“Tiểu Vãn nhi. Ta thật rất nhàm chán nga.” Long Tại Vũ bò ở trên giường “khóc thét”.
“Vậy ngài muốn đi đâu?” Tiểu Vãn bất đắc dĩ mở miệng. Những lời này nàng đã muốn nghe hơn ba mươi lần!
“Hoàng cung ngươi so với ta quen thuộc a. Có chỗ nào hảo ngoạn không? Long Tại Vũ ỉu xìu nằm bò trên giường, rất giống một loài động vật nào đó.
“Đã không có a. Ngài không phải đều đi qua rồi sao!” Nói đến đây Tiểu Vãn càng thêm bất đắc dĩ. Ba ngày! Bọn họ dùng ba ngày đi khắp các góc trong hoàng cung. Ngay cả lãnh cung cũng đã đi qua. Hiện tại đến các vị phi tử trong lãnh cung cũng biết hoàng cung có một vị “thất hoàng tử”.
“Không có sao. Vậy ngươi đi tìm đàn tranh đến cho ta đi.” Long Tại Vũ đột nhiên nhớ ra đã lâu rồi mình không ca hát. Trước kia khi ở “Hoa tẫn cốc”, mỗi lần mình xướng ca bên cạnh sẽ vây quanh không ít người a. “Đàn tranh? Ngài muốn đàn sao?.” Tiểu Vãn không tin, liếc mắt nhìn Long Tại Vũ “ngài biết đàn sao?”
“Ta ta đương nhiên biết.” Nhìn thấy Tiểu Vãn biểu tình không tin, Long Tại Vũ không khỏi khí kiệt. Chẳng lẽ mình lại là người không đáng tin như vậy sao?
” Điện hạ, nếu không chúng ta đi “Hà hoa đình” đi.” Tiểu Vãn suy tư sau đó mở miệng.
“Nơi đó có cái gì hảo ngoạn?” Long Tại Vũ không yên lòng hỏi. style= display:inline-block;width:300px;height:250px data-ad-slot= 7309093013 > (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Hôm nay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sẽ đến hoàng cung bái kiến.” Tiểu Vãn vừa nói vừa ở một bên xem sắc mặt Long Tại Vũ. Sợ hắn trách cứ mình không sớm nói ra.
“Thật sao? Vậy còn chờ cái gì? Mau a.” Long Tại Vũ lập tức nhảy xuống giường, ba chân bốn cẳng mang hài, giống như sợ mỹ nhân kia trốn mất.
“Ngài chậm một chút. Thời gian còn sớm mà.”
“Vạn nhất bọn họ chờ không kịp bắt đầu rồi thì sao?”Long Tại Vũ mang hài xong vội đi ra.
“Điện hạ chờ nô tỳ a.” Tiểu Vãn nhìn thấy Long Tại Vũ chạy như bay, vội vàng đuổi theo “thất điện hạ, ngài biết đường sao?”.
Chờ khi hai người tới nơi thì bốn phía đã vây quanh không ít người. Vị mỹ nhân kia an vị ở trong đình, trước mặt đặt một cây đàn tranh
“Ngươi xem đều tại ngươi. Chúng ta chậm rồi. Vị trí tốt đều bị người khác chiếm mất!” Long Tại Vũ nhẹ giọng oán giận.
“Nếu không phải điện hạ ngài chạy quá nhanh lạc đường, nô tỳ làm sao phải tìm ngài lâu như vậy.”
Long Tại Vũ thè lưỡi, chuyên tâm nhìn về phía vị mỹ nhân trong đình.
Hiên Viên Thiên Hành đã nhìn thấy Long Tại Vũ trong đám đông. Từ khi hắn vừa tới đây một khắc, mình đã chú ý đến hắn. Nhưng vật nhỏ kia chẳng những không liếc mắt nhìn mình một cái, còn cùng nha hoàn của hắn “liếc mắt đưa tình”. Này còn chưa tính, hiện tại còn tượng như mèo nhìn Tô Liên Tâm, thật sự là quá mức a.
“Hoàng Thượng, thiếp xin vì Hoàng Thượng dâng lên một khúc nhạc.” thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên bên cạnh Hiên Viên Thiên Hành. Lúc này mới gọi “hồn” hắn “bay” trở về.
“Mời tự nhiên.” Hiên Viên Thiên Hành liếc mắt lạnh lùng nhìn Tô Liên Tâm, lại tiếp tục nhìn về phía Long Tại Vũ.
“Khúc danh “Thiên nhai ”. thiếp xin dâng khúc.” Tô liên tâm đối với Hiên Viên Thiên Hành khẽ gật đầu. Thủ đặt trên đàn tranh, tay vẫn chưa đàn ca từ đã xuất khẩu.
Phong đến nơi đây liền ngừng lại
Hạt mưa nào rơi không tiếng động âm thành
Chúng phải chăng cười ta quá đa tình
Bóng hình người vẫn ngày đêm ôm ấp
Những vỡ tan cũng theo dĩ vãng trôi đi
Bao nhiêu năm khoái nhạc với ưu thương
Ai đã đem trăng khuyết hoá trăng tròn
Ta dùng tương lai đổi cùng người duyên phận
Cho tới nay phong hoa tuyết nguyệt vô thường
Ta không thể chỉ mỉm cười liền quên hết
Phong đến nơi đây liền dừng lại
Hạt mưa nào rơi không tiếng động âm thanh
Chúng vẫn đang cười ta quá đa tình
Mãi bi thương đứng trong mưa chờ đợi
Phiêu bạc kiếm tìm thượng nguồn con suối
Lời ca nào vẫn xướng mãi không vơi
Ai đã đem trăng khuyết hoá trăng tròn
Ta dùng tương lai đổi cùng người duyên phận
Cho tới nay phong hoa tuyết nguyệt vô thường
Ta không thể chỉ mỉm cười liền quên hết
Đón thái dương nhìn mãi tận phương xa
Ta chỉ mong ở người một lời hẹn ước
Vô luận lời người thật giả ra sao
Đối với ta, đấy là chân trời hoàn mỹ
Đón thái dương nhìn mãi tận phương xa
Ta chỉ mong ở người một lời hẹn ước
Vô luận lời người thật giả ra sao
Ta nguyện cùng ai đi đến tận chân trời.
Đón thái dương, nhìn mãi tận phương xa
Ta chỉ mong ở người một lời hẹn ước
Vô luận lời người thật giả ra sao
Đối với ta, đấy là chân trời hoàn mỹ
Đón thái dương nhìn mãi tận phương xa
Ta chỉ mong ở người một lời hẹn ước
Vô luận lời người thật giả ra sao
Ta nguyện cùng ai đi đến tận chân trời.
Ai đã đem trăng khuyết hoá trăng tròn
Ta dùng tương lai đổi cùng người duyên phận
Cho tới nay phong hoa tuyết nguyệt vô thường
Ta không thể chỉ mỉm cười liền quên hết.
Phong đến nơi đây liền dừng lại
Hạt mưa nào rơi không tiếng động âm thanh
Chúng phải chăng cười ta quá đa tình
Bóng hình người vẫn ngày đêm ôm ấp
Những vỡ tan cũng theo dĩ vãng trôi đi
Bao nhiêu năm khoái nhạc với ưu thương
Ai đã đem trăng khuyết hoá trăng tròn
Ta dùng tương lai đổi cùng người duyên phận
Cho tới nay phong hoa tuyết nguyệt vô thường
Ta không thể chỉ mỉm cười liền quên hết
Phong đến nơi đây liền dừng lại
Hạt mưa nào rơi không tiếng động âm thanh
Chúng vẫn đang cười ta quá đa tình
Mãi bi thương đứng trong mưa chờ đợi
Phiêu bạc kiếm tìm thượng nguồn con suối
Lời ca nào vẫn xướng mãi không vơi
Ai đã đem trăng khuyết hoá trăng tròn
Ta dùng tương lai đổi cùng người duyên phận
Cho tới nay phong hoa tuyết nguyệt vô thường
Ta không thể chỉ mỉm cười liền quên hết
Đón thái dương nhìn mãi tận phương xa
Ta chỉ mong ở người một lời hẹn ước
Vô luận lời người thật giả ra sao
Đối với ta, đấy là chân trời hoàn mỹ
Đón thái dương nhìn mãi tận phương xa
Ta chỉ mong ở người một lời hẹn ước
Vô luận lời người thật giả ra sao
Ta nguyện cùng ai đi đến tận chân trời.
Ai đã đem trăng khuyết hoá trăng tròn
Ta dùng tương lai đổi cùng người duyên phận
Cho tới nay phong hoa tuyết nguyệt vô thường
Ta không thể chỉ mỉm cười liền quên tất cả.
Ca từ quen thuộc từ miệng của Tô Liên Tâm truyền ra, Long Tại Vũ ngốc lăng nhìn nàng. Sau lại phục hồi tinh thần, vẻ mặt kích động nhìn nữ tử nhu mì trước mặt. Nàng có phải hay không cũng giống như mình, đều là từ thế giới kia đến đây.
() thiên nhai: phía chân trời.
“Vậy ngài muốn đi đâu?” Tiểu Vãn bất đắc dĩ mở miệng. Những lời này nàng đã muốn nghe hơn ba mươi lần!
“Hoàng cung ngươi so với ta quen thuộc a. Có chỗ nào hảo ngoạn không? Long Tại Vũ ỉu xìu nằm bò trên giường, rất giống một loài động vật nào đó.
“Đã không có a. Ngài không phải đều đi qua rồi sao!” Nói đến đây Tiểu Vãn càng thêm bất đắc dĩ. Ba ngày! Bọn họ dùng ba ngày đi khắp các góc trong hoàng cung. Ngay cả lãnh cung cũng đã đi qua. Hiện tại đến các vị phi tử trong lãnh cung cũng biết hoàng cung có một vị “thất hoàng tử”.
“Không có sao. Vậy ngươi đi tìm đàn tranh đến cho ta đi.” Long Tại Vũ đột nhiên nhớ ra đã lâu rồi mình không ca hát. Trước kia khi ở “Hoa tẫn cốc”, mỗi lần mình xướng ca bên cạnh sẽ vây quanh không ít người a. “Đàn tranh? Ngài muốn đàn sao?.” Tiểu Vãn không tin, liếc mắt nhìn Long Tại Vũ “ngài biết đàn sao?”
“Ta ta đương nhiên biết.” Nhìn thấy Tiểu Vãn biểu tình không tin, Long Tại Vũ không khỏi khí kiệt. Chẳng lẽ mình lại là người không đáng tin như vậy sao?
” Điện hạ, nếu không chúng ta đi “Hà hoa đình” đi.” Tiểu Vãn suy tư sau đó mở miệng.
“Nơi đó có cái gì hảo ngoạn?” Long Tại Vũ không yên lòng hỏi. style= display:inline-block;width:300px;height:250px data-ad-slot= 7309093013 > (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Hôm nay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sẽ đến hoàng cung bái kiến.” Tiểu Vãn vừa nói vừa ở một bên xem sắc mặt Long Tại Vũ. Sợ hắn trách cứ mình không sớm nói ra.
“Thật sao? Vậy còn chờ cái gì? Mau a.” Long Tại Vũ lập tức nhảy xuống giường, ba chân bốn cẳng mang hài, giống như sợ mỹ nhân kia trốn mất.
“Ngài chậm một chút. Thời gian còn sớm mà.”
“Vạn nhất bọn họ chờ không kịp bắt đầu rồi thì sao?”Long Tại Vũ mang hài xong vội đi ra.
“Điện hạ chờ nô tỳ a.” Tiểu Vãn nhìn thấy Long Tại Vũ chạy như bay, vội vàng đuổi theo “thất điện hạ, ngài biết đường sao?”.
Chờ khi hai người tới nơi thì bốn phía đã vây quanh không ít người. Vị mỹ nhân kia an vị ở trong đình, trước mặt đặt một cây đàn tranh
“Ngươi xem đều tại ngươi. Chúng ta chậm rồi. Vị trí tốt đều bị người khác chiếm mất!” Long Tại Vũ nhẹ giọng oán giận.
“Nếu không phải điện hạ ngài chạy quá nhanh lạc đường, nô tỳ làm sao phải tìm ngài lâu như vậy.”
Long Tại Vũ thè lưỡi, chuyên tâm nhìn về phía vị mỹ nhân trong đình.
Hiên Viên Thiên Hành đã nhìn thấy Long Tại Vũ trong đám đông. Từ khi hắn vừa tới đây một khắc, mình đã chú ý đến hắn. Nhưng vật nhỏ kia chẳng những không liếc mắt nhìn mình một cái, còn cùng nha hoàn của hắn “liếc mắt đưa tình”. Này còn chưa tính, hiện tại còn tượng như mèo nhìn Tô Liên Tâm, thật sự là quá mức a.
“Hoàng Thượng, thiếp xin vì Hoàng Thượng dâng lên một khúc nhạc.” thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên bên cạnh Hiên Viên Thiên Hành. Lúc này mới gọi “hồn” hắn “bay” trở về.
“Mời tự nhiên.” Hiên Viên Thiên Hành liếc mắt lạnh lùng nhìn Tô Liên Tâm, lại tiếp tục nhìn về phía Long Tại Vũ.
“Khúc danh “Thiên nhai ”. thiếp xin dâng khúc.” Tô liên tâm đối với Hiên Viên Thiên Hành khẽ gật đầu. Thủ đặt trên đàn tranh, tay vẫn chưa đàn ca từ đã xuất khẩu.
Phong đến nơi đây liền ngừng lại
Hạt mưa nào rơi không tiếng động âm thành
Chúng phải chăng cười ta quá đa tình
Bóng hình người vẫn ngày đêm ôm ấp
Những vỡ tan cũng theo dĩ vãng trôi đi
Bao nhiêu năm khoái nhạc với ưu thương
Ai đã đem trăng khuyết hoá trăng tròn
Ta dùng tương lai đổi cùng người duyên phận
Cho tới nay phong hoa tuyết nguyệt vô thường
Ta không thể chỉ mỉm cười liền quên hết
Phong đến nơi đây liền dừng lại
Hạt mưa nào rơi không tiếng động âm thanh
Chúng vẫn đang cười ta quá đa tình
Mãi bi thương đứng trong mưa chờ đợi
Phiêu bạc kiếm tìm thượng nguồn con suối
Lời ca nào vẫn xướng mãi không vơi
Ai đã đem trăng khuyết hoá trăng tròn
Ta dùng tương lai đổi cùng người duyên phận
Cho tới nay phong hoa tuyết nguyệt vô thường
Ta không thể chỉ mỉm cười liền quên hết
Đón thái dương nhìn mãi tận phương xa
Ta chỉ mong ở người một lời hẹn ước
Vô luận lời người thật giả ra sao
Đối với ta, đấy là chân trời hoàn mỹ
Đón thái dương nhìn mãi tận phương xa
Ta chỉ mong ở người một lời hẹn ước
Vô luận lời người thật giả ra sao
Ta nguyện cùng ai đi đến tận chân trời.
Đón thái dương, nhìn mãi tận phương xa
Ta chỉ mong ở người một lời hẹn ước
Vô luận lời người thật giả ra sao
Đối với ta, đấy là chân trời hoàn mỹ
Đón thái dương nhìn mãi tận phương xa
Ta chỉ mong ở người một lời hẹn ước
Vô luận lời người thật giả ra sao
Ta nguyện cùng ai đi đến tận chân trời.
Ai đã đem trăng khuyết hoá trăng tròn
Ta dùng tương lai đổi cùng người duyên phận
Cho tới nay phong hoa tuyết nguyệt vô thường
Ta không thể chỉ mỉm cười liền quên hết.
Phong đến nơi đây liền dừng lại
Hạt mưa nào rơi không tiếng động âm thanh
Chúng phải chăng cười ta quá đa tình
Bóng hình người vẫn ngày đêm ôm ấp
Những vỡ tan cũng theo dĩ vãng trôi đi
Bao nhiêu năm khoái nhạc với ưu thương
Ai đã đem trăng khuyết hoá trăng tròn
Ta dùng tương lai đổi cùng người duyên phận
Cho tới nay phong hoa tuyết nguyệt vô thường
Ta không thể chỉ mỉm cười liền quên hết
Phong đến nơi đây liền dừng lại
Hạt mưa nào rơi không tiếng động âm thanh
Chúng vẫn đang cười ta quá đa tình
Mãi bi thương đứng trong mưa chờ đợi
Phiêu bạc kiếm tìm thượng nguồn con suối
Lời ca nào vẫn xướng mãi không vơi
Ai đã đem trăng khuyết hoá trăng tròn
Ta dùng tương lai đổi cùng người duyên phận
Cho tới nay phong hoa tuyết nguyệt vô thường
Ta không thể chỉ mỉm cười liền quên hết
Đón thái dương nhìn mãi tận phương xa
Ta chỉ mong ở người một lời hẹn ước
Vô luận lời người thật giả ra sao
Đối với ta, đấy là chân trời hoàn mỹ
Đón thái dương nhìn mãi tận phương xa
Ta chỉ mong ở người một lời hẹn ước
Vô luận lời người thật giả ra sao
Ta nguyện cùng ai đi đến tận chân trời.
Ai đã đem trăng khuyết hoá trăng tròn
Ta dùng tương lai đổi cùng người duyên phận
Cho tới nay phong hoa tuyết nguyệt vô thường
Ta không thể chỉ mỉm cười liền quên tất cả.
Ca từ quen thuộc từ miệng của Tô Liên Tâm truyền ra, Long Tại Vũ ngốc lăng nhìn nàng. Sau lại phục hồi tinh thần, vẻ mặt kích động nhìn nữ tử nhu mì trước mặt. Nàng có phải hay không cũng giống như mình, đều là từ thế giới kia đến đây.
() thiên nhai: phía chân trời.
/127
|