Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- ------------
Lúc Trần Nhiên đi ra khỏi trường, ánh mặt trời đang chiếu chút ánh sáng cuối cùng.
Vẫn rất nóng.
Nhưng tiểu tổ tông đi phía sau thì vẫn như một con rùa, từ từ chậm rãi.
Trần Nhiên quay đầu lại nói: "Nhanh lên."
Trình Âm "À" một tiếng, nhưng chân cũng không đi nhanh hơn.
Cô cảm thấy hơi lo lắng không yên.
Cảm giác này nói như thế nào nhỉ.
Lúc đầu khi nhận được phiếu điểm cô thật sự rất tức.
Tức Trần Nhiên nói không giữ lời.
Nhưng cô không ngờ Trần Nhiên lại nói sẽ đưa cô đi ăn cơm.
Về mặt lí trí thì Trình Âm phải từ chối.
Cô cũng không thân quen với Trần Nhiên, hơn nữa Trần Nhiên là một người đàn ông trưởng thành, nên không giống với đám con trai trong lớp bọn họ.
Trình Âm luôn cảm thấy tan học đi theo anh thế này cứ là lạ chỗ nào ý.
Nhưng lúc này cô lại chỉ hơi lo lắng và có chút chờ mong.
Không biết Trần Nhiên mang cô đi ăn cái gì.
Ăn cơm xong có phải lại đưa cô đi chơi không.
Trong lúc vô tình hai người đã đi tới bãi đỗ xe bên ngoài trường học.
Trần Nhiên đưa cô đến chỗ một chiếc xe.
Trình Âm nhìn chằm chằm chiếc xe này, hỏi: "Anh toàn lái xe đi học à?"
Trần Nhiên kéo cửa xe ở ghế lái ra, tay đặt lên trên, cười như không cười mà nhìn Trình Âm.
"Đúng vậy, có sợ lát nữa tôi mang em đi bán không?"
Trình Âm "Hừ" một tiếng, mở cửa ghế phụ ra và ngồi vào.
Vào lúc động cơ khởi động, Trình Âm đột nhiên có cảm giác không chân thật lắm.
Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ ngồi xe cha mẹ, ngồi xe Trình Thanh, ngồi xe của cô chú họ hàng.
Nhưng chưa bao giờ ngồi xe của bạn cùng lứa.
Trần Nhiên cũng không tính là bạn cùng tuổi với cô nhưng cô không thể phân loại anh với trưởng bối được.
Ngay lúc Trần Nhiên lái bằng một tay, Trình Âm mới cảm nhận một cách rõ ràng, Trần Nhiên khác hoàn toàn với những cậu con trai bên cạnh cô.
Thành thục cùng xa lạ cùng kết hợp tại thời điểm này, khiến cho cái thứ gọi là "Hormone" kia xuất hiện. Con gái mười bảy tuổi đã bắt đầu tìm tòi nghiên cứu nhưng không dám tới quá gần chỉ có thể lắng nghe tiếng tim đập bất thường của mình.
Lúc lái xe Trần Nhiên rất yên tĩnh, không nói lời nào.
Trình Âm cảm thấy không được tự nhiên, vì thế lấy điện thoại ra gọi cho Trình Thanh.
"Anh ơi, hôm nay em không về ăn cơm, đi ăn với bạn ở bên ngoài."
"Hả...... Là Tạ Dĩnh, em đã kể cho anh về cô ấy rồi mà."
"Không cần không cần, ăn xong em sẽ tự đi về."
"Vâng, ok."
Dập điện thoại, Trình Âm mở nhạc ra nghe thì thấy người bên cạnh hỏi: "Tạ Dĩnh"
Trình Âm ngước lên nói lắp.
"Sao, làm sao nào?"
Trần Nhiên dừng đèn xanh đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn Trình Âm.
"Em nói dối làm gì?"
Nói xong, Trình Âm thất thần không trả lời, Trần Nhiên lại cười khẽ.
Anh đang nói gì với cô gái nhỏ vậy chứ.
Lời này cũng quá ẩn ý rồi.
Hơn nữa tự nghĩ lại, nếu anh là anh trai của Trình Âm chắc chắn cũng không yên tâm để cho em gái mình đi ra ngoài ăn cơm với người con trai khác.
"Ăn xong tôi sẽ đưa em về." Trần Nhiên nói, "Bảo anh em yên tâm, tôi sẽ không bán em đâu."
Xong anh lại lẩm bẩm: "Người vẫn còn chưa lớn, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền."
Trình Âm: "......"
-
Bọn Kỷ Hoài Tân đã tới quán lẩu trước rồi đang chờ Trần Nhiên tới ăn.
Trương Việt nhận được tin nhắn Wechat của Trần Nhiên, vội gọi người mang đồ ăn ra.
"Nướng thịt bò trước, Trần Nhiên đã tới rồi, không phải đợi."
Kỷ Hoài Tân lấy một điếu thuốc lười biếng nhìn mọi người nói: "Ai, không thú vị tý nào, lần nào ăn cơm cũng chỉ toàn đám đàn ông, lúc nào chúng mày mới mang phụ nữ đến hả, khác gì La Hán nhiều mà không có người xem."
Lời còn chưa nói xong thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Trần Nhiên đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Kỷ Hoài Tân.
"Đứng ở cửa làm cái gì? Thần giữ cửa à?" Kỷ Hoài Tân vẫy tay gọi anh, "Vào nhanh lên đang chờ cậu đấy."
Trần Nhiên không để ý đến bọn họ, quay đầu thấy Trình Âm mang cặp sách, hai tay nắm chặt vào túi đeo quai, môi mím lại, hai mắt lấp lánh.
—— Tất nhiên là đã nghe thấy những lời vừa rồi của Kỷ Hoài Tân.
Lúc nãy trong phòng học vẫn mang bộ mặt như mặt trăng với mặt trời, mà đến đây lại học được dáng vẻ thẹn thùng.
"Em lo lắng cái gì." Trần Nhiên khẽ nói, "Người ta nói là phụ nữ, em chỉ là bé gái, hai sinh vật hoàn toàn khác nhau hiểu không!"
Trình Âm "À" một tiếng.
Trần Nhiên xoay người lại, chống tay lên khung cửa, quét một vòng nói: "Các cậu nói chuyện để ý một chút."
Mọi người ngơ ngác không hiểu, Trần Nhiên đang ra vẻ gì chứ.
Ngay sau đó, Trần Nhiên đi vào, Trình Âm đi theo phía sau.
Mọi người lập tức sững sờ, vẫn là Kỷ Hoài Tân phản ứng đầu tiên.
"Ha ha, Trần Nhiên, đây không phải em gái của cậu sao?"
Những người ở đây hôm nay không phải nhóm người mà Trình Âm gặp ở phố mỹ thực hôm trước, trong này cô chỉ gặp mỗi Kỷ Hoài Tân rồi.
"Đúng vậy, đến đây, giới thiệu một chút." Trần Nhiên duỗi tay, để phía sau lưng Trình Âm hơi ôm một chút, "Em gái của mình bị thất lạc bên ngoài, vừa mới nhận về."
Trần Nhiên nói xong cả bàn ngoài Kỷ Hoài Tân ra ai cũng thấy khó hiểu.
Nghe giọng điệu của Trần Nhiên thì đang nói đùa, nhưng khuôn mặt của em gái này lại thấy đúng với câu nói đấy.
Ánh mắt mọi người lướt qua Trình Âm rồi lại qua Trần Nhiên, Trình Âm lại cảm thấy hơi rụt rè không nói một câu nào.
Thật ra cô hơi căng thẳng, lần đầu tiên đi ăn với nhiều người lạ như vậy, còn toàn là đàn ông trưởng thành, giống như không có chỗ cho cô phát huy được tính cách của mình.
Trần Nhiên cười kéo cái ghế ra, nói: "Ngồi đi."
Sau khi Trình Âm ngồi xuống, Trương Việt vô cùng tò mò hỏi: "Cậu có em gái thật à? Sao trước đây chưa từng nghe nói."
Trần Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, trong mắt có gì đó như thích thú, Kỷ Hoài Tân bên cạnh không nín được cười, nói: "Đồ ngốc, đây là bạn học của Trần Nhiên bạn cùng lớp! Không thấy người ta mặc đồng phục đeo cặp sách à".
Mọi người hiểu ra, đều cười.
Trình Âm không hiểu có gì buồn cười đâu.
Về phía Trần Nhiên lại giống như người ngoài cuộc, vắt chéo chân dựa vào ghế ngồi chơi điện thoại.
Kỷ Hoài Tân ngồi đối diện Trình Âm, vươn cổ ra hỏi: "Em gái à, bình thường Trần Nhiên ở trường có ngoan không, có nghe lời không?"
Nghe thấy vậy, Trần Nhiên quay đầu thản nhiên nhìn Trình Âm.
Trình Âm hiểu, cô tự biết cắn người miệng mềm ( ý thích nghe lời nói hay lời khen), đương nhiên sẽ nói tốt cho Trần Nhiên.
"Anh ấy rất ngoan cũng rất nghe lời."
Lời này vừa nói xong mọi người trên bàn đều cười bò ra.
Trình Âm nhìn mà trợn mắt há mồm, rốt cuộc thì bọn họ cười cái gì vậy? Người lớn đều thích cười khó hiểu như vậy à?
Trần Nhiên đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm Trình Âm.
Đôi mắt màu sáng nhạt cùng với mặt mày thâm thúy lúc này mang theo sự bất đắt dĩ, nhìn đến mức trong lòng Trình Âm cảm thấy không yên.
Làm sao vậy cô nói gì sai rồi à!?
Nhưng Trần Nhiên cũng không nói thêm gì, chỉ thở dài, đem đĩa bánh dày đường đỏ đẩy đến trước mặt Trình Âm.
"Nói ít thôi ăn nhiều vào, sau này không lớn được lại đổ tại tôi."
Nói xong, anh ngước lên nhìn mọi người, trên bàn có bốn người thì ba người hút thuốc.
"Mấy cậu tắt thuốc đi, mở cửa sổ ra cho thoáng." Anh dừng lại một chút hơi tự giễu nói "Không thấy bạn của mình ở đây à."
Trình Âm vội nói: "Không sao không sao, mọi người không cần để ý tới em đâu ạ."
Thật ra cô rất ghét mùi thuốc, Trình Thanh ở nhà thỉnh thoảng cũng hút bị cô phát hiện sẽ mách bố mẹ ngay. Nhưng ở đây đều là đàn ông vì cô mà không cho người ta hút cũng không tốt cho lắm.
Nói xong, cô lại nói với Trần Nhiên: "Lần trước tôi thấy anh cũng hút thuốc mà đúng không?"
"Em gái à, em đừng quan tâm, Trần Nhiên cậu ta đối với phụ nữ đều như vậy đấy, giả vờ đứng đắn." Kỷ Hoài Tân vừa dụi điếu thuốc vừa nói "Thật ra cậu ta là đồ cầm thú ngầm đấy, em cách xa cậu ta ra."
Phụ nữ.
Trình Âm nghe xong miếng bánh dày đang cắn đột nhiên rơi vào trong bát, khuôn mặt cũng hận không thể vùi luôn cùng chiếc bánh.
Trần Nhiên ngước lên thoải mái nhìn về phía Kỷ Hoài Tân, "Mình làm sao cầm thú bằng cậu được."
Giọng anh mát lạnh, trọng âm nhấn mạnh ở hai chữ "Làm sao!", cười như không cười nhìn Kỷ Hoài Tân, ngón tay dài cân xứng để lên trên bàn nhẹ nhàng xoay chén trà.
Một đám đàn ông lại cười to lên.
Có lẽ không khí trong phòng rất nóng, cũng chắc do anh muốn cười đùa với bạn bè nên vẻ mặt khá thả lỏng.
Cho đến lúc cầm chén trà lên uống mới nhìn thấy khuông mặt đỏ như trái táo của Trình Âm.
Trần Nhiên khẽ nhíu mày, đặt chén trà xuống chuyển đề tài.
"Trương Việt, sao cậu nói muốn đến Thượng Hải ăn máng khác?"
Trương Việt nướng thịt bò, rung đùi đắc ý nói: "Con người phải biết khom lưng vì năm đấu gạo, ông chủ biết mình muốn đi nên lập tức phải thăng chức cho mình."
Tiếp theo đề tài mà bọn họ nói chuyện đa số Trình Âm đều không hiểu, song mọi người cũng cố tránh đi một số đề tài không giành cho trẻ nhỏ, thỉnh thoảng cũng sẽ có người vô thức nói chửi mấy câu nhưng không ai để ý.
Chỉ là Trình Âm ăn bữa cơm này rất rụt rè cũng rất yên tĩnh.
Trong bữa ăn Trần Nhiên nhìn cô một cái thấy cô đang cầm miếng dưa hấu ăn trông giống như một con mèo nhỏ đang liếm đồ ăn.
Cô gái này ở trường vừa ngang ngạnh vừa mềm mại nhưng đến lúc gặp một đám người lớn vẫn sợ không dám lên tiếng.
-
Sau khi ăn xong, Trần Nhiên muốn đưa Trình Âm về nhà.
Lúc hai người đi ra khỏi phòng, Kỷ Hoài Tân đuổi theo sau đứng ở cửa nói: "Trần Nhiên, lát nữa đưa em gái về nhà xong nhớ đến thẳng chỗ cũ nhé, bọn mình qua đấy luôn."
Trần Nhiên không quay đầu lại, búng tay một cái, ý nói đã biết.
Cuối tuần nào bọn họ cũng tụ tập ăn cùng nhau rồi giải trí buổi tối là đi uống vài ly.
Sau khi lên xe, Trình Âm mở cửa sổ ra gió đêm thổi vào, nhai kẹo quýt được tặng bởi nhà hàng, lấy điện thoại ra xem manga anime.
Trong xe vang lên những tiếng la hét cùng tiếng nhạc ầm ĩ, đã lâu rồi Trần Nhiên không nghe thể loại này.
"Này, bạn ngồi cùng bàn."
Trình Âm không ngẩng đầu, "Ừ"
"Lần sau không được tùy tiện lên xe đàn ông, đi theo người ta ăn cơm, người quen cũng không được, biết chưa?" Anh hơi nghiêng đầu nhìn Trình Âm, "Có biết như thế rất nguy hiểm không?"
Trình Âm cũng không chú tâm lắm, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại "Chính anh nói muốn đưa tôi đi ăn đấy chứ."
Không phải do cô đang giận sao
Trần Nhiên đưa tay lấy điện thoại của cô đặt trong hộp để đồ trong xe "Đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy, không thể không để ý đến những người đàn ông tính cách nguy hiểm, ví dụ như tôi đây mặc dù đã quen em nhưng không thể tùy tiện đi như thế, những người xa lạ lại càng không được, nghe rõ chưa?"
Trình Âm ngơ ngác nhìn anh, "Ví dụ như anh."
Trần Nhiên há hốc miệng, muốn giảng đạo lý với cô thì lại nghe cô nói: "Vì anh rất cầm thú à!"
Trần Nhiên: "......"
Anh đạp mạnh chân ga.
Tôi đang nói chuyện tử tế với em, còn em thì ngồi đó chỉ trích tôi.
Không vui.
Trình Âm ý thức được mình lỡ nhanh mồm nhanh miệng hình như nói sai gì rồi, yên lặng kéo góc áo của anh khẽ lúng túng nói: "Tôi biết rồi."
Trần Nhiên nghe được, nhưng không trả lời.
Phía trước gặp được đoạn đường đang sửa, đường hai chiều lại trở thành một chiều, nên bị chặn một đoạn, Trần Nhiên lại thay đổi đường đi chen chúc một chỗ với những người khác.
Lúc này Kỷ Hoài Tân lại gọi đến, nói cho anh biết đổi chỗ khác, còn giục anh nhanh lên.
Trần Nhiên chỉ đơn giản trả lời hai câu: "Ừ, đưa người về sẽ đến ngay, đừng giục có gì mà gấp, các cậu cứ chơi trước đi không cần chờ mình."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Nhiên rõ ràng hơi sốt ruột, ấn còi mấy lần giục xe đằng trước quay đầu.
Trình Âm nghe được đối thoại vừa rồi của anh, vì thế hỏi: "Mọi người lát nữa vẫn đi chơi tiếp à."
Trần Nhiên "Ừ" một tiếng.
"À, tốt thật, tôi chưa bao giờ được ra ngoài sau 10 giờ." Trình Âm nghịch đuôi tóc của mình, cúi đầu lẩm bẩm, "Mọi người thường đi đâu chơi"
Trần Nhiên nắm tay lái, nhìn hàng dài phía trước, trong lòng hơi bực bội.
Nghiêng đầu thấy cô gái nhỏ bên cạnh đang nghịch tóc, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Đúng là không để những lời anh dặn ở trong đầu.
Anh cúi đầu nhìn Trình Âm, từ góc độ này hai mắt của anh nhếch lên, giống như hoa đào, ánh đèn neon cùng đèn xe hòa vào đôi mắt ấy làm mắt anh trở nên mờ ảo, rõ ràng chỉ thấy khóe miệng kia cong nhẹ lên mà làm Trình Âm nghĩ đến hai từ "Dụ hoặc".
"Em nói xem đàn ông chúng tôi cơm no rượu say rồi tụ tập làm gì?"
"Mọi người tụ tập......" Trình Âm cẩn thận thử nói "Đi chơi gái?!"
Trần Nhiên: "........................"
Beta: Gấu Beo
- ------------
Lúc Trần Nhiên đi ra khỏi trường, ánh mặt trời đang chiếu chút ánh sáng cuối cùng.
Vẫn rất nóng.
Nhưng tiểu tổ tông đi phía sau thì vẫn như một con rùa, từ từ chậm rãi.
Trần Nhiên quay đầu lại nói: "Nhanh lên."
Trình Âm "À" một tiếng, nhưng chân cũng không đi nhanh hơn.
Cô cảm thấy hơi lo lắng không yên.
Cảm giác này nói như thế nào nhỉ.
Lúc đầu khi nhận được phiếu điểm cô thật sự rất tức.
Tức Trần Nhiên nói không giữ lời.
Nhưng cô không ngờ Trần Nhiên lại nói sẽ đưa cô đi ăn cơm.
Về mặt lí trí thì Trình Âm phải từ chối.
Cô cũng không thân quen với Trần Nhiên, hơn nữa Trần Nhiên là một người đàn ông trưởng thành, nên không giống với đám con trai trong lớp bọn họ.
Trình Âm luôn cảm thấy tan học đi theo anh thế này cứ là lạ chỗ nào ý.
Nhưng lúc này cô lại chỉ hơi lo lắng và có chút chờ mong.
Không biết Trần Nhiên mang cô đi ăn cái gì.
Ăn cơm xong có phải lại đưa cô đi chơi không.
Trong lúc vô tình hai người đã đi tới bãi đỗ xe bên ngoài trường học.
Trần Nhiên đưa cô đến chỗ một chiếc xe.
Trình Âm nhìn chằm chằm chiếc xe này, hỏi: "Anh toàn lái xe đi học à?"
Trần Nhiên kéo cửa xe ở ghế lái ra, tay đặt lên trên, cười như không cười mà nhìn Trình Âm.
"Đúng vậy, có sợ lát nữa tôi mang em đi bán không?"
Trình Âm "Hừ" một tiếng, mở cửa ghế phụ ra và ngồi vào.
Vào lúc động cơ khởi động, Trình Âm đột nhiên có cảm giác không chân thật lắm.
Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ ngồi xe cha mẹ, ngồi xe Trình Thanh, ngồi xe của cô chú họ hàng.
Nhưng chưa bao giờ ngồi xe của bạn cùng lứa.
Trần Nhiên cũng không tính là bạn cùng tuổi với cô nhưng cô không thể phân loại anh với trưởng bối được.
Ngay lúc Trần Nhiên lái bằng một tay, Trình Âm mới cảm nhận một cách rõ ràng, Trần Nhiên khác hoàn toàn với những cậu con trai bên cạnh cô.
Thành thục cùng xa lạ cùng kết hợp tại thời điểm này, khiến cho cái thứ gọi là "Hormone" kia xuất hiện. Con gái mười bảy tuổi đã bắt đầu tìm tòi nghiên cứu nhưng không dám tới quá gần chỉ có thể lắng nghe tiếng tim đập bất thường của mình.
Lúc lái xe Trần Nhiên rất yên tĩnh, không nói lời nào.
Trình Âm cảm thấy không được tự nhiên, vì thế lấy điện thoại ra gọi cho Trình Thanh.
"Anh ơi, hôm nay em không về ăn cơm, đi ăn với bạn ở bên ngoài."
"Hả...... Là Tạ Dĩnh, em đã kể cho anh về cô ấy rồi mà."
"Không cần không cần, ăn xong em sẽ tự đi về."
"Vâng, ok."
Dập điện thoại, Trình Âm mở nhạc ra nghe thì thấy người bên cạnh hỏi: "Tạ Dĩnh"
Trình Âm ngước lên nói lắp.
"Sao, làm sao nào?"
Trần Nhiên dừng đèn xanh đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn Trình Âm.
"Em nói dối làm gì?"
Nói xong, Trình Âm thất thần không trả lời, Trần Nhiên lại cười khẽ.
Anh đang nói gì với cô gái nhỏ vậy chứ.
Lời này cũng quá ẩn ý rồi.
Hơn nữa tự nghĩ lại, nếu anh là anh trai của Trình Âm chắc chắn cũng không yên tâm để cho em gái mình đi ra ngoài ăn cơm với người con trai khác.
"Ăn xong tôi sẽ đưa em về." Trần Nhiên nói, "Bảo anh em yên tâm, tôi sẽ không bán em đâu."
Xong anh lại lẩm bẩm: "Người vẫn còn chưa lớn, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền."
Trình Âm: "......"
-
Bọn Kỷ Hoài Tân đã tới quán lẩu trước rồi đang chờ Trần Nhiên tới ăn.
Trương Việt nhận được tin nhắn Wechat của Trần Nhiên, vội gọi người mang đồ ăn ra.
"Nướng thịt bò trước, Trần Nhiên đã tới rồi, không phải đợi."
Kỷ Hoài Tân lấy một điếu thuốc lười biếng nhìn mọi người nói: "Ai, không thú vị tý nào, lần nào ăn cơm cũng chỉ toàn đám đàn ông, lúc nào chúng mày mới mang phụ nữ đến hả, khác gì La Hán nhiều mà không có người xem."
Lời còn chưa nói xong thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Trần Nhiên đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Kỷ Hoài Tân.
"Đứng ở cửa làm cái gì? Thần giữ cửa à?" Kỷ Hoài Tân vẫy tay gọi anh, "Vào nhanh lên đang chờ cậu đấy."
Trần Nhiên không để ý đến bọn họ, quay đầu thấy Trình Âm mang cặp sách, hai tay nắm chặt vào túi đeo quai, môi mím lại, hai mắt lấp lánh.
—— Tất nhiên là đã nghe thấy những lời vừa rồi của Kỷ Hoài Tân.
Lúc nãy trong phòng học vẫn mang bộ mặt như mặt trăng với mặt trời, mà đến đây lại học được dáng vẻ thẹn thùng.
"Em lo lắng cái gì." Trần Nhiên khẽ nói, "Người ta nói là phụ nữ, em chỉ là bé gái, hai sinh vật hoàn toàn khác nhau hiểu không!"
Trình Âm "À" một tiếng.
Trần Nhiên xoay người lại, chống tay lên khung cửa, quét một vòng nói: "Các cậu nói chuyện để ý một chút."
Mọi người ngơ ngác không hiểu, Trần Nhiên đang ra vẻ gì chứ.
Ngay sau đó, Trần Nhiên đi vào, Trình Âm đi theo phía sau.
Mọi người lập tức sững sờ, vẫn là Kỷ Hoài Tân phản ứng đầu tiên.
"Ha ha, Trần Nhiên, đây không phải em gái của cậu sao?"
Những người ở đây hôm nay không phải nhóm người mà Trình Âm gặp ở phố mỹ thực hôm trước, trong này cô chỉ gặp mỗi Kỷ Hoài Tân rồi.
"Đúng vậy, đến đây, giới thiệu một chút." Trần Nhiên duỗi tay, để phía sau lưng Trình Âm hơi ôm một chút, "Em gái của mình bị thất lạc bên ngoài, vừa mới nhận về."
Trần Nhiên nói xong cả bàn ngoài Kỷ Hoài Tân ra ai cũng thấy khó hiểu.
Nghe giọng điệu của Trần Nhiên thì đang nói đùa, nhưng khuôn mặt của em gái này lại thấy đúng với câu nói đấy.
Ánh mắt mọi người lướt qua Trình Âm rồi lại qua Trần Nhiên, Trình Âm lại cảm thấy hơi rụt rè không nói một câu nào.
Thật ra cô hơi căng thẳng, lần đầu tiên đi ăn với nhiều người lạ như vậy, còn toàn là đàn ông trưởng thành, giống như không có chỗ cho cô phát huy được tính cách của mình.
Trần Nhiên cười kéo cái ghế ra, nói: "Ngồi đi."
Sau khi Trình Âm ngồi xuống, Trương Việt vô cùng tò mò hỏi: "Cậu có em gái thật à? Sao trước đây chưa từng nghe nói."
Trần Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, trong mắt có gì đó như thích thú, Kỷ Hoài Tân bên cạnh không nín được cười, nói: "Đồ ngốc, đây là bạn học của Trần Nhiên bạn cùng lớp! Không thấy người ta mặc đồng phục đeo cặp sách à".
Mọi người hiểu ra, đều cười.
Trình Âm không hiểu có gì buồn cười đâu.
Về phía Trần Nhiên lại giống như người ngoài cuộc, vắt chéo chân dựa vào ghế ngồi chơi điện thoại.
Kỷ Hoài Tân ngồi đối diện Trình Âm, vươn cổ ra hỏi: "Em gái à, bình thường Trần Nhiên ở trường có ngoan không, có nghe lời không?"
Nghe thấy vậy, Trần Nhiên quay đầu thản nhiên nhìn Trình Âm.
Trình Âm hiểu, cô tự biết cắn người miệng mềm ( ý thích nghe lời nói hay lời khen), đương nhiên sẽ nói tốt cho Trần Nhiên.
"Anh ấy rất ngoan cũng rất nghe lời."
Lời này vừa nói xong mọi người trên bàn đều cười bò ra.
Trình Âm nhìn mà trợn mắt há mồm, rốt cuộc thì bọn họ cười cái gì vậy? Người lớn đều thích cười khó hiểu như vậy à?
Trần Nhiên đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm Trình Âm.
Đôi mắt màu sáng nhạt cùng với mặt mày thâm thúy lúc này mang theo sự bất đắt dĩ, nhìn đến mức trong lòng Trình Âm cảm thấy không yên.
Làm sao vậy cô nói gì sai rồi à!?
Nhưng Trần Nhiên cũng không nói thêm gì, chỉ thở dài, đem đĩa bánh dày đường đỏ đẩy đến trước mặt Trình Âm.
"Nói ít thôi ăn nhiều vào, sau này không lớn được lại đổ tại tôi."
Nói xong, anh ngước lên nhìn mọi người, trên bàn có bốn người thì ba người hút thuốc.
"Mấy cậu tắt thuốc đi, mở cửa sổ ra cho thoáng." Anh dừng lại một chút hơi tự giễu nói "Không thấy bạn của mình ở đây à."
Trình Âm vội nói: "Không sao không sao, mọi người không cần để ý tới em đâu ạ."
Thật ra cô rất ghét mùi thuốc, Trình Thanh ở nhà thỉnh thoảng cũng hút bị cô phát hiện sẽ mách bố mẹ ngay. Nhưng ở đây đều là đàn ông vì cô mà không cho người ta hút cũng không tốt cho lắm.
Nói xong, cô lại nói với Trần Nhiên: "Lần trước tôi thấy anh cũng hút thuốc mà đúng không?"
"Em gái à, em đừng quan tâm, Trần Nhiên cậu ta đối với phụ nữ đều như vậy đấy, giả vờ đứng đắn." Kỷ Hoài Tân vừa dụi điếu thuốc vừa nói "Thật ra cậu ta là đồ cầm thú ngầm đấy, em cách xa cậu ta ra."
Phụ nữ.
Trình Âm nghe xong miếng bánh dày đang cắn đột nhiên rơi vào trong bát, khuôn mặt cũng hận không thể vùi luôn cùng chiếc bánh.
Trần Nhiên ngước lên thoải mái nhìn về phía Kỷ Hoài Tân, "Mình làm sao cầm thú bằng cậu được."
Giọng anh mát lạnh, trọng âm nhấn mạnh ở hai chữ "Làm sao!", cười như không cười nhìn Kỷ Hoài Tân, ngón tay dài cân xứng để lên trên bàn nhẹ nhàng xoay chén trà.
Một đám đàn ông lại cười to lên.
Có lẽ không khí trong phòng rất nóng, cũng chắc do anh muốn cười đùa với bạn bè nên vẻ mặt khá thả lỏng.
Cho đến lúc cầm chén trà lên uống mới nhìn thấy khuông mặt đỏ như trái táo của Trình Âm.
Trần Nhiên khẽ nhíu mày, đặt chén trà xuống chuyển đề tài.
"Trương Việt, sao cậu nói muốn đến Thượng Hải ăn máng khác?"
Trương Việt nướng thịt bò, rung đùi đắc ý nói: "Con người phải biết khom lưng vì năm đấu gạo, ông chủ biết mình muốn đi nên lập tức phải thăng chức cho mình."
Tiếp theo đề tài mà bọn họ nói chuyện đa số Trình Âm đều không hiểu, song mọi người cũng cố tránh đi một số đề tài không giành cho trẻ nhỏ, thỉnh thoảng cũng sẽ có người vô thức nói chửi mấy câu nhưng không ai để ý.
Chỉ là Trình Âm ăn bữa cơm này rất rụt rè cũng rất yên tĩnh.
Trong bữa ăn Trần Nhiên nhìn cô một cái thấy cô đang cầm miếng dưa hấu ăn trông giống như một con mèo nhỏ đang liếm đồ ăn.
Cô gái này ở trường vừa ngang ngạnh vừa mềm mại nhưng đến lúc gặp một đám người lớn vẫn sợ không dám lên tiếng.
-
Sau khi ăn xong, Trần Nhiên muốn đưa Trình Âm về nhà.
Lúc hai người đi ra khỏi phòng, Kỷ Hoài Tân đuổi theo sau đứng ở cửa nói: "Trần Nhiên, lát nữa đưa em gái về nhà xong nhớ đến thẳng chỗ cũ nhé, bọn mình qua đấy luôn."
Trần Nhiên không quay đầu lại, búng tay một cái, ý nói đã biết.
Cuối tuần nào bọn họ cũng tụ tập ăn cùng nhau rồi giải trí buổi tối là đi uống vài ly.
Sau khi lên xe, Trình Âm mở cửa sổ ra gió đêm thổi vào, nhai kẹo quýt được tặng bởi nhà hàng, lấy điện thoại ra xem manga anime.
Trong xe vang lên những tiếng la hét cùng tiếng nhạc ầm ĩ, đã lâu rồi Trần Nhiên không nghe thể loại này.
"Này, bạn ngồi cùng bàn."
Trình Âm không ngẩng đầu, "Ừ"
"Lần sau không được tùy tiện lên xe đàn ông, đi theo người ta ăn cơm, người quen cũng không được, biết chưa?" Anh hơi nghiêng đầu nhìn Trình Âm, "Có biết như thế rất nguy hiểm không?"
Trình Âm cũng không chú tâm lắm, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại "Chính anh nói muốn đưa tôi đi ăn đấy chứ."
Không phải do cô đang giận sao
Trần Nhiên đưa tay lấy điện thoại của cô đặt trong hộp để đồ trong xe "Đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy, không thể không để ý đến những người đàn ông tính cách nguy hiểm, ví dụ như tôi đây mặc dù đã quen em nhưng không thể tùy tiện đi như thế, những người xa lạ lại càng không được, nghe rõ chưa?"
Trình Âm ngơ ngác nhìn anh, "Ví dụ như anh."
Trần Nhiên há hốc miệng, muốn giảng đạo lý với cô thì lại nghe cô nói: "Vì anh rất cầm thú à!"
Trần Nhiên: "......"
Anh đạp mạnh chân ga.
Tôi đang nói chuyện tử tế với em, còn em thì ngồi đó chỉ trích tôi.
Không vui.
Trình Âm ý thức được mình lỡ nhanh mồm nhanh miệng hình như nói sai gì rồi, yên lặng kéo góc áo của anh khẽ lúng túng nói: "Tôi biết rồi."
Trần Nhiên nghe được, nhưng không trả lời.
Phía trước gặp được đoạn đường đang sửa, đường hai chiều lại trở thành một chiều, nên bị chặn một đoạn, Trần Nhiên lại thay đổi đường đi chen chúc một chỗ với những người khác.
Lúc này Kỷ Hoài Tân lại gọi đến, nói cho anh biết đổi chỗ khác, còn giục anh nhanh lên.
Trần Nhiên chỉ đơn giản trả lời hai câu: "Ừ, đưa người về sẽ đến ngay, đừng giục có gì mà gấp, các cậu cứ chơi trước đi không cần chờ mình."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Nhiên rõ ràng hơi sốt ruột, ấn còi mấy lần giục xe đằng trước quay đầu.
Trình Âm nghe được đối thoại vừa rồi của anh, vì thế hỏi: "Mọi người lát nữa vẫn đi chơi tiếp à."
Trần Nhiên "Ừ" một tiếng.
"À, tốt thật, tôi chưa bao giờ được ra ngoài sau 10 giờ." Trình Âm nghịch đuôi tóc của mình, cúi đầu lẩm bẩm, "Mọi người thường đi đâu chơi"
Trần Nhiên nắm tay lái, nhìn hàng dài phía trước, trong lòng hơi bực bội.
Nghiêng đầu thấy cô gái nhỏ bên cạnh đang nghịch tóc, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Đúng là không để những lời anh dặn ở trong đầu.
Anh cúi đầu nhìn Trình Âm, từ góc độ này hai mắt của anh nhếch lên, giống như hoa đào, ánh đèn neon cùng đèn xe hòa vào đôi mắt ấy làm mắt anh trở nên mờ ảo, rõ ràng chỉ thấy khóe miệng kia cong nhẹ lên mà làm Trình Âm nghĩ đến hai từ "Dụ hoặc".
"Em nói xem đàn ông chúng tôi cơm no rượu say rồi tụ tập làm gì?"
"Mọi người tụ tập......" Trình Âm cẩn thận thử nói "Đi chơi gái?!"
Trần Nhiên: "........................"
/53
|