Hành lang lớp học giờ ra về.
-Kim Ngưu!
Ngưu Ngưu quay đầu lại, trước mặt cô là 1 chàng trai. Tóc đen mềm mại, mắt đen sâu thẳm, dáng người cao ráo, mặt mũi khôi ngô.
– Ngưu, từ khi nào cậu lại quen được anh chàng đẹp trai như thế vậy?- Nhân Mã lay lay Kim Ngưu.
– Ai vậy Ngưu?- Xử Nữ nhìn chàng trai trước mặt, thắc mắc hỏi. Là người quen của Trâu ngốc thì sao cô lại không biết chứ.
Bảo Bình nhảy chồm chồm ra trước mặt đánh giá.
– Mắt đẹp, mũi cao, môi mỏng… Chà chà, đẹp trai, tớ duyệt…
– Bao giờ tới lượt cậu lên tiếng- người nào đó bực mình kéo cổ áo Bảo Bảo lại, giận dữ nói- Sư Tử tớ đẹp trai thế này này mà có thấy cậu khen bao giờ đâu, phân biệt chủng tộc à!
– Đâu có, cậu là đẹp trai nhất!!- Bảo Bình cười hề hề nhéo má Sư Tử, cậu ta mà giận cô thì ai giúp cô làm bài tập a!
– Kim Ngưu!- Cậu bạn đẹp trai kiên nhẫn gọi.
– Tớ… Tớ với cậu quen nhau à?-
Ngưu nghi hoặc nhìn chàng trai trước mặt.
– Cậu không nhớ tớ sao? Hơi thất vọng đó, không sao, tặng cậu, tối nay tớ mời cậu uống cafe, tớ sẽ nhắc cho cậu nhớ tớ là ai- cậu bạn mỉm cười chìa hộp quà màu tím được gói cẩn thận trước mặt Ngưu.
– Nhưng tớ….- Ngưu ấp úng.
Cậu bạn đã đẩy hộp quà vào tay Ngưu, cười thật tươi trước bộ mặt ngơ ngơ mà đáng yêu đó
– Tớ tên Thiên Minh, hay tớ mời cậu đi ăn nha!
– Đi ăn? Tớ…- Chưa nói hết câu đã bị 2 cánh tay kéo đi. Yết nắm tay trái, Kết nắm tay phải, hộp quà thì quăng cho Cự Giải cầm giúp.
– Tối nay không rảnh, cậu ấy bận học nhóm với tôi.- Yết bỏ lại 1 câu làm Thiên Minh nghệch mặt ra. Rồi kéo cả bọn đi mất hút.
————————————-
– Hai cậu bị cái gì vậy hả?- Kim Ngưu hét lên giật tay ra rồi xoa xoa, đỏ hết cả lên.
– Không được gặp tên đó nữa – Yết Kết đồng thanh.
– Tại sao?
– Không tại sao cả!!- 2 chàng nói rồi bỏ đi 1 mạch, Yết nói vọng lại.
– Chiều nay đến nhà tôi làm bài tập, không trễ giờ, không được đi với tên đó.
– Ơ.. Nhưng tôi có biết nhà cậu đâu???- Ngưu nói nhưng Yết đã đi xa.
– Về thôi!- Cự Giải vỗ vai mỉm cười, trả lại hộp quà cho Ngưu. Ngưu nhận lấy, cùng Xử Nữ và Cự Giải tạm biệt mọi người rồi ra về.
– Ngưu, cậu quen Thiên Minh lúc nào vậy?- Xử Nữ hỏi.
– Đúng đó, cậu ấy có vẻ hiểu cậu lắm, còn tặng quà nữa này- Giải Nhi chỉ chỉ vào món quà- Không biết là gì nhỉ?
– Tớ không biết là tớ có quen cậu ấy đó- Ngưu vò đầu bứt tóc nhăn mặt.
– Xe đến rồi, lên xe đi về nhà từ từ mà nhớ- Xử nhắc nhở.
————————————-
– Bạch Dương hôm nay chúng ta học nhóm ở nhà nha!- Nhân Mã nhảy nhoi nhoi.
– Ừm cũng được!- Bạch Dương cười cười.
– Tớ cũng muốn đi, tớ sẽ bảo vệ cho Nhân Mã- Song Tử cười hề hề.
– Ai cần cậu bảo vệ chứ?- Nhân Mã chu mỏ lên cãi, cái má lúm phúng phính đáng yêu chết được.
– Là cậu nói đó nha, vậy tớ không cần cậu nữa, đỡ mệt- Song Tử phủ tay làm vẻ giận dỗi bỏ đi.
– Ấy ấy… Song Tử, cậu giận gì chứ, Song Tử, cậu giận tớ biết chơi với ai chứ???- Nhân Mã đuổi theo, bất ngờ vấp ngã.
” Bịch ”
– A.. đau.. Đau quá a- Mã kêu lên, lập tức Song Tử, Bạch Dương chạy đến, tiếp đó là Song Ngư, Sư Tử và Bảo Bình.
– Có sao không?? Nhân Mã- Song Tử lay lay tay Mã.
– Nhân Mã, đứng dậy được không?- Bạch Dương hỏi.
– Đau… Huhuhu tại cậu cả đấy! Cậu làm tớ bị ngã rồi nè…- Nhân Mã mè nheo.
Song Tử đỡ cô ngồi lên băng ghế gần đó, cốc đầu cô 1 cái cho hả giận.
– Huhuhu… Đau lắm đó!- Nhân Mã hét vào mặt Song Tử.
– Đau lắm hả? Xin lỗi nha! Đau ở đâu? Đưa tớ xem- Song Song cuống quýt cả lên.
– Nhìn cậu cứ như đứng trước phòng phụ sản chờ vợ sinh con vậy?- Sư Tử trêu chọc.
– Máu… Máu kìa, Nhân Mã, chân cậu chảy máu kìa- Song Ngư lắp bắp chỉ vào chân Mã.
– Tớ có bông băng, khử trùng rồi băng lại đi!- Bảo Bình lôi từ trong ba lô ra bông băng thuốc đỏ đưa cho Song Tử. Tiểu Song ngồi xuống, cầm chân Tiểu Mã lên rồi khử trùng, thoa thuốc, băng bó lại.
– Nhẹ tay thôi! Đau lắm đấy!- Nhân Mã nhăn mặt, cả bọn được dịp cười rần rần vì couple trẻ con này.
– Leo lên đi!- Song Tử ngồi xỏm xuống, Nhân Mã trèo lên lưng cậu, đung đưa, ngân nga hát lảm nhảm.
– Bạch Dương, gọi tài xế lái xe đến đi- Song Tử nói.
– Được!- Tiểu Bạch gọi xe, Song Tử đưa Nhân Mã lên xe.
– Các cậu cứ về, tớ đưa Bảo Bình về trước.- Sư Tử mỉm cười bước lên chiếc xe màu cam của mình.
– Song Ngư, hay tớ đưa cậu về- Bạch Dương nhìn Song Ngư.
– Ừm.. Sao cũng được.
3 Chiếc xe sang trọng rẽ 3 ngã khác nhau rồi mất hút.
– Song Ngư!
Song Ngư nhìn Bạch Dương, nhìn nụ cười không bao giờ tắt của cậu, nó ấm áp và dịu dàng, nhớ lại khuôn mặt lo lắng của cậu khi Nhân Mã bị ngã, cô lại thấy buồn, nếu người bị ngã là cô, liệu cậu có lo thế không? Chắc là không, cô đâu là gì của cậu. Cô không đủ can đảm để hỏi cậu câu ” Cậu thích Nhân Mã à?”
Song Ngư nhắm mắt lại, từ từ ngủ đi, cô bây giờ không có dũng khí nhìn cậu, đầu khẽ tựa vào vai ai đó, tim ai đó đập mạnh, lập tức nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho cô thoải mái hơn. Cậu cảm thấy vai ươn ướt, thì ra là nước mắt. Song Ngư khóc sao, là vì lí do gì? Bạch Dương rối rắm, lấy tay lau nhẹ nước mắt cho cô, rồi lại bảo tài xế:
– Anh chạy thêm 1 vòng nữa đi.
– Dạ, cậu chủ- tuy khó hiểu nhưng lại không dám cãi lời. Được 1 lần sẽ có lần 2 thế là lại ” thêm 1 vòng nữa đi ” và ” dạ, cậu chủ”
————————————
– Sau này phải cẩn thận, không được bị cái gì đấy!- Song Tử cằn nhằn.
– Biết rồi biết rồi, còn tại ai mà tớ mới thế này- Mã khinh bỉ nhìn Song Song.
– Thế ai bảo là không cần cậu bảo vệ?
– Ai bảo cậu suốt ngày lẽo đẽo theo làmg phiền tớ.
– Ai bảo cậu cứ không cẩn thận lại hay để bị thương.
– Ai bảo cậu cứ hay giận người ta.
– Ai bảo cậu cứng đầu làm gì?
– Ai bảo cậu quan tâm tớ?
– Ai bảo tớ thích cậu làm chi.- Song Tử nói nhẹ nhàng, quay đầu sang nhìn Mã, cùng lúc Mã quay đầu lại, 2 gương mặt chỉ cách nhau 5 cm cũng đủ làm tim 2 đứa đập mạnh, Mã Mã quay đầu vờ ngắm cảnh, tên xấu xa nào đó lại cười thầm trong bụng.
—————————-
Về đến nhà, Ngưu ngã phịch trên giường, cô bắt đầu suy nghĩ Thiên Minh là ai? Tại sao hôm nay Ma Kết và Thiên Yết hành động kì lạ. Đã nói chỉ ôn ở lớp, đùng 1 cái tên Yết đó lại bảo chiều đến nhà hắn học, đã thế cô lại có biết nhà hắn đâu chứ! Mặc kệ.
Đột nhiên nhớ đến hộp quà ban nãy, Ngưu nhảy chòm chòm dậy. Mở hộp quà màu tím ra, bên trong là 1 đôi giày màu tím nhạt, rất xinh. Có 1 lá thư, Ngưu mở ra xem
” Màu tím rất hợp với cậu, bí ẩn và quyến rũ.
Thiên Minh.”
– Cái gì mà hợp với cậu, cái gì mà bí ẩn rồi quyến rũ chứ?- Kim Ngưu nhăn mặt lẩm bẩm.
” Mẹ mua cho con heo đất… Mẹ mua cho con heo đất.. Í..A..Í…”
– Alô!- Ngưu bắt máy.
– 5 phút, thay quần áo rồi mang tập sách ra cổng ngay!
– Thiên Yết?
– Cậu không ra tôi sẽ lên đấy!
– Được! Tôi ra…
Ngưu nhanh chóng bay vào thay quần áo, cô chọn quần jean và áo thun rộng, tóc cột cao phía sau nhìn năng động lại không kém phần dễ thương.
Ngưu mang cặp chạy ra ngoài, đúng là Thiên Yết đứng đó, dựa vào chiến mã màu trắng của cậu. Nhìn cậu lúc này đẹp trai khỏi tả, hèn chi mấy cô gái đi qua cứ ngoái lại nhìn không thôi! Đúng là yêu nghiệt hại người a.
– Nhìn đủ chưa? – Yết nhàn nhạt lên tiếng.
– Chưa- Ngưu theo quáng tính đáp bừa, khi ý thức trở lại thì đã quá muộn. Cô bị kéo lên xe, ngồi bên cạnh ghế lái, nhìn sang trái, người lái chính là tên yêu nghiệt Thiên Yết chứ ai.
– A…… Thả tôi ra, cậu đưa tôi đi đâu? Tôi chưa muốn chết a… Sao cậu lại lái xe.. Cậu.. Cậu chỉ mới 16 thôi mà…
-Kim Ngưu!
Ngưu Ngưu quay đầu lại, trước mặt cô là 1 chàng trai. Tóc đen mềm mại, mắt đen sâu thẳm, dáng người cao ráo, mặt mũi khôi ngô.
– Ngưu, từ khi nào cậu lại quen được anh chàng đẹp trai như thế vậy?- Nhân Mã lay lay Kim Ngưu.
– Ai vậy Ngưu?- Xử Nữ nhìn chàng trai trước mặt, thắc mắc hỏi. Là người quen của Trâu ngốc thì sao cô lại không biết chứ.
Bảo Bình nhảy chồm chồm ra trước mặt đánh giá.
– Mắt đẹp, mũi cao, môi mỏng… Chà chà, đẹp trai, tớ duyệt…
– Bao giờ tới lượt cậu lên tiếng- người nào đó bực mình kéo cổ áo Bảo Bảo lại, giận dữ nói- Sư Tử tớ đẹp trai thế này này mà có thấy cậu khen bao giờ đâu, phân biệt chủng tộc à!
– Đâu có, cậu là đẹp trai nhất!!- Bảo Bình cười hề hề nhéo má Sư Tử, cậu ta mà giận cô thì ai giúp cô làm bài tập a!
– Kim Ngưu!- Cậu bạn đẹp trai kiên nhẫn gọi.
– Tớ… Tớ với cậu quen nhau à?-
Ngưu nghi hoặc nhìn chàng trai trước mặt.
– Cậu không nhớ tớ sao? Hơi thất vọng đó, không sao, tặng cậu, tối nay tớ mời cậu uống cafe, tớ sẽ nhắc cho cậu nhớ tớ là ai- cậu bạn mỉm cười chìa hộp quà màu tím được gói cẩn thận trước mặt Ngưu.
– Nhưng tớ….- Ngưu ấp úng.
Cậu bạn đã đẩy hộp quà vào tay Ngưu, cười thật tươi trước bộ mặt ngơ ngơ mà đáng yêu đó
– Tớ tên Thiên Minh, hay tớ mời cậu đi ăn nha!
– Đi ăn? Tớ…- Chưa nói hết câu đã bị 2 cánh tay kéo đi. Yết nắm tay trái, Kết nắm tay phải, hộp quà thì quăng cho Cự Giải cầm giúp.
– Tối nay không rảnh, cậu ấy bận học nhóm với tôi.- Yết bỏ lại 1 câu làm Thiên Minh nghệch mặt ra. Rồi kéo cả bọn đi mất hút.
————————————-
– Hai cậu bị cái gì vậy hả?- Kim Ngưu hét lên giật tay ra rồi xoa xoa, đỏ hết cả lên.
– Không được gặp tên đó nữa – Yết Kết đồng thanh.
– Tại sao?
– Không tại sao cả!!- 2 chàng nói rồi bỏ đi 1 mạch, Yết nói vọng lại.
– Chiều nay đến nhà tôi làm bài tập, không trễ giờ, không được đi với tên đó.
– Ơ.. Nhưng tôi có biết nhà cậu đâu???- Ngưu nói nhưng Yết đã đi xa.
– Về thôi!- Cự Giải vỗ vai mỉm cười, trả lại hộp quà cho Ngưu. Ngưu nhận lấy, cùng Xử Nữ và Cự Giải tạm biệt mọi người rồi ra về.
– Ngưu, cậu quen Thiên Minh lúc nào vậy?- Xử Nữ hỏi.
– Đúng đó, cậu ấy có vẻ hiểu cậu lắm, còn tặng quà nữa này- Giải Nhi chỉ chỉ vào món quà- Không biết là gì nhỉ?
– Tớ không biết là tớ có quen cậu ấy đó- Ngưu vò đầu bứt tóc nhăn mặt.
– Xe đến rồi, lên xe đi về nhà từ từ mà nhớ- Xử nhắc nhở.
————————————-
– Bạch Dương hôm nay chúng ta học nhóm ở nhà nha!- Nhân Mã nhảy nhoi nhoi.
– Ừm cũng được!- Bạch Dương cười cười.
– Tớ cũng muốn đi, tớ sẽ bảo vệ cho Nhân Mã- Song Tử cười hề hề.
– Ai cần cậu bảo vệ chứ?- Nhân Mã chu mỏ lên cãi, cái má lúm phúng phính đáng yêu chết được.
– Là cậu nói đó nha, vậy tớ không cần cậu nữa, đỡ mệt- Song Tử phủ tay làm vẻ giận dỗi bỏ đi.
– Ấy ấy… Song Tử, cậu giận gì chứ, Song Tử, cậu giận tớ biết chơi với ai chứ???- Nhân Mã đuổi theo, bất ngờ vấp ngã.
” Bịch ”
– A.. đau.. Đau quá a- Mã kêu lên, lập tức Song Tử, Bạch Dương chạy đến, tiếp đó là Song Ngư, Sư Tử và Bảo Bình.
– Có sao không?? Nhân Mã- Song Tử lay lay tay Mã.
– Nhân Mã, đứng dậy được không?- Bạch Dương hỏi.
– Đau… Huhuhu tại cậu cả đấy! Cậu làm tớ bị ngã rồi nè…- Nhân Mã mè nheo.
Song Tử đỡ cô ngồi lên băng ghế gần đó, cốc đầu cô 1 cái cho hả giận.
– Huhuhu… Đau lắm đó!- Nhân Mã hét vào mặt Song Tử.
– Đau lắm hả? Xin lỗi nha! Đau ở đâu? Đưa tớ xem- Song Song cuống quýt cả lên.
– Nhìn cậu cứ như đứng trước phòng phụ sản chờ vợ sinh con vậy?- Sư Tử trêu chọc.
– Máu… Máu kìa, Nhân Mã, chân cậu chảy máu kìa- Song Ngư lắp bắp chỉ vào chân Mã.
– Tớ có bông băng, khử trùng rồi băng lại đi!- Bảo Bình lôi từ trong ba lô ra bông băng thuốc đỏ đưa cho Song Tử. Tiểu Song ngồi xuống, cầm chân Tiểu Mã lên rồi khử trùng, thoa thuốc, băng bó lại.
– Nhẹ tay thôi! Đau lắm đấy!- Nhân Mã nhăn mặt, cả bọn được dịp cười rần rần vì couple trẻ con này.
– Leo lên đi!- Song Tử ngồi xỏm xuống, Nhân Mã trèo lên lưng cậu, đung đưa, ngân nga hát lảm nhảm.
– Bạch Dương, gọi tài xế lái xe đến đi- Song Tử nói.
– Được!- Tiểu Bạch gọi xe, Song Tử đưa Nhân Mã lên xe.
– Các cậu cứ về, tớ đưa Bảo Bình về trước.- Sư Tử mỉm cười bước lên chiếc xe màu cam của mình.
– Song Ngư, hay tớ đưa cậu về- Bạch Dương nhìn Song Ngư.
– Ừm.. Sao cũng được.
3 Chiếc xe sang trọng rẽ 3 ngã khác nhau rồi mất hút.
– Song Ngư!
Song Ngư nhìn Bạch Dương, nhìn nụ cười không bao giờ tắt của cậu, nó ấm áp và dịu dàng, nhớ lại khuôn mặt lo lắng của cậu khi Nhân Mã bị ngã, cô lại thấy buồn, nếu người bị ngã là cô, liệu cậu có lo thế không? Chắc là không, cô đâu là gì của cậu. Cô không đủ can đảm để hỏi cậu câu ” Cậu thích Nhân Mã à?”
Song Ngư nhắm mắt lại, từ từ ngủ đi, cô bây giờ không có dũng khí nhìn cậu, đầu khẽ tựa vào vai ai đó, tim ai đó đập mạnh, lập tức nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho cô thoải mái hơn. Cậu cảm thấy vai ươn ướt, thì ra là nước mắt. Song Ngư khóc sao, là vì lí do gì? Bạch Dương rối rắm, lấy tay lau nhẹ nước mắt cho cô, rồi lại bảo tài xế:
– Anh chạy thêm 1 vòng nữa đi.
– Dạ, cậu chủ- tuy khó hiểu nhưng lại không dám cãi lời. Được 1 lần sẽ có lần 2 thế là lại ” thêm 1 vòng nữa đi ” và ” dạ, cậu chủ”
————————————
– Sau này phải cẩn thận, không được bị cái gì đấy!- Song Tử cằn nhằn.
– Biết rồi biết rồi, còn tại ai mà tớ mới thế này- Mã khinh bỉ nhìn Song Song.
– Thế ai bảo là không cần cậu bảo vệ?
– Ai bảo cậu suốt ngày lẽo đẽo theo làmg phiền tớ.
– Ai bảo cậu cứ không cẩn thận lại hay để bị thương.
– Ai bảo cậu cứ hay giận người ta.
– Ai bảo cậu cứng đầu làm gì?
– Ai bảo cậu quan tâm tớ?
– Ai bảo tớ thích cậu làm chi.- Song Tử nói nhẹ nhàng, quay đầu sang nhìn Mã, cùng lúc Mã quay đầu lại, 2 gương mặt chỉ cách nhau 5 cm cũng đủ làm tim 2 đứa đập mạnh, Mã Mã quay đầu vờ ngắm cảnh, tên xấu xa nào đó lại cười thầm trong bụng.
—————————-
Về đến nhà, Ngưu ngã phịch trên giường, cô bắt đầu suy nghĩ Thiên Minh là ai? Tại sao hôm nay Ma Kết và Thiên Yết hành động kì lạ. Đã nói chỉ ôn ở lớp, đùng 1 cái tên Yết đó lại bảo chiều đến nhà hắn học, đã thế cô lại có biết nhà hắn đâu chứ! Mặc kệ.
Đột nhiên nhớ đến hộp quà ban nãy, Ngưu nhảy chòm chòm dậy. Mở hộp quà màu tím ra, bên trong là 1 đôi giày màu tím nhạt, rất xinh. Có 1 lá thư, Ngưu mở ra xem
” Màu tím rất hợp với cậu, bí ẩn và quyến rũ.
Thiên Minh.”
– Cái gì mà hợp với cậu, cái gì mà bí ẩn rồi quyến rũ chứ?- Kim Ngưu nhăn mặt lẩm bẩm.
” Mẹ mua cho con heo đất… Mẹ mua cho con heo đất.. Í..A..Í…”
– Alô!- Ngưu bắt máy.
– 5 phút, thay quần áo rồi mang tập sách ra cổng ngay!
– Thiên Yết?
– Cậu không ra tôi sẽ lên đấy!
– Được! Tôi ra…
Ngưu nhanh chóng bay vào thay quần áo, cô chọn quần jean và áo thun rộng, tóc cột cao phía sau nhìn năng động lại không kém phần dễ thương.
Ngưu mang cặp chạy ra ngoài, đúng là Thiên Yết đứng đó, dựa vào chiến mã màu trắng của cậu. Nhìn cậu lúc này đẹp trai khỏi tả, hèn chi mấy cô gái đi qua cứ ngoái lại nhìn không thôi! Đúng là yêu nghiệt hại người a.
– Nhìn đủ chưa? – Yết nhàn nhạt lên tiếng.
– Chưa- Ngưu theo quáng tính đáp bừa, khi ý thức trở lại thì đã quá muộn. Cô bị kéo lên xe, ngồi bên cạnh ghế lái, nhìn sang trái, người lái chính là tên yêu nghiệt Thiên Yết chứ ai.
– A…… Thả tôi ra, cậu đưa tôi đi đâu? Tôi chưa muốn chết a… Sao cậu lại lái xe.. Cậu.. Cậu chỉ mới 16 thôi mà…
/44
|