Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Chương 33 - Làm Trai Phải Gánh Lấy Nguy Nan

/49


Đợt diễn tập bước vào giai đoạn hai, Cố Hoài Việt bận rộn theo Phó Tư lệnh Lộ, còn kỳ nghỉ của cậu bé và Nghiêm Chân cũng sắp kết thúc, không thể không quay về thành phố C.

Bà Lý Uyển đích thân ra sân bay đón, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cậu bé mà thấy đau lòng, “Thế này gọi là gì nhỉ, khi đi hăng hái khi về buồn thiu!” Nghiêm Chân nhoẻn cười theo lời bà nói, trong lòng cũng khó tránh được cảm giác mất mát.

Trên đường về nhận được điện thoại của Giáo sư Lý, báo rằng những tài liệu mà Nghiêm Chân nhờ bà tìm đã thu thập đầy đủ, hỏi cô khi nào qua lấy. Lúc này, Nghiêm Chân mới nhớ ra chuyện lúc trước, sau khi bị bà Tống Phức Trân đả kích, nhất thời hứng chí muốn học lên cao học. Cô lập tức cảm ơn Giáo sư Lý, hẹn ngày tới nhà bà thăm hỏi.

Ngắt điện thoại, bà Lý Uyển cũng đã dỗ dành được cậu bé, Nghiêm Chân nghe thấy bà thở dài: “Con cũng bận, nó cũng bận thế này thì khi nào mới có tin vui được chứ?”

Nghe bà nói thẳng như vậy, Nghiêm Chân ngượng ngùng vén tóc, “Mẹ.”

“Nói gì thì nói, đợi lần sau nó về, nhất định phải làm đám cưới bù!”

Bà cụ Cố tỏ rõ ý định, Nghiêm Chân khóc dở mếu dở: “Mẹ, giờ anh Hoài Việt vẫn chưa có thời gian…”

“Con đừng có chiều nó.” Bà cụ Cố lườm xéo cô, quyết định dứt khoát, “Cứ quyết thế đi, hôm khác đi thử váy cưới!”

Nghiêm Chân tức thì tròn mắt ngỡ ngàng.

Lần này, quả thực bà cụ không hề nói chơi, về đến thành phố C còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã kéo Nghiêm Chân đến tiệm váy cưới thử váy, từng chiếc váy cưới lộng lẫy bày ra trước mắt, Nghiêm Chân đờ đẫn choáng váng.

“Mẹ, lễ cưới con mặc có một chiếc thôi, không cần lấy ra nhiều thế này đâu.”

“Một chiếc cũng phải chọn lấy chiếc đẹp nhất.” Bà cụ cầm hai chiếc váy ướm thử lên người cô rồi nói, “Trông này, trông con gầy chưa này, muốn đỡ được váy cưới có khi còn phải tăng cân nữa đấy.” Nói xong bà lại đặt hai chiếc váy trong tay xuống đi chọn chiếc khác. Nghiêm Chân nhìn theo bà cụ đang sôi sục nhiệt huyết không biết phải làm sao, cũng chỉ đành tùy theo ý bà vậy.

Dạo phố cùng bà cụ cả ngày trời, buổi tối về đến nhà Nghiêm Chân hoàn toàn kiệt sức. Ngồi nghỉ trên sofa chưa bao lâu thì nhận được điện thoại Cố Hoài Việt gọi về. Giọng anh khàn khàn, như thể bị ngạt vì khói súng, uống mấy ngụm nước liền mới nói được một câu.

“Diễn tập xong rồi hả anh?”

“Ừ, xong rồi.” Anh nuốt ngụm nước xuống, không nói nhiều về chuyện diễn tập nữa, hỏi lại cô, “Anh vừa gọi điện cho mẹ, thấy bảo mẹ cùng với em đi thử váy cưới…”

“Là mẹ tự quyết định đấy!” Nghiêm Chân cuống quýt ngắt lời anh.

Cố Hoài Việt bị cô ngắt lời, suýt bật cười: “Nghiêm Chân, giờ anh nói chuyện hơi khó khăn, em đừng ngắt lời để anh nói hết được không?”

“Vâng.” Cô đỏ mặt ngồi thụp xuống sofa, nhướng nhướng mày nhắc cậu bé về phòng làm bài tập. Cậu bé quay đầu đi chơi điện tử ra vẻ không thèm để ý, miệng còn làu bàu.

“Em phải thử cho thật kỹ càng, thật cẩn thận. Trong đám cưới, anh muốn thấy một cô dâu cực kì xinh đẹp.”

“Hả?” Nghiêm Chân bị lời nói của anh làm cho lơ mơ khó hiểu.

Cố Hoài Việt ho một tiếng, nói: “Anh bảo là, đợi khi anh về, chúng mình sẽ tổ chức đám cưới, em thấy được không?”

Nghiêm Chân không khỏi bất ngờ, “Gì mà được hay không được, lấy cả chứng nhận về rồi còn phải làm bước này nữa à?”

Đương nhiên là khác chứ, Tham mưu trưởng Cố ho khẽ hai tiếng, “Thế anh coi như là em đồng ý rồi nhé?”

“Ừ.” Cô lý nhí đáp lời.

“Bên anh hơi ồn, không nghe rõ, em nói to lên.”

“Đồng ý!” Cô đỏ mặt gào lên, ngắt điện thoại, không hề biết rằng người ở đầu bên kia áp ống nghe cười tận năm phút.

Nghiêm Chân phát hiện, da mặt người nào đó dày lên từng ngày, cho đến bây giờ đã có thể nói những câu khiến cô mặt đỏ bừng, tim đập loạn mà không hề biến sắc. Tất nhiên, cô sẽ không thừa nhận thực tế là da mặt mình quá mỏng. Hơn nữa, điều khiến cô bực bội là, anh không chỉ mặt dày, còn biết hứa suông, nói xong chuyện làm đám cưới, thử váy cưới thì ba tháng trời không thấy bóng dáng đâu.

Tròn trịa ba tháng!

“Còn cưới với xin gì nữa, chọn váy xong vứt ở nhà cho nó mốc lên luôn!” Nghiêm Chân nghiến răng lầm bầm, cực lực nhét sách vào giá. Tiểu Lưu đi theo phía sau cũng luôn miệng thở than: “Dạo này lại phải đi coi mắt, phiền chết mất thôi.”

Nghiêm Chân tủm tỉm trêu cô bé: “Em còn trẻ thế đã lo chuyện lấy chồng rồi à?”

“Là mẹ em sợ em không lấy được chồng.” Tiểu Lưu mím môi, “Còn ép nữa, còn ép nữa là em lấy bừa một người cho xem. Mặc kệ anh ta tốt hay xấu!”

Nghiêm Chân bật cười, định khuyên cô bé mấy câu, lời chưa thốt ra thì chợt nhớ tới chuyện gì đó, bèn chữa lại: “Em không sợ mình sẽ hối hận là được, với lại, chưa chắc kết hôn chớp nhoáng đã là chuyện xấu...” Nói đến hai chữ cuối cùng, giọng cô đã hạ xuống thấp lắm rồi, nhưng Tiểu Lưu vẫn nghe thấy, nhìn cô vẻ trêu chọc: “Chị Nghiêm, hay là lần coi mắt tới chị đi giùm em đi!”

Nghiêm Chân trừng mắt với cô bé, đang định nói gì thì bỗng một cơn chóng mặt như thể trời đất quay cuồng ập tới làm cô suýt ngã. Tiểu Lưu thấy vậy vội giữ lấy cô, một tay bám chắc vào rìa kệ sách, miệng còn lầm bầm: “Chóng mặt cũng lây nữa à? Sao em thấy choáng thế này?”

Nghiêm Chân gắng sức bám chặt cánh tay Tiểu Lưu, chặt đến độ hai hàng lông mày thanh tú của cô bé đều nhíu cả lại cô mới thả tay ra, chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nói với Tiểu Lưu: “Không phải chóng mặt đâu, động đất đấy.”

Đúng vậy, là động đất. Cơn rung lắc vỏn vẹn mười mấy giây, cả trường học, thậm chí khắp thành phố nhốn nháo cả lên.

Nghiêm Chân cố đứng vững, sau khi cơn chấn động ngừng lại cũng không màng xếp sách nữa, dặn dò Tiểu Lưu mấy lời liền vội đi ra ngoài.

Sân thể dục của trường đầy ắp người, may sao đã có các giáo viên sắp xếp, không đến nỗi quá hỗn loạn. Nghiêm Chân tốn chút thời gian mới tìm được cậu bé Cố Gia Minh ở khu vực các lớp nhỏ. Lúc này, cậu bé đang đeo cặp sách trên vai, dỗ dành Lâm Tiểu Tiểu đang khóc vì sợ, ngẩng đầu lên trông thấy cô, mừng rỡ vẫy tay gọi: “Cô Nghiêm!”

Nghiêm Chân bình tâm lại, đi về phía cậu, “Các con không sao chứ hả?”

Cậu bé lắc đầu, Lâm Tiểu Tiểu nức nở kéo tay cô, Nghiêm Chân xoa đầu cô bé, “Đừng sợ, giờ không sao nữa rồi.”

Hiện giờ còn chưa xác định được tâm chấn nằm ở đâu, nhưng trận động đất này không gây ảnh hưởng nhiều đến thành phố C. Đám đông rối loạn một lúc rồi cố gắng duy trì trật tự. Lúc này, trong trường học cũng dần ổn định lại.

Tìm được hai đứa trẻ rồi, Nghiêm Chân cúi nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ tan trường, bèn cùng các thầy cô khác dẫn dắt các em ra ngoài cổng. Rất nhiều phụ huynh đã đợi trước cổng trường, thấy con em mình bình yên vô sự, nỗi lo lắng cũng được gạt đi.

Nghiêm Chân dắt Lâm Tiểu Tiểu tới chỗ mẹ cô bé rồi vội vã đưa Gia Minh về nhà. Đến Cố viên, còn chưa vào đại sảnh đã nghe thấy bà cụ Cố đang nói chuyện điện thoại. Bà Lý Uyển trò chuyện rất hăng say với người ở đầu bên kia, vừa ngẩng lên trông thấy Nghiêm Chân liền rối rít gọi: “Xem kìa, nhắc đến là tới liền, điện thoại của bà nội con gọi đấy.”

Nghiêm Chân nhận điện, biết bà nội không sao cũng yên tâm hơn. Ngắt máy, bà Lý Uyển đang sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khách, Nghiêm Chân giữ bà lại, hỏi: “Mẹ, đợt này tâm chấn ở đâu thế ạ?”

“Chưa biết nữa, con mau bật ti vi lên xem xem!”

Thời sự liên tục đưa tin về vụ động đất. Theo tin mới nhất đã đưa, tâm chấn nằm ở thị trấn Y thuộc tỉnh Q cách thành phố B không xa, mạnh 7.1 độ richter. Nghiêm Chân thoạt nghe con số này mà giật mình hoảng hốt, nỗi sợ hãi này bắt nguồn từ mối liên hệ với sức tàn phá nặng nề của trận động đất hai năm về trước. Ký ức về trận động đất ấy vẫn chưa hề phai nhạt, bao sinh mạng bị chôn vùi dưới đống đổ nát, lặng lẽ biến mất, phóng tầm mắt, cảnh tượng hoang tàn khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Cầu xin ông trời phù hộ nhân dân vùng bị nạn bình an vô sự vượt qua kiếp nạn lần này” , nhìn tivi liên tục đưa tin, Nghiêm Chân thầm cầu khẩn trong lòng. Bà Lý Uyển đang ngồi bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy, Nghiêm Chân vội đỡ bà, “Mẹ, sao thế ạ?”

“Gọi điện, gọi điện ngay!”

“Mẹ gọi điện làm gì ạ?” Sợ rằng thời điểm này đâu đâu cũng đang gọi điện thoại, tốt nhất không nên tăng thêm gánh nặng cho mạng viễn thông nữa.

Giọng bà Lý Uyển đã cuống lên vì lo lắng: “Mẹ vừa gọi điện cho Hòa Hòa, nó bảo Đoàn của Hoài Ninh đã đến khu bị nạn rồi, con mau gọi cho Hoài Việt, gọi khuyên bảo nó ngay lập tức, đừng để nó đi!” Nghĩ một thoáng, bà cụ vỗ trán, nói: “Không được, gọi cho nó cũng vô ích, gọi thẳng cho Lão Tịch.”

Thấy Nghiêm Chân còn chưa kịp hiểu ra, bà cụ quyết định tự mình đi gọi. Quả thực, Nghiêm Chân đã chết lặng, bần thần đứng đó không nhúc nhích. Dường như cô đã quên mất một chuyện, cô quên mất rằng chồng mình là một người lính, một người lính Giải phóng Nhân dân, khi Tổ quốc gọi, sẵn sàng lên đường!

Nhận thức được điều này, ruột gan Nghiêm Chân bất chợt rối bời.

***

Quân khu B.

Hơn chín giờ tối, cả tòa trụ sở đèn đuốc sáng trưng. Kết thúc cuộc họp, ông Tịch Thiếu Phong vội vã đi về văn phòng, còn chưa ngồi ấm chỗ đã nhận được điện thoại từ thành phố C. Ngắt máy, sắc mặt ông u ám, cho gọi Cố Hoài Việt từ Sư đoàn A lên văn phòng mình, khoảng cách không xa, chốc lát đã tới nơi.

“Báo cáo!”

“Vào đi.” Ông đáp lời, người kia đẩy cửa đi vào.

Cố Hoài Việt thực hiện động tác chào, “Tư lệnh tìm cháu có chuyện gì ạ?”

Ông Tịch Thiếu Phong gật đầu, nét mặt phức tạp, cầm lên một điếu thuốc, còn chưa kịp châm đã bị Cố Hoài Việt ngăn lại, ông chỉ đành trừng mắt nhìn anh, gượng gạo thả điếu thuốc trên tay xuống. “Mấy ngày nay đơn vị thế nào? À, ý chú hỏi tâm trạng các chiến sĩ thế nào?”

“Sẵn sàng bất cứ lúc nào ạ.”

Xem ra người này đã rõ mấu chốt vấn đề ông muốn hỏi. Ngón tay ông Tịch Thiếu Phong vô thức miết nhẹ lên mặt bàn đá cẩm thạch, “Nhận được lệnh rồi hả?”

“Vâng.” Cố Hoài Việt đứng nghiêm trang trả lời, do thành phố B rất gần thị trấn Y nên các chiến sĩ ở đây là những người đầu tiên tiến vào vùng bị nạn.

Ông Tịch Thiếu Phong lại gật đầu, lưỡng lự hồi lâu mới lên tiếng: “Cháu quay về sắp xếp công việc một chút đi, lần này cháu ở lại.”

Ông nói rất nhanh, Cố Hoài Việt cũng lập tức phản bác: “Không được ạ.”

Ông Tịch Thiếu Phong trợn mắt, “Không lằng nhằng, nhân lúc chú còn chưa hối hận!”

Cố Hoài Việt mỉm cười, “Chính chú cũng không thuyết phục được bản thân mình mà còn muốn khuyên cháu ạ?”

Ông Tịch Thiếu Phong ngồi xuống ghế, có phần mỏi mệt, “Thôi được, cháu muốn đi thì đi, nhưng cháu tự thuyết phục mẹ cháu cái đã, trước hết là bảo bà ấy đừng có nhắc đi nhắc lại vết thương của cháu.”

“Chuyện từ đời thuở nào rồi!” Anh từng bị thương, nhưng đó là chuyện từ hồi còn trong Binh chủng Đặc công, đã là bao nhiêu năm về trước, bà cụ chẳng qua chỉ là kiếm cớ ngăn không cho anh đi.

“Chú biết cháu có bản lĩnh.” Ông Tịch Thiếu Phong nhìn anh nói, “Nhưng chú đã nói với mẹ cháu là chú hiểu được nỗi lòng của bà ấy rồi, thôi, cháu về đi.”

“Bốn phần năm các chiến sĩ của cháu muốn tới khu bị nạn.”

“Thế thì cháu hãy ở Sư đoàn mà chăm lo cho một phần năm số chiến sĩ còn lại đi!” Ông Tịch Thiếu Phong nói chắc như đinh đóng cột, “Những chiến sĩ ở lại, cũng phải chăm lo đến tư tưởng tình cảm của họ, ai có người nhà ở khu bị nạn, phải đặc biệt chú ý...”

“Công tác tư tưởng phải do Chính ủy chỉ đạo ạ.” Cố Hoài Việt đem lý lẽ ra tranh luận.

“Ai làm cũng thế thôi!” Ông Tịch Thiếu Phong khoát tay, không muốn tiếp tục đôi co với anh.

Cố Hoài Việt bật cười: “Người thuận nước đẩy thuyền như chú thì nhẹ nhõm rồi, xoay người một cái là làm cho bốn phần năm số chiến sĩ của cháu coi cháu chẳng ra gì. Thế cũng được, đến khi họ trở về, cháu sẽ gỡ quân hàm, tháo bỏ quân phục mở tiệc tẩy trần cho họ.”

“Cháu...” Ông Tịch Thiều Phong tức nghẹn, dám đem chuyện này ra uy hiếp ông sao? Thằng ranh này gan to bằng trời rồi có phải không?!

Nét mặt Cố Hoài Việt nghiêm lại, “Chú Tịch, cháu nhớ hồi đóng quân ở Tây Tạng cũng từng gặp trận động đất lớn, khi đó Đoàn cử rất nhiều lính đi cứu viện do chú dẫn đầu, trước khi xuất phát chú đã nói một câu trước toàn đơn vị, chú còn nhớ mình nói gì không?”

Ông Tịch Thiếu Phong trừng mắt nhìn anh, Cố Hoài Việt thong thả nói ra từng từ từng chữ: “Chú nói rằng, làm trai phải gánh lấy nguy nan, chớ nên mềm yếu phí hoài nhân sinh!” Câu nói này anh ghi nhớ đến tận bây giờ, dường như không cần suy nghĩ vẫn tuôn ra được, “Giờ đang là lúc nguy cấp, cháu còn không sợ mà chú đã sợ rồi à?”

Ông Tịch Thiếu Phong nghe anh nói có phần lúng túng, ông lại cầm điếu thuốc trên bàn lên, châm lửa rít vài hơi, trong làn khói trắng lượn lờ, ông nói: “Thế phía thành phố C thì sao?”

Cố Hoài Việt nghĩ ngợi một thoáng, trả lời: “Để cháu nói với nhà.”

Ông Tịch Thiếu Phong trầm mặc giây lát, dụi tắt điếu thuốc trong tay, đến bên chỉnh trang lại quân hàm trên vai anh: “Cháu đi đi.”

Cố Hoài Việt cười, đưa tay chào rồi tức tốc rời đi.

Với tình hình thiên tai địch họa trước mắt, họ đã không còn đủ thời gian nữa, từng chiếc xe tải tập kết tại thao trường đợi lệnh, mệnh lệnh đến là lập tức xuất phát. Cố Hoài Việt dừng xe trước tòa nhà, cấp tốc đi vào trong, cậu thông tín viên Tiểu Mã đang nhận điện thoại, trông thấy anh vội thở phào: “Tham mưu trưởng, nhà anh gọi điện tới.”

Anh đang định hạ mũ xuống chợt ngừng lại, lưỡng lự nhìn chiếc ống nghe trong tay Tiểu Mã. Anh có thể dứt khoát quyết đoán trước mặt ông Tịch Thiếu Phong, nhưng đối diện với người thân, anh lại có phần chần chừ do dự, không dám nhận điện thoại.

“Tham mưu trưởng?” Tiểu Mã lại nhắc anh một câu. Cố Hoài Việt nắm tay lại, cuối cùng vẫn với lấy ống nghe: “A lô!”

Người ở đầu dây bên kia vẫn kiên nhẫn đợi chờ, giọng nới cũng không hề tỏ ra nôn nóng: “Hoài Việt, em đây.”

Là Nghiêm Chân, Cố Hoài Việt siết chặt ống nghe: “Ừ, mẹ có khỏe không em?”

“Mẹ đang nghỉ.” Cô nhẹ nhàng đáp, “Hôm nay mẹ mệt lắm rồi.”

Dứt lời, hai bên không hẹn mà cùng im lặng. Nghe tiếng thở từ đầu bên kia vọng lại, cuối cùng Cố Hoài Việt đã hiểu vì sao anh do dự, bởi người ở đầu dây bên kia là nỗi vướng bận của anh, biết họ lo lắng và trông ngóng mình ra sao, anh sợ sẽ khiến họ thất vọng, anh cũng không biết phải dùng lý do gì mới khiến cô yên tâm. Mím mím môi, lúc anh sắp lên tiếng phá vỡ phút giây trầm lặng này thì đầu bên kia vang đến giọng Nghiêm Chân: “Hoài Việt.”

“Ừ?”

“Sinh mạng người lính gắn liền với vận mệnh đất nước, em hiểu mà.” Cô nói, mang theo cả tiếng cười êm nhẹ, “Anh đi đi, em ở nhà đợi anh.”

Giọng nói của cô xưa nay vẫn dịu hiền như vậy, nhưng lại khiến anh chấn động hơn bao giờ hết, Cố Hoài Việt cố gắng khống chế dòng cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt của mình, đè nén lại ngàn vạn nỗi lòng, giọng nói không lớn nhưng vô cùng kiên định: “Đợi anh về.”

Nghiêm Chân hiểu, cô không giữ được anh. Có một câu nói như thế nào nhỉ? Trước tiên anh ấy là một người lính, sau đó mới là chồng của bạn. Hàm nghĩa thực sự của câu nói này, đến bây giờ Nghiêm Chân mới hiểu thấu tận cốt tủy.

Tuy là như vậy, sau khi Cố Hoài Việt lên đường, Nghiêm Chân vẫn lo lắng cùng mâu thuẫn một khoảng thời gian. Cô không dám xem ti vi, vì đâu đâu cũng đưa tin về những ngôi nhà giờ như đống đổ nát, nền đất sụt lún ngả nghiêng, cảnh những người ôm người thân đã mất trong lòng nghẹn ngào nức nở, và cả những đứa trẻ với đôi mắt vô tội mở to ngơ ngác nhìn thế giới xung quanh. Thiên tai địch họa kéo theo cảnh tang thương ảm đạm, tàn phá thị trấn nhỏ mới mấy ngày trước còn đang sống trong thanh bình. Mưa phùn liên miên cùng những cơn dư chấn bất chợt càng tăng thêm tâm trạng bồn chồn, lo lắng trong lòng người. Nhưng cô lại không kìm được ý nghĩ muốn xem giữa từng nhóm, từng nhóm người mặc quân phục màu xanh đã ướt đầm, kiếm tìm hình bóng của người nào đó.

Quả thực cô đã nhìn thấy một lần. Thời tiết mưa gió gây nhiễu tín hiệu đường truyền nên hình ảnh trong ti vi không được rõ nét, cô chỉ thấy được có nhóm lính đưa một cụ già từ đống đổ nát của căn nhà ra ngoài. Phóng viên trong ti vi gân cổ lên để báo cáo, do thời gian bị kẹt quá lâu, không có đồ ăn nước uống, xà nhà rơi xuống đè lên nửa người cụ, khi được mang ra, cụ đã qua đời nhiều giờ trước. Dẫu cho trong thời khắc ấy, cụ già đã không còn hay biết gì nữa nhưng nhóm lính kia vẫn cẩn thận hết sức có thể, đưa cụ đặt lên trên cáng, đắp lên người cụ một mảnh vải dày. Anh là người đắp mảnh vải lên, sau khi đắp xong, tất cả các chiến sĩ có mặt đều xếp thành hai hàng, nghiêm trang thực hiện động tác chào. Đây coi như là nghi thức tiễn đưa được cử hành cho cụ, giản dị đơn sơ mà lay động lòng người. Nghiêm Chân đứng trước tivi cũng không kìm được đưa tay lên che miệng, mắt mũi đỏ hoe.

Tuy cậu bé tuổi đời còn nhỏ, nhưng nhìn nét mặt Nghiêm Chân cũng có thể đoán ra được gần đây tâm tình cô không vui. Thế là cậu bé trở nên thông minh một cách lạ thường, nhón chân lên lau nước mắt cho cô. “Cô Nghiêm, cô đừng khóc. Thủ trưởng bảo đàn ông không dễ rơi nước mắt!”

Lời an ủi không đâu vào đâu của cậu bé làm Nghiêm Chân hết khóc lại cười, gí tay vào trán cậu, “Cô Nghiêm của con là phụ nữ, dễ mềm lòng!” Cậu bé lè lưỡi, không tiếp tục cự nự với cô. Còn Nghiêm Chân vì có cậu nhóc này mà tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Cuối tuần, Nghiêm Chân nhận được điện thoại của bà Tống Phức Trân, nói rằng muốn đón cậu bé đến nhà ở một thời gian. Nghiêm Chân trưng cầu ý kiến cậu bé. Bạn nhỏ Cố nhíu mày không hề từ chối, chỉ hỏi cô một câu: “Con mà đi, cô có ở nhà một mình được không?”

Nhóc con! Nghiêm Chân khóc dở mếu dở, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp, “Đi đi, ông bà ngoại con nhớ con rồi đấy. Cô thì con khỏi cần phải lo.”

/49

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status