Long Đồ Án

Chương 373: Phân công hành động

/379


Không biết tại sao Bạch Ngọc Đường có chút lưu ý tên tiểu nhị kia, thấy hắn cầm theo cái thùng đi vào ngõ hẻm một lúc lâu, sau đó liền tay không trở về.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.

Lúc này có mấy tiếng “keng keng” vang lên.

Bạch Ngọc Đường lấy lại tinh thần, thấy Thiên Tôn đang híp mắt cầm đũa gõ gõ bát cơm của hắn: “Ngươi định khi nào mới hết bỏ mứa cơm hả? Nhìn xem người ta đã ăn xong hết rồi kìa.”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường co giật, nhìn Thiên Tôn.

Triển Chiêu ở bên cạnh gật đầu hưởng ứng – Đúng vậy, lớn tướng rồi mà chưa bao giờ ăn được bữa cơm nghiêm chỉnh cả.

Bạch Ngọc Đường thu hồi tâm tư, cúi đầu ăn cơm.

Ngô Nhất Họa ăn xong rồi liền bám vào cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài. Không biết có phải hắn gặp ảo giác hay không, nhưng mà nơi này so với Nhạc Lâm hắn từng đến trước đây, tiêu điều hơn chút thì phải.

Rõ ràng sắp tết đến nơi rồi, phải náo nhiệt mới đúng chứ…

Khó khăn lắm mới chờ được Bạch Ngọc Đường ăn cơm xong, mọi người trả tiền rời đi.

Xuống đến dưới lầu.

Thiên Tôn xem mấy cái địa chỉ, nói: “Phải đi nhiều thế á? Hay là mỗi người đến một nhà đi…”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, tỏ vẻ – Người khác thì không sao, người tốt nhất nên thôi đi.

Thiên Tôn liếc Bạch Ngọc Đường một cái: “Ánh mắt ngươi như vậy là có ý gì hả? Tiểu quỷ chết tiệt.”

Triển Chiêu nhìn nhìn danh sách địa chỉ, hỏi: “Hay là chia đôi hành động đi?”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng được.

Thiên Tôn cười tủm tỉm kéo Ngô Nhất Họa: “Tiểu Bệnh Bao, chúng ta đi hai nhà nào đây?”

Ngô Nhất Họa cả kinh lắc đầu lia lịa với Bạch Ngọc Đường, ý tứ rõ ràng – Ta không trông được hắn đâu, đã không đánh lại hắn, hắn nhất định cũng không thèm nghe ta.

Bạch Ngọc Đường nhìn trời.

Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn.

Vì vậy, một Mèo một Chuột rất không cam lòng đành phải chia xa, Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa đến hai nhà, Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn đến hai nhà khác, còn một cái cuối cùng, cũng là cái gần cửa hàng gương nhất chờ khi tụ tập lại sẽ cùng đến.

Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa cầm theo hai cái địa chỉ đi đến phía Đông, Bạch Ngọc Đường kéo lại Thiên Tôn đang tính chuồn êm chạy về hướng Tây.

Mới đi có một đoạn đường, Bạch Ngọc Đường đã không ngừng cảm khái, Ân Hậu thường ngày cũng thật chẳng dễ dàng gì.

Trên đời này, có thể chân chính trông chừng Thiên Tôn chỉ có hai người duy nhất, một là Bạch Ngọc Đường, một là Ân Hậu. Gần đây đều là Ân Hậu phải canh chừng Thiên Tôn, khó trách sao Ân Hậu thường bị Thiên Tôn làm cho tức điên, đến nói cũng chẳng ra lời.

Bạch Ngọc Đường cả đường đi cố gắng hết sức không dừng lại lúc nào, Thiên Tôn cứ thích cái gì là mua luôn cho hắn cái đó, cuối cùng hai người cũng thuận lợi đến được nhà thư sinh thứ nhất.

Nhà thư sinh này cũng rất khí phái, họ Liễu, tên là Lưu Nguyên Sinh.

Bạch Ngọc Đường gõ cửa một cái.

Thiên Tôn đi đến hỏi: “Ngươi cứ thế gõ cửa à? Nhỡ người ta không nói cho ngươi biết thì sao?”

Bạch Ngọc Đường chẳng sao cả: “Đánh cho bằng nói thì thôi.”

Thiên Tôn há to miệng: “Thật hả?”

Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn hắn một cái, đưa tay móc tấm lệnh bài của Khai Phong phủ mà Triển Chiêu cho hắn ra, nói: “Đương nhiên không phải rồi.”

Đang nói thì có người ra mở cửa, là một lão quản gia, hắn có chút thắc mắc nhìn Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn: “Nhị vị tìm ai?”

Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Lưu Nguyên Sinh có ở đây không?”

“A…. Các ngươi tìm thiếu gia là nhà có chuyện gì?” Quản gia không biết hai người là ai cho nên cũng hỏi nhiều thêm một chút.

Bạch Ngọc Đường cũng chưa vội cho hắn xem lệnh bài, chỉ nói: “Quấy rầy rồi, chúng ta là bạn của Thu Nghệ.”

“Thu Nghệ….” Quản gia suy nghĩ một chút, sau đó “A” một tiếng: “Các ngươi là bạn của Thu công tử à, hắn về rồi sao?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu nói: “Chúng ta đang tìm hắn đây, muốn hỏi thiếu gia nhà các ngươi về chuyện của Thu Nghệ một chút.”

“Được Được.” Quản gia đồng ý, cũng không đi truyền lời, trực tiếp dẫn hai người vào.

Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn đi vào trong.

Thiên Tôn chậm rãi đi vào, không hề mở miệng nhưng lại dùng nội lực rót thẳng vào tai Bạch Ngọc Đường – “Dùi ui ~~ Ngươi bị Triển Tiểu Miêu thu phục hoàn toàn rồi sao? Lại còn biết nói như vậy nữa.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, hắn đột nhiên lại có chút cảm khái, sao mình lại có thể thuận lợi lớn lên như vậy nhỉ? Không hiểu sao đột nhiên lại nhớ đến cái cảnh từ nhỏ đã phải dẫn theo Thiên Tôn đi dạo phố, thực sự thì… nghĩ lại mà kinh.

Quản gia dẫn Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn đến trước môt tòa nhà, gõ cửa: “Thiếu gia.”

“Vào đi.” Từ trong phòng truyền gia tiếng nói, quản gia vào nhà nói mấy câu xong thì có một thanh niên chạy ra: “Các ngươi là bạn của Thu Nghệ sao?”

Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn ngẩng đầu lên nhìn, đều thầm ‘chậc’ một cái – Thư sinh này đúng là đặc biệt.

Thì ra, vị Lưu Nguyên Sinh này vô cùng béo, chắc cỡ khoảng hai trăm cân, áo choàng thư sinh còn không đóng nổi cúc, mũ cũng vô cùng lớn.

Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn thường thấy Thư sinh nhỏ nhắn cỡ cây gậy trúc như Công Tôn và Bao Duyên, lần đầu tiên thấy dạng “hình tròn” này cũng cảm thấy thật mới mẻ.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi hắn một số chuyện về Thu Nghệ.

Nhìn qua cũng thấy được quan hệ của Lưu Nguyên Sinh và Thu Nghệ cũng không tệ, trả lời rất chi tiết, cảm giác…. Không giấu giếm gì hết, cũng không có khả nghi.

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn bước đầu đã loại bỏ hiềm nghi của thư sinh này, cáo từ rời đi.

Ra đến cửa, Thiên Tôn vui tươi hớn hở mà chạy theo Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, hỏi xong nhanh vậy rồi, chúng ta đi mua chút đồ đi? Vi sư muốn mua một cái ống bút bạc.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đồng thời hắn cũng chú ý đến chút động tĩnh khác thường…. hình như có người theo dõi họ.

Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc, tiếp tục cùng Thiên Tôn đi về phía trước, đến gần một cái ngõ hẻm, Bạch Ngọc Đường nói với Thiên Tôn: “Người vào ngõ đi, đừng có đi xa.”

Thiên Tôn liếc hắn một cái, khoanh tay: “Chắc gì người ta đã theo dõi ta, biết đâu lại là ngươi?”

“Cho nên mới chia nhau đi, người cũng đừng đi nhanh quá đấy.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Ờ.” Thiên Tôn lầm bầm: “Vậy ngươi phải mua ống bút cho ta.”

“Mua cho người một trăm cái được chưa?” Bạch Ngọc Đường dặn hắn: “Đừng đi quá nhanh, đừng quẹo lung tung.”

“Biết rồi!” Thiên Tôn vừa đi vừa lắc đầu, lẩm bẩm: “Còn trẻ mà lắm lời thế.”

Bạch Ngọc Đường đi về phía khác mấy bước, vọt đến sau tường, quả nhiên liền thấy có một người lén lút đi theo Thiên Tôn vào ngõ nhỏ, trong tay hắn cầm theo một cái thùng.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, cái thùng kia nhìn rất quen – Hình như chính là cái thùng mà tiểu nhị trong tửu lâu ban nãy cầm ra ngoài, người theo dõi này lại có cái thùng mà tiểu nhị tửu lâu kia cầm, sao lại phải mang cái thùng đi theo dõi người ta chứ? Bạch Ngọc Đường quan sát một chút, cảm thấy hình như cái thùng đó khá nặng, hình như bên trong có cái gì đó?

Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường liền nhanh chân theo vào.



Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa lúc này đang đứng ngoài cửa nhà một thư sinh khác. Thư sinh này tên là Vương Lỗi, nhưng mà bọn họ lại không được may mắn như nhóm Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa đi một chuyến công cốc. Gia cảnh thư sinh này cũng khá giả, một mình một viện khá phong nhã, bên trong lại chỉ có một lão đầu, tự xưng là cha của thư sinh kia. Lão đầu đó nghe nói bọn Triển Chiêu muốn tìm hắn liền nói hắn đang đến xưởng gỗ Ngọc Dương học điêu khắc rồi, vẫn đang trong giai đoạn học việc.

Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa đành đến xưởng điêu khắc gỗ tìm tiếp.

Ngô Nhất Họa khá buồn bực: “Thư sinh kia sao lại đi học điêu khắc gỗ nhỉ?”

“Chắc là nghĩ rằng học hành không có nhiều tiền đồ cho nên mới chuyển sang học thủ nghệ đi.” Triển Chiêu vừa đi vừa nhìn hai bên đường, phát hiện có rất nhiều các đồ gỗ thủ công đương thời.

Lấy ra sơ đồ tiểu nhị trong tửu lâu cho, Triển Chiêu tìm một chút, nói: “À, thì ra toàn bộ đồ gỗ được điêu khắc hiện nay ở Nhạc Lâm đều tập trung cả trên con đường này, thảo nào hai bên đường toàn thấy đồ bằng gỗ cả.”

Ngô Nhất Họa liếc mắt tìm được xưởng gỗ kia: “Không sai, là nơi này, không biết thủ nghệ thế nào.”

Triển Chiêu theo Ngô Nhất Họa vừa đi vào đã bị một cửa hàng sát vách hấp dẫn ánh nhìn, hình như nhà đó bán quan tài…. Sao lại có cả quan tài hình người nữa?

Triển Chiêu nghĩ rằng đây có lẽ là tập tục mai táng nào đó, lát nữa về nhớ phải hỏi kỹ Táng Sinh Hoa mới được, vừa nghĩ, hắn vừa cùng Ngô Nhất Họa đi vào phường điêu khắc gỗ “Ngọc Dương” kia.

Vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi gỗ và mùi sơn, cộng với mấy tiếng bào gỗ lốc cốc, loẹt roẹt.

Phường điêu không lớn lắm, trên bàn điêu có hai người, một lão đầu cầm cái tẩu thuốc và một thanh niên rất gầy đang bào một tấm gỗ theo chỉ đạo của lão đầu kia, có vẻ bào cũng rất phẳng.

Ngô Nhất Họa gõ vào phiến cửa gỗ, hai thầy trò kia đều ngẩng đầu lên.

Lão nhân hỏi: “Muốn mua đồ sao?”

Ngô Nhất Họa nhìn Triển Chiêu.

Lúc này Triển Chiêu đang quan sát thanh niên kia, thấy hắn xanh xao vàng vọt, nhìn có vẻ u uất chán chường, vừa liếc mắt nhìn bên này một cái xong lại tiếp tục công việc của mình, có vẻ không hứng thú lắm.

Không hiểu sao Triển Chiêu lại cảm thấy – Có hi vọng rồi! Thái lão gia tử đã nói qua, mấy thư sinh này đều rất hiền hòa dễ mến, có điều vị thanh niên có vẻ hơi ốm yếu trước mắt này thì không thể hình dung bằng “hiền hòa dễ mến” được.

“Ngươi là Vương Lỗi sao?” Triển Chiêu hỏi.

Thanh niên kia ngẩng đầu lên, chỉ về phía sau: “Vương lỗi ở bên đó.”

Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa sửng sốt – Hoá ra là nhận nhầm người à?

Lão đầu kia rít một hơi thuốc xong, nói: “Các ngươi tìm Tiểu Lỗi à? Hắn đúng là người giỏi nhất ở đây đấy.”

“Thủ nghệ của hắn rất giỏi sao?” Triển Chiêu hỏi một tiếng.

“Đương nhiên.” Lão đầu có chút tự hào nói: “Tiểu Lỗi chính là cao thủ.”

“À…” Triển Chiêu gật đầu.

Lão đầu chỉ về phía sau, nơi được che bởi một tầm rèm vải thật dày: “Ở phía sau rèm đấy, hắn đang khắc hoa văn.”

Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa đi vào gian phòng phía sau, liền thấy trong phòng có đủ loại tượng gỗ, màu sắc hình dáng đều giống y như thật, mà ở một chỗ xa xa, có một thư sinh đang điêu khắc một bức tượng cung nữ. Đó là một bức bình phong hoàn chỉnh rất lớn, mặc dù mới hoàn thành được một nửa nhưng cũng có thể cảm nhận được thủ công rất tinh xảo.

Bên cạnh mặt trước bình phong, một thư sinh tư văn nhã nhặn đang ngồi xổm chuyên tâm điêu khắc từng lớp váy của vị cung nữ kia, các đường cong đều rất lưu loát tự nhiên.

“Vương Lỗi phải không?” Triển Chiêu hỏi một tiếng.

Thư sinh kia quay đầu lại, nhìn thấy Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa, có chút mờ mịt đứng dậy.

Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa cũng quan sát một chút, có vẻ rất hiền hòa, quả nhiên người không có ai hoàn hảo hết đi. Vị thư sinh này nhìn lại cực giống với vị công tượng có tay nghề bậc nhất.

“Các người là ai?” Vương Lỗi đặt dao xuống, cầm khăn lau tay.

Triển Chiêu hỏi một chút về chuyện Thu Nghệ mất tích.

Vương Lỗi ngẩn người một chút, sau đó ngồi xuống thở dài: “Ta cũng không biết hắn đi đâu nữa.”

Triển Chiêu đã thẩm vấn vô số phạm nhân, bình thường người ta có nói thật hay không hắn chỉ cần liếc mắt đều nhận ra hết, thư sinh này… nói thế nào đây…. Hình như có điều gì đó giấu giếm.”

Triển Chiêu nháy mắt với Ngô Nhất Họa.

Ngô Nhất Họa nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu – Sao Chiêu Chiêu lại đá mày với mình nhỉ?

Triển Chiêu nhìn trời – Qủa nhiên không phải Bạch Ngọc Đường không được, không thể câu thông với Tiểu Họa Thúc được rồi.

“Chúng ta biết một số việc.”. Giọng Triển Chiêu lạnh đi mấy phần.

Vương Lỗi sửng sốt, có chút khẩn trương hỏi: “Biết…. biết cái gì?”

“Ngươi nói xem?” Triển Chiêu đặt lệnh bài của Khai Phong Phủ lên bàn: “Ta thấy thủ nghệ của ngươi không tệ, xem như học rất tốt. Ta cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi thẳng thắn thành thật ta có thể xử nhẹ một chút.”

Vương Lỗi nghe đến đó liền cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên mắt đã ngấn lệ: “Ta không có cố ý…. Ta cũng không biết chuyện lại biến thành như vậy.”

Ngô Nhất Họa híp mắt nhìn Triển Chiêu – Ái chà! Được đó!

Triển Chiêu nhíu mày – Chuyện nhỏ!

Dĩ nhiên, Ngô Nhất Họa vẫn cứ tiếp tục nghiêng đầu – Chiêu Chiêu lại đá mày với mình rồi.

Triển Chiêu buồn bực – Đột nhiên nhớ con Chuột luôn hiểu ý Mèo kia quá đi….



Thiên Tôn đi thẳng, người sau lưng vẫn đi theo, cuối cùng hắn liền dừng bước, quay đầu lại liếc người phía sau.

Người nọ cầm cái thùng gỗ đứng cách Thiên Tôn khoảng năm bước chân, đối diện với hắn.

Thiên Tôn nhìn hắn một lúc lâu, lại thấy Bạch Ngọc Đường đã đến phía sau rồi, đang ẩn ở góc tường, nháy mắt với hắn một cái.

Thiên Tôn mở to mắt – Sao Ngọc Đường lại đá mày với mình nhỉ?

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, quả nhiên không phải Triển Chiêu thì không có cách nào liên hệ bằng mắt rồi.

Bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường đành phải dùng nội lực dẫn âm – Thử xem hắn muốn làm gì đi.

Thiên Tôn tiếp tục nghiêng đầu – Thử thế nào?

Bạch Ngọc Đường đỡ trán – Qúa ngốc!

“Ngươi…” Người cầm thùng gỗ kia là một người khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng cao gầy, cằm có râu, mặc một bộ y phục màu đen còn đội một cái mũ kỳ quái, trong thùng gỗ lại đựng một thứ bột màu trắng, không biết có phải bánh kem hay không nhưng trong lại có vẻ sền sệt.

“Á!” Thiên Tôn đột nhiên che cổ áo lại, nép vào bên tường: “Ngươi muốn làm gì?”

Bạch Ngọc Đường tiếp tục đỡ trán – Không có thiên phú, hơn nữa, người đang diễn cái gì vậy chứ?

Thiên Tôn dựa vào tường, diễn tiếp: “Chẳng lẽ ngươi định bắt cóc ta sao?”

Bạch Ngọc Đường vô lực – Không nhìn nổi nữa.

Miệng vị trung niên cầm thùng gỗ đối diện kia há cũng to thật, sững người luôn.

“Ngươi đừng có tới đây!” Thiên Tôn diễn đến nhập thần.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đang bắt đầu nghi ngờ lần trước Tiểu Tứ Tử có dẫn Thiên Tôn đi xem hí kịch, rốt cuộc là xem tiết mục gì vậy?

“Ngươi mà tới nữa ta sẽ hô cứu mạng đó!” Có vẻ như cả đời này Thiên Tôn chưa từng hô người cứu mạng bao giờ, đột nhiên hăng hái bừng bừng mà định thử môt chút, cho nên, hắn ngửa mặt lên trời, bắt đầu rống: “Cứu…”

“A!” Người nọ nhanh chóng xua tay: “Đừng hô, đừng hô!”

Khóe miệng Thiên Tôn giật một cái, lại dám làm hỏng cơ hội duy nhất được gọi người cứu mạng trong đời hắn.

“Ách…” Người nọ tiến lên một chút.

Thiên Tôn nhìn xung quanh.

Bạch Ngọc Đường buồn bực – Tìm gì vậy?

“A!” Đột nhiên Thiên Tôn nhìn thấy một bờ giếng xa xa, cho nên chỉ sang: “Ngươi không được tới! Ngươi dám tới ta nhảy xuống cho xem!”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy, mình có nên đề nghị Công Tôn và Triệu Phổ để ý chút xem bình thường Tiểu Tứ Tử hay xem loại hí kịch gì không đây.



“Hắt xì.” Ở trong Ma Cung xa xa, Tiểu Tứ Tử đột nhiên hắt hơi một cái.

Người của Dạ Xoa Cung đang xếp hàng chờ Công Tôn khám bệnh cho đều theo bản năng mà ôm má – Hắt hơi cũng đáng yêu chết được.



Khóe miệng người nọ giật một cái, nhìn chằm chằm Thiên Tôn một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy bất ổn, cầm theo cái thùng quay đi, miệng còn nói: “Thôi… bỏ đi, nhìn có vẻ không được bình thường.”

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái – Đi rồi?

Bạch Ngọc Đường bất lực đỡ trán – Cuối cùng cũng diễn xong…

Thiên Tôn bất mãn, bước nhanh tới: “Đứng lại!”

Người kia giật mình nhảy dựng, quay đầu lại nhưng không thấy Thiên Tôn đâu, chờ hắn quay về lại thấy Thiên Tôn đã đứng trước mắt hắn rồi.

“Nương a!” Người nọ ngã phịch, ngồi bệt xuống đất, ngẩng mặt nhìn.

Lại thấy Thiên Tôn chỉ hắn một cái: “Ngươi dám không biết thưởng thức khả năng diễn xuất của Bổn tọa!”

Người nọ ngây ngốc nhìn chằm chằm tay Thiên Tôn một lúc lâu, đột nhiên nhảy lên, quỳ xuống, cầm cái thùng gỗ giơ lên trước mặt Thiên Tôn: “Qủa nhiên cực đẹp! Tiểu Lam Tử không lừa ta.”

Thiên Tôn sửng sốt, Bạch Ngọc Đường cũng sửng sốt.

Người kia có vẻ rất ngại ngùng mà nói: “Vị công tử này, ta là thợ chuyên điêu khắc tượng phật, đây là bùn tạo khuôn, không hề ảnh hưởng đến tay, ngài có thể ấn tay vào một cái tạo cho ta một khuôn mẫu không? Ta cầu xin ngài đó!”

Khóe miệng Thiên Tôn giật một cái: “Khuôn mẫu?”

Người nọ nghiêm túc gật đầu: “Tay của tượng phật rất khó làm, ta có nhờ Tiểu Lam Tử, chính là tiểu nhị của tửu lâu kia giúp ta để ý xem có vị khách nào có bàn tay đặc biệt đẹp không, thì….”

Thiên Tôn nhìn trời.

Bạch Ngọc Đường cũng thở dài – Chỉ là xin cái dấu tay…

Thiên Tôn cười tủm tỉm: “Ái chà, coi như ngươi tinh mắt.”

Nói xong liền ấn cả hai bàn tay mình vào trong bùn tạo khuôn.

Người kia vui vẻ: “Ngài ấn mạnh rồi giữ một chút, nếu không sẽ không thành khuôn được.”

Thiên Tôn nhướng mày một cái: “Cứ đóng băng chẳng phải thành khuôn rồi sao?”

Người nọ sửng sốt.

Thiên Tôn kéo hai tay ra, nói: “Được rồi.”

Người nọ ngẩn người, vừa cúi đầu nhìn đã thấy trong thùng có hai hình bàn tay rất rõ ràng, chỉ là cả thùng bùn nhão đã bị đông cứng lại, chẳng khác nào tảng đá.

Người nọ sửng sốt một lúc lâu, ngẩng đầu lên lần nữa liền đột nhiên sửng sốt, sau đó…

“Nương a!” Người nọ giật mình ném bay thùng gỗ mà chạy, miệng không ngừng kêu: “Yêu quái!”

Thiên Tôn khó hiểu, Bạch Ngọc Đường ở trên tường cũng nhảy xuống, cầm lấy tóc Thiên Tôn cho hắn xem.

Thiên Tôn liếc một cái – Á! Trắng rồi!

Bạch Ngọc Đường có chút đồng cảm nhìn bóng lưng nghệ nhân đang chạy trối chết kia, lúc hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn cũng chính là lúc tóc Thiên Tôn đổi từ đen sang trắng…

Thiên Tôn hất hất mái tóc bạc: “Hứ, không có mắt nhận hàng!”

Nói xong, hắn liền dùng đôi bàn tay dính đầy bùn trắng mà vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường: “Một trăm cái hộp bút!”

Bạch Ngọc Đường nhìn mấy cái dấu tay nhão nhoẹt trên áo mình, cảm thấy thật tốn hơi thừa lời – Đột nhiên, nhớ con Mèo ngoan thuận kia quá!


/379

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status