“Hành công sai?” – Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Đại Hùng.
Nhưng sự thật là không phải. Phương pháp luyện khí này hắn đã làm hàng trăm lần trong hai tháng qua, có muốn sai cũng khó làm được. Vậy là nguyên nhân gì?
Đại Hùng âm thầm tra xét trong nội thể. Khả năng của hắn còn chưa thể tùy ý nhìn tới từng bộ phận. Nội nhãn đòi hỏi cảnh giới cao hơn nhiều. Hắn chỉ có thể dùng cảm giác dò dẫm.
Trong lúc Đại Hùng nhắm mắt cảm ứng, trong luyện đấu trường vị sư phụ giám khảo cũng đã nói sơ qua quy tắc kiểm tra một vòng. Đầu tiên là đo lường khả năng trữ linh, tiếp đó là diễn luyện chỉ pháp, cuối cùng là so đấu trình độ võ lực.
Đo lường trữ linh lực được thực hiện qua thiết bị có khắc hấp linh trận. Vấn đề này rất dễ hiểu. Chỉ cần thí sinh đặt tay vào bàn cảm ứng của thiết bị, giám sát viên sẽ cho thiết bị vận hành. Tùy theo cảm ứng bẩm sinh của thí sinh, thí sinh sẽ hội tụ được vào thiết bị bao nhiêu linh khí, loại linh khí gì là nhiều nhất. Đây là cách xác định tương lai thí sinh bước vào con đường tu tiên có triển vọng hay không và nên chọn hướng nào.
Người tu tiên hấp thu linh khí trở thành linh lực của bản thân. Tuy nói rằng dùng pháp quyết trợ giúp lôi kéo linh lực, nhưng nếu bản thân ngươi không có khả năng giữ lại linh lực, vậy linh khí có đến nhiều cũng sẽ sớm tán đi. Ngươi không thể trữ linh hoặc khả năng tồn trữ kém thì không thể thực hiện các pháp quyết tu tiên. Thế còn học tu tiên làm cái gì? Có học cũng chỉ là tầng lớp sai vặt cho người ta thôi. Bởi vậy nên vòng thi đầu tiên là đơn giản nhất, nhưng lại đóng vai trò quan trọng nhất quyết định khả năng tu tập của một đệ tử.
Diễn luyện chỉ pháp đơn giản để kiểm tra sự chăm chỉ của thí sinh. Họa Long Chỉ Pháp diễn luyện càng nhuần nhuyễn, càng chứng tỏ ngươi có khả năng tham ngộ và đủ cần mẫn để theo đuổi con đường tu tiên dài dằng dặc. Tu tiên không thiếu những pháp quyết khó cần học vài chục tới cả trăm năm. Ngươi luyện chỉ pháp giới hạn một năm còn không nổi, vậy sau này học tâm pháp cao hơn thì sao? Ngoài ra, chỉ pháp có ảnh hưởng rất lớn tới họa phù và bày trận. Nếu thông thạo chỉ pháp sẽ giúp ngươi dễ học các phù văn có ích, hoặc luyện ra những pháp trận giúp tăng tốc quá trình tu luyện. Từ đó có thể thấy, khả năng luỵên chỉ pháp cũng ảnh hưởng rất nhiều tương lai của một đệ tử về sau. Không thiếu những đệ tử vốn có tố chất nhưng vì không biểu hiện được quyết tâm học hành mà bị loại ở cửa này.
Còn so đấu trình độ, cái này cuộc thi nào cũng có. Việc phân định trình độ là để xếp thứ tự ưu tiên sau khi vào nội đường. Ngươi giỏi hơn chứng tỏ ngươi có căn cơ tốt, khả năng ứng biến cao, cần được ưu ái tài bồi. Ngươi yếu hơn thì chứng tỏ người có tư chất nhưng không xuất chúng lắm, vậy cứ chịu khó đi làm việc vặt cho môn phái trước đã, chừng nào tiến lên một cấp độ nhất định hẵng mong người ta chú ý tới. Khi đã vào tới vòng này, hiếm hoi lắm mới có đệ tử bị loại. Nếu bị loại, khẳng định là hắn đã có biểu hiện quá ngu ngốc nào đó trong khi thi đấu, đến mức giám sư không kiềm chế nổi mà sút hắn ra khỏi danh sách.
Đại Hùng làm việc ở nhà bếp mấy tháng, những quy định này đã sớm biết trước, hắn bây giờ lo tìm kiếm khối tiên khí kia đã. Dù gì cũng là tiên khí do ăn tiên liên hạt mà có. Lại được Ảo Thân Âu Cơ quảng cáo là rất nhiều tác dụng. Nếu đánh mất, hóa ra làm truyền nhân không công à? Đại Hùng trong lòng sinh hận. Không lẽ lại “từ tay trắng làm nên cảnh nợ nần” – nghĩa vụ phải làm, không tính là nợ nần thì tính là gì.
Cẩn thận dò từ trên xuống dưới, Đại Hùng phát hiện nội thể hắn trống không, nhưng trong linh thức lại đang xảy ra dao động. Giữa thần thức dường như mới xuất hiện một đốm sáng nhỏ. Để ý kỹ thì đúng là một phần của khối khí cầu kia. Sao nó lại chuyển lên đây?
Đốm sáng sau khi hình thành từng bước xoay tròn sinh ra lực hút. Từ bốn phương tám hướng, từng điểm ánh sáng đã thất tán chậm chạp xuất hiện cuốn về phía đốm sáng đỏ, rất nhanh bao lấy nó, tạo nên một quang cầu chói mắt.
Quang cầu tụ tập đầy đủ số tiên khí ngày trước xong càng lúc càng xoay nhanh hơn đồng thời phát ra âm thanh ầm ầm như trời long đất lở. Thần thức của Đại Hùng dưới tác động của những âm thanh này bị chấn động trùng trùng. Từng mảng ý thức như nứt vỡ ra, đem đến đau đớn vô ngần. Nếu không phải hắn xếp cuối hàng không ai để ý, lúc này hẳn mọi người sẽ phát hiện ra gương mặt hắn lúc đỏ lúc xanh, cơ mặt nhăn nhó vặn vẹo đến cực độ.
Cái thứ quái đản này nó muốn làm gì? Đại Hùng thực muốn gào lên để phát tiết sự đau đớn. Hắn cố gắng nhẫn nhịn chẳng qua vì bí mật này không thể dễ dàng để cho người khác biết. Nhưng mà cũng đau quá đi. Ngay cả mắt đã nhắm chặt rồi vẫn có thể nổ đom đóm như thường.
Cố gắng!............ A!
Nhịn! ……….. Ôi!
Một chút nữa! ………. A!
Ráng!……… ráng con mẹ nó!!!
Đại Hùng đã chạm vào giới hạn chịu đựng, bắt đầu manh nha ý định gào lên thật lớn một phát thì khối quang cầu chợt quay chậm lại. Âm thanh công kích tinh thần kia cũng lắng dần xuống. Từ khối quang cầu quét ra những xúc tu mảnh dài, cắm chặt vào bốn phía thần thức, giống như cây đa thả rễ bám xuống đất tìm kiếm nguồn dinh dưỡng.
Giống như hoang đường, Đại Hùng cảm giác thần thức của mình đang bị hút vào trong những xúc tu đó, từ từ co dần lại. Hắn cả kinh vận hết tinh thần, chăm chăm vào khối quang cầu kia, lao mạnh tới đánh phá.
Tất cả chỉ là tưởng tượng trong đầu, nhưng không ngờ sinh ra hiệu quả. Khối quang cầu kia sau khi bị tinh thần va đập vào run lên nhè nhẹ. Thần thức đang bị hút đi cũng ngừng lại.
Crách… crách….crách….
Từng khe nứt trên bề mặt nổi lên, rồi giống như mạng nhện, lan dần khắp khối quang cầu. “Bang” một tiếng thanh thúy, lớp ánh sáng bao ngoài vỡ nát tan đi lộ ra bên trong một … quả trứng.
Đúng là một quả trứng - Đại Hùng không nhìn nhầm.
Quả trứng này trắng tinh như ngọc, trên vỏ đầy hoa văn, bên trong ẩn ước có sắc hồng. Nếu trong thế giới tinh thần mà có mắt, Đại Hùng chắc cũng rớt hết xuống luôn rồi.
Hết tiểu thần thú lại đến khối tiên khí – chúng nó tưởng cơ thể và tinh thần ta là khách sạn hay sao??? Mà lại không thu được phí ở trọ mới cú.
Quả trứng yên lặng một giây rồi đột nhiên co giãn.
Bình bịch, bình bịch, bình bịch…
Nó bắt đầu đập như một quả tim. Lớp vỏ trắng không ngờ cũng to nhỏ theo nhịp.
Gặp quỷ rồi. Cái gì mà đồ của thần tiên chứ. Cái thứ này còn là ông nội của tà môn mà. Lỡ dại sau này nó nở ra thứ gì đó kinh khủng, phá vỡ thần thức mình mà chạy ra, khẳng định lúc đó mình không chết thì cũng ngây ngốc cả đời. Những người bị điên đều là do thần thức bị tổn thương cả. Mà chưa nói chạy ra, bây giờ thần thức mình - còn không chắc nó sẽ không tiếp tục “ăn” tiếp.
Đại Hùng mồ hôi vã đầy đầu, trong lạnh ngoài nóng. Chả lẽ ăn thêm một tiên liên hạt để thức tỉnh Ảo Thân Âu Cơ ra hỏi. Nhưng cũng không được … ăn một hạt đã thế này. Ăn hạt nữa … Bỏ mẹ… Cứ như vậy, sau này hắn nuôi chín con quái thú trong thần thức chắc. Cái này là “thà chết chứ không chịu hy sinh” a. Kiểu gì cũng ngoẻo cả.
Đại Hùng lại nhớ đến câu nói của Ảo Thân Âu Cơ: “ Sau này gặp khó khăn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình…” . Thôi xong, anh đã bị gài rồi. Đại Hùng bỗng muốn khóc lớn.
Bây giờ giải quyết làm sao? Giải quyết làm sao bây giờ?
Đại Hùng muốn ngày mai ra chợ rao bán cái danh hiệu “Truyền nhân Thánh Tổ” đi quá. Chỉ cần kẻ khác nguyện ý mua, hắn sẽ tặng miễn phí kèm khuyến mãi quả trứng trong thần thức hắn – nếu như hắn thực sự chuyển nó đi được.
Còn đang chăm chú theo dõi “quả trứng” kỳ quái kia, Đại Hùng bỗng mất cân bằng ngã người sang một bên. Mở choàng mắt, khuôn mặt của Phan Thành đã hiện ra trước mặt:
- Dậy, dậy đi. Tới lượt ngươi rồi đó. Ngồi chờ cũng ngủ gật nữa à. Còn mơ thấy ác mộng?
- Ờ… ờ…
Đại Hùng lấy tay áo quệt vội mồ hôi trước trán, đứng dậy bước ra luyện đấu trường. Xung quanh một đám đồng môn ẩy nhau cười. Mấy đệ tử không vượt qua vòng một không nhịn được ánh mắt thông cảm. Ngày thi quan trọng như vậy mà có thể ngủ gật được. Chả lẽ tối qua lo lắng nên luyện tập quá khuya?
Vị giám sát cũng là sư phụ đám ngoại môn đệ tử ở Long Khí Đường, thấy sắc mặt không tốt của Đại Hùng liền lộ vẻ quan tâm:
- An thần, tĩnh khí. Việc đo trữ linh này máy sẽ thực hiện tất cả. Ngươi chỉ cần thoải mái tinh thần để thiết bị câu thông là được rồi.
Đại Hùng cố nặn ra nụ cười. Cái mình lo lắng không phải là việc đo trữ linh lực…
Cố gắng vứt bỏ tạp niệm sang một bên. Đại Hùng đặt tay lên khối ngọc hình chữ nhật trên thiết bị. Dù sao quả trứng kia cũng không thể lập tức giải quyết được. Cố gắng làm tốt chuyện thi vào nội môn đã, biết đâu bí ẩn của thần tích đầu tiên sẽ giải quyết được vấn đề này. Suy nghĩ thông suốt, tâm trạng tự nhiên thoải mái. Tinh thần Đại Hùng tập trung vào cảm giác mát lạnh nơi tay.
Trên đỉnh thiết bị, bốn cục linh thạch lóe sáng một chút. Đại Hùng có thể cảm nhận được linh khí xung quanh tựa như đậm đặc dần. Miếng ngọc dưới tay truyền đến một cảm giác âm ấm cùng dễ chịu. Đại Hùng dùng thần thức dẫn luồng khí lưu từ tay vào trong khí cung. Cảm giác lần đầu dẫn linh khí thật lạ, cơ thể cảm giác dễ chịu hơn một ít.
Không hiểu sao, so với quái khí trước đây, hắn cảm thấy linh khí này tuy thoải mái nhưng khó dẫn hơn nhiều. Dòng linh khí vào thật chậm. Chết tiệt… Có lẽ vì thần thức bị hút mất một phần.
Đại Hùng rất nhanh mệt. Được một khắc, sư phụ giám sát nhìn con số ngừng tăng trên bảng ngọc:
- Trữ linh lực đạt 5/10. Chủ tu hành Hỏa, phụ tu hành Mộc. Vừa đạt chuẩn.
Phù…
Đại Hùng thở ra một hơi. Bình thường hắn hẳn sẽ dễ dàng đạt 7/10. Thân thể nhờ tiên quả bồi đắp như hắn, cho dù tố chất thấp, cũng sẽ cao hơn người khác ít nhiều.
Dù sao cũng qua cửa quan trọng nhất – Đại Hùng tự an ủi - trước vòng hai phải tranh thủ hồi phục lại chút sức lực mới được.
Diễn luyện chỉ pháp cần có thời gian thực hiện. Vài người trước Đại Hùng còn chưa làm xong. Đại Hùng sang khu thứ hai lại xếp hàng chờ. Hắn âm thầm luyện khí thêm lần nữa.
Linh khí sau khi vào khí cung liền bao bọc lấy võ khí, nhẹ nhàng dung hợp thành một khối khí nhỏ xám. Linh khí do tiên pháp hấp thu cao cấp hơn võ khí tự thân, chỉ cần lượng linh khí ngang bằng cũng dễ dàng nuốt trọn võ khí. Có điều đây là linh khí do thiết bị cảm ứng đẩy vào cơ thể, lượng linh khí qua thanh lọc chỉ còn một chút. Võ khí vẫn chiếm phần lớn.
Long Tâm Quyết làm xong một vòng, Đại Hùng cảm thấy thân thể thoải mái hơn mấy phần. Linh khí là thứ tốt nha. Cảm giác hồi phục rõ ràng hơn hồi trước luyện võ khí cùng tiên khí. Hừ , còn nhắc tới cái đám tiên khí đó nữa. Chả thấy “tiên” ở chỗ nào, luyện mãi cũng chỉ nhỏ đi, chả thấy tác dụng gì hay. Còn nữa, từ đầu tới cuối toàn là tình cảnh bị nó hành hạ. Đúng là của nợ.
Họa Long Chỉ Pháp là một chỉ pháp khá phức tạp, so với các thức chỉ pháp của võ sĩ phổ thông thì cao hơn mấy lần. Nếu không Long Khí Môn cũng chẳng đặt giới hạn một năm để luyện tập. Đại Hùng tuy có lúc trầm mê trong luyện dược, song không bỏ buổi luyện võ nào ở Long Khí Đường, một tháng gần đây càng chuyên tâm luyện tập, chỉ pháp xem ra cũng đầy đủ hình dáng cùng uy lực.
Đại Hùng nhận tấm đá vôi, hai tay vận chỉ, đầu ngón tay tụ võ khí chuyển màu xam xám. Họa Long Chỉ Pháp không phải chỉ thi triển cho giám sư coi, uy lực còn phải thể hiện ra trên mặt đá.
Đá vôi thuộc loại đá mềm, nhưng ngoại môn đệ tử nếu chỉ đạt thành tựu ở Họa Long Chỉ Pháp vẫn không thể dùng tay khắc lên được. Muốn họa tốt đòi hỏi còn phải tu tập Long Tâm Quyết cẩn thận. Long Tâm Quyết ngoài tác dụng luyện khí còn giúp luyện thể. Đệ tử ôn luyện đầy đủ hai pháp quyết này mới mong hoàn thành bài thi.
Đại Hùng nhìn nhận tấm đá thật kỹ, trong đầu dự tính bố cục của bức họa. Muốn họa tốt phải biết phân chia khu vực trên bàn vẽ, đảm bảo tỉ lệ khi thực hiện không bị quá lệch lạc chỗ to, chỗ nhỏ (1). Bản họa này cũng không phải là vẽ đơn thuần, mà còn là họa một trận đồ. Tất cả các chi tiết quan trọng phải họa chính xác, chỉ pháp nông sâu, phẩy, điểm không được phép sai lệch.
Ngón tay hắn bắt đầu đặt xuống ở góc trên bên phải, miết mạnh xuống một nét cong. Họa Long Chỉ Pháp được thực tập hàng trăm lần dần tăng tốc độ. Hai bài tay lúc chụm lúc xòe, bay múa trên mặt đá…
Sau nửa giờ thời gian, Đại Hùng đã hoàn tất bản Họa Long của mình. Chỉ pháp khắc trên đá một hình rồng, bốn phía còn có tứ trụ và vài pháp ấn. Đây là trận đồ Long Quang – loại trận đồ cấp thấp nhất có tác dụng phát sáng hai canh giờ, có thể dùng thay đèn dầu ban đêm. Nhưng muốn trận đồ này phát huy, ngoài vẽ đúng còn đòi hỏi đổ thêm linh lực vào. Bản Họa Long của Đại Hùng hiển nhiên chỉ là bán thành phẩm, chủ yếu để sư phụ giám sát chấm điểm về thành tựu chỉ pháp thông qua độ nông sâu trên mặt đá, hình dáng trận đồ, quy tắc bố trí.
- Chỉ pháp tốt, họa chính xác, bố trí không sai. Đạt chuẩn.
Đại Hùng thoải mái nghe kết quả, lại tiếp tục đi sang khu vực thứ ba. Mấy đồng môn bị loại bên ngoài đã thay đổi ánh mắt dành cho hắn: hâm mộ và ghen tị.
Khu vực thứ ba chỉ có hai mươi người đang đứng. Rất nhiều người khác đã bị loại từ vòng kiểm tra trữ linh. Một số khác bị loại ở vòng diễn luyện chỉ pháp. Số đệ tử đã bước đến đây đều có tám phần trở thành nội môn đệ tử. Bây giờ chỉ còn phân thứ cấp.
“Tranh đoạt quyền lợi trong nội môn đệ tử sẽ bắt đầu từ đây.”
Đại Hùng liếc một vòng trên các gương mặt háo hức của đồng môn, thầm nghĩ.
Nhưng sự thật là không phải. Phương pháp luyện khí này hắn đã làm hàng trăm lần trong hai tháng qua, có muốn sai cũng khó làm được. Vậy là nguyên nhân gì?
Đại Hùng âm thầm tra xét trong nội thể. Khả năng của hắn còn chưa thể tùy ý nhìn tới từng bộ phận. Nội nhãn đòi hỏi cảnh giới cao hơn nhiều. Hắn chỉ có thể dùng cảm giác dò dẫm.
Trong lúc Đại Hùng nhắm mắt cảm ứng, trong luyện đấu trường vị sư phụ giám khảo cũng đã nói sơ qua quy tắc kiểm tra một vòng. Đầu tiên là đo lường khả năng trữ linh, tiếp đó là diễn luyện chỉ pháp, cuối cùng là so đấu trình độ võ lực.
Đo lường trữ linh lực được thực hiện qua thiết bị có khắc hấp linh trận. Vấn đề này rất dễ hiểu. Chỉ cần thí sinh đặt tay vào bàn cảm ứng của thiết bị, giám sát viên sẽ cho thiết bị vận hành. Tùy theo cảm ứng bẩm sinh của thí sinh, thí sinh sẽ hội tụ được vào thiết bị bao nhiêu linh khí, loại linh khí gì là nhiều nhất. Đây là cách xác định tương lai thí sinh bước vào con đường tu tiên có triển vọng hay không và nên chọn hướng nào.
Người tu tiên hấp thu linh khí trở thành linh lực của bản thân. Tuy nói rằng dùng pháp quyết trợ giúp lôi kéo linh lực, nhưng nếu bản thân ngươi không có khả năng giữ lại linh lực, vậy linh khí có đến nhiều cũng sẽ sớm tán đi. Ngươi không thể trữ linh hoặc khả năng tồn trữ kém thì không thể thực hiện các pháp quyết tu tiên. Thế còn học tu tiên làm cái gì? Có học cũng chỉ là tầng lớp sai vặt cho người ta thôi. Bởi vậy nên vòng thi đầu tiên là đơn giản nhất, nhưng lại đóng vai trò quan trọng nhất quyết định khả năng tu tập của một đệ tử.
Diễn luyện chỉ pháp đơn giản để kiểm tra sự chăm chỉ của thí sinh. Họa Long Chỉ Pháp diễn luyện càng nhuần nhuyễn, càng chứng tỏ ngươi có khả năng tham ngộ và đủ cần mẫn để theo đuổi con đường tu tiên dài dằng dặc. Tu tiên không thiếu những pháp quyết khó cần học vài chục tới cả trăm năm. Ngươi luyện chỉ pháp giới hạn một năm còn không nổi, vậy sau này học tâm pháp cao hơn thì sao? Ngoài ra, chỉ pháp có ảnh hưởng rất lớn tới họa phù và bày trận. Nếu thông thạo chỉ pháp sẽ giúp ngươi dễ học các phù văn có ích, hoặc luyện ra những pháp trận giúp tăng tốc quá trình tu luyện. Từ đó có thể thấy, khả năng luỵên chỉ pháp cũng ảnh hưởng rất nhiều tương lai của một đệ tử về sau. Không thiếu những đệ tử vốn có tố chất nhưng vì không biểu hiện được quyết tâm học hành mà bị loại ở cửa này.
Còn so đấu trình độ, cái này cuộc thi nào cũng có. Việc phân định trình độ là để xếp thứ tự ưu tiên sau khi vào nội đường. Ngươi giỏi hơn chứng tỏ ngươi có căn cơ tốt, khả năng ứng biến cao, cần được ưu ái tài bồi. Ngươi yếu hơn thì chứng tỏ người có tư chất nhưng không xuất chúng lắm, vậy cứ chịu khó đi làm việc vặt cho môn phái trước đã, chừng nào tiến lên một cấp độ nhất định hẵng mong người ta chú ý tới. Khi đã vào tới vòng này, hiếm hoi lắm mới có đệ tử bị loại. Nếu bị loại, khẳng định là hắn đã có biểu hiện quá ngu ngốc nào đó trong khi thi đấu, đến mức giám sư không kiềm chế nổi mà sút hắn ra khỏi danh sách.
Đại Hùng làm việc ở nhà bếp mấy tháng, những quy định này đã sớm biết trước, hắn bây giờ lo tìm kiếm khối tiên khí kia đã. Dù gì cũng là tiên khí do ăn tiên liên hạt mà có. Lại được Ảo Thân Âu Cơ quảng cáo là rất nhiều tác dụng. Nếu đánh mất, hóa ra làm truyền nhân không công à? Đại Hùng trong lòng sinh hận. Không lẽ lại “từ tay trắng làm nên cảnh nợ nần” – nghĩa vụ phải làm, không tính là nợ nần thì tính là gì.
Cẩn thận dò từ trên xuống dưới, Đại Hùng phát hiện nội thể hắn trống không, nhưng trong linh thức lại đang xảy ra dao động. Giữa thần thức dường như mới xuất hiện một đốm sáng nhỏ. Để ý kỹ thì đúng là một phần của khối khí cầu kia. Sao nó lại chuyển lên đây?
Đốm sáng sau khi hình thành từng bước xoay tròn sinh ra lực hút. Từ bốn phương tám hướng, từng điểm ánh sáng đã thất tán chậm chạp xuất hiện cuốn về phía đốm sáng đỏ, rất nhanh bao lấy nó, tạo nên một quang cầu chói mắt.
Quang cầu tụ tập đầy đủ số tiên khí ngày trước xong càng lúc càng xoay nhanh hơn đồng thời phát ra âm thanh ầm ầm như trời long đất lở. Thần thức của Đại Hùng dưới tác động của những âm thanh này bị chấn động trùng trùng. Từng mảng ý thức như nứt vỡ ra, đem đến đau đớn vô ngần. Nếu không phải hắn xếp cuối hàng không ai để ý, lúc này hẳn mọi người sẽ phát hiện ra gương mặt hắn lúc đỏ lúc xanh, cơ mặt nhăn nhó vặn vẹo đến cực độ.
Cái thứ quái đản này nó muốn làm gì? Đại Hùng thực muốn gào lên để phát tiết sự đau đớn. Hắn cố gắng nhẫn nhịn chẳng qua vì bí mật này không thể dễ dàng để cho người khác biết. Nhưng mà cũng đau quá đi. Ngay cả mắt đã nhắm chặt rồi vẫn có thể nổ đom đóm như thường.
Cố gắng!............ A!
Nhịn! ……….. Ôi!
Một chút nữa! ………. A!
Ráng!……… ráng con mẹ nó!!!
Đại Hùng đã chạm vào giới hạn chịu đựng, bắt đầu manh nha ý định gào lên thật lớn một phát thì khối quang cầu chợt quay chậm lại. Âm thanh công kích tinh thần kia cũng lắng dần xuống. Từ khối quang cầu quét ra những xúc tu mảnh dài, cắm chặt vào bốn phía thần thức, giống như cây đa thả rễ bám xuống đất tìm kiếm nguồn dinh dưỡng.
Giống như hoang đường, Đại Hùng cảm giác thần thức của mình đang bị hút vào trong những xúc tu đó, từ từ co dần lại. Hắn cả kinh vận hết tinh thần, chăm chăm vào khối quang cầu kia, lao mạnh tới đánh phá.
Tất cả chỉ là tưởng tượng trong đầu, nhưng không ngờ sinh ra hiệu quả. Khối quang cầu kia sau khi bị tinh thần va đập vào run lên nhè nhẹ. Thần thức đang bị hút đi cũng ngừng lại.
Crách… crách….crách….
Từng khe nứt trên bề mặt nổi lên, rồi giống như mạng nhện, lan dần khắp khối quang cầu. “Bang” một tiếng thanh thúy, lớp ánh sáng bao ngoài vỡ nát tan đi lộ ra bên trong một … quả trứng.
Đúng là một quả trứng - Đại Hùng không nhìn nhầm.
Quả trứng này trắng tinh như ngọc, trên vỏ đầy hoa văn, bên trong ẩn ước có sắc hồng. Nếu trong thế giới tinh thần mà có mắt, Đại Hùng chắc cũng rớt hết xuống luôn rồi.
Hết tiểu thần thú lại đến khối tiên khí – chúng nó tưởng cơ thể và tinh thần ta là khách sạn hay sao??? Mà lại không thu được phí ở trọ mới cú.
Quả trứng yên lặng một giây rồi đột nhiên co giãn.
Bình bịch, bình bịch, bình bịch…
Nó bắt đầu đập như một quả tim. Lớp vỏ trắng không ngờ cũng to nhỏ theo nhịp.
Gặp quỷ rồi. Cái gì mà đồ của thần tiên chứ. Cái thứ này còn là ông nội của tà môn mà. Lỡ dại sau này nó nở ra thứ gì đó kinh khủng, phá vỡ thần thức mình mà chạy ra, khẳng định lúc đó mình không chết thì cũng ngây ngốc cả đời. Những người bị điên đều là do thần thức bị tổn thương cả. Mà chưa nói chạy ra, bây giờ thần thức mình - còn không chắc nó sẽ không tiếp tục “ăn” tiếp.
Đại Hùng mồ hôi vã đầy đầu, trong lạnh ngoài nóng. Chả lẽ ăn thêm một tiên liên hạt để thức tỉnh Ảo Thân Âu Cơ ra hỏi. Nhưng cũng không được … ăn một hạt đã thế này. Ăn hạt nữa … Bỏ mẹ… Cứ như vậy, sau này hắn nuôi chín con quái thú trong thần thức chắc. Cái này là “thà chết chứ không chịu hy sinh” a. Kiểu gì cũng ngoẻo cả.
Đại Hùng lại nhớ đến câu nói của Ảo Thân Âu Cơ: “ Sau này gặp khó khăn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình…” . Thôi xong, anh đã bị gài rồi. Đại Hùng bỗng muốn khóc lớn.
Bây giờ giải quyết làm sao? Giải quyết làm sao bây giờ?
Đại Hùng muốn ngày mai ra chợ rao bán cái danh hiệu “Truyền nhân Thánh Tổ” đi quá. Chỉ cần kẻ khác nguyện ý mua, hắn sẽ tặng miễn phí kèm khuyến mãi quả trứng trong thần thức hắn – nếu như hắn thực sự chuyển nó đi được.
Còn đang chăm chú theo dõi “quả trứng” kỳ quái kia, Đại Hùng bỗng mất cân bằng ngã người sang một bên. Mở choàng mắt, khuôn mặt của Phan Thành đã hiện ra trước mặt:
- Dậy, dậy đi. Tới lượt ngươi rồi đó. Ngồi chờ cũng ngủ gật nữa à. Còn mơ thấy ác mộng?
- Ờ… ờ…
Đại Hùng lấy tay áo quệt vội mồ hôi trước trán, đứng dậy bước ra luyện đấu trường. Xung quanh một đám đồng môn ẩy nhau cười. Mấy đệ tử không vượt qua vòng một không nhịn được ánh mắt thông cảm. Ngày thi quan trọng như vậy mà có thể ngủ gật được. Chả lẽ tối qua lo lắng nên luyện tập quá khuya?
Vị giám sát cũng là sư phụ đám ngoại môn đệ tử ở Long Khí Đường, thấy sắc mặt không tốt của Đại Hùng liền lộ vẻ quan tâm:
- An thần, tĩnh khí. Việc đo trữ linh này máy sẽ thực hiện tất cả. Ngươi chỉ cần thoải mái tinh thần để thiết bị câu thông là được rồi.
Đại Hùng cố nặn ra nụ cười. Cái mình lo lắng không phải là việc đo trữ linh lực…
Cố gắng vứt bỏ tạp niệm sang một bên. Đại Hùng đặt tay lên khối ngọc hình chữ nhật trên thiết bị. Dù sao quả trứng kia cũng không thể lập tức giải quyết được. Cố gắng làm tốt chuyện thi vào nội môn đã, biết đâu bí ẩn của thần tích đầu tiên sẽ giải quyết được vấn đề này. Suy nghĩ thông suốt, tâm trạng tự nhiên thoải mái. Tinh thần Đại Hùng tập trung vào cảm giác mát lạnh nơi tay.
Trên đỉnh thiết bị, bốn cục linh thạch lóe sáng một chút. Đại Hùng có thể cảm nhận được linh khí xung quanh tựa như đậm đặc dần. Miếng ngọc dưới tay truyền đến một cảm giác âm ấm cùng dễ chịu. Đại Hùng dùng thần thức dẫn luồng khí lưu từ tay vào trong khí cung. Cảm giác lần đầu dẫn linh khí thật lạ, cơ thể cảm giác dễ chịu hơn một ít.
Không hiểu sao, so với quái khí trước đây, hắn cảm thấy linh khí này tuy thoải mái nhưng khó dẫn hơn nhiều. Dòng linh khí vào thật chậm. Chết tiệt… Có lẽ vì thần thức bị hút mất một phần.
Đại Hùng rất nhanh mệt. Được một khắc, sư phụ giám sát nhìn con số ngừng tăng trên bảng ngọc:
- Trữ linh lực đạt 5/10. Chủ tu hành Hỏa, phụ tu hành Mộc. Vừa đạt chuẩn.
Phù…
Đại Hùng thở ra một hơi. Bình thường hắn hẳn sẽ dễ dàng đạt 7/10. Thân thể nhờ tiên quả bồi đắp như hắn, cho dù tố chất thấp, cũng sẽ cao hơn người khác ít nhiều.
Dù sao cũng qua cửa quan trọng nhất – Đại Hùng tự an ủi - trước vòng hai phải tranh thủ hồi phục lại chút sức lực mới được.
Diễn luyện chỉ pháp cần có thời gian thực hiện. Vài người trước Đại Hùng còn chưa làm xong. Đại Hùng sang khu thứ hai lại xếp hàng chờ. Hắn âm thầm luyện khí thêm lần nữa.
Linh khí sau khi vào khí cung liền bao bọc lấy võ khí, nhẹ nhàng dung hợp thành một khối khí nhỏ xám. Linh khí do tiên pháp hấp thu cao cấp hơn võ khí tự thân, chỉ cần lượng linh khí ngang bằng cũng dễ dàng nuốt trọn võ khí. Có điều đây là linh khí do thiết bị cảm ứng đẩy vào cơ thể, lượng linh khí qua thanh lọc chỉ còn một chút. Võ khí vẫn chiếm phần lớn.
Long Tâm Quyết làm xong một vòng, Đại Hùng cảm thấy thân thể thoải mái hơn mấy phần. Linh khí là thứ tốt nha. Cảm giác hồi phục rõ ràng hơn hồi trước luyện võ khí cùng tiên khí. Hừ , còn nhắc tới cái đám tiên khí đó nữa. Chả thấy “tiên” ở chỗ nào, luyện mãi cũng chỉ nhỏ đi, chả thấy tác dụng gì hay. Còn nữa, từ đầu tới cuối toàn là tình cảnh bị nó hành hạ. Đúng là của nợ.
Họa Long Chỉ Pháp là một chỉ pháp khá phức tạp, so với các thức chỉ pháp của võ sĩ phổ thông thì cao hơn mấy lần. Nếu không Long Khí Môn cũng chẳng đặt giới hạn một năm để luyện tập. Đại Hùng tuy có lúc trầm mê trong luyện dược, song không bỏ buổi luyện võ nào ở Long Khí Đường, một tháng gần đây càng chuyên tâm luyện tập, chỉ pháp xem ra cũng đầy đủ hình dáng cùng uy lực.
Đại Hùng nhận tấm đá vôi, hai tay vận chỉ, đầu ngón tay tụ võ khí chuyển màu xam xám. Họa Long Chỉ Pháp không phải chỉ thi triển cho giám sư coi, uy lực còn phải thể hiện ra trên mặt đá.
Đá vôi thuộc loại đá mềm, nhưng ngoại môn đệ tử nếu chỉ đạt thành tựu ở Họa Long Chỉ Pháp vẫn không thể dùng tay khắc lên được. Muốn họa tốt đòi hỏi còn phải tu tập Long Tâm Quyết cẩn thận. Long Tâm Quyết ngoài tác dụng luyện khí còn giúp luyện thể. Đệ tử ôn luyện đầy đủ hai pháp quyết này mới mong hoàn thành bài thi.
Đại Hùng nhìn nhận tấm đá thật kỹ, trong đầu dự tính bố cục của bức họa. Muốn họa tốt phải biết phân chia khu vực trên bàn vẽ, đảm bảo tỉ lệ khi thực hiện không bị quá lệch lạc chỗ to, chỗ nhỏ (1). Bản họa này cũng không phải là vẽ đơn thuần, mà còn là họa một trận đồ. Tất cả các chi tiết quan trọng phải họa chính xác, chỉ pháp nông sâu, phẩy, điểm không được phép sai lệch.
Ngón tay hắn bắt đầu đặt xuống ở góc trên bên phải, miết mạnh xuống một nét cong. Họa Long Chỉ Pháp được thực tập hàng trăm lần dần tăng tốc độ. Hai bài tay lúc chụm lúc xòe, bay múa trên mặt đá…
Sau nửa giờ thời gian, Đại Hùng đã hoàn tất bản Họa Long của mình. Chỉ pháp khắc trên đá một hình rồng, bốn phía còn có tứ trụ và vài pháp ấn. Đây là trận đồ Long Quang – loại trận đồ cấp thấp nhất có tác dụng phát sáng hai canh giờ, có thể dùng thay đèn dầu ban đêm. Nhưng muốn trận đồ này phát huy, ngoài vẽ đúng còn đòi hỏi đổ thêm linh lực vào. Bản Họa Long của Đại Hùng hiển nhiên chỉ là bán thành phẩm, chủ yếu để sư phụ giám sát chấm điểm về thành tựu chỉ pháp thông qua độ nông sâu trên mặt đá, hình dáng trận đồ, quy tắc bố trí.
- Chỉ pháp tốt, họa chính xác, bố trí không sai. Đạt chuẩn.
Đại Hùng thoải mái nghe kết quả, lại tiếp tục đi sang khu vực thứ ba. Mấy đồng môn bị loại bên ngoài đã thay đổi ánh mắt dành cho hắn: hâm mộ và ghen tị.
Khu vực thứ ba chỉ có hai mươi người đang đứng. Rất nhiều người khác đã bị loại từ vòng kiểm tra trữ linh. Một số khác bị loại ở vòng diễn luyện chỉ pháp. Số đệ tử đã bước đến đây đều có tám phần trở thành nội môn đệ tử. Bây giờ chỉ còn phân thứ cấp.
“Tranh đoạt quyền lợi trong nội môn đệ tử sẽ bắt đầu từ đây.”
Đại Hùng liếc một vòng trên các gương mặt háo hức của đồng môn, thầm nghĩ.
/50
|