"Hự!"
Nhậm Hoàng phun ra một búng máu lớn.
Nắm đấm đó nghiền xuống khiến ông ta cảm giác như xương đầu nắm đấm của mình bị nghiền vụn.
Sao có thể? Ông ta chỉ còn mười tám khúc xương chưa được thay, những khúc xương khác đều sánh bằng bảo vật Siêu Thoát, thực lực của ông ta đã rất rất gần với Siêu Thoát viên mãn rồi.
Nhưng cho dù là thế thì đối phương vẫn có thể đánh cho ông ta sững sờ chỉ với một quyền thôi sao?
"Vũ Trụ Nhất Kích!"
Tập hợp sức mạnh của 129.600 vũ trụ Vô Hạn, Trần Dương không hề có ý nương tay, diệt cỏ tận gốc, phái phản diện luôn chết vì nói quá nhiều.
Nếu có thể giết trong một quyền thì anh sẽ không để ông ta sống đến quyền thứ hai.
"Phong Thần Bảng, ra đây!"
Nhậm Hoàng quăng Phong Thần Bảng ra. Nó là bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm, bên trong phong ấn mười tỉ Thần Linh, mạnh hơn roi đánh Thần nhiều.
"Khí vận và khí Thần Linh, đồ tốt, bây giờ thuộc về ta rồi!"
Trần Dương xòe năm ngón tay ra: "Đại Đạo Cấm Phong!"
Hỗn Nguyên Kiếm trấn áp chặt chẽ Phong Thần Bảng, không cho nó cơ hội trốn thoát.
Hỗn Nguyên Kiếm đã là bảo vật Siêu Thoát cực phẩm, suýt chút nữa có thể đột phá rào cản cực phẩm thì sao Phong Thần Bảng có thể so sánh được.
"Bảo bối của ta!"
Nhậm Hoàng tức giận, sao ông ta đã là Siêu Thoát hậu kỳ rồi mà vẫn không đánh lại đối phương?
Không phải là không đánh lại mà là hoàn toàn không có cơ hội đánh trả, sao có thể thế này chứ!
Đúng lúc này, cơ thể ông ta đau nhức!
Ngay sau đó, từng khúc xương chui ra khỏi cơ thể của ông ta, tốc độ rất nhanh, mới chớp mắt mà đã phóng xuyên qua hư không biến mất!
Nhậm Hoàng chỉ còn mười tám khúc xương trong người chợt mềm nhũn ra như đống bùn, không những thế, thực lực của ông ta cũng nhanh chóng hạ xuống.
Siêu Thoát trung kỳ, Siêu Thoát sơ kỳ, rất gần Siêu Thoát, bán Siêu Thoát... rơi rớt mãi xuống Quy Nhất hậu kỳ!
"A, tại sao, tại sao..."
Nhậm Hoàng sắp phát điên, sao xương Siêu Thoát lại rời khỏi ông ta đi mất?!
Trần Dương cũng ngẩn người, anh bấm đốt tay tính toán thì biết ngay: "Khúc xương, là khúc xương kia! Ông đã dung hợp với khúc xương kia, nhưng nó là xương Siêu Thoát, thực lực của ông không thể khống chế được nó".
"Đồ ngu, ông lại thay đổi hết xương toàn thân cơ đấy!"
Trần Dương cười khẩy: "Trên người ông vẫn còn mười tám khúc xương chưa thay. Nếu ta đoán không nhầm thì thời gian gần đây chắc là ông đang đi tìm những khúc xương Siêu Thoát còn lại nhỉ?"
"Sao... sao ngươi biết?"
Nhậm Hoàng như một đống bùn nhão cả kinh.
"Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm!"
Trần Dương cười: "Xương Siêu Thoát đó chắc là vật đã có chủ. Lúc trước ta cũng thấy rất kỳ lạ về việc Vương Lâm tự nổ, không đánh lại thì ông ta hoàn toàn có thể chạy trốn, tại sao nhất định phải tự nổ?"
"Bây giờ ta hiểu rồi!"
Trong lòng Nhậm Hoàng khiếp đảm.
Dường như ông ta đã chạm đến một thứ gì đó rồi: "Ngươi... ngươi..."
Trần Dương cười: "Chắc là viên ngọc đó cũng không còn nữa nhỉ?"
Nhậm Hoàng lập tức kiểm tra, quả nhiên, ngọc Nghịch Vận cũng biến mất rồi.
Bất chợt, ông ta như trở thành đứa trẻ mồ côi.
Nực cười, thật nực cười, ông ta còn tưởng mình đã thông thiên vận rồi, ấy thế mà kết cục lại như thế này.
Là cục diện do Vương Lâm bày ra sao?
Hay là do người đứng sau xương Siêu Thoát bày ra trò này?
Ông ta không phải thằng ngu, Trần Dương nói vậy thì ông ta đã hiểu ra ngay.
"Muốn chết hay muốn sống?"
"Muốn sống!"
Nhậm Hoàng hiểu mình đã mất hết ưu thế, ông ta cũng không phải là đối thủ của lãnh tụ quân Ma Vương.
"Giao bảo vật Siêu Thoát ra, quy hàng quân Ma Vương, từ nay về sau không còn Nhậm triều nữa, chỉ có đại vực Liên Minh, ông đồng ý không?"
"Nhậm Thánh Tâm đồng ý!"
Ông ta không có quyền lựa chọn.
"Tốt lắm, nói chuyện với người thông minh thoải mái thật".
Trần Dương thu roi đánh Thần với Phong Thần Bảng: "Còn bảo vật Siêu Thoát nào khác không?"
"Hết rồi, hết thật rồi!"
Sau khi tái tạo lại xương cốt, lập lời thề đại đạo xong thì Nhậm Thánh Tâm đứng lên nói.
"Mau chóng thuyết phục triều thần, ta sẽ phái người giúp đỡ ông, ông chỉ có thời gian một năm".
Nói xong Trần Dương giải trừ cấm phong, sau đó nghịch chuyển thời không, trả lại Hoàng thành nguyên si như cũ.
Nhìn thấy bản lĩnh của Trần Dương, Nhậm Thánh Tâm không còn có chút ý phản kháng nào nữa.
Ông ta không thể nào đối chọi được với anh.
Bắc Dương và Dương Phật ở lại, những người khác thì đều lũ lượt theo Trần Dương rời đi.
Nếu Trần Dương không có thực lực thì có lẽ đại vực Liên Minh đã sớm bị hủy diệt rồi.
Tất cả mọi thứ đều là giả, chỉ có thực lực là vĩnh hằng.
...
Tại không gian Chí Âm!
"Chết tiệt, đáng chết, đáng chết! Chỉ thiếu mười tám khúc xương nữa là đã thành công rồi!"
Giọng nói của Đế Tôn vang vọng cả không gian.
Lão ta hận lắm chứ, tự dưng lại lòi ra một cao thủ như vậy vào thời khắc then chốt.
Thực lực của người này không tầm thường, vô địch trong số người cùng cảnh giới Siêu Thoát.
"Không phải là người của Phong tộc, Tiết tộc hay Doanh tộc".
"Sai rồi, ta sai rồi!"
Giọng nói của lão ta tràn ngập sự hối hận.
"Mười tám khúc xương đã bị người kia mang đi rồi, muốn đoạt lại từ trong tay người đó thì khó càng thêm khó!"
"Nhưng ta vẫn còn cơ hội, vẫn còn chiêu bài!"
"Vương Lâm à Vương Lâm, ngươi phải mau trưởng thành nhé!"
Cùng lúc đó, Vương Lâm đang cướp đoạt khí vận ở Yêu vực, đột nhiên sâu trong nội tâm ông ta nảy sinh một cảm giác lạnh thấu xương.
"Sao thế nhỉ?"
Đột phá lên Siêu Thoát hậu kỳ, cách làm việc của Vương Lâm không những không trở nên ngông cuồng, mà ngược lại, ông ta ngày càng cẩn trọng hơn.
Cảm giác lạnh thấu xương qua đi, ông ta trốn biệt ở một ngôi sao chết không dám ra ngoài, chỉ sợ người ta phát hiện ra tung tích của mình.
Trốn rất lâu ông ta mới ra ngoài.
Lúc ông ta ra ngoài thì Diêu vực đã bị phân chia rồi.
Tiết vực chiếm một nửa lãnh thổ, nửa còn lại chia đôi cho Phong tộc và Doanh tộc, còn về tàn binh của Nhậm vực thì bọn họ là kẻ cướp, cướp xong thì chạy.
"Tiếc quá, sức mạnh khí vận dồi dào đến nhường nào chứ!"
Vương Lâm tiếc phát cáu, thấy mình nhát gan quá.
"Kẻ to gan thì chết vì no, còn kẻ nhát gan thì chết vì đói. Cứ thế này thì mình mất hết cơ hội".
Nghĩ vậy, ông ta quyết định hấp thu khí vận với số lượng lớn.
Mà lúc này, tại nơi binh tuyến giao nhau của ba tộc cũng đã phát sinh xung đột, những cuộc chiến nhỏ không ngừng nổ ra.
Vương Lâm cũng hấp thu được một phần khí vận, nhưng vẫn kém nhiều so với đại chiến.
"U u u!"
"U u u!"
Đúng lúc này, doanh trại của ba phía đều vọng ra tiếng kèn thu binh.
"Chuyện gì thế?"
Vương Lâm nhíu mày, vừa nãy ông ta đã châm ngòi chia rẽ, trận chiến của bọn họ đã dần dần đi theo chiều hướng mở rộng ra, sao bây giờ lại đột ngột thu binh vậy?
"Hay là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?"
Ông ta vội theo chiến sĩ Phong vực về doanh.
Đại soái Phong Mộc ngồi bên trên, bên cạnh là các tướng lĩnh, lính trinh sát quỳ một gối bên dưới báo cáo tình hình: "Đại soái, Nhậm vực chiếu cáo thiên hạ, bắt đầu từ ngày hôm nay chính thức sáp nhập vào đại vực Liên Minh, từ nay về sau không còn Hoàng triều nhà họ Nhậm nữa!"
Gì cơ?
Mọi người đều hoảng hốt.
Chuyện quái gì thế?
Nhậm vực sáp nhập vào quân Ma Vương rồi à?
"Không xảy ra đại chiến à?"
"Không ạ!"
Lính trinh sát chắp tay nói: "Cán bộ của quân Ma Vương đã vào ở trong Đế Tinh rồi, đại quân cũng đã đặt chốt chặn ở những tinh vực quan trọng".
Nói như vậy thì quân Ma Vương đã chiếm lĩnh hơn bốn mươi nghìn tỉ đại vực rồi à?
Con số đáng kinh ngạc thật, một thế lực chiếm hết gần một nửa số đại vực.
Nếu mà là trước đây thì ai dám mơ tưởng chứ?
"Bệ hạ nói thế nào?"
"Bệ hạ nói đừng gây chiến".
Phong Mộc gật đầu rồi nhìn tất cả mọi người: "Hạ lệnh, rút binh tuyến lại, từ hôm nay không được nảy sinh xung đột với bất kì ai".
"Rõ, Đại soái!"
Sau khi Vương Lâm nghe được tin này thì đờ đẫn cả người.
Nhậm vực đã đầu hàng mà không chống cự chút nào sao? Còn nhát gan hơn cả Diêu Hoàng nữa!
Chí ít thì Diêu Hoàng cũng đã giết quần thần, cướp hết nền tảng đi, nhưng Nhậm Hoàng thì hay rồi, không hề phản kháng luôn!
"Quân Ma Vương đã thành mối họa lớn rồi!"
Dường như Vương Lâm có một nỗi sợ hãi với quân Ma Vương, nghe đến ba chữ quân Ma Vương là ông ta lại nảy sinh cảm giác khó mà thắng được.
Ông ta bất giác nhớ lại ngày hôm đó, hai bàn tay lớn kia chiến đấu với nhau, sóng dư âm phát ra thôi mà suýt chút nữa đã đánh tan thân thể của ông ta.
Thật sự quá khủng khiếp.
Trước khi thực lực của ông ta chưa đạt đến cực hạn thì ông ta không thể đối đầu với quân Ma Vương được.
Ông ta lại lẻn vào quân doanh của Tiết vực và Doanh vực, thấy bọn họ cũng hạ lệnh ngừng phát sinh xung đột.
Các ngươi không xung đột, không có người chết thì sao ta lớn mạnh được?
Vương Lâm sốt ruột, thậm chí ông ta còn nảy sinh ra suy nghĩ tự mình ra tay.
"Không, không được! Tuy giết người thì tốc độ sẽ tăng lên rất nhanh nhưng sẽ bị ăn mòn ý chí, rất có thể sẽ biến thành một cỗ máy ngu si đần độn chỉ biết giết chóc".
"Đúng rồi, có cách rồi!"
Vương Lâm nheo mắt rồi tới quân doanh của Doanh tộc.
Sau khi Đại soái của quân Doanh vực là Doanh Thiên cho mọi người lui ra thì ông ta hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong đầu Doanh Thiên.
Với thực lực Siêu Thoát hậu kỳ của ông ta thì việc chiếm đoạt một con kiến hôi mới chỉ rất gần với cảnh giới Siêu Thoát như Doanh Thiên là chuyện dễ như trở bàn tay!
Nuốt dương thần của Doanh Thiên xong, Vương Lâm có được tất cả ký ức của Doanh Thiên.
Đi qua đi lại thử, ông ta thấy cơ thể hơi cứng nhắc: "Cơ thể này yếu quá, chỉ có thể phát huy được thực lực của Siêu Thoát sơ kỳ. Nhưng mà cũng đủ rồi, khơi mào chiến tranh chắc chắn không thành vấn đề!"
Vương Lâm ở trong đại doanh của quân Doanh vực mấy ngày, mọi chuyện đều an ổn. Ông ta đột nhiên triệu tập mọi người tới: "Bệ hạ gửi thư tay bảo chúng ta phải nhanh chóng tấn công đại doanh của Phong tộc!"
Nhiều tướng sĩ lộ vẻ nghi ngờ: "Đại soái, mấy ngày trước Bệ hạ mới vừa bảo chúng ta không thể khơi mào chiến tranh mà? Sao bây giờ lại..."
"Đúng vậy Đại soái, có thể cho chúng thuộc hạ truyền xem thư tay được không ạ?"
Vương Lâm đã biết bọn họ sẽ nói như vậy nên lấy thư tay lúc trước ra, thay đổi chữ ở trên đó, chuyện này chẳng khó gì với ông ta cả.
Sau khi mọi người truyền nhau đọc thì trả lại thư tay: "Mạt tướng tội đáng chết, mong Đại soái thứ tội!"
Tất cả các tướng sĩ đều quỳ một chân xuống đất, nghi ngờ Chủ soái, nghi ngờ quyết định của Bệ hạ, làm chậm trễ thời cơ chiến đấu là tội chết.
"Đứng lên đi, người không biết không có tội".
Vương Lâm nói: "Mau xuất binh, nhân lúc bọn chúng không phòng bị đánh cho chúng trở tay không kịp!"
"Rõ! Đại soái!"
Tất cả mọi người đều đồng loạt hô.
Họ lục tục kéo nhau ra khỏi quân doanh rồi điều động binh tướng.
Sau khi làm xong những chuyện này, Vương Lâm vội rời khỏi để đến đại doanh của Tiết vực. Thống lĩnh là Tiết Đồ, người này là một trong những hộ pháp đấu chiến của Tiết tộc, thực lực rất mạnh.
Nhưng Vương Lâm cũng dễ dàng chiếm đoạt Tiết Đồ!
Sau khi không mảy may tốn chút sức nào chiếm đoạt được Tiết Đồ thì ông ta vội triệu tập tướng sĩ: "Ta nhận được tin mới nhất là quân Doanh vực chuẩn bị tập kích đại quân Phong tộc. Sau khi bọn chúng giao chiến thì chúng ta phái binh bọc hậu, giết bọn chúng không có lối thoát".
"Nhưng Đại soái, không được Bệ hạ cho phép, chúng ta..."
"Đây là thư tay của Bệ hạ, các ngươi xem đi!"
Mọi người truyền tay nhau đọc, bây giờ mới hiểu ra là Bệ hạ bảo bọn họ tùy cơ ứng biến, tất cả đều phải vì lợi ích của Tiết vực.
"Trước khi hành quân Bệ hạ đã nói rồi, nếu có cơ hội thì nhất định phải mạnh tay công kích hai vực kia. Hai vực kia chính là đại địch của Tiết tộc chúng ta, có thể khiến chúng nó suy yếu đi được chút nào thì hay chút đó!"
"Rõ, Đại soái!"
"Mau thông báo xuống, nhớ kĩ là phải hành động nhẹ nhàng gọn gàng, không được để hai nhà kia phát hiện ra sơ hở gì".
Nhìn các tướng sĩ rời đi, Vương Lâm cười lớn không ngớt. Tiết vực có gần một trăm nghìn tỉ quân, Phong tộc và Doanh tộc cộng lại cũng được hơn bảy mươi nghìn tỉ quân, bọn chúng bùng phát chiến tranh thì chắc sẽ chết tầm một nửa số quân ấy nhỉ?
Điều quan trọng nhất là chắc chắn ba tộc này sẽ hoàn toàn bùng phát đại chiến. Đến khi đó thì không phải chỉ có mấy chục nghìn tỉ binh sĩ chết nữa đâu mà là cả hàng trăm nghìn tỉ, hàng triệu tỉ người chết đấy.
Chắc chắn ông ta có thể đột phá Siêu Thoát viên mãn, thậm chí đạt cảnh giới cao hơn thế nữa!
Nhậm Hoàng phun ra một búng máu lớn.
Nắm đấm đó nghiền xuống khiến ông ta cảm giác như xương đầu nắm đấm của mình bị nghiền vụn.
Sao có thể? Ông ta chỉ còn mười tám khúc xương chưa được thay, những khúc xương khác đều sánh bằng bảo vật Siêu Thoát, thực lực của ông ta đã rất rất gần với Siêu Thoát viên mãn rồi.
Nhưng cho dù là thế thì đối phương vẫn có thể đánh cho ông ta sững sờ chỉ với một quyền thôi sao?
"Vũ Trụ Nhất Kích!"
Tập hợp sức mạnh của 129.600 vũ trụ Vô Hạn, Trần Dương không hề có ý nương tay, diệt cỏ tận gốc, phái phản diện luôn chết vì nói quá nhiều.
Nếu có thể giết trong một quyền thì anh sẽ không để ông ta sống đến quyền thứ hai.
"Phong Thần Bảng, ra đây!"
Nhậm Hoàng quăng Phong Thần Bảng ra. Nó là bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm, bên trong phong ấn mười tỉ Thần Linh, mạnh hơn roi đánh Thần nhiều.
"Khí vận và khí Thần Linh, đồ tốt, bây giờ thuộc về ta rồi!"
Trần Dương xòe năm ngón tay ra: "Đại Đạo Cấm Phong!"
Hỗn Nguyên Kiếm trấn áp chặt chẽ Phong Thần Bảng, không cho nó cơ hội trốn thoát.
Hỗn Nguyên Kiếm đã là bảo vật Siêu Thoát cực phẩm, suýt chút nữa có thể đột phá rào cản cực phẩm thì sao Phong Thần Bảng có thể so sánh được.
"Bảo bối của ta!"
Nhậm Hoàng tức giận, sao ông ta đã là Siêu Thoát hậu kỳ rồi mà vẫn không đánh lại đối phương?
Không phải là không đánh lại mà là hoàn toàn không có cơ hội đánh trả, sao có thể thế này chứ!
Đúng lúc này, cơ thể ông ta đau nhức!
Ngay sau đó, từng khúc xương chui ra khỏi cơ thể của ông ta, tốc độ rất nhanh, mới chớp mắt mà đã phóng xuyên qua hư không biến mất!
Nhậm Hoàng chỉ còn mười tám khúc xương trong người chợt mềm nhũn ra như đống bùn, không những thế, thực lực của ông ta cũng nhanh chóng hạ xuống.
Siêu Thoát trung kỳ, Siêu Thoát sơ kỳ, rất gần Siêu Thoát, bán Siêu Thoát... rơi rớt mãi xuống Quy Nhất hậu kỳ!
"A, tại sao, tại sao..."
Nhậm Hoàng sắp phát điên, sao xương Siêu Thoát lại rời khỏi ông ta đi mất?!
Trần Dương cũng ngẩn người, anh bấm đốt tay tính toán thì biết ngay: "Khúc xương, là khúc xương kia! Ông đã dung hợp với khúc xương kia, nhưng nó là xương Siêu Thoát, thực lực của ông không thể khống chế được nó".
"Đồ ngu, ông lại thay đổi hết xương toàn thân cơ đấy!"
Trần Dương cười khẩy: "Trên người ông vẫn còn mười tám khúc xương chưa thay. Nếu ta đoán không nhầm thì thời gian gần đây chắc là ông đang đi tìm những khúc xương Siêu Thoát còn lại nhỉ?"
"Sao... sao ngươi biết?"
Nhậm Hoàng như một đống bùn nhão cả kinh.
"Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm!"
Trần Dương cười: "Xương Siêu Thoát đó chắc là vật đã có chủ. Lúc trước ta cũng thấy rất kỳ lạ về việc Vương Lâm tự nổ, không đánh lại thì ông ta hoàn toàn có thể chạy trốn, tại sao nhất định phải tự nổ?"
"Bây giờ ta hiểu rồi!"
Trong lòng Nhậm Hoàng khiếp đảm.
Dường như ông ta đã chạm đến một thứ gì đó rồi: "Ngươi... ngươi..."
Trần Dương cười: "Chắc là viên ngọc đó cũng không còn nữa nhỉ?"
Nhậm Hoàng lập tức kiểm tra, quả nhiên, ngọc Nghịch Vận cũng biến mất rồi.
Bất chợt, ông ta như trở thành đứa trẻ mồ côi.
Nực cười, thật nực cười, ông ta còn tưởng mình đã thông thiên vận rồi, ấy thế mà kết cục lại như thế này.
Là cục diện do Vương Lâm bày ra sao?
Hay là do người đứng sau xương Siêu Thoát bày ra trò này?
Ông ta không phải thằng ngu, Trần Dương nói vậy thì ông ta đã hiểu ra ngay.
"Muốn chết hay muốn sống?"
"Muốn sống!"
Nhậm Hoàng hiểu mình đã mất hết ưu thế, ông ta cũng không phải là đối thủ của lãnh tụ quân Ma Vương.
"Giao bảo vật Siêu Thoát ra, quy hàng quân Ma Vương, từ nay về sau không còn Nhậm triều nữa, chỉ có đại vực Liên Minh, ông đồng ý không?"
"Nhậm Thánh Tâm đồng ý!"
Ông ta không có quyền lựa chọn.
"Tốt lắm, nói chuyện với người thông minh thoải mái thật".
Trần Dương thu roi đánh Thần với Phong Thần Bảng: "Còn bảo vật Siêu Thoát nào khác không?"
"Hết rồi, hết thật rồi!"
Sau khi tái tạo lại xương cốt, lập lời thề đại đạo xong thì Nhậm Thánh Tâm đứng lên nói.
"Mau chóng thuyết phục triều thần, ta sẽ phái người giúp đỡ ông, ông chỉ có thời gian một năm".
Nói xong Trần Dương giải trừ cấm phong, sau đó nghịch chuyển thời không, trả lại Hoàng thành nguyên si như cũ.
Nhìn thấy bản lĩnh của Trần Dương, Nhậm Thánh Tâm không còn có chút ý phản kháng nào nữa.
Ông ta không thể nào đối chọi được với anh.
Bắc Dương và Dương Phật ở lại, những người khác thì đều lũ lượt theo Trần Dương rời đi.
Nếu Trần Dương không có thực lực thì có lẽ đại vực Liên Minh đã sớm bị hủy diệt rồi.
Tất cả mọi thứ đều là giả, chỉ có thực lực là vĩnh hằng.
...
Tại không gian Chí Âm!
"Chết tiệt, đáng chết, đáng chết! Chỉ thiếu mười tám khúc xương nữa là đã thành công rồi!"
Giọng nói của Đế Tôn vang vọng cả không gian.
Lão ta hận lắm chứ, tự dưng lại lòi ra một cao thủ như vậy vào thời khắc then chốt.
Thực lực của người này không tầm thường, vô địch trong số người cùng cảnh giới Siêu Thoát.
"Không phải là người của Phong tộc, Tiết tộc hay Doanh tộc".
"Sai rồi, ta sai rồi!"
Giọng nói của lão ta tràn ngập sự hối hận.
"Mười tám khúc xương đã bị người kia mang đi rồi, muốn đoạt lại từ trong tay người đó thì khó càng thêm khó!"
"Nhưng ta vẫn còn cơ hội, vẫn còn chiêu bài!"
"Vương Lâm à Vương Lâm, ngươi phải mau trưởng thành nhé!"
Cùng lúc đó, Vương Lâm đang cướp đoạt khí vận ở Yêu vực, đột nhiên sâu trong nội tâm ông ta nảy sinh một cảm giác lạnh thấu xương.
"Sao thế nhỉ?"
Đột phá lên Siêu Thoát hậu kỳ, cách làm việc của Vương Lâm không những không trở nên ngông cuồng, mà ngược lại, ông ta ngày càng cẩn trọng hơn.
Cảm giác lạnh thấu xương qua đi, ông ta trốn biệt ở một ngôi sao chết không dám ra ngoài, chỉ sợ người ta phát hiện ra tung tích của mình.
Trốn rất lâu ông ta mới ra ngoài.
Lúc ông ta ra ngoài thì Diêu vực đã bị phân chia rồi.
Tiết vực chiếm một nửa lãnh thổ, nửa còn lại chia đôi cho Phong tộc và Doanh tộc, còn về tàn binh của Nhậm vực thì bọn họ là kẻ cướp, cướp xong thì chạy.
"Tiếc quá, sức mạnh khí vận dồi dào đến nhường nào chứ!"
Vương Lâm tiếc phát cáu, thấy mình nhát gan quá.
"Kẻ to gan thì chết vì no, còn kẻ nhát gan thì chết vì đói. Cứ thế này thì mình mất hết cơ hội".
Nghĩ vậy, ông ta quyết định hấp thu khí vận với số lượng lớn.
Mà lúc này, tại nơi binh tuyến giao nhau của ba tộc cũng đã phát sinh xung đột, những cuộc chiến nhỏ không ngừng nổ ra.
Vương Lâm cũng hấp thu được một phần khí vận, nhưng vẫn kém nhiều so với đại chiến.
"U u u!"
"U u u!"
Đúng lúc này, doanh trại của ba phía đều vọng ra tiếng kèn thu binh.
"Chuyện gì thế?"
Vương Lâm nhíu mày, vừa nãy ông ta đã châm ngòi chia rẽ, trận chiến của bọn họ đã dần dần đi theo chiều hướng mở rộng ra, sao bây giờ lại đột ngột thu binh vậy?
"Hay là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?"
Ông ta vội theo chiến sĩ Phong vực về doanh.
Đại soái Phong Mộc ngồi bên trên, bên cạnh là các tướng lĩnh, lính trinh sát quỳ một gối bên dưới báo cáo tình hình: "Đại soái, Nhậm vực chiếu cáo thiên hạ, bắt đầu từ ngày hôm nay chính thức sáp nhập vào đại vực Liên Minh, từ nay về sau không còn Hoàng triều nhà họ Nhậm nữa!"
Gì cơ?
Mọi người đều hoảng hốt.
Chuyện quái gì thế?
Nhậm vực sáp nhập vào quân Ma Vương rồi à?
"Không xảy ra đại chiến à?"
"Không ạ!"
Lính trinh sát chắp tay nói: "Cán bộ của quân Ma Vương đã vào ở trong Đế Tinh rồi, đại quân cũng đã đặt chốt chặn ở những tinh vực quan trọng".
Nói như vậy thì quân Ma Vương đã chiếm lĩnh hơn bốn mươi nghìn tỉ đại vực rồi à?
Con số đáng kinh ngạc thật, một thế lực chiếm hết gần một nửa số đại vực.
Nếu mà là trước đây thì ai dám mơ tưởng chứ?
"Bệ hạ nói thế nào?"
"Bệ hạ nói đừng gây chiến".
Phong Mộc gật đầu rồi nhìn tất cả mọi người: "Hạ lệnh, rút binh tuyến lại, từ hôm nay không được nảy sinh xung đột với bất kì ai".
"Rõ, Đại soái!"
Sau khi Vương Lâm nghe được tin này thì đờ đẫn cả người.
Nhậm vực đã đầu hàng mà không chống cự chút nào sao? Còn nhát gan hơn cả Diêu Hoàng nữa!
Chí ít thì Diêu Hoàng cũng đã giết quần thần, cướp hết nền tảng đi, nhưng Nhậm Hoàng thì hay rồi, không hề phản kháng luôn!
"Quân Ma Vương đã thành mối họa lớn rồi!"
Dường như Vương Lâm có một nỗi sợ hãi với quân Ma Vương, nghe đến ba chữ quân Ma Vương là ông ta lại nảy sinh cảm giác khó mà thắng được.
Ông ta bất giác nhớ lại ngày hôm đó, hai bàn tay lớn kia chiến đấu với nhau, sóng dư âm phát ra thôi mà suýt chút nữa đã đánh tan thân thể của ông ta.
Thật sự quá khủng khiếp.
Trước khi thực lực của ông ta chưa đạt đến cực hạn thì ông ta không thể đối đầu với quân Ma Vương được.
Ông ta lại lẻn vào quân doanh của Tiết vực và Doanh vực, thấy bọn họ cũng hạ lệnh ngừng phát sinh xung đột.
Các ngươi không xung đột, không có người chết thì sao ta lớn mạnh được?
Vương Lâm sốt ruột, thậm chí ông ta còn nảy sinh ra suy nghĩ tự mình ra tay.
"Không, không được! Tuy giết người thì tốc độ sẽ tăng lên rất nhanh nhưng sẽ bị ăn mòn ý chí, rất có thể sẽ biến thành một cỗ máy ngu si đần độn chỉ biết giết chóc".
"Đúng rồi, có cách rồi!"
Vương Lâm nheo mắt rồi tới quân doanh của Doanh tộc.
Sau khi Đại soái của quân Doanh vực là Doanh Thiên cho mọi người lui ra thì ông ta hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong đầu Doanh Thiên.
Với thực lực Siêu Thoát hậu kỳ của ông ta thì việc chiếm đoạt một con kiến hôi mới chỉ rất gần với cảnh giới Siêu Thoát như Doanh Thiên là chuyện dễ như trở bàn tay!
Nuốt dương thần của Doanh Thiên xong, Vương Lâm có được tất cả ký ức của Doanh Thiên.
Đi qua đi lại thử, ông ta thấy cơ thể hơi cứng nhắc: "Cơ thể này yếu quá, chỉ có thể phát huy được thực lực của Siêu Thoát sơ kỳ. Nhưng mà cũng đủ rồi, khơi mào chiến tranh chắc chắn không thành vấn đề!"
Vương Lâm ở trong đại doanh của quân Doanh vực mấy ngày, mọi chuyện đều an ổn. Ông ta đột nhiên triệu tập mọi người tới: "Bệ hạ gửi thư tay bảo chúng ta phải nhanh chóng tấn công đại doanh của Phong tộc!"
Nhiều tướng sĩ lộ vẻ nghi ngờ: "Đại soái, mấy ngày trước Bệ hạ mới vừa bảo chúng ta không thể khơi mào chiến tranh mà? Sao bây giờ lại..."
"Đúng vậy Đại soái, có thể cho chúng thuộc hạ truyền xem thư tay được không ạ?"
Vương Lâm đã biết bọn họ sẽ nói như vậy nên lấy thư tay lúc trước ra, thay đổi chữ ở trên đó, chuyện này chẳng khó gì với ông ta cả.
Sau khi mọi người truyền nhau đọc thì trả lại thư tay: "Mạt tướng tội đáng chết, mong Đại soái thứ tội!"
Tất cả các tướng sĩ đều quỳ một chân xuống đất, nghi ngờ Chủ soái, nghi ngờ quyết định của Bệ hạ, làm chậm trễ thời cơ chiến đấu là tội chết.
"Đứng lên đi, người không biết không có tội".
Vương Lâm nói: "Mau xuất binh, nhân lúc bọn chúng không phòng bị đánh cho chúng trở tay không kịp!"
"Rõ! Đại soái!"
Tất cả mọi người đều đồng loạt hô.
Họ lục tục kéo nhau ra khỏi quân doanh rồi điều động binh tướng.
Sau khi làm xong những chuyện này, Vương Lâm vội rời khỏi để đến đại doanh của Tiết vực. Thống lĩnh là Tiết Đồ, người này là một trong những hộ pháp đấu chiến của Tiết tộc, thực lực rất mạnh.
Nhưng Vương Lâm cũng dễ dàng chiếm đoạt Tiết Đồ!
Sau khi không mảy may tốn chút sức nào chiếm đoạt được Tiết Đồ thì ông ta vội triệu tập tướng sĩ: "Ta nhận được tin mới nhất là quân Doanh vực chuẩn bị tập kích đại quân Phong tộc. Sau khi bọn chúng giao chiến thì chúng ta phái binh bọc hậu, giết bọn chúng không có lối thoát".
"Nhưng Đại soái, không được Bệ hạ cho phép, chúng ta..."
"Đây là thư tay của Bệ hạ, các ngươi xem đi!"
Mọi người truyền tay nhau đọc, bây giờ mới hiểu ra là Bệ hạ bảo bọn họ tùy cơ ứng biến, tất cả đều phải vì lợi ích của Tiết vực.
"Trước khi hành quân Bệ hạ đã nói rồi, nếu có cơ hội thì nhất định phải mạnh tay công kích hai vực kia. Hai vực kia chính là đại địch của Tiết tộc chúng ta, có thể khiến chúng nó suy yếu đi được chút nào thì hay chút đó!"
"Rõ, Đại soái!"
"Mau thông báo xuống, nhớ kĩ là phải hành động nhẹ nhàng gọn gàng, không được để hai nhà kia phát hiện ra sơ hở gì".
Nhìn các tướng sĩ rời đi, Vương Lâm cười lớn không ngớt. Tiết vực có gần một trăm nghìn tỉ quân, Phong tộc và Doanh tộc cộng lại cũng được hơn bảy mươi nghìn tỉ quân, bọn chúng bùng phát chiến tranh thì chắc sẽ chết tầm một nửa số quân ấy nhỉ?
Điều quan trọng nhất là chắc chắn ba tộc này sẽ hoàn toàn bùng phát đại chiến. Đến khi đó thì không phải chỉ có mấy chục nghìn tỉ binh sĩ chết nữa đâu mà là cả hàng trăm nghìn tỉ, hàng triệu tỉ người chết đấy.
Chắc chắn ông ta có thể đột phá Siêu Thoát viên mãn, thậm chí đạt cảnh giới cao hơn thế nữa!
/836
|