tới hiện giờ ngài còn không cho ta giữ hả? Ta muốn so với những hình vẽ trên đó xem thế nào.”
Bình Dục thấy hai mắt nàng trong suốt, ngữ khí nhỏ nhẹ nhưng mang theo chút bất mãn, lại để lộ ra chút làm nũng thì trong lòng như có cành liễu phất nhẹ qua khiến hắn tê dại. Hắn vội dời mắt, không dám nhìn nàng mà đi lấy sách kia ra đưa cho nàng.
Phó Lan Nha thấy sắc mặt hắn tuy nhàn nhạt nhưng khó có lúc thành thật. Nàng liếc hắn một cái sau đó tạm thời bỏ qua cái tội hắn đường đột với nàng trong cái đêm đám dơi tập kích. Nàng đón lấy cuốn sách, lật giở tới trang có hình vẽ rồi lại đối chiếu với mảnh Thản Nhi Châu kia thì quả nhiên thấy nó là một phần của cái thứ mà đám người trong tranh đang cúng bái.
Ánh mắt nàng lặng xuống, nhớ tới hai mươi năm trước mẹ mình đã mang theo cuốn sách này, khi chết lại chẳng nói một lời dặn dò. Hay mẹ nàng không chỉ là thuốc dẫn? Mà cha nàng có biết bí mật mà mẹ nàng cất giấu hay không?
Những vấn đề này tạm thời không có giải đáp. Nàng nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi lại hỏi Bình Dục: “Nếu năm đó Lâm Chi Thành từng tham dự việc cướp đoạt Thản Nhi Châu thì hẳn cũng biết bốn mảnh còn lại đang ở trong tay ai. Nhưng vì sao ông ta lại không chịu lộ ra tin tức của những kẻ kia?”
Bình Dục thuận tay đón lấy mảnh Thản Nhi Châu và cuốn sách kia so thật kỹ, miệng nói: “Năm đó lúc đám giang hồ đi cướp đoạt thứ này đã che mặt, thậm chí cố ý biến đổi chiêu thức để phòng việc bị người khác nhận ra. Vì thế dù đã đánh nhau một hồi nhưng không ai biết lai lịch đối phương thế nào. Cũng vì chuyện này mà chính Vương Lệnh cũng không tra được năm đó ai đoạt Thản Nhi Châu và đương nhiên cũng chỉ có thể mang nàng ra làm mồi nhử, bày ra cái bẫy này. Bởi vì lão ta biết chỉ cần có thuốc dẫn làm mồi nhử thì hẳn sẽ gom đủ bốn khối còn lại.”
Phó Lan Nha nghe thấy thế thì trong lòng lập tức hiểu ra. Chẳng trách Vương Lệnh phát hiện ra nàng là thuốc dẫn lại không hành động ngay mà âm thầm ngủ đông nhiều năm. Hẳn lão cũng biết bắt được nàng chỉ là bước đầu tiên, việc đoạt được mấy mảnh còn lại trong tay các đại môn phái khác mới là việc khó. Việc này chẳng những cần sức người sức của mà còn cần phòng bị kẻ khác lần nữa cướp Thản Nhi Châu khi đã gom đủ.
Nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ Vương Lệnh thì còn có ai có bản lĩnh hạ bàn cờ lớn thế này. Nhưng không biết sau khi đắc thế lão nhắm vào cha nàng đầu tiên là vì muốn dùng nàng làm mồi hay có địch ý với cha nàng? Còn nữa, cái chết của mẹ nàng quả thực là việc làm của Vương Lệnh sao? Cái gọi là thuốc dẫn có truyền từ mẹ sang cho con gái không?
“Ta đoán.” Nàng suy nghĩ một phen mới nói, “Vị Đặng công tử của Vĩnh An Hầu phủ kia hơn phân nửa cũng vì có một mảnh của thứ này trong tay nên mới nhắm đến ta đúng không?”
Bình Dục hơi hơi chấn động, thấy nàng chỉ nghĩ một chút đã hiểu thì chỉ cảm thấy nhẹ nhàng cực kỳ. Hắn sờ sờ cằm, dứt khoát nói suy đoán trong lòng mình cho nàng nghe: “Đặng An Nghi đã sớm cấu kết với Đông Giao Hội, trong tay hắn hơn phân nửa có được một khối của Đông Giao Hội. Tả hộ pháp của Trấn Ma Giáo đã bị phế võ công, cho dù trong tay ả có một khối bảo vật thì sợ là cũng bị hữu hộ pháp cướp rồi. Còn lại hai khối nằm trong tay Vương Lệnh, khối của Lâm Chi Thành ta đã lấy được. Nói cách khác, năm khối bảo bối hiện tại chỉ có một khối không biết ở đâu.
Hai ngày này Lý Du và đám Hồng bang chủ đã liệt kê ra danh sách các bang phái có thể chống lại Trấn Ma Giáo vào 20 năm trước, lại loại bỏ một ít danh môn chính phái gần đây không có bất thường thì hiện tại có ba tà ma ngoại giáo là đáng nghi nhất. Bọn họ đều ngủ đông ở vùng Giang Nam, dọc theo một đường này bọn họ còn chưa ngoi đầu lên. Mấy ngày gần đây ta cũng đã phái người đi điều tra để đảm bảo tìm hiểu được chi tiết về đối phương trước khi môn phái cuối cùng này ra tay.”
Phó Lan Nha tò mò hỏi: “Đó là những tà giáo như thế nào?”
Bình Dục nhớ tới thanh danh ô trọc của mấy tà giáo kia thì không muốn bẩn lỗ tai nàng thế nên chỉ nói: “Những việc này nàng không cần biết chi tiết, mấy ngày nay nàng chỉ cần an tâm dưỡng bệnh, ta sẽ không để bọn chúng thực hiện được mục đích.”
Phó Lan Nha chỉ cảm thấy lời này giống như chứa vài tầng hàm ý nên không khỏi hơi dao động, cúi đầu đỏ mặt nghiền ngẫm.
Bình Dục vừa dứt lời cũng cảm thấy có chút xấu hổ, đang muốn tự tìm bậc thang cho mình lại thoáng thấy ánh mắt Phó Lan Nha hơi xoay chuyển. Hắn nhớ tới bộ dạng bệnh tật hơi thở thoi thóp của nàng mấy ngày trước thì cảm giác thương tiếc nồng đậm lại nảy lên. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấp giọng nói: “Sau này mọi việc đều có ta, nàng không cần quá lo lắng.”
Phó Lan Nha chấn động, ngẩng đầu nhìn sườn mặt của hắn. Nàng thấy hắn nói xong lời kia lại trầm mặc, nhưng sườn mặt hết sức nghiêm túc, không hề có nửa điểm cợt nhả. Nàng bỗng nhiên nhớ tới hôm trước nhìn thấy bóng dáng của hắn ở ven hồ. Tuy cách khá xa nhưng lúc đó nàng vẫn có thể cảm giác được ủ dột và không cam lòng của hắn ngày đó.
Câu nói vừa rồi tuy ngắn ngủi nhưng không biết hắn đã phải giãy giụa bao lâu mới có thể trịnh trọng nói ra như thế. Nàng nhất thời không biết cảm giác trong lòng mình là thế nào, ngoại trừ trút được gánh nặng nàng còn có vài phần đau lòng hắn. Vì thế nàng trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hai người sau đó lại lặng yên.
Lúc này Lâm ma ma đã giặt sạch quần áo trong ngoài cho Phó Lan Nha, đến vớ bà cũng lăn lộn vài lần, tay ngâm nước đến nhăn nheo không thể ngâm tiếp. Thế nên bà đành lén lút nhìn ra ngoài thì thấy Bình đại nhân và tiểu thư một người nhìn ra ngoài cửa sổ, một người cúi đầu, cả hai đều có chút không tự nhiên mà yên lặng.
Bà hơi cả kinh, vì không biết vừa rồi hai người nói cái gì, chỉ cho rằng Bình đại nhân lại cãi nhau với tiểu thư nên khó chịu. Thế là bà vội ngượng ngùng đi ra ngoài, muốn thay đổi đề tài để hòa giải hai người. Đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, nguyên nhân chủ yếu là vì bà thà bị Bình đại nhân giận chó đánh mèo còn hơn tiếp tục ở trong phòng tắm ngâm nước.
Mới vừa đi đến một nửa thì đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa. Hóa ra là hạ nhân mang bữa tối tới. Lúc này trời chưa tối hẳn nên Bình Dục cũng không có ý lảng tránh. Hắn nhìn hạ nhân để cơm canh lại rồi lui ra sau đó chờ Lâm ma ma mở miệng giữ hắn lại ăn cơm.
Lâm ma ma sớm đã biết tỏng tính tình của Bình Dục nên không đợi hắn quét mắt tới đã cười nói: “Bình đại nhân không có việc gì thì không bằng ở lại đây dùng bữa.”
Bình Dục bưng trà uống một ngụm rồi mới ừ một tiếng. Phó Lan Nha liếc hắn một cái lại thấy hắn ở lại ăn cơm thì vừa mừng vừa buồn cười.
Lâm ma ma ở một bên vội vàng sắp xếp chén đũa, Bình Dục và Phó Lan Nha lại ngồi trên giường im lặng. Phó Lan Nha chống cằm nhìn hắn một hồi thấy Tú Xuân Đao hắn đặt trên bàn thì nhất thời hiếu kỳ không nhịn được cầm lấy ngắm nghía.
Thanh đao này hóa ra lại tương đối nhẹ nhàng, thân đao khá dài, hơi cong cong, không cần rút đao khỏi vỏ nàng đã biết lưỡi đao này rất sắc bén. Đây vốn là vật hoàng gia tặng, chuôi đao và vỏ đao đều mất nhiều công mới đúc ra được. Bình Dục là Đô Chỉ Huy Sứ nên Tú Xuân Đao của hắn càng là thứ tốt nhất, đương nhiên cũng khác mọi người trong Cẩm Y Vệ.
Nàng nhớ tới lúc hắn dùng Tú Xuân đao ngăn địch thì có chút xúc động mà cầm lấy chuôi đao. Đang muốn tinh tế vuốt ve thân đao một phen thì nàng bỗng cảm thấy chuôi đao này có chỗ kỳ quái. Nói như thế nào thì nàng cũng từng chạm vào chuôi đao này vài lần khi tiếp xúc với Bình Dục. Mỗi lần nàng đều thấy chuôi đao này cực kỳ cứng rắn, nhưng phẩm chất hình như không giống nhau.
Thí dụ như lần trước né tránh Lâm Chi Thành đuổi bắt, trong lúc vô ý nàng đụng phải chuôi đao giữa hai chân hắn, thấy thế nào cũng có vẻ to hơn cái này. Cái này khiến nàng có chút hoang mang, chẳng lẽ trên người Bình Dục còn có vũ khí khác ư?
Khóe mắt Bình Dục đã sớm nhìn thấy Phó Lan Nha ngắm nghía Tú Xuân Đao của mình. Mới đầu hắn không để ý, chỉ nghĩ đến việc mình vốn định vừa ăn cơm vừa nghị sự với Lý Du và Hồng bang chủ nhưng bây giờ lại vướng ở chỗ này nên tí nữa sẽ phải để Lý Mân đi qua thông báo cho bọn họ một tiếng miễn cho bọn họ chờ đợi.
Ai ngờ qua hồi lâu Phó Lan Nha vẫn không có ý định buông Tú Xuân Đao, đã thế lại còn tay trái nắm chuôi đao, tay phải vòng vòng, đầu lệch sang một bên, mặt lộ vẻ suy nghĩ giống như nàng đang nghiêm túc so sánh độ lớn nhỏ.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện thế là mặt lập tức đỏ ké, miệng sặc một ngụm trà.
/154
|