không quá vài ngày, Liễu Thanh Đường chợt nghe nói phụ thân nhà mình thu nhận võ Trạng Nguyên năm nay là thiếu niên một thân hắc y Tịch Lam làm đồ đệ.
Sau đó ở trên điện Quỳnh Lâm, Liễu Thanh Dong tìm cơ hội liền chui đến trước mặt Liễu Thanh Đường, cùng nàng oán giận về việc này.Vị tân văn trạng nguyên này ỷ mình là quốc cữu, trực tiếp tiến đến nói chuyện trước mặt Thái hậu nương, làm những người khác đều phải đỏ mắt ghen tị.
" Tịch Lam mới mười tám tuổi, so với ta nhỏ hơn bảy tuổi, vẫn là tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh. Nhìn hắn còn nhỏ nhưng tính tình cũng không nhỏ, cha thu hắn làm đệ tử, ta coi như là sư huynh hắn, nhưng hắn thấy ta ngay cả chào cũng không. Cha thật là, nói hắn là mầm non luyện võ gì gì đó, ngộ tính lại cao, hắn so với con thân sinh là ta còn hoàn hảo hơn, thật hoài nghi rốt cuộc ta hay Tịch Lam mới là con của phụ thân.
Tuy Liễu Thanh Dong miệng không ngừng oán hận nhưng trên mặt vẫn ra dáng ôn nhu nói nhỏ, nếu không nghe hắn nói gì, tất nhiên sẽ thấy hắn như một tên công tử ôn nhuận như ngọc.
Liễu Thanh Đường tuy đang ở trong cung, nhưng tin tức ngoài cung nàng vẫn biết, thỉnh thoảng có thể nghe được một chút tin đồn thú vị để giải buồn. Về tin tức của người nhà , đương nhiên nàng sẽ cho người hỏi thăm, sau đó chợt nghe lão đại ca nhà mình không có thê tử thế nhưng vẫn là tình nhân trong mộng của rất nhiều cô nương kinh thành.
Tin tức này còn làm cho Liễu Thanh Đường kinh ngạc hồi lâu, khi đó mới biết được, nguyên lai trong mắt người ngoài vị ca ca hay nói giỡn, bị nàng khi dễ, bắt nạt lại là một công tử tài hoa ổn trọng. Nhất thời nàng còn tưởng mình nghe nhầm, sau ngẫm lại mới thấy có vài phần đạo lý.
Tất cả mọi người đều là vậy, ở trước người có cảm giác an toàn luôn lộ ra một bộ dáng khác. Phụ thân ở trước mặt tướng sĩ, dân chúng chính là uy nghiêm bất cẩu ngôn tiếu ( nghiêm khắc, cẩn trọng trong lời nói),ở trước mặt nữ nhi lại lộ ra tính tình nháo loạn ,trước mặt người thân luôn bày ra vẻ mặt chân thật nhất. Trước mặt người bên ngoài, ca ca thực đúng là người khuôn phép cẩn thận, ở nhà da mặt dày lại không biết xấu hổ cũng có thể lý giải. Ngay đến chính nàng, hiện tại ở trước mặt người ngoài là một Thái hậu uy nghiêm, xoay người liền hướng Tần Thúc làm nũng, khi dễ ca ca, đối với phụ thân thì mặt dày mày dạn.
nói đến đây nàng lại nghĩ đến Tần Thúc, mấy tháng nay hắn bận rộn tiếp nhận mọi sự vụ từ tay Ninh công công. Mỗi buổi tối nhìn thấy hắn đều là bộ dáng mệt nhọc, nàng bảo hắn đi nghỉ, quả thật có một đoạn thời gian hắn đi gặp nàng sớm hơn. Liễu Thanh Đường còn tưởng rằng gặp xong hắn sẽ nghỉ ngơi, không nghĩ tới người nọ thế nhưng gặp để khiến nàng an tâm, sau đó lại vụng trộm chạy về xử lý công vụ.
Sau khi Liễu Thanh Đường biết, trực tiếp đến nơi hắn xử lý công vụ, giáo huấn một trận. Đem hắn bức vào góc tường làm cho hắn lắp ba lắp nói một tràng, cũng không biết nói cái gì, hơn nữa đáp ứng sau này phải nghỉ ngơi sớm, thế mới buông tha cho hắn.
Nhưng buổi tối Tần Thúc không thể vụng trộm làm việc thì ban ngày làm gấp đôi, giống như muốn đem phần của buổi tối kia làm một lần cho xong. Liễu Thanh Đường biết tâm ý của hắn, biết hắn liều mạng như vậy là vì ai, cũng không nhẫn tâm trách móc, đành phải sai người đem thuốc bổ đến cho hắn.
Có người không nói những lời hay tiếng ngọt, nhưng khắp nơi lại giúp nàng làm chút việc .Liễu Thanh Đường nghĩ nghĩ hồn liền bay đến nơi cao, làm sao nghe được những lời ca ca nói bên tai.
Liễu Thanh Dong ở trong mắt những người xung quanh là một mặt ôn hòa, miệng oán giận nhưng hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của câu chuyện, thật ra cũng là ngựa quen đường cũ, chờ hắn nói xong một đống thì đã thấy muội muội bộ dáng ngốc ngếch, sau đó còn thấp giọng hít một câu:" Tần Thúc người này, ai...."
không cần hỏi cũng biết muội muội ngẩn người vì ai, Liễu Thanh Dong nhất thời cảm thấy uất nghẹn. Vốn đã bị lão cha ghét bỏ đến tận đây, hiện tại muội muội yêu khi dễ hắn cũng không còn nguyện ý khi dễ hắn nữa, người ta rõ ràng không thèm để ý hắn. Vừa mới được phong danh hiệu "con rể tuấn tú lịch sự, là nhân trung long phượng (rồng phượng trong loài người)" Liễu Thanh Dong tràn ngập phiền muộn không thể giải, sâu kính kêu một câu:" Thanh Đường, ngươi để ý ca ca một chút."
Liễu Thanh Đường phục hồi lại tinh thần, theo bản năng tà liếc hắn một cái," làm cái gì, nói chuyện bình thường đi."
Bị liếc một cái, Liễu Thanh Dong lôi kéo nàng tiếp tục nói:" Tịch Lam tiểu tử kia thực sự không coi ai ra gì, sau khi nói cho hắn biết ta chính là công tử Liễu gia, thế nhưng hắn lại dùng ánh mắt " thế nào lại có cái loại thư sinh như gà con" nhìn ta...."
Liễu Thanh Dong chưa nói xong đã bị Liễu Thanh Đường đánh gãy, nàng không khách khí nói:" Ai kêu ngươi giả dạng thành cái dạng này, ta xem ngươi đúng là không có việc gì nên nhàn rỗi, mới so đo cùng một tiểu tử mới mười bảy tuổi. Có thời gian vậy, sao không đi tìm cho ta một tẩu tử? Ngươi xem Ngụy Chinh so với ngươi nhỏ hơn nhiều tuổi như vậy, nhưng người ta phải cưới vợ, còn ngươi, bản thân là người cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả thê tử tìm cũng không được."
Liễu Thanh Dong bị muội muội nói cho sưng mặt, thần sắc biến hóa, rất nhanh thay đổi thành bộ mặt đứng đắn nghiêm túc, chuyển đề tài:" Ta nghĩ có lẽ nên đến Hộ Bộ rồi, Thanh Đường cảm thấy thế nào?"
Quả nhiên nói đến chính sự, Liễu Thanh Đường lập tức dừng lại nói:" Vì sao?"
"không phải ngươi cùng phụ thân nói qua chuyện một năm sau sao, Hộ Bộ quản lý, điều hành tiền bạc, đến lúc đó phụ thân.......về phần lương thảo tiếp tế ta thấy....cũng có thể an tâm một chút, dù sao ta cũng không thể cùng người lo lắng." Những lời này, Liễu Thanh Dong cơ hồ là thì thầm.
Liễu Thanh Đường hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn chính là trận chiến với Chu quốc sau một năm. Ở trong mắt người dân Nam triều, tựa hồ không hề có chuyện phụ thần mình đánh trận không thắng, nhưng làm nữ nhân vẫn không tránh khỏi những lo toan, cho dù sớm biết kết quả, Liễu Thanh Đường vẫn lo lắng. " Chuyện này không cần lo lắng, bây giờ vì chuyện của Ngụy Chinh cùng Ngô tiểu thư, Hộ bộ Ngô thương thư trực tiếp đã trở thành người của chúng ta."
Liễu Thanh Dong cũng khoanh tay nở nụ cười:" Kỳ thật không chỉ Hộ Bộ, Lục Bộ đều nhất trí theo ta, nhưng cũng không nên nóng vội,từng bước đi đến đó. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu có một ngày ngươi hạ bệ hai vị thủ phụ, cũng phải có người thay thế. nói cho ngươi yên tâm là người không nhiều lắm, may mắn ca ca là một trong số đó, dù sao cũng phải làm một chút gì."
Thế cục nhiều năm một khi bị đánh vỡ, cũng không phải bổ sung dễ dàng như vậy, huynh muội Liễu Thanh Dong đều hiểu được đều này, nhưng Liễu Thanh Đường chưa nghĩ để ca ca nhà mình gánh trọng trách lớn như vậy hay không thì ca ca cũng đã có quyết định.
Liễu Thanh Đường trầm mặc trong chốc lát, vẫn nói:" Thám Hoa Kinh Sở Ngôn, huynh nên tiếp xúc nhiều hơn với hắn." Vốn nàng muốn bồi dưỡng Kinh Sở Ngôn, cho hắn thay thế vị trí hai vị thủ phụ. Tuy nói hiện tại ca ca nghĩ như vậy, nếu ngày sau hắn không muốn chìm nổi trong chốn triều đình, bồi dưỡng Kinh Sở Ngôn coi như có thêm đường lui.
Hơn nữa đời trước tuy rằng Kinh Sở Ngôn là người bị hai vị thủ phụ lời dụng nhưng Liễu Thanh Đường cùng hắn tiếp xúc qua, cảm thấy hắn là người coi trọng người có ơn với mình, nàng nguyện ý cho hắn cơ hội, hắn sẽ mang lòng cảm kích cố gắng, đời này đối phó với bọn họ, cũng có chút thú vị. Liễu Thanh Dong hiểu được ý tứ muội muội, cười nhưng không nói. Nam nhi Liễu gia nói một không nói hai, hắn đã nói muốn thay muội muội an định triều đình. Để cho nữ nhi Liễu gia một người làm nhiều chuyện như vậy, là người lớn bọn hắn thất trách, nhưng bất đắt dĩ làm thế hệ gia tộc võ tướng Liễu gia nhiều năm. Gông xiềng kia, không biết đến tột cùng như thế nào để trung hiếu lưỡng toàn.(vẹn toàn cả trung và hiếu)
Chỉ có lúc này, Liễu Thanh Dong mới bằng lòng thừa nhận mình cùng phụ thân không giống nhau. Trong lòng phụ thân bây giờ đang giãy dụa, hắn lại một lòng che chở muội muội, không muốn để nàng lại một lần nữa gánh lấy trách nhiệm trầm trọng này. Mặc kệ là muốn đạp đi những tay chân của tiên đế xuống hay tẩy trừ triều đình, thậm chí đối phó với cháu ngoại trai Hoàng đế, tất cả đều không sao cả.
Phụ thân cả đời chính trực, quang minh lỗi lạc, hắn lớn lên lại có ý niệm thành kiểu người giả dối , nhưng cũng không muốn làm triều đình hỗn loạn
Chờ Liễu Thanh Dong rời đi, Liễu Thanh Đường mới gọi lại:" Ca, nếu Tịch Lam thực sự không coi ai ra gì, tức giận thì giáo huấn hắn một chút, không cần phải băn khoăn."
Đối phương chính là người ngoài, cho dù là đệ tử phụ thân thu nhận, cũng không có đạo lý để cho ca ca mình bị khinh bỉ. Tuy Liễu Thanh Đường thích khi dễ ca ca, nhưng cũng không đến lượt người ngoài khi dễ.
Liễu Thanh Dong nghe thế rốt cục cũng lộ ra một nụ cười không giả dối, mặt mày giãn ra chậm rì rì nói:" Chúng ta quả nhiên là huynh muội, sáng hôm nay ta đã muốn luận bàn với hắn, giáo huấn tiểu tử kia một chút.
Tuy rằng không thể nhìn ca ca bị khi dễ, nhưng cũng không thể nhìn được hắn đắc ý, Liễu Thanh Đường chính là người như vậy, nhịn không được lại muốn đâm thêm mấy câu." Hả, ca ca thắng một tiểu tử thôi mà đắc ý như vậy? nói không chừng chờ ngươi trở về lại bị phụ thân thu thập cho xem."
Ngẫm lại nhà mình luôn thừa nam thiếu nữ , hắn thật có khả năng xuống tay có hơi nặng với tiểu tử Tịch Lam kia. Liễu Thanh Dong mặt nhăn lại:" Cũng không đến mức vậy chứ, ta nhìn thân thể tiểu tử rất rắn chắc, công phu cũng không tệ. Chúng ta so tài một hồi, ta ra tay, ngực hắn liền trúng một quyền, nhìn cơ ngực hắn được luyện tập tốt, chắc không có việc gì. Hơn nữa là đệ tử của phụ thân sao không chịu được cực khổ. Nam nhân bị thương cũng là chuyện bình thường."
Kỳ thật Liễu Thanh Dong chỉ muốn tiểu tử kia gọi hắn một tiếng sư huynh mà thôi. Ai biết đánh thắng hắn cũng không được như nguyện nghe đối phương tâm phục khẩu phục gọi một tiếng, còn bị một tiểu tử ôm ngực, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn thật lâu sau đó quay đầu bước đi. thật đúng là thiếu niên, thua không dậy nổi.
Về phần vị kia bị ca ca Liễu gia lấy làm cớ, làm nũng với muội muội một hồi lâu, cảm nhận được ngực ẩn ẩn đau, mặt trầm như nước. Làm võ trạng nguyên, vị trí của nàng cùng Liễu Thanh Dong là như nhau, nhưng dù chỉ liếc mắt một cái nàng cũng không thèm nhìn hắn. Bộc lộ rõ ràng sự ghét bỏ.
trên thực tế, nếu Liễu Thanh Dong không phải là con của vị tướng quân nàng sùng bái, thời điểm nàng bị trúng một chưởng kia, Tịch Lam có thể phóng cho hắn một phi đao giấu trong tay áo.
Khi nàng ở trong phòng cởi bỏ xuống mảnh vải quấn ngực, thì thấy một bên ngực bị bầm một chút, Nàng là một cô nương, cho dù nữ phẫn nam trang, hơn nữa lại yêu thích tập võ, bị đánh một quyền vào ngực như vậy, đau đến nỗi thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cuối cùng cũng nhịn xuống không bị mất mặt.
Trong quá trình tự bôi thuốc, Tich Lam nghiến răng nghiến lợi, trong lòng muốn dùng một trăm lẻ tám thanh phi đao ném thành vô số lỗ thủng trên người Liễu Tanh Dong. Nàng nhiều năm sống như một ngọn núi băng, nay bị một quyền của Liễu Thanh Dong bức ra một cơn tức lớn như vậy, sinh sôi thành một tòa núi lửa, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh của Liễu Thanh Dong.
Tóm lại ngay thời điểm Liễu Thanh Dong không hề biết, Tịch Lam đã tự mình xem hắn là đối thủ một mất một còn. Đáng thương cho Liễu Thanh Dong còn đàn mải mê suy nghĩ cho đứa nhỏ không hòa thuận kia, làm cách nào để hắn có thể ngoan ngoãn kêu mình một tiếng sư huynh.
Sau đó ở trên điện Quỳnh Lâm, Liễu Thanh Dong tìm cơ hội liền chui đến trước mặt Liễu Thanh Đường, cùng nàng oán giận về việc này.Vị tân văn trạng nguyên này ỷ mình là quốc cữu, trực tiếp tiến đến nói chuyện trước mặt Thái hậu nương, làm những người khác đều phải đỏ mắt ghen tị.
" Tịch Lam mới mười tám tuổi, so với ta nhỏ hơn bảy tuổi, vẫn là tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh. Nhìn hắn còn nhỏ nhưng tính tình cũng không nhỏ, cha thu hắn làm đệ tử, ta coi như là sư huynh hắn, nhưng hắn thấy ta ngay cả chào cũng không. Cha thật là, nói hắn là mầm non luyện võ gì gì đó, ngộ tính lại cao, hắn so với con thân sinh là ta còn hoàn hảo hơn, thật hoài nghi rốt cuộc ta hay Tịch Lam mới là con của phụ thân.
Tuy Liễu Thanh Dong miệng không ngừng oán hận nhưng trên mặt vẫn ra dáng ôn nhu nói nhỏ, nếu không nghe hắn nói gì, tất nhiên sẽ thấy hắn như một tên công tử ôn nhuận như ngọc.
Liễu Thanh Đường tuy đang ở trong cung, nhưng tin tức ngoài cung nàng vẫn biết, thỉnh thoảng có thể nghe được một chút tin đồn thú vị để giải buồn. Về tin tức của người nhà , đương nhiên nàng sẽ cho người hỏi thăm, sau đó chợt nghe lão đại ca nhà mình không có thê tử thế nhưng vẫn là tình nhân trong mộng của rất nhiều cô nương kinh thành.
Tin tức này còn làm cho Liễu Thanh Đường kinh ngạc hồi lâu, khi đó mới biết được, nguyên lai trong mắt người ngoài vị ca ca hay nói giỡn, bị nàng khi dễ, bắt nạt lại là một công tử tài hoa ổn trọng. Nhất thời nàng còn tưởng mình nghe nhầm, sau ngẫm lại mới thấy có vài phần đạo lý.
Tất cả mọi người đều là vậy, ở trước người có cảm giác an toàn luôn lộ ra một bộ dáng khác. Phụ thân ở trước mặt tướng sĩ, dân chúng chính là uy nghiêm bất cẩu ngôn tiếu ( nghiêm khắc, cẩn trọng trong lời nói),ở trước mặt nữ nhi lại lộ ra tính tình nháo loạn ,trước mặt người thân luôn bày ra vẻ mặt chân thật nhất. Trước mặt người bên ngoài, ca ca thực đúng là người khuôn phép cẩn thận, ở nhà da mặt dày lại không biết xấu hổ cũng có thể lý giải. Ngay đến chính nàng, hiện tại ở trước mặt người ngoài là một Thái hậu uy nghiêm, xoay người liền hướng Tần Thúc làm nũng, khi dễ ca ca, đối với phụ thân thì mặt dày mày dạn.
nói đến đây nàng lại nghĩ đến Tần Thúc, mấy tháng nay hắn bận rộn tiếp nhận mọi sự vụ từ tay Ninh công công. Mỗi buổi tối nhìn thấy hắn đều là bộ dáng mệt nhọc, nàng bảo hắn đi nghỉ, quả thật có một đoạn thời gian hắn đi gặp nàng sớm hơn. Liễu Thanh Đường còn tưởng rằng gặp xong hắn sẽ nghỉ ngơi, không nghĩ tới người nọ thế nhưng gặp để khiến nàng an tâm, sau đó lại vụng trộm chạy về xử lý công vụ.
Sau khi Liễu Thanh Đường biết, trực tiếp đến nơi hắn xử lý công vụ, giáo huấn một trận. Đem hắn bức vào góc tường làm cho hắn lắp ba lắp nói một tràng, cũng không biết nói cái gì, hơn nữa đáp ứng sau này phải nghỉ ngơi sớm, thế mới buông tha cho hắn.
Nhưng buổi tối Tần Thúc không thể vụng trộm làm việc thì ban ngày làm gấp đôi, giống như muốn đem phần của buổi tối kia làm một lần cho xong. Liễu Thanh Đường biết tâm ý của hắn, biết hắn liều mạng như vậy là vì ai, cũng không nhẫn tâm trách móc, đành phải sai người đem thuốc bổ đến cho hắn.
Có người không nói những lời hay tiếng ngọt, nhưng khắp nơi lại giúp nàng làm chút việc .Liễu Thanh Đường nghĩ nghĩ hồn liền bay đến nơi cao, làm sao nghe được những lời ca ca nói bên tai.
Liễu Thanh Dong ở trong mắt những người xung quanh là một mặt ôn hòa, miệng oán giận nhưng hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của câu chuyện, thật ra cũng là ngựa quen đường cũ, chờ hắn nói xong một đống thì đã thấy muội muội bộ dáng ngốc ngếch, sau đó còn thấp giọng hít một câu:" Tần Thúc người này, ai...."
không cần hỏi cũng biết muội muội ngẩn người vì ai, Liễu Thanh Dong nhất thời cảm thấy uất nghẹn. Vốn đã bị lão cha ghét bỏ đến tận đây, hiện tại muội muội yêu khi dễ hắn cũng không còn nguyện ý khi dễ hắn nữa, người ta rõ ràng không thèm để ý hắn. Vừa mới được phong danh hiệu "con rể tuấn tú lịch sự, là nhân trung long phượng (rồng phượng trong loài người)" Liễu Thanh Dong tràn ngập phiền muộn không thể giải, sâu kính kêu một câu:" Thanh Đường, ngươi để ý ca ca một chút."
Liễu Thanh Đường phục hồi lại tinh thần, theo bản năng tà liếc hắn một cái," làm cái gì, nói chuyện bình thường đi."
Bị liếc một cái, Liễu Thanh Dong lôi kéo nàng tiếp tục nói:" Tịch Lam tiểu tử kia thực sự không coi ai ra gì, sau khi nói cho hắn biết ta chính là công tử Liễu gia, thế nhưng hắn lại dùng ánh mắt " thế nào lại có cái loại thư sinh như gà con" nhìn ta...."
Liễu Thanh Dong chưa nói xong đã bị Liễu Thanh Đường đánh gãy, nàng không khách khí nói:" Ai kêu ngươi giả dạng thành cái dạng này, ta xem ngươi đúng là không có việc gì nên nhàn rỗi, mới so đo cùng một tiểu tử mới mười bảy tuổi. Có thời gian vậy, sao không đi tìm cho ta một tẩu tử? Ngươi xem Ngụy Chinh so với ngươi nhỏ hơn nhiều tuổi như vậy, nhưng người ta phải cưới vợ, còn ngươi, bản thân là người cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả thê tử tìm cũng không được."
Liễu Thanh Dong bị muội muội nói cho sưng mặt, thần sắc biến hóa, rất nhanh thay đổi thành bộ mặt đứng đắn nghiêm túc, chuyển đề tài:" Ta nghĩ có lẽ nên đến Hộ Bộ rồi, Thanh Đường cảm thấy thế nào?"
Quả nhiên nói đến chính sự, Liễu Thanh Đường lập tức dừng lại nói:" Vì sao?"
"không phải ngươi cùng phụ thân nói qua chuyện một năm sau sao, Hộ Bộ quản lý, điều hành tiền bạc, đến lúc đó phụ thân.......về phần lương thảo tiếp tế ta thấy....cũng có thể an tâm một chút, dù sao ta cũng không thể cùng người lo lắng." Những lời này, Liễu Thanh Dong cơ hồ là thì thầm.
Liễu Thanh Đường hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn chính là trận chiến với Chu quốc sau một năm. Ở trong mắt người dân Nam triều, tựa hồ không hề có chuyện phụ thần mình đánh trận không thắng, nhưng làm nữ nhân vẫn không tránh khỏi những lo toan, cho dù sớm biết kết quả, Liễu Thanh Đường vẫn lo lắng. " Chuyện này không cần lo lắng, bây giờ vì chuyện của Ngụy Chinh cùng Ngô tiểu thư, Hộ bộ Ngô thương thư trực tiếp đã trở thành người của chúng ta."
Liễu Thanh Dong cũng khoanh tay nở nụ cười:" Kỳ thật không chỉ Hộ Bộ, Lục Bộ đều nhất trí theo ta, nhưng cũng không nên nóng vội,từng bước đi đến đó. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu có một ngày ngươi hạ bệ hai vị thủ phụ, cũng phải có người thay thế. nói cho ngươi yên tâm là người không nhiều lắm, may mắn ca ca là một trong số đó, dù sao cũng phải làm một chút gì."
Thế cục nhiều năm một khi bị đánh vỡ, cũng không phải bổ sung dễ dàng như vậy, huynh muội Liễu Thanh Dong đều hiểu được đều này, nhưng Liễu Thanh Đường chưa nghĩ để ca ca nhà mình gánh trọng trách lớn như vậy hay không thì ca ca cũng đã có quyết định.
Liễu Thanh Đường trầm mặc trong chốc lát, vẫn nói:" Thám Hoa Kinh Sở Ngôn, huynh nên tiếp xúc nhiều hơn với hắn." Vốn nàng muốn bồi dưỡng Kinh Sở Ngôn, cho hắn thay thế vị trí hai vị thủ phụ. Tuy nói hiện tại ca ca nghĩ như vậy, nếu ngày sau hắn không muốn chìm nổi trong chốn triều đình, bồi dưỡng Kinh Sở Ngôn coi như có thêm đường lui.
Hơn nữa đời trước tuy rằng Kinh Sở Ngôn là người bị hai vị thủ phụ lời dụng nhưng Liễu Thanh Đường cùng hắn tiếp xúc qua, cảm thấy hắn là người coi trọng người có ơn với mình, nàng nguyện ý cho hắn cơ hội, hắn sẽ mang lòng cảm kích cố gắng, đời này đối phó với bọn họ, cũng có chút thú vị. Liễu Thanh Dong hiểu được ý tứ muội muội, cười nhưng không nói. Nam nhi Liễu gia nói một không nói hai, hắn đã nói muốn thay muội muội an định triều đình. Để cho nữ nhi Liễu gia một người làm nhiều chuyện như vậy, là người lớn bọn hắn thất trách, nhưng bất đắt dĩ làm thế hệ gia tộc võ tướng Liễu gia nhiều năm. Gông xiềng kia, không biết đến tột cùng như thế nào để trung hiếu lưỡng toàn.(vẹn toàn cả trung và hiếu)
Chỉ có lúc này, Liễu Thanh Dong mới bằng lòng thừa nhận mình cùng phụ thân không giống nhau. Trong lòng phụ thân bây giờ đang giãy dụa, hắn lại một lòng che chở muội muội, không muốn để nàng lại một lần nữa gánh lấy trách nhiệm trầm trọng này. Mặc kệ là muốn đạp đi những tay chân của tiên đế xuống hay tẩy trừ triều đình, thậm chí đối phó với cháu ngoại trai Hoàng đế, tất cả đều không sao cả.
Phụ thân cả đời chính trực, quang minh lỗi lạc, hắn lớn lên lại có ý niệm thành kiểu người giả dối , nhưng cũng không muốn làm triều đình hỗn loạn
Chờ Liễu Thanh Dong rời đi, Liễu Thanh Đường mới gọi lại:" Ca, nếu Tịch Lam thực sự không coi ai ra gì, tức giận thì giáo huấn hắn một chút, không cần phải băn khoăn."
Đối phương chính là người ngoài, cho dù là đệ tử phụ thân thu nhận, cũng không có đạo lý để cho ca ca mình bị khinh bỉ. Tuy Liễu Thanh Đường thích khi dễ ca ca, nhưng cũng không đến lượt người ngoài khi dễ.
Liễu Thanh Dong nghe thế rốt cục cũng lộ ra một nụ cười không giả dối, mặt mày giãn ra chậm rì rì nói:" Chúng ta quả nhiên là huynh muội, sáng hôm nay ta đã muốn luận bàn với hắn, giáo huấn tiểu tử kia một chút.
Tuy rằng không thể nhìn ca ca bị khi dễ, nhưng cũng không thể nhìn được hắn đắc ý, Liễu Thanh Đường chính là người như vậy, nhịn không được lại muốn đâm thêm mấy câu." Hả, ca ca thắng một tiểu tử thôi mà đắc ý như vậy? nói không chừng chờ ngươi trở về lại bị phụ thân thu thập cho xem."
Ngẫm lại nhà mình luôn thừa nam thiếu nữ , hắn thật có khả năng xuống tay có hơi nặng với tiểu tử Tịch Lam kia. Liễu Thanh Dong mặt nhăn lại:" Cũng không đến mức vậy chứ, ta nhìn thân thể tiểu tử rất rắn chắc, công phu cũng không tệ. Chúng ta so tài một hồi, ta ra tay, ngực hắn liền trúng một quyền, nhìn cơ ngực hắn được luyện tập tốt, chắc không có việc gì. Hơn nữa là đệ tử của phụ thân sao không chịu được cực khổ. Nam nhân bị thương cũng là chuyện bình thường."
Kỳ thật Liễu Thanh Dong chỉ muốn tiểu tử kia gọi hắn một tiếng sư huynh mà thôi. Ai biết đánh thắng hắn cũng không được như nguyện nghe đối phương tâm phục khẩu phục gọi một tiếng, còn bị một tiểu tử ôm ngực, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn thật lâu sau đó quay đầu bước đi. thật đúng là thiếu niên, thua không dậy nổi.
Về phần vị kia bị ca ca Liễu gia lấy làm cớ, làm nũng với muội muội một hồi lâu, cảm nhận được ngực ẩn ẩn đau, mặt trầm như nước. Làm võ trạng nguyên, vị trí của nàng cùng Liễu Thanh Dong là như nhau, nhưng dù chỉ liếc mắt một cái nàng cũng không thèm nhìn hắn. Bộc lộ rõ ràng sự ghét bỏ.
trên thực tế, nếu Liễu Thanh Dong không phải là con của vị tướng quân nàng sùng bái, thời điểm nàng bị trúng một chưởng kia, Tịch Lam có thể phóng cho hắn một phi đao giấu trong tay áo.
Khi nàng ở trong phòng cởi bỏ xuống mảnh vải quấn ngực, thì thấy một bên ngực bị bầm một chút, Nàng là một cô nương, cho dù nữ phẫn nam trang, hơn nữa lại yêu thích tập võ, bị đánh một quyền vào ngực như vậy, đau đến nỗi thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cuối cùng cũng nhịn xuống không bị mất mặt.
Trong quá trình tự bôi thuốc, Tich Lam nghiến răng nghiến lợi, trong lòng muốn dùng một trăm lẻ tám thanh phi đao ném thành vô số lỗ thủng trên người Liễu Tanh Dong. Nàng nhiều năm sống như một ngọn núi băng, nay bị một quyền của Liễu Thanh Dong bức ra một cơn tức lớn như vậy, sinh sôi thành một tòa núi lửa, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh của Liễu Thanh Dong.
Tóm lại ngay thời điểm Liễu Thanh Dong không hề biết, Tịch Lam đã tự mình xem hắn là đối thủ một mất một còn. Đáng thương cho Liễu Thanh Dong còn đàn mải mê suy nghĩ cho đứa nhỏ không hòa thuận kia, làm cách nào để hắn có thể ngoan ngoãn kêu mình một tiếng sư huynh.
/83
|