Phó Lan Nha hỏi xong lời này thì Bình Dục cũng đáp. Sau khi nói xong hắn thấy Lâm ma ma vẫn chưa quay lại thì trong lòng ngứa ngáy ôm nàng vào lòng cúi đầu hôn hôn, cọ cọ một hồi đến khi môi nàng hồng nhuận mới bỏ ra. Lúc này mặt hắn nóng lên, không thể không thừa nhận bản thân mình ở trước mặt nàng càng ngày càng mặt dày. Chỉ cần có thời gian rảnh là trong đầu hắn chỉ nghĩ đến nàng, cả thân thể và tâm hồn đều khát vọng được ở gần nàng.
Mùi hương trên người nàng khiến hắn rung động, mùi vị của nàng thơm ngon hấp hẫn hơn bất kỳ món ăn nào trên đời. Trước khi gặp nàng hắn cũng không biết việc thân mật lại mê người như thế, hiện giờ quả thực hắn đã coi như hiểu được.
Phó Lan Nha vốn tưởng cùng Bình Dục thương nghị một phen về biện pháp hắn đưa ra nhưng ai ngờ tên kia lại mặt dày như thế. Nàng sợ Lâm ma ma đột nhiên từ phòng tắm đi ra gặp được nên vội giãy dụa thoát khỏi ngực hắn. Nhưng nàng giãy vài cái vẫn không động được, ngược lại còn bị hơi thở của hắn bao vây, cả người chậm rãi mềm nhũn trong lòng hắn.
Bình Dục tuy vẫn ý loạn tình mê nhưng vẫn chưa đến mức mất hết lý trí. Đặc biệt là lúc hắn thân mật với nàng luôn phải dùng hết trí thông minh và tài trí để đề phòng Lâm ma ma. Mấy ngày này hắn đã tích lũy được chút kinh nghiệm, cũng tính chuẩn thời cơ nên vừa lúc nghe thấy tiếng xả nước trong phòng tắm là hắn cũng buông nàng ra ngay.
Chờ Lâm ma ma ra cửa, ngẩng đầu nhìn trước giường đã thấy Phó Lan Nha ngồi xuống, giống như không có việc gì mà cầm một chồng giấy xem xét. Trên mặt nàng cực kỳ chăm chú, nhưng chỉ có nàng biết trong lòng mình lúc này loạn thế nào. Tuy nàng giả bộ hoàn hảo nhưng chân dưới làn váy lại hơi run lên, mềm đến không có một chút sức nào.
Còn Bình Dục thì sớm đã đàng hoàng ngồi cạnh bàn, tay phải cầm Tú Xuân đao, tay trái cầm chén trà, lưng thẳng mà trấn định uống trà. Lâm ma ma chỉ coi như không nhìn thấy sắc mặt đỏ ké của cả hai, bà nhấp miệng, mắt nhìn thẳng đi tới trước giường làm bộ bận rộn lu bu. Nhưng xung quanh sạch sẽ, thật sự không có việc gì để làm nên bà đành sửa sang lại đống quần áo đã gấp chỉnh tề của Phó Lan Nha sau đó thở dài, nhận mệnh mà giở ra gập lại.
May mà chưa được bao lâu Bình Dục giống như nhớ ra cái gì đó quan trọng nên nhàn nhạt nói: “Ta còn có chút chuyện muốn thương lượng với đám Hồng bang chủ và Tần đương gia, nàng và ma ma ngủ sớm đi.”
Nói xong hắn coi như không thấy ánh mắt Lâm ma ma lặng lẽ liếc tới mang theo hồ nghi mà chỉ nghiêm mặt đi ra cửa rồi ra ngoài. Phó Lan Nha thì có tật giật mình, hai mắt nhìn chằm chằm chồng giấy trong tay chứ không nhìn Bình Dục. Nàng chỉ ừ một tiếng coi như trả lời rồi mặc hắn đi.
Bình Dục ra bên ngoài rồi mới cảm nhận được gió đêm lạnh lẽo. Cái này khiến nóng bỏng trong ngực hắn tan đi. Chuyện tới hiện giờ hắn đã không phân được lúc ở chung một chỗ với nàng là ngọt ngào hay dày vò nữa. Hắn chỉ cảm thấy bất kể là ngày hay đêm, thể xác và tinh thần hắn đều bị tra tấn, chỉ ngóng trông lập tức giải quyết xong mọi việc để sớm chạy về kinh thành sắp xếp mọi việc và chính thức cưới nàng làm vợ. Đến lúc đó hắn đương nhiên sẽ không cần phải kiềm giữ chính mình vì sợ mạo phạm nàng. Lúc ấy hắn sẽ muốn thế nào thì thế ấy……
Ý niệm nổi lên khiến tai hắn lại nóng bừng, hiểu rõ bản thân đáng xấu hổ. Hắn cũng không hiểu thái độ bình thường trước kia của mình đi đâu mất, rõ ràng một tháng trước hắn còn có thể khịt mũi coi thường nàng, thế mà hiện giờ hắn đã hận không thể ——
Aizzz, việc này thật sự không thể đi tìm nguồn gốc nguyên do từ đâu, cũng không thể phân tích. Nếu không chỉ sợ tốn ba ngày ba đêm hắn cũng sẽ không nghĩ ra được vì thế hắn cũng không lãng phí thời gian. Trước mắt có nhiều việc quan trọng phải làm, thật sự không phải lúc miên man suy nghĩ. Nghĩ tới đây đầu óc hắn nhanh chóng bĩnh tĩnh lại. Sau khi thương lượng với mọi người hắn đi qua sân, đến ngoại viện tìm Hồng bang chủ.
Đến ngày tổ chức võ lâm đại hội, Bình Hạ quả nhiên tới từ sáng sớm, lại mang theo lính của phủ Đô Úy, che giấu bày ra thiên la địa võng bên ngoài phủ. Tần Môn và Hình Ý Tông thấy thế thì cũng để lại một nửa đệ tử ở phủ canh phòng. Bình Dục còn không thấy đủ mà lệnh cho Hứa Hách cùng Lâm Duy An dẫn mười ám vệ bao quanh sân của Phó Lan Nha. Cả tòa dinh thự bị bọc chặt như nêm cối rồi hắn mới yên tâm tạm biệt anh cả nhà mình rồi mang những người còn lại của Cẩm Y Vệ và ám vệ ra khỏi phủ chuẩn bị xuất phát.
Ra ngoài cửa phủ thì có hai chiếc xe ngựa, một cái rộng rãi, một cái hơi hẹp, thần bí cực kỳ, không biết người ngồi bên trong là ai. Hai chiếc xe ngựa lẫn trong đám ngựa xung quanh quả là không hợp. Không ít đệ tử Tần Môn ra đến cửa thấy thế thì đều lộ ra thần sắc buồn bực. Bình Dục và Lý Du lại như không thấy mà đi đến trước sau hai chiếc xe, bảo vệ kín kẽ. Sau đó bọn họ vẫn nói cười với đám Hồng bang chủ và Tần Dũng như cũ. Mọi người cứ thế khởi hành đến Ngàn Hạ Sơn.
Hôm nay vẻ mặt Vương Thế Chiêu rất ôn hòa, thấy mọi người lờ mình nhưng hắn cũng không biến sắc mà chỉ chậm rãi đi theo đám người. Hắn khá nhàn nhã, nhưng ánh mắt nhìn hai chiếc xe ngựa kia lại mang theo suy tư.
Ngàn Hạ Sơn là nơi tránh nóng nổi tiếng của Kim Lăng, núi non chạy dài, tú lệ vô cùng. Trên đó có ba ngọn núi, trong đó có một ngọn tên là Vạn Mai Phong, bởi vì mỗi khi tới mùa rét đậm thì mai trong núi sẽ nở rộ, thật sự hoành tráng tạo ra tiếng tăm cực kỳ vang dội. Vạn Mai Sơn Trang của Văn trang chủ được dựng dưới chân núi đó. Từ tiền triều Vạn Mai Sơn Trang đã là gia tộc võ lâm nổi danh ở Giang Nam. Thế lực của bọn họ ở Kim Lăng rắc rối, cực kỳ có căn cơ. Trăm năm nay bọn họ xây dựng tòa sơn trang này rực rỡ đẹp đẽ, quanh núi còn có nước suối tạo nên cảnh đẹp không khác gì chốn Bồng Lai.
Vì võ lâm đại hội năm nay tổ chức ở Vạn Mai Sơn Trang, lại được Văn trang chủ tự mình chủ trì nên người tới dự mênh mông cuồn cuộn. Chờ đám Bình Dục tới thì đã sớm có trăm môn phái tới trước. Vì đều là người trong võ lâm nên phần lớn bọn họ đều quen biết nhau. Lúc này mọi người đứng trước cửa hoặc chào hỏi những người có quen biết hoặc âm dương quái khí mà hừ lạnh với những kẻ có thù oán. Sau đó người hầu của Vạn Mai Sơn Trang sẽ dẫn bọn họ tiến vào.
Không đợi mấy người Bình Dục xuống ngựa đã thấy cha con Văn gia nghe tin ra đón. Hôm nay hai người bọn họ đều mặc một thân trang phục rực rỡ, đặc biệt là Văn Tranh. Vốn hắn đã tuấn tiếu, lúc này mặc trường bào màu xanh ngọc thêu kỳ lân chìm, đầu mang kim quan, lưng đeo bảo kiếm quả thực là ngọc thụ lâm phong.
“Hồng bang chủ, Bình đại nhân, Lý tướng quân.” Văn Nhất Minh cười đón ba người đi đầu sau đó lại quay qua bên này chào hỏi tiếp: “Tần đương gia, Tần bang chủ, Liễu phó bang chủ, Bạch trưởng lão.”
Sau khi chào xong ông ta ấm áp nhìn mọi người, cực kỳ chu đáo quan tâm. Mấy người Bình Dục cũng sôi nổi xuống ngựa đáp lễ. Chờ Văn Nhất Minh chào hỏi xong mới đến lượt Văn Tranh tiến lên cười chào hỏi mọi người.
Hồng Chấn Đình cười nói: “Tuy ta là Võ lâm minh chủ nhưng trong dĩ vãng đều bận việc của võ lâm đại hội Trung Nguyên nên mới chỉ tới dự võ lâm đại hội này một lần vào 5 năm trước. Nay may mắn được Văn trang chủ mời nên ta cũng coi như được mở mang tầm mắt. Không biết hôm nay có bao nhiêu môn phái tới?”
Văn Nhất Minh vội khen Hồng bang chủ khiêm tốn sau đó mới đáp: “Thiệp phát ra không ít, tất cả đều tới, tổng cộng có 120 nhà, hiện tại đều đã tập trung ở đại điện, chỉ chờ Hồng bang chủ tới.”
Nói xong ông ta mời đám Hồng Chấn Đình đi vào bên trong. Trong lúc đó ông ta liếc nhìn xe ngựa phía sau Bình Dục rồi cười nói: “Không nghĩ tới Bình đại nhân rốt cuộc vẫn đón nhận kiến nghị của tại hạ mà mang Phó tiểu thư đến. Dùng nàng ta hấp dẫn Kim Như Khuê xuất hiện quả là hơi không phúc hậu nhưng từ khi Bình đại nhân gửi thư hôm qua tại hạ đã chuẩn bị mọi việc chu đáo để bảo vệ Phó tiểu thư. Chúng ta tuyệt đối sẽ không để nàng ấy rơi vào tay tên ma đầu kia. Hơn nữa Kim Như Khuê mang tiếng ác nhiều năm ở Kim Lăng, quả thực có hại cho võ lâm chính đạo. Ta và mọi người đã sớm muốn trừ bỏ hắn, tuy rằng biện pháp có vài phần nóng vội nhưng cái nào ít có hại nhất thì chúng ta lựa chọn, đành khiến Phó tiểu thư chịu thiệt đổi lại ổn định hòa binh lâu dài cho Kim Lăng.”
Một lời này của ông ta là đang giải thích cho quyết định nóng nảy hôm trước của bản thân. Vương Thế Chiêu ôm cánh tay đứng ở một bên nghe thấy lời này thì cực kỳ khinh thường mà xì một tiếng. Trên mặt Bình Dục lại vẫn là tươi cười, hắn gật gật đầu rồi chắp tay nhàn nhã đi vào bên trong, vừa đi vừa đánh giá cảnh trí hai bên và cười nói: “Ta và Văn trang chủ có nhiều ý tưởng không bàn mà hợp, ta nghĩ kỹ thì thấy chỉ có cách này mới giải quyết dứt khoát được mọi chuyện nên mới đặc biệt cho người chuyển tin cho ngài để thương lượng đối sách cụ thể. Ngoài cái này ra ta còn mang theo không ít người tới đây vì sợ Kim Như Khuê nhân lúc loạn bắt người. Tần đương gia và Lý Thiếu trang chủ cũng có không ít sắp xếp để bắt Kim Như Khuê.”
Tần Dũng đi phía trước nghe thấy thế thì quay đầu lại nhìn Bình Dục rồi cười nói: “Kim Như Khuê là cái hại của võ lâm, ta cũng là người trong giang hồ nên nếu có cơ hội tiêu diệt hắn thì đương nhiên sẽ không nề hà.”
Ánh mắt Văn Nhất Minh lộ ra thưởng thức mà đánh giá Tần Dũng cùng Tần Yến Thù, sau đó ông ta vuốt râu nghiêm mặt nói: “Năm đó ta từng cùng lệnh tôn luận bàn võ nghệ, lúc ấy ta cảm thấy Tần bang chủ chính là nhân vật anh hùng khó có được. Ai ngờ ông ấy lại có thể dạy con cái tốt như thế này, thật sự khiến ta không thể không khâm phục. Nếu so sánh thì khuyển tử nhà ta quả là kém xa.”
Mọi người đều biết Văn Tranh văn võ song toàn, Văn Nhất Minh nói thế chẳng qua chỉ đang khiêm tốn nên cũng vội khen Văn Tranh vài câu.
Lúc này đoàn người đi dọc con đường cẩm thạch lớn, hai chiếc xe ngựa cũng theo phía sau. Bình Dục không có ý để xe ngoài sơn trang mà Văn Nhất Minh cũng chưa từng có ý hỏi. Chờ đi xuyên qua đình đài lầu các tới chủ điện thì thấy đệ tử của các môn phái đều đang náo nhiệt ồn ào. Bên trong điện là hơn trăm vị chưởng môn phái.
May mà đại điện này cực lớn, bên trong được bố trí rộng rãi nên hơn trăm người ngồi đó mà vẫn không hề có cảm giác chật chội. Nhưng không đợi vào điện Bình Dục đã lệnh cho hai chiếc xe kia dừng lại. Một lát sau có một nữ tử yểu điệu bước xuống từ một trong hai chiếc xe ngựa. Tuy đội mũ có rèm nhưng nhìn từ xa thì đúng là vị Phó tiểu thư kia.
Nàng kia xuống xe rồi chậm rãi đi đến bên người Bình Dục, không nói một lời đứng đó. Chiếc xe ngựa còn lại vẫn an tĩnh, không có động tĩnh gì. Chờ vài tên hộ vệ xốc màn chiếc xe lên thì mọi người lập tức kinh hô, đến cha con Văn gia đều hơi nhíu mày. Chỉ thấy bên trong xe ngựa là một khối quan tài đen kịt.
Đám Lý Mân hợp lực nâng quan tài kia xuống, sau đó không màng ánh mắt kinh ngạc của người khác mà đưa quan tài đến một chỗ đất trống trong đại điện và đặt xuống sau đó đứng bên cạnh. Lúc này Bình Dục mới quay đầu cười nói với Văn Nhất Minh: “Trong này có thi thể một nữ tử. Vào ngày ta vừa tới Kim Lăng thì nữ tử này định lẻn vào trong phủ của chúng ta thăm dò nhưng lại vô ý chết ở bên ngoài. Vì nguyên nhân cái chết của nàng ta có chút khả nghi nên ta đặc biệt cho người mang thi thể của nàng ta tới để tham khảo người trong giang hồ nhằm tìm ra hung thủ.”
Lý Du thấy Văn Nhất Minh không đáp thì cười cười nói: “Bình đại nhân nói có lý, vết thương trên người nàng này rất kỳ lạ, nội lực của hung thủ rất cao cường khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Nhưng nữ tử này lại là thủ hạ dưới trướng Kim Như Khuê, lại liên quan đến Thản Nhi Châu nên chúng ta mới cố ý mang thi thể nàng ta tới. Nói không chừng có thể nhờ kiến thức sâu rộng của các vị cao thủ võ lâm để tra rõ chân tướng ngày đó.”
Văn Nhất Minh và Văn Tranh nhìn nhau sau đó kinh ngạc nói: “Không nghĩ tới lại có chuyện bực này! Tuy nói nữ tử này là người của Chiêu Nguyệt Giáo, ngày thường nhất định làm không ít việc ác nhưng nếu Bình đại nhân đã cảm thấy nguyên nhân cái chết của nàng ta có kỳ quặc thì chúng ta có thể điều tra minh bạch. Ta cũng muốn chờ xem thế nào.”
Bình Dục ở phía trước nghe thấy thế thì quay đầu lại cười nhạt nói: “Văn trang chủ quả nhiên minh bạch lý lẽ.”
Nói xong hắn dẫn Phó Lan Nha đi lên cầu thang, đi tới đại điện. Đám người Văn Nhất Minh cũng đuổi theo, cùng cười nói đi vào điện.
Mới vừa vào trong đã thấy mọi người trong đó lập tức buông chén rượu nhìn đến. Khi thấy đám người Bình Dục thì phản ứng của bọn họ không đồng nhất.
Bình Dục đứng ở cửa, nhanh chóng nhìn lướt qua thấy đại điện cực kỳ sáng ngời, phú quý mà không tục tằng. Mọi người trong điện có nam có nữ, không ai không có nội lực thâm hậu. Hắn nhếch khóe miệng nói: “Hôm nay thật sự đúng là cao thủ nhiều như mây, Bình mỗ coi như mở mang tầm mắt.”
Mùi hương trên người nàng khiến hắn rung động, mùi vị của nàng thơm ngon hấp hẫn hơn bất kỳ món ăn nào trên đời. Trước khi gặp nàng hắn cũng không biết việc thân mật lại mê người như thế, hiện giờ quả thực hắn đã coi như hiểu được.
Phó Lan Nha vốn tưởng cùng Bình Dục thương nghị một phen về biện pháp hắn đưa ra nhưng ai ngờ tên kia lại mặt dày như thế. Nàng sợ Lâm ma ma đột nhiên từ phòng tắm đi ra gặp được nên vội giãy dụa thoát khỏi ngực hắn. Nhưng nàng giãy vài cái vẫn không động được, ngược lại còn bị hơi thở của hắn bao vây, cả người chậm rãi mềm nhũn trong lòng hắn.
Bình Dục tuy vẫn ý loạn tình mê nhưng vẫn chưa đến mức mất hết lý trí. Đặc biệt là lúc hắn thân mật với nàng luôn phải dùng hết trí thông minh và tài trí để đề phòng Lâm ma ma. Mấy ngày này hắn đã tích lũy được chút kinh nghiệm, cũng tính chuẩn thời cơ nên vừa lúc nghe thấy tiếng xả nước trong phòng tắm là hắn cũng buông nàng ra ngay.
Chờ Lâm ma ma ra cửa, ngẩng đầu nhìn trước giường đã thấy Phó Lan Nha ngồi xuống, giống như không có việc gì mà cầm một chồng giấy xem xét. Trên mặt nàng cực kỳ chăm chú, nhưng chỉ có nàng biết trong lòng mình lúc này loạn thế nào. Tuy nàng giả bộ hoàn hảo nhưng chân dưới làn váy lại hơi run lên, mềm đến không có một chút sức nào.
Còn Bình Dục thì sớm đã đàng hoàng ngồi cạnh bàn, tay phải cầm Tú Xuân đao, tay trái cầm chén trà, lưng thẳng mà trấn định uống trà. Lâm ma ma chỉ coi như không nhìn thấy sắc mặt đỏ ké của cả hai, bà nhấp miệng, mắt nhìn thẳng đi tới trước giường làm bộ bận rộn lu bu. Nhưng xung quanh sạch sẽ, thật sự không có việc gì để làm nên bà đành sửa sang lại đống quần áo đã gấp chỉnh tề của Phó Lan Nha sau đó thở dài, nhận mệnh mà giở ra gập lại.
May mà chưa được bao lâu Bình Dục giống như nhớ ra cái gì đó quan trọng nên nhàn nhạt nói: “Ta còn có chút chuyện muốn thương lượng với đám Hồng bang chủ và Tần đương gia, nàng và ma ma ngủ sớm đi.”
Nói xong hắn coi như không thấy ánh mắt Lâm ma ma lặng lẽ liếc tới mang theo hồ nghi mà chỉ nghiêm mặt đi ra cửa rồi ra ngoài. Phó Lan Nha thì có tật giật mình, hai mắt nhìn chằm chằm chồng giấy trong tay chứ không nhìn Bình Dục. Nàng chỉ ừ một tiếng coi như trả lời rồi mặc hắn đi.
Bình Dục ra bên ngoài rồi mới cảm nhận được gió đêm lạnh lẽo. Cái này khiến nóng bỏng trong ngực hắn tan đi. Chuyện tới hiện giờ hắn đã không phân được lúc ở chung một chỗ với nàng là ngọt ngào hay dày vò nữa. Hắn chỉ cảm thấy bất kể là ngày hay đêm, thể xác và tinh thần hắn đều bị tra tấn, chỉ ngóng trông lập tức giải quyết xong mọi việc để sớm chạy về kinh thành sắp xếp mọi việc và chính thức cưới nàng làm vợ. Đến lúc đó hắn đương nhiên sẽ không cần phải kiềm giữ chính mình vì sợ mạo phạm nàng. Lúc ấy hắn sẽ muốn thế nào thì thế ấy……
Ý niệm nổi lên khiến tai hắn lại nóng bừng, hiểu rõ bản thân đáng xấu hổ. Hắn cũng không hiểu thái độ bình thường trước kia của mình đi đâu mất, rõ ràng một tháng trước hắn còn có thể khịt mũi coi thường nàng, thế mà hiện giờ hắn đã hận không thể ——
Aizzz, việc này thật sự không thể đi tìm nguồn gốc nguyên do từ đâu, cũng không thể phân tích. Nếu không chỉ sợ tốn ba ngày ba đêm hắn cũng sẽ không nghĩ ra được vì thế hắn cũng không lãng phí thời gian. Trước mắt có nhiều việc quan trọng phải làm, thật sự không phải lúc miên man suy nghĩ. Nghĩ tới đây đầu óc hắn nhanh chóng bĩnh tĩnh lại. Sau khi thương lượng với mọi người hắn đi qua sân, đến ngoại viện tìm Hồng bang chủ.
Đến ngày tổ chức võ lâm đại hội, Bình Hạ quả nhiên tới từ sáng sớm, lại mang theo lính của phủ Đô Úy, che giấu bày ra thiên la địa võng bên ngoài phủ. Tần Môn và Hình Ý Tông thấy thế thì cũng để lại một nửa đệ tử ở phủ canh phòng. Bình Dục còn không thấy đủ mà lệnh cho Hứa Hách cùng Lâm Duy An dẫn mười ám vệ bao quanh sân của Phó Lan Nha. Cả tòa dinh thự bị bọc chặt như nêm cối rồi hắn mới yên tâm tạm biệt anh cả nhà mình rồi mang những người còn lại của Cẩm Y Vệ và ám vệ ra khỏi phủ chuẩn bị xuất phát.
Ra ngoài cửa phủ thì có hai chiếc xe ngựa, một cái rộng rãi, một cái hơi hẹp, thần bí cực kỳ, không biết người ngồi bên trong là ai. Hai chiếc xe ngựa lẫn trong đám ngựa xung quanh quả là không hợp. Không ít đệ tử Tần Môn ra đến cửa thấy thế thì đều lộ ra thần sắc buồn bực. Bình Dục và Lý Du lại như không thấy mà đi đến trước sau hai chiếc xe, bảo vệ kín kẽ. Sau đó bọn họ vẫn nói cười với đám Hồng bang chủ và Tần Dũng như cũ. Mọi người cứ thế khởi hành đến Ngàn Hạ Sơn.
Hôm nay vẻ mặt Vương Thế Chiêu rất ôn hòa, thấy mọi người lờ mình nhưng hắn cũng không biến sắc mà chỉ chậm rãi đi theo đám người. Hắn khá nhàn nhã, nhưng ánh mắt nhìn hai chiếc xe ngựa kia lại mang theo suy tư.
Ngàn Hạ Sơn là nơi tránh nóng nổi tiếng của Kim Lăng, núi non chạy dài, tú lệ vô cùng. Trên đó có ba ngọn núi, trong đó có một ngọn tên là Vạn Mai Phong, bởi vì mỗi khi tới mùa rét đậm thì mai trong núi sẽ nở rộ, thật sự hoành tráng tạo ra tiếng tăm cực kỳ vang dội. Vạn Mai Sơn Trang của Văn trang chủ được dựng dưới chân núi đó. Từ tiền triều Vạn Mai Sơn Trang đã là gia tộc võ lâm nổi danh ở Giang Nam. Thế lực của bọn họ ở Kim Lăng rắc rối, cực kỳ có căn cơ. Trăm năm nay bọn họ xây dựng tòa sơn trang này rực rỡ đẹp đẽ, quanh núi còn có nước suối tạo nên cảnh đẹp không khác gì chốn Bồng Lai.
Vì võ lâm đại hội năm nay tổ chức ở Vạn Mai Sơn Trang, lại được Văn trang chủ tự mình chủ trì nên người tới dự mênh mông cuồn cuộn. Chờ đám Bình Dục tới thì đã sớm có trăm môn phái tới trước. Vì đều là người trong võ lâm nên phần lớn bọn họ đều quen biết nhau. Lúc này mọi người đứng trước cửa hoặc chào hỏi những người có quen biết hoặc âm dương quái khí mà hừ lạnh với những kẻ có thù oán. Sau đó người hầu của Vạn Mai Sơn Trang sẽ dẫn bọn họ tiến vào.
Không đợi mấy người Bình Dục xuống ngựa đã thấy cha con Văn gia nghe tin ra đón. Hôm nay hai người bọn họ đều mặc một thân trang phục rực rỡ, đặc biệt là Văn Tranh. Vốn hắn đã tuấn tiếu, lúc này mặc trường bào màu xanh ngọc thêu kỳ lân chìm, đầu mang kim quan, lưng đeo bảo kiếm quả thực là ngọc thụ lâm phong.
“Hồng bang chủ, Bình đại nhân, Lý tướng quân.” Văn Nhất Minh cười đón ba người đi đầu sau đó lại quay qua bên này chào hỏi tiếp: “Tần đương gia, Tần bang chủ, Liễu phó bang chủ, Bạch trưởng lão.”
Sau khi chào xong ông ta ấm áp nhìn mọi người, cực kỳ chu đáo quan tâm. Mấy người Bình Dục cũng sôi nổi xuống ngựa đáp lễ. Chờ Văn Nhất Minh chào hỏi xong mới đến lượt Văn Tranh tiến lên cười chào hỏi mọi người.
Hồng Chấn Đình cười nói: “Tuy ta là Võ lâm minh chủ nhưng trong dĩ vãng đều bận việc của võ lâm đại hội Trung Nguyên nên mới chỉ tới dự võ lâm đại hội này một lần vào 5 năm trước. Nay may mắn được Văn trang chủ mời nên ta cũng coi như được mở mang tầm mắt. Không biết hôm nay có bao nhiêu môn phái tới?”
Văn Nhất Minh vội khen Hồng bang chủ khiêm tốn sau đó mới đáp: “Thiệp phát ra không ít, tất cả đều tới, tổng cộng có 120 nhà, hiện tại đều đã tập trung ở đại điện, chỉ chờ Hồng bang chủ tới.”
Nói xong ông ta mời đám Hồng Chấn Đình đi vào bên trong. Trong lúc đó ông ta liếc nhìn xe ngựa phía sau Bình Dục rồi cười nói: “Không nghĩ tới Bình đại nhân rốt cuộc vẫn đón nhận kiến nghị của tại hạ mà mang Phó tiểu thư đến. Dùng nàng ta hấp dẫn Kim Như Khuê xuất hiện quả là hơi không phúc hậu nhưng từ khi Bình đại nhân gửi thư hôm qua tại hạ đã chuẩn bị mọi việc chu đáo để bảo vệ Phó tiểu thư. Chúng ta tuyệt đối sẽ không để nàng ấy rơi vào tay tên ma đầu kia. Hơn nữa Kim Như Khuê mang tiếng ác nhiều năm ở Kim Lăng, quả thực có hại cho võ lâm chính đạo. Ta và mọi người đã sớm muốn trừ bỏ hắn, tuy rằng biện pháp có vài phần nóng vội nhưng cái nào ít có hại nhất thì chúng ta lựa chọn, đành khiến Phó tiểu thư chịu thiệt đổi lại ổn định hòa binh lâu dài cho Kim Lăng.”
Một lời này của ông ta là đang giải thích cho quyết định nóng nảy hôm trước của bản thân. Vương Thế Chiêu ôm cánh tay đứng ở một bên nghe thấy lời này thì cực kỳ khinh thường mà xì một tiếng. Trên mặt Bình Dục lại vẫn là tươi cười, hắn gật gật đầu rồi chắp tay nhàn nhã đi vào bên trong, vừa đi vừa đánh giá cảnh trí hai bên và cười nói: “Ta và Văn trang chủ có nhiều ý tưởng không bàn mà hợp, ta nghĩ kỹ thì thấy chỉ có cách này mới giải quyết dứt khoát được mọi chuyện nên mới đặc biệt cho người chuyển tin cho ngài để thương lượng đối sách cụ thể. Ngoài cái này ra ta còn mang theo không ít người tới đây vì sợ Kim Như Khuê nhân lúc loạn bắt người. Tần đương gia và Lý Thiếu trang chủ cũng có không ít sắp xếp để bắt Kim Như Khuê.”
Tần Dũng đi phía trước nghe thấy thế thì quay đầu lại nhìn Bình Dục rồi cười nói: “Kim Như Khuê là cái hại của võ lâm, ta cũng là người trong giang hồ nên nếu có cơ hội tiêu diệt hắn thì đương nhiên sẽ không nề hà.”
Ánh mắt Văn Nhất Minh lộ ra thưởng thức mà đánh giá Tần Dũng cùng Tần Yến Thù, sau đó ông ta vuốt râu nghiêm mặt nói: “Năm đó ta từng cùng lệnh tôn luận bàn võ nghệ, lúc ấy ta cảm thấy Tần bang chủ chính là nhân vật anh hùng khó có được. Ai ngờ ông ấy lại có thể dạy con cái tốt như thế này, thật sự khiến ta không thể không khâm phục. Nếu so sánh thì khuyển tử nhà ta quả là kém xa.”
Mọi người đều biết Văn Tranh văn võ song toàn, Văn Nhất Minh nói thế chẳng qua chỉ đang khiêm tốn nên cũng vội khen Văn Tranh vài câu.
Lúc này đoàn người đi dọc con đường cẩm thạch lớn, hai chiếc xe ngựa cũng theo phía sau. Bình Dục không có ý để xe ngoài sơn trang mà Văn Nhất Minh cũng chưa từng có ý hỏi. Chờ đi xuyên qua đình đài lầu các tới chủ điện thì thấy đệ tử của các môn phái đều đang náo nhiệt ồn ào. Bên trong điện là hơn trăm vị chưởng môn phái.
May mà đại điện này cực lớn, bên trong được bố trí rộng rãi nên hơn trăm người ngồi đó mà vẫn không hề có cảm giác chật chội. Nhưng không đợi vào điện Bình Dục đã lệnh cho hai chiếc xe kia dừng lại. Một lát sau có một nữ tử yểu điệu bước xuống từ một trong hai chiếc xe ngựa. Tuy đội mũ có rèm nhưng nhìn từ xa thì đúng là vị Phó tiểu thư kia.
Nàng kia xuống xe rồi chậm rãi đi đến bên người Bình Dục, không nói một lời đứng đó. Chiếc xe ngựa còn lại vẫn an tĩnh, không có động tĩnh gì. Chờ vài tên hộ vệ xốc màn chiếc xe lên thì mọi người lập tức kinh hô, đến cha con Văn gia đều hơi nhíu mày. Chỉ thấy bên trong xe ngựa là một khối quan tài đen kịt.
Đám Lý Mân hợp lực nâng quan tài kia xuống, sau đó không màng ánh mắt kinh ngạc của người khác mà đưa quan tài đến một chỗ đất trống trong đại điện và đặt xuống sau đó đứng bên cạnh. Lúc này Bình Dục mới quay đầu cười nói với Văn Nhất Minh: “Trong này có thi thể một nữ tử. Vào ngày ta vừa tới Kim Lăng thì nữ tử này định lẻn vào trong phủ của chúng ta thăm dò nhưng lại vô ý chết ở bên ngoài. Vì nguyên nhân cái chết của nàng ta có chút khả nghi nên ta đặc biệt cho người mang thi thể của nàng ta tới để tham khảo người trong giang hồ nhằm tìm ra hung thủ.”
Lý Du thấy Văn Nhất Minh không đáp thì cười cười nói: “Bình đại nhân nói có lý, vết thương trên người nàng này rất kỳ lạ, nội lực của hung thủ rất cao cường khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Nhưng nữ tử này lại là thủ hạ dưới trướng Kim Như Khuê, lại liên quan đến Thản Nhi Châu nên chúng ta mới cố ý mang thi thể nàng ta tới. Nói không chừng có thể nhờ kiến thức sâu rộng của các vị cao thủ võ lâm để tra rõ chân tướng ngày đó.”
Văn Nhất Minh và Văn Tranh nhìn nhau sau đó kinh ngạc nói: “Không nghĩ tới lại có chuyện bực này! Tuy nói nữ tử này là người của Chiêu Nguyệt Giáo, ngày thường nhất định làm không ít việc ác nhưng nếu Bình đại nhân đã cảm thấy nguyên nhân cái chết của nàng ta có kỳ quặc thì chúng ta có thể điều tra minh bạch. Ta cũng muốn chờ xem thế nào.”
Bình Dục ở phía trước nghe thấy thế thì quay đầu lại cười nhạt nói: “Văn trang chủ quả nhiên minh bạch lý lẽ.”
Nói xong hắn dẫn Phó Lan Nha đi lên cầu thang, đi tới đại điện. Đám người Văn Nhất Minh cũng đuổi theo, cùng cười nói đi vào điện.
Mới vừa vào trong đã thấy mọi người trong đó lập tức buông chén rượu nhìn đến. Khi thấy đám người Bình Dục thì phản ứng của bọn họ không đồng nhất.
Bình Dục đứng ở cửa, nhanh chóng nhìn lướt qua thấy đại điện cực kỳ sáng ngời, phú quý mà không tục tằng. Mọi người trong điện có nam có nữ, không ai không có nội lực thâm hậu. Hắn nhếch khóe miệng nói: “Hôm nay thật sự đúng là cao thủ nhiều như mây, Bình mỗ coi như mở mang tầm mắt.”
/154
|