Bảo thú mới bắt cũng không phải một bước là xong, còn phải trải qua huấn luỵên thường nhật. Đại Hùng nhốt Quỷ Diện Kỳ Đà vào chuồng thú bổn môn, tiến hành Thuần Thú Luyện Pháp đào tạo bảo thú mới của mình. Khi đem Quỷ Diện Kỳ Đà về trại, mấy vị sư huynh đã lập tức chỉ ra yếu điểm của loài bò sát này: khó chạy đường trường. Mặc dù cự đà thích nghi với phần lớn địa hình, tốc độ trong khoảng cách ngắn cũng cực nhanh, nhưng sức bền của nó lại kém, nếu dùng chạy đường xa quả là một vấn đề. Đại Hùng ra sức rèn luyện cho kỵ thú, mỗi ngày đều bắt nó phải chạy ba mươi vòng quanh toàn khu Bảo Thú Trại, tương đương chạy quanh đỉnh núi ba mươi vòng, qua mỗi tuần lại tăng thêm năm vòng, khiến linh thú sức mạnh cũng sớm lè lưỡi vì mệt. Chẳng qua Đại Hùng cũng hay cưỡi nó đi săn, lượng hoang thú bắt được tăng hẳn lên, Bồi Thú Đan vì vậy cũng thoải mái cho nó ăn hồi sức.
Thêm bảo thú đồng nghĩa với việc thêm một cái máy tiêu tiền. Mặc dù Đại Hùng thường xuyên săn hoang thú cho nó ăn, các khoản đan dược bồi dưỡng, tiền thuê chuồng nhốt, công vệ sinh…v…v… cũng là một tiêu hao không nhỏ, tới mười linh thạch cấp thấp - đây là hắn đã được giảm một nửa chi phí do là đệ tử của Bảo Thú Trại, lại tự túc được nhiều thứ. Thảo nào trong Long Khí Môn cũng chẳng có mấy đệ tử dám nuôi bảo thú riêng. Với áp lực chi phí bình thường là ba mươi linh thạch cấp thấp, sợ rằng linh thạch đệ tử bình thường kiếm được đều trôi vào miệng bảo thú gần hết, thế thì chủ nhân của nó còn tu luyện gì nữa?
“Xem ra đã đến lúc phải dùng đan dược kiếm chác rồi đây”. Đại Hùng lẩm bẩm tính toán.
Đan Dược Xã nằm ở sườn đông đỉnh Lam Thảo, hoa tươi trái ngọt trải rộng khắp. Mặc dù vườn dược thảo chính nằm cùng khu trồng trọt với Bảo Thú Trại nhưng vẫn không ngăn cản được đệ tử Đan Dược Xã mở thêm nhưng vườn ươm riêng của mình. Đan Dược Xã tuy không có vẻ hoành tráng như Tiên Pháp Môn trên đỉnh Lạc Viên, nhưng nét hài hòa ưa mắt tự nhiên lại vượt xa. Đây cũng là khu vực mà các nữ đệ tử của Long Khí Môn thích đến chơi nhất, tất nhiên, còn có bạn trai của các nàng.
Đại Hùng vừa ló đầu vào trong dược xã thì gặp ngay Xuân Điền, kể từ ngày phát hiện có kẻ đồng bệnh tương lân, Xuân Điền thân thiết với Đại Hùng hơn hẳn.
- Ế, hôm nay sao rảnh rỗi tới chơi thế? Mọi khi phải có buổi học mới thấy ngươi chạy sang kia mà. Chẳng lẽ là … nhớ ta?
Xuân Điền chìa ra khuôn mặt tếu táo, tít mắt đón chào Đại Hùng.
- Hê hê, sư huynh đừng giỡn, tiểu đệ còn giai dzin nguyên chất, chưa có hứng thú đổi giống đâu.
- Giai dzin?
Xuân Điền vân vê cái cằm chẳng có một cọng râu, ra vẻ ta đây từng trải, đôi mắt khép lại thành hai vạch trên mặt, nghiên nghiêng liếc Đại Hùng.
- Tăm tia em nào trong Đan Dược Xã rồi, khai mau? Thu Nga? Kim Huệ? Hay tiểu muội nào khác.
Đại Hùng lắc đầu cười:
- Không có tiểu muội nào đúng đâu.
- Không phải tiểu muội, chẳng lẽ là đại tỷ?
Xuân Điền há miệng kêu lớn vẻ hiểu ra, gương mặt hắc ám tràn đầy dâm đãng hạ lưu, nhìn hắn là biết loại người đen từ trong não đen ra.
- Chả lẽ là… Thu Hà tỷ tỷ? Tên tiểu tử này, có chí khí, có chí khí!
Xuân Điền ha hả cười lớn vỗ vai Đại Hùng. Kể từ ngày bị “tai nạn” kia, Xuân Điền thỉnh thoảng vẫn lấy sư tỷ Thu Hà ra để trêu chọc hắn, lần này cũng không ngoại lệ.
Đại Hùng mở miệng “Ta…” định biện minh, đột nhiên như á khẩu, lấm lét đánh mắt với Xuân Điền ra hiệu. Xuân Điền vẫn điềm nhiên không để ý, vung tay múa chân.
- Ta biết, sư tỷ là một mỹ nhân của Long Khí Môn ta. Nhưng mà ngươi còn nhỏ vậy, sao lại đã sớm có chủ ý xấu xa như thế. Nói gì thì nói, hai người dù sao cũng cách bảy tám tuổi đó nha.
Đại Hùng cảm nhận một tia sắc lạnh quét tới, mồ hôi lập tức rịn ra, vội vã phủ nhận ngay:
- Sư huynh, ta không có…
- Uầy, đừng chối. Ngươi biết ánh mắt ta sắc bén thế nào mà. Riêng khoản tình trường, anh đây cũng là một tay lão luyện. Vừa nhìn người lén lút đi vào Đan Dược Xã như vậy, khẳng định là tính chuyện không minh bạch rồi.
- Ta biết sư huynh là người đào hoa. Nhưng mà ta còn chưa có lớn mật đến như thế. Ta chỉ đến để học cách chế vài loại đan dược thôi.
Đại Hùng lén kéo kéo tay áo của Xuân Điền, ra sức cảnh báo, nhưng tên sư huynh này đang mải thể hiện trình độ thầy bói của mình, mặt mũi nham nhở :
- Không cần quanh co. Sao, hẹn sư tỷ được lần nào chưa? Lúc nào hẹn báo ta một câu, ta đi… rình coi sao. Trước giờ còn chưa thấy sư tỷ hẹn hò với ai đó nhen.
Đại Hùng tái mặt. “Quá trớn rồi. Phen này sư huynh sẽ thảm cho coi. Mà mình chắc chắn cũng bị vạ lây. Cái tên sư huynh này, sao lại có thể bất cẩn thế chứ.”
- Ngươi có vẻ dư hơi thừa sức quá nhỉ?
Một giọng nói như băng tuyết vang lên giữa mùa hạ, khiến người đang nóng bức cũng phát lạnh run. Xuân Điền vừa nghe giọng nói này lập tức giật bắn người quay lại, thấy sư tỷ Thu Hà đang đứng ở một ngã rẽ nhìn tới, mặt mũi hầm hầm. Gì chứ bông đùa những chuyện liên quan đến danh tiết này nọ của phụ nữ, kết quả thường không bao giờ tốt cả.
- Nếu có sức bông đùa vớ vẩn như vậy tức là thừa thời gian, vậy hạn cho ngươi trong hai ngày phải chế xong một trăm viên Ngọc Quang Đan. Không cho phép ngươi dùng đan đỉnh, trưa mai phải nộp đủ!
- Sư tỷ… em nhỡ mà…
Xuân Điền yếu ớt kêu lên, nhưng thấy ánh mắt như bốc khói của Thu Hà mỏ dẻo liền vội ngậm lại. Sư tỷ Thu Hà tuy không phải người nhẫn tâm, nhưng nếu đã giận thì phạt cũng rất nghiêm, năn nỉ khéo lại bị tăng thêm một trăm viên nữa. Ngọc Quang Đan không phải khó chế, nhưng số lượng nhiều như vậy, đến ba ngày chưa biết chế xong chưa, nói gì đến hai ngày. Sư tỷ lại còn không cho hắn dùng dược đỉnh, tức là phải luyện trực tiếp trên lửa. Xuân Điền không biết những kinh nghiệm quý báu như Đại Hùng, khẳng định là phải dùng cách luyện đan trên lửa thông thường, rất tốn sức. Nếu chế cấp tốc quá, chất lượng đan dựơc kém sẽ bị phạt thêm. Mà làm cẩn thận, linh lực bản thân lại lâm vào tình trạng suy kiệt, lúc đó cơ thể sẽ chạm vào giới hạn phản linh, đau nhức rã rời mấy ngày liền, dù có hút linh khí từ linh thạch cũng không làm sao đỡ được. Xuân Điền ủ rũ cúi đầu, hai ngày tới chắc là trắng mắt khỏi ngủ luôn rồi. Aiiii, lần này thần khẩu hại xác phàm a.
Thu Hà không liếc Xuân Điền thêm một cái nào, xoay sang ngó Đại Hùng khiến hắn cứng người. “Giờ là đến phiên mình rồi đây.” Đại Hùng lên giây cót tinh thần, dỏng tai lắng nghe hình phạt sắp phát ra từ sư tỷ.
Thu Hà khuôn mặt khó chịu còn giữ nguyên. Cái tên tân sư đệ này từ buổi đầu đã làm mất thiện cảm của nàng rồi. Tuy sau đó vài tháng, hắn trước mặt nàng vẫn tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép, nàng cũng đã nguôi ngoai, nhưng giờ nghe Xuân Điền nói vớ vẩn, cục tức của nàng liền trỗi dậy, dù biết sự thể không phải do hắn gây ra. Bản thân nàng cũng có chút ngạc nhiên, tại sao đối với Xuân Điền nàng không giữ ác cảm lâu như vậy mà với hắn, nàng lại thù dai như thế. Như vậy có chút không giống nàng thường ngày. Chẳng lẽ do ấn tượng đầu tiên qua xấu?
Thu Hà suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:
- Ngươi định sang hỏi cách chế đan dược gì?
- Là Thiết Cung Đan, sư tỷ.
Đại Hùng dạ thưa cẩn thận. Hắn biết vị sư tỷ này nổi tiếng hòa ái nhưng lại có thành kiến với bản thân. Dù sau ngày đầu chạm mặt đến nay, sư tỷ vẫn chưa hề gây ra bất lợi gì cho hắn, nhưng thái độ cùng hắn so với những đệ muội khác thì phảng phất có xa cách hơn nhiều. Huống chi hôm nay lại có chuyện bông đùa về sư tỷ như thế.
- Hừ, thì ra thuốc củng cố khí cung. Có cần gấp không?
- Gấp, sư tỷ.
- Tốt, vậy ta sẽ dạy ngươi phương pháp điều chế cùng phương thuốc, sau đó ngươi về chế cho ta một trăm viên Thiết Cung Đan, hai ngày sau giao nộp.
Đại Hùng trong lòng trở rét. Hai ngày, một trăm viên Thiết Cung Đan thành phẩm? Không giỡn chứ? Ngay cả Bồi Thú Đan dễ hơn nhiều, hắn cũng mất hai ngày mới được ba mươi viên thành phẩm đầu tiên đó. Thiết Cung Đan cấp thấp hơn Ngọc Quang Đan, nhìn hình phạt của hắn có vẻ nhẹ hơn so với Xuân Điền huynh, thực tế, hắn bị phạt gấp đôi. Ngọc Quang Đan ít ra Xuân Điền huynh cũng đã từng chế nhiều rồi a. Còn việc cấm dùng đan đỉnh hắn không quan tâm – bởi vì hắn có đan đỉnh quái đâu mà quan tâm chứ?
- Đi theo ta.
Thu Hà nhìn khuôn mặt thần ra của Đại Hùng phất tay ra hiệu, trong lòng tự nhiên có một tia đắc ý. Không phải nàng không áy náy, nhưng từ ngày đó đến giờ, chung quy trong lòng nàng vẫn tồn tại một tia hậm hực. Cố ý hành hạ hắn một lần, tự nhiên nàng thấy thư thái đi nhiều. Dù hắn có hoàn thành trách phạt lần này hay không, nàng cũng không quản, nhưng trước hết cứ khiến cho hắn mấy ngày vắt chân lên cổ cái đã. Nàng phát hiện đôi khi bớt hiền đi một bữa, tự nhiên cũng có cái thú riêng của nó.
Đại Hùng ủ rũ lê bước theo Thu Hà. Phía sau hắn, Xuân Điền trương ra khuôn mặt lâm li của một kẻ hai lần đồng bệnh tương lân, nếu có kèn, chắc hắn sẽ thổi tiễn ngay Đại Hùng một bản “Hồn Tử Sĩ” (1)…
……
Thu Hà chung quy vẫn là một sư tỷ không mấy ác tâm. Khi trở về vị trí là một sư phụ dự bị, nàng rất tận tình hướng dẫn cho Đại Hùng cách chế nguyên liệu, cách điều khiển linh lực cũng như thứ tự phối chế các thảo dược một cách cẩn thận. Để cho hắn có ví dụ trực quan, nàng tự thân luyện chế hai viên Thiết Cung Đan cho hắn học hỏi, làm Đại Hùng dù có ấm ức bởi chịu phạt oan nhưng vẫn thấy thầm kính phục trong lòng.
Rời khỏi Đan Dược Xã ôm theo một đống dược thảo, Đại Hùng cấp tốc chạy đến Khí Giáp Xưởng để đặt chế một vài kẹp đan đặc biệt và mấy cửa gió tháo ráp do hắn thiết kế. Mấy đồng môn ở Khí Giáp Xưởng nhìn hắn vẽ ra sơ đồ xong thì lắc đầu quầy quậy. “Ở đây chế vũ khí, áo giáp, pháp bảo thì được, ba thứ tầm thường như dụng cụ nướng bánh kia chúng ta thèm vào chế. Chế nó sẽ làm mất thân phận của bọn ta.” Tuy nhiên sau khi Đại Hùng móc ra ba viên linh thạch cấp thấp, lập tức có mấy vị huynh đệ nhảy vào tranh nhau mối làm ăn này. Vài cái kẹp đơn giản và cửa gió cắt từ sắt miếng, chỉ tốn hai canh giờ lập tức có ba linh thạch trong tay. Phỏng chừng cả Long Khí Môn cũng không kiếm đâu ra mối làm ăn nhỏ ngon lành như vậy nữa. Vị huynh đệ giành mối thành công thậm chí còn nhiệt tình thông báo sẽ đích thân mang số hàng này đến Bảo Thú Trại cho Đại Hùng ngay sau khi xong việc. Liếc nhìn vị huynh đệ này, Đại Hùng tràn đầy sự thông cảm – sức mạnh của kim tiền, chúng ta đều không cưỡng lại được.
Cưỡi Quỷ Diện Kỳ Đà, Đại Hùng tiết kiệm thời gian đi lại phải đến năm sáu lần. Trở về Bảo Thú Trại ngay trong chiều, việc đầu tiên là hắn chạy tới nhà bếp đòi đóng đô luôn ở đấy. Luyện thuốc cho sơn môn, đệ tử có quyền mượn lò luyện đốt bằng Hỏa Hồng Thạch. Khổ nỗi Đại Hùng chưa từng có tiền để xài Hỏa Hồng Thạch bao giờ, nếu bây giờ lại bỏ thời gian làm quen nhiên liệu mới, hắn sợ rằng mình sẽ không kịp thời hạn. Sẵn nhà bếp có bốn cái lò nấu ăn, Đại Hùng dùng quan hệ thân thiết với đầu bếp Thanh Tân, mượn luôn hai lò, cộng cả lò dự phòng mượn từ trước hắn nắm trong tay ba cái. Còn hai lò khác lúc nào rảnh bếp, hắn cũng sẽ trưng dụng nốt.
Đại Hùng bày dược thảo la liệt trên bàn bếp, hối hả chạy đi cắt chỗ này một tí, giã chỗ kia một lúc, tất bật tới mức Thanh Tân nhịn không được phải vào giúp hắn một tay. Đợi sau bữa cơm tối, Đại Hùng còn phải cực nhọc thêm hơn một giờ nữa mới hoàn thành xử lý sơ bộ bốn mươi cân dược thảo, tương đương với hai trăm suất thuốc. Chế đan dược luôn có tỉ lệ sai phạm, Đan Dược Xã cấp dư số dược thảo cho hắn là để dự phòng, trong đó còn tính hắn mới luyện chế lần đầu tiên. Thực ra số dự phòng này còn thấp hơn bình thường rất nhiều, nhưng cũng đâu có ai hy vọng hắn chế hết nổi một trăm suất thuốc trong hai ngày kia chứ.
Nghỉ ngơi được một chút thì vị huynh đệ bên Khí Giáp Xưởng chạy tới giao hàng. Quả nhiên là làm ăn có uy tín. Đại Hùng cũng không khách khí, trước con mắt tò mò của hai người, cắm cúi lắp cửa gió cho bốn lò bếp, đoạn đổ than nổi lửa, bắt đầu xử lý nguyên liệu.
Bởi vì theo thói quen, Đại Hùng đòi lấy dược thảo tươi thay cho dược thảo khô. Cho nên thay vì xay thành bột rồi sao khô dược thảo, hắn lại cắt bó rồi đun trong nồi gang. Sau khi hắn xử lý xong hai cân dược thảo đầu tiên, đột nhiên Thanh Tân đứng bên hắng giọng.
- Để ta giúp ngươi “nấu” vài cân dược thảo nhé.
-------------------------
(1) Hồn Tử Sĩ: là tác phẩm của nhạc sỹ Lưu Hữu Phước, thường được chơi khi tiễn nhân vật quân đội quan trọng nào qua đời, cũng thường được các cổ động viên thổi dành cho đội khách khi đến đá bóng trên sân nhà. Tuy nhiên ở đây tác giả chỉ mượn tên, vì thời xa xưa thì không có Lưu Hữu Phước, cũng không có kèn tây, chỉ có kèn ta thôi.
Thêm bảo thú đồng nghĩa với việc thêm một cái máy tiêu tiền. Mặc dù Đại Hùng thường xuyên săn hoang thú cho nó ăn, các khoản đan dược bồi dưỡng, tiền thuê chuồng nhốt, công vệ sinh…v…v… cũng là một tiêu hao không nhỏ, tới mười linh thạch cấp thấp - đây là hắn đã được giảm một nửa chi phí do là đệ tử của Bảo Thú Trại, lại tự túc được nhiều thứ. Thảo nào trong Long Khí Môn cũng chẳng có mấy đệ tử dám nuôi bảo thú riêng. Với áp lực chi phí bình thường là ba mươi linh thạch cấp thấp, sợ rằng linh thạch đệ tử bình thường kiếm được đều trôi vào miệng bảo thú gần hết, thế thì chủ nhân của nó còn tu luyện gì nữa?
“Xem ra đã đến lúc phải dùng đan dược kiếm chác rồi đây”. Đại Hùng lẩm bẩm tính toán.
Đan Dược Xã nằm ở sườn đông đỉnh Lam Thảo, hoa tươi trái ngọt trải rộng khắp. Mặc dù vườn dược thảo chính nằm cùng khu trồng trọt với Bảo Thú Trại nhưng vẫn không ngăn cản được đệ tử Đan Dược Xã mở thêm nhưng vườn ươm riêng của mình. Đan Dược Xã tuy không có vẻ hoành tráng như Tiên Pháp Môn trên đỉnh Lạc Viên, nhưng nét hài hòa ưa mắt tự nhiên lại vượt xa. Đây cũng là khu vực mà các nữ đệ tử của Long Khí Môn thích đến chơi nhất, tất nhiên, còn có bạn trai của các nàng.
Đại Hùng vừa ló đầu vào trong dược xã thì gặp ngay Xuân Điền, kể từ ngày phát hiện có kẻ đồng bệnh tương lân, Xuân Điền thân thiết với Đại Hùng hơn hẳn.
- Ế, hôm nay sao rảnh rỗi tới chơi thế? Mọi khi phải có buổi học mới thấy ngươi chạy sang kia mà. Chẳng lẽ là … nhớ ta?
Xuân Điền chìa ra khuôn mặt tếu táo, tít mắt đón chào Đại Hùng.
- Hê hê, sư huynh đừng giỡn, tiểu đệ còn giai dzin nguyên chất, chưa có hứng thú đổi giống đâu.
- Giai dzin?
Xuân Điền vân vê cái cằm chẳng có một cọng râu, ra vẻ ta đây từng trải, đôi mắt khép lại thành hai vạch trên mặt, nghiên nghiêng liếc Đại Hùng.
- Tăm tia em nào trong Đan Dược Xã rồi, khai mau? Thu Nga? Kim Huệ? Hay tiểu muội nào khác.
Đại Hùng lắc đầu cười:
- Không có tiểu muội nào đúng đâu.
- Không phải tiểu muội, chẳng lẽ là đại tỷ?
Xuân Điền há miệng kêu lớn vẻ hiểu ra, gương mặt hắc ám tràn đầy dâm đãng hạ lưu, nhìn hắn là biết loại người đen từ trong não đen ra.
- Chả lẽ là… Thu Hà tỷ tỷ? Tên tiểu tử này, có chí khí, có chí khí!
Xuân Điền ha hả cười lớn vỗ vai Đại Hùng. Kể từ ngày bị “tai nạn” kia, Xuân Điền thỉnh thoảng vẫn lấy sư tỷ Thu Hà ra để trêu chọc hắn, lần này cũng không ngoại lệ.
Đại Hùng mở miệng “Ta…” định biện minh, đột nhiên như á khẩu, lấm lét đánh mắt với Xuân Điền ra hiệu. Xuân Điền vẫn điềm nhiên không để ý, vung tay múa chân.
- Ta biết, sư tỷ là một mỹ nhân của Long Khí Môn ta. Nhưng mà ngươi còn nhỏ vậy, sao lại đã sớm có chủ ý xấu xa như thế. Nói gì thì nói, hai người dù sao cũng cách bảy tám tuổi đó nha.
Đại Hùng cảm nhận một tia sắc lạnh quét tới, mồ hôi lập tức rịn ra, vội vã phủ nhận ngay:
- Sư huynh, ta không có…
- Uầy, đừng chối. Ngươi biết ánh mắt ta sắc bén thế nào mà. Riêng khoản tình trường, anh đây cũng là một tay lão luyện. Vừa nhìn người lén lút đi vào Đan Dược Xã như vậy, khẳng định là tính chuyện không minh bạch rồi.
- Ta biết sư huynh là người đào hoa. Nhưng mà ta còn chưa có lớn mật đến như thế. Ta chỉ đến để học cách chế vài loại đan dược thôi.
Đại Hùng lén kéo kéo tay áo của Xuân Điền, ra sức cảnh báo, nhưng tên sư huynh này đang mải thể hiện trình độ thầy bói của mình, mặt mũi nham nhở :
- Không cần quanh co. Sao, hẹn sư tỷ được lần nào chưa? Lúc nào hẹn báo ta một câu, ta đi… rình coi sao. Trước giờ còn chưa thấy sư tỷ hẹn hò với ai đó nhen.
Đại Hùng tái mặt. “Quá trớn rồi. Phen này sư huynh sẽ thảm cho coi. Mà mình chắc chắn cũng bị vạ lây. Cái tên sư huynh này, sao lại có thể bất cẩn thế chứ.”
- Ngươi có vẻ dư hơi thừa sức quá nhỉ?
Một giọng nói như băng tuyết vang lên giữa mùa hạ, khiến người đang nóng bức cũng phát lạnh run. Xuân Điền vừa nghe giọng nói này lập tức giật bắn người quay lại, thấy sư tỷ Thu Hà đang đứng ở một ngã rẽ nhìn tới, mặt mũi hầm hầm. Gì chứ bông đùa những chuyện liên quan đến danh tiết này nọ của phụ nữ, kết quả thường không bao giờ tốt cả.
- Nếu có sức bông đùa vớ vẩn như vậy tức là thừa thời gian, vậy hạn cho ngươi trong hai ngày phải chế xong một trăm viên Ngọc Quang Đan. Không cho phép ngươi dùng đan đỉnh, trưa mai phải nộp đủ!
- Sư tỷ… em nhỡ mà…
Xuân Điền yếu ớt kêu lên, nhưng thấy ánh mắt như bốc khói của Thu Hà mỏ dẻo liền vội ngậm lại. Sư tỷ Thu Hà tuy không phải người nhẫn tâm, nhưng nếu đã giận thì phạt cũng rất nghiêm, năn nỉ khéo lại bị tăng thêm một trăm viên nữa. Ngọc Quang Đan không phải khó chế, nhưng số lượng nhiều như vậy, đến ba ngày chưa biết chế xong chưa, nói gì đến hai ngày. Sư tỷ lại còn không cho hắn dùng dược đỉnh, tức là phải luyện trực tiếp trên lửa. Xuân Điền không biết những kinh nghiệm quý báu như Đại Hùng, khẳng định là phải dùng cách luyện đan trên lửa thông thường, rất tốn sức. Nếu chế cấp tốc quá, chất lượng đan dựơc kém sẽ bị phạt thêm. Mà làm cẩn thận, linh lực bản thân lại lâm vào tình trạng suy kiệt, lúc đó cơ thể sẽ chạm vào giới hạn phản linh, đau nhức rã rời mấy ngày liền, dù có hút linh khí từ linh thạch cũng không làm sao đỡ được. Xuân Điền ủ rũ cúi đầu, hai ngày tới chắc là trắng mắt khỏi ngủ luôn rồi. Aiiii, lần này thần khẩu hại xác phàm a.
Thu Hà không liếc Xuân Điền thêm một cái nào, xoay sang ngó Đại Hùng khiến hắn cứng người. “Giờ là đến phiên mình rồi đây.” Đại Hùng lên giây cót tinh thần, dỏng tai lắng nghe hình phạt sắp phát ra từ sư tỷ.
Thu Hà khuôn mặt khó chịu còn giữ nguyên. Cái tên tân sư đệ này từ buổi đầu đã làm mất thiện cảm của nàng rồi. Tuy sau đó vài tháng, hắn trước mặt nàng vẫn tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép, nàng cũng đã nguôi ngoai, nhưng giờ nghe Xuân Điền nói vớ vẩn, cục tức của nàng liền trỗi dậy, dù biết sự thể không phải do hắn gây ra. Bản thân nàng cũng có chút ngạc nhiên, tại sao đối với Xuân Điền nàng không giữ ác cảm lâu như vậy mà với hắn, nàng lại thù dai như thế. Như vậy có chút không giống nàng thường ngày. Chẳng lẽ do ấn tượng đầu tiên qua xấu?
Thu Hà suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:
- Ngươi định sang hỏi cách chế đan dược gì?
- Là Thiết Cung Đan, sư tỷ.
Đại Hùng dạ thưa cẩn thận. Hắn biết vị sư tỷ này nổi tiếng hòa ái nhưng lại có thành kiến với bản thân. Dù sau ngày đầu chạm mặt đến nay, sư tỷ vẫn chưa hề gây ra bất lợi gì cho hắn, nhưng thái độ cùng hắn so với những đệ muội khác thì phảng phất có xa cách hơn nhiều. Huống chi hôm nay lại có chuyện bông đùa về sư tỷ như thế.
- Hừ, thì ra thuốc củng cố khí cung. Có cần gấp không?
- Gấp, sư tỷ.
- Tốt, vậy ta sẽ dạy ngươi phương pháp điều chế cùng phương thuốc, sau đó ngươi về chế cho ta một trăm viên Thiết Cung Đan, hai ngày sau giao nộp.
Đại Hùng trong lòng trở rét. Hai ngày, một trăm viên Thiết Cung Đan thành phẩm? Không giỡn chứ? Ngay cả Bồi Thú Đan dễ hơn nhiều, hắn cũng mất hai ngày mới được ba mươi viên thành phẩm đầu tiên đó. Thiết Cung Đan cấp thấp hơn Ngọc Quang Đan, nhìn hình phạt của hắn có vẻ nhẹ hơn so với Xuân Điền huynh, thực tế, hắn bị phạt gấp đôi. Ngọc Quang Đan ít ra Xuân Điền huynh cũng đã từng chế nhiều rồi a. Còn việc cấm dùng đan đỉnh hắn không quan tâm – bởi vì hắn có đan đỉnh quái đâu mà quan tâm chứ?
- Đi theo ta.
Thu Hà nhìn khuôn mặt thần ra của Đại Hùng phất tay ra hiệu, trong lòng tự nhiên có một tia đắc ý. Không phải nàng không áy náy, nhưng từ ngày đó đến giờ, chung quy trong lòng nàng vẫn tồn tại một tia hậm hực. Cố ý hành hạ hắn một lần, tự nhiên nàng thấy thư thái đi nhiều. Dù hắn có hoàn thành trách phạt lần này hay không, nàng cũng không quản, nhưng trước hết cứ khiến cho hắn mấy ngày vắt chân lên cổ cái đã. Nàng phát hiện đôi khi bớt hiền đi một bữa, tự nhiên cũng có cái thú riêng của nó.
Đại Hùng ủ rũ lê bước theo Thu Hà. Phía sau hắn, Xuân Điền trương ra khuôn mặt lâm li của một kẻ hai lần đồng bệnh tương lân, nếu có kèn, chắc hắn sẽ thổi tiễn ngay Đại Hùng một bản “Hồn Tử Sĩ” (1)…
……
Thu Hà chung quy vẫn là một sư tỷ không mấy ác tâm. Khi trở về vị trí là một sư phụ dự bị, nàng rất tận tình hướng dẫn cho Đại Hùng cách chế nguyên liệu, cách điều khiển linh lực cũng như thứ tự phối chế các thảo dược một cách cẩn thận. Để cho hắn có ví dụ trực quan, nàng tự thân luyện chế hai viên Thiết Cung Đan cho hắn học hỏi, làm Đại Hùng dù có ấm ức bởi chịu phạt oan nhưng vẫn thấy thầm kính phục trong lòng.
Rời khỏi Đan Dược Xã ôm theo một đống dược thảo, Đại Hùng cấp tốc chạy đến Khí Giáp Xưởng để đặt chế một vài kẹp đan đặc biệt và mấy cửa gió tháo ráp do hắn thiết kế. Mấy đồng môn ở Khí Giáp Xưởng nhìn hắn vẽ ra sơ đồ xong thì lắc đầu quầy quậy. “Ở đây chế vũ khí, áo giáp, pháp bảo thì được, ba thứ tầm thường như dụng cụ nướng bánh kia chúng ta thèm vào chế. Chế nó sẽ làm mất thân phận của bọn ta.” Tuy nhiên sau khi Đại Hùng móc ra ba viên linh thạch cấp thấp, lập tức có mấy vị huynh đệ nhảy vào tranh nhau mối làm ăn này. Vài cái kẹp đơn giản và cửa gió cắt từ sắt miếng, chỉ tốn hai canh giờ lập tức có ba linh thạch trong tay. Phỏng chừng cả Long Khí Môn cũng không kiếm đâu ra mối làm ăn nhỏ ngon lành như vậy nữa. Vị huynh đệ giành mối thành công thậm chí còn nhiệt tình thông báo sẽ đích thân mang số hàng này đến Bảo Thú Trại cho Đại Hùng ngay sau khi xong việc. Liếc nhìn vị huynh đệ này, Đại Hùng tràn đầy sự thông cảm – sức mạnh của kim tiền, chúng ta đều không cưỡng lại được.
Cưỡi Quỷ Diện Kỳ Đà, Đại Hùng tiết kiệm thời gian đi lại phải đến năm sáu lần. Trở về Bảo Thú Trại ngay trong chiều, việc đầu tiên là hắn chạy tới nhà bếp đòi đóng đô luôn ở đấy. Luyện thuốc cho sơn môn, đệ tử có quyền mượn lò luyện đốt bằng Hỏa Hồng Thạch. Khổ nỗi Đại Hùng chưa từng có tiền để xài Hỏa Hồng Thạch bao giờ, nếu bây giờ lại bỏ thời gian làm quen nhiên liệu mới, hắn sợ rằng mình sẽ không kịp thời hạn. Sẵn nhà bếp có bốn cái lò nấu ăn, Đại Hùng dùng quan hệ thân thiết với đầu bếp Thanh Tân, mượn luôn hai lò, cộng cả lò dự phòng mượn từ trước hắn nắm trong tay ba cái. Còn hai lò khác lúc nào rảnh bếp, hắn cũng sẽ trưng dụng nốt.
Đại Hùng bày dược thảo la liệt trên bàn bếp, hối hả chạy đi cắt chỗ này một tí, giã chỗ kia một lúc, tất bật tới mức Thanh Tân nhịn không được phải vào giúp hắn một tay. Đợi sau bữa cơm tối, Đại Hùng còn phải cực nhọc thêm hơn một giờ nữa mới hoàn thành xử lý sơ bộ bốn mươi cân dược thảo, tương đương với hai trăm suất thuốc. Chế đan dược luôn có tỉ lệ sai phạm, Đan Dược Xã cấp dư số dược thảo cho hắn là để dự phòng, trong đó còn tính hắn mới luyện chế lần đầu tiên. Thực ra số dự phòng này còn thấp hơn bình thường rất nhiều, nhưng cũng đâu có ai hy vọng hắn chế hết nổi một trăm suất thuốc trong hai ngày kia chứ.
Nghỉ ngơi được một chút thì vị huynh đệ bên Khí Giáp Xưởng chạy tới giao hàng. Quả nhiên là làm ăn có uy tín. Đại Hùng cũng không khách khí, trước con mắt tò mò của hai người, cắm cúi lắp cửa gió cho bốn lò bếp, đoạn đổ than nổi lửa, bắt đầu xử lý nguyên liệu.
Bởi vì theo thói quen, Đại Hùng đòi lấy dược thảo tươi thay cho dược thảo khô. Cho nên thay vì xay thành bột rồi sao khô dược thảo, hắn lại cắt bó rồi đun trong nồi gang. Sau khi hắn xử lý xong hai cân dược thảo đầu tiên, đột nhiên Thanh Tân đứng bên hắng giọng.
- Để ta giúp ngươi “nấu” vài cân dược thảo nhé.
-------------------------
(1) Hồn Tử Sĩ: là tác phẩm của nhạc sỹ Lưu Hữu Phước, thường được chơi khi tiễn nhân vật quân đội quan trọng nào qua đời, cũng thường được các cổ động viên thổi dành cho đội khách khi đến đá bóng trên sân nhà. Tuy nhiên ở đây tác giả chỉ mượn tên, vì thời xa xưa thì không có Lưu Hữu Phước, cũng không có kèn tây, chỉ có kèn ta thôi.
/50
|