- Con ranh. Về đây làm gì. Chỉ gây rắc rối thôi. Mau đi đi. Mau ra khỏi cái nhà này.
Mùng 4 tháng 9 âm lịch rồi. Đã đến ngày dỗ bà nội nó. Cũng đã ngần ấy năm nó không được trở lại thăm bà, chính xác là 8 năm rồi. Mà có gặp thì cũng chỉ là lén lút. Nhưng lần này nó quyết định sẽ về nhà một cách đàng hoàng và công khai.
Nó nghe Bảo Linh nói buổi dỗ sẽ tổ chức vào tối nay nên nó đã xin quản lí cho nó nghỉ phép 1 ngày, nếu mà thích thì quản lí có thể trừ lương của nó, đằng nào thì lương cũng thấp, chỉ đủ được ba bữa ăn.
Đến giờ, nó nhìn đồng hồ vội cất sách vở và bắt đầu cuộc hành trình về nhà. Có lẽ là nó về hơi trễ trước khi bọn du côn đã kéo bày cánh ra đường đứng chờ mồi mà kiếm được vài mớ tiền. Y như rằng nó gặp bọn đầu gấu. Tụi này có 2 tên để đầu đinh, 1 tên để đầu đuổi ngựa. Còn một tên nữa có lẽ là đầu xỏ đội chiếc mũ phớt đen, một chiếc quần jeans đen, chiếc áo đỏ in lô gô gì nó không biết.
Chúng chặn đường của nó. Vội quá nó định vượt nhưng có lẽ không dễ. Không biết từ đầu mà bốn phương tám hương chỗ nào cũng thấy người đều là du côn tiến về phía nó. Hai tay bọn chúng khoanh trước ngực tỏ vẻ ta đây.
Một tên xờ xạo khuôn mặt trắng ngần của nó. Đâu có dễ như thế đối với nó. Theo nó tụi này không nên nhường nhịn bởi nếu không chắc nó sẽ bị chấn hết tiền trước khi về nhà mà mua đồ cúng cho bà.
Mặt nó hiển nhiên đanh lại như cục đá, lạnh tanh mà đẩy cái bàn tay rắn chắc đó ra với một ánh nhìn như ngọn lửa đang bốc cháy.
- Làm ơn hãy bỏ bàn tay giơ bẩn này ra khỏi khuôn mắt của tôi.
- Đừng xoắn kẻo ngã bây giờ.- Một tên khác khoác vai nó một cách tự nhiên.
Lần này thì không đánh không thoát được. Nhưng hiện giờ nó đang mặc váy mà. Sao mà đánh được.
Nó lóe lên một ý tưởng thật nhạy và hay. Nó không thể thoát bằng tốc độ siêu tốc của mình bởi né được vài lần chứ không né được suốt mà chúng lại biết mặt mình rồi nên phải triển khai kế hoạch B là dùng vũ lực với chúng.
Nó nhún nhẹ vai xuống hấtt cái tay nặng nề đó ra khỏi vai và nói với giọng như thống lĩnh của một bọn đầu gấu không có quân theo phụ tùng:
- Muốn gì đây???
- Em thông minh đấy. Bọn anh đang cần tiền gấp nên phải kiếm tiền bằng nghề này. Cho anh 200000 được không??? CHúng ta có thể thỏa thuận với nhau.
Chẳng dễ bị lừa. Nó rút trong cặp ra một cái phong bì trắng:
- Tiền đây. Cho mấy nhóc. Chị đây không can thiệp.
Một tên đầu trọc cúi xuống nhặt tiền. được đà nó đốp cho một câu rõ hay:
- Mấy nhóc nom mà học hỏi. Tên này rất biết điều, cúi xuống xin lỗi đường hoàng. Cẩn thận không lại nhục mặt.
Nghe nó bảo mình sợ nó mà cúi đầu làm hắn ta tức vênh mặt lên, túm cổ áo nó:
- Mày muốn chết hay sao??? Đừng tưởng có mặt xinh đẹp là bắt nạt được ai thì bắt. Con ranh.
- Ôi. Hình như đây là loài chó chỉ biết sủa không biết hiểu thì phải. Không hiểu được tiếng người thì cũng phải biết sủa chứ. Còn mấy con chó khác liệu liệu mà tránh đường đừng có sủa mấy từ không phải là người.- NÓ CŨNG không ngần ngại chửi thẳng vào mặt bọn chúng.
Lúc này bọn chúng vây lại đông hơn. Các ngón tay chạm vào nhau kêu răng rắc. Chiếc cổ khởi động cho linh hoạt. Bất chợt tên đầu xỏ mở cái phong bì ra.
Không. 1 nửa kế hoạch đã thất bại. Không sao chỉ là cái bẫy thứ hai thôi. Bên trong cái phong bì trắng đó là một tờ giấy ghi hai chữ " Đồ ngu"
- Con ranh dám giỡn mặt với tụi này sao. Xử nó đi. Đừng nói nhiều.- tên đại ca ra lệnh.
Ôi. Mới lạ làm sao. Không khí căng thẳng đâu đây không có. Tiếng dạ ran không thấy ai thốt lên. Chỉ im ắng một khoảng lặng chẳng ai thưa rằng như hắn đang độc thoại. Hắn quay lại.
What???
Nó đã biến mất rồi. Còn bọn người của hắn thì đã nằm la liệt trên mặt đường với vẻ đau điếng. Tên ôm bụng, tên ôm chân. Không tên nào dám hé răng kêu nửa lời vì sợ hắn sẽ mắng cho một bài ca không quên.
Kế hoạch trả thù của hắn đã thất bại. Một cách thảm hại. Nhưng tên du cô mà hắn đã quen được trong quán ba đều là hạng đánh nhau giỏi cả. Thế mà lại thua thảm hại dưới tay một con nhóc 16 tuổi. Hắn tức lắm.
- Xử lí con nhỏ này chưa xong thì làm sao mà gọi là giỏi được.- Hắn lắc đầu nhìn mấy tên nằm la liệt.
hắn cũng thấy quái sao nó khỏe thế hạ nốc ao hẳn 15 người đơn giản như không như thế chứ.
- Nhưng mà con nhỏ Ngọc DƯơng đó đi từ lúc nào mà không biết. Nhanh ghê y như lúc mới gặp.
- Đại ca thì không biết võ. Bọn đàn em chúng em đây không thể sánh với hạng cao thủ như nó. Đại ca định hại chết tụi em hay sao vậy. Xém nữa là tụi em chết dưới tay nó chẳng chơi. Lúc đó, tự nhiên nó nó nắm chặt tay lại, dí cổ hai đứa kia làm hai đứa đâm đầu vào nhau mà ngã. Rồi lại còn ngồi xuống mặt đường. Tui em tưởng làm sao ha hả cười nó. Thì ra rằng nó chuẩn bị thế. Quật một phát tụi em ngã động loạt 12 người. Nó còn rút hết số tiền chúng ta kiếm được trong túi em đem đi rồi.
Hắn trợn mắt lên mà ngạc nhiên: Sao??? Nó biết đánh nhau và giỏi võ chăng??? Đúng là hoàn hảo. Khó đối phó đây. Biết ngay mà gặp nó lúc nào là đen lúc ấy. Hắn ngồi ức chế mà chỉ nắm chặt tay cúi gằm xuống mà nhăn nhó.
Còn nó đã đến cửa tiệm hoa quả mua đồ về từ lâu và bay giờ đang tung tăng về nhà một cách hớn hở.
Qua cánh cổng nhà. Mọi ánh mắt của mọi người hình viên đạn ẩn sâu trong đôi mắt không biểu hiện trên sắc mặt từ gia nhâ, quản gia và cả ba mẹ nó nữa.
Nó cũng từ từ đáp lễ, cúi chào mọi người nhưng đáp lại nó chẳng được gì chỉ được sự ghét bỏ, khinh miệt mình mà thôi. Nó cũng bước tới chào ba mẹ mình môt cách cung kính.
Nó xin phé mọi người cho nó được vào thắp nén nhang cho bà. Nào ngờ ý định nhỏ nhoi đó sau 8 năm trở về lại không được như ý muốn. Một người gia nhân ra chặn trước cừa phòng không cho nó bước qua còn quát:
- Con ranh. Về đây làm gì. Chỉ gây rắc rối thôi. Mau đi đi. Mau ra khỏi cái nhà này.
Mặt nó vẫn cười một nụ cười chứa chan đầy nỗi hận nhưng nó không thể hận họ bởi nó là người duy nhất có dòng máu Quỷ tinh đến thời điểm này. Họ luôn nghĩ nó độc ác, sau này sẽ trở nên hung tàn, tàn bạo, mất nhân tính. Họ đối xử với nó như thế cũng là phải lẽ nhưng họ không biết đánh giá con người thataj của một người có dòng máu Quỷ. nhưng còn 2 năm nữa thì nó mới trở nene như vậy. tại sao vậy.
Lúc này tim nó như bị xé nát. Mọi người nể trọng nó kiểu này thì nó thấy không được vui cho lắm.
Nó đanh mặt lại mà nói:
- Tôi cũng là người của nhà này cũng họ Nhật. Tôi không có tên trong gia phả cũng được miễn là tôi có thể trở về bất cứ lúc nào tôi muốn. 8 năm không về thăm nhà được đã quá đủ rồi. neus muốn thì cô nghĩ đi. 7 tuổi đã phải tự đi kiếm sống cô làm được hả. Đâu có được ăn uống đàng hoàng lại còn sống trong một cái xó tối tăm không biết có người hay không vừa chật vừa hẹp. ÁNh sáng mặt trời còn chưa lọt được vào bên trong. Thử sống xem. Lại còn bị bạn bè xa lánh hỏi thử xem cô có sống được tốt không.
Mặc dù nó ức lắm nói thế thôi chứ nó không thể nào có nước mắt mà rơi mà khóc cho đỡ. Nói ra rồi nó cảm thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Nhưng đâu ngờ
- Ai bảo cô kiếp trước là Quỷ thì kiếp này vẫn thế chỉ đầu thai làm người thôi. 2 năm nữa cô sẽ trở về nguyên dạng. Đâu thể thay đổi được gì. Chắc bà sẽ không muốn nhìn thấy mặt cô đâu. Mong cô đi cho trước khi tôi kêu vệ sĩ tới..
Lúc này nó cũng không nói gì thêm không phải là hết lí mà là nó muốn vào thăm bà ngay bay giờ. Cuộc sống 8 năm rời xa gia đình đủ làm nó thấy khổ nhưng nó không thể khóc, một sự thật không thể thay đoi. nó cũng không thể chảy máu để cho mọi người thương cảm hay giúp đỡ nó lấy một lần. nó cúng buồn lắm chứ đâu lắm chứ nhưng chỉ biết nhẫn nhịn để nguời khác nói xỉa móc cho qua chuyện.
Nó bất cần đẩy mạnh cô gia nhân cản đường ấn dúi ra cửa.
Nó ung dung thắp hoa quả lên đĩa, cẩn thận thắp nén nhang cho bà, mặc cho họ đang đứng ngoài đó chửi rủa.
Nó mong, nó cầu nguyện bà sẽ phù hộ cho nó, mong bà ở thế giới bên kia trái đất được bình an và hạnh phúc.
Còn White được tin chị gái mình đã trở về cũng vui lắm nhưng chỉ giữ trong lòng. từ lâu cô muốn ôm chầm lấy chị và khoe với mọi người là mình có một người chị gái rất tài giỏi, luôn đặc biệt trong mắt mọi người. Nhưng để thỏa mãn nhưng yêu cầu của ba mẹ nên nó phải dán lên mình lớp mặt nạ giả tạo khi đứng trước đám đông- luôn gây sự, bất hòa, dễ cáu bởi. Đâu đâu cũng có tai mắt của ba mẹ nên White phải làm thế thôi chứ ở đâu mà vắng teo người thì khi đó White sẽ gỡ bỏ cái mặt nạ giả tạo đó xuống trở lại với con người thật của mình- quý chị kinh khủng đến mức có thể ôm hôn một cách tùy tiện như mới gặp người yêu sau bao nhiêu ngày xa cách. Nhưng đâu phải thường xuyên chỉ là thỉnh thoảng thôi để thể hiện lòng kính mến của White với chị.
Mặc dù bây giờ vẫn còn hụ hụ ho sau khi xuất viện nhưng White vẫn sẽ ra mắt chị gái, phải chào chị một cách đường hoàng. White khoác một chiếc áo bò lên chiếc váy hồng nhạt cùng đôi giày thấp nhờ người dìu bước đi. Đôi mắt đờ đẫn của một người mới ốm dậy được cô che phủ bởi một lớp phấn mỏng, nhẹ. Mái tóc đen mượt buộc nửa trên một cách gọn gàng.
Mái tóc hun đỏ của người chị dần hiện ra trước mắt White. Chẳng thèm để ý đến cô gia nhân đáng thương. WHite tiến thẳng vào phòng mà chẳng để ý mình đã dẵm phải bụng của cô ta. Bước chân của White rất mạnh nên cô ta được đưa đến bệnh viện ngay. Mọi người cũng đổ xô đi theo. Không khí trong nhà lúc này không hiểu sao lại nhốn nháo, ồn ã đến vậy. Cũng mặc, chỉ duy nhất căn phòng thờ bà là yên tĩnh nhất với hai chị em. Họ đóng cửa phòng lại.
Ánh mắt hình viên đạn lúc nãy của White đã biến mất hắn thay vào đó là một niềm vui tràn trề, niềm hạnh phúc dâng trào hiển hiện lên trong mắt White. Cô ôm trầm lấy nó một cách sung sướng.
- Chị của em. Có duyên quá. Lại gặp nhau lần nữa rồi. Em có mơ không đây. Mấy năm rồi chẳng được ôm chị cuồng nhiệt thế này. Chị đừng nói nhỡ có ai nhìn thấy thì sao. Điều đó là không có đâu. Đây là phòng cách âm được xây dựng mà nên ta nói chuyên gì cũng không ai nghe thấy đâu. Chỉ có linh hồn bà trở về thôi. Em nhớ chị nhiều lắm đó.- Nói rồi cô ôm hôn chị thắ thiết như một cặp tình nhân.\
- Thôi. Thôi. Stop. Em sao rồi. Nghe nói em ngất và trở về vào sáng nay đúng không?. Cẩn thận kẻo lại bị lại. tim em vỗn đã yếu mà.
- Không đâu chị. Hồi xưa em còn nhớ bà nói. Những người có dòng máu quỷ như chị có thể chữa bệnh cho những người bị bệnh tim như em mà, nhưng chỉ là tạm thời. Với lại nếu bệnh nan y mà gặp phải nguời có dòng máu Quỷ thì có thể sống thêm một năm. hì. bà kể em nghe vậy. Chắc ba không biết điều này đâu. Bởi cái này có ghi trong một cuốn sách đã bị thất lạc lâu năm từ khi ông nội biến mất. may soa trước đó bà đã đọc hết quyển đó và ghi nhớ mồn một trong đầu. Ông nội đã truyền cho bà bí mật này, bà lại truyền cho em vì em bị bệnh tim. bây giờ em truyền cho chị để trị biết mình không vô dụng. Hồi xưa bà gần chị bởi bà biết người có hình xăm hình mặt trăng từ lúc mới chào đời đã rất hiếm rồi, lại còn là máu quỷ nữa. Đó là dòng máu của ông nội. Lí do mà ông biến mất không tung tích là bởi ông là nguời cai quản thế giới quỷ 50 năm qua. và ông đã trao quyền đó lại cho chị. Chị phải quý trọng cơ hội đó. Ông muốn duy trì dòng họ Nhật thật vững mạnh nên mới phải lấy vợ sớm khi ông mới 17 tuổi. À mà em quên. Chị có khả năng gọi hồn ma đó để hồn ma đó hiện hình. Bà từng nói thế với em. Chị là thử đi em hướng dẫn cho. Bà chỉ cho cách là chị hãy tập trung cao độ vào ảnh của bà, hãy nhìn sâu vào đôi mắt vào gọi tên thật chuẩn tên của bà. Chị có biết tên thật cảu bà không???
Nó ngồi ngây người nãy giờ mà ngẫm nghĩ những điều mà nó nói khác hoàn toàn với điều àm ba nói với nó. nhưng nghe đến hai từ nó có thể "gọi hồn" thì mắt nó sáng rực lên niềm vui sướng. Nó cũng tò mò muốn hỏi bà cuốn sách thất lạc đó.
/11
|