London Chest Hospital! Một đêm không ngủ!
Tinh thần là liều thuốc thuốc tốt nhất giúp con người ta chống chọi lại bệnh tật, thời gian, và cả những khó khăn trong cuộc đời. Thế nên dù có ai làm ta tổn thương, hãy tự cứu mình bằng cách vực dậy tinh thần của chính mình một cách sớm nhất có thể. Nghĩ đến đó, Mai nhớ mẹ quay quắt. Cười nhạt, cô nghĩ: “ Mẹ, làm sao con có thể sống tốt khi cứ mãi nhớ thương anh ấy mỗi ngày...”. Muốn lật mình nhưng cánh tay buốt đau vì những mũi kim. Ống truyền vẫn đang tí tách nhỏ giọt. Hoá ra, đến cuối cùng trông cậy vào một người từng yêu không bằng bấu víu vào chính bản thân mình!
Sau gần 1 năm trời, anh và cô đã thật sự mất nhau. Không phải ở Việt Nam, nơi cô và anh yêu nhau, mà ở một thành phố Châu Âu nhỏ nhắn và xinh đẹp, nơi cô đang sống. Anh – người đàn ông ám ảnh cô như 1 niềm khắc khoải. Chừng ấy năm bên nhau cũng là chừng ấy năm reo vào trong cô 1 tình yêu với sức mạnh lớn lao đến thế. Là vì cô quá yêu anh, hay vì anh là người đàn ông duy nhất yêu cô, mà không cần cô. Người duy nhất không bao giờ nắm tay cô kéo về phía mình, người có thể thản nhiên nói câu anh vẫn sống vui dù không có em. Người có thể khiến trái tim nhạy cảm của cô vỡ vụn, khi cô quay lưng bước đi khỏi cuộc đời anh.. Từng bước một, đôi vai cô run lên, và nước mắt rơi lã chã..
“Xin hãy giữ em lại, giữ em lại được không..”
Từ ngày sang đây, cô quay cuồng với vòng quay hỗn độn của 1 cuộc sống mới, dù vậy, cô yêu những thứ cổ kính, bình yên, yêu sự giản đơn và xinh xắn của thành phố này. Cô yêu cái tên gọi London- xứ sở cổ tích mù sương, với những công trình hơn 2000 năm tuổi....mặc dù định nghĩa “cổ tích” đối với cô không còn như ngày xưa nữa. “Cổ tích” với những giấc mơ hồng, có lẽ chỉ tồn tại trong tâm trí những người chưa từng trải qua nỗi đau lớn mà thôi, thế nên cô hay cười mà nói với bạn bè rằng: “Đời không như là mơ”... nếu được lựa chọn lại, cô sẽ vẫn chọn thành phố này, chọn những con đường lát đá tự nhiên tồn tại bao năm tháng, những ngôi nhà cổ nhỏ nhắn nằm cạnh nhau mỗi sớm mai, lấp lánh sắc hoa khắp nơi, và những người bản xứ dễ mến. Không khó để cô hòa nhập, để tìm một chỗ ở hay tìm một cách sống thích hợp. Khó khăn có lẽ chỉ là khoảng thời gian cô tập quên anh mà thôi...Cuối cùng sau những níu kéo thì đoạn kết cuộc tình đã có câu trả lời xác thực. Rằng anh và cô không thể quay lại thời điểm ban đầu!
Kéo chiếc vali đi giữa sân bay hoàn toàn xa lạ, Hữu Thiện vẫn giữ cho mình vẻ mặt điềm nhiên. Ánh mắt anh không hề tỏ ra ngỡ ngàng đối với mọi thứ nơi đây. Anh yêu London từ khi còn rất nhỏ. Vì yêu nên hiểu rõ. 22 tuổi, chàng trai này đã sớm nuôi trong mình ước mơ làm ngoại giao. Đơn giản vì đó là con đường mà ba mẹ anh đã dành cả đời theo đuổi, không có lí do gì mà anh không tiếp tục đi theo truyền thống của gia đình. Hơn thế nữa, anh thật sự yêu những thứ ngôn ngữ mà mình được học qua. Yêu những chân trời dù chưa một lần đặt chân tới. Anh muốn giành chính khả năng, sự hiểu biết cũng như nhiệt huyết của mình để làm nên những điều kỳ tích. Nếu không phải là ngoại giao thì sẽ không là gì hết! Có thể nếu thành công, người ta sẽ biết đến anh như một chính khách nổi danh, cũng có thể anh sẽ là người phát ngôn, hoặc một chuyên gia phân tích những sự kiện chính trị nổi bật...Anh tin, dù là ai anh cũng sẽ thành công. Khi người ta có niềm tin, mọi ước mơ đều được hoạch định dễ dàng!
Vương Duy thấy người bạn thân của mình đang đảo mắt nhìn quanh vội nhẩy lên vẫy tay:
“ Thiện. Ở đây này.”
Mỉm cười, Hữu Thiện kéo vali về phía bạn. Duy vỗ vai cậu bạn thân, niềm vui rộn ràng trong ánh mắt, nụ cười và từng cử chỉ.
“ Thằng quỉ. Mệt chứ?”
“Mệt thì không, nhưng thất vọng thì có. Hôm nay tao mới biết, không phải tiếp viên hàng không thì sẽ xinh đẹp.”
Duy trề môi rồi đỡ lấy vali từ tay bạn, anh cao giọng nói:
“Tao còn tưởng mày ái đấy. Hôm nay mới thấy hoá ra mày cũng quan tâm tới hai từ gái-xinh.”
Đẩy kính lên cao, Hữu Thiện cười khẩy:
“ Thể hiện bản chất của người đàn ông không phải là dán mắt vào lũ con gái xinh mà phải có trong tay sự nghiệp. Tao nghĩ thế..”
Nhún vai, Vương Duy kéo vaily ra xe. Vừa đi anh vừa nói:
“ Ba tao đang họp nên không qua đón mày được. Mày muốn về Sứ Quán hay qua chỗ tao trước?”
Trầm tư vài giây, Thiện đáp lời:
“ Về bên kia. Chỗ mày để mấy hôm nữa qua sau. Mày vẫn ở chung với nhỏ kia hả?”
“ Ờ. Vậy đưa mày về cất đồ và chào hỏi mấy bô lão rồi tao đưa mày đi tẩy trần. Ok?”
Cười với Duy, Thiện hít một hơi thật sâu không khí của London cổ kính. Anh sẽ ở lại đây bao lâu? Anh không biết nữa. Nhưng anh tin, anh sẽ yêu thành phố này...!
Khi Ngọc Minh thức giấc, London sáng mưa lạnh len lỏi vào từng cơn ngái ngủ. Chợt nhớ hôm nay là thứ bẩy. Nhưng khái niệm ngày nghỉ với Sơn liệu có hay không? Đã khá thân quen, nhưng anh với cô vẫn rất kiệm lời, vẫn sử dụng đại từ nhân xưng tôi khi nói chuyện. Có lẽ đó là một cách để tách bạch mọi thứ rõ ràng nhất, là một lời thông báo với cô rằng: em chỉ là một người đi ngang cuộc đời tôi chứ mãi mãi không bao giờ ở lại! Nhưng tại sao cô phải nghĩ về một kết thúc khi tất cả mọi thứ vừa mới bắt đầu? Bất chợt nhớ đến ai đó đã từng nói: “ Hôm nay có rượu thì hôm nay say” cô lại mỉm cười. Đúng vậy, anh là một thứ rượu được lên men bằng công thức đặc biệt khiến cô bị say từ giây phút đầu tiên!
“ Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Không phải định nằm đó cười cả ngày hôm nay chứ?”
Giật mình, cô nghiêng người trừng mắt với anh:
“ Anh có nhất định phải doạ người như thế không?”
“ Ồ. Làm em sợ sao? Một tuần tôi chỉ có thể bỏ ra hai ngày cuối tuần để dạy em đàn. Không phải em không còn muốn học chứ?”
Minh rời giường bước từng bước về phía Sơn, cô lè lưỡi làm mặt quỉ với anh rồi dang tay ôm chặt anh và thì thầm:
“ Buổi sáng tốt lành, vậy bây giờ chúng ta học được chưa hả thầy?”
Hai tay vẫn đút túi quần, khoé môi khẽ cong lên cười mỉm, giọng nói anh trầm ấm:
“ Em muốn bổ túc kiến thức về giới tính trước khi chuyển qua học dương cầm sao?”
Cái con người đáng ghét này, Minh buông tay ra đá mạnh vào chân anh rồi chạy nhanh về hướng phòng tắm và đóng chặt cửa lại. Sơn ngây ngốc nhìn theo cô và bật cười.
Những phím đàn đen trắng bắt cả hai người họ đối diện thật nhất với lòng mình. Anh nói, khi người ta đã từng đi qua những tổn thương và mất mát thì tiếng đàn sẽ thể hiện được chiều sâu và sự da diết trong âm hưởng. Anh nói, vì cô còn trẻ, vì những va chạm chưa nhiều nên tiếng đàn của cô vẫn chỉ là những nốt nhạc rời rạc, không sai nhưng sẽ chẳng thế hay. Và anh không nói, anh dùng những ngón tay trắng dài lướt nhanh trên từng phím. Một lúc rất lâu, khi bản nhạc đã trôi đến dở chừng cô mới biết anh đang đàn một bản mà cô chưa bao giờ biết đến.
“ Em chưa bao giờ nghe bài này....Đừng nói là anh sáng tác?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô và khẽ cười:
“ Khi bằng tuổi em bây giờ, tôi thường nghe bài hát này. Said goodbye của Jaychou.”
Cô ngồi xuống cạnh anh, những ngón tay búp măng mềm mại lần tìm từng nốt nhạc. Anh thong thả chờ đợi cô hoá giải bản nhạc anh vừa chơi. Một lúc lâu sau đó anh đặt tay mình lên tay cô và di chuyển trên từng con phím
“ Nhớ chưa?”
Cô ngẩng đầu nhoẻn cười với anh và khẽ gật đầu. Anh đứng dậy tựa vào chiếc piano màu nâu gụ, ánh mắt anh vẫn chăm chú quan sát những ngón tay của cô.
“ Đừng tham lam quá. Nhiệt tình cộng ngu dốt bằng phá hoại. Tập đoạn đầu thôi. Đợi thành thạo rồi mới chuyển qua đoạn sau.”
Nói rồi anh bước về phía bàn làm việc mở lap. Tiếng chuông cửa bất chợt khiến cô khựng tay lại. Cô nhìn anh, người đàn ông ấy không hề có ý định đứng dậy. Thở dài, cô lê dép về phía cửa. Một người đàn ông xa lạ nhìn cô với ánh mắt dò hỏi. Còn cô chỉ biết gượng cười và ngoái đầu gọi anh:
“ Anh ơi, họ yêu cầu anh ký nhận cái gì hay sao ấy.”
Sơn bước ra và lịch sự đáp lời cùng người khách lạ. Người kia không hề có ý định vào nhà còn anh sau khi ký nhận thì cánh cửa đóng lại. Lúc này cô mới để ý trên tay anh là hai chiếc hộp chỉ nhìn cũng có thể đoán ra đó là gì! Ngả mình xuống sofa, Sơn vẫy tay cô:
“ Lại đây. Em thích màu gì?”
Minh lại gần anh và chỉ vào chiếc hộp trên bàn:
“ Có của em nữa sao?”
“ Tôi hỏi em thích màu gì? Đen hay trắng?”
“ Dạ trắng.”
Đẩy chiếc hộp màu trắng về phía cô, anh mở chiếc hộp màu đen còn lại và cười:
“ Iphone giờ thật tầm thường. Trước đây khi còn trong nước, một chiếc Nokia với tôi đã là quá xa xỉ.”
“ Đấy là khi anh còn trẻ, anh chưa kiếm được tiền thì thấy vậy. Như em, món quà này quá xa xỉ rồi!”
“ Giờ tôi vẫn trẻ mà. Chẳng lẽ em nghĩ tôi đã già?”
Cô lém lỉnh đưa tay ra lúng túng cười:
“ Dạ không. Anh vẫn rất trẻ. Nhưng già hơn em!”
“ Câu nói ấy còn tạm chấp nhận. Tôi đói rồi, em sẽ đi nấu cơm chứ?”
Không đợi cô trả lời, anh đã đứng dậy bước về chiếc Mac vẫn sáng đèn. Ngọc Minh ôm chiếc 4s về phía phòng ngủ, trên môi cô nụ cười ngọt ngào chưa hề tắt.
Một ngày thứ hai buồn tẻ với bài vở chất đầy, Minh đeo ba lô và lang thang trên đại lộ York Street gần nhà. Trời đã sang chiều, Hoàng Sơn nói anh có việc, sẽ không về nhà nên cô không cần nấu cơm anh. Anh không nói nhưng cô có thể mơ hồ đoán được việc mà anh bận là gì! Đêm qua, khi hai người họ đang ngủ thì có điện thoại từ bệnh viện gọi tới. Chị ấy đang nằm viện! Còn anh không giấu được lòng mình. Sau một tình yêu tan vỡ sẽ là gì? Vẫn là những quan tâm lo lắng đấy thôi. Dù trước đó anh lạnh lùng ra sao, dùng những lời lẽ cay độc khi nói về tình yêu cũ thế nào thì anh vẫn không thể phủ nhận được một sự thật, trong anh vẫn còn chị ấy!
Cười buồn cho chính mình. Cô và anh sống chung đã được một tuần. Nhưng hoá ra vẫn chỉ là hai người xa lạ. Anh luôn không quên nhắc nhở cô rằng: “ Chúng ta hãy cứ như thế này, em đừng bao giờ yêu tôi hoặc yêu thì đừng nói. Bởi cây thường đổ về phía không vết rìu...”. Vậy anh thì sao? Lẽ nào anh cần cơ thể cô để làm ấm giường? Không, anh không phải người như vậy! Cô biết anh sợ và vẫn ám ảnh bởi hai từ phản bội của người tình trước. Cô hiểu, điều buồn nhất của sự phản bội là nó không đến từ kẻ thù của chúng ta mà đến từ những người ta yêu thương nhất. Phải chăng, anh cũng sợ sẽ yêu cô?
Sau đêm đầu tiên đó, anh và cô chưa từng make love. Chỉ đơn giản là những nụ hôn phớt qua rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng khi tỉnh dậy cô thấy mình được anh ôm rất chặt, hương hổ phách trong căn phòng ngủ rất nồng và anh thật sự vô cùng quyến rũ. Cô đã từng mong chờ, có một chút sợ sợ điều đó xảy ra nữa. Nhưng cuối cùng anh không hề làm vậy. Vì sao nhỉ? Điều đó bất giác khiến cô thấy tủi thân!
Cuộc sống của anh vô cùng lành mạnh. Khác hẳn những gã trai trong trường đại học của cô. Cũng không hề giống lối sống của thanh niên Việt Nam hiện nay. Cô thật sự rất muốn biết, vậy thì vì sao anh giữ cô ở lại bên mình? Hay đơn giản đó chỉ là một cái cớ nguỵ biện cho hành động dứt tình với người yêu cũ?
Bước đi giữa cái lạnh của London, người con gái hao gầy đã dừng trước cửa Magnolia từ lúc nào không biết. Vẫn hương sisha thơm ngào ngạt, tiếng người nói cười và chiếc Piano vẫn cô đơn không hề có khách chơi. Ngọc Minh cười với rất tươi với quản lí rồi tiến đến bên chiếc đàn. Một dạ khúc piano mà cô chắc chắn rằng những người bản xứ đang ngồi ở đây đều không thể gọi được tên. Những ngón tay mềm nhanh chóng dạo phím, “ Có khi nào rời xa” được cô chơi bằng cả trải tim. Ly cocktail trên tay Hữu Thiện khựng lại trước tiếng đàn da diết ấy...
Tinh thần là liều thuốc thuốc tốt nhất giúp con người ta chống chọi lại bệnh tật, thời gian, và cả những khó khăn trong cuộc đời. Thế nên dù có ai làm ta tổn thương, hãy tự cứu mình bằng cách vực dậy tinh thần của chính mình một cách sớm nhất có thể. Nghĩ đến đó, Mai nhớ mẹ quay quắt. Cười nhạt, cô nghĩ: “ Mẹ, làm sao con có thể sống tốt khi cứ mãi nhớ thương anh ấy mỗi ngày...”. Muốn lật mình nhưng cánh tay buốt đau vì những mũi kim. Ống truyền vẫn đang tí tách nhỏ giọt. Hoá ra, đến cuối cùng trông cậy vào một người từng yêu không bằng bấu víu vào chính bản thân mình!
Sau gần 1 năm trời, anh và cô đã thật sự mất nhau. Không phải ở Việt Nam, nơi cô và anh yêu nhau, mà ở một thành phố Châu Âu nhỏ nhắn và xinh đẹp, nơi cô đang sống. Anh – người đàn ông ám ảnh cô như 1 niềm khắc khoải. Chừng ấy năm bên nhau cũng là chừng ấy năm reo vào trong cô 1 tình yêu với sức mạnh lớn lao đến thế. Là vì cô quá yêu anh, hay vì anh là người đàn ông duy nhất yêu cô, mà không cần cô. Người duy nhất không bao giờ nắm tay cô kéo về phía mình, người có thể thản nhiên nói câu anh vẫn sống vui dù không có em. Người có thể khiến trái tim nhạy cảm của cô vỡ vụn, khi cô quay lưng bước đi khỏi cuộc đời anh.. Từng bước một, đôi vai cô run lên, và nước mắt rơi lã chã..
“Xin hãy giữ em lại, giữ em lại được không..”
Từ ngày sang đây, cô quay cuồng với vòng quay hỗn độn của 1 cuộc sống mới, dù vậy, cô yêu những thứ cổ kính, bình yên, yêu sự giản đơn và xinh xắn của thành phố này. Cô yêu cái tên gọi London- xứ sở cổ tích mù sương, với những công trình hơn 2000 năm tuổi....mặc dù định nghĩa “cổ tích” đối với cô không còn như ngày xưa nữa. “Cổ tích” với những giấc mơ hồng, có lẽ chỉ tồn tại trong tâm trí những người chưa từng trải qua nỗi đau lớn mà thôi, thế nên cô hay cười mà nói với bạn bè rằng: “Đời không như là mơ”... nếu được lựa chọn lại, cô sẽ vẫn chọn thành phố này, chọn những con đường lát đá tự nhiên tồn tại bao năm tháng, những ngôi nhà cổ nhỏ nhắn nằm cạnh nhau mỗi sớm mai, lấp lánh sắc hoa khắp nơi, và những người bản xứ dễ mến. Không khó để cô hòa nhập, để tìm một chỗ ở hay tìm một cách sống thích hợp. Khó khăn có lẽ chỉ là khoảng thời gian cô tập quên anh mà thôi...Cuối cùng sau những níu kéo thì đoạn kết cuộc tình đã có câu trả lời xác thực. Rằng anh và cô không thể quay lại thời điểm ban đầu!
Kéo chiếc vali đi giữa sân bay hoàn toàn xa lạ, Hữu Thiện vẫn giữ cho mình vẻ mặt điềm nhiên. Ánh mắt anh không hề tỏ ra ngỡ ngàng đối với mọi thứ nơi đây. Anh yêu London từ khi còn rất nhỏ. Vì yêu nên hiểu rõ. 22 tuổi, chàng trai này đã sớm nuôi trong mình ước mơ làm ngoại giao. Đơn giản vì đó là con đường mà ba mẹ anh đã dành cả đời theo đuổi, không có lí do gì mà anh không tiếp tục đi theo truyền thống của gia đình. Hơn thế nữa, anh thật sự yêu những thứ ngôn ngữ mà mình được học qua. Yêu những chân trời dù chưa một lần đặt chân tới. Anh muốn giành chính khả năng, sự hiểu biết cũng như nhiệt huyết của mình để làm nên những điều kỳ tích. Nếu không phải là ngoại giao thì sẽ không là gì hết! Có thể nếu thành công, người ta sẽ biết đến anh như một chính khách nổi danh, cũng có thể anh sẽ là người phát ngôn, hoặc một chuyên gia phân tích những sự kiện chính trị nổi bật...Anh tin, dù là ai anh cũng sẽ thành công. Khi người ta có niềm tin, mọi ước mơ đều được hoạch định dễ dàng!
Vương Duy thấy người bạn thân của mình đang đảo mắt nhìn quanh vội nhẩy lên vẫy tay:
“ Thiện. Ở đây này.”
Mỉm cười, Hữu Thiện kéo vali về phía bạn. Duy vỗ vai cậu bạn thân, niềm vui rộn ràng trong ánh mắt, nụ cười và từng cử chỉ.
“ Thằng quỉ. Mệt chứ?”
“Mệt thì không, nhưng thất vọng thì có. Hôm nay tao mới biết, không phải tiếp viên hàng không thì sẽ xinh đẹp.”
Duy trề môi rồi đỡ lấy vali từ tay bạn, anh cao giọng nói:
“Tao còn tưởng mày ái đấy. Hôm nay mới thấy hoá ra mày cũng quan tâm tới hai từ gái-xinh.”
Đẩy kính lên cao, Hữu Thiện cười khẩy:
“ Thể hiện bản chất của người đàn ông không phải là dán mắt vào lũ con gái xinh mà phải có trong tay sự nghiệp. Tao nghĩ thế..”
Nhún vai, Vương Duy kéo vaily ra xe. Vừa đi anh vừa nói:
“ Ba tao đang họp nên không qua đón mày được. Mày muốn về Sứ Quán hay qua chỗ tao trước?”
Trầm tư vài giây, Thiện đáp lời:
“ Về bên kia. Chỗ mày để mấy hôm nữa qua sau. Mày vẫn ở chung với nhỏ kia hả?”
“ Ờ. Vậy đưa mày về cất đồ và chào hỏi mấy bô lão rồi tao đưa mày đi tẩy trần. Ok?”
Cười với Duy, Thiện hít một hơi thật sâu không khí của London cổ kính. Anh sẽ ở lại đây bao lâu? Anh không biết nữa. Nhưng anh tin, anh sẽ yêu thành phố này...!
Khi Ngọc Minh thức giấc, London sáng mưa lạnh len lỏi vào từng cơn ngái ngủ. Chợt nhớ hôm nay là thứ bẩy. Nhưng khái niệm ngày nghỉ với Sơn liệu có hay không? Đã khá thân quen, nhưng anh với cô vẫn rất kiệm lời, vẫn sử dụng đại từ nhân xưng tôi khi nói chuyện. Có lẽ đó là một cách để tách bạch mọi thứ rõ ràng nhất, là một lời thông báo với cô rằng: em chỉ là một người đi ngang cuộc đời tôi chứ mãi mãi không bao giờ ở lại! Nhưng tại sao cô phải nghĩ về một kết thúc khi tất cả mọi thứ vừa mới bắt đầu? Bất chợt nhớ đến ai đó đã từng nói: “ Hôm nay có rượu thì hôm nay say” cô lại mỉm cười. Đúng vậy, anh là một thứ rượu được lên men bằng công thức đặc biệt khiến cô bị say từ giây phút đầu tiên!
“ Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Không phải định nằm đó cười cả ngày hôm nay chứ?”
Giật mình, cô nghiêng người trừng mắt với anh:
“ Anh có nhất định phải doạ người như thế không?”
“ Ồ. Làm em sợ sao? Một tuần tôi chỉ có thể bỏ ra hai ngày cuối tuần để dạy em đàn. Không phải em không còn muốn học chứ?”
Minh rời giường bước từng bước về phía Sơn, cô lè lưỡi làm mặt quỉ với anh rồi dang tay ôm chặt anh và thì thầm:
“ Buổi sáng tốt lành, vậy bây giờ chúng ta học được chưa hả thầy?”
Hai tay vẫn đút túi quần, khoé môi khẽ cong lên cười mỉm, giọng nói anh trầm ấm:
“ Em muốn bổ túc kiến thức về giới tính trước khi chuyển qua học dương cầm sao?”
Cái con người đáng ghét này, Minh buông tay ra đá mạnh vào chân anh rồi chạy nhanh về hướng phòng tắm và đóng chặt cửa lại. Sơn ngây ngốc nhìn theo cô và bật cười.
Những phím đàn đen trắng bắt cả hai người họ đối diện thật nhất với lòng mình. Anh nói, khi người ta đã từng đi qua những tổn thương và mất mát thì tiếng đàn sẽ thể hiện được chiều sâu và sự da diết trong âm hưởng. Anh nói, vì cô còn trẻ, vì những va chạm chưa nhiều nên tiếng đàn của cô vẫn chỉ là những nốt nhạc rời rạc, không sai nhưng sẽ chẳng thế hay. Và anh không nói, anh dùng những ngón tay trắng dài lướt nhanh trên từng phím. Một lúc rất lâu, khi bản nhạc đã trôi đến dở chừng cô mới biết anh đang đàn một bản mà cô chưa bao giờ biết đến.
“ Em chưa bao giờ nghe bài này....Đừng nói là anh sáng tác?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô và khẽ cười:
“ Khi bằng tuổi em bây giờ, tôi thường nghe bài hát này. Said goodbye của Jaychou.”
Cô ngồi xuống cạnh anh, những ngón tay búp măng mềm mại lần tìm từng nốt nhạc. Anh thong thả chờ đợi cô hoá giải bản nhạc anh vừa chơi. Một lúc lâu sau đó anh đặt tay mình lên tay cô và di chuyển trên từng con phím
“ Nhớ chưa?”
Cô ngẩng đầu nhoẻn cười với anh và khẽ gật đầu. Anh đứng dậy tựa vào chiếc piano màu nâu gụ, ánh mắt anh vẫn chăm chú quan sát những ngón tay của cô.
“ Đừng tham lam quá. Nhiệt tình cộng ngu dốt bằng phá hoại. Tập đoạn đầu thôi. Đợi thành thạo rồi mới chuyển qua đoạn sau.”
Nói rồi anh bước về phía bàn làm việc mở lap. Tiếng chuông cửa bất chợt khiến cô khựng tay lại. Cô nhìn anh, người đàn ông ấy không hề có ý định đứng dậy. Thở dài, cô lê dép về phía cửa. Một người đàn ông xa lạ nhìn cô với ánh mắt dò hỏi. Còn cô chỉ biết gượng cười và ngoái đầu gọi anh:
“ Anh ơi, họ yêu cầu anh ký nhận cái gì hay sao ấy.”
Sơn bước ra và lịch sự đáp lời cùng người khách lạ. Người kia không hề có ý định vào nhà còn anh sau khi ký nhận thì cánh cửa đóng lại. Lúc này cô mới để ý trên tay anh là hai chiếc hộp chỉ nhìn cũng có thể đoán ra đó là gì! Ngả mình xuống sofa, Sơn vẫy tay cô:
“ Lại đây. Em thích màu gì?”
Minh lại gần anh và chỉ vào chiếc hộp trên bàn:
“ Có của em nữa sao?”
“ Tôi hỏi em thích màu gì? Đen hay trắng?”
“ Dạ trắng.”
Đẩy chiếc hộp màu trắng về phía cô, anh mở chiếc hộp màu đen còn lại và cười:
“ Iphone giờ thật tầm thường. Trước đây khi còn trong nước, một chiếc Nokia với tôi đã là quá xa xỉ.”
“ Đấy là khi anh còn trẻ, anh chưa kiếm được tiền thì thấy vậy. Như em, món quà này quá xa xỉ rồi!”
“ Giờ tôi vẫn trẻ mà. Chẳng lẽ em nghĩ tôi đã già?”
Cô lém lỉnh đưa tay ra lúng túng cười:
“ Dạ không. Anh vẫn rất trẻ. Nhưng già hơn em!”
“ Câu nói ấy còn tạm chấp nhận. Tôi đói rồi, em sẽ đi nấu cơm chứ?”
Không đợi cô trả lời, anh đã đứng dậy bước về chiếc Mac vẫn sáng đèn. Ngọc Minh ôm chiếc 4s về phía phòng ngủ, trên môi cô nụ cười ngọt ngào chưa hề tắt.
Một ngày thứ hai buồn tẻ với bài vở chất đầy, Minh đeo ba lô và lang thang trên đại lộ York Street gần nhà. Trời đã sang chiều, Hoàng Sơn nói anh có việc, sẽ không về nhà nên cô không cần nấu cơm anh. Anh không nói nhưng cô có thể mơ hồ đoán được việc mà anh bận là gì! Đêm qua, khi hai người họ đang ngủ thì có điện thoại từ bệnh viện gọi tới. Chị ấy đang nằm viện! Còn anh không giấu được lòng mình. Sau một tình yêu tan vỡ sẽ là gì? Vẫn là những quan tâm lo lắng đấy thôi. Dù trước đó anh lạnh lùng ra sao, dùng những lời lẽ cay độc khi nói về tình yêu cũ thế nào thì anh vẫn không thể phủ nhận được một sự thật, trong anh vẫn còn chị ấy!
Cười buồn cho chính mình. Cô và anh sống chung đã được một tuần. Nhưng hoá ra vẫn chỉ là hai người xa lạ. Anh luôn không quên nhắc nhở cô rằng: “ Chúng ta hãy cứ như thế này, em đừng bao giờ yêu tôi hoặc yêu thì đừng nói. Bởi cây thường đổ về phía không vết rìu...”. Vậy anh thì sao? Lẽ nào anh cần cơ thể cô để làm ấm giường? Không, anh không phải người như vậy! Cô biết anh sợ và vẫn ám ảnh bởi hai từ phản bội của người tình trước. Cô hiểu, điều buồn nhất của sự phản bội là nó không đến từ kẻ thù của chúng ta mà đến từ những người ta yêu thương nhất. Phải chăng, anh cũng sợ sẽ yêu cô?
Sau đêm đầu tiên đó, anh và cô chưa từng make love. Chỉ đơn giản là những nụ hôn phớt qua rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng khi tỉnh dậy cô thấy mình được anh ôm rất chặt, hương hổ phách trong căn phòng ngủ rất nồng và anh thật sự vô cùng quyến rũ. Cô đã từng mong chờ, có một chút sợ sợ điều đó xảy ra nữa. Nhưng cuối cùng anh không hề làm vậy. Vì sao nhỉ? Điều đó bất giác khiến cô thấy tủi thân!
Cuộc sống của anh vô cùng lành mạnh. Khác hẳn những gã trai trong trường đại học của cô. Cũng không hề giống lối sống của thanh niên Việt Nam hiện nay. Cô thật sự rất muốn biết, vậy thì vì sao anh giữ cô ở lại bên mình? Hay đơn giản đó chỉ là một cái cớ nguỵ biện cho hành động dứt tình với người yêu cũ?
Bước đi giữa cái lạnh của London, người con gái hao gầy đã dừng trước cửa Magnolia từ lúc nào không biết. Vẫn hương sisha thơm ngào ngạt, tiếng người nói cười và chiếc Piano vẫn cô đơn không hề có khách chơi. Ngọc Minh cười với rất tươi với quản lí rồi tiến đến bên chiếc đàn. Một dạ khúc piano mà cô chắc chắn rằng những người bản xứ đang ngồi ở đây đều không thể gọi được tên. Những ngón tay mềm nhanh chóng dạo phím, “ Có khi nào rời xa” được cô chơi bằng cả trải tim. Ly cocktail trên tay Hữu Thiện khựng lại trước tiếng đàn da diết ấy...
/18
|