Tạ Minh là người đàn ông đầu tiên của Lương Vận.
Tuy nhiên khi hai người yêu nhau, khi đó Tạ Minh vẫn còn là một cậu sinh viên đại học.
Hai người tình cờ gặp nhau trong một buổi tiệc mừng chiến thắng, đó là lần đầu tiên Tạ Minh nhìn thấy cô. Cô lạnh lùng như một tảng băng, không biết có phải tự nguyện đến đây không nhưng toàn bộ con người cô hoàn toàn toát lên vẻ không có ý định tham gia vào buổi tiệc.
Tất cả mọi người đều tích cực hòa đồng và kết bạn với những người xung quanh, chỉ có một mình cô ngồi ở góc phòng khách cúi đầu, tóc dài buông xõa bên tai. Ánh đèn trong phòng tối, có lẽ là do bầu không khí, Tạ Minh ngay lập tức chú ý đến cô gái có vẻ hơi kỳ lạ này.
Theo lý mà nói, đã đến đây thì ai cũng muốn hòa nhập nhưng cô thì không.
Trong lúc đó, có một số người cũng có vẻ ngoài sáng sủa đến làm quen, tán gẫu hời hợt với cô.
Nhưng cuối cùng họ đều cười khi đến và cau mày khi rời đi.
Tạ Minh quen một trong số những chàng trai đó, khi anh ta trở lại, Tạ Minh kéo tay anh ta hỏi: “Sao trông mặt buồn rầu thế?”
Chàng trai đó nói: “Nói chuyện không được, mới nói vài câu là hết chuyện rồi. Mình muốn nói thêm vài lời hay thì cô ấy lại nhìn chằm chằm vào mình, suýt nữa thì mình nổi hết cả da gà nhưng miệng thì vẫn cười. Cậu hiểu chứ?”
Chàng trai đó còn làm động tác rùng mình.
Tạ Minh sững sờ một lúc rồi khóe miệng từ từ cong lên, “Cậu nói nghe có vẻ đáng sợ quá.”
Chàng trai vẫy tay, trước khi đi còn nói câu cuối cùng: “Cậu không tin thì cứ thử đi, chắc chắn là nói thêm vài câu nữa cô ấy sẽ bảo cậu cút mất.”
Chàng trai đi rồi nhưng Tạ Minh lại quay đầu lại, đúng lúc Lương Vận ngẩng đầu lên.
Cô không có cái nhìn lạnh lùng như lúc nãy ngược lại khi bốn mắt chạm nhau, cô mỉm cười nhẹ nhàng. Tạ Minh sững sờ vài giây rồi đảo mắt nhìn xung quanh, không có ai… chính là cười với anh. Khi anh quay lại nhìn, cô đã cúi đầu xuống xem điện thoại.
Nụ cười này khác hẳn với những gì chàng trai kia mô tả, anh biết đó chỉ là một nụ cười xã giao thông thường.
Buổi tiệc vẫn tiếp tục nhưng Tạ Minh hoàn toàn bị cô thu hút.
Cho đến gần cuối buổi tiệc, một cô gái đang chơi trò oẳn tù tì để uống rượu bỗng vỗ tay vào đùi, nói vài câu kết thúc sảng khoái rồi đi về phía góc phòng.
Tạ Minh theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang, mơ hồ nghe thấy cô ấy nói với người đang ngồi: “Làm gì đấy, gọi cậu ra mà cứ ngồi đây.”
Người kia nói: “Ai bảo cậu gọi tớ ra?”
Cô gái cười lớn, vỗ vai cô ấy: “Tớ nói Lương Vận này, cậu không cảm ơn tớ mà còn trách tớ à? Cả ngày cứ ngồi trong thư viện có vui gì đâu. ” Cô ấy dừng lại một chút, đảo mắt nhìn xung quanh nói: “Có nhiều chàng trai đẹp trai thế này, không chọn một người à?”
Lương Vận lườm Tôn Hiểu một cái, nói: “Cậu rảnh rỗi quá nhỉ, sớm biết vậy đã không đi với cậu.”
“Đừng mà, cậu nhìn xem, đến đây rồi, hãy tận dụng cơ hội đi!” Tôn Hiểu nói: “Chọn một người đi! Ai là gu của cậu?”
Tôn Hiểu kéo tay cô, Lương Vận cảm thấy phiền đành phải ngẩng đầu lên giả vờ nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một người đàn ông đang ngẩn ngơ nhìn cô.
Tạ Minh nhận ra mình bị phát hiện, cứng đờ người lại, anh lập tức cúi đầu, quay người định đi ra phía sau nhưng không may va vào người đang rót rượu.
“Làm gì vậy Tạ Minh, vội vàng đi đầu thai à?” Người kia cười châm chọc.
Tạ Minh hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì, quay lưng lại giả vờ lấy đồ uống nói: “À, xin lỗi, tôi đang lấy đồ.”
Người kia thấy anh không động đậy, cười nói: “Vậy thì lấy đi chứ!”
Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Tạ Minh, anh muốn mắng người kia một trận.
Lương Vận quay đầu lại, cười một tiếng.
Tôn Hiểu tinh mắt nhìn thấy lại nhìn sang Tạ Minh, sau đó thì thầm: “Có phải là anh ta không, có phải là anh ta không!”
Lương Vận thu lại điện thoại, đứng dậy nói: “Cái gì.”
“Đừng giả vờ không biết, vừa rồi có phải đang nhìn anh ta không?”
Lương Vận cao hơn Tôn Hiểu chút, cô hơi cúi đầu xuống, đe dọa nói: “Hiểu Hiểu à, cậu còn không mau đi, Tưởng Huyến nhà cậu lại gọi hỏi người đâu, đến lúc đó tớ biết nói thế nào đây?”
“Mẹ nó! Nhanh nhanh nhanh!” Mánh khóe này rất hiệu quả, Tôn Hiểu vội vàng lấy điện thoại ra xem giờ, “Vì hạnh phúc của cậu mà tớ sắp bị trễ rồi đấy.”
Lương Vận mỉm cười, khi mở cửa, khóe mắt liếc thấy người đàn ông kia đang lén lút nhìn cô.
Nhưng cô không quay đầu lại.
Gió biển lạnh buốt thổi vào mặt mang theo vị mặn của biển.
Đêm ở Thanh Đảo thật mê hoặc.
Ngồi trong taxi, Tôn Hiểu vẫn không quên hỏi: “Đại học sắp kết thúc rồi mà tớ chẳng thấy cậu có bạn trai nào cả, cậu thích kiểu gì thế?”
Cửa sổ xe mở, gió mát làm mái tóc cô bay loạn.
Cô nhìn ra ngoài, nói: “Không biết, tớ chưa từng nghĩ đến.”
Tôn Hiểu gật đầu, thở dài: “Thôi được rồi, ngày mai tớ với Tưởng Huyến kết hôn rồi, đừng có mà ghen tị đấy.”
Lương Vận thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn cô bạn, hơi ngạc nhiên: “Thật à? Tốt nghiệp là kết hôn luôn?”
“Đúng rồi, chúng tớ quen nhau hơn mười năm rồi.” Tôn Hiểu cười ngượng ngùng, “Cuối cùng cũng đến được với nhau, tớ phải nắm chặt cơ hội chứ.”
“Ừ.” Lương Vận mỉm cười dịu dàng.
“Vậy nên cậu cũng phải nhanh lên, sau này đi làm rồi, đâu còn cơ hội để yêu đương trong sáng như thời sinh viên nữa.”
Lương Vận lẩm bẩm: “… Trong sáng.”
Cô mỉm cười, không phải tất cả mọi người đều có được một tình yêu hoàn hảo nhưng cô không nói ra, vì Tôn Hiểu đang rất hạnh phúc.
Trước đây cô từng đọc một câu nói rằng, khi một người đang hạnh phúc, họ sẽ nhìn thấy thế giới này bằng màu hồng, không cảm nhận được những đau khổ của người khác.
Cô không biết điều đó có đúng hay không, vì cô chưa từng trải qua cảm giác đó.
Tôn Hiểu đột nhiên nói: “Cậu có nhớ người đàn ông mà cậu nhìn thấy tối nay không?”
Lương Vận sững sờ một lúc, “Hả?”
“Chính là người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào cậu ấy đấy, anh ta học cùng khoa với Tưởng Huyến, tớ từng gặp anh ta khi đi đón Tưởng Huyến tan học.”
Lương Vận cười nhạt, “Ồ.”
“Nghe nói anh ta học rất giỏi, là người nổi bật trong lớp.” Tôn Hiểu khẽ chạm vào tay cô, “Cậu nên nắm bắt cơ hội này đấy!”
Lương Vận nhớ lại ánh mắt ngượng ngùng của người đàn ông đó khi bị cô phát hiện.
Cảm giác căng thẳng, ngượng ngùng rồi lại có chút xấu hổ.
Cô khẽ cười, rất khó để liên tưởng người đàn ông này với những lời khen ngợi của Tôn Hiểu.
“Thôi đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lương Vận cố ý xua tan đi suy nghĩ đó.
Tôn Hiểu sốt ruột: “Nào, nói đi, cậu có muốn tớ hỏi giúp không?”
Lương Vận lắc đầu, “Không cần đâu.”
Điện thoại của Tôn Hiểu rung lên, cô lấy ra xem rồi chọc chọc cô bạn.
“Đến rồi, đến rồi, biết nên nói gì rồi đấy.” Cô nháy mắt.
Lương Vận cười, “Biết rồi, cứ nói là đi mua sắm với tớ, về muộn.”
Tôn Hiểu hài lòng, “Được rồi, cứ để tớ lo.”
Lương Vận quay đầu nhìn ra cửa sổ, không quan tâm nữa.
Có lẽ đó là lần đầu tiên định mệnh đưa hai người đến gần nhau nhưng không có khởi đầu cũng chẳng có kết thúc.
Lần thứ hai gặp lại, cô nghĩ có lẽ là trong một hoạt động tình nguyện do tổ chức trường học tổ chức.
Nói đến cũng khá trùng hợp, mỗi khoa chỉ được chọn một người tham gia dự án tình nguyện này, có lẽ là do may mắn mà Lương Vận đã có được suất.
Đó là một hoạt động dọn dẹp cộng đồng…
Tháng sáu chưa quá nóng, sáng hôm đó, cô vỗ nhẹ lên giường của Tôn Hiểu, nói: “Hiểu Hiểu, tớ đi đây, trưa nay cậu tự ra căng tin ăn nhé.”
Tôn Hiểu vẫn còn ngái ngủ, dụi mắt hỏi: “Mấy giờ rồi thế?”
“Tám giờ rồi.”
“Sớm thế.” Tôn Hiểu nhíu mày, lẩm bẩm: “Không hiểu cậu cứ phải tham gia mấy cái này làm gì, ngủ thêm một chút không tốt hơn à!”
Lương Vận đứng thẳng người, lấy một chiếc áo khoác mỏng trong tủ ra, mặc vào rồi nói: “Tớ không còn nhiều thời gian nữa, sắp đến giờ tập trung rồi, tớ phải về vào buổi tối, cậu đừng lười nữa, dậy đi ăn cơm đi.”
“Ừ, tớ biết rồi, cậu đừng quên…”
Tôn Hiểu dụi mắt, thấy cô vội vã cầm túi xách, chưa kịp nói hết câu thì cô đã mở cửa biến mất.
Lương Vận ngẩng tay nhìn đồng hồ, đúng giờ cô xuống xe buýt.
Từ bến xe đến khu dân cư còn một đoạn khá xa, cô không dám chậm trễ trên đường, sợ một mình mình làm trễ nải cả nhóm đành phải tăng tốc bước đi.
Trời âm u, trên đường không có nhiều người.
Cuối cùng, Lương Vận chạy vài bước đến điểm tập trung, đúng lúc mọi người đang tụ họp lại.
Cô giáo phụ trách hoạt động chào mọi người một tiếng, xung quanh trở nên yên tĩnh, bắt đầu thông báo về thời gian, phạm vi và những lưu ý của hoạt động.
Lương Vận đứng khá phía sau, không tiến lên phía trước, cô ngẩng đầu lên một chút liền thấy một chàng trai phía trước, tay trái cầm một cái xẻng, đứng ngây người.
Trước khi tập trung, người phụ trách nói rằng hãy để dụng cụ trên giá, đợi đến khi giải tán rồi mới lấy lại nhưng chỉ có mỗi người này vẫn cầm trên tay, trông rất khác biệt so với cả nhóm.
Không biết là vô tình hay cố ý, cái xẻng đột nhiên rơi khỏi tay anh ta, tiếng “rầm” vang lên trong con phố yên tĩnh. Cái xẻng khá nặng, chạm đất còn rung lên vài cái sau đó mọi người xung quanh đều nhìn về phía anh ta.
Cô giáo phụ trách hình như quen biết anh, cười nói: “Tiểu Minh à, chúng ta không chỉ học hành mà còn phải rèn luyện sức khỏe nữa chứ!”
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu cười ầm lên, chàng trai đỏ mặt gãi đầu rồi cúi xuống nhặt cái xẻng lên.
Lương Vận mỉm cười, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của người đó.
Khi Tạ Minh đứng dậy, khóe mắt dường như bắt gặp điều gì đó, anh vô thức quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt mà anh luôn nhớ nhung đang mỉm cười nhìn mình. Tay anh khựng lại, khi phản ứng lại thì cô giáo phía trước đã nói: “Tiểu Minh, em cứ nhìn chằm chằm vào cô gái kia làm gì thế?”
Tạ Minh quay đầu lại đột ngột, suýt nữa tưởng mình hoa mắt.
Tiếng cười xung quanh không ngừng vang lên, anh chỉ muốn chửi mình là kẻ ngốc.
Không bao lâu sau, cô giáo phụ trách phân công nhiệm vụ cho từng người, dặn dò vài câu rồi mới cho mọi người ra về.
Trời không được đẹp lắm, rất âm u khiến người ta cảm thấy hơi khó thở.
Cả buổi sáng Lương Vận đều phụ trách khu vực của mình, gần đến giờ kết thúc, cô nhìn thấy một chàng trai đang đi về phía hàng rào ở xa.
Anh bước đi rất chậm, chậm đến nỗi Lương Vận cảm thấy có gì đó khiến anh ta không dám đến gần.
Lương Vận quay đầu nhìn xung quanh, không có gì bất thường mới lên tiếng gọi: “Cậu tìm tôi à?”
Tạ Minh tiến về phía trước vài bước, xoa đầu và nói: “Ừ.”
Lương Vận chờ một lát nhưng anh không nói gì nữa.
Cô hơi buồn cười, nhướn mày hỏi: “Rồi sao nữa?”
“À…” Tạ Minh mới nhớ ra mình đến đây để làm gì, vội vàng đưa cái túi trên tay cho cô, “Nước… mang nước đến, còn có hộp cơm, mỗi người đều có, cô giáo bảo tôi phát.”
Lương Vận nheo mắt nhìn, nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.”
Tạ Minh đứng yên không nhúc nhích, Lương Vận tưởng anh còn việc gì nữa nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã lùi lại vài bước, nói chậm rãi: “À, không làm phiền cậu nữa, cậu ăn đi.”
Sau đó quay người, chậm rãi đi về phía khu vực phía sau.
Lương Vận nhìn theo bóng lưng của anh, khẽ cười, hóa ra cũng có thể đi nhanh như vậy.
Cô ăn rất nhanh, sau khi ăn xong, bầu trời cũng bắt đầu có biến đổi.
Những đám mây đen bao phủ bầu trời xanh còn sót lại, một tia chớp lóe sáng cắt ngang bầu trời.
Lương Vận ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời âm u cùng với tiếng sấm, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về điểm tập trung.
Chưa kịp chạy thì mưa đã đổ xuống như trút nước.
Lương Vận không nghĩ nhiều, nhìn thấy một cái mái hiên bên cạnh lập tức thay đổi hướng, chạy đến đứng dưới mái hiên.
Cô lấy điện thoại ra xem, chắc chắn là mưa rào.
Mặt đất dưới bậc thang bị những giọt mưa đập mạnh tạo thành những vũng nước lớn.
Cô thu hồi tầm mắt, chỉ có thể trách mình ra ngoài quá vội vàng mà quên mang theo ô.
Đợi vài phút, mưa vẫn không có dấu hiệu nhỏ lại, thậm chí còn có vẻ lớn hơn.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân đều đều, rất nhanh kèm theo tiếng nước bắn tung tóe.
Lương Vận ngẩng đầu nhìn lên, thấy chàng trai kia đang cầm ô chạy tới, người trên vẫn khô ráo, nhưng ống quần thì ướt sũng.
Anh không vào mái hiên mà đứng thở hổn hển nói: “… À, mưa rơi đột ngột, cô giáo bảo tan họp sớm.”
Lương Vận nhìn anh, mặt hơi đỏ, có lẽ là do chạy.
Tạ Minh thấy cô không nói gì, lắp bắp nói: “Tôi… tôi thấy cậu chưa về, sợ cậu không nhận được tin nhắn lại không mang ô.”
Lương Vận mỉm cười, cười anh nói lắp bắp, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng không mang ô.”
Tạ Minh giơ ô lên phía trước, đột nhiên cảm thấy vui vẻ: “Không sao, tôi có ô mà, tôi đến đây là để đưa ô cho cậu!”
Nói xong, anh mới nhận ra mình vừa nói gì, sao lại đột ngột nói ra những lời như vậy, còn đưa ô cho người ta nữa chứ, người ta quen biết anh à?
Lương Vận vẫn nhìn anh, nụ cười càng lúc càng lớn.
Tạ Minh ánh mắt chớp nhoáng, vừa định mở miệng thì một cơn gió nhẹ thổi qua, Lương Vận đi gần đến trước mặt anh.
Lương Vận thấy anh không động đậy, nói: “Không đi à?”
“À, đi, đi.” Anh nghiêng ô một chút.
Mưa vẫn không ngừng, thậm chí còn có xu hướng lớn hơn.
Con hẻm không lớn, lúc này trên đường không có một chiếc xe nào.
Hai người cùng chung một chiếc ô, vai kề vai nhưng Lương Vận có thể cảm nhận được anh cách mình rất xa, thậm chí cả cánh tay cũng ở bên ngoài.
“Cậu không cần đứng xa thế đâu, cái ô này rất to.”
Lương Vận cười, không biết còn tưởng anh là người đến xin ké ô.
Tạ Minh cảm thấy hơi lúng túng, tiến lại gần cô một chút, “Ừm.”
Có lẽ là muốn tìm chủ đề để nói, anh nói: “Hôm nay cậu vất vả rồi, tôi giúp cô giáo tuyển tình nguyện viên, chỉ có mình cậu là nữ.”
Lương Vận cười, nói thẳng: “Tôi muốn tích điểm, không vì lý do khác.”
Tạ Minh hận mình lắm miệng, những gì nên nói thì không nói, những gì không nên nói thì lại nói ra hết.
Rất nhanh, không ai nói gì nữa.
Đây là một cơn mưa im lặng, hai người không nói nhiều với nhau, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở nhau một câu.
Không lâu sau, đã đến cuối con hẻm, con đường lớn hiện ra trước mặt hai người.
Lương Vận quay đầu lại, nói: “Đi taxi đi.”
Tạ Minh gật đầu, “Được.”
Tạ Minh đưa Lương Vận đến ngã tư để bắt xe, may mắn thay có một chiếc taxi trống. Anh giúp cô mở cửa xe.
Lương Vận ngồi vào trong, vừa rút chân ra thì Tạ Minh định đóng cửa xe lại.
Cô đưa tay ngăn lại, nhìn anh hỏi: “Sao cậu không lên xe?”
Tạ Minh sững sờ.
Lương Vận nói: “Nhanh lên, ở đây không thể dừng xe lâu được.”
“Ồ, ồ, được rồi.”
Anh cũng lên xe.
Chiếc xe chạy chậm rãi trong màn mưa, những hình ảnh phản chiếu của các cửa hàng bên đường xuất hiện trên cửa kính.
Lương Vận hơi nghiêng đầu, nhìn thấy giày thể thao màu xám của anh đã ướt sũng, ống quần bị vấy bẩn vài chỗ và vai áo trắng bên trái ướt một mảng lớn.
Tạ Minh ngồi thẳng lưng, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô đang nhìn mình, anh hơi hối hận, tại sao mỗi lần gặp cô đều trở nên lúng túng như vậy, cứ như thể không phải là mình.
Trong xe, Lương Vận đột nhiên hỏi: “Cậu tên gì?”
Anh quay đầu lại nhìn cô.
“Tôi tên Tạ Minh.”
Lương Vận lẩm bẩm một lần nữa, rồi hỏi: “Cậu trước đây có quen biết tôi không? Ngoài lần gặp nhau ở buổi họp hôm nay.”
Tạ Minh sờ mũi, nói: “Không có, hôm đó là lần đầu tiên tôi gặp cậu.”
Lương Vận cười, hỏi câu cô muốn hỏi: “Cậu rất sợ tôi à, tại sao không dám nhìn thẳng vào tôi khi nói chuyện?”
Tạ Minh lập tức quay đầu đi, nói dối: “Tôi không có.”
Lương Vận cười khẽ, thấy mặt anh đỏ lên nên không trêu chọc nữa.
Rất nhanh, đã đến cổng trường, mưa nhỏ dần.
Tạ Minh đưa cô đến cầu thang, nhìn cô lên lầu.
Nhưng khi Lương Vận lên đến bậc thang thứ hai thì dừng lại, chân bước ra lại thu về, quay đầu nhìn lại, anh vẫn đứng đó.
Cô đột ngột quay lại đối diện với anh, đi về phía trước hai bước đứng trước mặt anh.
Tạ Minh không biết cô muốn làm gì, nói: “Cậu sao thế?”
Lương Vận mỉm cười nói: “Tôi thích những người dũng cảm, có vẻ mạnh mẽ.”
Nói xong, Tạ Minh đứng ngây ra đó, cố gắng hiểu ý nghĩa câu nói của cô. Khi anh nhận ra thì bóng dáng của cô đã khuất sau góc cua.
Trở về ký túc xá.
Tôn Hiểu kéo cô lại, xoay một vòng, “Không sao chứ, không bị ướt à? Tớ gọi cậu lúc cậu đã đi rồi.”
Cô cười, “Không sao đâu.”
“Vậy à.” Tôn Hiểu nói: “Có ai cùng cậu về không?”
“Có.” Lương Vận treo áo khoác lên, nhớ ra điều gì đó, nói: “Gặp lại cậu bạn hôm trước rồi, tôi nhờ cậu ấy đưa ô.”
“Cái gì?” Tôn Hiểu lại hét lên, “Tình hình thế nào rồi, tiến triển nhanh thế, mới có mấy ngày.”
Lương Vận đổ một cốc nước, quay đầu lại, “Nhỏ tiếng thôi, đừng làm phiền người khác.”
Tôn Hiểu bám lấy cánh tay cô nài nỉ: “Nói đi mà, nói đi mà, thế nào rồi?”
Lương Vận nói: “Cũng không tệ, khá nhiệt tình.”
Tôn Hiểu vui mừng khôn xiết, nói: “Tối nay tớ rủ Tưởng Huyến đi ăn cơm, lát nữa tớ sẽ hỏi cậu ấy về anh chàng đó.”
Lương Vận mở máy tính, thờ ơ nói: “Cậu lo học hành của mình đi, sắp thi rồi.”
Tôn Hiểu uể oải nằm xuống bàn, ngoan ngoãn ôn bài.
Vài ngày sau, Lương Vận cảm thấy có lẽ mối quan hệ của hai người bắt đầu từ cơn mưa hôm đó.
Có lẽ là vì câu nói của cô ở cầu thang hoặc là do Tôn Hiểu đã kể lại một cách đầy màu sắc với Tưởng Huyến nên từ đó, cô thường xuyên gặp anh ở những nơi khác nhau.
Tạ Minh cũng trở nên dũng cảm hơn, không còn ngượng ngùng như trước nữa, chủ động tìm cơ hội trò chuyện với cô.
Thỉnh thoảng khi đến thư viện, anh luôn giữ chỗ cho cô.
Một lần, Lương Vận hỏi anh: “Sao cậu biết hôm nay tôi đến đây?”
Anh cười nói: “Tôn Hiểu đã bán lịch trình của cậu cho tôi rồi.”
Anh cười rất tươi, hiếm khi thấy anh cười như vậy.
Ngày qua ngày, Tạ Minh vẫn duy trì thói quen như vậy, đưa cô đi học, cùng cô đến thư viện, thỉnh thoảng còn đi ăn cùng Tôn Hiểu và Tưởng Huyến.
Vào một buổi tối mùa hè, Lương Vận muốn tìm một công ty thực tập, vì vậy cô quyết định ở lại Thanh Đảo.
Đầu tháng tám, cách khai giảng còn một tháng, cô tình cờ gặp lại anh chàng đó ở cửa công ty.
Cảnh tượng vẫn giống như cũ, trời quang mây tạnh vào buổi sáng nhưng khi tan làm thì trời lại đổ mưa như trút nước.
Lương Vận có mang theo ô nhưng khi cô bước ra khỏi tòa nhà thì nhìn thấy anh đang đứng dưới mái hiên cầm một chiếc ô, ngơ ngác nhìn về phía cô.
Cô mỉm cười với anh, tăng tốc bước về phía anh.
Anh vội vàng giơ ô lên, che chắn cho cô.
Lương Vận đứng cạnh anh, hỏi: “Sao cậu lại ở đây, không phải về quê nghỉ hè rồi à?”
Tạ Minh cười ngượng ngùng, “Tôi ở lại Thanh Đảo một tháng để dành thời gian cho mẹ, sau đó tôi quay lại đây tìm cậu.”
Lương Vận mỉm cười, “Sao cậu không tìm chỗ nào để trú mưa, giày của cậu ướt hết rồi.”
Tạ Minh cười lớn, “Đúng rồi, tôi cố ý tìm một chỗ dễ thấy, sợ cậu ra ngoài không nhìn thấy tôi.”
“Sao cậu không nhắn tin cho tôi trước? Như vậy tôi sẽ biết mà chuẩn bị.” Lương Vận khẽ mỉm cười.
Gió đổi hướng.
Cô nghe thấy Tạ Minh nói: “Tôi muốn tạo bất ngờ cho cậu nên mới trốn về.”
Một thoáng, lòng Lương Vận xao xuyến. Cô không nói gì.
Tạ Minh quay đầu nhìn cô, lại nói: “Hy vọng không làm cậu giật mình.”
Lương Vận lắc đầu, mỉm cười: “Không đâu, thật sự rất bất ngờ.”
Hai người lên xe buýt, Tạ Minh tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ phía sau, để Lương Vận ngồi trước.
Anh đặt ô dưới chân, nói: “Khi tôi ra khỏi nhà trời chưa mưa nhưng dự báo thời tiết nói là sẽ có mưa rào nên tôi đã mang theo ô phòng trường hợp. May quá là đã dùng đến.”
Lương Vận cười nhẹ, “Ừ.”
“Cậu thì sao, có mang theo ô không?” Tạ Minh lau khô tay, quay đầu nhìn cô, “Nếu lần sau gặp trường hợp này, cậu cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay.”
Anh nói rất nghiêm túc, hai hàng mày nhíu lại, trên trán có một giọt nước, không biết là mồ hôi hay nước mưa.
Lương Vận nghiêng đầu nhìn vào chiếc túi đeo chéo, nhẹ giọng nói: “Không có.”
Tạ Minh cười tươi hơn, “Vậy là tôi không đến uổng phí rồi.”
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần trôi qua, trên đường vắng người.
Chàng trai ngồi bên cạnh không nghe nhạc cũng không cúi đầu chơi điện thoại, mà chỉ đơn giản là tìm chủ đề để trò chuyện cùng cô.
Lương Vận thu hồi tầm mắt, nhìn anh một lúc rồi đột ngột gọi: “Tạ Minh.”
“Hửm? Có chuyện gì sao?”
Lương Vận nói: “Tại sao cậu đối tốt với tôi như vậy?”
Tạ Minh im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên, trong mắt anh có thêm một chút bình tĩnh, nói: “Cậu chưa nhận ra à, tôi nghĩ cậu đã biết rồi.”
Lương Vận mỉm cười, cô biết Tạ Minh đang nói gì cũng hiểu rõ bản thân đang hỏi gì, chỉ là muốn nghe anh nói ra thôi.
Cô không thích những điều mơ hồ, hôm đó dường như cô đã quên nói thêm điều gì đó, ngoài sự dũng cảm và mạnh mẽ, cô còn muốn một tình yêu trực tiếp hơn.
Tạ Minh trầm ngâm một lúc, nói: “Vì cậu hỏi nên tôi nghĩ mình nên nói rõ ràng. Có lẽ bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để tỏ tình nhưng tôi không muốn đợi nữa.”
Lương Vận không nói gì, tiếp tục lắng nghe.
Tạ Minh nhìn cô nói: “Cậu khác với những cô gái khác, không thể nói là tốt hay xấu, chỉ là cảm giác của tôi như vậy. Tôi cũng rất tò mò, rõ ràng chỉ gặp cậu một lần, tại sao tôi lại nhớ mãi từng cử chỉ của cậu. Cho đến khi tham gia hoạt động tình nguyện, khi cậu nói những lời đó với tôi, tôi đã trở về và suy nghĩ rất nhiều. Tôi sợ những lời nói của tôi sẽ làm cậu khó chịu, sợ rằng cậu sẽ không thích tôi. Sau đó, Tưởng Huyến rủ tôi đi ăn cơm, tôi nghe cậu ấy kể rất nhiều về cậu, tôi càng tò mò hơn về cậu. Mỗi khi được ở bên cạnh cậu, tôi đều rất căng thẳng, sợ mình sẽ nói sai điều gì đó, sẽ làm cậu không vui. Nhưng…”
Lương Vận khẽ cúi đầu, mỉm cười, gần như bị những lời nói giản dị nhưng chân thành đó cảm động. Đó là lời tỏ tình dài nhất và bình thường nhất mà cô từng nghe.
Ngày hôm đó, cô nghĩ rằng, nếu không có một người đàn ông cao lớn và dũng cảm xuất hiện, có lẽ cũng không sao. Một người đàn ông dịu dàng và nho nhã cũng rất tốt.
Cô nói: “Tạ Minh, cậu có muốn làm bạn trai tôi không?”
Cậu ấy bị cô ngắt lời, sững sờ một lúc, rồi tai bắt đầu đỏ lên, lắp bắp nói: “… Chuyện tỏ tình không phải do con trai nói trước sao?”
Lương Vận lúc này tâm trạng rất tốt, nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa đã tạnh.
Cô tựa lưng vào ghế, giọng điệu thoải mái: “Đúng vậy, nhưng tôi không biết phải đợi đến bao giờ cậu mới nói ra.”
Sau đó, cậu ấy cười suốt quãng đường về ký túc xá.
Ngày hôm đó, họ thậm chí còn không nắm tay nhau, không ôm nhau nhưng mỗi khi nhớ lại cơn mưa hôm đó, Tạ Minh lại cười như một cậu bé ngây thơ.
Ngay cả sau này, khi cả hai bắt đầu có những bất đồng trong công việc, Tạ Minh vẫn luôn nhớ về cơn mưa hôm đó. Anh tự nhủ với bản thân rằng, đó là cô gái anh yêu nhất, vì cô ấy, anh có thể hy sinh rất nhiều.
Đó là khởi đầu của câu chuyện tình yêu của họ, một khởi đầu dài nhưng kết thúc lại rất ngắn.
Đầu năm ngoái, cuộc sống của cả hai bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Sự nghiệp của Lương Vận ngày càng thăng tiến, từ một thực tập sinh bình thường, cô trở thành trưởng nhóm dự án, tương lai của cô đang rộng mở.
Nhưng Tạ Minh thì khác, anh thích sự ổn định, không muốn mạo hiểm. Anh làm việc trong một bảo tàng, công việc này rất ổn định nhưng mẹ anh muốn anh về quê phát triển. Lúc đầu, Tạ Minh đã từ chối, anh nói: “Con đã sống ở Thanh Đảo nhiều năm rồi, đã quen với cuộc sống ở đây, công việc cũng rất ổn định, con không muốn thay đổi.”
Mẹ Tạ Minh biết về Lương Vận, cũng biết anh vì Lương Vận mà không muốn về quê.
Có lẽ vì tuổi già, bà muốn người thân ở bên cạnh mình, mẹ Tạ Minh từ khuyên nhủ chuyển sang ép buộc, bà liên tục gọi điện thúc giục hai người kết hôn và về quê.
Tạ Minh bắt đầu cảm thấy khó chịu, anh không muốn nói chuyện này với Lương Vận, vì anh biết cô sẽ không đồng ý.
Một sự cố bất ngờ đã khiến mâu thuẫn giữa hai người bùng nổ.
Mẹ Tạ Minh đột ngột bị đột quỵ, một bên người bị liệt, Tạ Minh là người duy nhất có thể chăm sóc bà.
Lương Vận rất đau lòng khi thấy Tạ Minh gầy đi trông thấy, cô đề nghị: “Hay là em xin nghỉ phép một thời gian, đến đó chăm sóc bác gái cùng anh?”
Tạ Minh nằm trên giường, cười khổ: “Em nghĩ em đến đó rồi có thể quay về được không? Mẹ sẽ không dễ dàng để em đi đâu.”
Lương Vận hiểu rõ điều đó nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ.
Hai người im lặng rất lâu.
Căn phòng tối om, chỉ có một chiếc giường.
Tạ Minh nhìn cô, không muốn tiếp tục căng thẳng, anh kéo cô nằm xuống, “Ngủ đi, ngủ đi, để anh nghĩ cách.”
Cả hai đều không ngủ được, trong lòng mỗi người đều đang tính toán. Lương Vận không muốn từ bỏ sự nghiệp nhưng cũng không muốn bỏ rơi Tạ Minh.
Điểm mấu chốt là khi Cao Dĩ Trạch làm phiền Lương Vận và bệnh tình của mẹ Tạ Minh trở nặng.
Một hôm, Tạ Minh đến đón Lương Vận tan làm, khi vừa lên xe, điện thoại của Lương Vận reo lên, là Cao Dĩ Trạch gọi đến, nói là có cuộc họp gấp cần cô tham gia. Lương Vận biết đây là cách Cao Dĩ Trạch thường xuyên quấy rối nhân viên.
Tạ Minh đã đoán được cô sẽ nói gì.
“Công ty này không thể thiếu em sao? Nếu không có em thì mọi việc sẽ không vận hành được à?”
Lương Vận nhỏ giọng nói: “Công ty đang chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới, một chiếc máy ảnh, nên gần đây em khá bận.”
Tạ Minh hỏi trực tiếp: “Vậy em có muốn về không?”
Lương Vận nhìn đồng hồ, đề nghị: “Chúng ta tìm một nhà hàng ăn tối nhé, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tạ Minh gật đầu nhưng cuối cùng anh lại quay xe trở lại công ty.
Trước khi xuống xe, Lương Vận muốn ôm anh nhưng anh tránh đi.
Cô chỉ có thể khẽ hôn lên má anh.
Tối hôm đó, Lương Vận về nhà và thấy Tạ Minh đang thu dọn hành lý.
Cô hoảng hốt chạy vào phòng, kéo tay anh: “Anh đang làm gì vậy?”
Tạ Minh rút tay ra, giọng điệu bình tĩnh nhưng lạnh lùng: “Mẹ anh bệnh nặng, anh phải về nhà chăm sóc bà ấy. Anh đã mua vé máy bay rồi, ngày mai sẽ đi.”
Lương Vận tiến lên một bước, muốn chạm vào anh nhưng anh tránh đi. Anh tiếp tục thu dọn đồ đạc, nói: “Em ở lại Thanh Đảo đi, em có sự nghiệp của em. Anh không muốn em vì anh mà từ bỏ tất cả.”
Lương Vận tiến lên một bước, muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt mệt mỏi của anh nhưng anh tránh đi, tiếp tục cúi người thu dọn hành lý, “Tạ Minh, em đi cùng anh được không? Em sẽ ở bên cạnh anh một thời gian.”
Anh ngẩng đầu lên, “Em biết anh cần hơn thế, anh muốn em thật lòng thật dạ đi cùng anh, là chúng ta bắt đầu lại ở một nơi khác.”
Cứ vòng quanh quẩn quanh vẫn là vấn đề đó.
Anh nhìn sâu vào mắt cô, cười khổ: “Lương Vận, ở bên em, anh quá mệt mỏi rồi.”
Lương Vận đột nhiên muốn khóc, cô cũng rất khó xử, cô không muốn đến một nơi khác bắt đầu lại nhưng không có cách nào khác. Mẹ của Tạ Minh không muốn rời khỏi quê hương, cô không muốn từ bỏ sự nghiệp, vì vậy cuối cùng mỗi người đều có những thứ muốn bảo vệ, chỉ có Tạ Minh là khổ sở.
Đêm đó, họ vẫn nằm chung một giường như mọi khi, không làm gì cả, thậm chí cả một cuộc trò chuyện đơn giản cũng không có.
Ngày hôm sau, Lương Vận đưa anh đến sân bay, anh cố gắng một lần nữa hỏi cô nhưng vẫn không có kết quả.
Anh quyết định quay người đi qua cửa an ninh, từ vị trí cô đứng đến khi anh bước vào không quá năm mươi mét nhưng anh đã quay lại vô số lần. Đến bước cuối cùng, Tạ Minh quay lưng lại, không nhìn cô nữa.
Lương Vận nhìn bóng dáng đó dần dần biến mất trong tầm mắt, cô mới nhận ra, câu chuyện của hai người thật sự đã kết thúc.
Trên đường về, Lương Vận lái xe, cơn mưa đã kìm nén bấy lâu bất ngờ trút xuống cùng với một giọt nước mắt nơi khóe mắt, cô chợt nghĩ đến một từ.
Gọi là có đầu có cuối.
…
“Vậy nên từ đó trở đi, hai người không gặp nhau nữa.”
La Thành dập tắt điếu thuốc, di chuyển gạt tàn thuốc, đưa tay đến bên cạnh Lương Vận để cô đặt lên tủ đầu giường.
Căn phòng tối tăm mờ ảo khói thuốc, trên giường chăn gối xộc xệch quấn lấy hai người.
Lương Vận nằm ngửa, đè lên một cánh tay của La Thành, tay còn lại đờ đẫn đặt trên mép giường, giữa các ngón tay còn sót lại nửa điếu thuốc chưa tắt.
“Ừm, hôm nay là lần đầu tiên gặp lại.”
La Thành nhìn chằm chằm vào vết nứt trên trần nhà, cánh tay không cầm thuốc lá đã dần tê cứng.
Lương Vận quay đầu lại, cằm anh chạm vào thái dương cô, “Em đã nói xong rồi, dừng lại ở đây coi như là kết thúc, anh nghĩ sao.”
La Thành không biết phải nói gì, nếu nói không khó chịu thì cũng không phải, nghe người phụ nữ trong lòng mình miêu tả về tình yêu đã qua, trong lòng anh ít nhiều cảm thấy không thoải mái.
Anh gật đầu nhẹ hai cái, nói: “Nửa đầu cũng coi như là một câu chuyện tình yêu trong sáng.”
Lương Vận nghe vậy cười lên, “Em biết không thể đổ lỗi cho việc chia tay với Tạ Minh lên đầu anh ấy được, một phần lớn cũng là do em. Em không nói mình sai, chỉ là đôi khi anh chọn cái này cũng có nghĩa là mất đi cái khác, vì vậy thủ phạm cuối cùng dẫn đến kết cục… vẫn là em.”
Giữ một tư thế quá lâu, La Thành động đậy vài cái, nghiêng người lên trên một chút, tay đặt lên bụng cô.
“Anh không có quyền phán xét em, bao gồm cả anh ấy, những quyết định đã được đưa ra mà cứ đi hồi tưởng lại thì chẳng có ý nghĩa gì nữa phải không.”
“Anh có nhớ em đã nói là em không bao giờ hối hận về những quyết định của mình không.” Lương Vận lắc đầu, nói: “Thực tế là em vẫn không hối hận, nếu cho em một cơ hội lựa chọn lại, em vẫn sẽ chọn ở lại, chỉ là…” chỉ là cảm thấy có chút áy náy với anh ấy, với những gì cả hai đã từng cố gắng.
La Thành cúi đầu nhìn cô, “Chỉ là gì, chỉ là em cảm thấy hơi tiếc nuối?”
Lương Vận đối diện với ánh mắt của anh, nhận ra anh bắt đầu thở không đều, mặt cũng tối sầm lại, cô cười khẩy một tiếng, “... Em không nói vậy, đây là anh tự nghĩ ra đấy.”
Thấy cô cười, La Thành dùng chút sức ở tay, cố ý nói: “Bây giờ em đang nằm trên giường của ai? Nghe em nói nhiều như vậy thì anh coi như là cái gì?”
Lương Vận ấn chặt lấy tay anh đang nghịch ngợm, nụ cười trở nên tươi tắn hơn, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh, nói: “La Thành, em nói nhiều như vậy, không chỉ muốn giải thích cho anh về chuyện sáng nay, em không phủ nhận. Đột nhiên gặp lại anh ấy quả thực đã khơi dậy rất nhiều cảm xúc trong em nhưng em thực sự không hối hận, không hối hận về quá khứ cũng không hối hận về hiện tại.” Cô đặt tay lên xương bả vai của La Thành, nhẹ nhàng nói: “Em còn muốn nói, em thực sự đã gặp anh, anh cũng có ấn tượng về em và Tạ Minh phải không? Nhưng tại sao anh lại giả vờ như không quen biết em?”
La Thành im lặng, khi hai người ở bên nhau, nếu chỉ có một người thành thật thì người còn lại có nên mở lòng ra không.
Một lúc lâu, anh nghĩ cách miêu tả quá khứ của mình, miêu tả những lịch sử không muốn nhớ lại, từng chút một được phơi bày ra.
“Lúc đó, em chắc đang học năm cuối đại học?”
Nghe thấy giọng anh, Lương Vận quay lại ôm lấy anh.
Tuy nhiên khi hai người yêu nhau, khi đó Tạ Minh vẫn còn là một cậu sinh viên đại học.
Hai người tình cờ gặp nhau trong một buổi tiệc mừng chiến thắng, đó là lần đầu tiên Tạ Minh nhìn thấy cô. Cô lạnh lùng như một tảng băng, không biết có phải tự nguyện đến đây không nhưng toàn bộ con người cô hoàn toàn toát lên vẻ không có ý định tham gia vào buổi tiệc.
Tất cả mọi người đều tích cực hòa đồng và kết bạn với những người xung quanh, chỉ có một mình cô ngồi ở góc phòng khách cúi đầu, tóc dài buông xõa bên tai. Ánh đèn trong phòng tối, có lẽ là do bầu không khí, Tạ Minh ngay lập tức chú ý đến cô gái có vẻ hơi kỳ lạ này.
Theo lý mà nói, đã đến đây thì ai cũng muốn hòa nhập nhưng cô thì không.
Trong lúc đó, có một số người cũng có vẻ ngoài sáng sủa đến làm quen, tán gẫu hời hợt với cô.
Nhưng cuối cùng họ đều cười khi đến và cau mày khi rời đi.
Tạ Minh quen một trong số những chàng trai đó, khi anh ta trở lại, Tạ Minh kéo tay anh ta hỏi: “Sao trông mặt buồn rầu thế?”
Chàng trai đó nói: “Nói chuyện không được, mới nói vài câu là hết chuyện rồi. Mình muốn nói thêm vài lời hay thì cô ấy lại nhìn chằm chằm vào mình, suýt nữa thì mình nổi hết cả da gà nhưng miệng thì vẫn cười. Cậu hiểu chứ?”
Chàng trai đó còn làm động tác rùng mình.
Tạ Minh sững sờ một lúc rồi khóe miệng từ từ cong lên, “Cậu nói nghe có vẻ đáng sợ quá.”
Chàng trai vẫy tay, trước khi đi còn nói câu cuối cùng: “Cậu không tin thì cứ thử đi, chắc chắn là nói thêm vài câu nữa cô ấy sẽ bảo cậu cút mất.”
Chàng trai đi rồi nhưng Tạ Minh lại quay đầu lại, đúng lúc Lương Vận ngẩng đầu lên.
Cô không có cái nhìn lạnh lùng như lúc nãy ngược lại khi bốn mắt chạm nhau, cô mỉm cười nhẹ nhàng. Tạ Minh sững sờ vài giây rồi đảo mắt nhìn xung quanh, không có ai… chính là cười với anh. Khi anh quay lại nhìn, cô đã cúi đầu xuống xem điện thoại.
Nụ cười này khác hẳn với những gì chàng trai kia mô tả, anh biết đó chỉ là một nụ cười xã giao thông thường.
Buổi tiệc vẫn tiếp tục nhưng Tạ Minh hoàn toàn bị cô thu hút.
Cho đến gần cuối buổi tiệc, một cô gái đang chơi trò oẳn tù tì để uống rượu bỗng vỗ tay vào đùi, nói vài câu kết thúc sảng khoái rồi đi về phía góc phòng.
Tạ Minh theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang, mơ hồ nghe thấy cô ấy nói với người đang ngồi: “Làm gì đấy, gọi cậu ra mà cứ ngồi đây.”
Người kia nói: “Ai bảo cậu gọi tớ ra?”
Cô gái cười lớn, vỗ vai cô ấy: “Tớ nói Lương Vận này, cậu không cảm ơn tớ mà còn trách tớ à? Cả ngày cứ ngồi trong thư viện có vui gì đâu. ” Cô ấy dừng lại một chút, đảo mắt nhìn xung quanh nói: “Có nhiều chàng trai đẹp trai thế này, không chọn một người à?”
Lương Vận lườm Tôn Hiểu một cái, nói: “Cậu rảnh rỗi quá nhỉ, sớm biết vậy đã không đi với cậu.”
“Đừng mà, cậu nhìn xem, đến đây rồi, hãy tận dụng cơ hội đi!” Tôn Hiểu nói: “Chọn một người đi! Ai là gu của cậu?”
Tôn Hiểu kéo tay cô, Lương Vận cảm thấy phiền đành phải ngẩng đầu lên giả vờ nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một người đàn ông đang ngẩn ngơ nhìn cô.
Tạ Minh nhận ra mình bị phát hiện, cứng đờ người lại, anh lập tức cúi đầu, quay người định đi ra phía sau nhưng không may va vào người đang rót rượu.
“Làm gì vậy Tạ Minh, vội vàng đi đầu thai à?” Người kia cười châm chọc.
Tạ Minh hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì, quay lưng lại giả vờ lấy đồ uống nói: “À, xin lỗi, tôi đang lấy đồ.”
Người kia thấy anh không động đậy, cười nói: “Vậy thì lấy đi chứ!”
Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Tạ Minh, anh muốn mắng người kia một trận.
Lương Vận quay đầu lại, cười một tiếng.
Tôn Hiểu tinh mắt nhìn thấy lại nhìn sang Tạ Minh, sau đó thì thầm: “Có phải là anh ta không, có phải là anh ta không!”
Lương Vận thu lại điện thoại, đứng dậy nói: “Cái gì.”
“Đừng giả vờ không biết, vừa rồi có phải đang nhìn anh ta không?”
Lương Vận cao hơn Tôn Hiểu chút, cô hơi cúi đầu xuống, đe dọa nói: “Hiểu Hiểu à, cậu còn không mau đi, Tưởng Huyến nhà cậu lại gọi hỏi người đâu, đến lúc đó tớ biết nói thế nào đây?”
“Mẹ nó! Nhanh nhanh nhanh!” Mánh khóe này rất hiệu quả, Tôn Hiểu vội vàng lấy điện thoại ra xem giờ, “Vì hạnh phúc của cậu mà tớ sắp bị trễ rồi đấy.”
Lương Vận mỉm cười, khi mở cửa, khóe mắt liếc thấy người đàn ông kia đang lén lút nhìn cô.
Nhưng cô không quay đầu lại.
Gió biển lạnh buốt thổi vào mặt mang theo vị mặn của biển.
Đêm ở Thanh Đảo thật mê hoặc.
Ngồi trong taxi, Tôn Hiểu vẫn không quên hỏi: “Đại học sắp kết thúc rồi mà tớ chẳng thấy cậu có bạn trai nào cả, cậu thích kiểu gì thế?”
Cửa sổ xe mở, gió mát làm mái tóc cô bay loạn.
Cô nhìn ra ngoài, nói: “Không biết, tớ chưa từng nghĩ đến.”
Tôn Hiểu gật đầu, thở dài: “Thôi được rồi, ngày mai tớ với Tưởng Huyến kết hôn rồi, đừng có mà ghen tị đấy.”
Lương Vận thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn cô bạn, hơi ngạc nhiên: “Thật à? Tốt nghiệp là kết hôn luôn?”
“Đúng rồi, chúng tớ quen nhau hơn mười năm rồi.” Tôn Hiểu cười ngượng ngùng, “Cuối cùng cũng đến được với nhau, tớ phải nắm chặt cơ hội chứ.”
“Ừ.” Lương Vận mỉm cười dịu dàng.
“Vậy nên cậu cũng phải nhanh lên, sau này đi làm rồi, đâu còn cơ hội để yêu đương trong sáng như thời sinh viên nữa.”
Lương Vận lẩm bẩm: “… Trong sáng.”
Cô mỉm cười, không phải tất cả mọi người đều có được một tình yêu hoàn hảo nhưng cô không nói ra, vì Tôn Hiểu đang rất hạnh phúc.
Trước đây cô từng đọc một câu nói rằng, khi một người đang hạnh phúc, họ sẽ nhìn thấy thế giới này bằng màu hồng, không cảm nhận được những đau khổ của người khác.
Cô không biết điều đó có đúng hay không, vì cô chưa từng trải qua cảm giác đó.
Tôn Hiểu đột nhiên nói: “Cậu có nhớ người đàn ông mà cậu nhìn thấy tối nay không?”
Lương Vận sững sờ một lúc, “Hả?”
“Chính là người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào cậu ấy đấy, anh ta học cùng khoa với Tưởng Huyến, tớ từng gặp anh ta khi đi đón Tưởng Huyến tan học.”
Lương Vận cười nhạt, “Ồ.”
“Nghe nói anh ta học rất giỏi, là người nổi bật trong lớp.” Tôn Hiểu khẽ chạm vào tay cô, “Cậu nên nắm bắt cơ hội này đấy!”
Lương Vận nhớ lại ánh mắt ngượng ngùng của người đàn ông đó khi bị cô phát hiện.
Cảm giác căng thẳng, ngượng ngùng rồi lại có chút xấu hổ.
Cô khẽ cười, rất khó để liên tưởng người đàn ông này với những lời khen ngợi của Tôn Hiểu.
“Thôi đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Lương Vận cố ý xua tan đi suy nghĩ đó.
Tôn Hiểu sốt ruột: “Nào, nói đi, cậu có muốn tớ hỏi giúp không?”
Lương Vận lắc đầu, “Không cần đâu.”
Điện thoại của Tôn Hiểu rung lên, cô lấy ra xem rồi chọc chọc cô bạn.
“Đến rồi, đến rồi, biết nên nói gì rồi đấy.” Cô nháy mắt.
Lương Vận cười, “Biết rồi, cứ nói là đi mua sắm với tớ, về muộn.”
Tôn Hiểu hài lòng, “Được rồi, cứ để tớ lo.”
Lương Vận quay đầu nhìn ra cửa sổ, không quan tâm nữa.
Có lẽ đó là lần đầu tiên định mệnh đưa hai người đến gần nhau nhưng không có khởi đầu cũng chẳng có kết thúc.
Lần thứ hai gặp lại, cô nghĩ có lẽ là trong một hoạt động tình nguyện do tổ chức trường học tổ chức.
Nói đến cũng khá trùng hợp, mỗi khoa chỉ được chọn một người tham gia dự án tình nguyện này, có lẽ là do may mắn mà Lương Vận đã có được suất.
Đó là một hoạt động dọn dẹp cộng đồng…
Tháng sáu chưa quá nóng, sáng hôm đó, cô vỗ nhẹ lên giường của Tôn Hiểu, nói: “Hiểu Hiểu, tớ đi đây, trưa nay cậu tự ra căng tin ăn nhé.”
Tôn Hiểu vẫn còn ngái ngủ, dụi mắt hỏi: “Mấy giờ rồi thế?”
“Tám giờ rồi.”
“Sớm thế.” Tôn Hiểu nhíu mày, lẩm bẩm: “Không hiểu cậu cứ phải tham gia mấy cái này làm gì, ngủ thêm một chút không tốt hơn à!”
Lương Vận đứng thẳng người, lấy một chiếc áo khoác mỏng trong tủ ra, mặc vào rồi nói: “Tớ không còn nhiều thời gian nữa, sắp đến giờ tập trung rồi, tớ phải về vào buổi tối, cậu đừng lười nữa, dậy đi ăn cơm đi.”
“Ừ, tớ biết rồi, cậu đừng quên…”
Tôn Hiểu dụi mắt, thấy cô vội vã cầm túi xách, chưa kịp nói hết câu thì cô đã mở cửa biến mất.
Lương Vận ngẩng tay nhìn đồng hồ, đúng giờ cô xuống xe buýt.
Từ bến xe đến khu dân cư còn một đoạn khá xa, cô không dám chậm trễ trên đường, sợ một mình mình làm trễ nải cả nhóm đành phải tăng tốc bước đi.
Trời âm u, trên đường không có nhiều người.
Cuối cùng, Lương Vận chạy vài bước đến điểm tập trung, đúng lúc mọi người đang tụ họp lại.
Cô giáo phụ trách hoạt động chào mọi người một tiếng, xung quanh trở nên yên tĩnh, bắt đầu thông báo về thời gian, phạm vi và những lưu ý của hoạt động.
Lương Vận đứng khá phía sau, không tiến lên phía trước, cô ngẩng đầu lên một chút liền thấy một chàng trai phía trước, tay trái cầm một cái xẻng, đứng ngây người.
Trước khi tập trung, người phụ trách nói rằng hãy để dụng cụ trên giá, đợi đến khi giải tán rồi mới lấy lại nhưng chỉ có mỗi người này vẫn cầm trên tay, trông rất khác biệt so với cả nhóm.
Không biết là vô tình hay cố ý, cái xẻng đột nhiên rơi khỏi tay anh ta, tiếng “rầm” vang lên trong con phố yên tĩnh. Cái xẻng khá nặng, chạm đất còn rung lên vài cái sau đó mọi người xung quanh đều nhìn về phía anh ta.
Cô giáo phụ trách hình như quen biết anh, cười nói: “Tiểu Minh à, chúng ta không chỉ học hành mà còn phải rèn luyện sức khỏe nữa chứ!”
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu cười ầm lên, chàng trai đỏ mặt gãi đầu rồi cúi xuống nhặt cái xẻng lên.
Lương Vận mỉm cười, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của người đó.
Khi Tạ Minh đứng dậy, khóe mắt dường như bắt gặp điều gì đó, anh vô thức quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt mà anh luôn nhớ nhung đang mỉm cười nhìn mình. Tay anh khựng lại, khi phản ứng lại thì cô giáo phía trước đã nói: “Tiểu Minh, em cứ nhìn chằm chằm vào cô gái kia làm gì thế?”
Tạ Minh quay đầu lại đột ngột, suýt nữa tưởng mình hoa mắt.
Tiếng cười xung quanh không ngừng vang lên, anh chỉ muốn chửi mình là kẻ ngốc.
Không bao lâu sau, cô giáo phụ trách phân công nhiệm vụ cho từng người, dặn dò vài câu rồi mới cho mọi người ra về.
Trời không được đẹp lắm, rất âm u khiến người ta cảm thấy hơi khó thở.
Cả buổi sáng Lương Vận đều phụ trách khu vực của mình, gần đến giờ kết thúc, cô nhìn thấy một chàng trai đang đi về phía hàng rào ở xa.
Anh bước đi rất chậm, chậm đến nỗi Lương Vận cảm thấy có gì đó khiến anh ta không dám đến gần.
Lương Vận quay đầu nhìn xung quanh, không có gì bất thường mới lên tiếng gọi: “Cậu tìm tôi à?”
Tạ Minh tiến về phía trước vài bước, xoa đầu và nói: “Ừ.”
Lương Vận chờ một lát nhưng anh không nói gì nữa.
Cô hơi buồn cười, nhướn mày hỏi: “Rồi sao nữa?”
“À…” Tạ Minh mới nhớ ra mình đến đây để làm gì, vội vàng đưa cái túi trên tay cho cô, “Nước… mang nước đến, còn có hộp cơm, mỗi người đều có, cô giáo bảo tôi phát.”
Lương Vận nheo mắt nhìn, nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.”
Tạ Minh đứng yên không nhúc nhích, Lương Vận tưởng anh còn việc gì nữa nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã lùi lại vài bước, nói chậm rãi: “À, không làm phiền cậu nữa, cậu ăn đi.”
Sau đó quay người, chậm rãi đi về phía khu vực phía sau.
Lương Vận nhìn theo bóng lưng của anh, khẽ cười, hóa ra cũng có thể đi nhanh như vậy.
Cô ăn rất nhanh, sau khi ăn xong, bầu trời cũng bắt đầu có biến đổi.
Những đám mây đen bao phủ bầu trời xanh còn sót lại, một tia chớp lóe sáng cắt ngang bầu trời.
Lương Vận ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời âm u cùng với tiếng sấm, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về điểm tập trung.
Chưa kịp chạy thì mưa đã đổ xuống như trút nước.
Lương Vận không nghĩ nhiều, nhìn thấy một cái mái hiên bên cạnh lập tức thay đổi hướng, chạy đến đứng dưới mái hiên.
Cô lấy điện thoại ra xem, chắc chắn là mưa rào.
Mặt đất dưới bậc thang bị những giọt mưa đập mạnh tạo thành những vũng nước lớn.
Cô thu hồi tầm mắt, chỉ có thể trách mình ra ngoài quá vội vàng mà quên mang theo ô.
Đợi vài phút, mưa vẫn không có dấu hiệu nhỏ lại, thậm chí còn có vẻ lớn hơn.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân đều đều, rất nhanh kèm theo tiếng nước bắn tung tóe.
Lương Vận ngẩng đầu nhìn lên, thấy chàng trai kia đang cầm ô chạy tới, người trên vẫn khô ráo, nhưng ống quần thì ướt sũng.
Anh không vào mái hiên mà đứng thở hổn hển nói: “… À, mưa rơi đột ngột, cô giáo bảo tan họp sớm.”
Lương Vận nhìn anh, mặt hơi đỏ, có lẽ là do chạy.
Tạ Minh thấy cô không nói gì, lắp bắp nói: “Tôi… tôi thấy cậu chưa về, sợ cậu không nhận được tin nhắn lại không mang ô.”
Lương Vận mỉm cười, cười anh nói lắp bắp, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng không mang ô.”
Tạ Minh giơ ô lên phía trước, đột nhiên cảm thấy vui vẻ: “Không sao, tôi có ô mà, tôi đến đây là để đưa ô cho cậu!”
Nói xong, anh mới nhận ra mình vừa nói gì, sao lại đột ngột nói ra những lời như vậy, còn đưa ô cho người ta nữa chứ, người ta quen biết anh à?
Lương Vận vẫn nhìn anh, nụ cười càng lúc càng lớn.
Tạ Minh ánh mắt chớp nhoáng, vừa định mở miệng thì một cơn gió nhẹ thổi qua, Lương Vận đi gần đến trước mặt anh.
Lương Vận thấy anh không động đậy, nói: “Không đi à?”
“À, đi, đi.” Anh nghiêng ô một chút.
Mưa vẫn không ngừng, thậm chí còn có xu hướng lớn hơn.
Con hẻm không lớn, lúc này trên đường không có một chiếc xe nào.
Hai người cùng chung một chiếc ô, vai kề vai nhưng Lương Vận có thể cảm nhận được anh cách mình rất xa, thậm chí cả cánh tay cũng ở bên ngoài.
“Cậu không cần đứng xa thế đâu, cái ô này rất to.”
Lương Vận cười, không biết còn tưởng anh là người đến xin ké ô.
Tạ Minh cảm thấy hơi lúng túng, tiến lại gần cô một chút, “Ừm.”
Có lẽ là muốn tìm chủ đề để nói, anh nói: “Hôm nay cậu vất vả rồi, tôi giúp cô giáo tuyển tình nguyện viên, chỉ có mình cậu là nữ.”
Lương Vận cười, nói thẳng: “Tôi muốn tích điểm, không vì lý do khác.”
Tạ Minh hận mình lắm miệng, những gì nên nói thì không nói, những gì không nên nói thì lại nói ra hết.
Rất nhanh, không ai nói gì nữa.
Đây là một cơn mưa im lặng, hai người không nói nhiều với nhau, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở nhau một câu.
Không lâu sau, đã đến cuối con hẻm, con đường lớn hiện ra trước mặt hai người.
Lương Vận quay đầu lại, nói: “Đi taxi đi.”
Tạ Minh gật đầu, “Được.”
Tạ Minh đưa Lương Vận đến ngã tư để bắt xe, may mắn thay có một chiếc taxi trống. Anh giúp cô mở cửa xe.
Lương Vận ngồi vào trong, vừa rút chân ra thì Tạ Minh định đóng cửa xe lại.
Cô đưa tay ngăn lại, nhìn anh hỏi: “Sao cậu không lên xe?”
Tạ Minh sững sờ.
Lương Vận nói: “Nhanh lên, ở đây không thể dừng xe lâu được.”
“Ồ, ồ, được rồi.”
Anh cũng lên xe.
Chiếc xe chạy chậm rãi trong màn mưa, những hình ảnh phản chiếu của các cửa hàng bên đường xuất hiện trên cửa kính.
Lương Vận hơi nghiêng đầu, nhìn thấy giày thể thao màu xám của anh đã ướt sũng, ống quần bị vấy bẩn vài chỗ và vai áo trắng bên trái ướt một mảng lớn.
Tạ Minh ngồi thẳng lưng, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô đang nhìn mình, anh hơi hối hận, tại sao mỗi lần gặp cô đều trở nên lúng túng như vậy, cứ như thể không phải là mình.
Trong xe, Lương Vận đột nhiên hỏi: “Cậu tên gì?”
Anh quay đầu lại nhìn cô.
“Tôi tên Tạ Minh.”
Lương Vận lẩm bẩm một lần nữa, rồi hỏi: “Cậu trước đây có quen biết tôi không? Ngoài lần gặp nhau ở buổi họp hôm nay.”
Tạ Minh sờ mũi, nói: “Không có, hôm đó là lần đầu tiên tôi gặp cậu.”
Lương Vận cười, hỏi câu cô muốn hỏi: “Cậu rất sợ tôi à, tại sao không dám nhìn thẳng vào tôi khi nói chuyện?”
Tạ Minh lập tức quay đầu đi, nói dối: “Tôi không có.”
Lương Vận cười khẽ, thấy mặt anh đỏ lên nên không trêu chọc nữa.
Rất nhanh, đã đến cổng trường, mưa nhỏ dần.
Tạ Minh đưa cô đến cầu thang, nhìn cô lên lầu.
Nhưng khi Lương Vận lên đến bậc thang thứ hai thì dừng lại, chân bước ra lại thu về, quay đầu nhìn lại, anh vẫn đứng đó.
Cô đột ngột quay lại đối diện với anh, đi về phía trước hai bước đứng trước mặt anh.
Tạ Minh không biết cô muốn làm gì, nói: “Cậu sao thế?”
Lương Vận mỉm cười nói: “Tôi thích những người dũng cảm, có vẻ mạnh mẽ.”
Nói xong, Tạ Minh đứng ngây ra đó, cố gắng hiểu ý nghĩa câu nói của cô. Khi anh nhận ra thì bóng dáng của cô đã khuất sau góc cua.
Trở về ký túc xá.
Tôn Hiểu kéo cô lại, xoay một vòng, “Không sao chứ, không bị ướt à? Tớ gọi cậu lúc cậu đã đi rồi.”
Cô cười, “Không sao đâu.”
“Vậy à.” Tôn Hiểu nói: “Có ai cùng cậu về không?”
“Có.” Lương Vận treo áo khoác lên, nhớ ra điều gì đó, nói: “Gặp lại cậu bạn hôm trước rồi, tôi nhờ cậu ấy đưa ô.”
“Cái gì?” Tôn Hiểu lại hét lên, “Tình hình thế nào rồi, tiến triển nhanh thế, mới có mấy ngày.”
Lương Vận đổ một cốc nước, quay đầu lại, “Nhỏ tiếng thôi, đừng làm phiền người khác.”
Tôn Hiểu bám lấy cánh tay cô nài nỉ: “Nói đi mà, nói đi mà, thế nào rồi?”
Lương Vận nói: “Cũng không tệ, khá nhiệt tình.”
Tôn Hiểu vui mừng khôn xiết, nói: “Tối nay tớ rủ Tưởng Huyến đi ăn cơm, lát nữa tớ sẽ hỏi cậu ấy về anh chàng đó.”
Lương Vận mở máy tính, thờ ơ nói: “Cậu lo học hành của mình đi, sắp thi rồi.”
Tôn Hiểu uể oải nằm xuống bàn, ngoan ngoãn ôn bài.
Vài ngày sau, Lương Vận cảm thấy có lẽ mối quan hệ của hai người bắt đầu từ cơn mưa hôm đó.
Có lẽ là vì câu nói của cô ở cầu thang hoặc là do Tôn Hiểu đã kể lại một cách đầy màu sắc với Tưởng Huyến nên từ đó, cô thường xuyên gặp anh ở những nơi khác nhau.
Tạ Minh cũng trở nên dũng cảm hơn, không còn ngượng ngùng như trước nữa, chủ động tìm cơ hội trò chuyện với cô.
Thỉnh thoảng khi đến thư viện, anh luôn giữ chỗ cho cô.
Một lần, Lương Vận hỏi anh: “Sao cậu biết hôm nay tôi đến đây?”
Anh cười nói: “Tôn Hiểu đã bán lịch trình của cậu cho tôi rồi.”
Anh cười rất tươi, hiếm khi thấy anh cười như vậy.
Ngày qua ngày, Tạ Minh vẫn duy trì thói quen như vậy, đưa cô đi học, cùng cô đến thư viện, thỉnh thoảng còn đi ăn cùng Tôn Hiểu và Tưởng Huyến.
Vào một buổi tối mùa hè, Lương Vận muốn tìm một công ty thực tập, vì vậy cô quyết định ở lại Thanh Đảo.
Đầu tháng tám, cách khai giảng còn một tháng, cô tình cờ gặp lại anh chàng đó ở cửa công ty.
Cảnh tượng vẫn giống như cũ, trời quang mây tạnh vào buổi sáng nhưng khi tan làm thì trời lại đổ mưa như trút nước.
Lương Vận có mang theo ô nhưng khi cô bước ra khỏi tòa nhà thì nhìn thấy anh đang đứng dưới mái hiên cầm một chiếc ô, ngơ ngác nhìn về phía cô.
Cô mỉm cười với anh, tăng tốc bước về phía anh.
Anh vội vàng giơ ô lên, che chắn cho cô.
Lương Vận đứng cạnh anh, hỏi: “Sao cậu lại ở đây, không phải về quê nghỉ hè rồi à?”
Tạ Minh cười ngượng ngùng, “Tôi ở lại Thanh Đảo một tháng để dành thời gian cho mẹ, sau đó tôi quay lại đây tìm cậu.”
Lương Vận mỉm cười, “Sao cậu không tìm chỗ nào để trú mưa, giày của cậu ướt hết rồi.”
Tạ Minh cười lớn, “Đúng rồi, tôi cố ý tìm một chỗ dễ thấy, sợ cậu ra ngoài không nhìn thấy tôi.”
“Sao cậu không nhắn tin cho tôi trước? Như vậy tôi sẽ biết mà chuẩn bị.” Lương Vận khẽ mỉm cười.
Gió đổi hướng.
Cô nghe thấy Tạ Minh nói: “Tôi muốn tạo bất ngờ cho cậu nên mới trốn về.”
Một thoáng, lòng Lương Vận xao xuyến. Cô không nói gì.
Tạ Minh quay đầu nhìn cô, lại nói: “Hy vọng không làm cậu giật mình.”
Lương Vận lắc đầu, mỉm cười: “Không đâu, thật sự rất bất ngờ.”
Hai người lên xe buýt, Tạ Minh tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ phía sau, để Lương Vận ngồi trước.
Anh đặt ô dưới chân, nói: “Khi tôi ra khỏi nhà trời chưa mưa nhưng dự báo thời tiết nói là sẽ có mưa rào nên tôi đã mang theo ô phòng trường hợp. May quá là đã dùng đến.”
Lương Vận cười nhẹ, “Ừ.”
“Cậu thì sao, có mang theo ô không?” Tạ Minh lau khô tay, quay đầu nhìn cô, “Nếu lần sau gặp trường hợp này, cậu cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay.”
Anh nói rất nghiêm túc, hai hàng mày nhíu lại, trên trán có một giọt nước, không biết là mồ hôi hay nước mưa.
Lương Vận nghiêng đầu nhìn vào chiếc túi đeo chéo, nhẹ giọng nói: “Không có.”
Tạ Minh cười tươi hơn, “Vậy là tôi không đến uổng phí rồi.”
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần trôi qua, trên đường vắng người.
Chàng trai ngồi bên cạnh không nghe nhạc cũng không cúi đầu chơi điện thoại, mà chỉ đơn giản là tìm chủ đề để trò chuyện cùng cô.
Lương Vận thu hồi tầm mắt, nhìn anh một lúc rồi đột ngột gọi: “Tạ Minh.”
“Hửm? Có chuyện gì sao?”
Lương Vận nói: “Tại sao cậu đối tốt với tôi như vậy?”
Tạ Minh im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên, trong mắt anh có thêm một chút bình tĩnh, nói: “Cậu chưa nhận ra à, tôi nghĩ cậu đã biết rồi.”
Lương Vận mỉm cười, cô biết Tạ Minh đang nói gì cũng hiểu rõ bản thân đang hỏi gì, chỉ là muốn nghe anh nói ra thôi.
Cô không thích những điều mơ hồ, hôm đó dường như cô đã quên nói thêm điều gì đó, ngoài sự dũng cảm và mạnh mẽ, cô còn muốn một tình yêu trực tiếp hơn.
Tạ Minh trầm ngâm một lúc, nói: “Vì cậu hỏi nên tôi nghĩ mình nên nói rõ ràng. Có lẽ bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để tỏ tình nhưng tôi không muốn đợi nữa.”
Lương Vận không nói gì, tiếp tục lắng nghe.
Tạ Minh nhìn cô nói: “Cậu khác với những cô gái khác, không thể nói là tốt hay xấu, chỉ là cảm giác của tôi như vậy. Tôi cũng rất tò mò, rõ ràng chỉ gặp cậu một lần, tại sao tôi lại nhớ mãi từng cử chỉ của cậu. Cho đến khi tham gia hoạt động tình nguyện, khi cậu nói những lời đó với tôi, tôi đã trở về và suy nghĩ rất nhiều. Tôi sợ những lời nói của tôi sẽ làm cậu khó chịu, sợ rằng cậu sẽ không thích tôi. Sau đó, Tưởng Huyến rủ tôi đi ăn cơm, tôi nghe cậu ấy kể rất nhiều về cậu, tôi càng tò mò hơn về cậu. Mỗi khi được ở bên cạnh cậu, tôi đều rất căng thẳng, sợ mình sẽ nói sai điều gì đó, sẽ làm cậu không vui. Nhưng…”
Lương Vận khẽ cúi đầu, mỉm cười, gần như bị những lời nói giản dị nhưng chân thành đó cảm động. Đó là lời tỏ tình dài nhất và bình thường nhất mà cô từng nghe.
Ngày hôm đó, cô nghĩ rằng, nếu không có một người đàn ông cao lớn và dũng cảm xuất hiện, có lẽ cũng không sao. Một người đàn ông dịu dàng và nho nhã cũng rất tốt.
Cô nói: “Tạ Minh, cậu có muốn làm bạn trai tôi không?”
Cậu ấy bị cô ngắt lời, sững sờ một lúc, rồi tai bắt đầu đỏ lên, lắp bắp nói: “… Chuyện tỏ tình không phải do con trai nói trước sao?”
Lương Vận lúc này tâm trạng rất tốt, nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa đã tạnh.
Cô tựa lưng vào ghế, giọng điệu thoải mái: “Đúng vậy, nhưng tôi không biết phải đợi đến bao giờ cậu mới nói ra.”
Sau đó, cậu ấy cười suốt quãng đường về ký túc xá.
Ngày hôm đó, họ thậm chí còn không nắm tay nhau, không ôm nhau nhưng mỗi khi nhớ lại cơn mưa hôm đó, Tạ Minh lại cười như một cậu bé ngây thơ.
Ngay cả sau này, khi cả hai bắt đầu có những bất đồng trong công việc, Tạ Minh vẫn luôn nhớ về cơn mưa hôm đó. Anh tự nhủ với bản thân rằng, đó là cô gái anh yêu nhất, vì cô ấy, anh có thể hy sinh rất nhiều.
Đó là khởi đầu của câu chuyện tình yêu của họ, một khởi đầu dài nhưng kết thúc lại rất ngắn.
Đầu năm ngoái, cuộc sống của cả hai bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Sự nghiệp của Lương Vận ngày càng thăng tiến, từ một thực tập sinh bình thường, cô trở thành trưởng nhóm dự án, tương lai của cô đang rộng mở.
Nhưng Tạ Minh thì khác, anh thích sự ổn định, không muốn mạo hiểm. Anh làm việc trong một bảo tàng, công việc này rất ổn định nhưng mẹ anh muốn anh về quê phát triển. Lúc đầu, Tạ Minh đã từ chối, anh nói: “Con đã sống ở Thanh Đảo nhiều năm rồi, đã quen với cuộc sống ở đây, công việc cũng rất ổn định, con không muốn thay đổi.”
Mẹ Tạ Minh biết về Lương Vận, cũng biết anh vì Lương Vận mà không muốn về quê.
Có lẽ vì tuổi già, bà muốn người thân ở bên cạnh mình, mẹ Tạ Minh từ khuyên nhủ chuyển sang ép buộc, bà liên tục gọi điện thúc giục hai người kết hôn và về quê.
Tạ Minh bắt đầu cảm thấy khó chịu, anh không muốn nói chuyện này với Lương Vận, vì anh biết cô sẽ không đồng ý.
Một sự cố bất ngờ đã khiến mâu thuẫn giữa hai người bùng nổ.
Mẹ Tạ Minh đột ngột bị đột quỵ, một bên người bị liệt, Tạ Minh là người duy nhất có thể chăm sóc bà.
Lương Vận rất đau lòng khi thấy Tạ Minh gầy đi trông thấy, cô đề nghị: “Hay là em xin nghỉ phép một thời gian, đến đó chăm sóc bác gái cùng anh?”
Tạ Minh nằm trên giường, cười khổ: “Em nghĩ em đến đó rồi có thể quay về được không? Mẹ sẽ không dễ dàng để em đi đâu.”
Lương Vận hiểu rõ điều đó nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ.
Hai người im lặng rất lâu.
Căn phòng tối om, chỉ có một chiếc giường.
Tạ Minh nhìn cô, không muốn tiếp tục căng thẳng, anh kéo cô nằm xuống, “Ngủ đi, ngủ đi, để anh nghĩ cách.”
Cả hai đều không ngủ được, trong lòng mỗi người đều đang tính toán. Lương Vận không muốn từ bỏ sự nghiệp nhưng cũng không muốn bỏ rơi Tạ Minh.
Điểm mấu chốt là khi Cao Dĩ Trạch làm phiền Lương Vận và bệnh tình của mẹ Tạ Minh trở nặng.
Một hôm, Tạ Minh đến đón Lương Vận tan làm, khi vừa lên xe, điện thoại của Lương Vận reo lên, là Cao Dĩ Trạch gọi đến, nói là có cuộc họp gấp cần cô tham gia. Lương Vận biết đây là cách Cao Dĩ Trạch thường xuyên quấy rối nhân viên.
Tạ Minh đã đoán được cô sẽ nói gì.
“Công ty này không thể thiếu em sao? Nếu không có em thì mọi việc sẽ không vận hành được à?”
Lương Vận nhỏ giọng nói: “Công ty đang chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới, một chiếc máy ảnh, nên gần đây em khá bận.”
Tạ Minh hỏi trực tiếp: “Vậy em có muốn về không?”
Lương Vận nhìn đồng hồ, đề nghị: “Chúng ta tìm một nhà hàng ăn tối nhé, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tạ Minh gật đầu nhưng cuối cùng anh lại quay xe trở lại công ty.
Trước khi xuống xe, Lương Vận muốn ôm anh nhưng anh tránh đi.
Cô chỉ có thể khẽ hôn lên má anh.
Tối hôm đó, Lương Vận về nhà và thấy Tạ Minh đang thu dọn hành lý.
Cô hoảng hốt chạy vào phòng, kéo tay anh: “Anh đang làm gì vậy?”
Tạ Minh rút tay ra, giọng điệu bình tĩnh nhưng lạnh lùng: “Mẹ anh bệnh nặng, anh phải về nhà chăm sóc bà ấy. Anh đã mua vé máy bay rồi, ngày mai sẽ đi.”
Lương Vận tiến lên một bước, muốn chạm vào anh nhưng anh tránh đi. Anh tiếp tục thu dọn đồ đạc, nói: “Em ở lại Thanh Đảo đi, em có sự nghiệp của em. Anh không muốn em vì anh mà từ bỏ tất cả.”
Lương Vận tiến lên một bước, muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt mệt mỏi của anh nhưng anh tránh đi, tiếp tục cúi người thu dọn hành lý, “Tạ Minh, em đi cùng anh được không? Em sẽ ở bên cạnh anh một thời gian.”
Anh ngẩng đầu lên, “Em biết anh cần hơn thế, anh muốn em thật lòng thật dạ đi cùng anh, là chúng ta bắt đầu lại ở một nơi khác.”
Cứ vòng quanh quẩn quanh vẫn là vấn đề đó.
Anh nhìn sâu vào mắt cô, cười khổ: “Lương Vận, ở bên em, anh quá mệt mỏi rồi.”
Lương Vận đột nhiên muốn khóc, cô cũng rất khó xử, cô không muốn đến một nơi khác bắt đầu lại nhưng không có cách nào khác. Mẹ của Tạ Minh không muốn rời khỏi quê hương, cô không muốn từ bỏ sự nghiệp, vì vậy cuối cùng mỗi người đều có những thứ muốn bảo vệ, chỉ có Tạ Minh là khổ sở.
Đêm đó, họ vẫn nằm chung một giường như mọi khi, không làm gì cả, thậm chí cả một cuộc trò chuyện đơn giản cũng không có.
Ngày hôm sau, Lương Vận đưa anh đến sân bay, anh cố gắng một lần nữa hỏi cô nhưng vẫn không có kết quả.
Anh quyết định quay người đi qua cửa an ninh, từ vị trí cô đứng đến khi anh bước vào không quá năm mươi mét nhưng anh đã quay lại vô số lần. Đến bước cuối cùng, Tạ Minh quay lưng lại, không nhìn cô nữa.
Lương Vận nhìn bóng dáng đó dần dần biến mất trong tầm mắt, cô mới nhận ra, câu chuyện của hai người thật sự đã kết thúc.
Trên đường về, Lương Vận lái xe, cơn mưa đã kìm nén bấy lâu bất ngờ trút xuống cùng với một giọt nước mắt nơi khóe mắt, cô chợt nghĩ đến một từ.
Gọi là có đầu có cuối.
…
“Vậy nên từ đó trở đi, hai người không gặp nhau nữa.”
La Thành dập tắt điếu thuốc, di chuyển gạt tàn thuốc, đưa tay đến bên cạnh Lương Vận để cô đặt lên tủ đầu giường.
Căn phòng tối tăm mờ ảo khói thuốc, trên giường chăn gối xộc xệch quấn lấy hai người.
Lương Vận nằm ngửa, đè lên một cánh tay của La Thành, tay còn lại đờ đẫn đặt trên mép giường, giữa các ngón tay còn sót lại nửa điếu thuốc chưa tắt.
“Ừm, hôm nay là lần đầu tiên gặp lại.”
La Thành nhìn chằm chằm vào vết nứt trên trần nhà, cánh tay không cầm thuốc lá đã dần tê cứng.
Lương Vận quay đầu lại, cằm anh chạm vào thái dương cô, “Em đã nói xong rồi, dừng lại ở đây coi như là kết thúc, anh nghĩ sao.”
La Thành không biết phải nói gì, nếu nói không khó chịu thì cũng không phải, nghe người phụ nữ trong lòng mình miêu tả về tình yêu đã qua, trong lòng anh ít nhiều cảm thấy không thoải mái.
Anh gật đầu nhẹ hai cái, nói: “Nửa đầu cũng coi như là một câu chuyện tình yêu trong sáng.”
Lương Vận nghe vậy cười lên, “Em biết không thể đổ lỗi cho việc chia tay với Tạ Minh lên đầu anh ấy được, một phần lớn cũng là do em. Em không nói mình sai, chỉ là đôi khi anh chọn cái này cũng có nghĩa là mất đi cái khác, vì vậy thủ phạm cuối cùng dẫn đến kết cục… vẫn là em.”
Giữ một tư thế quá lâu, La Thành động đậy vài cái, nghiêng người lên trên một chút, tay đặt lên bụng cô.
“Anh không có quyền phán xét em, bao gồm cả anh ấy, những quyết định đã được đưa ra mà cứ đi hồi tưởng lại thì chẳng có ý nghĩa gì nữa phải không.”
“Anh có nhớ em đã nói là em không bao giờ hối hận về những quyết định của mình không.” Lương Vận lắc đầu, nói: “Thực tế là em vẫn không hối hận, nếu cho em một cơ hội lựa chọn lại, em vẫn sẽ chọn ở lại, chỉ là…” chỉ là cảm thấy có chút áy náy với anh ấy, với những gì cả hai đã từng cố gắng.
La Thành cúi đầu nhìn cô, “Chỉ là gì, chỉ là em cảm thấy hơi tiếc nuối?”
Lương Vận đối diện với ánh mắt của anh, nhận ra anh bắt đầu thở không đều, mặt cũng tối sầm lại, cô cười khẩy một tiếng, “... Em không nói vậy, đây là anh tự nghĩ ra đấy.”
Thấy cô cười, La Thành dùng chút sức ở tay, cố ý nói: “Bây giờ em đang nằm trên giường của ai? Nghe em nói nhiều như vậy thì anh coi như là cái gì?”
Lương Vận ấn chặt lấy tay anh đang nghịch ngợm, nụ cười trở nên tươi tắn hơn, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh, nói: “La Thành, em nói nhiều như vậy, không chỉ muốn giải thích cho anh về chuyện sáng nay, em không phủ nhận. Đột nhiên gặp lại anh ấy quả thực đã khơi dậy rất nhiều cảm xúc trong em nhưng em thực sự không hối hận, không hối hận về quá khứ cũng không hối hận về hiện tại.” Cô đặt tay lên xương bả vai của La Thành, nhẹ nhàng nói: “Em còn muốn nói, em thực sự đã gặp anh, anh cũng có ấn tượng về em và Tạ Minh phải không? Nhưng tại sao anh lại giả vờ như không quen biết em?”
La Thành im lặng, khi hai người ở bên nhau, nếu chỉ có một người thành thật thì người còn lại có nên mở lòng ra không.
Một lúc lâu, anh nghĩ cách miêu tả quá khứ của mình, miêu tả những lịch sử không muốn nhớ lại, từng chút một được phơi bày ra.
“Lúc đó, em chắc đang học năm cuối đại học?”
Nghe thấy giọng anh, Lương Vận quay lại ôm lấy anh.
/62
|