Mị đã trở lại rùi đây ^^, có ai hóng truyện của mị không ta? Mấy bữa ni ở nhà mà cái tính lười nhát nó bộc phát (tg: tại bị lây nhiễm con Nhi nên mới zậy á; nó: tự nhiên lôi tui zô zậy má =.=). Thui không nói nhảm nk, quay trở lại với truyện nào^^.
Từ nay mik đổi gọi Thiên Nhi là ''cô'', còn Thiên Lam là ''nó'' nhé, do trục trặc một chút nên ms đổi như zậy , hề hề, thông cảm cho mị nha^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Quay trở lại với Thiên Nhi và Vương Nguyên, sau một màn ôm ấp lâm li bi đát =.=, không khí giữa hai người trở nên lúng túng rồi chìm vào trong im lặng. Do trời tối nên cả hai đều không nhận ra gương mặt đối phương đã sớm ửng đỏ. Cả hai không hẹn mà nhìn nhau..
- Anh/ Em..........
.
.
.
.
.
- Em nói trước đi.
- Anh nói trước đi.
- Ừm....thì...thật sự em không bị thương ở đâu chứ?
- Tất nhiên, anh nhìn em có giống đang bị thương không???- Cô trả lời chắc nịch. Phải rồi, cô có bị gì đâu chứ.
- Uk...không sao là tốt rồi...hì hì. - Cậu cười hiền, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
- Tự dưng lôi đầu em dậy lúc nửa đêm chỉ để hỏi mấy cái này, giận Nguyên ca luôn.- cô phồng má vẻ hờn dỗi ( chút xíu thoy )
- Xin lỗi, xin lỗi mà , mai anh dẫn em đi ăn trưa, anh bao, chịu không?
- Chịu liền ^^
Nhắc tới đồ ăn là hai mắt cô sáng rỡ như đèn pha ô tô, gì chứ đồ ăn thì bảo cô làm gì cô cũng chịu (trừ zụ tự tử). Cũng phải thôi, đối với cô, đồ ăn là tất cả.''Khát thì uống, đói thì ăn, đó là định luật bảo toàn mạng sống''. Hơn nữa lại được ăn chùa, ngu gì bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng. [t/g: tinh thần ăn uống của thí chủ đây thật phong phú, tại hạ xin bái phục =.=; Cô : ô hô hô, quá khen quá khen; t/g:....(thui đi cho rùi, nói chuyện với con này hại não wá ==)].
- Thôi trời sắp mưa lớn rồi, em vào nhà đi, tạm biệt.
- OK anh, bye bye.
Thiên Nhi chào tạm biệt Vương Nguyên, tới khi bóng cậu khuất hẳn trong màn đêm, cô mới chịu vào nhà. Thiên Nhi trở về phòng nằm phịch xuống giường, lăn lộn một lúc rồi chìm vào giấc ngủ. Thật là một ngày dài a.
.
.
.
Sáng sớm tinh mơ, những giọt sương đầu cành vẫn còn vương vấn trên chiếc lá xanh mơn mởn, những chú chim reo ca đón chào một ngày mới.
- ÁÁÁÁÁÁ
Một giọng ca ''oanh vàng'' của ai kia đã làm chấn động nguyên cả một khu phố. Thiên Nhi hớt ha hớt hải phóng xuống dưới nhà, bỏ luôn cả bữa ăn sáng. Cô tới bên kệ để giày, qùy xuống...cột dây giày thật chặt và bắt đầu...chạy.
Thiên Nhi lao thật nhanh về phía trước, môi bặm thật chặt, gió hất tung mái tóc ngố đầy kiêu ngạo, tiếng giày nện mạnh trên vỉa hè đầy nắng. Gió lướt qua khiến những chiếc lá khô rơi rãi dưới đất. Vài người đi đường suýt bị cô gái nhỏ đâm sầm vào.
Trong một phút bất cẩn, cú nhấc chân của Thiên Nhi rơi ngay vào vũng nước mưa còn đọng lại ban sáng. Cô sững sờ, nhìn xuống người mình, đồng phục đều bị bôi lem luốc bởi những vệt nâu ẩm ướt.
Chết tiệt !!! Cái quái gì nữa đây !!! Dậy muộn, trễ xe bus, lạc đường, chưa đủ sao??? Thiên ơi sao ông nỡ đối xử với con như vậy, con cũng ăn ở có đức lắm mà. Cô mếu máo gào khóc trong lòng, thương tiếc cho số phận đáng thương của mình. Hơ hơ hơ, giờ thì tốt rồi, với cái bộ dạng lọ lem này của cô thể nào cũng bị Đại Ma Nữ ( ý chỉ bà cô giáo) cho lên thớt, còn bị đám bạn bè chế giễu nữa, còn đâu hình tượng của một học sinh gương mẫu.
Cô ngán ngẩm lê bước đến trạm xe bus, những bước chân thật nặng nề, như có mang theo đá..cứ chậm dần..chậm dần...rồi đứng yên một chỗ. Cô vẫn mang vẻ mặt thẫn thờ cho tới khi thoáng thấy chiếc xe bus hai tầng quen thuộc đang tấp vào trạm chờ.
- Xe bus Xe bus.
Thiên Nhi hét một tiếng rồi xách dép chạy, chiếc cặp bắt chéo đập mạnh vào lưng theo từng bước chạy, gió hất tung mái tóc lòa xòa. Cô đã cố hết sức để chạy,người cuối xuống, tay vịn lấy tay ghế chờ, thở hồng hộc, từng hơi thở mạnh mẽ như đang giành lại không khí cho riêng mình. Tất cả sức lực cô đã dành trọn cho cú chạy vừa rồi, cuối cùng đổi lại là khói xe xộc thẳng vào mũi.
Chiếc xe kia...đã sớm rời đi...
Máu vừa mới lưu thông được một lúc thì đã tắc nghẽn trở lại, cô sực nhớ còn tới hai tiếng nữa thì tuyến xe bus tới trường Star mới ghé qua. Tiêu thật rồi,đời cô coi như đặt dấu chấm hết, hai lần đi học trễ, quần áo lại thành ra thế này, thể nào cũng bị bà cô bắt viết bản kiểm điểm đưa cho phụ huynh kí. Mà nói tới phụ huynh thì....Ôi...Mama đại nhân nhất định sẽ không tha cho cô, mới tưởng tượng đến cái cảnh mama cầm bản kiểm điểm trên tay, vẻ mặt rất chi là ''THÁNH THIỆN'' nhìn cô thôi cũng đủ sởn gai óc rồi.
Không, cô nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra !!! Nói là làm, cô lấy hết sức lực bình sinh, chân vắt lên cổ mà chạy, chạy bán sống bán chết, bằng mọi giá nhất định phải đến trường kịp giờ.
Trên chiếc BMW hạng sang, một người đang ngồi bắt chéo chân trong khoang xe xa xỉ, chàng trai trẻ tựa đầu vào lưng ghế, khuỷu tay gác lên thành cửa xe, khoác lên thân hình mảnh khảnh bộ đồng phục của trường Star, mái tóc đen mượt mà đung đưa theo chiều gió, gương mặt nhìn nghiêng sắc sảo đến từng milimet từ vầng trán cao đầy thông minh tới chiếc cằm thanh tú. Đôi môi mỏng đỏ câu dẫn mọi ánh nhìn.
Anh chán chường liếc mắt nhìn đường phố thì bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc đang cắm đầu cắm cổ mà chạy, mà hình như...đang chạy về phía anh...Ôi trời..cô muốn tự tử chắc???
- AAAAAAA/ Kétttttttttttttttt....
Tiếng phanh xe gấp gáp đánh bật đi mọi thứ âm thanh ồn ào xung quanh, Thiên Nhi bị dọa một phen sợ chết khiếp, ngồi phịch xuống đất. ''Tưởng mình đã chết rồi chứ, hú hồn'', sau khi sờ soạn khắp người không cảm thấy điều gì khác thường, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô he hé mắt quan sát, trong đầu đang nghĩ tùm lum cách đối phó với chủ nhân của chiếc xe hạng sang kia. Bất chợt, cửa kính sau xe dần dần kéo xuống, để lộ gương mặt mỹ nam an tĩnh, cô ngước về phía sau xe, nhận thấy hình bóng quen thuộc, là Vương Tuấn Khải. Đúng rồi, đúng là Vương Tuấn Khải rồi, thật tốt quá, ông trời còn thương cô.
- Trễ giờ ak???- Anh liếc nhìn bộ dạng lem luốc của cô gái nhỏ.
*gật đầu lia lịa*
- Tôi bị trễ xe bus mà sắp đánh trống rồi, anh cho tôi hóa gian tới trường được không? Tôi nhất định sẽ không quên ơn anh đâu, nha, please.- Nói rồi trưng bộ mặt cún con nhìn anh.
Anh định giúp cô thì chợt trong đầu lại hiện ra cái viễn cảnh của đêm qua, thật khó chịu a~. Thế là gương mặt từ bình thản lại từ từ nhăn nhúm như khỉ ăn ớt, rồi lại giãn ra, anh bắt đầu nhìn cô một cách gian tà.
- Cô muốn tới trường???- Anh vẫn tiếp tục hỏi.
*lại gật đầu lia lịa*
- Vậy thì tự đi đi.
- Ớ..ơ..
Chưa kịp để đối phương trả lời, chiếc BMW đã vênh váo rời đi. Anh quay đầu lại nhìn cô, không quên tặng cô nụ cười đắc ý, đáng đời, ai biểu lúc đầu cô khiêu khích bổn thiếu gia đây trước.
Còn cô, bị anh chơi một vố thì thần sắc biến đổi không ngừng, từ xanh tới trắng rồi cuối cùng là đỏ hừng hực vì lửa giận.
'' Yaaaaa Vương Tuấn Khải, đi chết điiiiiiiiiiii. Anh đúng thật là đồ vô liêm sĩ, tôi thật ngu ngốc mới nghĩ rằng anh sẽ giúp tôi. Cứ tự đắc đi tên chết bằm, đừng tưởng bà đây dễ ăn hiếp. Ta thề ta mà để ngươi sống yên ổn trong cái trường này thì ta nhất định sẽ ''tối không ăn, ngày không ngủ''. (Thề khôn vậy con?
Từ nay mik đổi gọi Thiên Nhi là ''cô'', còn Thiên Lam là ''nó'' nhé, do trục trặc một chút nên ms đổi như zậy , hề hề, thông cảm cho mị nha^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Quay trở lại với Thiên Nhi và Vương Nguyên, sau một màn ôm ấp lâm li bi đát =.=, không khí giữa hai người trở nên lúng túng rồi chìm vào trong im lặng. Do trời tối nên cả hai đều không nhận ra gương mặt đối phương đã sớm ửng đỏ. Cả hai không hẹn mà nhìn nhau..
- Anh/ Em..........
.
.
.
.
.
- Em nói trước đi.
- Anh nói trước đi.
- Ừm....thì...thật sự em không bị thương ở đâu chứ?
- Tất nhiên, anh nhìn em có giống đang bị thương không???- Cô trả lời chắc nịch. Phải rồi, cô có bị gì đâu chứ.
- Uk...không sao là tốt rồi...hì hì. - Cậu cười hiền, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
- Tự dưng lôi đầu em dậy lúc nửa đêm chỉ để hỏi mấy cái này, giận Nguyên ca luôn.- cô phồng má vẻ hờn dỗi ( chút xíu thoy )
- Xin lỗi, xin lỗi mà , mai anh dẫn em đi ăn trưa, anh bao, chịu không?
- Chịu liền ^^
Nhắc tới đồ ăn là hai mắt cô sáng rỡ như đèn pha ô tô, gì chứ đồ ăn thì bảo cô làm gì cô cũng chịu (trừ zụ tự tử). Cũng phải thôi, đối với cô, đồ ăn là tất cả.''Khát thì uống, đói thì ăn, đó là định luật bảo toàn mạng sống''. Hơn nữa lại được ăn chùa, ngu gì bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng. [t/g: tinh thần ăn uống của thí chủ đây thật phong phú, tại hạ xin bái phục =.=; Cô : ô hô hô, quá khen quá khen; t/g:....(thui đi cho rùi, nói chuyện với con này hại não wá ==)].
- Thôi trời sắp mưa lớn rồi, em vào nhà đi, tạm biệt.
- OK anh, bye bye.
Thiên Nhi chào tạm biệt Vương Nguyên, tới khi bóng cậu khuất hẳn trong màn đêm, cô mới chịu vào nhà. Thiên Nhi trở về phòng nằm phịch xuống giường, lăn lộn một lúc rồi chìm vào giấc ngủ. Thật là một ngày dài a.
.
.
.
Sáng sớm tinh mơ, những giọt sương đầu cành vẫn còn vương vấn trên chiếc lá xanh mơn mởn, những chú chim reo ca đón chào một ngày mới.
- ÁÁÁÁÁÁ
Một giọng ca ''oanh vàng'' của ai kia đã làm chấn động nguyên cả một khu phố. Thiên Nhi hớt ha hớt hải phóng xuống dưới nhà, bỏ luôn cả bữa ăn sáng. Cô tới bên kệ để giày, qùy xuống...cột dây giày thật chặt và bắt đầu...chạy.
Thiên Nhi lao thật nhanh về phía trước, môi bặm thật chặt, gió hất tung mái tóc ngố đầy kiêu ngạo, tiếng giày nện mạnh trên vỉa hè đầy nắng. Gió lướt qua khiến những chiếc lá khô rơi rãi dưới đất. Vài người đi đường suýt bị cô gái nhỏ đâm sầm vào.
Trong một phút bất cẩn, cú nhấc chân của Thiên Nhi rơi ngay vào vũng nước mưa còn đọng lại ban sáng. Cô sững sờ, nhìn xuống người mình, đồng phục đều bị bôi lem luốc bởi những vệt nâu ẩm ướt.
Chết tiệt !!! Cái quái gì nữa đây !!! Dậy muộn, trễ xe bus, lạc đường, chưa đủ sao??? Thiên ơi sao ông nỡ đối xử với con như vậy, con cũng ăn ở có đức lắm mà. Cô mếu máo gào khóc trong lòng, thương tiếc cho số phận đáng thương của mình. Hơ hơ hơ, giờ thì tốt rồi, với cái bộ dạng lọ lem này của cô thể nào cũng bị Đại Ma Nữ ( ý chỉ bà cô giáo) cho lên thớt, còn bị đám bạn bè chế giễu nữa, còn đâu hình tượng của một học sinh gương mẫu.
Cô ngán ngẩm lê bước đến trạm xe bus, những bước chân thật nặng nề, như có mang theo đá..cứ chậm dần..chậm dần...rồi đứng yên một chỗ. Cô vẫn mang vẻ mặt thẫn thờ cho tới khi thoáng thấy chiếc xe bus hai tầng quen thuộc đang tấp vào trạm chờ.
- Xe bus Xe bus.
Thiên Nhi hét một tiếng rồi xách dép chạy, chiếc cặp bắt chéo đập mạnh vào lưng theo từng bước chạy, gió hất tung mái tóc lòa xòa. Cô đã cố hết sức để chạy,người cuối xuống, tay vịn lấy tay ghế chờ, thở hồng hộc, từng hơi thở mạnh mẽ như đang giành lại không khí cho riêng mình. Tất cả sức lực cô đã dành trọn cho cú chạy vừa rồi, cuối cùng đổi lại là khói xe xộc thẳng vào mũi.
Chiếc xe kia...đã sớm rời đi...
Máu vừa mới lưu thông được một lúc thì đã tắc nghẽn trở lại, cô sực nhớ còn tới hai tiếng nữa thì tuyến xe bus tới trường Star mới ghé qua. Tiêu thật rồi,đời cô coi như đặt dấu chấm hết, hai lần đi học trễ, quần áo lại thành ra thế này, thể nào cũng bị bà cô bắt viết bản kiểm điểm đưa cho phụ huynh kí. Mà nói tới phụ huynh thì....Ôi...Mama đại nhân nhất định sẽ không tha cho cô, mới tưởng tượng đến cái cảnh mama cầm bản kiểm điểm trên tay, vẻ mặt rất chi là ''THÁNH THIỆN'' nhìn cô thôi cũng đủ sởn gai óc rồi.
Không, cô nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra !!! Nói là làm, cô lấy hết sức lực bình sinh, chân vắt lên cổ mà chạy, chạy bán sống bán chết, bằng mọi giá nhất định phải đến trường kịp giờ.
Trên chiếc BMW hạng sang, một người đang ngồi bắt chéo chân trong khoang xe xa xỉ, chàng trai trẻ tựa đầu vào lưng ghế, khuỷu tay gác lên thành cửa xe, khoác lên thân hình mảnh khảnh bộ đồng phục của trường Star, mái tóc đen mượt mà đung đưa theo chiều gió, gương mặt nhìn nghiêng sắc sảo đến từng milimet từ vầng trán cao đầy thông minh tới chiếc cằm thanh tú. Đôi môi mỏng đỏ câu dẫn mọi ánh nhìn.
Anh chán chường liếc mắt nhìn đường phố thì bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc đang cắm đầu cắm cổ mà chạy, mà hình như...đang chạy về phía anh...Ôi trời..cô muốn tự tử chắc???
- AAAAAAA/ Kétttttttttttttttt....
Tiếng phanh xe gấp gáp đánh bật đi mọi thứ âm thanh ồn ào xung quanh, Thiên Nhi bị dọa một phen sợ chết khiếp, ngồi phịch xuống đất. ''Tưởng mình đã chết rồi chứ, hú hồn'', sau khi sờ soạn khắp người không cảm thấy điều gì khác thường, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô he hé mắt quan sát, trong đầu đang nghĩ tùm lum cách đối phó với chủ nhân của chiếc xe hạng sang kia. Bất chợt, cửa kính sau xe dần dần kéo xuống, để lộ gương mặt mỹ nam an tĩnh, cô ngước về phía sau xe, nhận thấy hình bóng quen thuộc, là Vương Tuấn Khải. Đúng rồi, đúng là Vương Tuấn Khải rồi, thật tốt quá, ông trời còn thương cô.
- Trễ giờ ak???- Anh liếc nhìn bộ dạng lem luốc của cô gái nhỏ.
*gật đầu lia lịa*
- Tôi bị trễ xe bus mà sắp đánh trống rồi, anh cho tôi hóa gian tới trường được không? Tôi nhất định sẽ không quên ơn anh đâu, nha, please.- Nói rồi trưng bộ mặt cún con nhìn anh.
Anh định giúp cô thì chợt trong đầu lại hiện ra cái viễn cảnh của đêm qua, thật khó chịu a~. Thế là gương mặt từ bình thản lại từ từ nhăn nhúm như khỉ ăn ớt, rồi lại giãn ra, anh bắt đầu nhìn cô một cách gian tà.
- Cô muốn tới trường???- Anh vẫn tiếp tục hỏi.
*lại gật đầu lia lịa*
- Vậy thì tự đi đi.
- Ớ..ơ..
Chưa kịp để đối phương trả lời, chiếc BMW đã vênh váo rời đi. Anh quay đầu lại nhìn cô, không quên tặng cô nụ cười đắc ý, đáng đời, ai biểu lúc đầu cô khiêu khích bổn thiếu gia đây trước.
Còn cô, bị anh chơi một vố thì thần sắc biến đổi không ngừng, từ xanh tới trắng rồi cuối cùng là đỏ hừng hực vì lửa giận.
'' Yaaaaa Vương Tuấn Khải, đi chết điiiiiiiiiiii. Anh đúng thật là đồ vô liêm sĩ, tôi thật ngu ngốc mới nghĩ rằng anh sẽ giúp tôi. Cứ tự đắc đi tên chết bằm, đừng tưởng bà đây dễ ăn hiếp. Ta thề ta mà để ngươi sống yên ổn trong cái trường này thì ta nhất định sẽ ''tối không ăn, ngày không ngủ''. (Thề khôn vậy con?
/13
|