Vô số kiếm khí liên hoàn vút ra, phôi kiếm thuộc hành thổ, kiếm khí nồng đượm hơi thở của mặt đất đã khởi động lại huyệt khiếu sắp vỡ vụn.
Đau, kiểu đau đớn này không phải chỉ xảy ra trong chốc lát rồi hết mà là kiểu cơn đau kéo dài, đau đớn chồng lên nhau.
Cũng may là Trần Dương đã trải qua kiếp nạn bị sét đánh, thân thể đã được tôi luyện, cộng với năng lực tinh thần của anh đã chuyển hóa thành thần niệm, ý chí thì càng kiên cường không gì sánh được.
Anh phân tách ý niệm tiếp tục rèn luyện thần niệm bằng phương pháp Thần Luyện, nhưng bí tịch vô thượng trong Thiên Ma Sách cũng không thể nào khiến thần niệm của anh tiến bộ thêm được chút nào.
Nhưng mượn cơ hội đả thông huyệt khiếu, nói không chừng anh có thể khiến thần niệm của mình tiến triển thêm một bước nữa.
Uống một viên Ngưng Thần Đan xong, người tí hon thần niệm nắm khẩu huyết huyền diệu, Trần Dương bắt đầu tiếp tục phát ra kiếm khí, 10 đạo kiếm khí, 20 đạo kiếm khí, 30 đạo kiếm khí... 50 đạo kiếm khí, 70 đạo kiếm khí...
Huyệt khiếu bị từng đạo kiếm khí sắc bén cắt, nở to, cơn đau đớn gấp 70 lần khiến Trần Dương cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đều đang gào lên thảm thiết.
Máu, cơ bắp, thịt, xương cốt của anh đều đang đau đớn gồng gánh áp lực cực lớn.
Tiểu Cổ đang ngủ say trong tim anh dường như cảm nhận được Trần Dương đang đau đớn, kén nhộng run lên hai lần.
Loại đau đớn này không hề thua kém cơn đau khi bị sét đánh, thật sự đến linh hồn cũng phải run rẩy.
"Mới 70 đạo kiếm đã là gì, tiếp tục cho tao!"
70 đạo kiếm khí chẳng qua chỉ mới vừa chạm tới huyệt khiếu thượng phẩm hạng 3 mà thôi, mục tiêu thấp nhất của anh là phải đạt tới huyệt khiếu hạng 1, cao nhất thì phải là thần phẩm mới được!
70 đạo kiếm khí, 72 đạo kiếm khí... 88 đạo kiếm khí... 90 đạo kiếm khí...
"Còn chưa đủ, ngưng tiếp cho tao!"
91 đạo kiếm khí, 92 đạo kiếm khí... 99 đạo kiếm khí... 100 đạo kiếm khí…
"Tách" một tiếng, hệt như tiếng giấy dán cửa sổ bị chọc rách, cơ thể anh dường như đã đánh vỡ được loại xiềng xích nào đó.
Một đường kiếm vô hình xoẹt qua trong phòng, lúc này nếu có ai đó xông vào phòng thì chắc chắn sẽ bị đường kiếm này chặt làm mấy khúc.
Thể xác của Trần Dương mạnh mẽ, cứng cáp hơn cả linh khí trung phẩm, anh đã gắng gượng chịu đựng được cơn đau gấp hơn 100 lần.
Nhưng anh cảm thấy đó vẫn chưa phải là cực hạn của mình.
Tiền bối Cầu Kiếm chịu được 108 đạo kiếm khí, vậy anh có thể chịu đựng bao nhiêu?
Có nhiều hơn không nhỉ?
"Tiếp tục!"
Hai mắt Trần Dương đỏ ngầu, phôi kiếm trong lá lách lại tiếp tục chuyển động, chém ra một đường kiếm khí.
Đạo kiếm khí thứ 101, đạo thứ 103, đạo thứ 106... đạo thứ 108...
Ầm!
Dường như 108 đạo kiếm khí khiến huyệt khiếu căng cứng, cơ thể của anh cũng truyền tới cảm giác no đủ.
Tới cực hạn rồi sao?
Có thể nào phá vỡ cực hạn này được không?
Ánh mắt Trần Dương sáng quắc, mới bắt đầu anh tưởng huyệt khiếu cao nhất là hạng 1, nhưng không ngờ trên hạng 1 còn có thần phẩm nữa.
Tiền bối Cầu Kiếm chắc chắn là huyệt khiếu thần phẩm, có phải huyệt khiếu thần phẩm đó cũng chia thành nhiều hạng không?
Anh muốn thử thêm, nói làm là làm ngay!
Anh lại một lần nữa thúc dục phôi kiếm chém ra đạo kiếm khí thứ 109.
"Két két két..."
Đạo kiếm khí này vừa chém ra thì phía trên huyệt khiếu xuất hiện vết nứt nho nhỏ, thậm chí trên cơ thể anh cũng xuất hiện đường nứt.
Nhưng thế này vẫn chưa phải cực hạn, tiếp nhận 109 đạo kiếm khí, Trần Dương nhìn thấy ánh sáng hy vọng.
Vẫn còn có thể bước tới trước một bước nữa!
Nghĩ vậy, Trần Dương cắn răng, lấy dược vương nghìn năm trong hộp bạch ngọc ra rồi nuốt tuột xuống bụng ngay.
Ầm!
Năng lượng tràn đầy bùng nổ trong người anh, huyệt khiếu vừa bị nứt đã được chữa lành, vết nứt trên cơ thể anh cũng dần dần khép miệng.
Quả nhiên cách này ổn!
Tiếp tục!
Mắt Trần Dương sáng lên, không ngừng thúc giục phôi kiếm huy động kiếm khí.
Đạo kiếm khí thứ 111, đạo kiếm khí thứ 112... đạo kiếm khí thứ 120...
Huyệt khiếu không ngừng rạn nứt, rồi lại không ngừng phục hồi dưới tác dụng của dược vương.
Đạo kiếm khí thứ 130, đạo kiếm khí thứ 140, đạo kiếm khí thứ 150...
Cơ thể của Trần Dương cao lớn lên, ngồi xếp bằng trên đất mà anh đã cao đến mấy mét.
Một luồng khí tức dũng mãnh phát ra từ người anh, trên cơ thể anh bắt đầu lộ ra những ký hiệu hình kiếm thần bí, hơi thở huyền diệu lan tỏa ra từ thân anh.
Anh ngồi nguyên ở đấy sừng sững hệt như một cây kiếm sắc chọc thủng bầu trời.
Đạo kiếm khí thứ 160, đạo kiếm khí thứ 170, lúc tròn 180 đạo kiếm khí thì huyệt khiếu không thể nào mở rộng thêm được nữa, dược vương nghìn năm cũng không còn tác dụng chữa lành nữa!
Trần Dương biết đã đến cực hạn rồi!
180 đạo kiếm khí, khái niệm gì thế này!
Tiền bối Cầu Kiếm chịu 108 đạo kiếm khí đã vô địch thiên hạ, tung hoành ngang dọc mà chưa từng thua!
Sau khi thành công thông được huyệt khiếu đầu tiên, Trần Dương noi theo đó mà tiếp tục mở những huyệt khiếu khác, quá trình này chắc chắn sẽ dài dằng dặc...
Lúc đó, Viên Thiên Cương đã từ từ tỉnh lại, tất cả đều nhờ vào tác dụng thần kỳ của Phục Nguyên Đan, thương tích trên người ông ấy đã khỏi hẳn, đã được nha hoàn hầu hạ thay cho bộ đồ mới sạch sẽ.
Diêm Đồ quỳ trước mặt ông ấy, khóc lóc kể hết những chuyện xảy ra trước đó cho ông ấy nghe.
Sắc mặt Viên Thiên Cương lúc xanh lúc tím, hai tay nắm lại thành hai nắm đấm chặt cứng. Lúc ông ấy nghe thấy Thiết Sơn phản bội, một nhát xiên chết cả 3 anh em thì không thể chịu nổi nữa, ông ấy quát lớn một tiếng, đập vỡ luôn chiếc bàn bên cạnh.
"Thiết Sơn, uổng công tôi tin tưởng cậu đến vậy, sao cậu lại nhẫn tâm ra tay được chứ!"
Thập đại Phù Đồ là do đích thân ông ấy tuyển người, đi theo ông ấy đã hơn 20 năm rồi, là anh em còn thân hơn cả ruột thịt!
Mắt Viên Thiên Cương đỏ ngầu trong tích tắc.
"Thi thể của cậu ta đâu? Tôi muốn nghiền cậu ta thành tro!"
"Bẩm lão gia, ở bên ngoài ạ!"
Mai quản gia nói.
"Lấy đao của tôi đến đây!"
Viên Thiên Cương ôm một bụng tức giận, không phát tiết ra thì không chịu nổi, nếu cứ đè nén trong lòng chắc chắn ông ấy sẽ tức điên!
Mai quản gia liếc mắt ra hiệu, hai người làm khiêng một thanh đao lớn cao quá nửa người sang.
Viên Thiên Cương cầm lấy thanh đao rồi xông thẳng ra ngoài!
Điên cuồng chém lên thi thể của Thiết Sơn!
Không biết đã chém bao nhiêu nhát, đến chi băm Thiết Sơn thành một đống thịt nát rồi mà Viên Thiên Cương vẫn chưa hả giận: "Người đâu, xách đi cho chó ăn, tôi muốn cậu ta vĩnh viễn không được siêu thoát!"
Ở đại lục Thần Ma cũng theo tín ngưỡng sinh tử luân hồi.
"Vâng, lão gia!"
Mấy người hầu gắng gượng kìm nén cơn buồn nôn để thu dọn.
Trên người Viên Thiên Cương bị dính máu be bét nhưng ông ấy vẫn không có cảm giác gì!
Lúc ông ấy bước lại vào trong sảnh chính Quản sư gia dẫn theo những tướng thủ thành của phủ Thành Chủ tới đồng loạt quỳ một chân xuống đất thì ông ấy mới hoàn hồn.
"Các vị, các vị đang làm gì thế?"
"Ông chủ Viên, thời gian ông đảm nhận công việc tuần thành đã tích cực dẫn con cháu nhà họ Viên tiêu diệt dã thú, công trạng lớn lao. Bây giờ thành Vô Úy như rồng mất đầu, hy vọng ông chủ Viên lo cho đại cuộc, đảm nhiệm chức vụ Thành chủ của thành Vô Úy!"
Quản sư gia ăn nói khéo léo, hắn tuyệt nhiên không nhắc một chữ nào đến Trần Dương. Nếu không chuyện này sẽ khiến Viên Thiên Cương sinh nghi, không tốt cho con đường hắn phò tá Viên Thiên Cương sau này.
"Nhưng tôi..."
"Mong ông chủ Viên lấy đại cuộc làm trọng, thống lĩnh thành Vô Úy, đánh tan Bão thú!"
Rầm một tiếng!
Những binh tướng thủ thành trong sảnh chính đều đồng loạt dập đầu bái.
Ngay đến cả Quản sư gia cũng đã nói vậy rồi, bọn họ còn có thể làm gì chứ?
Chống đối rồi tự mình làm Thành chủ?
Đừng đùa nữa, vị tiền bối thần bí kia trực tiếp bóp chết Ninh Thiên Hùng, lẽ nào bọn họ giỏi hơn Ninh Thiên Hùng à?
Chẳng ai có cái gan đó!
"Ông chủ, xin ông hãy chấp nhận làm Thành chủ, nếu không những anh em kia đã chết oan rồi!"
Diêm Đồ cũng dập đầu nói.
Người mất thì cũng đã mất rồi, người còn sống phải phấn chấn lên.
Diêm Đồ hắn chẳng phải loại người cao quý gì, nhưng bây giờ có cơ hội tốt như thế này bày ra trước mặt họ, sao có thể để tuột được?
"Mọi người... mọi người... Haiz, thôi vậy, đành vậy, mọi người mau đứng dậy cả đi, tôi tiếp nhận chức Thành chủ này rồi".
Viên Thiên Cương lại thở dài: "Một cái chức Thành chủ cỏn con, sao sánh được với anh em của tôi".
Câu nói này xuất phát từ tận đáy lòng, ông ấy lại nói: "Diêm Đồ, nhặt lại đầy đủ xác cho anh em, bọn họ chết vì tôi, chết vì tình nghĩa anh em, trọng tình trọng nghĩa, tôi nhất định phải an táng cho họ một cách long trọng mới được. Từ sau đêm nay, bố mẹ của họ chính là bố mẹ của tôi, vợ của họ chính là em dâu, con cái của họ chính là cháu của tôi".
"Viên Thiên Cương tôi nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho bọn họ cả đời, nếu tôi nuốt lời thì tôi sẽ chết không toàn thây, linh hồn và thể xác đều tan biến!"
Nói xong ông ấy chém một đao đứt đôi cái bàn!
Cả nhà họ Viên đều thấy mang ơn.
Gặp được một ông chủ thế này chính là vận may và vinh hạnh của bọn họ.
Lời nói của Viên Thiên Cương cũng khiến cho những tướng thủ thành trong phủ Thành chủ cảm thấy bùi ngùi.
Ngoài việc tu vi của Viên Thiên Cương thấp hơn Ninh Thiên Hùng một chút ra thì còn lại điểm nào cũng tốt, ít nhất cũng có thể nhìn ra được đức tính của người này qua cách đối đãi với thuộc hạ của ông ấy.
"Ông chủ, Diêm Đồ tôi ở đây thay 8 người anh cảm ơn ông!"
Giọng của Diêm Đồ lạc hẳn.
"Mau đứng lên, không cần phải như thế!"
Viên Thiên Cương vội đỡ hắn dậy, sau đó quay đầu nhìn tất cả mọi người: "Mời các vị đứng dậy, sau này an nguy của thành Vô Úy đều nhờ cả vào mọi người rồi!"
Ông ấy cúi người chắp tay với mọi người, chỉ vài ba lời mà khoảng cách giữa bọn họ đã được kéo gần.
Lúc họ đi khỏi thì ánh mắt của Viên Thiên Cương trở nên cực kỳ nghiêm trọng: "Chôn Thiết Sơn cùng với bọn họ luôn đi, nếu mẹ cậu ta biết những chuyện cậu ta đã làm thì chắc chắn sẽ cực kỳ đau khổ!"
Thiết Sơn chưa lấy vợ, ở nhà chỉ có một mẹ già.
Diêm Đồ đứng sau lưng ông ấy thở dài: "Thiết Sơn hắn ta có thể đầu quân dưới trướng của ông chủ thật sự là phúc phần của tổ tiên hắn ta để lại".
Lời nói của Diêm Đồ ngoài chứa đựng sự khinh bỉ đối với Thiết Sơn thì phần nhiều hơn là sự kính phục đối với Viên Thiên Cương.
Đau, kiểu đau đớn này không phải chỉ xảy ra trong chốc lát rồi hết mà là kiểu cơn đau kéo dài, đau đớn chồng lên nhau.
Cũng may là Trần Dương đã trải qua kiếp nạn bị sét đánh, thân thể đã được tôi luyện, cộng với năng lực tinh thần của anh đã chuyển hóa thành thần niệm, ý chí thì càng kiên cường không gì sánh được.
Anh phân tách ý niệm tiếp tục rèn luyện thần niệm bằng phương pháp Thần Luyện, nhưng bí tịch vô thượng trong Thiên Ma Sách cũng không thể nào khiến thần niệm của anh tiến bộ thêm được chút nào.
Nhưng mượn cơ hội đả thông huyệt khiếu, nói không chừng anh có thể khiến thần niệm của mình tiến triển thêm một bước nữa.
Uống một viên Ngưng Thần Đan xong, người tí hon thần niệm nắm khẩu huyết huyền diệu, Trần Dương bắt đầu tiếp tục phát ra kiếm khí, 10 đạo kiếm khí, 20 đạo kiếm khí, 30 đạo kiếm khí... 50 đạo kiếm khí, 70 đạo kiếm khí...
Huyệt khiếu bị từng đạo kiếm khí sắc bén cắt, nở to, cơn đau đớn gấp 70 lần khiến Trần Dương cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đều đang gào lên thảm thiết.
Máu, cơ bắp, thịt, xương cốt của anh đều đang đau đớn gồng gánh áp lực cực lớn.
Tiểu Cổ đang ngủ say trong tim anh dường như cảm nhận được Trần Dương đang đau đớn, kén nhộng run lên hai lần.
Loại đau đớn này không hề thua kém cơn đau khi bị sét đánh, thật sự đến linh hồn cũng phải run rẩy.
"Mới 70 đạo kiếm đã là gì, tiếp tục cho tao!"
70 đạo kiếm khí chẳng qua chỉ mới vừa chạm tới huyệt khiếu thượng phẩm hạng 3 mà thôi, mục tiêu thấp nhất của anh là phải đạt tới huyệt khiếu hạng 1, cao nhất thì phải là thần phẩm mới được!
70 đạo kiếm khí, 72 đạo kiếm khí... 88 đạo kiếm khí... 90 đạo kiếm khí...
"Còn chưa đủ, ngưng tiếp cho tao!"
91 đạo kiếm khí, 92 đạo kiếm khí... 99 đạo kiếm khí... 100 đạo kiếm khí…
"Tách" một tiếng, hệt như tiếng giấy dán cửa sổ bị chọc rách, cơ thể anh dường như đã đánh vỡ được loại xiềng xích nào đó.
Một đường kiếm vô hình xoẹt qua trong phòng, lúc này nếu có ai đó xông vào phòng thì chắc chắn sẽ bị đường kiếm này chặt làm mấy khúc.
Thể xác của Trần Dương mạnh mẽ, cứng cáp hơn cả linh khí trung phẩm, anh đã gắng gượng chịu đựng được cơn đau gấp hơn 100 lần.
Nhưng anh cảm thấy đó vẫn chưa phải là cực hạn của mình.
Tiền bối Cầu Kiếm chịu được 108 đạo kiếm khí, vậy anh có thể chịu đựng bao nhiêu?
Có nhiều hơn không nhỉ?
"Tiếp tục!"
Hai mắt Trần Dương đỏ ngầu, phôi kiếm trong lá lách lại tiếp tục chuyển động, chém ra một đường kiếm khí.
Đạo kiếm khí thứ 101, đạo thứ 103, đạo thứ 106... đạo thứ 108...
Ầm!
Dường như 108 đạo kiếm khí khiến huyệt khiếu căng cứng, cơ thể của anh cũng truyền tới cảm giác no đủ.
Tới cực hạn rồi sao?
Có thể nào phá vỡ cực hạn này được không?
Ánh mắt Trần Dương sáng quắc, mới bắt đầu anh tưởng huyệt khiếu cao nhất là hạng 1, nhưng không ngờ trên hạng 1 còn có thần phẩm nữa.
Tiền bối Cầu Kiếm chắc chắn là huyệt khiếu thần phẩm, có phải huyệt khiếu thần phẩm đó cũng chia thành nhiều hạng không?
Anh muốn thử thêm, nói làm là làm ngay!
Anh lại một lần nữa thúc dục phôi kiếm chém ra đạo kiếm khí thứ 109.
"Két két két..."
Đạo kiếm khí này vừa chém ra thì phía trên huyệt khiếu xuất hiện vết nứt nho nhỏ, thậm chí trên cơ thể anh cũng xuất hiện đường nứt.
Nhưng thế này vẫn chưa phải cực hạn, tiếp nhận 109 đạo kiếm khí, Trần Dương nhìn thấy ánh sáng hy vọng.
Vẫn còn có thể bước tới trước một bước nữa!
Nghĩ vậy, Trần Dương cắn răng, lấy dược vương nghìn năm trong hộp bạch ngọc ra rồi nuốt tuột xuống bụng ngay.
Ầm!
Năng lượng tràn đầy bùng nổ trong người anh, huyệt khiếu vừa bị nứt đã được chữa lành, vết nứt trên cơ thể anh cũng dần dần khép miệng.
Quả nhiên cách này ổn!
Tiếp tục!
Mắt Trần Dương sáng lên, không ngừng thúc giục phôi kiếm huy động kiếm khí.
Đạo kiếm khí thứ 111, đạo kiếm khí thứ 112... đạo kiếm khí thứ 120...
Huyệt khiếu không ngừng rạn nứt, rồi lại không ngừng phục hồi dưới tác dụng của dược vương.
Đạo kiếm khí thứ 130, đạo kiếm khí thứ 140, đạo kiếm khí thứ 150...
Cơ thể của Trần Dương cao lớn lên, ngồi xếp bằng trên đất mà anh đã cao đến mấy mét.
Một luồng khí tức dũng mãnh phát ra từ người anh, trên cơ thể anh bắt đầu lộ ra những ký hiệu hình kiếm thần bí, hơi thở huyền diệu lan tỏa ra từ thân anh.
Anh ngồi nguyên ở đấy sừng sững hệt như một cây kiếm sắc chọc thủng bầu trời.
Đạo kiếm khí thứ 160, đạo kiếm khí thứ 170, lúc tròn 180 đạo kiếm khí thì huyệt khiếu không thể nào mở rộng thêm được nữa, dược vương nghìn năm cũng không còn tác dụng chữa lành nữa!
Trần Dương biết đã đến cực hạn rồi!
180 đạo kiếm khí, khái niệm gì thế này!
Tiền bối Cầu Kiếm chịu 108 đạo kiếm khí đã vô địch thiên hạ, tung hoành ngang dọc mà chưa từng thua!
Sau khi thành công thông được huyệt khiếu đầu tiên, Trần Dương noi theo đó mà tiếp tục mở những huyệt khiếu khác, quá trình này chắc chắn sẽ dài dằng dặc...
Lúc đó, Viên Thiên Cương đã từ từ tỉnh lại, tất cả đều nhờ vào tác dụng thần kỳ của Phục Nguyên Đan, thương tích trên người ông ấy đã khỏi hẳn, đã được nha hoàn hầu hạ thay cho bộ đồ mới sạch sẽ.
Diêm Đồ quỳ trước mặt ông ấy, khóc lóc kể hết những chuyện xảy ra trước đó cho ông ấy nghe.
Sắc mặt Viên Thiên Cương lúc xanh lúc tím, hai tay nắm lại thành hai nắm đấm chặt cứng. Lúc ông ấy nghe thấy Thiết Sơn phản bội, một nhát xiên chết cả 3 anh em thì không thể chịu nổi nữa, ông ấy quát lớn một tiếng, đập vỡ luôn chiếc bàn bên cạnh.
"Thiết Sơn, uổng công tôi tin tưởng cậu đến vậy, sao cậu lại nhẫn tâm ra tay được chứ!"
Thập đại Phù Đồ là do đích thân ông ấy tuyển người, đi theo ông ấy đã hơn 20 năm rồi, là anh em còn thân hơn cả ruột thịt!
Mắt Viên Thiên Cương đỏ ngầu trong tích tắc.
"Thi thể của cậu ta đâu? Tôi muốn nghiền cậu ta thành tro!"
"Bẩm lão gia, ở bên ngoài ạ!"
Mai quản gia nói.
"Lấy đao của tôi đến đây!"
Viên Thiên Cương ôm một bụng tức giận, không phát tiết ra thì không chịu nổi, nếu cứ đè nén trong lòng chắc chắn ông ấy sẽ tức điên!
Mai quản gia liếc mắt ra hiệu, hai người làm khiêng một thanh đao lớn cao quá nửa người sang.
Viên Thiên Cương cầm lấy thanh đao rồi xông thẳng ra ngoài!
Điên cuồng chém lên thi thể của Thiết Sơn!
Không biết đã chém bao nhiêu nhát, đến chi băm Thiết Sơn thành một đống thịt nát rồi mà Viên Thiên Cương vẫn chưa hả giận: "Người đâu, xách đi cho chó ăn, tôi muốn cậu ta vĩnh viễn không được siêu thoát!"
Ở đại lục Thần Ma cũng theo tín ngưỡng sinh tử luân hồi.
"Vâng, lão gia!"
Mấy người hầu gắng gượng kìm nén cơn buồn nôn để thu dọn.
Trên người Viên Thiên Cương bị dính máu be bét nhưng ông ấy vẫn không có cảm giác gì!
Lúc ông ấy bước lại vào trong sảnh chính Quản sư gia dẫn theo những tướng thủ thành của phủ Thành Chủ tới đồng loạt quỳ một chân xuống đất thì ông ấy mới hoàn hồn.
"Các vị, các vị đang làm gì thế?"
"Ông chủ Viên, thời gian ông đảm nhận công việc tuần thành đã tích cực dẫn con cháu nhà họ Viên tiêu diệt dã thú, công trạng lớn lao. Bây giờ thành Vô Úy như rồng mất đầu, hy vọng ông chủ Viên lo cho đại cuộc, đảm nhiệm chức vụ Thành chủ của thành Vô Úy!"
Quản sư gia ăn nói khéo léo, hắn tuyệt nhiên không nhắc một chữ nào đến Trần Dương. Nếu không chuyện này sẽ khiến Viên Thiên Cương sinh nghi, không tốt cho con đường hắn phò tá Viên Thiên Cương sau này.
"Nhưng tôi..."
"Mong ông chủ Viên lấy đại cuộc làm trọng, thống lĩnh thành Vô Úy, đánh tan Bão thú!"
Rầm một tiếng!
Những binh tướng thủ thành trong sảnh chính đều đồng loạt dập đầu bái.
Ngay đến cả Quản sư gia cũng đã nói vậy rồi, bọn họ còn có thể làm gì chứ?
Chống đối rồi tự mình làm Thành chủ?
Đừng đùa nữa, vị tiền bối thần bí kia trực tiếp bóp chết Ninh Thiên Hùng, lẽ nào bọn họ giỏi hơn Ninh Thiên Hùng à?
Chẳng ai có cái gan đó!
"Ông chủ, xin ông hãy chấp nhận làm Thành chủ, nếu không những anh em kia đã chết oan rồi!"
Diêm Đồ cũng dập đầu nói.
Người mất thì cũng đã mất rồi, người còn sống phải phấn chấn lên.
Diêm Đồ hắn chẳng phải loại người cao quý gì, nhưng bây giờ có cơ hội tốt như thế này bày ra trước mặt họ, sao có thể để tuột được?
"Mọi người... mọi người... Haiz, thôi vậy, đành vậy, mọi người mau đứng dậy cả đi, tôi tiếp nhận chức Thành chủ này rồi".
Viên Thiên Cương lại thở dài: "Một cái chức Thành chủ cỏn con, sao sánh được với anh em của tôi".
Câu nói này xuất phát từ tận đáy lòng, ông ấy lại nói: "Diêm Đồ, nhặt lại đầy đủ xác cho anh em, bọn họ chết vì tôi, chết vì tình nghĩa anh em, trọng tình trọng nghĩa, tôi nhất định phải an táng cho họ một cách long trọng mới được. Từ sau đêm nay, bố mẹ của họ chính là bố mẹ của tôi, vợ của họ chính là em dâu, con cái của họ chính là cháu của tôi".
"Viên Thiên Cương tôi nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho bọn họ cả đời, nếu tôi nuốt lời thì tôi sẽ chết không toàn thây, linh hồn và thể xác đều tan biến!"
Nói xong ông ấy chém một đao đứt đôi cái bàn!
Cả nhà họ Viên đều thấy mang ơn.
Gặp được một ông chủ thế này chính là vận may và vinh hạnh của bọn họ.
Lời nói của Viên Thiên Cương cũng khiến cho những tướng thủ thành trong phủ Thành chủ cảm thấy bùi ngùi.
Ngoài việc tu vi của Viên Thiên Cương thấp hơn Ninh Thiên Hùng một chút ra thì còn lại điểm nào cũng tốt, ít nhất cũng có thể nhìn ra được đức tính của người này qua cách đối đãi với thuộc hạ của ông ấy.
"Ông chủ, Diêm Đồ tôi ở đây thay 8 người anh cảm ơn ông!"
Giọng của Diêm Đồ lạc hẳn.
"Mau đứng lên, không cần phải như thế!"
Viên Thiên Cương vội đỡ hắn dậy, sau đó quay đầu nhìn tất cả mọi người: "Mời các vị đứng dậy, sau này an nguy của thành Vô Úy đều nhờ cả vào mọi người rồi!"
Ông ấy cúi người chắp tay với mọi người, chỉ vài ba lời mà khoảng cách giữa bọn họ đã được kéo gần.
Lúc họ đi khỏi thì ánh mắt của Viên Thiên Cương trở nên cực kỳ nghiêm trọng: "Chôn Thiết Sơn cùng với bọn họ luôn đi, nếu mẹ cậu ta biết những chuyện cậu ta đã làm thì chắc chắn sẽ cực kỳ đau khổ!"
Thiết Sơn chưa lấy vợ, ở nhà chỉ có một mẹ già.
Diêm Đồ đứng sau lưng ông ấy thở dài: "Thiết Sơn hắn ta có thể đầu quân dưới trướng của ông chủ thật sự là phúc phần của tổ tiên hắn ta để lại".
Lời nói của Diêm Đồ ngoài chứa đựng sự khinh bỉ đối với Thiết Sơn thì phần nhiều hơn là sự kính phục đối với Viên Thiên Cương.
/836
|