LONG VỆ SIÊU ĐẲNG - Full

Chương 125: Dị biến

/173


Chương 125: Dị biến

Trên gương mặt cháy sém của Dịch Thiên Hành lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, lẩm bẩm

nói: “Sao có thể như vậy được, cậu và tôi đều là cảnh giới Ngưng Khí, tôi là thiên tài

của Thần Cung, sao tôi có thể bị cậu đánh bại được chứ!”

La Thuần từ từ giơ Dẫn Lôi Kiếm lên và nói: “Ông bại dưới lòng tham không đáy của

chính mình, chịu chết đi!”

“Muốn chết thì cùng chết!” Dịch Thiên Hành gào lên một tiếng, hai tay đầy mạnh,

một dòng nước biển ngưng tụ thành cái mâu dài phóng về phía La Thuần, cả người


Dịch Thiên Hành đều nổ tung thành một màn máu sương, hòa thành một thể với cái

mâu dài, cái mâu dài màu đỏ máu với ưu thế cao nhất phóng về phía La Thuần, hai

người cách nhau hàng chục mét, nhưng đến cả bóng dáng của ông ta La Thuần

cũng không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy trước ngực đau nhói, xém chút nữa bị phần

lực mạnh này đánh ngất đi.

Phù!

La Thuần rơi xuống nước, trong nháy mắt lại tỉnh táo trở lại, vươn tay ra bơi bơi và

nhảy lên mặt biển, anh cúi xuống nhìn bộ long giáp trên người, nếu không có nó che

chắn, sợ là bây giờ mình đã bị đâm thủng tim rồi.

Tên Dịch Thiên Hành này lại tự làm mình nổ tung để khơi dậy mật pháp, uy lực quả

thực là không thể xem thường được.

Từ phía xa, nhóm người Lý Thanh Lôi reo hò một tiếng, lái thuyền chạy đến, La

Thuần nhảy lên du thuyền nói: “Cứu hết những người ở dưới nước lên, những nhân

viên trên tàu không có liên quan gì thì thả đi, người của Dịch Thiên Hành đưa đến

thì bắt trói hết lại.”

Trên thuyền du lịch lập tức thả cano xuống, rất nhiều đệ tử của hội võ thuật Tinh Hà

nhảy xuống nước cứu vớt người may mắn còn sống. Ban nãy khi thuyền du lịch bị

chìm xuống biển tạo ra vòng nước xoáy không nhỏ, không ít người đều bị chôn vùi

dưới đáy biển, những người võ công tốt một chút đều nhờ vào những vật trôi nổi

trên mặt biển mà sống sót, những người khác trong số đó đã ngất đi, được khiêng

lên đặt trên boong tàu, đám cao thủ võ công mà Dịch Thiên Hành đem đến đều bị

trói lại và quỳ xuống.

Ánh mắt La Thuần sắc lạnh nhìn đám người này và nói: “Các người giúp người xấu

làm điều ác, chắc là đã giúp Dịch Pháp Long làm không ít những chuyện hại người

nhỉ, lão Lưu, anh dẫn người phế hết võ công của bọn chúng, cắt đứt gân tay gân

chân, giao cho phía cảnh sát xử lý.”

“Rõ!”

Lưu Kim Đỉnh đứng bên cạnh lập tức bước ra ngoài, giơ tay vỗ vào bụng dưới của

một tên trong số đó, tên đó liền phun ra một ngụm máu rồi ngất đi, đan điền bị hủy,

nội kình cạn kiệt, nửa đời sau của tên này sẽ phải trải qua trong ốm đau bệnh tật,

hơn nữa còn không thể sống quá năm mươi tuổi.

Nhị lão Âm Dương và Hình Hoài cũng đi ra giúp, trên boong tàu ngập tiếng kêu la

rên rỉ khó chịu.

Cả nhà Diệp Thái cũng từ trong khoang tàu bước ra, Diệp Băng Dung vội vã bước

về phía La Thuần, vừa nãy cô thật sự rất lo sợ La Thuần sẽ xảy ra chuyện, chỉ muốn

nhanh chóng được trở về bên cạnh anh.

Lúc đi qua đám người hôn mê được cứu lên, chuyện kỳ lạ đột nhiên xảy ra.

Một người thủy thủ đột nhiên nổi lên, vươn tay ra bắt cóc Diệp Băng Dung, trong

nháy mắt biến mất khỏi boong tàu.

“Băng Dung!”

La Thuần kinh ngạc, vội vã chạy đến cạnh thuyền, chỉ thấy bóng người đó ở trên

cano phía dưới, hắn ta giơ tay lên bắn chết đệ tử của hội võ thuật Tinh Hà đang lái

thuyền, dùng Diệp Băng Dung chắn trước người hắn, cười ha ha đắc chí và nói: “La

Thuần, tao biết phi đao của mày rất lợi hại, đúng là cũng không kém, tao sẽ đứng ở

đây không hề nhúc nhích, cho mày một cơ hội xem xem mày có thể phóng trúng tao

không.”

Tên này vừa lên tiếng, La Thuần lập tức nhận ra được giọng của hắn ta, trong nháy

mắt cơn thịnh nộ xông lên não, anh nghiến răng nghiến lợi lại và nói: “Dịch Pháp

Long!”

Hóa ra lần này Dịch Pháp Long và Dịch Thiên Hành cùng đến một lúc, chỉ có điều

ông ta đóng giả thành thủy thủ, muốn vào lúc Diệp Thiên Hành và La Thuần chiến

đấu với nhau thì nhân cơ hội đánh lén, cuối cùng Dịch Thiên Hành vẫn bị giết chết,

ông ta không dám lộ diện, chỉ có thể giả vờ hôn mê để tìm cơ hội chạy thoát thân.

Vừa nãy lại thấy Diệp Băng Dung đi qua người mình liền lập tức nắm bắt cơ hội bắt

cóc cô ấy.

“Mày không ra tay thì tao phải đi thôi.” Cả người Dịch Pháp Long đều trốn phía sau

người Diệp Băng Dung, ngay cả vạt áo cũng không lộ ra ngoài, trong tay La Thuần

cầm chắc phi đao không thể nào phóng ra được. Dù là đối phương chỉ cần lộ ra một

bên thái dương thôi thì anh cũng có thể phóng trúng, nhưng Dịch Pháp Long quả

thực rất xảo quyệt, trốn né rất kĩ càng, anh căn bản không thể hạ thủ được.

“Ha ha, nếu hội trưởng La đã khẳng khái rộng lượng như vậy, thế thì tôi sẽ đưa vợ

của cậu về làm khách nhé, muốn cứu cô ta thì mang theo ba ngàn bộ giáp vàng của

cậu đến chuộc, tôi sẽ đợi cậu.” Cano khởi động, Dịch Pháp Long đem Diệp Băng

Dung và người đệ tử bị bắn chết kia rời đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.

Lúc này tay La Thuần cầm chặt phi đao, luôn tìm cơ hội để phóng phi đao, nhưng

Dịch Pháp Long dường như biết thị lực của anh siêu đỉnh nên từ đầu đến cuối luôn

dùng Diệp Băng Dung che chắn trước người ông ta.

“Đuổi theo!” La Thuần tung người nhảy lên chiếc cano bên dưới, Ngao Chấn và Lý

Thanh Lôi cũng nhảy lên theo, nhanh chóng lái cano đuổi theo.


La Thuần có thể nhìn rõ những đồ vật ngoài khoảng cách hàng nghìn mét, nhưng

Dịch Pháp Long chắc chắn không nhìn thấy được.

Hai bên bắt đầu duy trì khoảng cách ba km, trong đêm tối Dịch Pháp Long căn bản

không biết được rằng phía sau mình có người đang đuổi theo, nhưng ông ta không

dám buông lỏng, toàn lực lái cano.

Khi ba người La Thuần đuổi đến bến tàu chỉ nhìn thấy mỗi chiếc cano ở đó, Dịch

Pháp Long sớm đã bắt xe rời đi.

Ngao Chấn thở dài nói: “Nếu có tên tiểu tử Đồ Long ở đây thì tốt rồi, tiếc là cậu ta

trốn ở Long Sơn đang bế quan, bà nội nó, lần này tôi sẽ cho người đi gọi cậu ta đến

đây.”

La Thuần nói: “Các cậu ở đây đợi quân tiếp viện, tôi sẽ đến nhà Dịch Pháp Long

trước để xem tình hình.”

“Sư phụ cẩn thận!”

Trước đó lão Đàm sớm đã gửi thông tin của Dịch Pháp Long cho anh, thế nên La

Thuần biết rõ chỗ ở của đối phương, phóng thẳng đến khu biệt thực của ông ta ở

ngoại thành. Từ xa nhìn thấy mấy tên cao to đang canh giữ ở cửa của biệt thự đèn

đuốc sáng trưng, bên ngoài biệt thự còn liên tục có đoàn tuần tra đi tuần.

La Thuần sử dụng mắt nhìn xuyên thấu để nhìn, tình hình của cả căn biệt thự hiện

ra trước mắt. Chỉ thấy Diệp Băng Dung bị nhốt ở trong phòng, trên người bị buộc vô

số lựu đạn, Dịch Pháp Long ngồi bên cạnh cô, bên tay ông ta có để sẵn điều khiển

từ xa. Bốn phía chỗ nào cũng có cao thủ mai phục, hết sức tập trung canh phòng,

dường như đang đợi La Thuần cắn câu.

La Thuần cau mày lại, cảm giác có chút nan giải, Dịch Pháp Long vô cùng cẩn thận,

thế này thì căn bản không có cách nào cứu được Diệp Băng Dung, chỉ cần ra tay thì

sẽ thu hút sự cảnh giác của đối phương, nếu phóng phi đao thì rất có khả năng Dịch

Pháp Long sẽ trực tiếp làm nổ lựu đạn, trừ khi Đồ Long đích thân đến đây, hai bên

tìm cơ hội phát động tấn công nhanh chóng nhưng mãnh liệt.

Khi trời hửng sáng, Lý Thanh Lôi gửi tin nhắn đến, nói rằng Đồ Long đã đến Bằng

Thành, đang đuổi đến đây, nhóm người Lưu Kim Đỉnh đã đóng quân ở gần biệt thự

nhà họ Dịch.

Vừa xem xong tin nhắn, trên đỉnh đầu đột nhiên có một chiếc lá rơi xuống, anh bỗng

nhiên quay đầu lại, thấy Đồ Long đang nhẹ nhàng dẫm lên một cành cây thô mảnh

bằng đôi đũa, nhẹ nhàng đong đưa theo làn gió.

La Thuần lộ vẻ xúc động nói: “Cậu lại có tiến bộ rồi đấy.”

“Đúng vậy………” Đồ Long nhìn xa xăm, cảm thán nói: “Tôi phải dùng sinh mạng

ngắn ngủi này của tôi đi theo đuổi tốc độ cao nhất của tốc độ! Tốc độ như thế này,

vẫn chưa là gì cả!”

Trong khi đang nói chuyện, người đột nhiên biến mất, giọng nói của anh ta vẫn ở

nguyên tại chỗ nhưng người đã xuất hiện ở dưới mái hiện phía sau biệt thự rồi.

La Thuần biết là lúc ra tay rồi, trực tiếp nhảy xuống cổng của biệt thự, hét lớn: “Dịch

Pháp Long! Mau cút ra đây cho tao!”

Âm thanh chấn động đồng ruộng mênh mông, nhóm người Lý Thanh Lôi mai phục

từ xa cũng theo đó xông tới, hơn năm trăm đệ tử đã bao vây biệt thự của nhà họ

Dịch. Nhị lão Âm Dương và hai người Lưu Kim Đỉnh, Hình Hoài phòng thủ ở bốn

phía, đề phòng Dịch Pháp Long chạy trốn.

“Mày quả nhiên đã đến rồi! Đồ mà tao muốn, mày đã mang đến chưa?”

Dịch Pháp Long lôi Diệp Băng Dung theo xuất hiện ở sân trong. Nhìn thấy trên

người cô bị buộc hai quả lựu đạn, sắc mặt nhóm người Lý Thanh lôi đều hơi thay

đổi.

———————-


/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status