– Nhân Mã!!!!!!
” Bịch… Bịch…”
Hai con người lăn đều xuống con dốc, người con trai cứ thế dang tay ra ôm trọn người con gái vào lòng, hứng trọn hết những tổn thương và chỉ mong sao cô gái bình an vô sự.
– Á.. Á.. Á……….
– Mã! Nhân Mã, cậu có sao sao không?- Song Tử lên tiếng ngay khi 2 người chạm đất mẹ thân yêu và đã ngừng lăn.
– Ôi ôi.. Đau quá!- Nhân Mã xoa xoa cái mông mặt nhăn nhó.
– Phù… – Song Tử thở phào nhẹ nhỏm.
– Song… Tử, cậu có làm sao không?- Nhân Mã hỏi thăm, cô biết lúc ngã xuống cậu bảo vệ cô, không cho cô chịu bất cứ tổn thương nào. Cô biết, biết hết.
– Tớ… không sao! Cậu lo cho tớ à? Hạnh phúc quá!
– Giờ phút này mà còn giỡn được hả?
Nhân Mã nói rồi nhìn quanh, bầu trời thì tối thui, ở đây cây cỏ um tùm, chỉ thấy ánh sáng nhàn nhạt của trăng sao chiếu xuống… Nói thiệt là cô rất sợ mà nha.
” Hú….”
– Á……..- Nhân Mã hét ầm lên, nhảy vào lòng Song Tử ngồi ôm chặt lấy cậu.
– Ma đó, có ma đó, ghê quá đi!- Mã ôm ai kia run lẩy bẩy, ai kia lại mỉm cười thật gian tà, thầm ước thời gian ngừng trôi.
– Không sao! Có tớ ở đây mà, có tớ ở bên cậu.- Song Tử nắm chặt bàn tay run rẩy của Mã Nhi.
– Cậu… Song Tử này… Cậu… sau này có bạn gái rồi, cậu có quan tâm tớ nữa không? – Nhân Mã ngây thơ hỏi.
– Chưa biết nữa, chắc là không!!
– Song Tử xấu xí, chẳng phải cậu hứa quan tâm tớ mọi lúc mọi nơi sao?
– Đó là khi tớ còn độc thân chứ!
– Thế bây giờ, cậu có bạn gái chưa?- Nhân Mã hồi hộp, nếu có rồi thì làm sao đây, Song Tử lúc nào cũng ở bên cô, cô chưa từng nghĩ đến 1 ngày nào đó không có cậu.
– Có!- Song Tử đáp.
– Là… ai vậy?- Nhân Mã hỏi nhỏ, như tiếng mũi vo ve.
– Một cô gái rất đáng yêu, nghịch ngợm và quậy phá nhưng rất tốt bụng hay quan tâm tới mọi người, đặc biệt cô ấy rất xinh đẹp.- Song Tử càng nói gương mặt Nhân Mã càng cuối thấp xuống, có người con gái hoàn hảo đến vậy sao???
– Cô gái đó tốt thật!
Song Tử cười khi nghe Nhân Mã nói vậy nhưng không đáp trả, ừ thì cô ấy tốt, nhưng cô ấy rất vô tâm, vô tâm đến phát bực. Cô ấy đâu quan tâm tới tình cảm của cậu, cô ấy đâu biết cô quan trọng với cậu bao nhiêu, cô ấy đâu có biết…
– Tự tin ghê ha?- Song Tử xoa đầu Nhân Mã.
– Hở? À… Còn… tớ… Tớ xếp ở đâu trong lòng cậu?- Nhân Mã tinh nghịch vẽ vẽ lên vòm ngực rắn chắc của cậu 1 hình trái trim.. À nhầm, trái tim.
– Cậu cứ tìm thử xem, chỗ nào trong tim cũng sẽ thấy!- Song Tử cười cười rồi nắm cánh tay trắng nõn của Nhân Mã- Đừng nghịch nữa, tớ cũng là con trai đấy! ( Ý tứ gì??? )
Nhân Mã mặt đỏ như trái cà chua, nếu không phải là đang vào lúc trời tối thì Song Tử đã cười ầm ầm lên vì bộ dạng thẹn thùng của cô.
– Mã à! Tớ thích cậu…- Song Nhi choàng tay ôm cô gái trong lòng mình, người con gái mà cậu yêu thương. Nói thật nhỏ, thật nhẹ, như nói cho ruồi cho mũi nghe thôi.
” Thịch… Thịch… ”
Bầu không khí im lặng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim, Nhân Mã không biết nên nói gì, làm gì, chỉ ngồi im như pho tượng. Suốt những năm qua, cô đều luôn như vậy, luôn trốn tránh cậu.
– Cậu làm tớ tổn thương đấy!- Song Tử cười, mà sao thấy chua chát, câu nói của cậu vẻ như là trách móc, nhưng sao nghe đau lòng hơn. Cô làm cậu tổn thương, vậy mà cậu vẫn ở bên cô. Nhân Mã cô đúng là đồ máu lạnh mà!!
– Tớ….
– Nhân Mã, đừng nói gì hết, tớ sợ nhất là nghe cậu từ chối.
– Ai nói với cậu là tớ sẽ từ chối!- Nhân Mã tự nhiên nhảy chòm chòm lên quay mặt đối diện với Song Tử.
– Hả?- Song Nhi nghệch mặt ra không hiểu mô tê gì hết.
– Tớ chấp nhận hết tất cả tình cảm bao la của cậu..- Nhân Mã dang tay ôm hết không khí bao quanh vào lòng. Tựa như ôm hết tình cảm bao nhiêu năm của cậu cất vào tim.
– Cậu nói gì? Nói lại tớ nghe xem!!!- Song Tử vẫn chưa hoàn hồn.
– Không! Nghe! Thì! Thôi- Nhân Mã gằn nhẹ, 4 từ đơn giản làm cậu chàng quýnh quáng, Song Tử ôm Nhân Mã vào lòng, miệng cười mãi không thôi.
– Tớ nghe rồi! Không cần nhắc lại đâu, nghe hết rồi!!
– Thế cái cô gái xinh đẹp lúc nảy là cô nào, khai mau!- Nhân Mã tự nhiên hùng hổ.
– Cô này nè!- Cánh môi nhẹ nhàng đặt lên trán ai kia, nhẹ như cơn gió.
– Biết chưa?- Song Tử nhéo chóp mũi Nhân Mã.
– Chưa? Chưa biết! Chưa biết gì hết!!- Nhân mã lắc đầu ngầy nguậy.
Song Tử nhìn Nhân Mã bằng ánh mắt đầy gian xảo, gương mặt kề sát vào mặt cô, càng gần cô càng né… càng kề cô càng né…
– Bi…ết … Biết rồi… Tớ biết rồi!!- Nhân Mã đẩy Song Tử ra vừa cười vừa nói.
– Á…- Nhân Mã vừa đẩy liền ngã nhào xuống đất. À không! Ngã nhào vào người Song Tử…
Bốn mắt nhìn nhau…
– Nhân Mã! Tớ nói rồi, tớ cũng là con trai… Cậu mà cứ như vậy tớ biến thành sói ráng chịu – Nhân Mã ngượng chín mặt lòm còm bò dậy, Song Tử bị ngã cũng ngồi dậy theo, cậu cảm nhận được có thứ gì đó theo tấm lưng chảy xuống, cảm giác đau đớn kéo đến, nhưng nụ cười vẫn rực rỡ.
– Làm sao lên đây!- Nhân Mã thở dài.
– Điện thoại… Gọi điện thoại cho Thiên Yết đi. Hoặc Kim Ngưu cũng được.!- Song Tử ngồi im không động đậy.
Nhân Mã tự cốc đầu mình, sau đó móc điện thoại di động ra lắc lắc..
– Gọi được không đây?- Nhân Mã nhấn số.. – A! Được rồi.
——————————————–
” Mẹ mua cho con heo đất… Mẹ mua cho con heo đất…”
– A! Nhân Mã gọi!- Kim Ngưu nhảy choi choi lên – Alo! Cậu đi đâu vậy?
– Ngưu Ngưu, cứu…….
– Hả? Cậu nói cái gì..
– Bọn… .. bị… ngã ở.. .. cậu… với Yết.. giúp.. .Tút… Tút…- Nhân Mã nói mà Kim Ngưu nghe chữ có chữ không, sau đó thì tút tút…
– Nhân Mã! Nhân Mã!- Kim Ngưu gọi to vào điện thoại..- Mất sóng rồi, làm sao đây??
– Chuyện gì?- Thiên Yết thấy nét mặt hốt hoảng của Kim Ngưu thì vội hỏi.
– Mã nói cậu ấy với Song Tử bị ngã cái gì đấy, bảo bọn mình giúp..- Kim Ngưu lần lượt kể lại những gì cô nghe thấy.
Thiên Yết đứng bật dậy, sau đó kéo tay Kim Ngưu chạy qua bên cái bọn kia.
– Gì đây! Tay trong tay, định tuyên bố chủ quyền à?- Bạch Dương đang thổi lửa mồm miệng bon chen khi thấy Yết nắm tay Ngưu.
– Tớ… Mọi người mau… mau đi tìm Song Tử và Nhân Mã giúp với.- Kim Ngưu thở hòng hộc.
– Cái gì? Chẳng phải 2 cậu ấy đi kím củi nhóm lửa với 2 cậu sao? – Cự Giải vẫn đang cầm cái sạn to tổ bố vừa ngạc nhiên vừa hỏi.
– Các cậu ấy bị lạc rồi à?- Thiên Bình tay cầm dao quay đầu ra hỏi.
– Lúc nãy bọn tớ ngồi đợi, sau đó không thấy bọn họ về, Nhân Mã lại gọi cho Ngưu nói đi giúp bọn họ, rồi sau đó mất sóng…- Thiên Yết kể lại.
– Không gọi được nữa à? Vậy chúng ta đi tìm đi!- Ma Kết đứng dậy.
– Tớ đi báo với thầy cô!- Xử Nữ nói rồi cùng Song Ngư chạy đi.
– Chúng ta bây giờ sẽ đi tìm, cậu biết các cậu ấy đi ở đâu không?- Ma Kết hỏi.
– Bọn họ đi hướng kia, chắc là bị trượt xuống đâu đó rồi, nghe giọng Mã chắc là cả 2 không sao, chỉ là không về được thôi nên chúng ta cứ tạm yên tâm đi!- Kim Ngưu phân tích đây đó đàng hoàng.
– Cũng được, thế con trai bọn tớ sẽ đi tìm, các cậu ở lại đây đi!- Bạch Dương nói.
– Cũng được, mà Sư Tử đâu? Bảo Bình nữa?- Kim Ngưu quay qua quay lại.
– Ở trong lều, để các cậu ấy ở lại cũng được!- Thiên Bình nói rồi bước ra chuẩn bị hành trình tìm kím.
– Cậu…- Thiên Yết nhìn Thiên Bình, ánh mắt mọi người tự nhiên cũng sẽ hướng theo – định cứ như vậy mà đi à?
Thiên Bình tự nhiên mình một lượt, tạp dề màu hồng phấn của Cự Giải cho mượn, trên tay còn cầm con dao thái cà rốt, nhìn cậu chẳng khác nào bà nội trợ đảm đan. Thiên Ca cười hề hề đặt dao xuống, tháo tạp dề ra rồi mới bước đi..
– Thiên Bình… cẩn…. cẩn thận!- Cự Giải nói, tuy rất nhỏ nhưng cậu có thể nghe được, Thiên Ca mỉm cười thật tươi gật đầu. Lúc này thầy giám thị cùng thầy Phong, cô Minh Anh cũng chạy tới.
– Em ở lại với tụi nhỏ, anh và thầy giám thị đi tìm là được rồi!- Thầy Phong nói với cô Anh rồi cùng nhóm con trai chạy đi.
——————————————–
– Nhân Mã! Song Tử, 2 cậu ở đâu?
– Mã à! Cậu ở đâu? Nhân Mã..
– Song Tử, Nhân Mã, các em ở đâu???
– ………………..
– Song Tử, hình như có tiếng gọi, các cậu ấy đi tìm tụi mình thì phải?- Nhân Mã lay vai Song Tử.
– Tới.. rồi hả?- Song Tử thì thào.
– Song Tử! Song Tử! Cậu sao vậy? Tỉnh lại đi đi!- Song Tử đột nhiên ngã ngang làm Nhân Mã hốt hoảng la toán lên, hai tay vỗ vỗ má Song Tử.
Nhân Mã đỡ Song Tử nằm xuống, tay chạm vào lưng truyền đến cảm giác ươn ướt, tối quá cô cũng không nhìn rõ, đến khi biết được thì lại hốt hoảng, máu… máu ở đâu mà nhiều quá vậy?
– Cứu… Cứu chúng tôi với!- Nhân Mã đứng dậy bắt tay thành loa hét lên.
– Bạch Dương, hình như tớ nghe tiếng Mã gọi!- Thiên Bình kều kều Bạch Dương.
– ” Cứu… Có ai không? Giúp tôi với!…”
– Là Nhân Mã! – Bạch Dương cũng la lên.
– Ở dưới kia!- Thầy Phong chỉ xuống 1 vách đá khá là dốc.
– Nhân Mã! Song Tử! Các em có ở đó không?- Thầy giám thị hét lớn xuống dưới.
– ” Có… có.. giúp em với..”
– Ở dưới đó, các em cứ ở đây! Để 2 thầy đi xuống!- Thầy Phong nói với cả bọn.
4 chàng trai đứng phía trên, 2 thầy giáo từ từ đi xuống, ánh đèn pin lập lòe trong trời đêm.
10 phút sau…
– Song Tử bị làn sao vậy?- Ma Kết với tay đỡ lấy Song Tử giúp thầy Phong, thầy 1 mình đỡ cái thân cao lớn muốn bằng cả thầy thì thật tội, mồ hôi đổ đầy ra rồi.
– Bị ngã! Bọn tớ lăn từ đây xuống đấy! Ê cả mông!- Nhân Mã xoa xoa cái mông tội nghiệp.- À.. Song Tử bị chảy máu đấy! Mau.. mau về!
Người cần cứu đã cứu được, mọi người thở phào nhẹ nhỏm. Thầy Phong cùng thầy giám thị đi trước dẫn đường, Ma Kết, Thiên Yết, Thiên Bình cùng bê cái thân trâu bò của Song Tử về chuồng, cậu chàng đã xụi lơ phất phơ nắm im không nhúc nhích. Về phần Nhân Mã đã được Bạch Dương cõng về, cô nàng do chạy nhảy quá nhiều nên chân đi cũng không nổi nữa rồi.
Về đến nơi, tất cả mọi người tụ tập chờ đợi, thấy cả đám trở về, ai nấy cũng vui mừng ra mặt.
Cả đám người ngồi xuống tấm thảm trải trên bãi cỏ ở trước lều..
– Các em có sao không?- Cô Anh hỏi thăm.
– Sao quá trời quá đất luôn cô ơi!- Song Ngư cười hề hề.
– Hello! Chào cả nhà!- Lúc này Bảo Bình với Sư Tử mới chịu chui ra, thấy tất cả tập hợp tại 1 chỗ mới ngớ người.
– Tớ bỏ lỡ điều gì à?- Sư Tử gãi gãi đầu hỏi. Rồi sau đó chạy lại nhập bọn.
– Cô, Song Tử chảy máu…- Nhân Mã chỉ chỉ.
Cả đám lật ngược người Song Song lại, máu chảy ướt cả tấm lưng, thầy giám thị nhanh chóng lột sạch chiếc áo của Song Tử, tấm lưng trần trắng trẻo lộ ra… và 1 màn sau đó..
Bạch Dương bịt mắt Song Ngư:
– Tiểu Ngư, đừng nhìn, đó là người xấu.
Thiên Bình bịt mắt Cự Giải:
– Giải Nhi, tò mò không tốt, không nên.
Thiên Yết bịt mắt Kim Ngưu:
– Đừng nhìn, hư mắt đấy!
Sư Tử bịt mắt Bảo Bình:
– Đừng có đầu độc tâm hồn trẻ thơ chứ!!
Ma Kết bịt mắt Xử Nữ:
– Đen tối! Quá đen tối!
Anh Phong bịt mắt chị Minh Anh:
– Chuyện bọn nhỏ! Nhìn làm gì?
Nhân Mã tay che mặt chừa ra 2 con mắt ngồi lau rửa vết thương cho Song Ca. Tội cho thầy giám thị ngồi bơ vơ 1 mình…
– Phong! Xong chưa, dẫn tình yêu chú về nào, để anh còn đi về tìm tình yêu của anh nữa chứ!!- Thầy giám thị thì thầm với thầy Phong. Sau đó 3 thầy cô về lều của giáo viên. Mọi người lại tiếp tục quay về với công việc của mình…
Nhân Mã quay qua quay lại, không có ai, Song Tử thì đang ngủ co giò chưa tỉnh, cô nhanh chóng kề sát tai cậu, thì thầm…
– Song Tử, tớ thích cậu!
” Chợp….”
Cô vừa ngóc đầu dậy thì bàn tay bị ai đó chộp lấy, Mã xấu hổ không nói nên lời..
– Tớ nghe hết rồi!- Song Tử mở mắt ra chớp chớp.
– Cậu… cậu chơi xấu!- Nhân Mã đấm đấm Song Tử.
– A!! Đau…- Song Tử nhăn mặt, Mã vội vàng hối lỗi bằng cách xoa xoa chỗ mới đánh. Song Tử cười thật gian tà, Nhân Mã nhìn mà chỉ muốn đánh cho mấy phát, lại nhớ tới lúc cậu ôm trọn cô vào lòng mà lăn xuống, thì thôi vậy…
– Thiên Yết! Bây giờ củi đâu mà đốt lửa đây!- Kim Ngưu thở dài – Hay cậu đi xin… à không, đi mượn của người khác đi…
– Không! Cậu đi mà làm đi!- Thiên Yết nói xong câu đó rồi ngồi đơ như khúc gỗ, nhắm mắt như hòa thượng ngồi thiền vậy!
– Vậy tớ đi là được chứ gì? Đồ vô dụng!!- Kim Ngưu nhìn Thiên Yết bằng ánh mắt bánh bèo, lầm bà lèm bèm bước đi sang lều bên cạnh.
– A! Chào Kim Ngưu, không ngờ lại gặp cậu ở đây!- Thiên Minh đang hóng gió ở ngoài thấy bóng dáng quen thuộc thì vẫy tay gọi.
– A! Thiên Minh, gặp cậu ở đây vui quá!- Ngưu Ngưu mắt sáng rực.
Thiên Yết bên này nghe thấy ồn ào thì liền mở mắt ra, gương mặt đen như màn đêm, cùng với bộ quần áo đen thì thành ra là người vô hình trong đêm a.
– Cái thằng đó! Làm như thân quen lắm, bảo đi lấy củi lại đi nói chuyện với con trai, con gái gì mà,……- Thiên Yết vừa đi vừa lèm bèm như thằng điên. Đang điên thật mà…
– Bọn tớ định đốt lửa, nhưng củi không có, cậu…- Tiểu Ngưu đang không biết nên mở miệng ” mượn ” như thế nào.
– Bọn tớ có nhiều lắm, tớ lấy cho!- Thiên Minh nhanh miệng tay cầm 2 bó củi đến trước mặt Kim Ngưu, – Tớ cầm phụ cậu nha!
– Không cần!- Kim Ngưu mới há miệng ra chưa kịp nói thì bị Yết Ca bay vào họng cướp lời, cô chưa kịp hiểu gì thì đã bị kéo đi.
– Cậu nói chuyện với tên đó làm chi. – Thiên Yết càm ràm- Mà khoan!
Yết Ca kéo Tiểu Ngưu quay lại, Minh Minh còn cầm 2 bó củi đứng đơ đơ ra chưa hoạt động. Yết nhanh tay cướp ngay 2 bó củi rồi quay lưng hướng về lều.
– Cậu cướp…- Kim Ngưu quay sang nhìn 1 màn cướp giật đầy chất quý tộc này thì chỉ nói được có 2 chữ…
– Nói nhiều quá! Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nói chuyện với thằng đó, rảnh quá thì nói chuyện với con ruồi con mũi gì đó!
– Cậu bị điên hả?
– Cậu mới điên đó, đúng là ngố không chịu được, không làm người ta lo lắng là không được à?
– Ai bảo cậu lo làm gì? Nói chuyện cũng cần cậu lo à?
– Cậu bướng bỉnh quá vậy!!
– Cậu là đồ mặt sắt!!
– Não cậu làm bằng i – nox hả?
– Đầu cậu làm bằng nhôm thì có!!!
– ……………….
Một góc trời vang dội vì tiếng cãi nhau của 2 anh chị…
———————————————-
– Tất cả.. tập trung!- Xử Nữ gọi to.- Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, nhập tiệc…….
Và sau đó là cuộc hỗn chiến thức ăn, bạn thì bạn nhưng ăn thì ăn…
– Xử Nữ ăn nhiều vào cho mau lớn nè!- Ma Kết gắp cho Xử Nữ cái đùi gà to tổ chảng.
– Ai cần cậu quan tâm chứ?- Xử Nữ liếc mắt nhìn Ma Kết nhưng miệng thì vẫn cười tươi như hoa.
– Sau này muốn bán tớ cũng không mua con heo gầy như cậu đâu, nên ăn nhiều vào!!- Ma Kết lại gắp thêm cho Xử Nữ 1 miếng thịt lớn. Rồi xoa xoa đầu cô như con nít lên 3…
– Ăn đi Giải Nhi!- Thiên Bình bỏ vào chén Cự Giải miếng thịt nướng. Rồi thì thầm vào tai cô- Lúc nãy cậu nói gì? Nói lại cho tớ nghe đi.
Cự Giải đỏ mặt đẩy đầu Thiên Bình ra rồi cười khúc khích.
Ăn no nê, cả bọn nằm dài ườn như con lươn ngắm trăng hóng gió, 12 con người xếp hàng dài nằm giữa trời sao.
– Chúng ta sẽ mãi như vậy được không mọi người- Song Ngư ngồi dậy nói.
– Được!!!!!!!- 11 con người bật đầu theo.
12 người, 24 cánh tay đập vào nhau…
– Mãi mãi là bạn!!!!
——————————————-
8h tối…
– Ai muốn đi chơi không? Tớ biết chỗ đi chơi vui lắm!- Sư Tư giơ tay phát biểu.
– Không!- Câu nói phũ phàng nhất trên đời.
– Bảo… Bình đi với tớ, tớ dẫn đi chơi…- Sư Tử dụ ngọt.
– Không! Chẳng có gì vui cả!- Bảo Bảo từ chối.
– Ở đó có hồ nước màu xanh ngọc… có vách đá và vài cây cổ thụ lâu năm, cậu có muốn nghiêng cứu…- Sư Tử thì thầm vào tai Bảo Bình, mắt ai kia sáng rực.
– Đi! Đi! Tớ đi…- Bảo Bình chạy lon ton theo sau.
Bóng 2 người mất hút dưới trăng, cả đám nhìn theo cười tủm tỉm…
– Nắm tay tớ dẫn đi!- Sư Tử chợp lấy tay Bảo Bảo rồi kéo đi.
Đi qua vài con hẻm, qua 1 khu đất trống nhỏ tới gần 1 cây đại thụ to thật to, Bảo Bảo há mồm không khép lại được.
– Đây! Đẹp chưa? – Sư Tử tấm te tấm tét khoe khoang.
– Đẹp! Đẹp quá Sư Tử à!!!!- Bảo Bảo ôm chầm lấy Sư Tử nhảy choi choi lên.
Cả 1 dòng nước trong vắt đến thấy cả đáy, những mỏm đá cùng vách đá cao ngất như mấy cái hang thông nhau. Vài cây cổ thụ lớn mọc quanh dòng nước như những minh chứng thời gian, cảnh quang cứ như tiên cảnh,..
– Nước trong như ngọc vậy? Cậu ở đâu tìm ra vậy?- Bảo Bình vừa cầm hộp lấy 1 ít nước vừa hỏi.
– Tình cờ thôi!- Sư Tử gãi gãi đầu cười thật tươi, trong đêm nhìn y như ngôi sao sáng chói.- Mà Bảo Bình này! Đi vào đấy đi, đi 1 vòng mà tham quan đi!
Bảo Bình nghe lời Sư Tử cũng lon ton chạy vào vách đá, Sư Tử cười tinh nghịch chạy đến cửa vách đá đứng đợi…
– Sư Tử, cậu…- Bảo Bình vừa bước ra khỏi vách đá đã thấy Sư Tử đứng đợi, cậu với tay sờ lên tóc cô và…
” Bựt…”
– A! Sư Tử chết bằm dám giật tóc tớ hả?- Bảo Bình ôm đầu hét toán lên.
– Suỵt… – Sư Tử kéo Tiểu Bảo đi đến chỗ gần dòng nước, cả 2 đứng trên vách đá nhìn xuống dưới, Sư Tử nhắm mắt chắp tay đọc lầm bầm cái gì đó rồi thả tay xuống nước.
– Cậu làm cái gì vậy?- Bảo Bình kéo kéo tay áo Sư Tử.
– Se duyên, cậu sẽ là vợ của tớ trong tương lai, không có cửa thoát đâu.- Sư Tử cười tươi rối.
– Cái gì?- Tiểu Bảo tròn mắt nhìn.
– Tóc của cậu, và tóc của tớ, se lại với nhau, tớ đã cầu nguyện rồi! Thả xuống hồ nguyện ước rồi, hahaha.
– Tớ không muốn a! Mau, mau phun nước miếng nói lại đi.
– Làm sao được, không thể được a!
– Thế phải làm sao?
– Trừ khi cậu nhảy xuống tìm lại 2 cọng tóc đó thì còn may ra!
– Tớ… làm sao lấy được, cái đồ vô duyên!!!!- Bảo Bình đấm vào mặt Sư Tử rồi hung hăng bỏ về.
– Vợ ơi! Chờ tớ với!- Sư Tử chạy te te theo phía sau.
– Cậu ngốc ghê! Thế cũng tin! Nhưng vẫn là tớ thích cậu!- Sư Tử nói thầm rồi cười thầm chạy lại đi song song với Bảo Bảo.
Hai người bước đi, người con gái mặt mày nhăn nhó, người con trai lại cười chói sáng. Ánh trăng cũng cười, cười cho tình cảm trẻ con của bọn họ, hôm nay trăng lại nghe được những 2 câu:
– Tớ thích cậu!
—————————
Ya Ya.. thế có ai nói thích tớ không? Tớ đang mong ngóng đây nè! Hihi… Chúc một ngày tốt lành. – Tớ thích cậu!!^^
” Bịch… Bịch…”
Hai con người lăn đều xuống con dốc, người con trai cứ thế dang tay ra ôm trọn người con gái vào lòng, hứng trọn hết những tổn thương và chỉ mong sao cô gái bình an vô sự.
– Á.. Á.. Á……….
– Mã! Nhân Mã, cậu có sao sao không?- Song Tử lên tiếng ngay khi 2 người chạm đất mẹ thân yêu và đã ngừng lăn.
– Ôi ôi.. Đau quá!- Nhân Mã xoa xoa cái mông mặt nhăn nhó.
– Phù… – Song Tử thở phào nhẹ nhỏm.
– Song… Tử, cậu có làm sao không?- Nhân Mã hỏi thăm, cô biết lúc ngã xuống cậu bảo vệ cô, không cho cô chịu bất cứ tổn thương nào. Cô biết, biết hết.
– Tớ… không sao! Cậu lo cho tớ à? Hạnh phúc quá!
– Giờ phút này mà còn giỡn được hả?
Nhân Mã nói rồi nhìn quanh, bầu trời thì tối thui, ở đây cây cỏ um tùm, chỉ thấy ánh sáng nhàn nhạt của trăng sao chiếu xuống… Nói thiệt là cô rất sợ mà nha.
” Hú….”
– Á……..- Nhân Mã hét ầm lên, nhảy vào lòng Song Tử ngồi ôm chặt lấy cậu.
– Ma đó, có ma đó, ghê quá đi!- Mã ôm ai kia run lẩy bẩy, ai kia lại mỉm cười thật gian tà, thầm ước thời gian ngừng trôi.
– Không sao! Có tớ ở đây mà, có tớ ở bên cậu.- Song Tử nắm chặt bàn tay run rẩy của Mã Nhi.
– Cậu… Song Tử này… Cậu… sau này có bạn gái rồi, cậu có quan tâm tớ nữa không? – Nhân Mã ngây thơ hỏi.
– Chưa biết nữa, chắc là không!!
– Song Tử xấu xí, chẳng phải cậu hứa quan tâm tớ mọi lúc mọi nơi sao?
– Đó là khi tớ còn độc thân chứ!
– Thế bây giờ, cậu có bạn gái chưa?- Nhân Mã hồi hộp, nếu có rồi thì làm sao đây, Song Tử lúc nào cũng ở bên cô, cô chưa từng nghĩ đến 1 ngày nào đó không có cậu.
– Có!- Song Tử đáp.
– Là… ai vậy?- Nhân Mã hỏi nhỏ, như tiếng mũi vo ve.
– Một cô gái rất đáng yêu, nghịch ngợm và quậy phá nhưng rất tốt bụng hay quan tâm tới mọi người, đặc biệt cô ấy rất xinh đẹp.- Song Tử càng nói gương mặt Nhân Mã càng cuối thấp xuống, có người con gái hoàn hảo đến vậy sao???
– Cô gái đó tốt thật!
Song Tử cười khi nghe Nhân Mã nói vậy nhưng không đáp trả, ừ thì cô ấy tốt, nhưng cô ấy rất vô tâm, vô tâm đến phát bực. Cô ấy đâu quan tâm tới tình cảm của cậu, cô ấy đâu biết cô quan trọng với cậu bao nhiêu, cô ấy đâu có biết…
– Tự tin ghê ha?- Song Tử xoa đầu Nhân Mã.
– Hở? À… Còn… tớ… Tớ xếp ở đâu trong lòng cậu?- Nhân Mã tinh nghịch vẽ vẽ lên vòm ngực rắn chắc của cậu 1 hình trái trim.. À nhầm, trái tim.
– Cậu cứ tìm thử xem, chỗ nào trong tim cũng sẽ thấy!- Song Tử cười cười rồi nắm cánh tay trắng nõn của Nhân Mã- Đừng nghịch nữa, tớ cũng là con trai đấy! ( Ý tứ gì??? )
Nhân Mã mặt đỏ như trái cà chua, nếu không phải là đang vào lúc trời tối thì Song Tử đã cười ầm ầm lên vì bộ dạng thẹn thùng của cô.
– Mã à! Tớ thích cậu…- Song Nhi choàng tay ôm cô gái trong lòng mình, người con gái mà cậu yêu thương. Nói thật nhỏ, thật nhẹ, như nói cho ruồi cho mũi nghe thôi.
” Thịch… Thịch… ”
Bầu không khí im lặng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim, Nhân Mã không biết nên nói gì, làm gì, chỉ ngồi im như pho tượng. Suốt những năm qua, cô đều luôn như vậy, luôn trốn tránh cậu.
– Cậu làm tớ tổn thương đấy!- Song Tử cười, mà sao thấy chua chát, câu nói của cậu vẻ như là trách móc, nhưng sao nghe đau lòng hơn. Cô làm cậu tổn thương, vậy mà cậu vẫn ở bên cô. Nhân Mã cô đúng là đồ máu lạnh mà!!
– Tớ….
– Nhân Mã, đừng nói gì hết, tớ sợ nhất là nghe cậu từ chối.
– Ai nói với cậu là tớ sẽ từ chối!- Nhân Mã tự nhiên nhảy chòm chòm lên quay mặt đối diện với Song Tử.
– Hả?- Song Nhi nghệch mặt ra không hiểu mô tê gì hết.
– Tớ chấp nhận hết tất cả tình cảm bao la của cậu..- Nhân Mã dang tay ôm hết không khí bao quanh vào lòng. Tựa như ôm hết tình cảm bao nhiêu năm của cậu cất vào tim.
– Cậu nói gì? Nói lại tớ nghe xem!!!- Song Tử vẫn chưa hoàn hồn.
– Không! Nghe! Thì! Thôi- Nhân Mã gằn nhẹ, 4 từ đơn giản làm cậu chàng quýnh quáng, Song Tử ôm Nhân Mã vào lòng, miệng cười mãi không thôi.
– Tớ nghe rồi! Không cần nhắc lại đâu, nghe hết rồi!!
– Thế cái cô gái xinh đẹp lúc nảy là cô nào, khai mau!- Nhân Mã tự nhiên hùng hổ.
– Cô này nè!- Cánh môi nhẹ nhàng đặt lên trán ai kia, nhẹ như cơn gió.
– Biết chưa?- Song Tử nhéo chóp mũi Nhân Mã.
– Chưa? Chưa biết! Chưa biết gì hết!!- Nhân mã lắc đầu ngầy nguậy.
Song Tử nhìn Nhân Mã bằng ánh mắt đầy gian xảo, gương mặt kề sát vào mặt cô, càng gần cô càng né… càng kề cô càng né…
– Bi…ết … Biết rồi… Tớ biết rồi!!- Nhân Mã đẩy Song Tử ra vừa cười vừa nói.
– Á…- Nhân Mã vừa đẩy liền ngã nhào xuống đất. À không! Ngã nhào vào người Song Tử…
Bốn mắt nhìn nhau…
– Nhân Mã! Tớ nói rồi, tớ cũng là con trai… Cậu mà cứ như vậy tớ biến thành sói ráng chịu – Nhân Mã ngượng chín mặt lòm còm bò dậy, Song Tử bị ngã cũng ngồi dậy theo, cậu cảm nhận được có thứ gì đó theo tấm lưng chảy xuống, cảm giác đau đớn kéo đến, nhưng nụ cười vẫn rực rỡ.
– Làm sao lên đây!- Nhân Mã thở dài.
– Điện thoại… Gọi điện thoại cho Thiên Yết đi. Hoặc Kim Ngưu cũng được.!- Song Tử ngồi im không động đậy.
Nhân Mã tự cốc đầu mình, sau đó móc điện thoại di động ra lắc lắc..
– Gọi được không đây?- Nhân Mã nhấn số.. – A! Được rồi.
——————————————–
” Mẹ mua cho con heo đất… Mẹ mua cho con heo đất…”
– A! Nhân Mã gọi!- Kim Ngưu nhảy choi choi lên – Alo! Cậu đi đâu vậy?
– Ngưu Ngưu, cứu…….
– Hả? Cậu nói cái gì..
– Bọn… .. bị… ngã ở.. .. cậu… với Yết.. giúp.. .Tút… Tút…- Nhân Mã nói mà Kim Ngưu nghe chữ có chữ không, sau đó thì tút tút…
– Nhân Mã! Nhân Mã!- Kim Ngưu gọi to vào điện thoại..- Mất sóng rồi, làm sao đây??
– Chuyện gì?- Thiên Yết thấy nét mặt hốt hoảng của Kim Ngưu thì vội hỏi.
– Mã nói cậu ấy với Song Tử bị ngã cái gì đấy, bảo bọn mình giúp..- Kim Ngưu lần lượt kể lại những gì cô nghe thấy.
Thiên Yết đứng bật dậy, sau đó kéo tay Kim Ngưu chạy qua bên cái bọn kia.
– Gì đây! Tay trong tay, định tuyên bố chủ quyền à?- Bạch Dương đang thổi lửa mồm miệng bon chen khi thấy Yết nắm tay Ngưu.
– Tớ… Mọi người mau… mau đi tìm Song Tử và Nhân Mã giúp với.- Kim Ngưu thở hòng hộc.
– Cái gì? Chẳng phải 2 cậu ấy đi kím củi nhóm lửa với 2 cậu sao? – Cự Giải vẫn đang cầm cái sạn to tổ bố vừa ngạc nhiên vừa hỏi.
– Các cậu ấy bị lạc rồi à?- Thiên Bình tay cầm dao quay đầu ra hỏi.
– Lúc nãy bọn tớ ngồi đợi, sau đó không thấy bọn họ về, Nhân Mã lại gọi cho Ngưu nói đi giúp bọn họ, rồi sau đó mất sóng…- Thiên Yết kể lại.
– Không gọi được nữa à? Vậy chúng ta đi tìm đi!- Ma Kết đứng dậy.
– Tớ đi báo với thầy cô!- Xử Nữ nói rồi cùng Song Ngư chạy đi.
– Chúng ta bây giờ sẽ đi tìm, cậu biết các cậu ấy đi ở đâu không?- Ma Kết hỏi.
– Bọn họ đi hướng kia, chắc là bị trượt xuống đâu đó rồi, nghe giọng Mã chắc là cả 2 không sao, chỉ là không về được thôi nên chúng ta cứ tạm yên tâm đi!- Kim Ngưu phân tích đây đó đàng hoàng.
– Cũng được, thế con trai bọn tớ sẽ đi tìm, các cậu ở lại đây đi!- Bạch Dương nói.
– Cũng được, mà Sư Tử đâu? Bảo Bình nữa?- Kim Ngưu quay qua quay lại.
– Ở trong lều, để các cậu ấy ở lại cũng được!- Thiên Bình nói rồi bước ra chuẩn bị hành trình tìm kím.
– Cậu…- Thiên Yết nhìn Thiên Bình, ánh mắt mọi người tự nhiên cũng sẽ hướng theo – định cứ như vậy mà đi à?
Thiên Bình tự nhiên mình một lượt, tạp dề màu hồng phấn của Cự Giải cho mượn, trên tay còn cầm con dao thái cà rốt, nhìn cậu chẳng khác nào bà nội trợ đảm đan. Thiên Ca cười hề hề đặt dao xuống, tháo tạp dề ra rồi mới bước đi..
– Thiên Bình… cẩn…. cẩn thận!- Cự Giải nói, tuy rất nhỏ nhưng cậu có thể nghe được, Thiên Ca mỉm cười thật tươi gật đầu. Lúc này thầy giám thị cùng thầy Phong, cô Minh Anh cũng chạy tới.
– Em ở lại với tụi nhỏ, anh và thầy giám thị đi tìm là được rồi!- Thầy Phong nói với cô Anh rồi cùng nhóm con trai chạy đi.
——————————————–
– Nhân Mã! Song Tử, 2 cậu ở đâu?
– Mã à! Cậu ở đâu? Nhân Mã..
– Song Tử, Nhân Mã, các em ở đâu???
– ………………..
– Song Tử, hình như có tiếng gọi, các cậu ấy đi tìm tụi mình thì phải?- Nhân Mã lay vai Song Tử.
– Tới.. rồi hả?- Song Tử thì thào.
– Song Tử! Song Tử! Cậu sao vậy? Tỉnh lại đi đi!- Song Tử đột nhiên ngã ngang làm Nhân Mã hốt hoảng la toán lên, hai tay vỗ vỗ má Song Tử.
Nhân Mã đỡ Song Tử nằm xuống, tay chạm vào lưng truyền đến cảm giác ươn ướt, tối quá cô cũng không nhìn rõ, đến khi biết được thì lại hốt hoảng, máu… máu ở đâu mà nhiều quá vậy?
– Cứu… Cứu chúng tôi với!- Nhân Mã đứng dậy bắt tay thành loa hét lên.
– Bạch Dương, hình như tớ nghe tiếng Mã gọi!- Thiên Bình kều kều Bạch Dương.
– ” Cứu… Có ai không? Giúp tôi với!…”
– Là Nhân Mã! – Bạch Dương cũng la lên.
– Ở dưới kia!- Thầy Phong chỉ xuống 1 vách đá khá là dốc.
– Nhân Mã! Song Tử! Các em có ở đó không?- Thầy giám thị hét lớn xuống dưới.
– ” Có… có.. giúp em với..”
– Ở dưới đó, các em cứ ở đây! Để 2 thầy đi xuống!- Thầy Phong nói với cả bọn.
4 chàng trai đứng phía trên, 2 thầy giáo từ từ đi xuống, ánh đèn pin lập lòe trong trời đêm.
10 phút sau…
– Song Tử bị làn sao vậy?- Ma Kết với tay đỡ lấy Song Tử giúp thầy Phong, thầy 1 mình đỡ cái thân cao lớn muốn bằng cả thầy thì thật tội, mồ hôi đổ đầy ra rồi.
– Bị ngã! Bọn tớ lăn từ đây xuống đấy! Ê cả mông!- Nhân Mã xoa xoa cái mông tội nghiệp.- À.. Song Tử bị chảy máu đấy! Mau.. mau về!
Người cần cứu đã cứu được, mọi người thở phào nhẹ nhỏm. Thầy Phong cùng thầy giám thị đi trước dẫn đường, Ma Kết, Thiên Yết, Thiên Bình cùng bê cái thân trâu bò của Song Tử về chuồng, cậu chàng đã xụi lơ phất phơ nắm im không nhúc nhích. Về phần Nhân Mã đã được Bạch Dương cõng về, cô nàng do chạy nhảy quá nhiều nên chân đi cũng không nổi nữa rồi.
Về đến nơi, tất cả mọi người tụ tập chờ đợi, thấy cả đám trở về, ai nấy cũng vui mừng ra mặt.
Cả đám người ngồi xuống tấm thảm trải trên bãi cỏ ở trước lều..
– Các em có sao không?- Cô Anh hỏi thăm.
– Sao quá trời quá đất luôn cô ơi!- Song Ngư cười hề hề.
– Hello! Chào cả nhà!- Lúc này Bảo Bình với Sư Tử mới chịu chui ra, thấy tất cả tập hợp tại 1 chỗ mới ngớ người.
– Tớ bỏ lỡ điều gì à?- Sư Tử gãi gãi đầu hỏi. Rồi sau đó chạy lại nhập bọn.
– Cô, Song Tử chảy máu…- Nhân Mã chỉ chỉ.
Cả đám lật ngược người Song Song lại, máu chảy ướt cả tấm lưng, thầy giám thị nhanh chóng lột sạch chiếc áo của Song Tử, tấm lưng trần trắng trẻo lộ ra… và 1 màn sau đó..
Bạch Dương bịt mắt Song Ngư:
– Tiểu Ngư, đừng nhìn, đó là người xấu.
Thiên Bình bịt mắt Cự Giải:
– Giải Nhi, tò mò không tốt, không nên.
Thiên Yết bịt mắt Kim Ngưu:
– Đừng nhìn, hư mắt đấy!
Sư Tử bịt mắt Bảo Bình:
– Đừng có đầu độc tâm hồn trẻ thơ chứ!!
Ma Kết bịt mắt Xử Nữ:
– Đen tối! Quá đen tối!
Anh Phong bịt mắt chị Minh Anh:
– Chuyện bọn nhỏ! Nhìn làm gì?
Nhân Mã tay che mặt chừa ra 2 con mắt ngồi lau rửa vết thương cho Song Ca. Tội cho thầy giám thị ngồi bơ vơ 1 mình…
– Phong! Xong chưa, dẫn tình yêu chú về nào, để anh còn đi về tìm tình yêu của anh nữa chứ!!- Thầy giám thị thì thầm với thầy Phong. Sau đó 3 thầy cô về lều của giáo viên. Mọi người lại tiếp tục quay về với công việc của mình…
Nhân Mã quay qua quay lại, không có ai, Song Tử thì đang ngủ co giò chưa tỉnh, cô nhanh chóng kề sát tai cậu, thì thầm…
– Song Tử, tớ thích cậu!
” Chợp….”
Cô vừa ngóc đầu dậy thì bàn tay bị ai đó chộp lấy, Mã xấu hổ không nói nên lời..
– Tớ nghe hết rồi!- Song Tử mở mắt ra chớp chớp.
– Cậu… cậu chơi xấu!- Nhân Mã đấm đấm Song Tử.
– A!! Đau…- Song Tử nhăn mặt, Mã vội vàng hối lỗi bằng cách xoa xoa chỗ mới đánh. Song Tử cười thật gian tà, Nhân Mã nhìn mà chỉ muốn đánh cho mấy phát, lại nhớ tới lúc cậu ôm trọn cô vào lòng mà lăn xuống, thì thôi vậy…
– Thiên Yết! Bây giờ củi đâu mà đốt lửa đây!- Kim Ngưu thở dài – Hay cậu đi xin… à không, đi mượn của người khác đi…
– Không! Cậu đi mà làm đi!- Thiên Yết nói xong câu đó rồi ngồi đơ như khúc gỗ, nhắm mắt như hòa thượng ngồi thiền vậy!
– Vậy tớ đi là được chứ gì? Đồ vô dụng!!- Kim Ngưu nhìn Thiên Yết bằng ánh mắt bánh bèo, lầm bà lèm bèm bước đi sang lều bên cạnh.
– A! Chào Kim Ngưu, không ngờ lại gặp cậu ở đây!- Thiên Minh đang hóng gió ở ngoài thấy bóng dáng quen thuộc thì vẫy tay gọi.
– A! Thiên Minh, gặp cậu ở đây vui quá!- Ngưu Ngưu mắt sáng rực.
Thiên Yết bên này nghe thấy ồn ào thì liền mở mắt ra, gương mặt đen như màn đêm, cùng với bộ quần áo đen thì thành ra là người vô hình trong đêm a.
– Cái thằng đó! Làm như thân quen lắm, bảo đi lấy củi lại đi nói chuyện với con trai, con gái gì mà,……- Thiên Yết vừa đi vừa lèm bèm như thằng điên. Đang điên thật mà…
– Bọn tớ định đốt lửa, nhưng củi không có, cậu…- Tiểu Ngưu đang không biết nên mở miệng ” mượn ” như thế nào.
– Bọn tớ có nhiều lắm, tớ lấy cho!- Thiên Minh nhanh miệng tay cầm 2 bó củi đến trước mặt Kim Ngưu, – Tớ cầm phụ cậu nha!
– Không cần!- Kim Ngưu mới há miệng ra chưa kịp nói thì bị Yết Ca bay vào họng cướp lời, cô chưa kịp hiểu gì thì đã bị kéo đi.
– Cậu nói chuyện với tên đó làm chi. – Thiên Yết càm ràm- Mà khoan!
Yết Ca kéo Tiểu Ngưu quay lại, Minh Minh còn cầm 2 bó củi đứng đơ đơ ra chưa hoạt động. Yết nhanh tay cướp ngay 2 bó củi rồi quay lưng hướng về lều.
– Cậu cướp…- Kim Ngưu quay sang nhìn 1 màn cướp giật đầy chất quý tộc này thì chỉ nói được có 2 chữ…
– Nói nhiều quá! Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nói chuyện với thằng đó, rảnh quá thì nói chuyện với con ruồi con mũi gì đó!
– Cậu bị điên hả?
– Cậu mới điên đó, đúng là ngố không chịu được, không làm người ta lo lắng là không được à?
– Ai bảo cậu lo làm gì? Nói chuyện cũng cần cậu lo à?
– Cậu bướng bỉnh quá vậy!!
– Cậu là đồ mặt sắt!!
– Não cậu làm bằng i – nox hả?
– Đầu cậu làm bằng nhôm thì có!!!
– ……………….
Một góc trời vang dội vì tiếng cãi nhau của 2 anh chị…
———————————————-
– Tất cả.. tập trung!- Xử Nữ gọi to.- Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, nhập tiệc…….
Và sau đó là cuộc hỗn chiến thức ăn, bạn thì bạn nhưng ăn thì ăn…
– Xử Nữ ăn nhiều vào cho mau lớn nè!- Ma Kết gắp cho Xử Nữ cái đùi gà to tổ chảng.
– Ai cần cậu quan tâm chứ?- Xử Nữ liếc mắt nhìn Ma Kết nhưng miệng thì vẫn cười tươi như hoa.
– Sau này muốn bán tớ cũng không mua con heo gầy như cậu đâu, nên ăn nhiều vào!!- Ma Kết lại gắp thêm cho Xử Nữ 1 miếng thịt lớn. Rồi xoa xoa đầu cô như con nít lên 3…
– Ăn đi Giải Nhi!- Thiên Bình bỏ vào chén Cự Giải miếng thịt nướng. Rồi thì thầm vào tai cô- Lúc nãy cậu nói gì? Nói lại cho tớ nghe đi.
Cự Giải đỏ mặt đẩy đầu Thiên Bình ra rồi cười khúc khích.
Ăn no nê, cả bọn nằm dài ườn như con lươn ngắm trăng hóng gió, 12 con người xếp hàng dài nằm giữa trời sao.
– Chúng ta sẽ mãi như vậy được không mọi người- Song Ngư ngồi dậy nói.
– Được!!!!!!!- 11 con người bật đầu theo.
12 người, 24 cánh tay đập vào nhau…
– Mãi mãi là bạn!!!!
——————————————-
8h tối…
– Ai muốn đi chơi không? Tớ biết chỗ đi chơi vui lắm!- Sư Tư giơ tay phát biểu.
– Không!- Câu nói phũ phàng nhất trên đời.
– Bảo… Bình đi với tớ, tớ dẫn đi chơi…- Sư Tử dụ ngọt.
– Không! Chẳng có gì vui cả!- Bảo Bảo từ chối.
– Ở đó có hồ nước màu xanh ngọc… có vách đá và vài cây cổ thụ lâu năm, cậu có muốn nghiêng cứu…- Sư Tử thì thầm vào tai Bảo Bình, mắt ai kia sáng rực.
– Đi! Đi! Tớ đi…- Bảo Bình chạy lon ton theo sau.
Bóng 2 người mất hút dưới trăng, cả đám nhìn theo cười tủm tỉm…
– Nắm tay tớ dẫn đi!- Sư Tử chợp lấy tay Bảo Bảo rồi kéo đi.
Đi qua vài con hẻm, qua 1 khu đất trống nhỏ tới gần 1 cây đại thụ to thật to, Bảo Bảo há mồm không khép lại được.
– Đây! Đẹp chưa? – Sư Tử tấm te tấm tét khoe khoang.
– Đẹp! Đẹp quá Sư Tử à!!!!- Bảo Bảo ôm chầm lấy Sư Tử nhảy choi choi lên.
Cả 1 dòng nước trong vắt đến thấy cả đáy, những mỏm đá cùng vách đá cao ngất như mấy cái hang thông nhau. Vài cây cổ thụ lớn mọc quanh dòng nước như những minh chứng thời gian, cảnh quang cứ như tiên cảnh,..
– Nước trong như ngọc vậy? Cậu ở đâu tìm ra vậy?- Bảo Bình vừa cầm hộp lấy 1 ít nước vừa hỏi.
– Tình cờ thôi!- Sư Tử gãi gãi đầu cười thật tươi, trong đêm nhìn y như ngôi sao sáng chói.- Mà Bảo Bình này! Đi vào đấy đi, đi 1 vòng mà tham quan đi!
Bảo Bình nghe lời Sư Tử cũng lon ton chạy vào vách đá, Sư Tử cười tinh nghịch chạy đến cửa vách đá đứng đợi…
– Sư Tử, cậu…- Bảo Bình vừa bước ra khỏi vách đá đã thấy Sư Tử đứng đợi, cậu với tay sờ lên tóc cô và…
” Bựt…”
– A! Sư Tử chết bằm dám giật tóc tớ hả?- Bảo Bình ôm đầu hét toán lên.
– Suỵt… – Sư Tử kéo Tiểu Bảo đi đến chỗ gần dòng nước, cả 2 đứng trên vách đá nhìn xuống dưới, Sư Tử nhắm mắt chắp tay đọc lầm bầm cái gì đó rồi thả tay xuống nước.
– Cậu làm cái gì vậy?- Bảo Bình kéo kéo tay áo Sư Tử.
– Se duyên, cậu sẽ là vợ của tớ trong tương lai, không có cửa thoát đâu.- Sư Tử cười tươi rối.
– Cái gì?- Tiểu Bảo tròn mắt nhìn.
– Tóc của cậu, và tóc của tớ, se lại với nhau, tớ đã cầu nguyện rồi! Thả xuống hồ nguyện ước rồi, hahaha.
– Tớ không muốn a! Mau, mau phun nước miếng nói lại đi.
– Làm sao được, không thể được a!
– Thế phải làm sao?
– Trừ khi cậu nhảy xuống tìm lại 2 cọng tóc đó thì còn may ra!
– Tớ… làm sao lấy được, cái đồ vô duyên!!!!- Bảo Bình đấm vào mặt Sư Tử rồi hung hăng bỏ về.
– Vợ ơi! Chờ tớ với!- Sư Tử chạy te te theo phía sau.
– Cậu ngốc ghê! Thế cũng tin! Nhưng vẫn là tớ thích cậu!- Sư Tử nói thầm rồi cười thầm chạy lại đi song song với Bảo Bảo.
Hai người bước đi, người con gái mặt mày nhăn nhó, người con trai lại cười chói sáng. Ánh trăng cũng cười, cười cho tình cảm trẻ con của bọn họ, hôm nay trăng lại nghe được những 2 câu:
– Tớ thích cậu!
—————————
Ya Ya.. thế có ai nói thích tớ không? Tớ đang mong ngóng đây nè! Hihi… Chúc một ngày tốt lành. – Tớ thích cậu!!^^
/44
|