Bếp lò đơn của nhà bếp thuần túy là để nấu ăn, cho nên cũng không có thiết kế cửa gió đặc biệt như cái Đại Hùng từng đặt làm. Đại Hùng không muốn Bồi Thú Đan bị hư hỏng quá nhiều đành hì hục tự mình ngồi chế tạo cửa gió. Đây là luyện linh đan, không phải chuyện đùa, tuy rằng chỉ là cấp thấp nhất trong hệ linh đan nhưng cũng không thể hoang phí nguyên liệu được. Vào giới tu tiên, mọi hoang phí đều phải trả giá bằng linh thạch – mà Đại Hùng sau đợt tăng tốc luyện Thành Linh Công, lại còn mua sắm nguyên liệu chế dược, đã gần như khánh kiệt.
Bày nguyên liệu nhờ vét túi mà có xung quanh, Đại Hùng tĩnh tâm luyện Thành Linh Công một lần, cố gắng điều chỉnh linh lực và tinh thần cho thoải mái nhất. Luyện đan phụ thuộc rất lớn vào thao tác của luyện dược sư, điểm này khi luyện phàm dược hắn nắm rất rõ.
Dược thảo phối chế Bồi Thú Đan phần lớn có mùi hăng hăng, Đại Hùng trong quá trình tinh lọc nguyên liệu không tiếc nước bọt chửi bảo thú toàn một đám mũi điếc. Thể loại dược thảo cần dùng cũng không nhiều, chỉ có năm loại, trong đó quan trọng nhất đương nhiên là Khống Thú Thảo. Trước đây khi chế luyện phàm dược cao cấp, Đại Hùng từng phải phối hợp hơn mười vị thuốc một lần, cho nên số lượng này cũng không thành vấn đề. Cái mà hắn chưa nắm rõ là phương pháp nhả linh lực làm xúc tác khi hợp đan ra sao. Mặc dù trong Bảo Thú Trại các sư huynh đều sẵn lòng chỉ giáo, nhưng chỉ có trực tiếp thể nghiệm mới có thể nắm bắt đựoc.
Đại Hùng chờ lửa lò bắt đầu hết khói đen, than đá đỏ hồng đều đặn, mới đặt một âu thuốc nhỏ lên lò. Hiện giờ còn chưa học tới khả năng khống chế vật trên không, hắn đành tiếp tục ứng dụng phương pháp luyện dược thô sơ ngày trước. Thực tế, so với dùng dược đỉnh cấp thấp, hắn thấy phương pháp này còn lợi hơn nhiều. Đầu tiên là vấn đề sản lượng. Khi sử dụng dược thảo tươi sơ chế, hắn có thể thoải mái tạo nhân đan bằng cách nấu dịch đan tươi trong âu sành. Đối với hai ba loại dược thảo dễ phối, hắn thậm chí có thể pha trộn và nấu khối lượng lớn cùng lúc. Việc này tiết kiệm đến nửa thời gian so với việc luyện từng viên như dùng dược đỉnh. Dược kinh của sư phụ Giáng My cũng chỉ ra rằng: hầu hết các đan dược cấp thấp đều có phần nhân đan riêng biệt so với vỏ đan. Điều đó đồng nghĩa với việc hắn có thể làm nhân đan trước, nặn viên hàng loạt rồi hợp vỏ đan sau. Hà cớ gì cứ phải chế từng viên, từng viên cho cực khổ. Cách làm này hiển nhiên cũng có một yếu điểm: nếu phạm lỗi làm hỏng là đi luôn mấy chục viên đan một lần – ài, đúng là sướng khổ cùng song hành.
Lượt đầu thí nghiệm, Đại Hùng chỉ dám nấu trước một lượng nhỏ dịch thuốc. Chơi kiểu này cũng có chút hơi quá tay, nhưng không làm thì không nắm chắc độ lửa phù hợp được. Dù sao đổ dịch dược đủ chế một viên đan vào âu thuốc rồi nấu cũng không có khả năng – quá ít như thế chớp mắt sẽ cháy, tỉ lệ hỏng còn lớn gấp mấy lần dùng dược đỉnh.
Nhiều lần quan sát các sư huynh luyện chế cũng đem đến cho hắn kha khá kinh nghiệm, tốn hai lượng thuốc nhỏ hắn đã có thể nắm được mức lửa và thời gian phù hợp. Khống Thú Thảo, Bạch Đồng Nữ, Ngải Nạp Hương được nấu riêng, sau khi đặt độ đậm đặc hợp lý lại lần lượt đem trộn chung theo tỷ lệ, nấu hai lần mới thành cao đan. Cao đan cô đặc được đem ra, nặn thành nhân đan hàng loạt.
Bồi Thú Đan không giống nhiều đan dược trước đây Đại Hùng chế luyện là lúc hợp vỏ và nhân đan sẽ tiến hành trực tiếp trong lửa. Vỏ của Bồi Thú Đan có hai lớp, lớp trong là Cường Thú Thảo tiến hành hợp bằng cách nấu nhân cao trong dung dịch Cường Thú Thảo pha loãng. Đại Hùng lần này quyết định thử nghiệm từng viên đan, càng phút chót càng phải đề phòng.
Nhân đan do ba loại dược thảo tạo thành, thả vào trong dịch Cường Thú Thảo liền nổi lềnh bềnh như bánh trôi. Cường Thú Thảo hàm chứa linh khí rất mạnh nhưng hỗn loạn, chỉ có dã thú mới chịu đựng nổi. Cũng vì nó chứa linh khí, cho nên cần có linh lực đưa vào làm xúc tác.
Điều chỉnh cửa gió hợp lý, Đại Hùng đợi đến khi khói trong dung dịch bắt đầu bốc lên mới bắt quyết phóng một tia linh lực vào siêu thuốc. Linh lực vừa chạm vào dung dịch lập tức bị linh khí bên trong tác động gây nhiễu. Nếu không phải do Đại Hùng cẩn thận luyện từng viên đan một nên đổ dung dịch ít, hắn sợ rằng mình đã mất khống chế với tia linh lực vừa thả ra.
Nhân đan một mình trôi nổi trong siêu thuốc. Linh lực Đại Hùng được củng cố xong liền tiến thẳng đến, bao quanh nó thành màng mỏng. Một lát sau nhiệt độ trong dung dịch đạt ngưỡng, siêu thuốc bắt đầu sôi lên. Điều khiển tia linh lực trong tay, Đại Hùng cảm nhận rõ linh khí trong dung dịch dường như cuồng loạn theo từng bóng nước sôi trào. Căn cứ phương pháp luyện chế chỉ rõ, Ngải Nạp Hương có khả năng điều hòa linh khí dưới nhiệt độ cao. Vấn đề là điều chỉnh linh lực xúc tác thế nào để quá trình điều hòa này diễn ra được suôn sẻ.
Hai tay bắt ấn, Đại Hùng khống chế linh lực biến đổi theo một pháp quyết đặc thù. Linh lực trong lòng dung dịch từng bước nở ra, co giãn đàn hồi như cao su. Bên ngoài nó, linh khí xung kích vào không hề mệt mỏi, mà theo đà sôi của dung dịch, tốc độ xung kích càng lúc càng nhanh hơn.
Màng linh lực sau khi đạt độ dày hợp lý bắt đầu vận chuyển xung quanh nhân đan. Từ trực diện tấn công, linh khí trong dung dịch bị màng linh lực lôi kéo, chậm rãi cuốn thành dòng chạy vòng vòng bên ngoài. Lúc này, giữa màng linh lực đột nhiên mở ra từng khe hở nhỏ, giống như miếng mút, thẩm thấu linh khí từ dung dịch qua, đưa chúng tiếp xúc với nhân đan bên trong. Linh khí bị chia vào nhiều lỗ nhỏ, lực xung kích bị hạn chế phần lớn, lại bị kéo xoáy theo chuyển động của màng linh lực, đợi khi chạm bề mặt nhân đan, chỉ còn như những hạt sơn nhỏ, nhẹ nhàng bám lên.
Sau một hồi duy trì như vậy, linh khí bám vào nhân đan hình thành nên một lớp màng dịch màu xanh mỏng, chứa đựng bên trong linh khí cùng dược lực của Cường Thú Thảo, mà bên ngoài, màu sắc dung dịch càng lúc càng nhạt đi.
“Chính là lớp vỏ đầu tiên”. Đại Hùng hưng phấn hô lên. Đúng lúc này tinh thần hắn vì thành công bất ngờ nên bị phân tâm. Màng linh lực hơi mỏng đi một chút, khe hở cũng mở to hơn. Hàng loạt linh khí như đoàn quân điên cuồng xông tới, nhanh chóng xé rách màng che, công kích vào bên trong. Nhân đan bị linh khí của Cường Thú Thảo tấn công với tốc độ cao, Ngải Nạp Hương không cách nào điều hòa tiếp, cao đan đang một khối liền nhanh chóng rã ra như cát vào trong nước, theo khe hở linh lực thoát ra bên ngoài.
“Toi!”. Đại Hùng chán nản phun ra một chữ. Tuy rằng hắn đã nắm bắt được một chút quá trình hình thành lớp trong của Bồi Thú Đan, nhưng đan dược dễ bị hủy như vậy, xem ra ban nãy mừng còn hơi sớm.
Dù sao Đại Hùng đã từng luyện mấy trăm lần hỏng mới có một viên đầu tiên thành công. Thất bại lần này làm hắn hơi tiêng tiếc, song còn chưa đủ sức khiến hắn chán nản. Đại Hùng nhanh chóng thay lên một siêu thuốc khác.
Hợp đan vĩnh viễn là giai đoạn khó nhất của luyện đan. Mặc cho Đại Hùng cẩn thận hơn ban nãy mấy lần, hắn vẫn liên tục làm hỏng thêm chục nhân đan nữa. Luyện đan không chỉ đòi hỏi kỹ thuật, còn đòi hỏi độ thành thục, hay nói cách khác là sự ổn định, quen tay. Các viên đan hỏng về sau, hắn không bị mở khe màng quá to, thì lại khiến màng linh lực quá mỏng, hoặc quay quá chậm. Kết quả là chỉ cần trong tích tắc linh khí có thể tiến hành xung kích, nhân cao liền bị nó đục nát. Đại Hùng không còn cách nào khác, đành áp dụng phương pháp an toàn nhất: màng linh lực dày, quay nhanh và khe hở mỏng. Tỉ lệ hợp thành lập tức được kéo lên nhưng thời gian xong một viên cũng dài ra đáng kể. “Chịu thôi, giờ linh thạch ít, thà làm chậm còn hơn làm sai” – Đại Hùng nhìn dung dịch bị hút hết linh khí màu trong suốt trong siêu, tự mình an ủi.
Kể ra Đại Hùng cũng không phải thằng ngốc, mỗi lần luyện viên mới, hắn lại thăm dò giảm độ dày linh lực đi một tí, chậm tốc độ lại một tí, hoặc nâng độ lớn khe linh lực lên một tí. Dần dần như vậy, đến khi tạo ra hơn hai mươi phế phẩm, hắn bắt đầu nắm chính xác tiêu chuẩn màng linh lực thế nào cho phù hợp. Từ sau đó, một loạt bán thành phẩm được hắn cho ra lò.
Đã có lớp trong, đương nhiên phải có lớp ngoài. Lần này Đại Hùng được quay lại cách luyện mà hắn vốn thuộc lòng: dung hợp vỏ đan trên lửa. Bột nghiền từ quả Kha Tử tuy dễ cháy nhưng Đại Hùng đầy kinh nghiệm trong việc này, xác xuất bị hỏng giảm đi đáng kể. Việc hợp vỏ ngoài cũng cần đến linh lực điều chỉnh, tuy nhiên chỉ là bao đan dược đã bọc kín bột Kha Tử lại, luyện đến khi bột Kha Tử bám chặt vào viên đan hình thành một vỏ đan chắc chắn thì coi như xong. Đại Hùng kẹp đan dược trên dụng cụ thiết kế riêng, thanh thản hoàn thành công đoạn cuối. Hao tổn thêm linh lực khống chế đan trên không làm gì chứ? Cứ giống ta xoay xoay đan dược như quay lợn thế này có phải nhàn hơn không. Nhìn các sư huynh vừa giữ lửa, vừa truyền linh lực bao đan, lại vừa nâng đan đến là khổ. Cách nào dễ hơn là ta làm à - Đại Hùng đắc ý gật gù.
Bồi Thú Đan luyện ra to bằng hai ngón tay, vàng tươi bóng mượt, sau khi xuống lò mùi hăng giảm đi quá nửa. Đại Hùng mừng rỡ cười to - ít ra cũng không phải lo mình bị viêm mũi sớm nếu mang thuốc này theo. Bồi Thú Đan hắn luyện chế ra tương tự sản phẩm của các sư huynh. Như vậy kể cũng không tệ. Phải biết rằng các sư huynh nhiều người đã dùng Hồng Hỏa Thạch, tinh hỏa cùng dược đỉnh để chế thuốc. Về điều kiện, so với than đá và lò bếp của hắn là cao hơn mấy lần.
Tổng kết đợt này, Đại Hùng mua tám mươi suất thuốc, cuối cùng thu về ba mươi viên, còn chưa nổi một nửa. Hắn nhẩm sơ mấy lần, cảm thấy mình hình như sơ suất nặng. Chuyến này tuy luỵên đan thành công sớm, nhưng hắn thì còn thiếu mấy chục viên nữa mới đủ. Hoàn cảnh của hắn bây giờ lại đang miễn chê – nghèo sát đất. Xem ra cần phải tìm cách kiếm linh thạch sớm mới ổn.
Trong Long Khí Môn, khi hết tiền vẫn có thế kiếm thêm bằng cách thực hiện nhiệm vụ và làm công việc trong môn. Đại Hùng vắt tay lên trán suy nghĩ mấy ngày, chợt nhận ra công việc nào cũng đã có đệ tử đứng ra đảm trách. Thậm chí có một số công việc ưu đãi tốt, đệ tử đăng ký đã đủ người làm tới vài năm sau. Ôi, tiền bạc luôn làm người ta nhiệt tình a.
Đại Hùng dò tới nát bét bảng danh mục công tác của Bảo Thú Trại, cuối cùng mới tìm thấy một nhiệm vụ được trả tinh thạch mà luôn thiếu người làm: kiếm thịt tươi cho bảo thú. Bảo Thú Trại bởi vì số người không đủ, thường xuyên phải thuê người Tiên Pháp Đường săn thịt về giùm. Trong trại cũng có hai sư huynh hàng ngày đi đặt bẫy săn, song lượng thịt vẫn thường xuyên thiếu hụt.
“Công tác săn thú này hoàn toàn phù hợp” – Đại Hùng tính toán. Ngoài chuyện kiếm thêm tinh thạch chế Bồi Thú Đan, hắn còn nghĩ tới việc bắt tạm một con dã thú làm bảo thú. Trong Bảo Thú Trại tuy nhiều thú nuôi, nhưng một số do các vị trưởng bối gửi chăm sóc, một số dành làm phần thưởng cho những đệ tử có đóng góp xuất sắc với bản môn, còn lại là hàng để bán. Nếu có nhiều linh thạch trong tay, đương nhiên Đại Hùng sẽ trực tiếp mua một con cho khỏe. Đáng tiếc, hắn còn lâu mới giàu đến mức ấy, chỉ còn cách tự bắt về huấn luyện.
Đăng ký công tác với sư huynh Quý Dương xong, Đại Hùng xách Phong Vân Kiếm tiến vào hậu sơn Lam Phong đỉnh. Lạc Vân Sơn vốn thuộc quần thể dãy núi Hòang Liên, chỉ cần hắn đi sâu vào một vòng núi, lo gì không có thú để săn? Đại Hùng hiện nay đang là Lang Cấp thuần chính, tuy cấp còn thấp nhưng so với trước đây hắn đã mạnh lên nhiều. Có được linh lực trong cơ thể, hắn có thêm nhiều cách để tấn công đối phương hơn.
Đại Hùng muốn kiếm cho mình một kỵ thú ngon lành, gặp được một linh thú hiền lành cấp thấp sẽ là điều mà hắn mong mỏi. Hắn không hy vọng gặp mấy con linh thú cấp cao lúc này, đẳng cấp quá chênh lệch sẽ đem đến nguy hiểm cho hắn. Thật không may, liên tục mấy ngày, hắn gặp hoặc là hoang thú phổ thông, hoặc là linh thú cấp cao, thậm chí bóng ma thú cũng nhìn thấy, nhưng một con linh thú cấp thấp phù hợp lại tuyệt nhiên không. Đại Hùng nhờ quen thuộc với việc đi rừng trước đây, gặp khó thì né, thuận lợi thì xông lên, mỗi ngày đều đặn xách về vài con hoang thú trả nhiệm vụ. Hắn nhờ đó dần góp thêm được vài cục tinh thạch, mua nguyên liệu luyện ít Bồi Thú Đan nữa.
Trời không phụ lòng người. Lang thang trong rừng sáu bảy ngày liền, cuối cùng hắn cũng tìm được một con linh thú cấp thấp khả dĩ làm thú cưỡi được: Quỷ Diện Kỳ Đà. Con Kỳ Đà này mặt mũi xấu xí nhưng được cái tốc độ di chuyển trong núi rất khá. Nếu gạt bỏ vấn đề về thẩm mỹ, nó hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn làm kỵ thú. Dù sao đây cũng là linh thú cấp thấp đầu tiên có thể dùng làm bảo thú được. Nhớ đến con Sơn Quy hai ngày trước hắn gặp, Đại Hùng hận ngứa răng. Lấy tốc độ lề mề của nó mà đem làm tọa kỵ, khả năng gặp địch là chết chắc, ngay cả đi học thường ngày ở môn đường khác còn ăn không tiêu nữa là. Lại còn thêm con nhím Hắc Thương hôm qua nữa. Ngồi lên lưng nó??? Liên tưởng đến mấy xiên táo đường vẫn bán ngoài chợ, Đại Hùng rùng cả mình. Thôi, thôi, cứ lặng lẽ quên đi là xong. Con kỳ đà này dùng được, không có hàng đẹp thì hàng xấu cũng phải vớt thôi.
Bày nguyên liệu nhờ vét túi mà có xung quanh, Đại Hùng tĩnh tâm luyện Thành Linh Công một lần, cố gắng điều chỉnh linh lực và tinh thần cho thoải mái nhất. Luyện đan phụ thuộc rất lớn vào thao tác của luyện dược sư, điểm này khi luyện phàm dược hắn nắm rất rõ.
Dược thảo phối chế Bồi Thú Đan phần lớn có mùi hăng hăng, Đại Hùng trong quá trình tinh lọc nguyên liệu không tiếc nước bọt chửi bảo thú toàn một đám mũi điếc. Thể loại dược thảo cần dùng cũng không nhiều, chỉ có năm loại, trong đó quan trọng nhất đương nhiên là Khống Thú Thảo. Trước đây khi chế luyện phàm dược cao cấp, Đại Hùng từng phải phối hợp hơn mười vị thuốc một lần, cho nên số lượng này cũng không thành vấn đề. Cái mà hắn chưa nắm rõ là phương pháp nhả linh lực làm xúc tác khi hợp đan ra sao. Mặc dù trong Bảo Thú Trại các sư huynh đều sẵn lòng chỉ giáo, nhưng chỉ có trực tiếp thể nghiệm mới có thể nắm bắt đựoc.
Đại Hùng chờ lửa lò bắt đầu hết khói đen, than đá đỏ hồng đều đặn, mới đặt một âu thuốc nhỏ lên lò. Hiện giờ còn chưa học tới khả năng khống chế vật trên không, hắn đành tiếp tục ứng dụng phương pháp luyện dược thô sơ ngày trước. Thực tế, so với dùng dược đỉnh cấp thấp, hắn thấy phương pháp này còn lợi hơn nhiều. Đầu tiên là vấn đề sản lượng. Khi sử dụng dược thảo tươi sơ chế, hắn có thể thoải mái tạo nhân đan bằng cách nấu dịch đan tươi trong âu sành. Đối với hai ba loại dược thảo dễ phối, hắn thậm chí có thể pha trộn và nấu khối lượng lớn cùng lúc. Việc này tiết kiệm đến nửa thời gian so với việc luyện từng viên như dùng dược đỉnh. Dược kinh của sư phụ Giáng My cũng chỉ ra rằng: hầu hết các đan dược cấp thấp đều có phần nhân đan riêng biệt so với vỏ đan. Điều đó đồng nghĩa với việc hắn có thể làm nhân đan trước, nặn viên hàng loạt rồi hợp vỏ đan sau. Hà cớ gì cứ phải chế từng viên, từng viên cho cực khổ. Cách làm này hiển nhiên cũng có một yếu điểm: nếu phạm lỗi làm hỏng là đi luôn mấy chục viên đan một lần – ài, đúng là sướng khổ cùng song hành.
Lượt đầu thí nghiệm, Đại Hùng chỉ dám nấu trước một lượng nhỏ dịch thuốc. Chơi kiểu này cũng có chút hơi quá tay, nhưng không làm thì không nắm chắc độ lửa phù hợp được. Dù sao đổ dịch dược đủ chế một viên đan vào âu thuốc rồi nấu cũng không có khả năng – quá ít như thế chớp mắt sẽ cháy, tỉ lệ hỏng còn lớn gấp mấy lần dùng dược đỉnh.
Nhiều lần quan sát các sư huynh luyện chế cũng đem đến cho hắn kha khá kinh nghiệm, tốn hai lượng thuốc nhỏ hắn đã có thể nắm được mức lửa và thời gian phù hợp. Khống Thú Thảo, Bạch Đồng Nữ, Ngải Nạp Hương được nấu riêng, sau khi đặt độ đậm đặc hợp lý lại lần lượt đem trộn chung theo tỷ lệ, nấu hai lần mới thành cao đan. Cao đan cô đặc được đem ra, nặn thành nhân đan hàng loạt.
Bồi Thú Đan không giống nhiều đan dược trước đây Đại Hùng chế luyện là lúc hợp vỏ và nhân đan sẽ tiến hành trực tiếp trong lửa. Vỏ của Bồi Thú Đan có hai lớp, lớp trong là Cường Thú Thảo tiến hành hợp bằng cách nấu nhân cao trong dung dịch Cường Thú Thảo pha loãng. Đại Hùng lần này quyết định thử nghiệm từng viên đan, càng phút chót càng phải đề phòng.
Nhân đan do ba loại dược thảo tạo thành, thả vào trong dịch Cường Thú Thảo liền nổi lềnh bềnh như bánh trôi. Cường Thú Thảo hàm chứa linh khí rất mạnh nhưng hỗn loạn, chỉ có dã thú mới chịu đựng nổi. Cũng vì nó chứa linh khí, cho nên cần có linh lực đưa vào làm xúc tác.
Điều chỉnh cửa gió hợp lý, Đại Hùng đợi đến khi khói trong dung dịch bắt đầu bốc lên mới bắt quyết phóng một tia linh lực vào siêu thuốc. Linh lực vừa chạm vào dung dịch lập tức bị linh khí bên trong tác động gây nhiễu. Nếu không phải do Đại Hùng cẩn thận luyện từng viên đan một nên đổ dung dịch ít, hắn sợ rằng mình đã mất khống chế với tia linh lực vừa thả ra.
Nhân đan một mình trôi nổi trong siêu thuốc. Linh lực Đại Hùng được củng cố xong liền tiến thẳng đến, bao quanh nó thành màng mỏng. Một lát sau nhiệt độ trong dung dịch đạt ngưỡng, siêu thuốc bắt đầu sôi lên. Điều khiển tia linh lực trong tay, Đại Hùng cảm nhận rõ linh khí trong dung dịch dường như cuồng loạn theo từng bóng nước sôi trào. Căn cứ phương pháp luyện chế chỉ rõ, Ngải Nạp Hương có khả năng điều hòa linh khí dưới nhiệt độ cao. Vấn đề là điều chỉnh linh lực xúc tác thế nào để quá trình điều hòa này diễn ra được suôn sẻ.
Hai tay bắt ấn, Đại Hùng khống chế linh lực biến đổi theo một pháp quyết đặc thù. Linh lực trong lòng dung dịch từng bước nở ra, co giãn đàn hồi như cao su. Bên ngoài nó, linh khí xung kích vào không hề mệt mỏi, mà theo đà sôi của dung dịch, tốc độ xung kích càng lúc càng nhanh hơn.
Màng linh lực sau khi đạt độ dày hợp lý bắt đầu vận chuyển xung quanh nhân đan. Từ trực diện tấn công, linh khí trong dung dịch bị màng linh lực lôi kéo, chậm rãi cuốn thành dòng chạy vòng vòng bên ngoài. Lúc này, giữa màng linh lực đột nhiên mở ra từng khe hở nhỏ, giống như miếng mút, thẩm thấu linh khí từ dung dịch qua, đưa chúng tiếp xúc với nhân đan bên trong. Linh khí bị chia vào nhiều lỗ nhỏ, lực xung kích bị hạn chế phần lớn, lại bị kéo xoáy theo chuyển động của màng linh lực, đợi khi chạm bề mặt nhân đan, chỉ còn như những hạt sơn nhỏ, nhẹ nhàng bám lên.
Sau một hồi duy trì như vậy, linh khí bám vào nhân đan hình thành nên một lớp màng dịch màu xanh mỏng, chứa đựng bên trong linh khí cùng dược lực của Cường Thú Thảo, mà bên ngoài, màu sắc dung dịch càng lúc càng nhạt đi.
“Chính là lớp vỏ đầu tiên”. Đại Hùng hưng phấn hô lên. Đúng lúc này tinh thần hắn vì thành công bất ngờ nên bị phân tâm. Màng linh lực hơi mỏng đi một chút, khe hở cũng mở to hơn. Hàng loạt linh khí như đoàn quân điên cuồng xông tới, nhanh chóng xé rách màng che, công kích vào bên trong. Nhân đan bị linh khí của Cường Thú Thảo tấn công với tốc độ cao, Ngải Nạp Hương không cách nào điều hòa tiếp, cao đan đang một khối liền nhanh chóng rã ra như cát vào trong nước, theo khe hở linh lực thoát ra bên ngoài.
“Toi!”. Đại Hùng chán nản phun ra một chữ. Tuy rằng hắn đã nắm bắt được một chút quá trình hình thành lớp trong của Bồi Thú Đan, nhưng đan dược dễ bị hủy như vậy, xem ra ban nãy mừng còn hơi sớm.
Dù sao Đại Hùng đã từng luyện mấy trăm lần hỏng mới có một viên đầu tiên thành công. Thất bại lần này làm hắn hơi tiêng tiếc, song còn chưa đủ sức khiến hắn chán nản. Đại Hùng nhanh chóng thay lên một siêu thuốc khác.
Hợp đan vĩnh viễn là giai đoạn khó nhất của luyện đan. Mặc cho Đại Hùng cẩn thận hơn ban nãy mấy lần, hắn vẫn liên tục làm hỏng thêm chục nhân đan nữa. Luyện đan không chỉ đòi hỏi kỹ thuật, còn đòi hỏi độ thành thục, hay nói cách khác là sự ổn định, quen tay. Các viên đan hỏng về sau, hắn không bị mở khe màng quá to, thì lại khiến màng linh lực quá mỏng, hoặc quay quá chậm. Kết quả là chỉ cần trong tích tắc linh khí có thể tiến hành xung kích, nhân cao liền bị nó đục nát. Đại Hùng không còn cách nào khác, đành áp dụng phương pháp an toàn nhất: màng linh lực dày, quay nhanh và khe hở mỏng. Tỉ lệ hợp thành lập tức được kéo lên nhưng thời gian xong một viên cũng dài ra đáng kể. “Chịu thôi, giờ linh thạch ít, thà làm chậm còn hơn làm sai” – Đại Hùng nhìn dung dịch bị hút hết linh khí màu trong suốt trong siêu, tự mình an ủi.
Kể ra Đại Hùng cũng không phải thằng ngốc, mỗi lần luyện viên mới, hắn lại thăm dò giảm độ dày linh lực đi một tí, chậm tốc độ lại một tí, hoặc nâng độ lớn khe linh lực lên một tí. Dần dần như vậy, đến khi tạo ra hơn hai mươi phế phẩm, hắn bắt đầu nắm chính xác tiêu chuẩn màng linh lực thế nào cho phù hợp. Từ sau đó, một loạt bán thành phẩm được hắn cho ra lò.
Đã có lớp trong, đương nhiên phải có lớp ngoài. Lần này Đại Hùng được quay lại cách luyện mà hắn vốn thuộc lòng: dung hợp vỏ đan trên lửa. Bột nghiền từ quả Kha Tử tuy dễ cháy nhưng Đại Hùng đầy kinh nghiệm trong việc này, xác xuất bị hỏng giảm đi đáng kể. Việc hợp vỏ ngoài cũng cần đến linh lực điều chỉnh, tuy nhiên chỉ là bao đan dược đã bọc kín bột Kha Tử lại, luyện đến khi bột Kha Tử bám chặt vào viên đan hình thành một vỏ đan chắc chắn thì coi như xong. Đại Hùng kẹp đan dược trên dụng cụ thiết kế riêng, thanh thản hoàn thành công đoạn cuối. Hao tổn thêm linh lực khống chế đan trên không làm gì chứ? Cứ giống ta xoay xoay đan dược như quay lợn thế này có phải nhàn hơn không. Nhìn các sư huynh vừa giữ lửa, vừa truyền linh lực bao đan, lại vừa nâng đan đến là khổ. Cách nào dễ hơn là ta làm à - Đại Hùng đắc ý gật gù.
Bồi Thú Đan luyện ra to bằng hai ngón tay, vàng tươi bóng mượt, sau khi xuống lò mùi hăng giảm đi quá nửa. Đại Hùng mừng rỡ cười to - ít ra cũng không phải lo mình bị viêm mũi sớm nếu mang thuốc này theo. Bồi Thú Đan hắn luyện chế ra tương tự sản phẩm của các sư huynh. Như vậy kể cũng không tệ. Phải biết rằng các sư huynh nhiều người đã dùng Hồng Hỏa Thạch, tinh hỏa cùng dược đỉnh để chế thuốc. Về điều kiện, so với than đá và lò bếp của hắn là cao hơn mấy lần.
Tổng kết đợt này, Đại Hùng mua tám mươi suất thuốc, cuối cùng thu về ba mươi viên, còn chưa nổi một nửa. Hắn nhẩm sơ mấy lần, cảm thấy mình hình như sơ suất nặng. Chuyến này tuy luỵên đan thành công sớm, nhưng hắn thì còn thiếu mấy chục viên nữa mới đủ. Hoàn cảnh của hắn bây giờ lại đang miễn chê – nghèo sát đất. Xem ra cần phải tìm cách kiếm linh thạch sớm mới ổn.
Trong Long Khí Môn, khi hết tiền vẫn có thế kiếm thêm bằng cách thực hiện nhiệm vụ và làm công việc trong môn. Đại Hùng vắt tay lên trán suy nghĩ mấy ngày, chợt nhận ra công việc nào cũng đã có đệ tử đứng ra đảm trách. Thậm chí có một số công việc ưu đãi tốt, đệ tử đăng ký đã đủ người làm tới vài năm sau. Ôi, tiền bạc luôn làm người ta nhiệt tình a.
Đại Hùng dò tới nát bét bảng danh mục công tác của Bảo Thú Trại, cuối cùng mới tìm thấy một nhiệm vụ được trả tinh thạch mà luôn thiếu người làm: kiếm thịt tươi cho bảo thú. Bảo Thú Trại bởi vì số người không đủ, thường xuyên phải thuê người Tiên Pháp Đường săn thịt về giùm. Trong trại cũng có hai sư huynh hàng ngày đi đặt bẫy săn, song lượng thịt vẫn thường xuyên thiếu hụt.
“Công tác săn thú này hoàn toàn phù hợp” – Đại Hùng tính toán. Ngoài chuyện kiếm thêm tinh thạch chế Bồi Thú Đan, hắn còn nghĩ tới việc bắt tạm một con dã thú làm bảo thú. Trong Bảo Thú Trại tuy nhiều thú nuôi, nhưng một số do các vị trưởng bối gửi chăm sóc, một số dành làm phần thưởng cho những đệ tử có đóng góp xuất sắc với bản môn, còn lại là hàng để bán. Nếu có nhiều linh thạch trong tay, đương nhiên Đại Hùng sẽ trực tiếp mua một con cho khỏe. Đáng tiếc, hắn còn lâu mới giàu đến mức ấy, chỉ còn cách tự bắt về huấn luyện.
Đăng ký công tác với sư huynh Quý Dương xong, Đại Hùng xách Phong Vân Kiếm tiến vào hậu sơn Lam Phong đỉnh. Lạc Vân Sơn vốn thuộc quần thể dãy núi Hòang Liên, chỉ cần hắn đi sâu vào một vòng núi, lo gì không có thú để săn? Đại Hùng hiện nay đang là Lang Cấp thuần chính, tuy cấp còn thấp nhưng so với trước đây hắn đã mạnh lên nhiều. Có được linh lực trong cơ thể, hắn có thêm nhiều cách để tấn công đối phương hơn.
Đại Hùng muốn kiếm cho mình một kỵ thú ngon lành, gặp được một linh thú hiền lành cấp thấp sẽ là điều mà hắn mong mỏi. Hắn không hy vọng gặp mấy con linh thú cấp cao lúc này, đẳng cấp quá chênh lệch sẽ đem đến nguy hiểm cho hắn. Thật không may, liên tục mấy ngày, hắn gặp hoặc là hoang thú phổ thông, hoặc là linh thú cấp cao, thậm chí bóng ma thú cũng nhìn thấy, nhưng một con linh thú cấp thấp phù hợp lại tuyệt nhiên không. Đại Hùng nhờ quen thuộc với việc đi rừng trước đây, gặp khó thì né, thuận lợi thì xông lên, mỗi ngày đều đặn xách về vài con hoang thú trả nhiệm vụ. Hắn nhờ đó dần góp thêm được vài cục tinh thạch, mua nguyên liệu luyện ít Bồi Thú Đan nữa.
Trời không phụ lòng người. Lang thang trong rừng sáu bảy ngày liền, cuối cùng hắn cũng tìm được một con linh thú cấp thấp khả dĩ làm thú cưỡi được: Quỷ Diện Kỳ Đà. Con Kỳ Đà này mặt mũi xấu xí nhưng được cái tốc độ di chuyển trong núi rất khá. Nếu gạt bỏ vấn đề về thẩm mỹ, nó hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn làm kỵ thú. Dù sao đây cũng là linh thú cấp thấp đầu tiên có thể dùng làm bảo thú được. Nhớ đến con Sơn Quy hai ngày trước hắn gặp, Đại Hùng hận ngứa răng. Lấy tốc độ lề mề của nó mà đem làm tọa kỵ, khả năng gặp địch là chết chắc, ngay cả đi học thường ngày ở môn đường khác còn ăn không tiêu nữa là. Lại còn thêm con nhím Hắc Thương hôm qua nữa. Ngồi lên lưng nó??? Liên tưởng đến mấy xiên táo đường vẫn bán ngoài chợ, Đại Hùng rùng cả mình. Thôi, thôi, cứ lặng lẽ quên đi là xong. Con kỳ đà này dùng được, không có hàng đẹp thì hàng xấu cũng phải vớt thôi.
/50
|